Sáng hôm sau, Turner dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán vợ. “Em có chắc sẽ ổn khi không có anh không?”
Miranda nuốt nước bọt gật đầu, những giọt nước mắt đang nhức nhối chực trào ra nếu cô không kìm lại. Trời vẫn còn tối, nhưng Turner muốn khởi hành đến London sớm. Cô đang ngồi trên giường, hai bàn tay đặt trên bụng trong khi nhìn anh mặc quần áo. “Người hầu của anh sẽ bị nhồi máu cơ tim mất,” cô nói, cố trêu chọc anh. “Anh ta sẽ nghĩ anh không biết cách tự mặc quần áo chỉnh tề.”
Mặc độc chiếc quần ống túm, Turner đi đến cạnh cô và ngồi bên mép giường. “Em chắc em không phiền vì chuyến đi của anh chứ?”
“Dĩ nhiên em thấy phiền rồi. Em thích anh ở đây hơn.” Một nụ cười run run thoáng qua gương mặt cô. “Nhưng em sẽ ổn cả thôi. Và em có thể hoàn thành nhiều việc hơn khi không có anh làm em sao nhãng.”
“Ồ? Vậy anh làm em rất sao nhãng à?”
“Cực kỳ. Mặc dù” - cô cười bẽn lẽn - “em không thể bị ‘làm xao lãng’ thời gian gần đây.”
“Hừm. Buồn thật, nhưng thật không may, anh lúc nào cũng bị làm cho phát điên lên.” Anh nâng cằm cô trên mấy ngón tay và hạ môi xuống môi cô trong một nụ hôn dịu dàng say đắm. “Bất cứ khi nào anh nhìn thấy em,” anh lầm bầm.
“Bất cứ khi nào ư?” cô nghi
Anh long trọng gật đầu với cô.
“Nhưng nhìn em giống một con bò quá.”
“Hừm.” Môi anh vẫn không rời môi cô. “Nhưng là một con bò rất hấp dẫn.”
“Đồ quỷ!” Cô đấy người ra và đấm yêu vào vai anh.
Anh cười rồi quay trở lại xếp đồ. “Thực tế thì chuyến đi đến London này sẽ có lợi cho sức khỏe của anh. Hoặc ít nhất là cho cơ thể anh. Thật may anh không bị bám đuôi dễ dàng.”
Cô bĩu môi và lè lưỡi.
Anh tặc lưỡi với cô trước khi đứng lên đi ngang qua phòng. “Anh thấy rằng thiên chức làm mẹ không đến cùng sự chín chắn.”
Cái gối của cô phóng ngang qua phòng.
Turner quay trở lại bên cô trong thoáng chốc, cơ thể anh duỗi dài trên giường bên cạnh người cô. “Có lẽ anh nên ở lại, chỉ để kềm cương em chắc chắn thôi.”
“Có lẽ anh nên thế.”
Anh lại hôn cô, lần này kiềm chế đam mê và cảm xúc vừa đủ. “Anh nói với em chưa nhỉ,” anh lầm bầm trong khi môi anh khám phá bề mặt mềm mại trên mặt cô, “rằng anh vui sướng nhiều đến thế nào khi được cưới em?”
“Hôm nay thì chưa.”
“Vẫn còn sớm. Hẳn là em có thể lượng thứ cho sự thiếu sót của anh.” Anh cắn nhẹ vành tai cô. “Anh chắc chắn hôm qua đã nói với em rồi.”
Và ngày hôm kia nữa, Miranda thầm nghĩ, vừa vui sướng lại vừa đau đớn. Và cả ngày hôm kìa nữa, nhưng anh chưa bao giờ nói với cô rằng anh yêu cô. Tại sao luôn là “Anh yêu những khi được ở cùng em” và “Anh y những lúc được cùng em làm cái này cái nọ” mà không bao giờ là “Anh yêu em”? Thậm chí dường như anh không thể nói câu “Anh say mê em” nữa. “Anh say mê cuộc sống vợ chồng với em” dứt khoát là an toàn hơn nhiều.
Turner bắt được cái nhìn u sầu trong mắt cô. “Có chuyện gì không ổn hả mèo con?
“Không, không,” cô nói dối. “Không có gì. Em chỉ... em sẽ nhớ anh lắm, vậy thôi.”
“Anh cũng sẽ nhớ em.” Anh hôn cô lần cuối và đứng dậy kéo áo sơ mi mặc vào.
Miranda nhìn anh di chuyển quanh phòng, thu gom đồ đạc. Hai bàn tay cô siết chặt dưới chăn, xoắn nhầu tấm chăn thành những đường xoáy giận dữ. Anh sẽ không nói bất cứ điều gì trừ phi cô nói trước. Và tại sao anh lại thế? Rõ ràng anh hoàn toàn tạm bằng lòng với vấn đề giữa họ. Cô sẽ phải ép buộc anh trong vấn đề này, nhưng cô quá sợ - sợ rằng anh sẽ không kéo cô vào vòng tay anh và nói với cô rằng anh chỉ đang đợi cô nói cô yêu anh lần nữa. Nhưng hơn hết, cô sợ rằng anh sẽ nuốt nước bọt kiểu không thoải mái và nói điều gì đó bắt đầu bằng câu: “Em biết anh thích em nhiều như thế nào mà,Miranda...”
Ý nghĩ đó cũng đủ ớn lạnh đến nỗi cô rùng mình, hơi thở nghẹn lại thành một tiếng thở dài lo sợ.
“Em chắc em cảm thấy khỏe chứ?” Turner lo lắng hỏi.
Thật dễ nói dối anh làm sao. Chỉ vài lời là anh sẽ ở lại bên cạnh cô, sưởi ấm mỗi đêm và hôn cô thật dịu dàng đến nỗi cô gần như có thể để mình tin rằng anh yêu cô. Nhưng họ cần sự thật, nên cô chỉ gật đầu. “Em khỏe, Turner à, thật đấy. Chỉ do dậy sớm và buổi sáng hay bị rùng mình. Người em vẫn còn ngái ngủ, em nghĩ thế.”
“Em nên ngủ đủ giấc. Anh không muốn em quá sức trong khi anh đi vắng. Em còn chưa đầy hai tháng nữa.”
Cô cười tinh quái. “Một thực tế em khó có thể quên được.”
“Tốt. Rốt cuộc em đang mang con của anh ở đó.” Turner kéo áo khoác lên và cúi xuống hôn tạm biệt cô.
“Con của em nữa.”
“Ừm, anh biết.” Anh đứng thẳng lên chuẩn bị đi. “Đó là lý do anh yêu con bé nhiều đến thế.”
“Turner!”
Anh quay lại. Giọng cô nghe kỳ lạ, gần như sợ hãi. “Gì thế, Miranda?”
“Em chỉ muốn nói với anh... rằng, em muốn anh biết...”
“Gì cơ, Miranda?”
“Em chỉ muốn anh biết rằng em yêu anh.” Những lời ấy thốt ra từ miệng cô đột ngột gấp gáp như thể cô lo sợ rằng nếu không nhanh lên, cô sẽ mất hết dũng khí mất.
Anh đông cứng lại như cơ thể không còn là của anh nữa. Anh vẫn chờ đợi điều này. Không phải sao? Nó không phải là điều tốt đẹp sao? Không phải anh muốn tình yêu của cô sao?
Mắt anh gặp mắt cô, và anh có thể nghe được điều cô đang nghĩ...
Đừng làm trái tim em tan vỡ, Turner. Làm ơn đừng làm trái tim em tan vỡ.
Môi Turner hé ra. Anh đã tự nhủ từ mấy tháng qua rằng anh muốn cô nói điều đó lần nữa, nhưng bây giờ khi cô đã làm thế, anh cảm thấy như có một cái thòng lọng thít lại quanh họng mình. Anh không thể thở. Không thể nghĩ. Và anh rõ ràng không thể nhìn thẳng bởi tất cả những gì anh có thể thấy là đôi mắt nâu to tròn, và chúng thật quá tuyệt vọng.
“Miranda, anh...” anh nghẹn lời. Tại sao anh không thể nói ra? Anh không cảm thấy điều đó ư? Tại sao lại quá khó khăn như thế?
“Đừng, Turner,” cô nói giọng run lên. “Đừng nói gì cả. Hãy quên nó đi.”
Điều gì đó chao đảo trong cuống họ, nhưng anh cố gắng nói, “Em biết anh quan tâm em nhiều đến mức nào mà.”
“Chúc anh vui vẻ ở London.”
Giọng cô tẻ nhạt, lạnh lẽo, và anh biết mình không thể tạm biệt cô theo cách này. “Miranda, làm ơn.”
“Đừng nói với em!” cô thét lên. “Em không muốn nghe lý do của anh, và em không muốn nghe những lời nhàm chán của anh! Em không muốn nghe bất cứ gì cả!”
Ngoại trừ câu Anh yêu em.
Những lời không nói ra treo lơ lửng trong không khí. Turner có thể cảm thấy cô đang mỗi lúc một trượt ra xa anh hơn, còn anh thì bất lực không thể ngăn cái vực thẳm đang mở ra giữa hai người. Anh biết mình phải làm gì, và việc đó không khó. Chỉ có ba từ thôi, vì Chúa. Và anh muốn nói chúng ra. Nhưng anh đang chênh vênh trên lằn ranh giới nào đó, mà anh không thể bước một bước cuối cùng về phía trước.
Thật vô lý. Thật vớ vẩn. Anh không biết anh sợ yêu cô hay sợ cô yêu anh. Mà anh không biết mình có sợ không nữa. Có lẽ tâm hồn anh đã chết rồi, trái tim anh quá khô cằn sau cuộc hôn nhân đầu tiên nên không thể cư xử theo lối hợp lý bìnhthường.
“Em yêu,” anh bắt đầu, cố gắng nghĩ ra điều gì đó sẽ làm cô vui trở lại. Hoặc nếu không thể thì ít nhất cũng quét sạch đi vẻ hoang tàn trong ánh mắt cô.
“Đừng gọi em như thế,” cô nói bằng giọng khàn khàn chỉ vừa đủ cho anh nghe được. “Hãy gọi em bằng tên.”
Anh muốn hét lên. Anh muốn kêu gào. Anh muốn lắc vai cô để làm cô hiểu rằng anh không hiểu. Nhưng anh không biết làm gì cả, vậy nên anh chỉ gật đầu và nói, “Thế thì anh sẽ gặp em sau vài tuần nữa.”
Cô gật đầu. Một lần. Sau đó cô nhìn đi nơi khác. “Em hy vọng thế.”
“Tạm biệt,” anh khẽ nói, rồi đóng cánh cửa lại sau lưng
“Có rất nhiều thứ cậu có thể làm với màu xanh lá,” Olivia nói khi lướt ngón tay lên những tấm rèm xơ xác ở phòng khách phía Tây. “Và trông cậu lúc nào cũng tuyệt vời với màu xanh lá cây.”
“Mình sẽ không mặc những tấm rèm ấy đâu,” Miranda đáp.
“Mình biết, nhưng người ta muốn mình tuyệt nhất trong phòng khách của chính mình, cậu không nghĩ vậy à?”
“Mình cho là có một người như vậy đấy,” Miranda quay lại trêu chọc Olivia vì bài diễn thuyết thiếu chân thực của cô bạn.
“Ôi, thôi đi. Nếu cậu không muốn lời khuyên của mình thì cậu không nên mời mình đến chứ.” Môi Olivia cong lên thành một nụ cười hồn nhiên. “Nhưng mình rất mừng vì cậu đã mời. Mình nhớ cậu kinh khủng, Miranda. Mùa đông Haverbreaks u ám khủng khiếp. Fiona Bennet cứ liên tục mời gọi mình.”
“Một tình cảnh ghê rợn,” Miranda đồng ý.
“Mình đã cố gắng chấp nhận một lời mời của cô ta để khỏi buồn chán.”
“Ôiiii, đừng làm thế.”
“Cậu không còn bực bội với cô ta về sự cố ruy băng hồi sinh nhật thứ mười một của mình chứ hả?”
Miranda giơ một đốt ngón trỏ lên. “Chỉ một chút xíu thôi.”
“Ôi trời, cho qua đi. Rốt cuộc cậu đã có Turner rồi. Và ngay trước mắt tất cả bọn tớ nữa chứ.” Olivia vẫn còn hơi mếch lòng vì anh trai và cô bạn thân nhất đã tán tỉnh nhau mà cô không biết. “Mặc dù mình phải nói là thật xấu xa khi anh ấy chạy đến London và bỏ cậu lại đây một mình.”
Miranda mỉm cười gượng gạo khi lướt ngón tay chạm vào vải váy. “Không đến mức ấy,” cô lầm b
“Nhưng thời gian của cậu đã gần kề rồi,” Olivia phản đối. “Anh ấy không nên để cậu một mình.”
“Anh ấy không làm thế,” Miranda nói quả quyết, cố gắng thay đổi chủ đề. “Cậu đang ở đây, đúng không?”
“Phải, phải, và mình sẽ ở cho tới ngày sinh nếu có thể, nhưng mẹ mình nói việc ấy không thích hợp đối với một quý cô chưa kết hôn.”
“Mình không thể nghĩ ra bất cứ gì thích hợp hơn,” Miranda đáp lại. “Không phải là cậu cũng sẽ ở vào tình trạng như thế này trong vài năm nữa sao.”
“Mình cần một người chồng trước đã,” Olivia nhắc cô bạn nhớ.
“Mình không thấy có bất cứ vấn đề gì với chuyện ấy cả. Cậu đã nhận được bao nhiêu lời cầu hôn trong năm nay? Sáu à?”
“Tám.”
“Thế thì chẳng có gì phải lo.”
“Mình không, mình chỉ... Ôi, thôi đừng bận tâm”, Olivia nói. “Mình có thể ở lại Rosedale. Mình chỉ không được phép ởcạnh cậu thôi.”
“Những tấm rèm,” Miranda nhắc bạn.
“Phải, dĩ nhiên rồi,” Olivia hào hứng nói, trở lại với công việc. “Nếu chúng mình bọc ghế màu xanh lá cây thì rèm có thể có màu tương phản. Có lẽ lấy màu thứ hai của vải bọc ghế.”
Miranda gật đầu mỉm cười đồng ý, nhưng tâm trí cô còn ở tận đẩu tận đâu. London, chính xác là như vậy. Chồng cô xâm nhập vào mọi ý nghĩ của cô từng giây từng phút mỗi này. Khi cô đang bàn bạc một vấn đề với quản gia thì thấy nụ cười của anh đột ngột hiện ra trước mắt mình. Miranda không thể đọc hết cuốn sách bởi vì tiếng cười của anh cứ phảng phất bên tai cô. Và đêm đến, khi cô gần đi vào giấc ngủ, ụ hôn nhẹ thoáng qua của anh trêu chọc trên môi cô cho tới khi cô đau đớn vì thiếu vắng cơ thể ấm áp của anh bên cạnh mình.
“Miranda này? Miranda!”
Miranda nghe tiếng Olivia nôn nóng nhắc đi nhắc lại tên cô. “Gì cơ? Ồ, mình xin lỗi, Livvy. Tâm trí mình đang ở xa hàngdặm.”
“Mình biết. Có vẻ dạo này nó hiếm khi ngụ tại Rosedale.”
Miranda giả vờ lo lắng mệt mỏi. “Mình nghĩ do đứa bé. Nó làm mình ủy mị, sướt mướt.” Trong hai tháng nữa, cô buồn bã nghĩ, cô có thể đổ lỗi những cơn suy sụp thoáng qua là do đứa bé, và sau đó cô sẽ làm gì? Cô mỉm cười dịu dàng với Olivia. “Cậu muốn nói gì với mình?”
“Mình chỉ định nói rằng nếu cậu không thích màu xanh lá cây, chúng ta có thể trang trí lại căn phòng bằng màu hoa hồng bụi. Cậu có thể gọi nó là phòng khách hoa hồng. Như thế sẽ rất phù hợp với Rosedale.”
“Cậu không nghĩ nó quá yểu điệu à?” Miranda hỏi. “Turner cũng sử dụng căn phòng này khá thường xuyên.”
“Hừm. Đó là một rắc rối.”
Miranda thậm chí không nhận ra cô đang siết hai nắm tay cho tới lúc móng tay cắm vào lòng bàn tay. Thật buồn cười làm sao, thậm chí đả động đến tên anh thôi cũng có thể làm cô bị kích động. “Tuy nhiên,” cô nheo mắt vẻ đe dọa. “Mình thích hoa hồng bụi. Hãy làm thế đi.”
“Cậu chắc chứ?” Giờ đến Olivia nghi ngờ. “Turner...”
“Mặc xác Turner,” Miranda gay gắt đến nỗi Olivia phải nhướn mày. “Nếu anh ấy muốn góp ý trong việc trang hoàng này thì anh ấy không nên đến London như thế.”
“Cậu không nên nổi cáu,” Olivia xoa dịu. “Mình chắc chắn anh ấy nhớ cậu rất nhiều.”
“Vớ vẩn. Chắc anh ấy chẳng nghĩ gì đến mình đâu.”
Cô đang ám ảnh anh.
Sau bốn ngày tưởng như vô tận bị cầm tù trong xe, Turner đã nghĩ rằng anh có thể đẩy Miranda ra khỏi tâm trí mình khi tới London cùng với tất cả những trò tiêu khiển ở đấy.
Nhưng anh đã lầm.
Cuộc nói chuyện cuối cùng của họ cứ tái hiện trong tâm trí anh, hết lần này tới lần khác, nhưng mỗi lần Turner cố thay đổi mạch suy nghĩ, giả vờ như khi ấy anh đã nói một điều gì đó khác, đã nghĩ điều gì khác để nói, thì toàn bộ lại biến mất. Hồi ức ấy tan ra và tất cả anh còn lại là đôi mắt cô, to tròn và nâu và dâng ngập nỗi đau.
Một cảm xúc xa lạ, tội lỗi xâm chiếm anh. Nó thiêu đốt và giày xéo, bám siết lấy cổ họng anh. Trước kia, cơn giận dữ ập đến dễ dàng hơn rất, rất nhiều. Cơn giận dữ trong sạch không tội lỗi. Nó dành cho người đáng phải hứng chịu nó. Và người đó không bao giờ là anh.
Mà là Leticia. Là những gã đàn ông của cô ta. Nhưng không bao giờ là anh.
Nhưng lần này... lần này có điều gì đó khác. Và anh không thể nào sống thế này được. Anh và cô có thể lại hạnh phúc bên nhau, đúng không? Chắc chắn anh đã rất hạnh phúc. Và cô cũng vậy. Có thể cô than phiền về những lỗi lầm của anh, nhưng anh biết cô đã hạnh phúc.
Và cô sẽ lại hạnh phúc, anh thề có Chúa. Một khi Miranda chấp nhận rằng anh quan tâm đến cô theo mọi cách mà anh biết làm, họ có thể quay trở lại cuộc sống dễ chịu vốn có kể từ lúc kết hôn. Cô sẽ có một đứa con. Họ sẽ là một gia đình.
Anh đã thắng cô một lần trước đây. Anh có thể thắng cô lần nữa.
Hai tuần sau, Miranda đang ngồi trong phòng khách hoa hồng mới, cố gắng đọc một cuốn sách nhưng phần lớn thời gian cô chỉ nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ. Turner đã nhắn rằng anh sẽ về trong vài ngày tới, và cô không thể ngăn trái tim mình thôi chạy đ mỗi lần nghe thấy một tiếng động giống tiếng xe chạy trên đường vào nhà.
Mặt trời đang chìm dần trước khi cô nhận ra mình chẳng lật được đến một trang trong cuốn sách. Một người hầu quan tâm mang bữa tối mà cô quên yêu cầu vào, và Miranda chỉ ăn đúng một bát xúp trước khi chìm vào giấc ngủ trên ghế xôpha.
Vài giờ sau, chiếc xe mà cô ngày đêm mong ngóng đã sốt sắng dừng lại trước nhà, và Turner dù mệt lử vì chuyến đi vẫn háo hức được gặp vợ nên vội vàng nhảy xuống xe. Anh với tay vào một cái túi xách lôi ra gói đồ được bọc gọn gàng, rồi bỏ đống hành lý còn lại trên xe cho người hầu mang vào. Anh ngẩng lên nhìn ngôi nhà và nhận thấy không có ánh lửa cháy trong phòng ngủ của họ. Anh hy vọng Miranda chưa ngủ, anh không nỡ lòng nào đánh thức cô, nhưng anh thật sự muốn nói chuyện với cô ngay tối nay để cố gắng làm hòa.
Anh nhảy cóc lên các bậc thềm, cố gạt gạt ít bùn đất ra khỏi đôi bốt. Viên quản gia, cũng đang mong đợi anh y như Miranda, ra mở cửa trước khi Turner kịp gõ.
“Chúng ta thật may mắn có một phu nhân uyên bác hiểu biết,” Brearley nói thêm.
Turner chớp mắt. “Chúng ta không có phòng khách hoa hồng, Brearley.”
“Bây giờ chúng ta có rồi, thưa ngài. Nó là phòng khách phía Tây trước đây.”
“Ồ? Vậy là cô ấy đã trang hoàng lại. Thế càng tốt choi muốn cô ấy nghĩ về nơi này như là nhà của mình.”
“Chúng tôi cũng vậy, thưa ngài.”
Turner cười. Miranda đã khuấy động được lòng trung thành mạnh mẽ của gia nhân trong nhà. Các cô hầu gái hết sức tôn sùng cô. “Giờ thì tôi sẽ đi làm cô ấy ngạc nhiên một chút.” Anh sải bước băng qua tiền sảnh, ngoặt vào nơi trước đây từng là phòng khách phía Tây. Cánh cửa hơi khép hờ, và Turner có thể thấy ánh lung linh của một cây nến. Phụ nữ ngốc thật. Cô ấy nên biết là muốn đọc sách thì một cây nến là chưa đủ chứ.
Anh đẩy cửa mở ra thêm vài centimet và ngó đầu vào. Miranda đang nằm ngủ trên xô pha, khuôn miệng mềm mại hơi hé mở. Một cuốn sách để ngang bụng, bữa ăn dở trên chiếc bàn bên cạnh. Nhìn cô quá ngây thơ đáng yêu, và trái tim anh nhức nhối. Anh đã nhớ cô trong suốt chuyến đi xa, anh đã nghĩ về cô, và về sự chia cách bất hạnh của họ gần như từng giây từng phút. Nhưng anh không nghĩ rằng nỗi khao khát trong lòng mình lại sâu sắc mãnh liệt đến thế, cho tới tận khoảnh khắc này, khi anh lại được nhìn thấy cô, mắt cô nhắm lại, lồng ngực nâng lên hạ xuống nhẹ nhàng trong giấc ngủ.
Anh tự nhủ sẽ không đánh thức cô, nhưng đấy là khi anh nghĩ cô đang ở trong phòng ngủ. Cô sẽ phải được đánh thức để lên gác đi ngủ, vậy nên anh có thể là người làm việc đó.
Anh bước tới xô pha, đẩy bữa tối của cô sang một bên và ngồi ghé vào bàn, để gói đồ của mình trên lòng. “Dậy đi nào, em y...” Anh khựng lại, muộn màng nhớ ra cô đã yêu cầu anh không dùng cách gọi âu yếm ấy nữa. Anh chạm vào vai cô. “Dậy đi, Miranda.”
Cô chớp mắt. “Turner?” Giọng cô ngái ngủ.
“Chào mèo con.” Mặc xác cô không muốn anh gọi như thế. Nếu anh muốn gọi thế nào thì, chết tiệt, anh sẽ gọi thế ấy.
“Em gần như..” cô ngáp. “Em gần như đã từ bỏ việc chờ anh rồi.”
“Anh đã bảo em là anh sẽ về
“Nhưng đường xá...”
“Chúng không quá tệ.” Anh mỉm cười nhìn xuống cô. Đầu óc còn ngái ngủ của cô chưa nhớ ra rằng nó đang giận dữ với anh, và anh không thấy có lý do gì để nhắc lại cả. Anh chạm vào má cô. “Anh nhớ em.”
Miranda lại ngáp. “Anh ư?”
“Rất nhiều.” Anh ngừng lại. “Em có nhớ anh không?”
“Em... có.” Cô nhận ra nói dối chẳng được tích sự gì. Anh đã biết rằng cô yêu anh. “Ở London anh vui vẻ chứ?” cô lịch sự hỏi.
“Anh thích có em ở bên hơn,” anh đáp, nghe có vẻ đắn đo quá, như thể những câu anh nói phải được cân nhắc thận trọng để không làm cô khó chịu.
Và rồi, cũng bằng cái giọng lịch sự ấy, anh hỏi: “Trong khi anh đi vắng em cũng vui vẻ chứ?”
“Olivia đến đây vài ngày.”
“Con bé đến ư?”
Miranda gật đầu. Sau đó cô nói, “Tuy nhiên, em đã có rất nhiều thời gian để suy nghĩ.”
Một khoảng im lặng kéo dài, và rồi, “Anh hiểu.”
Cô quan sát khi anh đặt gói đồ xuống, đứng dậy và đi đến chỗ ngọn nến đơn độc đang cháy. “Ở đây hơi tối,” anh nói, nhưng có cái gì đấy thiếu tự nhiên trong câu nói, và cô ước gì có thể nhìn thấy mặt anh khi anh cầm cây nến lên để có thêm chút ánh sáng nữa.
“Em ngủ khi trời còn chạng vạng,” cô nói với anh, bởi vì... à, bởi vì dường như giữa họ có một thỏa thuận ngầm nào đó để giữ cho tất cả những điều này thật thân ái, cẩn trọng và lịch sự nhằm tránh cho họ khỏi bất cứ thực tế
“Thật à?” anh đáp. “Bây giờ trời tối khá sớm. Chắc em phải mệt lắm.”
“Thật mệt nhoài khi phải mang thêm một người nữa ở trong người thế này.”
Anh cười. Cuối cùng anh bảo, “Sẽ không còn lâu lắm đâu.”
“Vâng, nhưng em muốn tháng cuối cùng này phải thoải mái nhất có thể.”
Lời lẽ treo lơ lửng trong không trung. Cô không ám chỉ một cách vô tình và anh không hiểu sai. “Em định nói gì?” anh hỏi, mỗi từ đều dịu dàng và chính xác đến nỗi cô không thể bỏ qua ý định nghiêm túc của anh.
“Ý em...” Cô nuốt khan khó nhọc, ước gì cô đang đứng tay chống nạnh, hoặc hai tay khoanh trước ngực, hoặc bất cứ gì ngoại trừ cái tư thế nằm ngửa trên xô pha cực kỳ dễ tổn thương này. “Ý em là chúng ta không thể tiếp tục như trước đây.”
“Anh tưởng chúng ta đã hạnh phúc,” anh thận trọng nói.
“Chúng ta đã hạnh phúc. Em đã hạnh phúc. Ý em là... nhưng em không hạnh phúc.”
“Rốt cuộc em có hạnh phúc hay không hạnh phúc, mèo con. Cái này hay cái kia.”
“Cả hai,” cô nói, căm ghét cái tông giọng thấp ý muốn kết thúc vấn đề của anh. “Anh không hiểu à?” Và cô nhìn anh. “Không, em có thể thấy là anh không hiểu.”
