Edit: Mon Miêu (Thêm chương mới nữa nè,mọi người đừng bơ bộ truyện nhé^^)
Mặc dù không ai biết trong bức tranh của anh chứa đựng cảm xúc gì, nhưng anh không quan tâm, bởi vì anh vẽ, không cần người khác hiểu, đúng như thế giới của anh, chưa bao giờ cần người khác hiểu.
“Từ lúc nào em lại trở nên dài dòng như vậy hả?” Vỗ vỗ đầu cô, Diễn Thần khẽ mở miệng ở trên đầu cô: “Em có biết, con gái mà thích càu nhàu, sẽ không được con trai yêu.”
“Anh...... Sao anh lại nói như vậy, em lo lắng cho anh mà......” Thanh Thần mất hứng, cô lo lắng cho anh, cũng không được sao? Anh vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ, ngay cả tình trạng cơ thể của anh, cô cũng không biết......
“Tốt hơn nhiều rồi.” Diễn Thần không muốn nói nhiều về mình, chỉ im lặng cảm thụ yên bình và bình tĩnh của khoảnh khắc này, từ rất lâu rồi, anh vẫn muốn, có thể yên tĩnh ôm lấy cô như thế này, không làm gì cả, chỉ ôm cô như vậy thôi.
“Em....” Nhắc đến chuyện này, khiến sự sợ hãi lại chuyển động khắp toàn thân của Thanh Thần, thân thể cô không nhịn được, khẽ run.
“Em hiểu, em hiểu...... Em, chuyện gì em cũng nhớ, tất cả chuyện trước kia, em đều nhớ.” Lệ trong mắt, càng ngày càng mãnh liệt, Thanh Thần cứ nằm ở trong ngực của anh như vậy, giống như được gặp lại người thân xa cách đã lâu, cảm thấy cực kỳ ấm áp: “Em cho rằng, cả đời này, em cũng sẽ không được gặp lại anh...... Không ngờ...... Bệnh của anh đã tốt lên rồi sao?”
“Anh biết, nhưng bây giờ, chuyện em phải làm, là nghỉ ngơi thật tốt, Thiên Thần của anh.” Anh trìu mến hôn trán cô, trong mắt của Diễn Thần đầy chán nản: “Nếu như lại đi trễ một phút, hậu quả kia......”
Trời cao cho anh tất cả mọi thứ đều tốt nhất, vô số người hâm mộ gia thế, thông minh hơn người thường, khuôn mặt ưu tú hơn người thường, tất cả của anh đều là tạo hóa tỉ mỉ sắp đặt. Nhưng một người được thượng đế sủng ái như vậy, trong thân thể lại có một căn bệnh.
Nhưng mà, cũng may, hoàn hảo anh chạy tới kịp thời, thiên thần của anh không xảy ra chuyện gì.
Cùng lúc đó, anh biết, cô gái nhỏ này, chính là người kéo anh từ Quỷ Môn trở về, tuổi cô còn nhỏ, thế nhưng lại cầu xin bác sĩ, muốn truyền máu cho anh.
Khoảnh khắc anh mở mắt ra lần nữa, cô gái nhỏ thuần khiết giống như thiên thần đó, xuất hiện trước mắt anh.
Từ đó về sau, Thanh Thần đến bệnh viện chăm sóc mẹ bị bệnh, lúc nào cũng xuất hiện ở bên cạnh anh, nói chuyện với anh, dạy anh chơi trò chơi mà anh không biết.
Anh nghe thấy cô nói, cô tên là Mộ Thanh Thần, sỡ dĩ cha mẹ của cô đặt tên này cho cô là vì hy vọng cô vĩnh viễn có thể giống như mặt trời sáng sớm, tràn đầy tinh thần phấn chấn, sống động xinh đẹp.
Vốn tưởng rằng, cô có thể vĩnh viễn bỏ đi như vậy, không ngờ rằng, mình lại tỉnh lại một lần nữa.
Nhưng về sau, vì chữa bệnh, Diễn Thần cũng đi mất.
Nhưng, ngay cả tâm nguyện nhỏ nhoi, duy nhất này, trời cao cũng không bằng lòng với anh.
Lúc ở trước mặt cô gái nhỏ này, cậu thiếu niên nhỏ là anh lại có vẻ ngốc nghếch và vội vàng, nhìn cô gấp 1000 con hạc, vẻ mặt ung dung chăm chú đó, Diễn Thần biết, bề ngoài nhìn qua là một cô gái nhỏ nhu hòa, nhưng nội tâm lại rất kiên cường, việc mà cô đã quyết, nhất định cô sẽ dùng cách của cô tiếp tục làm.
Nếu như nói, ở trên đời này, anh từng hi vọng điều gì, đó chính là anh muốn nhìn mình vẽ một bức tranh bậc nhất, ở triễn lãm tranh thanh thiếu niên quốc tế, nhận được kết quả nào, là đá chìm xuống biển hay là nhất minh kinh nhân(*).
