Một tiếng nổ long trời khiến hắn bật tỉnh, cánh cửa chính bị phá toang, trong làn khói đen mù mịt có những bóng người hiện ra. Hắn hét lên:

- Các ngươi là ai?

Từ những bóng đen vang vọng những tiếng hư ảo:

- Những người đã tạo ra ngươi.

Hắn liền phóng ra một luồng sét cực mạnh để đánh lại nhưng khi vừa chạm vào những bóng đen thì chúng đột nhiên biến mất. Những bóng đen xuất quỷ nhập thần, lúc bên này, lúc bên nọ và chỉ trong giây lát đã khóa chặt lấy cơ thể hắn. Rồi bọn chúng ghim chặt hắn trên một chiếc giường bằng sắt vô cùng chắc chắn.

- Các ngươi định làm gì ta?

- Tháo dỡ!

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, hắn thấy các bộ phận trên cơ thể mình bị kéo ra từ từ, cùng với đó là sự đau đớn không có gì so sánh được. Hắn có thể cảm nhận thấy cái chết, nó đến từ từ trong sự đau đớn tột cùng khi từng tế bào trong cơ thể hắn bị kéo dãn ra. Hắn giãy giụa nhưng chỉ tăng thêm sự đau đớn. “Hãy dịch chuyển”, có một tiếng nói mơ hồ vang lên. Ngay lập tức hắn lấy lại sự bình tĩnh, khóa một tọa độ bất kỳ cách đó sáu kilômét và nhập lệnh di chuyển. Trong khoảng khắc, hắn thấy mình rơi vào một khoảng không tăm tối vô cùng...

Nam giật mình tỉnh dậy, mồ hôi trên người hắn vã ra như tắm. Hắn vội kiểm tra khắp cơ thể, chân tay còn nguyên vẹn, nhưng hai dòng lệ đọng trên khóe mắt. “Khóc! Ta khóc ư?”, hắn đưa tay lên quệt lấy ít nước mắt và nhìn nó với vẻ ngạc nhiên.

- Anh làm sao thế? – Lori băn khoăn hỏi. – Vừa nãy anh hét lên như bị ma ám đấy, mà tôi thì đâu có ám anh!

- Không có gì! - Hắn hồi phục sự tỉnh táo và lạnh lùng trả lời.

Lori nhún vai rồi quay lại với trò chơi của mình. Nam với tay lấy cốc nước và uống hết trong một hơi nhưng cảm giác kinh hãi khi bị tháo dỡ vẫn chi phối tâm trí. Những cơn ác mộng thường xuyên xuất hiện khiến hắn luôn cảm thấy bất an. Hắn là sản phẩm của khoa học, một vật thí nghiệm, với cơ thể lưỡng tính người - máy có khả năng tư duy như một siêu máy tính vô cùng mạnh mẽ. Hắn luôn tự hỏi mình sinh ra bằng cách nào? Chắc hẳn không thể được sinh ra theo cách thông thường của con người mà có thể được sinh ra bởi một công trình nghiên cứu nào đó. Nếu như vậy thì người ta sinh ra hắn với mục đích gì và vì sao ngay khi được sinh ra hắn đã lưu lạc ở chốn nhân gian này?

Hắn biết mình là một sản phẩm vô cùng nguy hiểm, với những khả năng có tính tác động cực kỳ khủng khiếp với sự ổn định của thế giới. Nếu muốn, hắn có thể tạo ra những con virus khiến hệ thống máy tính toàn cầu bị tê liệt, hoặc vượt qua tất cả các bức tường lửa để phá hủy, phát tán các tài liệu mật của bất kỳ quốc gia nào trên thế giới, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến thế giới hỗn loạn. Những kẻ tạo ra hắn chắc hẳn phải rất lo lắng vì đã để công trình khoa học của mình lọt ra ngoài. Có lẽ bọn chúng đang ráo riết truy lùng hắn để xóa xổ một công trình khoa học nguy hiểm. Hắn đưa bàn tay lên trước mặt và dùng mắt quét cắt lớp, dù sao hắn cũng là một cơ thể sinh học giống như của một người bình thường, cấu trúc xương, mạch máu, gân, tế bào,... tất cả đều không có sự khác biệt. Cơ thể hắn không có một chút dấu hiệu gì của một quá trình nhân tạo. Vì vậy bộ não cực kỳ thông minh của hắn không thể lí giải được làm cách nào cơ thể hắn lại sản sinh ra các khả năng đặc biệt trên một cơ thể thuần sinh học như thế. Chính vì hắn là con người nên không muốn đối xử như một vật thí nghiệm, nếu chết, thì cũng phải chết như một con người. Phải tìm ra những kẻ đã sinh ra hắn trước khi bọn chúng tìm thấy hắn để lí giải bí mật của cuộc đời mình và tìm cho mình một con đường sống thanh thản, không bị giày vò bởi những cơn ác mộng khủng khiếp kia nữa.

Cho đến lúc này, chìa khóa duy nhất để hắn tìm ra cội nguồn của mình là khoa học. Nhờ khoa học hắn sẽ biết mình được tạo ra bởi những công trình nghiên cứu khoa học nào, từ đó sẽ tìm đến tổ chức đã tạo ra hắn. Nhưng liệu rằng Học viện HA có thể giúp giải mã được những bí ẩn của cuộc đời mình? Câu trả lời có lẽ sẽ có trong vài tháng nữa. Trong khoảng thời gian đó, hắn thấy cần phải nâng cao các khả năng đặc biệt của mình để sẵn sàng ứng phó với tình huống bất trắc. Nhớ lại cơn ác mộng, hắn phóng ra những tia sét để đánh lại những kẻ truy lùng hắn nhưng vô hiệu. Chống lại bọn chúng là điều không đơn giản bởi chúng tạo ra các khả năng đặc biệt trên cơ thể hắn thì chắc hẳn cũng biết cách khắc chế. Chạy trốn vẫn là thượng sách, mà điều này sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều nếu sử dụng kỹ năng “dịch chuyển tức thời”.

Nhưng hiện tại, việc sử dụng năng lực năng lực “dịch chuyển tức thời” là điều không hề đơn giản, bởi đó là một năng lực hội tụ nhiều yếu tố về mặt kỹ năng và thể chất. Để thực hiện hoàn hảo một cuộc dịch chuyển cần phải cảm nhận tốt về không gian, xác định tọa độ chính xác, tính toán được lực cảm không khí, hướng gió, và một mức năng lượng lớn... Trên lý thuyết thì đó là một hệ phương trình cực kỳ phức tạp. Sự phức tạp ấy tỉ lệ thuận với những lỗi xảy ra trong quá trình dịch chuyển, nhất là lỗi xác định điểm đáp xuống chưa được chính xác. Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn xuất hiện cách mặt đất 1000 mét? Đó sẽ là một cuộc dịch chuyển tự sát! Vì vậy, trong thời điểm hiện tại, sử dụng năng lực “dịch chuyển tức thời” không khác gì con dao hai lưỡi.

Nhưng năng lực “dịch chuyển tức thời” vẫn là giải pháp tốt nhất để bảo đảm an toàn tính mạng khi đối mặt với những kẻ đang truy lùng, vì thế hắn thấy cần thiết phải khắc phục những yếu điểm trong quá trình dịch chuyển để hạn chế bớt rủi ro.

Trước tiên cần phải tìm hiểu cụ thể nguyên nhân, kết quả dẫn đến sự thành bại của cuộc dịch chuyển. Hắn hình dung lại bối cảnh của một cuộc dịch chuyển thất bại, cảm nhận lúc đó về không gian không được tốt, có thể do vận tốc di chuyển quá nhanh, hoặc do tình trạng cơ thể bị phân rã nên mức độ liên kết các phân tử trong cơ thể yếu đi khiến tốc độ xử lý thông tin chậm, cũng có thể trước lúc dịch chuyển chưa xác định được tọa độ chuẩn xác vị trí tái lập cơ thể.

Sau khi phân tích lỗi, hắn tìm ra một vài giải pháp để đảm bảo cuộc dịch chuyển được thành công: bộ não phải lập trình quãng đường thật chuẩn xác, muốn vậy, bản đồ 3D phải chính xác đến từng chi tiết về chiều dài, chiều rộng và chiều cao của vị trí tái lập cơ thể. Việc này không mất nhiều thời gian lắm, trên mạng đã có bản đồ rất chi tiết, hắn chỉ cần tải về và khôi phục định dạng 3D là xong.

Nhưng đó mới chỉ là bước đầu. Bước quan trọng nhất là biến lý thuyết thành hiện thực. Lúc này, hắn phải vô cùng tập trung vì chỉ cần một suy nghĩ mông lung lọt vào thì không gian lập trình sẽ bị xáo trộn dẫn tới cuộc dịch chuyển thất bại. Có lẽ để đạt được điều này thì cần phải luyện tập nhiều để cảm nhận không gian tốt hơn và các thông tin truyền đi trong cơ thể ở tình trạng bị phân rã sẽ dần được cải thiện. Hắn đưa mắt nhìn một vài vị trí trong phòng, lập trình đường đi và thử di chuyển. Mọi thứ đều hoàn hảo, nhưng vấn đề ở đây là trong thực tế hắn chỉ sử dụng năng lực này để di chuyển trong một không gian rộng lớn hơn căn phòng này gấp nhiều lần và khi ấy việc xác định khoảng cách giữa hai điểm cũng khó hơn.

Hắn mở cửa và nhìn bầu trời đêm vô tận. Vì chưa quen tính toán tọa độ trên bản đồ nên hắn xác định tọa độ điểm đến trong không gian thực. Hắn ngắm nhìn nóc của một tòa nhà cao tầng cách đó ba kilômét, thu nhận cấu trúc của nó vào bộ nhớ để xác định không gian khoảng cách và lập trình đường đi. Sau một luồng sáng, hắn đã đứng trên nóc của tòa nhà, lệch so với điểm đến dự kiến gần hai mét. Hắn tiếp tục lập trình quãng đường với một khoảng cách xa hơn: một tòa tháp đôi cách đó 5 kilômét và thay vì xuất hiện trên sân thượng của tòa tháp hắn lại chui tọt vào tầng áp mái, thiếu chút nữa thì bị chủ nhà phát hiện.

Sau khi dịch chuyển đến sân thượng của tòa nhà HITC thì cơ thể thông báo mức tiêu hao năng lượng sinh học sau ba lần dịch chuyển lên tới 3500 calo, hơn cả mức tiêu thụ năng lượng trung bình trong ngày của một con người. Hắn nằm duỗi người, thả lỏng toàn thân để cơ thể hồi phục sau những cuộc dịch chuyển căng thẳng. Bầu trời TL không có được không khí yên bình của vùng quê mà hắn sống... Chỉ mới hai ngày ở nơi thành phố chật chội này hắn đã cảm thấy mệt mỏi. Nhưng biết làm sao được, chỉ có ở nơi đây hắn mới có thể tiếp cận được các thông tin khoa học một cách toàn diện nhất. Cần phải tìm ra câu trả lời cho những năng lực đặc biệt luôn ám ảnh hắn suốt bao năm qua. Điều đau khổ nhất là đến chết mà không biết vì sao và bằng cách nào mình được sinh ra, hắn thở một hơi dài rồi khóa tọa độ ngôi nhà dưới NX và nhập lệnh dịch chuyển. Điểm đến lệch 0,5m so với dự kiến.

- Anh cũng là một hồn ma à? – Lori hỏi khi thấy hắn đột ngột xuất hiện ở nhà chỉ trong chớp mắt.

- Sao cô lại hỏi vậy?

- Trước đây, tôi cũng có thể di chuyển từ nơi này đến nơi khác nhưng chỉ thỉnh thoảng thực hiện được ở một số nơi thôi.

Hắn ngạc nhiên, vì từ trước đến nay hắn luôn nghĩ rằng các hồn ma chỉ có thể di chuyển xung quanh môi trường mà họ lưu ký ức của mình vào. Sau khi hỏi thêm Lori một số vấn đề, hắn đã tìm ra câu trả lời: việc một hồn ma có thể di chuyển từ nơi này sang nơi khác chứng tỏ họ cũng có khả năng chuyển các thông tin của mình đến một môi trường tương thích. Nhưng do môi trường đất có mức năng lượng không ổn định nên chỉ thỉnh thoảng các hồn ma mới dịch chuyển được.

Và các hồn ma cũng chỉ có thể đến được những nơi đã lưu giữ lại trong ký ức của họ chứ không thể di chuyển đến nơi họ chưa từng biết bởi họ không có khả năng thu thập cấu trúc của tòa nhà cũng như lập trình đường đi giống như Nam. Nói chung, cuộc di chuyển của họ giống như là hành trình trở về ký ức vậy. Vì thế mà, người ta chỉ nhìn thấy linh hồn của người chết tại những nơi họ đã từng đặt chân tới. Và câu hỏi cuối cùng được đặt ra là phải chăng những kỹ năng “dịch chuyển tức thời” của hắn có phải là dựa trên nguyên lý sự di chuyển của các hồn ma mà phát triển lên?

- Cảm ơn cô vì đã cung cấp một thông tin quan trọng.

Được cảm ơn, Lori tỏ ra sung sướng, mối quan hệ của cô với Nam càng sâu sắc thì cô càng có cơ hội sống ở trong ngôi nhà này lâu dài.

- Không có gì, dù sao tôi cũng chịu ơn anh. Thế giới ảo này thích thật đấy, bây giờ tôi không những không còn vô hình vô ảnh nữa mà lại có thể nghe nhạc, xem phim. Này nhé! Tôi đang xem phim...

- Tôi đang rất mệt, cần phải ngủ để hồi phục sức lực.

Hắn cắt lời rồi ngả người xuống giường, nhập thời khóa biểu vào máy tính và đặt chế độ báo thức, sau đó hắn chỉnh tư thế nằm ngay ngắn sao cho cơ thể sinh học có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng Lori liên tục tạo ra những hiệu ứng bát đĩa cửa kính vỡ để phá giấc ngủ của hắn. Sau năm phút nằm im mà không ngủ được, hắn ngồi dậy nhìn Lori với ánh mắt dữ dằn, cô nàng nhún vai.

- Anh chẳng ga lăng chút nào cả! Nếu...

Loa máy tính được tắt, mặc kệ vẻ giận dữ của Lori, hắn bình thản trở lại tư thế cũ, các tác vụ của bộ não ngừng hoạt động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play