“Anh không biết em muốn anh làm gì,” anh nói thẳng thừng. Nhưng cả hai đều biết anh đang nói dối.
“Em cần biết mình là gì đối với anh, Turner ạ.”
“Em là gì đối với anh ư?” dường như anh không tin vào tai mình nữa. “Em là gì đối với anh hả? Quỷ tha ma bắt, đúng là phụ nữ. Em là vợ anh. Em còn cần biết gì khác nữa hả?”
“Em cần biết rằng anh yêu em!” cô vỡ òa, lóng ngóng ngồi dậy. Anh không trả lời, chỉ đứng yên ở đó, thớ thịt trên má giần giật, và cô nói thêm, “Hoặc em cần biết anh không yêu em.”
“Em nói cái chết tiệt gì vậy?”
“Có nghĩa là em muốn biết cảm xúc của anh, Turner ạ. Em cần biết anh cảm thấy thế nào về em. Nếu anh không... nếu anh không...” cô nhắm nghiền mắt và siết chặt hai bàn tay, cố nghĩ ra xem mình muốn nói gì. “Anh không quan tâm cũng mặc kệ,” cuối cùng cô nói. “Nhưng em phải biết.”
“Em đang nói cái quái gì thế?” Anh giận dữ cào tóc. “Mỗi giây mỗi phút trong ngày anh đều nói với em là anh say mêem.”
“Anh không bảo em là anh say mê em. Anh bảo em là anh say mê và vui sướng vì được kết hôn với em.”
“Thế thì có gì khác nhau?” anh hét lên.
“Có lẽ anh chỉ say mê với việc kết hôn thôi.”
“Sau Leticia ư?” anh độp lại.
“Em xin lỗi,” cô nói bởi cô cảm thấy có lỗi. Vì điều đó. Nhưng không phải vì phần còn lại. “Nó khác chứ,” cô thấp giọng. “Một sự khác biệt lớn. Em muốn biết anh có quan tâm đến em không, chứ không phải việc anh cảm thấy thế nào về em.”
Anh chống hai tay lên bệ cửa sổ, nặng nề tựa vào đó và chằm chằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô chỉ có thể nhìn thấy lưng anh, nhưng cô nghe thấy anh nói rõ ràng, “Anh không biết em đang nói về chuyện gì.”
“Anh không muốn biết,” cô kêu lên. “Anh sợ phải nghĩ về nó. Anh...”
Turner quay ngoắt lại, khiến cô nín lặng bằng một cái nhìn dữ dằn hơn bất cứ ánh mắt nào cô từng thấy. Ngay cả cái đêm đó, khi anh hôn cô lần đầu tiên, khi anh ngồi một mình cô độc, uống rượu sau đám tang Leticia - trông anh cũng không giống thế này.
Anh bước về phía cô, từng cử động đều chậm rãi và giận dữ. “Anh không phải một người chồng độc đoán, nhưng tính khoan dung của anh không nhiều tới mức chấp nhận việc bị gọi là hèn nhát. Hãy lựa chọn từ ngữ cẩn thận hơn nữa, thưa phu nhân.”
“Và anh có thể chọn lựa thái độ cẩn thận hơn,” cô trả đũa, giọng điệu giả tạo của anh xói vào xương tủy cô. “Em không phải là,” toàn thân cô run rẩy khi cô cố gắng lục tìm từ ngữ, “một con búp bê ngốc nghếch để anh có thể đối xử như thể em bị thiểu năng trí tuệ.”
“Ôi, vì Chúa, Miranda. Anh đã đối xử với em như thế khi nào? Khi nào? Em nói cho anh biết đi, bởi vì anh đang tò mò muốn chết đây.”
Miranda lắp bắp, không thể giải thích được. Cuối cùng cô nói, “Em không thích bị nói bằng cái giọng khinh khỉnh ấy,Turner.”
“Thế thì đừng khiêu khích anh.” Nét mặt anh chuyển sang vẻ nguy hiểm gần như nhạo báng.
“Đừng khiêu khích anh ư?” cô kêu lên vẻ không thể tin nổi, tiến thẳng về phía anh. “Anh đừng có khiêu khích em!”
“Anh chẳng làm cái quái gì khiêu khích em cả, Miranda. Một phút trước anh nghĩ chúng mình đã sung sướng hạnh phúc và rồi phút sau em lao vào anh với một cơn thịnh nộ, tròng cho anh một tội lỗi kinh khủng, và...”
Anh dừng lại khi cảm thấy những ngón tay cô bấu chặt vào cánh tay mình. “Anh nghĩ chúng ta đã sung sướng hạnh phúc sao?” cô thì thầm.