(*) Nhất minh kinh nhân: giống như bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc
Trước ngày dự thi một ngày, bệnh của anh, lại phát tác lần nữa, cha mẹ mời bác sĩ chuyên khoa từ khắp nơi trên thế giới, ở trong phòng phẫu thuật, bận rộn vây quanh người sắp chết là anh.
Lúc anh mở mắt thấy đôi mắt của cô đầu tiên, còn nhìn thấy mặt trời trong con mắt của cô, anh muốn che chở và khát vọng có được cô, anh dạy cô vẽ tranh, lúc đó, trên mặt anh đầy sức sống và sinh động.
Rất lâu sau, vào buổi tối, Diễn Thần luôn suy nghĩ, rốt cuộc là từ lúc nào, anh có ý định ở lại bên cạnh cô gái nhỏ này.
Nhớ tới cảnh tượng lúc đó, Diễn Thần đã cảm thấy sợ, thật sự nếu anh ở lại, hậu quả kia thật không thể tưởng tượng nổi.
Mộ Thanh Thần, ba chữ này, giống như dao găm, rõ ràng đã khắc vào trong lòng của anh rồi.
Có lẽ anh biết, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế gian này, dù nhiều chuyện tốt đẹp hơn nữa, đều chưa từng khiến anh để ý, trong mắt của anh, màu sắc đẹp nhất của thế giới này là màu xám tro, trạng thái đẹp nhất của thế giới này là sự yên lặng, anh như vậy, người cũng tuổi khó có thể thành thục như anh, thành thục khiến người ta đau lòng.
Lông mày khẽ nhíu lên, Thanh Thần có chút không tin lời nói của anh, muốn rời khỏi cái ôm của anh, nhưng lại không muốn mất đi nhiệt độ khó khăn lắm mới dâng lên ở trong lòng: “Cái gì mà tốt hơn nhiều? Em...... Anh truyền máu cho em, sắc mặt của anh nhìn không tốt, em cảm nhận được, anh không tốt hơn......”
Mà việc anh phải làm chính là ở bên cạnh cô, cho cô tất cả mọi thứ mà cô muốn.
Nếu về sau, không phải cha mẹ tiếp nhận cô, Mộ Thanh Thần cũng sẽ không là Mộ Thanh Thần bây giờ.
Có lẽ bởi vì máu của cô cũng giống như anh, là loại hiếm, có lẽ bởi vì trong mắt của cô hồn nhiên, chiếu sáng trái tim phủ đầy bụi của anh từ lâu, dù sao, trong khoảnh khắc kia, lần đầu tiên Diễn Thần cảm thấy, mạng sống tồn tại, có lẽ thật sự có ý nghĩa tồn tại của nó, bởi vì chúng ta vĩnh viễn không biết từ lúc nào nào, trên đời này một người khác, sẽ dùng cách gì gặp mình, bắt đầu một câu chuyện ra sao.
Còn nhớ rõ, một năm kia, mẹ của cô, vĩnh viễn bỏ cô mà đi, là Diễn Thần đã ở bên cạnh cô, an ủi cô, vô số cơn ác mộng quấn lấy cô vào ban đêm, cũng là anh kể chuyện xưa, dỗ cô ngủ.
Mọi thứ này đều là trước đây, mình không cảm nhận được, mà cô gái nhỏ thiện lương này, không chỉ cho anh mạng sống trở lại, mà còn là một linh hồn mới.
Khi đó, mình giống như đứa trẻ bị thế giới vứt bỏ, cho tới bây giờ, Thanh Thần cũng không có cách nào quên được lúc mình ở trong tuyệt vọng và khủng hoảng.
Đối mặt với sự lăng nhục của đàn ông, cô đã kích động đập đầu vào vách tường để bảo đảm sự trong sạch của mình, như chân cô bị những người đó...... Anh thật không dám tưởng tượng cô sẽ có dũng khí đối mặt hay không......
Đúng rồi, nếu như không phải là Diễn Thần cứu cô, kia...... Có lẽ đã......
Tâm khẽ động một chút, trong mắt của Thanh Thần, chứa đựng sự cô đơn mà người khác không nhìn ra.
--- ----Lời của tác giả:
Các cô gái nhỏ, trong khoảng thời gian này, mạng của nhà Mèo đang sửa, thường bị cúp điện, phiền muốn chết, hôm nay trong nhà không có điện, Mèo ra quán Internet, chỉ có thể đền lại một chương, ngày mai chuẩn bị cầm đi viết lúc làm việc, hazz, thiệt là phiền, tối mai sẽ đền lại...... Xin lỗi. Thật sự không phải Mèo lười biếng, trước tết quá phiền muộn】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT