Nếm qua bữa sáng, Dương Thuần Miễn cùng Ngưu Nhu Miên trước sau cũng ra khỏi nhà.

Ngưu Nhu Miên trước tiên đi sửa xe đạp, sau đó dùng 1000 đồng hôm qua kiếm được để đi trung tâm thương mại mua máy cạo râu hết 988 đồng. Trên đường về nhà cô nhận được điện thoại của Bạch thiếu gia hỏi tình hình chụp ảnh nude hôm qua của Ngưu Nhu Miên. Bạch thiếu gia nghe chỉ có Dương Thuần Miễn chụp mà cô thì không chụp, lúc này mới yên lòng. Nhưng mà đối với sự miễn cưỡng của Dương Thuần Miễn khi bằng lòng chụp ảnh nude thì lại hơi cảm thấy kinh ngạc. Trong điện thoại Ngưu Nhu Miên vô tình nhắc tới mình ăn nhiều quýt quá nên bị nóng, Bạch thiếu gia nghe thế nên đề nghị đến nhà trọ thăm Ngưu Nhu Miên, cô vui vẻ đồng ý. Nghĩ đến Bạch thiếu gia muốn tới thăm thì Ngưu Nhu Miên lại đi ra chợ. Khi đi ngang qua hiệu thuốc, nhớ tới nếu Dương Thuần Miễn bị cảm mạo phải nằm nhà cũng lâu thì liền đi mua ít thuốc cảm mạo cho Dương Thuần Miễn. Sau khi về nhà liền lập tức bắt tay vào làm món canh cá với mướp và đậu phụ.

Dương Thuần Miễn đi cục quản lí lãnh xe xong thì đi sửa xe, sau lại đi cửa hàng bán đồ trang sức để trả lại vòng cổ. Cuối cùng đi ngân hàng đối chiếu sổ sách của Ngưu Nhu Miên để lấy tiền cho cô, trong lòng thầm than công phu vơ vét của cải của cô nàng này thật sự là cao thủ vô cùng, khó lòng phòng bị. Nếu không kịp chuyển đi thì anh sớm muộn gì cũng bị lừa gạt hoài thôi. Nhưng vừa mới nghĩ đến tâm tưởng của mình thì lại thấy bực bội khó chịu, Dương Thuần Miễn cứ để mâu thuẫn trong bụng như vậy mà đến nhà mới để xem xét tiến độ tân trang. Dương Thuần Miễn lúc thì nói với đốc công cần phải đạt tốc độ nhanh hơn, khi lại bảo phải cam đoan chất lượng đảm bảo, chậm một chút cũng không sao hết khiến cho công nhân làm nội thất như lọt vào trong năm dặm sương mù, không biết anh rốt cuộc muốn thế nào.

Dương Thuần Miễn trở lại nhà trọ, vừa vào nhà đã ngửi thấy khắp phòng tràn ngập mùi thơm của canh. Ngưu Nhu Miên thấy Dương Thuần Miễn trở về liền múc hai chén canh, hai người ngồi xuống cùng nhau uống. Dương Thuần Miễn nếm qua một ngụm, thấy miệng đầy hương thơm thì hỏi:“Canh gì vậy? Thơm quá!”

“Canh cá với mướp, đậu hủ. Sao từ ngữ của anh lại nghèo nàn như thế, ngoại trừ thơm quá thì không còn từ khác để khen ngợi sao?” Ngưu Nhu Miên cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục húp canh nóng.

Dương Thuần Miễn suy nghĩ thêm rồi phun ra “Hương vị đặc biệt!”

“Poverty of speech is the outward evidence of poverty of mind.” Nhìn thấy Dương Thuần Miễn nghệt mặt ra thì đành phiên dịch luôn :“Ngôn ngữ nghèo nàn nói lên đầu óc trống rỗng. Tôi nói anh trong đầu toàn cỏ là có căn cứ .”

Dương Thuần Miễn không phục, nhớ tới mình mấy ngày trước mua quyển sách tiếng Anh bèn nhanh chóng lấy ra một câu:“Many talk like philo……philosophers and live like fools.[ rất nhiều người nói cứ như triết gia, nhưng lại sống hệt đứa ngốc.]”

“Philo……philosophers, Hoàng Hoàng, mấy ngày không thấy mà đã làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa a!Chỉ mới có 10 chữ riêng lẻ mà đã đủ tán phét rồi.” Ngưu Nhu Miên không nghĩ tới khả năng tự học của Dương Thuần Miễn lại mạnh mẽ như thế, trong lòng quả thật là rất bội phục.

“Thuận theo tình hình quốc tế thôi.” Dương Thuần Miễn thấy Ngưu Nhu Miên nhướng mày nhìn về phía mình thì lại sợ cô ra đề khó khác nên vội vàng nói lảng sang chuyện khác:“Canh giải nhiệt phải không.”

Ngưu Nhu Miên miễn cưỡng trả lời:“Không phải, canh an thai .”

=_= canh an thai ?!

“Anh cứ coi như canh giải nhiệt cũng được mà.”

Dương Thuần Miễn biết Ngưu Nhu Miên cố ý chọc giận mình nên uống xong thì đưa bát cho Ngưu Nhu Miên: “Cho tôi thêm một bát, tôi muốn mang thai song sinh.” Ngưu Nhu Miên xì một cái cười ra tiếng.

Khi Ngưu Nhu Miên rửa bát, Dương Thuần Miễn đưa cô số tiền đã nhận rồi không cam lòng nói:“Còn chưa tìm được việc? Thật sự muốn lừa tôi như vậy cả đời sao?”

“Tôi muốn lừa dối anh cả đời thì anh có bằng lòng không?” Ngưu Nhu Miên ngước mắt, hứng thú tràn trề nhìn về phía Dương Thuần Miễn.

Dương Thuần Miễn bị hỏi khó, trong lòng do dự không biết trả lời như thế nào. Ngưu Nhu Miên thấy Dương Thuần Miễn không đáp, giận tái mặt “Hôm nay tôi mời ông chủ tương lai đến nhà trọ làm khách, muốn cho tôi sớm tìm được việc không làm khó cho anh nữa thì anh cũng đừng ở giữa quấy rối.”

Ngưu Nhu Miên rửa bát xong, trở về phòng đem tiền kiếm được, thuốc cảm mạo đưa cho Dương Thuần Miễn, lạnh lùng nói:“Tắm rửa đi, uống thuốc cảm mạo xong thì trở về phòng ngủ đi. Nếu không cần ra khỏi phòng thì đừng có ra .” Dương Thuần Miễn thấy thái độ của Ngưu Nhu Miên chợt chuyển biến thì cảm thấy không hiểu ra sao cả. Nhưng bởi vì Ngưu Nhu Miên thường xuyên như thế cho nên cũng không nghĩ nhiều nữa.

Dương Thuần Miễn vừa mới vào phòng không lâu thì Bạch thiếu gia tới. Bạch thiếu gia vốn định lên tiếng gọi Dương Thuần Miễn, nhưng Ngưu Nhu Miên lại nói anh ta đang bị cảm cần nghỉ ngơi, vì thế Ngưu Nhu Miên liền đưa Bạch thiếu gia vào trong phòng của mình. Dương Thuần Miễn ở phòng trong mơ hồ nghe được dường như là tiếng của Bạch thiếu gia, nhưng khi đi ra đã thấy Ngưu Nhu Miên đóng cửa lại rồi nên cũng không tiện đi quấy rầy.

Bạch thiếu gia không nghĩ ngay lần đầu tới đã được mời vào khuê phòng của Ngưu Nhu Miên. Đánh giá phòng một chút rồi được Ngưu Nhu Miên lịch thiệp ngồi vào trên giường. Bạch thiếu gia ân cần nhìn khóe miệng bị bong đỏ của Ngưu Nhu Miên rồi đưa lê mình mua cho Ngưu Nhu Miên “Hầm nhừ lê lấy nước uống để giải nhiệt.”

Ngưu Nhu Miên cảm ơn xong liền đi thẳng vào vấn đề :“Em quyết định đầu tiên cứ tới công ty của anh làm thử việc một thời gian, có được không?” Thấy Bạch thiếu gia gật gật đầu, Ngưu Nhu Miên còn nói:“Ngày mai là bắt đầu, được không?”

“Có thể, nhưng mà em cũng không nhất thiết vội vã như vậy.”

“Em viết tiểu thuyết, nhưng phải đợi mấy tháng sau mới có thể nhận được tiền nhuận bút. Còn hiện tại tôi mượn Dương Thuần Miễn rất nhiều tiền, em muốn trả anh ấy sớm .” Ngưu Nhu Miên ngay từ đầu đã không nghĩ tới việc lừa tiền Dương Thuần Miễn , chỉ là trước tiên tìm anh ta mượn một chút.

“Hay anh trả cậu ta thay em vậy?”

“Không cần. Vay của anh thì vẫn là chưa trả sao? Chỉ cần có việc làm thôi .”

“Nhu Miên, em có nghĩ …… tới việc đi ra ngoài thuê nhà không?”

“Em ở đây rất tốt, hơn nữa ở nơi này có thể tiết kiệm tiền thuê nhà, hơn nữa Dương Thuần Miễn cũng không muốn nghe nói tới chuyện đi ra ngoài. Huống hồ vì muốn Dương Thuần Miễn cho vay tiền, em đã đồng ý ở làm cơm chiều cho anh ấy.” Nghĩ đến Dương Thuần Miễn muốn chuyển đi, Ngưu Nhu Miên không khỏi có chút ưu tư, nhưng cô lập tức lấy lại tinh thần “Nhưng mà ngày hôm qua anh ấy nói việc mình cùng Dư Tư Giáng đều không phải là quan hệ nam nữ cho nên em còn có hi vọng. Anh ấy trốn không thoát tay lòng bàn tay của em đâu.” Ngưu Nhu Miên mê đắm cười phóng túng một tiếng. Thấy ánh mắt buồn bã của Bạch thiếu gia, Ngưu Nhu Miên tiếp tục nói:“Anh không cần lo cho em, mị lực của em phi phàm như vậy sao cho phép anh ấy không theo?”

“Nhu Miên, có lẽ……” Bạch thiếu gia nói mới nói được một nửa câu thì Ngưu Nhu Miên đã đem cuốn album nhét vào tay Bạch thiếu gia để cho anh ấy xem những bức ảnh mình chụp ở châu Âu. Bạch thiếu gia đành phải đem câu nói kế tiếp nuốt xuống.

Dương Thuần Miễn ở ngoài phòng khách nghe thấy hai người ở trong phòng vừa nói vừa cười thì nghĩ có thể là Bạch thiếu gia càng thêm đứng ngồi không yên, cứ ở trong phòng khách đi qua đi lại.

Lại ước chừng qua được nửa giờ, Ngưu Nhu Miên cho Bạch thiếu gia xem đĩa CD quang cảnh lễ tốt nghiệp của cô. Nhưng mà trong đĩa CD đó lại có lẫn cả đống các thứ của cô, vì thế khi cô mở máy tính không ngờ để cho Bạch thiếu gia nhìn thấy mình vì viết cảnh giường chiếu trong tiểu thuyết mà mua băng A. >”

Ngưu Nhu Miên mặt tối sầm, đang xấu hổ vội lấy đĩa CD từ trong ổ đĩa ra thì Dương Thuần Miễn đúng lúc đó không biết sống chết gõ cửa dồn dập. Ngưu Nhu Miên quá nổi giận hé mở cửa ra chỉ để lộ đầu mà hỏi:“Có chuyện gì?”

“Là Lễ Cơ à? Hai người đang làm gì vậy?” Dương Thuần Miễn muốn nhòm vào trong phòng thăm dò, lại bị Ngưu Nhu Miên che mất rồi trả lời:“Làm tình.”

*_*

Dương Thuần Miễn kinh hãi, khoa trương lặp lại thành tiếng:“Làm tình?” Âm điệu có chút run run.

“Đúng vậy, chúng tôi bàn chuyện tình làm việc, liền gọi tắt làm tình.”

=_= Dương Thuần Miễn lau mồ hôi, quý cô nương thật đúng là biết cách nói tắt nha.

“Không có việc gì thì đừng làm phiền chúng tôi.” Ngưu Nhu Miên nói xong đóng cửa lại. Nhưng trước khi đóng cửa lại đột nhiên nhớ tới đĩa A trên tay liền trực tiếp nhét vào tay Dương Thuần Miễn mà nói:“Trả lại cho anh này.” Sau đó liền đóng cửa lại.

Sau khi Ngưu Nhu Miên đóng cửa thì cười gượng nói với Bạch thiếu gia :“Dương Thuần Miễn không biết thế nào lại chạy sang phòng ta” Bạch thiếu gia cười nhẹ, bất quá trong lòng lại chịu áp lực dị thường. Cái đĩa này là của Dương Thuần Miễn thì so với là của Ngưu Nhu Miên lại càng khiến cho anh khổ sở. Bạch thiếu gia hỏi vì sao không cho Dương Thuần Miễn vào, Ngưu Nhu Miên méo miệng nói mệt mỏi:“Em ghen.”

Bạch thiếu gia trong lòng căng thẳng,“Nhu Miên, có lẽ em nên cùng cậu ấy nói thẳng đi, nếu cậu ấy không chịu nhận tâm ý của em, em cũng có thể quên chuyện ấy đi rồi lựa chọn người khác. Nếu cậu ấy nhận tâm ý của em …… khi cậu ấy nhận tâm ý của em, như vậy đã nhìn trúng em …… Đối với mọi người cũng chưa hẳn đã tốt.”

Dương Thuần Miễn không hiểu gì cả cầm cái đĩa mà Ngưu Nhu Miên gọi là “Trả lại cho anh” quay trở lại phòng mình. Không nghĩ tới mở ra thì đúng là loại đĩa A , Dương Thuần Miễn nổi trận lôi đình từ trên giường đột nhiên nhảy dựng lên, lại chạy tới trước cửa phòng Ngưu Nhu Miên đấm cửa thật mạnh. Đến khi Ngưu Nhu Miên vừa mở cửa ra, còn không chờ Ngưu Nhu Miên mở miệng thì Dương Thuần Miễn liền thình lình đẩy cửa lách mình tiến vào. Thấy phòng trong quả nhiên là Bạch thiếu gia, lập tức kêu lên:“Lễ Cơ, sao đến đây mà không lên tiếng gọi tớ.”

“Vừa rồi Nhu Miên nói cậu bị cảm phải nghỉ ngơi nên tớ không đến quấy rầy.” Bạch thiếu gia lịch sự nói.

“Tớ dù là đang bệnh, bằng hữu đến đây cũng cần phải tiếp đãi chứ, huống chi chỉ là cảm mạo nho nhỏ.” Dương Thuần Miễn lấy làm kỳ quặc nói.

Ngưu Nhu Miên nghiêng đầu nhìn Dương Thuần Miễn thầm nghĩ, Hoàng Hoàng đang ghen sao?

Dương Thuần Miễn bị Ngưu Nhu Miên nhìn nên thực sự không được tự nhiên, vì thế nói với Bạch thiếu gia :“Chúng ta ra phòng khách ngồi đi.”

“Cũng tốt.” Bạch thiếu gia tao nhã đứng dậy. Sau khi đứng dậy tiện tay kéo phẳng chỗ mình đã ngồi trên giường.

Chuyện Ngưu Nhu Miên đến công ty của Bạch thiếu gia làm việc cũng đã nói xong cho nên cô cũng đi theo đến phòng khách. Ba người cũng không có chung đề tài, vì thế Dương Thuần Miễn cùng Bạch thiếu gia hai người liền bắt đầu tán gẫu chuyện kinh doanh. Ngưu Nhu Miên ngồi một hồi liền cảm thấy không thú vị , vì thế nói:“Bạch thiếu gia, buổi tối ở lại ăn cơm đi, em cố ý vì chiêu đãi anh mà mua đồ ăn. Hiện tại tay nghề em cũng không tệ, không phải trình độ như hồi trung học làm mì ăn liền cho các anh mà còn bị mắng .” Sau đó, Ngưu Nhu Miên hâm nóng canh cá , bưng lên một chén cho Bạch thiếu gia rồi nói:“Anh nếm thử.”

“Múc cho tôi một bát.” Dương Thuần Miễn dặn dò Ngưu Nhu Miên.

“Tự mình múc đi !” Ngưu Nhu Miên thấy Dương Thuần Miễn trợn mắt nhìn cô, cô cũng lườm lại Dương Thuần Miễn.

Dương Thuần Miễn múc canh xong thì thấy Bạch thiếu gia đang khen tay nghề Ngưu Nhu Miên không dứt miệng, còn Ngưu Nhu Miên thì cũng cười tít mắt. Dương Thuần Miễn trong bụng không hài lòng liền châm biếm:“Cô làm canh còn lợi hại, những món khác cũng chỉ là tạm được.”

“Cho dù anh không hài lòng, đợi cho làm công đủ tháng rồi đến lúc đó tôi đi nấu cơm cho Bạch thiếu gia, về sau anh muốn ăn còn không đến lượt.” Sau đó Ngưu Nhu Miên quay sang hỏi Bạch thiếu gia:“Anh có thuê em không?”

“Được.” Bạch thiếu gia mỉm cười đáp ứng.

Dương Thuần Miễn vừa nghe, trong lòng lập tức liền hoảng hốt mà hối hận những lời mới nói. Ngưu Nhu Miên đi ngang qua bên cạnh Dương Thuần Miễn hừ một tiếng, sau đó đi chuẩn bị cơm chiều .

Bạch thiếu gia cùng Dương Thuần Miễn hai người cũng ngồi ở trên ghế sô pha, thấy Ngưu Nhu Miên đã đi xa, Bạch thiếu gia nói nghiêm túc với Dương Thuần Miễn:“Tớ nghĩ mình đã sớm nhắc cho cậu về cô ấy, cũng như cậu nói với với tớ về Dư tiểu thư.”

“Lúc trước, khi tớ biết cô ấy cũng không nghĩ đó là cô gái mà cậu nhắc tới.” Dương Thuần Miễn tuy là nói như thế, nhưng là trong lòng vẫn không hối hận chuyện biết Ngưu Nhu Miên.

“Vậy bây giờ cậu tính như thế nào?” Bạch thiếu gia thấy Ngưu Nhu Miên nhìn về phía bọn họ thì vừa nói với Dương Thuần Miễn vừa mỉm cười với Ngưu Nhu Miên.

Bạch thiếu gia thấy Dương Thuần Miễn do dự bèn quả quyết nói:“Thuần Miễn, tớ sở dĩ còn chưa thổ lộ với Nhu Miên cũng không phải tớ không có dũng khí, mà là bởi tớ tôi biết tính tình của Nhu Miên, không muốn bởi vì tớ thổ lộ mà khiến cô ấy khó xử. Nếu cậu còn đang do dự lượn lờ giữa Dư tiểu thư và Nhu Miên thì đây là thời điểm quyết định. Không ai có thể chịu được một nửa tình yêu, tính của Nhu Miên nhất định là không được, đồng thời tớ cũng không thể chịu đựng được nhìn cô ấy chỉ có một nửa tình yêu.”

Bạch thiếu gia thấy Dương Thuần Miễn trầm mặc không nói thì tiếp tục: “Điều may mắn duy nhất của cậu chính là xuất hiện đúng lúc ở trong cuộc sống của cô ấy. Mặc dù Nhu Miên thích cậu, nhưng điều đó không có nghĩa là tớ từ bỏ theo đuổi cô ấy. Tớ nói rõ ràng như thế.”