Trong một thoáng, khi anh nhìn cô, dường như anh ngạc nhiên tột độ. “Dĩ nhiên, anh đã hạnh phúc,” anh nói. “Lúc nào anh chả bảo em thế.” Nhưng sau đó anh rùng mình một cái, và đảo mắt đẩy cô ra. “Ồ, nhưng anh quên mất. Mọi thứ anh làm, mọi điều anh nói... đều không có gì quan trọng cả. Em không muốn biết rằng anh hạnh phúc ở bên em. Em không quan tâm xem anh có thích ở bên em không. Em chỉ biết anh cảm thấy thế nào thôi.”
Và rồi, vì không thể nói gì về những điều anh vừa nói nên cô chỉ thì thầm, “Anh cảm thấy thế nào về em?”
Như thể là cô đã găm anh lại bằng một cái ghim vậy. Anh vừa hết sức hung hăng đầy năng lượng, những lời lẽ mỉa mai vừa tuôn ra ào ạt từ miệng anh, nhưng bây giờ... Bây giờ anh chỉ đứng đó, không thốt lên lời, chỉ nhìn cô chòng chọc như thể cô đã biến thành nữ thần đầu rắn Medusa vậy.
“Miranda, anh... anh...”
“Anh làm sao, Turner? Anh làm sao?”
“Anh... ôi Chúa ơi, Miranda, chuyện này thật không công bằng.”
“Anh không thể nói câu đó.” Đôi mắt cô chất chứa nỗi kinh hoàng. Cho đến tận giây phút này, cô vẫn giữ nguyên niềm hy vọng rằng anh sẽ thốt ra câu đó, rằng có lẽ anh chỉ đang phải lo nghĩ quá nhiều về mọi việc, và khi thời điểm thích hợp đến, những xúc cảm của họ dâng cao, lời lẽ sẽ bật ra khỏi môi anh, và anh sẽ nhận ra anh đã yêu cô.
“Lạy Chúa,” Miranda thở dốc. Cái góc nhỏ trong tim cô vẫn cất giữ niềm tin rằng anh sẽ yêu cô giờ đây teo quắt lại và chết đi ngay trong tích tắc, đem theo cả tâm hồn cô. “Lạy Chúa tôi. Anh không thể nói ra.”
Turner nhìn vẻ trống rỗng trong mắt cô và biết rằng mình đã đánh mất cô. “Anh không muốn làm tổn thương em,” anh cố vớt vát.
“Quá muộn rồi.” Lời lẽ tắc nghẹn trong cuống họng cô, và cô từ từ đi ra cửa.
“Đợi đã!”
Cô dừng bước và quay lại.
Anh với xuống nhặt gói đồ anh đã mang vào. “Đây,” giọng anh buồn bã và đều đều. “Anh đã mang cái này về cho em.”
Miranda cầm lấy gói đồ từ tay anh, nhìn chằm chằm vào lưng anh khi anh sải bước rời khỏi phòng. Hai bàn tay run rẩy, cô mở nó ra. Le Morte d’ Arthur. Cuốn sách mà cô đã rất thèm muốn từ hiệu sách của các quý ông. “Ôi, Turner,” cô thì thầm. “Tại sao anh phải đi làm một điều quá ngọt ngào thế này? Tại sao anh không thể để em ghét anh?”
Nhiều giờ sau, trong khi lau cuốn sách bằng khăn tay, cô thấy mình đang hy vọng rằng những giọt nước mắt mặn chát của mình không làm hỏng phần bìa da của nó vĩnh viễn.
7 Tháng sáu 1820
Hôm nay Phu nhân Rudland và Olivia đã đến để chờ đón sự ra đời của “người thừa kế”, như cách gọi của toàn bộ gia đình Bevelstoke. Xem ra bác sĩ không nghĩ rằng mình sẽ trở dạ trong một tháng nữa, nhưng Phu nhân Rudland nói rằng bà không muốn bỏ lỡ sự kiện này.
Mình chắc họ đã nhận thấy rằng Turner và mình không còn ngủ chung một phòng. Dĩ nhiên, việc vợ chồng ngủ chung phòng không mấy phổ biến, nhưng lần cuối cùng tới đây họ đã thấy vợ chồng mình ngủ chung và mình chắc họ đang thắc mắc về việc bọn mình ngủ riêng. Đến giờ đã là hai tuần lễ kể từ khi mình chuyển đồ đạc của mình sang phòng khác.
Giường ngủ của mình thô nháp và lạnh lẽo. Mình ghét nó.
Mình thậm chí không thấy hào hứng với việc sinh đứa bé này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT