Khánh ăn xong liền buông đũa mà rời khỏi bàn. Lam cũng rời khỏi bàn theo.
Cả 2 rửa miệng rửa tay xong lại bay lên ngồi trên ghế sofa. Khánh nhấc điện thoại lên, Lam cũng lấy điện thoại ra bấm…
Khánh giương mắt nhìn chằm chằm Lam với 1 cách “ngạc nhiên đến tột
độ”. Lam chẳng thèm để ý mà mắt cứ đăm đăm vào màn hình, tay cứ lướt
điện thoại…Khánh bức xúc nói :
-Sao còn ngồi ở đây?
-Ơ chứ ngồi ở đâu?!_Lam rời mắt khỏi điện thoại mà mà dán vào tên con trai khó ưa ngồi bên cạnh mà trả lời
Khánh liếc mắt hướng về phía chiếc bàn ăn lúc nãy, ý là ra ám hiệu…nhưng có lẽ Lam không hiểu :
-Mắt anh có tật à?_Lam nhìn theo hướng mắt Khánh nhưng chẳng hiểu gì, liền lém lỉnh nói xiên nói xỏ
-Có cái đầu cô ấy! Mau đi dọn bàn rồi đi rửa chén!!!_Khánh buông điện thoại xuống, tức giận nói
Thấy Lam bị làm cho lúng túng, Khánh đắc ý nghĩ bụng :
-/Xem tôi làm sao trị cô đây! Hahaha/
Lam cứ như chú thỏ thơ ngây, hỏi lại 1 lần nữa :
-Ơ, tôi rửa á?! _ Tuy ngoài mặt là như vẻ không biết gì nhưng trong bụng cô thầm mắng :
-/Muốn sai việc bà à?! Đâu có dễ!/
-Chẳng lẽ tôi rửa?!_Khánh nói. Trong giọng nói anh mang vài phần tức
giận và ý châm chọc…Như vậy có thể hiểu, cuộc chiến đấu võ mồm chính
thức bắt đầu… lần 2 :
-Ừ! Thế thì sao anh không rửa đi!_Lam hất mặt nói
-Cô nói xem tại sao tôi phải rửa?_Khánh khoanh tay trước ngực, tức giận nói
-“Ai bày, người nấy dọn”. Trẻ con 3 tuổi còn biết chuyện này cơ mà.
(Ý nói trẻ con khi bày đồ chơi ra chơi cũng phải tự biết dọn)
-Thế cho hỏi, cái chức vụ cô trong căn nhà này là gì nhỉ?_Khánh nhếch mép cười. Anh xem làm sao cô cãi
Lam đứng hình, cô chính là biết mình là “quản gia”, nói ra chẳng khác nào “osin” π_π
-Còn không mau đi dọn!_Thấy Lam đứng im lặng. Khánh biết rõ phần
thắng đã về mình. Anh giục cô đi làm việc trong niềm hạnh phúc ngập tràn trong lòng
-Chẳng phải, “cậu chủ”đã hạ mình nấu ăn cho “quản gia” ăn sao? Thế
“cậu chủ” chẳng khác nào “quản gia” của “quản gia” cả!_Lam chống nạnh
nói. Ơ hơ, cô dễ thua vậy sao?!
-Tôi là sợ cô nấu có mà cháy đồ ăn, cháy bếp, cháy luôn cái nhà này thôi!
-Cháy nhà á?! Anh coi thường tôi đến vậy á?!_Lam tức giận chỉ tay vào mặt mình hỏi
-Tôi còn lo gây ra cả 1 vụ nổ hạt nhân ấy!
-Tên này…!!!_Lam tức giận lao tới
-Ya…ya…_Lam bị Khánh dùng hai tay chặn đầu lại. Miệng liên tục hét,
tay chân múa loạn xạ…Cái tình cảnh này chỉ có thể nói là : Thật tội
nghiệp!
Chẳng khác nào 1 con Sư Tử hung hăng bị khống chế, không còn làm gì được
-Ây ya!_Lam tức giận giật người lại, tay xoa xoa cái đầu
Cô nào thấy, Khánh đang lén cười thầm. Anh nhẹ nhàng lấy lại bình tĩnh nói :
-Bây giờ có đi rửa không hay bị tôi tung cho mấy chiêu!
Thấy Lam không có động tĩnh, Khánh giơ nắm đấm lao tới phía trước mắt Lam, cô hoảng quá chạy ra chỗ khác né và hét lên :
-Tôi rửa, tôi rửa!_Cô không đời nào quên được là anh ta có võ. Chỉ cần cú này mà dính vào mặt cô thì còn đâu nhan sắc, còn đâu thanh xuân của cô chứ! Thôi vì cái “khuôn mặt đáng thương”này cô đành chịu cực vậy.
-Được. Xem như biết điều_Khánh rúc tay lại, nhếch mép cười.
Anh thật ra chẳng dúng tí lực nào cả, chỉ đưa ra nhá tí xíu thôi
không ngờ Lam lại răm rắp nghe như thế. Thế anh đây ĐẠI THẮNG!!!