Ngưu Nhu Miên cũng thích mình? Dương Thuần Miễn bị lời nói của Bạch thiếu gia làm chấn động đến ngây người tại chỗ, trong lòng có một nỗi vui mừng khó mà kiềm chế. Nhưng thấy ánh mắt lộ ra cô đơn vô tận của Bạch thiếu gia thì trong lòng vẫn còn là tồn tại một chút áy náy, “Lễ Cơ, tớ vốn cũng là vô tâm, nhưng tình cảm không phải là thứ chúng ta có thể nắm trong tay. Hy vọng điều này sẽ không ảnh hưởng quan hệ bằng hữu của chúng ta.”

Bạch thiếu gia đứng lên đi vào phòng bếp giúp Ngưu Nhu Miên trổ tài. Nhìn Bạch thiếu gia xắn tay áo giúp Ngưu Nhu Miên nấu cơm , Dương Thuần Miễn đột nhiên có cảm giác lập tức muốn thổ lộ với Ngưu Nhu Miên, hận không thể lập tức tống cổ Bạch thiếu gia đuổi ra khỏi nhà. Nhưng mà anh vẫn kiên trì đến phòng bếp hỏi Ngưu Nhu Miên:“Có cần tôi giúp cho việc gì không?”

“Anh cứ ngồi yên đấy, đừng để càng giúp càng rối.” Thấy Dương Thuần Miễn không phục nhìn về phía Bạch thiếu gia, Ngưu Nhu Miên tiếp tục nói:“Lúc ở trung học tôi còn chưa biết nấu cơm thì Bạch thiếu gia đã là cao thủ rồi. Anh nấu cháo thôi mà cũng bị khê, hơn nữa lại bị cảm. Cứ ngồi ở một bên chờ đi, cơm sẽ xong nhanh thôi.”

Giọng của Ngưu Nhu Miên tuy rằng không khác ngày thường , nhưng mà Dương Thuần Miễn nghe lại thấy chói tai khác thường. Dương Thuần Miễn bực mình ngồi lại ghế sô pha, nhìn trong phòng bếp hai người Ngưu Nhu Miên cùng Bạch thiếu gia hợp tác ăn ý, nhớ tới vừa rồi Nhu Miên so sánh mình và Bạch thiếu gia mà trong lòng vừa oán vừa giận.

Vào lúc ăn cơm, thấy Dương Thuần Miễn ỉu xìu thì Ngưu Nhu Miên còn tưởng rằng bệnh cảm mạo của anh mạnh lên, quan tâm nói:“Cơm nước xong thì chịu khó uống thuốc cảm mạo rồi nhanh chóng nghỉ ngơi đi.”

“Vì sao tôi phải đi nghỉ sớm một chút, tinh thần tôi rất tốt.” Dương Thuần Miễn có chút cáu kỉnh mà nói khiến cho Ngưu Nhu Miên không hiểu ra sao, không biết anh rốt cuộc phát sinh tính tình gì.

Trong bữa ăn, Ngưu Nhu Miên nhiệt tình gắp rau cho Bạch thiếu gia khiến Dương Thuần Miễn cảm giác chính mình hệt như phi tần bị tống lãnh cung. Để thoát khỏi hoàn cảnh xấu này, Dương Thuần Miễn đơn giản cũng chủ động gắp rau cho Bạch thiếu gia làm ra một vẻ như chủ nhân. Vì thế bề ngoài tạo thành hiện tượng mình cùng Ngưu Nhu Miên là chủ nhân, còn Bạch thiếu gia là khách . Bạch thiếu gia cũng không để ý đến.

Sau khi ăn xong, Ngưu Nhu Miên bị Dương Thuần Miễn đột nhiên tranh mất việc rửa bát. Lại còn bảo Ngưu Nhu Miên ra ghế sô pha nghỉ ngơi, làm cho Ngưu Nhu Miên có cảm giác tựa hồ trời sắp mưa to, cứ mỗi bước lại ngoái đầu nhìn kinh ngạc cho đến khi vào tới phòng khách cùng Bạch thiếu gia nói chuyện.

Dương Thuần Miễn nhớ tới lúc nấu cơm thì Ngưu Nhu Miên chế nhạo mình, vốn định mượn cơ hội này biểu hiện một chút. Nhưng khi đang rửa bát ở phòng bếp nhìn thấy Ngưu Nhu Miên cùng Bạch thiếu gia ở phòng khách trò chuyện với nhau thật vui, còn một mình thì đang ở phòng bếp rửa bát mà trong lòng hối hận không ngừng. [Sun: Cái này gọi là tự đào hố chôn mình, hô hô hô …..]

Khi Dương Thuần Miễn rửa bát xong quay lại phòng khách thì nghe được Bạch thiếu gia đang hỏi bút danh của Ngưu Nhu Miên. Ngưu Nhu Miên trả lời:“Stein”

“Trứng ung?” Dương Thuần Miễn tiếp lời.

Ngưu Nhu Miên lập tức nổi giận “Anh vừa hiểu được vài câu tiếng Anh,đã biết tiếng Đức chưa?!” Có điều Dương Thuần Miễn vừa nói xong thì trong lòng Ngưu Nhu Miên đã bắt đầu lo lắng rồi. Có đến tám phần mười số độc giả không hiểu tiếng Đức như anh ta cũng sẽ gọi cô là trứng ung cho xem.

“Nhu Miên, có thể đưa tác phẩm của em cho anh xem được không? Anh muốn khi về sẽ đọc cẩn thận.” Bạch thiếu gia đối với tác phẩm của Ngưu Nhu Miên thực sự cảm thấy hứng thú.

“Đàn ông có thể không thích xem, hay là đừng đọc nữa .” Lần trước nghe Dương Thuần Miễn có ý kiến, Ngưu Nhu Miên cho rằng như vậy loại chuyện 1 nữ n nam hẳn là không được nam nhân đón nhận.

“Anh rất muốn qua tác phẩm để càng hiểu biết thêm về em.” Bạch thiếu gia chăm chú nhìn Ngưu Nhu Miên.

Ngưu Nhu Miên thấy Bạch thiếu gia vẫn kiên trì như thế liền từ máy tính copy ra cho anh. Dương Thuần Miễn nhớ tới phản ứng lúc trước khi Ngưu Nhu Miên cho mình xem tác phẩm thì trong lòng mơ hồ có vài phần thẹn thùng rồi nói với Bạch thiếu gia:“Viết về câu chuyện một nàng bảy chàng, tôi khuyên anh trước khi xem nên làm tốt việc chuẩn bị tâm lý đầy đủ.” Bạch thiếu gia thận trọng nhận đĩa mềm cất đi.

“Bây giờ không còn sớm , anh về đây.Thuần Miễn, cậu bị cảm cũng nên đi nghỉ sớm. Nhu Miên, anh đang mong có thể lại được thưởng thức tay nghề của em. Ngày mai chúng ta gặp nhau ở công ty.” Bạch thiếu gia đứng dậy cáo từ.

Bạch thiếu gia đi rồi, Dương Thuần Miễn lập tức hỏi Ngưu Nhu Miên:“Ngày mai gặp ở công ty? Sao cô đi làm tạm ở chỗ Lễ Cơ à?”

“Đúng vậy! Ông chủ như anh ấy so với ông chủ không biết gì này thì thật tốt hơn bao nhiêu lần.” Ngưu Nhu Miên vừa dọn phòng vừa nói.

“Nhưng mà công ty cậu ấy không phải làm sản phẩm lazer, mà là linh kiện ô tô.” Dương Thuần Miễn vốn định nói, nếu không thì cô về công ty tôi mà làm đi, nhưng rốt cuộc chưa nói thành lời.

“Đi làm có phù hợp hay không cũng không quan trọng , điều chính yếu nhất là làm có vui vẻ hay không thôi. Tôi không muỗn ở chỗ đi làm cũng lại nhìn thấy anh, đây mới là mấu chốt.” Ngưu Nhu Miên không khách khí đốp lại:“Anh chỉ biết đả kích nhiệt tình sáng tác của tôi, căn bản ghét bỏ tác phẩm của tôi. Anh có thể hiểu biết tâm tình của tôi sao?” Ngưu Nhu Miên bỏ mặc Dương Thuần Miễn một mình ở đơ mà trở về phòng.

Chẳng lẽ xem thường tác phẩm của cô thì thật sự gây thương tổn cho cô sao? Dương Thuần Miễn tuy rằng rất muốn tìm một chương mới của Ngưu Nhu Miên để đọc lại một lần nữa, nhưng nghĩ đến làm như thế nói không chừng sẽ chọc giận Ngưu Nhu Miên cho nên đành ngồi một mình ở phòng khách trầm tư suy nghĩ xem làm thế nào có thể khiến tâm tình của có chuyển biến tốt hơn rồi sau đó nhân cơ hội thổ lộ. Vừa vặn nghĩ đến Ngưu Nhu Miên có nhắc tới cô từng đóng phim cho một bộ phim tên là [ Lốc xoáy ] . Dựa theo lời cô nói thì hẳn là đã được đưa ra công chiếu, ngày mai bớt chút thời gian đi xem cũng tốt.

Buổi sáng, Dương Thuần Miễn đang ở toilet thì Ngưu Nhu Miên muốn đưa dao cạo râu, thấy Ngưu Nhu Miên đứng ở cửa muốn lên tiếng anh bèn đưa tay ra cản “Đợi đã, cứ để tôi cạo râu xong rồi hãy nói sau. Hiện tại nghe cô nói chuyện, xảy việc nhỏ thì mặt mày nguy hiểm, gặp chuyện lớn thì sinh mệnh nguy hiểm. Cho nên cô chịu khó nói sau.” Với tính cách chả sợ ai của Ngưu Nhu Miên bình thường tuyệt đối không thể nói chuyện với cô khi dùng đầu tiên dao cạo râu loại nguyên thủy.

Ngưu Nhu Miên mấp máy miệng, những lời khó nghe đành nuốt xuống bụng, ngồi ở một bên cười gian xảo nhìn Dương Thuần Miễn cạo râu. Dương Thuần Miễn cạo râu xong xoay người hỏi Ngưu Nhu Miên:“Chuyện gì? Bây giờ nói đi.”

“Đâu có, tôi chỉ muốn nói cho anh là tôi đã mua cho anh dao cạo râu chạy bằng điện rồi này.”

=_=

Ngưu Nhu Miên để máy cạo râu vào trong tay Dương Thuần Miễn, Dương Thuần Miễn tức giận đến nhắm mắt lại, cảm thấy khí huyết dâng lên tựa hồ tụ huyết ở não. Chỉ nghe Ngưu Nhu Miên còn nói:“Hôm nay chúng ta đều đến tòa cao ốc đó, anh lái xe thuận tiện mang tôi đi theo.”

Thấy Dương Thuần Miễn không trả lời, Ngưu Nhu Miên bĩu môi nói:“Ra bãi đỗ xe thì tôi liền giả bộ không biết anh là được rồi. Biết tôi mất mặt lắm hả?!” Ngưu Nhu Miên bất mãn than thở .

“Hôm nay ăn điểm tâm ở quán ‘Duyên đối diện’ đi, tôi mời khách, coi như chúc mừng cô tìm được việc làm mới, không cần phải lừa gạt tôi nữa.” Lập tức thấy trên mặt Ngưu Nhu Miên lại lộ ra vẻ vui cười. Dương Thuần Miễn trong lòng thầm than, có lẽ nào cô nàng này lại dễ dàng thỏa mãn như thế.

Hai người ngồi ở ‘Duyên đối diện’, trước mặt mỗi người là một tô mì. Nhìn đối phương ăn mì với vẻ hạnh phúc thỏa mãn thì không khỏi có chút tò mò, tô mì của đối phương thật sự ngon lành như vậy sao? Ăn được một nửa, Ngưu Nhu Miên đề nghị hai người đổi tô mì cho nhau, Dương Thuần Miễn vui vẻ đồng ý. Có điều ăn xong kết luận, tô của mình vẫn ăn nhất.

Đến tòa cao ốc, ở bãi đỗ xe ngầm lại đụng phải Bạch thiếu gia cùng đi làm. Ở cửa thang máy, Ngưu Nhu Miên nói với Dương Thuần Miễn xem anh có cách nào để tranh thang máy. Dương Thuần Miễn không chỉ trả lời, chỉ là đi theo sau Ngưu Nhu Miên vào thang máy. Lúc thang máy dừng ở tầng một, như thưòng lệ có rất nhiều người cùng nhau vào. Một số người biết Ngưu Nhu Miên thì tò mò đánh giá cô, Ngưu Nhu Miên nuốt giận vào lòng, chỉ vào Dương Thuần Miễn lớn tiếng nói:“Tôi không biết anh ta!” Mọi người đồng loạt ồ lên. Bạch thiếu gia nhịn không được cúi đầu nở nụ cười tuyên bố tiếp:“Cô ấy hiện tại làm ở công ty tôi.” Mọi người lập tức im lặng.

=_=

Dương Thuần Miễn nghĩ rằng, cô nàng này lại vì một câu nói ngày trước mà ghi hận đến nay. Nhưng lại còn thể hiện trước mặt Lễ Cơ như vậy làm anh càng nghĩ càng buồn.

Thang máy đến tầng 36, Bạch thiếu gia cùng Ngưu Nhu Miên ra khỏi thang máy. Ngưu Nhu Miên vốn định quay lại nhìn Dương Thuần Miễn nói hẹn gặp lại với anh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Còn Dương Thuần Miễn vẫn ngóng nhìn theo bóng Ngưu Nhu Miên, hy vọng cô cùng mình lên tiếng chào tạm biệt, nhưng cuối cùng vẫn đãnh thất vọng nhìn cửa thang máy đóng lại.

Bởi vì có nhân viên của Bạch thiếu gia đi chung thang máy, nhìn thấy cảnh Bạch thiếu gia bảo vệ Ngưu Nhu Miên nên nhân viên công ty đối với Ngưu Nhu Miên cũng không hà khắc. Nhưng chính vậy ngược lại làm cho Ngưu Nhu Miên cảm thấy thực không được tự nhiên nên chủ động tiếp nhận rất nhiều việc chạy đi chạy lại. Bạch thiếu gia biết Ngưu Nhu Miên muốn học tập nhiều, thâm tâm hy vọng trong công tác có thể được đồng nghiệp tán thành, đồng thời lo lắng quan hệ của mình cùng Ngưu Nhu Miên sẽ làm cho Ngưu Nhu Miên rất nhanh từ chức, cho nên âm thầm nói Trương phó tổng dạy nhiều cho Ngưu Nhu Miên chứ chính mình cũng không ra mặt.

Tuy rằng đồng nghiệp đối với cô hoà hợp êm thấm, nhưng vì Ngưu Nhu Miên có quan hệ với Bạch thiếu gia khi vào công ty, bởi vậy cô làm việc cẩn thận gấp bội. Lúc nghỉ trưa, mọi người gọi Ngưu Nhu Miên lên nhà ăn ở tầng trên cùng để cùng nhau ăn cơm, Ngưu Nhu Miên lựa lời nói dịu dàng cảm ơn, lấy lý do đến bưu điện gửi đồ để từ chối rồi ra bên ngoài tùy tiện ăn chút gì đó. Trở lại tòa cao ốc, không nghĩ tới ở cửa thang máy lại đụng phải Dư Tư Giáng, hai người cùng nhau vào thang máy.

“Dư tiểu thư, lần trước tôi say rượu làm nhiều chuyện thất lễ, thật sự có lỗi. Có cơ hội mời cô ăn cơm giải thích.” Ngưu Nhu Miên nhớ lại chuyện của ngày đó mà không khỏi mặt đỏ tía tai.

“Ngưu tiểu thư, cũng là tôi không tốt, tự nói dối là bạn gái của Thuần Miễn cho nên cô không cần lo lắng .” Dư Tư Giáng lịch thiệp trả lời.

“Dư tiểu thư, đến tìm Thuần Miễn ?”

“Không phải.” Dư Tư Giáng cười đáp.

Không phải là tốt rồi, hắc hắc. Ngưu Nhu Miên ở trong lòng ngây ngô cười hai tiếng. Ở trước mặt một vị thục nữ tao nhã xinh đẹp thì duy trì tự tin là một chuyện thực sự khó khăn.

Đến tầng 25, Dư Tư Giáng cùng Ngưu Nhu Miên lịch sự nói lời từ biệt. Thì ra là Dư Tư Giáng tới tìm Lưu Liêm, Ngưu Nhu Miên trong lòng thầm nghĩ. Ai ngờ cửa thang máy còn chưa kịp đóng đã thấy Dư Tư Giáng vẻ mặt đau khổ chạy trở về, vọt vào trong thang máy. Ngưu Nhu Miên vạn phần kinh ngạc. Trước khi thang máy đóng cửa, Ngưu Nhu Miên từ khe cửa trông thấy Lưu Liêm đang đuổi theo ở phía sau. Thang máy tiếp tục đi lên, đến tầng 36 thì Ngưu Nhu Miên ra khỏi thang máy, Dư Tư Giáng vẫn ở lại trong thang máy, chẳng lẽ cô đi tìm Dương Thuần Miễn? Ngưu Nhu Miên có chút lo lắng đi về công ty.

Dư Tư Giáng ở tầng 39 ra khỏi thang máy theo trực giác đi đến công ty của Dương Thuần Miễn. Dương Thuần Miễn thấy Dư Tư Giáng tinh thần hoảng hốt xuất hiện ở công ty nên mời cô đến văn phòng. Dư Tư Giáng ngồi một lát, đột nhiên nhớ tới cái gì bèn mở miệng:“Thuần Miễn, ngày mai chúng ta đi trượt băng đi.”

Dương Thuần Miễn thấy Dư Tư Giáng thần sắc khác lạ nên không tiện hỏi nhiều, vì thế gật đầu đáp ứng.

“Đúng rồi, gọi Ngưu tiểu thư cùng đi.”

“Cũng tốt.” Dương Thuần Miễn nghe vậy càng thêm kinh ngạc. Lúc này, Lưu Liêm đột nhiên đến, Dư Tư Giáng nhất thời trong lòng đại loạn, liền nhờ Dương Thuần Miễn giấu cô đi. Dương Thuần Miễn không kịp hỏi nhiều, liền kêu Dư Tư Giáng vào phòng nghỉ. Dư Tư Giáng vừa mới vào phòng nghỉ thì Dương Thuần Miễn liền đón Lưu Liêm vào.

Lưu Liêm đi thẳng vào vấn đề mà hỏi:“Tư Giáng có đến chỗ anh không?”

“Cô ấy không nói hôm nay tới tìm tôi. Đã xảy ra chuyện gì?” Dương Thuần Miễn trả lời lấp lửng.

“Vừa rồi cô ấy tới tìm tôi, chúng tôi đã xảy ra chút hiểu lầm.” Lưu Liêm vẫn nhìn xung quanh, nhưng cũng không dám xông vào phòng trong của Dương Thuần Miễn, chỉ nói:“Vừa rồi Tư Giáng nhìn thấy ta cùng một người bạn gái cũ đang nói chuyện. Kỳ thật chúng ta không giống như cô ấy tưởng, từ ngày cầu hôn tôi đã hạ quyết tâm rồi.” Lưu Liêm tuy rằng không biết Dư Tư Giáng có ở trong phòng hay không, nhưng vẫn giải thích, hy vọng cô có thể nghe được. Sau đó liền rời đi.

Dư Tư Giáng chờ Lưu Liêm đi rồi, lại ngồi một hồi mới rời đi. Dương Thuần Miễn vừa tiễn Dư Tư Giáng liền nhìn thấy Ngưu Nhu Miên đang thò đầu ra nhìn ở cầu thang. Ngưu Nhu Miên không nghĩ tới chính mình đi cầu thang nhưng lại bị Dương Thuần Miễn bắt được quả tang nên đúng lý hợp tình, nói:“Tôi tới là muốn nói cho anh, chiều hôm nay anh tự ăn cơm đi. Tôi cùng Bạch thiếu gia đi ra ngoài, muộn mới về.”

“Đi đâu? Tôi không trả tiền không công cho cô.” Dương Thuần Miễn không hề lưỡng lự hỏi lại.

“Lúc trước có nói nếu thi thoảng không thể làm cơm thì chỉ báo là được, cũng chẳng nói nhất định phải thông báo đi đâu mà.”

Dương Thuần Miễn nghẹn lời, lập tức nghĩ đến chuyện Dư Tư Giáng mời Ngưu Nhu Miên ngày mai cùng đi trượt băng “Ngày mai sau khi tan sở cô có rảnh không?” Thấy Ngưu Nhu Miên nhướng mày nhìn về phía mình thì Dương Thuần Miễn tiếp tục nói:“Tư Giáng bảo tôi cùng đi trượt băng, cũng nhờ tôi mời cô.”

Ngưu Nhu Miên vốn ghét nhất phải trượt băng, nhưng nghĩ đến Dư Tư Giáng mời , hơn nữa Dương Thuần Miễn cũng đi, vì thế miễn cưỡng đáp ứng. Đang muốn xuống lầu thì Dương Thuần Miễn nghĩ đến Ngưu Nhu Miên đi cầu thang lên gặp mình, chẳng lẽ là ghen tị? Trong lòng một trận mừng thầm, liền hỏi:“Chuyện ăn cơm cứ gọi điện thoại mà nói không phải là đủ rồi sao, đi bộ lên đây làm gì chứ?”

Ngưu Nhu Miên nghĩ Dương Thuần Miễn là vì sợ người khác nhìn thấy hai người bọn họ ở cùng một chỗ, vì thế tức giận nói lớn:“Điện thoại sẽ tốn tiền !” Nói xong, quay đầu đi xuống lầu.

Sau khi tan sở, Bạch thiếu gia mang Ngưu Nhu Miên đến câu lạc bộ tập thể dưới tầng ngầm. Không nghĩ tới vừa vào câu lạc bộ tập thể hình đã nhìn thấy Dương Thuần Miễn đang ở một máy tập thể hình cho cơ trên kéo hai dây chun thật dài để luyện tập cơ lưng. Ngưu Nhu Miên ngoài ý muốn gặp được Dương Thuần Miễn liền chạy lên nói:“Hoàng Hoàng, anh đã ở đây rồi.”

“Đã nói ở bên ngoài không cần gọi tôi là Hoàng Hoàng!” Dương Thuần Miễn thấp giọng trách cứ Ngưu Nhu Miên. Thấy Bạch thiếu gia cũng lại đây vì thế cao giọng nói:“Tôi mỗi tuần ít nhất đến đây ba ngày.”

“A, có vẻ anh thường xuyên tới nơi này tán gẫu a!” Ngưu Nhu Miên sờ sờ sợi dây thun.

Tán gẫu?! Dương Thuần Miễn thấy Bạch thiếu gia ở đây nên cũng không tiện tức giận, đơn giản chỉ đổi đến chay xe đạp. Ngưu Nhu Miên đi theo nói:“Dương tiên sinh, ngài phí tiền đến đây để cưỡi xe đạp. Nếu nói sớm thì tôi đem xe của mình cho ngài mượn !” Sau đó chậc chậc cảm thán:“Chúng ta người nghèo chỉ có cưỡi xe đạp đi làm, người ta thì ở trong đây chạy xe đạp tập thể hình.” Dương Thuần Miễn bị Ngưu Nhu Miên nói vậy thì cũng không cưỡi xe đạp mà đổi thành chạy bộ. Vừa mới chạy chợt nghe Ngưu Nhu Miên nói: “ Phỏng chừng nếu tôi mà có sức lực như vậy thì đi ra cảng vác mấy bao gạo kiếm tiền, làm sao lại lãng phí năng lượng như vậy chứ?!” Bạch thiếu gia lắc lắc đầu, kéo Ngưu Nhu Miên đi rồi nói với Dương Thuần Miễn :“Cậu cứ tập, tớ đưa Nhu Miên đi dạo, để xem cô ấy có cái gì mà cảm thấy hứng thú, muốn học .”

“Cứ để cho cô ấy đăng kí học vũ đạo bồi dưỡng một chút khí chất đi, chả thấy một chút con gái tí nào cả.” Dương Thuần Miễn nói trào phúng.

“Tôi không đăng kí học vũ đạo đâu, nếu có học thì cũng là học ban Judo.” Ngưu Nhu Miên coi thường liếc Dương Thuần Miễn một cái.

“Vốn cô đã khó gả ra ngoài rồi còn học Judo làm gì nữa?” Dương Thuần Miễn nói cao giọng mà thầm nghĩ, cô nàng này giờ đã cực kỳ dũng mãnh , nếu lại học thêm Judo thì về sau còn sống được như thế nào!

“Tôi học xong Judo để xem vừa mắt ai…” Ngưu Nhu Miên dùng mắt quét qua Dương Thuần Miễn rồi tiếp tục nói:“Hắc hắc, tôi xem hắn dám không cưới hay không?!” Nói xong trừng to mắt, ánh mắt hung ác đáng sợ tới mức Dương Thuần Miễn thiếu chút nữa ngã lăn khỏi máy chạy bộ.

Bạch thiếu gia kéo Ngưu Nhu Miên đi rồi, Dương Thuần Miễn không còn bụng dạ nào rèn luyện, đơn giản đi đến rạp chiếu phim xem bộ phim “Lốc xoáy” mà Ngưu Nhu Miên đóng trong đấy. Trong lòng âm thầm cầu nguyện Bạch thiếu gia vì sự an nguy của nam nhân toàn thế giới mà suy nghĩ cho kĩ, trăm ngàn lần đừng để cho cô nàng nguy hiểm đó học thêm cái gì mà Ju với chả Do.

Bạch thiếu gia xuất phát từ ý đồ riêng không muốn Ngưu Nhu Miên sau khi tan sở về nhà sớm để đối mặt Dương Thuần Miễn. Nhưng khi đưa Ngưu Nhu Miên đi thăm khắp tầng hầm câu lạc bộ tập thể hình, Ngưu Nhu Miên lại hoàn toàn không có hứng thú với các hạng mục ở nơi này nên Bạch thiếu gia cũng đành từ bỏ.

Rời khỏi câu lạc bộ, Ngưu Nhu Miên nhớ tới chuyện ban ngày gặp Dư Tư Giáng nên tâm tình chợt kém đi. Vì thế đề nghị đến “Duyên đối diện” để ăn . Lần này, Bạch thiếu gia gọi một tô mì thịt bò, Ngưu Nhu Miên thản nhiên nhìn lướt qua vẫn chưa nhiều lời.

“Nhu Miên, tâm tình không tốt ?”

“Anh làm sao nhìn thấy tâm tình em không tốt .”

“Em ăn mì Dương Xuân bình thường chỉ có hai loại tình huống là tâm tình tốt cùng tâm tình không tốt, rất ít có tình trạng đặc biệt khác.”

“Thật tiếc là anh không làm thám tử , cái gì cũng bị anh phát hiện rõ rành rành.”

“Anh chỉ hợp với những chuyện mình muốn hiểu biết và lưu tâm.” Bạch thiếu gia có ý ám chỉ.

“Bạch thiếu gia, anh đối tốt với em như vậy, nhân viên công ty không biết còn tưởng rằng em là người yêu của anh đấy.” Ngưu Nhu Miên nói như đùa.

“Để bọn họ hiểu lầm cũng tốt mà.” Bạch thiếu gia cười nhẹ.

Dương Thuần Miễn mê muội đi ra khỏi rạp chiếu phim. Từ lúc phim bắt đầu chiếu vẫn anh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn ảnh, ngay cả mắt cũng không dám chớp một chút vì sợ bỏ qua cảnh có Ngưu Nhu Miên. Nhưng đến khi hết phim Dương Thuần Miễn có thể đếm được có bao nhiêu con chim bay qua màn ảnh, nhưng chính là không hề thấy cảnh có Ngưu Nhu Miên, chẳng lẽ Ngưu Nhu Miên lại lừa mình nữa rồi? Nhưng rồi Dương Thuần Miễn vẫn là đi cửa hàng băng đĩa mua nguyên bản VCD quyết định về nhà xem lại mấy lần.

Dương Thuần Miễn nghĩ đến Ngưu Nhu Miên lúc này nhất định còn cùng Bạch thiếu gia ở cùng một chỗ, tâm tình càng thêm tồi tệ vì thế liền lái xe đến “Duyên đối diện”. Vừa mới tiến vào quán liền nhìn thấy Bạch thiếu gia cùng Ngưu Nhu Miên hai người đã ở trong quán nên trong lòng ương bướng đi thẳng tới đó.

“Hai người đã ở nơi này rồi.” Dương Thuần Miễn hỏi han ngồi xuống.

Bạch thiếu gia đối với việc Dương Thuần Miễn đột nhiên xuất hiện, trong lòng cũng không thích nhưng vẫn nói khách khí:“Vừa khéo, cậu cũng đến nhà hàng này.”

“Đúng vậy, lần đầu tiên gặp Ngưu Nhu Miên chính là ở trong nhà hàng này.” Dương Thuần Miễn cùng Bạch thiếu gia ngầm đấu . Dương Thuần Miễn nhìn thấy Bạch thiếu gia gọi mì thịt bò nên cũng hô một tô mì thịt bò.

Ngưu Nhu Miên nửa ngày chưa từng mở miệng, ngay lúc Dương Thuần Miễn ăn thìa mì thứ nhất thì cô đột nhiên lên tiếng:“Hôm nay anh trơ tráo đủ chưa?”

Dương Thuần Miễn lập tức bị sặc ho khụ khụ mấy tiếng, trợn mắt nhìn Ngưu Nhu Miên. Ngưu Nhu Miên dường như không có việc gì tiếp tục ăn mì Dương Xuân. Dương Thuần Miễn dù tức giận lại quên Ngưu Nhu Miên mẫn cảm với hạt tiêu, theo bản năng định đi lấy thì lại bị Bạch thiếu gia không ai để ý xuống tay trước đem lọ hạt tiêu xay để sang bàn bên cạnh rồi nhìn Ngưu Nhu Miên nói:“Nhu Miên, ngày mai không nên ăn mì nữa. Bắc Kinh mới mở một quán lẩu , chúng ta đi nếm thử.”

“Cũng tốt.” Ngưu Nhu Miên đột nhiên nhớ tới việc trượt băng “Nhưng ngày mai Dư Tư Giáng cùng Dương Thuần Miễn bảo em cùng đi trượt băng.”

“Không phải em ghét nhất bị trượt băng sao?” Bạch thiếu gia đối với việc Ngưu Nhu Miên chịu đi trượt băng cảm thấy thập phần khó hiểu.

“Ừ, lần yến tiệc trước đối xử không được tốt với Dư Tư Giáng. Lần này người ta mời em nên cũng không tiện cự tuyệt, Bạch thiếu gia cùng nhóm chúng em đi đi.” Ngưu Nhu Miên đề nghị.

Bạch thiếu gia nhìn về phía Dương Thuần Miễn, lập tức gật gật đầu. Dương Thuần Miễn ngoài miệng đáp lời, còn trong lòng lại không muốn gì cả.

Sau khi ăn xong, Ngưu Nhu Miên ngồi xe Dương Thuần Miễn trở về. Trước khi lên xe, Bạch thiếu gia đưa cho Ngưu Nhu Miên khăn quàng cổ cuộn chặt, sau đó nhìn theo cô ngồi trên xe Dương Thuần Miễn cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt Bạch thiếu gia thì anh mới đi về ô tô của mình.

Sau khi hai người Dương Thuần Miễn cùng Ngưu Nhu Miên về nhà , Dương Thuần Miễn chưa từ bỏ ý định lại xem lại phim “Lốc xoáy ” mà vẫn không tìm được bóng dáng của Ngưu Nhu Miên. Khi thấy Ngưu Nhu Miên tắm xong đi ra mới giữ chặt cô mà hỏi:“Vai xử nữ chỉ tay năm ngón trong “Lốc xoáy ” tôi đã xem hai lần, căn bản không tìm được cô. Rốt cuộc cô có tham gia đóng hay không?”

“Đương nhiên .” Ngưu Nhu Miên vừa vuốt tóc vừa ngồi ở trên ghế sô pha.

“Vậy cô tìm cho tôi xem.”

“Ok.” Ngưu Nhu Miên dùng remote chỉnh hình đổ đến một chỗ, sau đó nói:“Đoạn này đó.”

Dương Thuần Miễn dụi dụi mắt không thấy được gì, nhưng mà xem điệu bộ của Ngưu Nhu Miên không giống nói dối, vì thế lại tiến đến trước TV nhìn kỹ mà vẫn không tìm được, cuối cùng rốt cục từ bỏ “Rốt cuộc cô ở đâu vậy?”

Ngưu Nhu Miên bất đắc dĩ buông tay, đi đến trước TV chỉ vào một hòm thư đã bị nhổ gần như bật ra khỏi mặt đất trên màn hình mà nói:“Thấy không? Hòm thư này cũng bị lốc xoáy cuồn cuộn nhổ lên là tôi đóng đó. Tôi ở ngay bên trong này này.”

=_=

“Đây là thứ mà quý cô nương tự xưng diễn xuất tinh xảo lập tức được các đồng nghiệp nhất trí tán thưởng. Lại còn khoe rằng đạo diễn nói cô rất tiềm lực trở thành ngôi sao điện ảnh? Là đóng vai một hòm thư? Khốn khổ thân tôi như thằng ngốc chạy tới rạp chiếu phim xem, lần sau tôi mà còn tin cô thì tôi không phải họ Dương!” Huyết áp Dương Thuần Miễn tăng vòn vọt.

“Vậy họ Ngưu đi, tôi không ngại.” Ngưu Nhu Miên tiếp tục xoa đầu trở về phòng.

Dương Thuần Miễn ngồi phịch ở ghế sô pha thầm nghĩ, làm sao mà muốn tìm một cơ hội để thổ lộ với cô nàng này lại khó khăn như vậy. Mỗi lần đều gần như dẫn đến kết cục cãi nhau, chính mình còn bị tức nổ phổi. Haizz, mình muốn biến tức giận thành sức mạnh, mình đi đọc tiếng Anh đây! Tối ngày mai lại hỏi Ngưu Nhu Miên về tiếng Anh, nhất định có thể làm cho cô vui vẻ. Điểu ngữ chết tiệt kia, ta đến đây! Ta hoàn toàn nhờ vả vào ngươi rồi!

Sau khi Dương Thuần Miễn khốn khổ học xong tiếng Anh thì ngủ thẳng cẳng một giấc đến tận hừng đông, trong mộng anh mơ thấy Ngưu Nhu Miên sinh cho anh một đứa con trắng trẻo mập mạp , anh mỗi ngày hạnh phúc gọi Ngưu Nhu Miên là bà xã. Vừa mơ mơ màng màng ưỡn lưng đi ra cửa phòng thì nhìn thấy Ngưu Nhu Miên nên thuận miệng hô:“Bà xã!” Vừa dứt lời, Dương Thuần Miễn đã chợt tự mình bừng tỉnh, nhanh chóng nối tiếp thêm một chữ “Bà!” [Thật sự là Thuần Miễn gọi Nhu Miên là ‘lão bà’ có nghĩa là bà xã, sau đó lại thêm một chữ ‘bà’ nữa cho nên thành ‘lão bà bà’ có nghĩa là bà già ^^]

Ngưu Nhu Miên đầu tiên là cả kinh, lập tức âm hiểm cười nói:“Học được cũng nhanh nhỉ, đoàn xiếc thú không chiêu mộ anh vào nhảy qua vòng lửa thì thực lãng phí !” Hừ một tiếng xong ,cô liền vào toilet.

Vào toilet, Ngưu Nhu Miên nhìn gương thở nhẹ, lẩm bẩm:“Bà xã!” rồi thỏa mãn cười khúc khích.

Trên đường đi làm bởi vì giao thông bế tắc nên khi hai người đến tòa cao ốc thì đã qua giờ cao điểm đi làm. Lúc thang máy đến lầu một thì có một vị siêu cấp đại mỹ nữ mặc rất thời trang đi vào. Mắt Dương Thuần Miễn lập tức bị thu hút vào nên nhanh chóng nhìn chằm chằm mỹ nữ, thấy thế Ngưu Nhu Miên trong lòng âm thầm ghen tị, tức giận khó tan. Lúc này, mỹ nữ đột nhiên xoay người lại, quét mắt qua Ngưu Nhu Miên cùng Dương Thuần Miễn, sau đó một cái tát vang dội vỗ mạnh vào mặt Dương Thuần Miễn. Sức lực mạnh mẽ lại xuống tay độc ác làm cho Ngưu Nhu Miên sợ tới mức đứng thẳng người trong nháy mắt. Mỹ nữ nhìn Dương Thuần Miễn mắng một câu:“Đồ lưu manh!” Liền ra khỏi thang máy.

Dương Thuần Miễn vô tội vuốt mặt mình rồi nói:“Tôi không sờ cô nha!”

“Tôi tin là anh vô tội , Hoàng Hoàng, đau không?! Sau này không được ngó theo mỹ nhân nóng bỏng nữa, nhớ rõ chưa?” Ngưu Nhu Miên thân thiết xoa mặt Dương Thuần Miễn, thấy thang máy đã đến tầng 36 bây giờ mới nói:“Tôi sờ cô ấy đấy!” Sau đó nhanh chóng nhảy ra khỏi thang máy, rồi quay đầu về phía Dương Thuần Miễn với vẻ mặt đầy giận dữ trong thang máy mà vẫy tay cho đến khi thang máy đóng cửa lại.

Vừa vào đến công ty, Ngưu Nhu Miên đã bị Bạch thiếu gia gọi vào văn phòng. Ngưu Nhu Miên tưởng nói việc đi muộn nên trong lòng âm thầm tự trách. Ai ngờ Bạch thiếu gia lại hỏi Ngưu Nhu Miên ngày hôm qua ở cầu thang cùng Dương Thuần Miễn nói gì đó, nguyên lai câu nói giữa Ngưu Nhu Miên cùng Dương Thuần Miễn “Tôi không trả tiền không công cho cô ” đã khuấy động lời đồn bay đầy trời. Nói Ngưu Nhu Miên bị thất nghiệp đả kích , được Dương Thuần Miễn bao nuôi cái gì đó. Ngưu Nhu Miên cũng vẫn vui vẻ còn hỏi lại Bạch thiếu gia:“Anh nói em có nên mượn cơ hội này cùng Dương Thuần Miễn gạo nấu thành cơm hay không?” Bạch thiếu gia cũng bị thần kinh quá đơn giản của Ngưu Nhu Miên làm tức giận đến đau đầu.

Dương Thuần Miễn cũng nghe thấy lời đồn này, có điều anh cũng chẳng quan tâm, trong lòng ngược lại có vài phần mừng thầm.

Giữa trưa, Bạch thiếu gia xuất phát từ nỗi lo này nên kiên quyết mời Ngưu Nhu Miên cùng anh lên sân thượng ăn cơm. Hai người vừa đến nhà ăn, mọi người liền bắt đầu châu đầu ghé tai. Ngưu Nhu Miên nghĩ đến xú danh của mình hiện tại lại thêm những lời dèm pha nghe thấy, trong lòng lại càng khó chịu. Cô với chỗ làm việc ở tòa cao ốc này ngũ hành tương khắc sao ấy? Lúc này tiếng bàn tán càng rõ hơn, thì ra là nhân vật chính Dương Thuần Miễn của những lời dèm pha này trình diện. Dương Thuần Miễn không e dè trực tiếp đi đến bàn nơi Ngưu Nhu Miên cùng Bạch thiếu gia đang ngồi, mọi người liền nhao nhao bàn luận.

Bạch thiếu gia tức giận ngăn cản, nặng nề nói với Dương Thuần Miễn :“Cậu ít nhiều cũng phải quan tâm đến thanh danh của Nhu Miên chứ.”

“Lời đồn không tác động đến người thông minh, từ khi nào cậu cũng để ý đánh giá của người khác như vậy ?” Dương Thuần Miễn trả lời.

“Tớ không cần những người khác thấy tớ thế nào, nhưng mà tớ để ý những người khác nhìn Nhu Miên thế nào.” Bạch thiếu gia thốt ra dĩ nhiên là tức giận.

“Tớ cũng đang ở trong đó nhưng mà vẫn nói ung dung. Chúng ta né tránh thì có thể thoát được sao ?” Dương Thuần Miễn không chút nào yếu thế. Ngưu Nhu Miên thấy hai người trợn mắt nhìn nhau chỉ vì mình mà đấu khẩu không ngớt thì rốt cục nhịn không được, cô đứng lên lớn tiếng tuyên bố:“Không phải Dương Thuần Miễn bao dưỡng tôi!” Mọi người bị Ngưu Nhu Miên thình lình tuyên bố trắng phớ như thế mà chấn động, ngay cả Ngưu Nhu Miên cũng bị khí thế của mình làm dao động, lập tức không biết nên làm như thế nào để xuống đài, vì thế lại cười gượng nói: “Kỳ thật là tôi bao dưỡng anh ấy!” Mọi người liền ồn ào, còn hai người Bạch thiếu gia cùng Dương Thuần Miễn thì mặt mũi sa sầm âm hiểm đến dọa người.

Bạch thiếu gia tức giận túm Ngưu Nhu Miên kéo ra khỏi nhà ăn, Dương Thuần Miễn thì tiếp tục than thở ăn cơm. Trong lòng nghĩ, đến khi nào thì nữ nhân này mới có thể không gây chuyện đây?

Bạch thiếu gia đưa Ngưu Nhu Miên quay lại văn phòng, sau khi đóng cửa lại mới nói:“Nhu Miên, anh biết em không để ý người khác nhìn mình như thế nào. Nhưng mà xã hội không giống với trường học, tính tình em như vậy thì làm thế nào có thể làm việc được ?” Bạch thiếu gia bất đắc dĩ ngồi xuống.

“Nhưng mà em cũng không hy vọng anh cùng Dương Thuần Miễn không cãi lộn vì em nữa. Hơn nữa những người như bọn họ cũng sẽ không vì chúng ta nói gì đó làm cái gì mà thay đổi cách nhìn đối với chúng ta. Tai sao chúng ta phải khổ sở để ý bọn họ nghĩ như thế nào cơ chứ?”

Bạch thiếu gia khẽ thở dài một tiếng,“Nhu Miên, em nói với anh như vậy, khẳng định em sẽ không nghe. Như vậy đi, em hãy vì danh dự công ty chúng ta mà suy nghĩ làm yên lặng những lời đồn đại này, sao nào?” Thấy Ngưu Nhu Miên gật gật đầu, Bạch thiếu gia đi tới vuốt vuốt những sợi tóc của Ngưu Nhu Miên thở dài “Nhiều năm như vậy mà làm sao em vẫn giữ tính tình trẻ con thế?!”

Ngưu Nhu Miên ra văn phòng, Bạch thiếu gia lại lẩm bẩm:“Nhưng mình thật sự không thể có thuốc nào chữa khỏi bệnh yêu một cô bé như em. Mình nên đối xử thế nào với Nhu Miên để cô ấy có thể hiểu được. Chẳng lẽ Nhu Miên lại yêu thương cậu ta đến mức trong mắt chỉ có thể nhìn thấy một mình cậu ta sao?”

Sau khi hết giờ làm, Dương Thuần Miễn lái xe đi đón Dư Tư Giáng. Bốn người hẹn nhau đều tự ăn cơm xong thì đến cửa trước sân băng gặp gỡ. Sau khi Dư Tư Giáng lên xe của Dương Thuần Miễn thì tắt điện thoại di động đi. Dương Thuần Miễn vốn muốn hỏi chuyện với Lưu Liêm, nhưng thấy Dư Tư Giáng hai mắt sưng vù giống như đã khóc nên cũng không có hỏi điều gì.

Sau khi Bạch thiếu gia cùng Ngưu Nhu Miên ăn cơm xong, thấy Ngưu Nhu Miên không có mang găng tay, vì thế liền lái xe đi trung tâm thương mại mua cho Ngưu Nhu Miên một đôi găng vải. Ngưu Nhu Miên trêu ghẹo nói:“Em cảm thấy vài năm không gặp thì anh trở nên giống như cha em vậy.”

“Cũng không sai, về sau tôi liền tiếp nhận công việc của cha em cũng được.” Bạch thiếu gia đưa cho Ngưu Nhu Miên đôi găng tay.

Bốn người gặp nhau ở trước sân băng rồi sau đó mới cùng đi vào sân. Bọn họ đều là từ nhỏ sinh trưởng ở phương bắc, chỉ có mỗi Ngưu Nhu Miên không biết trượt băng. Ngay từ đầu liền gắt gao bám chặt Bạch thiếu gia không rời, dáng điệu hệt như hận không thể dính vào người Bạch thiếu gia. Thấy thế Dương Thuần Miễn nhìn mà lên cơn ghen , còn Dư Tư Giáng thì có thể trượt băng vô cùng thành thạo, căn bản không cần Dương Thuần Miễn dạy. Dương Thuần Miễn nhìn một hồi, rốt cục không thể nhịn được nữa bèn trượt bên cạnh Ngưu Nhu Miên cùng Bạch thiếu gia, châm chọc Ngưu Nhu Miên:“Ngay cả trẻ con còn trượt tốt cô nữa, uổng công cô vẫn là người phương bắc.”

“Người phương bắc phải trượt băng giỏi, theo lời anh nói như vậy, người phía nam thì đều bơi lội tốt.” Ngưu Nhu Miên chống nạnh nói chuyện, thiếu chút nữa hụt chuân, liền nhanh chóng giống như gấu bám vào cây mà giữ chặt Bạch thiếu gia, Dương Thuần Miễn thấy thế càng thêm ghen tỵ trào dâng mà nói:“Cô cứ như vậy thì cả đời cũng học không xong, cần can đảm hơn một chút.” Nói xong, liền đẩy Ngưu Nhu Miên để cho chính cô trượt. Ngưu Nhu Miên vội vàng túm lấy Dương Thuần Miễn, Dương Thuần Miễn trong lòng âm thầm đắc ý.

Lúc này, Dư Tư Giáng chạy tới nói với Ngưu Nhu Miên :“Nếu không để tôi dạy cho cô.” Ngưu Nhu Miên mà so sánh với Dư Tư Giáng thì trong lòng đột nhiên không thoải mái bèn bĩu môi nói:“Mọi người cứ trượt đi, tôi đến bên cạnh ngồi chơi.” Nói xong liền buông Dương Thuần Miễn ra, nhưng mà dưới chân vừa trượt thì đã ngồi bệt trên băng. Bạch thiếu gia muốn giúp cô lại bị Ngưu Nhu Miên hất ra rồi dùng tứ chi bò trên băng, không chút để ý hình tượng, hệt như con rùa bò ra khỏi sân băng, vừa bò vừa còn than thở:“Tôi không chơi với mọi người nữa.” Ba người thấy thế thì mồ hôi tuôn ra như tắm.

=__=

Bạch thiếu gia có chút tức giận nhìn về phía Dương Thuần Miễn, vừa vặn lúc này di động của Bạch thiếu gia vang lên, Bạch thiếu gia liền đi nghe điện thoại. Còn Dương Thuần Miễn thì vẫn nhìn theo bóng Ngưu Nhu Miên bò trên băng như con rùa mà tự trách không thôi. Dư Tư Giáng nhìn Dương Thuần Miễn cùng Ngưu Nhu Miên thì trong lòng lại có một chút ghen tị, vì thế chủ động kéo tay Dương Thuần Miễn cùng nhau trượt băng.

Khi Bạch thiếu gia nghe xong điện thoại trở về, cũng không nhìn thấy bóng dáng Ngưu Nhu Miên liền lo lắng tìm kiếm chung quanh , theo sau lại gọi thêm Dương Thuần Miễn cùng Dư Tư Giáng cùng nhau tìm kiếm. Ba người tìm một trận, lại bỗng nhiên phát hiện Ngưu Nhu Miên ở quầy bán thịt nướng bên cạnh sân băng đang hướng bọn họ ngoắc ngoắc. Ba người liền lướt qua, Ngưu Nhu Miên lúc này mặt mày đỏ bừng , nhiệt tình đưa cho ba người vừa lướt đến mỗi người một bát nước đá bào, vui vẻ nói:“Tôi mời mọi người ăn nước đá bào!” Nói xong, chính mình dẫn đầu ăn một miếng rồi hưởng thụ nheo mắt lại. Dương Thuần Miễn cùng Bạch thiếu gia đều biết Ngưu Nhu Miên thích ở giữa mùa đông ăn uống đồ lạnh rất kỳ cục. Bởi vậy đều cùng bắt đầu ăn theo, Dư Tư Giáng thấy những người khác đều ăn nên cũng nếm qua một miếng. Dương Thuần Miễn ăn mấy miếng cảm thấy hương vị không tệ lại ăn một mồm to. Không ngờ lại bị một hạt cát giắt răng đành nhổ ra hỏi Ngưu Nhu Miên:“Cô mua nước đá bào ở chỗ nào đấy, làm sao lại còn lẫn hạt cát?”

“Ai nói mua ? Là chính tôi tự mình làm !” Ngưu Nhu Miên tiếp tục ăn bát của mình.

“Chính cô làm?” Bạch thiếu gia cùng Dương Thuần Miễn đồng thanh hỏi, hai người lập tức có dự cảm không lành.

“Ừ!” Ngưu Nhu Miên chỉ chỉ sang sân băng trẻ con “Cùng mấy bạn nhỏ kia đào băng làm đá bào !”

=_= Cái bát trong tay Dư Tư Giáng lúc này bỗng nhiên rơi trên mặt đất, Dương Thuần Miễn thì vẻ mặt hối hận thầm mắng chính mình, đã nhiều lần như vậy, như thế nào còn không có học cách nghe lời. Bạch thiếu gia thì lại cưng chiều nhìn Ngưu Nhu Miên, thấy Ngưu Nhu Miên chuyên tâm ăn nước đá bào cô tự chế thì Bạch thiếu gia cũng bắt đầu tao nhã ăn. Dương Thuần Miễn thấy Bạch thiếu gia tiếp tục ăn, lập tức phát động ý chí chiến đấu của mình, để lộ ra dáng vẻ dù chết không mà cũng bắt đầu ăn mạnh, vừa ăn vừa phun hạt cát. Kết quả đúng là Dương Thuần Miễn ăn xong đầu tiên! Dư Tư Giáng nhìn xem ngơ ngác không rõ tình hình.

Ngưu Nhu Miên ăn xong, còn không quên đi sang chỗ cô bán nước trái cây cùng ông chú ở quầy bán thịt nướng duy nhất nói lời cảm tạ. Còn lại ba người sau khi thảo luận thì quyết định lên đường trở về.

Trên đường Bạch thiếu gia đưa Ngưu Nhu Miên về nhà liền nói:“Nhu Miên, ngày mai anh có việc gấp cần đến Thượng Hải, nhưng mà buổi tối nhất định sẽ nhanh chóng trở về.” Bạch thiếu gia nhớ rõ ngày mai là sinh nhật của Ngưu Nhu Miên .

“Đi Thượng Hải? Vậy thuận tiện mang cho tôi một ít sữa vừng thơm Vương Gia Sa cùng rượu Nhưỡng Viên về đây. Kỳ thật em vẫn cảm thấy ở đó có canh gà mì Dương Xuân ngon nhất.”

“Nhu Miên, không bằng em và anh cùng nhau bay đi Thượng Hải, coi như là công việc của công ty? Ở Thượng Hải anh sẽ làm sinh nhật cho em.” Bạch thiếu gia không dám cam đoan có thể trở về trước khi Ngưu Nhu Miên làm sinh nhật, mà anh lại không muốn bỏ qua sinh nhật của cô. Mặt khác mỗi khi nghĩ đến Ngưu Nhu Miên và Dương Thuần Miễn ở cùng một chỗ, khiến cho anh cảm thấy như kim đâm vào tim.

“Thế mà anh còn nhớ rõ sinh nhật của em! Bạch thiếu gia, không uổng công em và anh đã có thời gian kết nghĩa a. Cũng không uổng năm đó ở trung học em mời các anh đến nhà mình, cố ý làm món mì cho các anh ăn!” Ngưu Nhu Miên vui vẻ vỗ vai Bạch thiếu gia , lập tức lại có chút lo nghĩ nói:“Có điều em vừa mới vào công ty mà cùng anh đi Thượng Hải. Tuy rằng em không cần xem những người khác đánh giá thế nào, nhưng mà em nghĩ nhân viên trong lòng nhất định sẽ khó chịu. Vậy em vẫn ở Bắc Kinh chờ anh nha, nếu anh thật sự không kịp trở lại, em sẽ nhờ Dương Thuần Miễn theo giúp mình vậy.” Bạch thiếu gia trong lòng căng thẳng, cắn môi.

Trước khi xuống xe Ngưu Nhu Miên đột nhiên phát hiện đôi găng tay mới đã đánh mất một cái. Cô đoán rằng là lúc làm nước đá bào đã để quên ở sân băng nên vô cùng lo lắng. Bạch thiếu gia an ủi Ngưu Nhu Miên:“Không có việc gì, về sau lại mua đôi khác .”

“Nhưng mà đây là lần đầu tiên anh tặng đồ cho em. Nói không chừng ngày mai anh không kịp tới tặng quà sinh nhật cho em thì cái này cứ tính là quà sinh nhật vậy.” Ngưu Nhu Miên càng nghĩ càng khó chịu.

“Ngày mai cũng nhất định sẽ tặng, hơn nữa về sau còn có thể tặng lần thứ hai, lần thứ ba, cho nên không sao đâu.” Bạch thiếu gia tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại mơ hồ bất an.

Sau khi đưa Ngưu Nhu Miên về nhà trọ, Bạch thiếu gia lái xe thẳng đến sân trượt băng, nhưng là tìm khắp nơi hai lần vẫn không tìm được chiếc găng tay bị mất. Cho đến lúc sân băng đóng cửa, Bạch thiếu gia mới chán nản rời đi, trong lòng luôn luôn có một dự cảm điềm xấu.

Sau khi Dương Thuần Miễn đưa Dư Tư Giáng tới tầng trệt nhà cô, Dư Tư Giáng nhìn theo Dương Thuần Miễn lái xe rời đi vừa xoay người muốn lên lầu lại bị một người đột nhiên giữ chặt. Dư Tư Giáng quay đầu lại nhìn, đúng là Lưu Liêm!

“Tư Giáng, vì sao em không cho cơ hội? Vì cái gì không nghe anh giải thích? Chẳng lẽ em đã quyết định ở cùng một chỗ với Dương Thuần Miễn?” Lưu Liêm nói đến đây thì tay bất giác tăng thêm lực. Cho đến khi Dư Tư Giáng kêu đau né mình thì anh mới thấy cảm giác kinh sợ.

“Lưu Liêm, giải thích quá nhiều lần thì mất đi sức thuyết phục. Lời giải thích của anh ở trong mắt em đã cùng cấp độ với giấu diếm, cho nên căn bản không cần nghe nữa. Em mệt mỏi, yêu anh làm cho em cảm thấy chưa bao giờ mỏi mệt như vậy, em quyết định từ bỏ . Sau này anh ở cùng một chỗ với ai không hề liên quan đến chuyện của em. Mà em cùng ai cũng không quan hệ với anh. Cho nên, về lời cầu hôn của anh thì câu trả lời thuyết phục của em là, thực sự thật có lỗi!” Lưu Liêm nhìn Dư Tư Giáng hờ hững đi qua , trong mắt tràn đầy đau khổ.

Sau khi Dương Thuần Miễn trở lại nhà trọ, anh lấy ra bộ sách học tiếng Anh có đĩa đi kèm vừa mới mua rồi ngồi vào phòng khách. Khi Ngưu Nhu Miên từ trong phòng đi ra thì quả nhiên thành công khiến cho Ngưu Nhu Miên phải chú ý.

“Quyết chí học điểu ngữ ?” Ngưu Nhu Miên đi tới nhìn nhìn bìa quyển sách.

“Ừ. Cô giúp tôi nghe qua xem giáo trình này có thích hợp đối với tôi.”

“Được!” Ngưu Nhu Miên sảng khoái đáp ứng. Sau khi nghe một đoạn ghi âm, Dương Thuần Miễn hỏi Ngưu Nhu Miên:“Có khó không? Thích hợp tôi chứ? Nó nói về nội dung gì?”

“Không tính quá khó khăn, nhưng đối với những người mới bắt đầu như anh thì bài này vẫn có chút khó khăn. Đại khái nội dung của bài chính là, một người trúng vé xổ số được giải nhất, bài này phân tích tâm trạng người đó sau khi trúng thưởng cùng với khơi gợi thảo luận về tâm lý tiêu thụ.”

“Chà, có chuyện như vậy sao, nhìn xem đáp án nói như thế nào.” Dương Thuần Miễn nhanh chóng chuyển sang phần đáp án bài tập nghe. Hai người vừa thấy, lập tức sửng sốt.

*_* Về tập quán sống của tinh tinh cùng khỉ đầu chó!

Ngưu Nhu Miên tức khắc mặt đỏ đến tai, Dương Thuần Miễn cũng cười to ra tiếng, thở gấp nói:“Còn trúng thưởng giải nhất cùng tâm lý tiêu thụ ! Quả nhiên là điểu ngữ!”

Ngưu Nhu Miên hổn hển chỉ vào Dương Thuần Miễn nói:“Được! Anh cố ý tìm bài nghe như chữ Hắc tinh tinh hại tôi sượng mặt ! Hoàng Hoàng chết toi, ngày mai tôi phải đi đăng kí ở ban Judo!” Ngưu Nhu Miên nổi giận đùng đùng trở về phòng chui vào trong chăn lý, cô vẫn tự xưng là tiếng Anh không tệ, ngày mai làm thế nào gặp người ta đây!

Dương Thuần Miễn nở nụ cười nửa ngày, rốt cục ngừng lại, cẩn thận nghĩ kỹ. Ôi? Không đúng a, mình không phải muốn lấy lòng Ngưu Nhu Miên sao? Như thế nào lại biến thành như vậy ? Kế hoạch tác chiến thứ hai lại chịu thất bại, còn đắc tội Ngưu Nhu Miên, bức cô đi học Judo , hiện tại nên làm gì bây giờ a? Dương Thuần Miễn tựa hồ đã nhìn thấy cuộc sống xã hội nước sôi lửa bỏng ngày trước nên cực kỳ buồn rầu trở về phòng.

Suốt một đêm này, cả bốn người đều mang tâm sự, chỉ có khi ngồi ở trên bồn cầu thì mới có loại tâm ý tương thông, đó chính là thì phải là trách móc món nước đá bào Ngưu thị kia không phù hợp tiêu chuẩn quốc gia về vệ sinh.

Trong cuộc sống cô đơn xuất hiện tình yêu cứ giống như được ăn nước đá bào dưới mặt trời mùa hè chói chang, làm cho người ta có một loại cảm giác mát mẻ tiêu tan cái nóng thấm tận sâu vào lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play