Hê hê, sorry vì dạo này em ta nó xuống chơi, nhưng nó bị tich thu
điện thoại rồi nên nó ám miết điện thoại ta nên ta không viết fic được
:'( Mãi đến nó đi ta mới yên
=°^°=…=°^°=…=°^°=…=°^°=…
Đến đâu nhỉ? À…
Trước mặt Khánh là 1 chàng trai cao tầm cỡ anh, anh ta có 1 mái tóc
uốn nhè nhẹ màu nâu, gương mặt thì chẳng hề tệ 1 tí nào, đó là theo suy
nghĩ khiêm tốn và có tí ích kỉ của anh chứ nói thẳng ra là rất đẹp! Anh
ta mặc bên trong là 1 chiếc áo sơ mi trắng (chuẩn “soái ca sơ mi trắng ” chưa các thím :'( ) bên ngoài là 1 chiếc áo khoác cùng với chiếc quần
jean và 1 đôi giày trắng
Điều khiến mặt Khánh lạnh đi là anh ta dùng ánh mắt đầy trìu mến và
nụ cười dịu dàng nhìn Lam, và Lam cũng đang tròn mắt nhìn anh ta
Khánh hậm hực tiến lại, anh quay người đứng ngang Lam, đối diện với
chàng trai kia, nở nụ cười nhạt phá hỏng bầu không khí “hội ngộ”này :
-Sao? Vừa gặp đã ‘đổ’ người ta rồi sao!
-Hả?!_Câu nó của anh làm Lam giật mình, ngạc nhiên nhìn anh.
Cô giương đôi mắt long lanh, nghi hoặc cùng đôi mài hơi chau lại với cái suy nghĩ trong đầu nhìn Khánh
“Anh đang nói cái dở hơi gì vậy?”
Sau khi xác nhận ánh mắt phát ra tia lửa điện của Khánh nhắm thẳng
vào mắt của chàng trai kia thì Lam xác định hình như có hiểu lầm gì đó,
vừa định mở miệng ra giải thích thì chàng trai kia đã nói trước
-A, không ngờ gặp Pin ở ngoài này! Tình cờ thật! _Lời nói rất dễ nghe nhưng biểu cảm trên gương mặt chàng trai ấy chẳng như vậy. Anh ta đưa
ánh mắt như hai viện đạn muốn bắn nát người trước mặt, đôi môi xinh đẹp
khẽ nhếch lên
-Vậy sao? Nhưng tôi không quen cậu!_Khánh dùng giọng đểu không kém gì đáp trả
Nhưng thật, anh ít giao lưu với người ngoài nhiều lắm…nên thật sự là không quen! Còn sao anh ta biết anh…thì chịu thua!
Chàng trai kia bị câu nói phũ phàng của Khánh mà nấc cười lên 1 tiếng
-Không biết cũng chẳng sao! Nhưng anh với Lam …có quen biết
sao?_Chàng trai quay sang chủ đề về phía Lam. Làm cô hơi có phần giật
mình
Mấy người nói thì nói đi! Lôi cô vào làm gì?! Thật tình…
Lam định mở miệng nói lại bị ‘nhảy’ vào :
-Anh trai!_Khánh quay sang nhìn Lam rồi hiêng ngang trả lời…dù nó chẳng phải là sự thật
Lam lại một lần nữa bị chặn họng tức tối im luôn!
Còn nói dối quan hệ giữa cô với Khánh nữa chứ?!…Thôi dẹp đi, mấy người làm gì thì làm!
Cô quay người sang một bên, tay chống cằm nhìn xem 2 con người đó làm gì tiếp theo!
-Nhưng tôi nhớ Lam làm gì có anh trai _Chàng trai ấy đáp lại.
Anh nào biết ngay sau câu nói, trong lòng Lam ‘biểu tình’ 1 cách đầy
nhiệt tình, trong lòng cứ nhôn nhao “Nói chuẩn lắm! Cho 1 like!”
Khánh không mấy ngượng ngùng vì lời nói bị vạch trần mà còn thản nhiên minh bạch :
-Thì bây giờ có anh trai! Được không?!
-Được! Cứ xem là vậy!_Chàng trai cười nhẹ đồng ý cho qua.
Nói vậy thôi chứ anh biết rõ cả 2 người này! Không có 1-tí-quan-hệ-máu-mũ gì nhé!
Khánh biết chàng trai kia không tin nhưng nếu đã cho qua thì cũng mừng rồi! Anh hỏi :
-Cậu đây có quan hệ gì với Lam sao mà rành …em ấy thế!_Đang nói thì
anh chỉ về phía Lam hỏi. Đã diễn phải diễn cho trót, lỡ nhận làm anh rồi thì đành kêu cô là “em” vậy!
Lam như một cây đàn đang đàn một khúc nhạc êm dịu đột nhiên bị đứt 1 dây…Cô hoảng hốt, xua tay nói :
-Người quen cũ thôi! Người quen cũ!_Nhìn cái bộ dạng cô đủ để Khánh
nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người, chắc là mối quan hệ gì đấy “khủng
khiếp” lắm chăng?! (‘Khủng khiếp’ gì anh ơi! Nói sao nghe vậy đi! -.-)
Anh chẳng hề nhấn mạnh chữ nào cả mà nói 1 cách lưu loát, nhưng sao
Lam cứ cảm thấy từng câu, từng chữ ấy khiến cô nặng lòng đến vậy…
-Vậy chào “người quen cũ”! Chúng tôi về trước đây!_Khánh chẳng muốn
nhìn thấy bản mặt ‘khó ưa’ này lâu, từ khi gặp anh cứ cảm giác tên này
như cái ‘gai’ trong mắt rồi.
Anh vội kết thúc cuộc trò chuyện và kéo Lam đang hờ hững ngồi dậy rồi cũng nhau đi mất
Lam mặc cho Khánh kéo đi mà không hề khánh cự…Vì cô cũng rất muốn rời đi…
Vừa đi chưa được 2 bước thì có một bàn tay chụp lại bàn tay còn lại
của Lam, kéo cô lại. Khánh cũng bị thế ngừng lại nhìn ‘tác giả’ đang lôi kéo anh và Lam lại…à không, chỉ mỗi Lam thôi!
Lam bị kéo thì quay phắt người lại…Mắt đối mắt, tay thì bị nắm
chặt…Còn chưa bị phản ứng gì anh ta đã lôi cô ra khỏi tay Khánh và nói :
-Tôi có chuyện cần nói với cô ấy! Phiền anh cho mượn cô ấy một
lát!_Tuy miệng là ‘xin phép’ nhưng “chủ nhân” còn chưa cho phép thì anh
đã kéo Lam đi ra một chỗ cách đó không xa
Định nhào ra cản thì anh thấy ánh mắt Lam có ý “không sao đâu, đừng cản!” nên anh đành thôi vậy!
**
-Muốn nói gì?_Lam lập tức trở mặt, thái độ trở nên lạnh nhạt
-Chỉ muốn hỏi thăm xíu thôi! Dạo này…em vẫn khỏe?_Lần này anh ta
không dùng nụ cười khinh khi, ánh mắt như viên đanh mà là một ánh mắt
dịu dàng, nét mặt có 1 chút lo lắng, quan tâm
-Vẫn khỏe! …Vậy thôi! Tạm biệt!_Lam hơi ngập ngừng. Cô chẳng còn là
Lam lanh chanh, lôi chôi như những lúc trước nữa. Nếu chỉ muốn nói cô
nhiêu thôi thì đàn vậy!
-Lam! Nghe anh giải thích 1 lần đi!_Chàng trai ấy bước đến kéo tay Lam lại. Ngay sau câu nói của anh, Lam đã khựng người lại.
Cô hít 1 hơi thật sâu. Quay mặt lại đối mặt với anh. Cô định lấy dũng khí để từ chối, nhưng đôi mắt ấy…nó chẳng buông tha cô, nó cứ làm cô
mềm lòng…
Chàng trai từ từ thả lỏng tay ra, Lam liền nhẹ nhàng rụt tay về phía mình.
Đúng vậy! Dù anh ta có nói gì cả 2 cũng đã hết…nhưng có lẽ cô nên
nghe , cô có thể biết anh ta giả tạo đến đâu…hay biết thêm sự thật gì
đó. Cô đã tự hứa lòng mình sẽ không phạm phải sai lầm nào nữa rồi mà!
Có lẽ cô sẽ ổn! Có lẽ…sẽ không khóc sau khi nghe anh ta nói. Có lẽ vậy…!
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT