Tiểu Tam gãi đầu cười nói, "Chẳng phải tôi cùng đã xưng ra Trương ích Trí sao?"
Trương Liêm chép miệng tiếc rẻ nói, "Ngươi gọi ra Tiểu Tam thì hay biết mấy, cái danh Tiểu Tam làm náo giang hồ nhiều người biết đến thế, ngươi lại không dùng. Người kia là nữ hóa trang, tên gọi Triệu Khanh Khanh!"
Tiểu Tam vừa nghe thế mặt mày ngơ ngác, rồi gãi đầu bứt tai cười khổ nói, "Tôi làm sao biết được đó là nữ cải nam trang, nếu như cô ta báo tính danh ra trước thì hay hơn rồi!"
Thi Hồng Anh xì một tiếng nói, "Cái mồm ngươi lém lỉnh, người ta nữ cải nam trang, làm sao có thể báo tính danh ra trước được?, Tiểu Tam nhún vai nói, "Thời nay nữ nhân các người chuyện gì cũng tranh hơn, đến báo tính danh ra cũng phải tính trước tính sau, hừ!"
Thi Hồng Anh dứ dứ tay trước mặt hắn như định đánh, Tiểu Tam thụt cổ lại làm trò la lên, "Khoan, khoan!"
Trương Liêm buồn cười nói, "Thôi được, thế thì ngươi nhanh nói ra hướng cô ta chạy đi?"
Tiểu Tam nói, "Ðến đầu nguồn Bàn Khê, cứ theo hướng tây bắc là đúng, nhưng không biết cô ta đi Ninh Quốc hay là đi Trường Hồng Quang. Các người muốn đi, tôi sẽ dẫn đường."
Thi Hồng Anh đưa mắt nhìn Trương Liêm, đầu mày chau lại nói, "Huynh phải đi Phong Lôi bảo chứ?"
Trương Liêm trầm ngâm nói, "Ði Phong Lôi bảo chỉ là để xác minh lai lịch bức Chức Cẩm Ðồ, chuyện này sớm hay muộn cũng không quan trọng. Cho dù đúng là Phong Lôi bảo chủ cải trang thành gia phụ để lừa Chức Cẩm Ðồ từ tay Nhuyễn cốt tú tài, nhưng gia phụ vẫn bình an Vô sự, huống gì lời của Nhuyễn cốt tú tài còn chưa đáng tin. Vì Phong Lôi bảo chủ từ vóc dáng đến giọng nói đều không giống gia phụ, Nhuyễn cốt tú tài lẽ nào bị lừa một cách dễ dàng thế?
Còn Khanh Khanh muộn đang đơn thân bôn tẩu giang hồ thì rất đáng ngại, cần phải đi tìm cô ta trước mới đúng!"
Thi Hồng Anh nghe chàng gọi Khanh Khanh muội một cách hết sức tự nhiên thân thiết, bất giác cắn nhẹ đầu môi.
Thái Nguyệt từ đầu đến giờ chỉ lo phục vụ chuốc rượu cho mọi người, lúc này mới lên tiếng chen vào nói, "Trương tướng công, Hồng thư thư, tứ thư thư, các người đều bôn ba cả đêm không ngủ, hay là nghỉ lưng một lát. Ngũ thư nói không chừng chạy một vòng Bàn Khê rồi quay lại đây cũng nên, không phải gấp đi tìm."
Triệu Tế Tế nghe nhắc đến ngủ mới vươn vai ngáp dài một cái, quay đầu lại cười nói, "Nguyệt thư nói có lý, tôi cũng chính đang muốn nghỉ một lát. Hồng thư, chúng ta vào phòng trong nghỉ."
Thi Hồng Anh chuyển ánh mắt nhìn Trương Liêm nói, "Còn huynh?"
Trương Liêm chẳng chút do dự nói, "Ta định cùng Cường đệ ra ngoài một vòng."
"Muội cũng đi!" Thi Hồng Anh đáp một cách dứt khoát.
Tiểu Tam nheo mắt cười cười nói, "Sơn tây hổ tiếu, cẩn thận!"
Trương Liêm ngẩn người nói, "Sơn tây hổ tiếu là điển cố nào thế?"
Tiểu Tam lắc đầu cười nói, "Không phải là điển cố, mà là một vế đối!"
Thi Hồng Anh hừ một tiếng quát, "Miệng chó chẳng mọc ngà voi, cái mồm thối tha của ngươi nói ra chẳng có câu nào thơm cả, xì... Tri êu thư, chúng ta đi trước! "
Trương Liêm vừa rồi vì không để ý suy nghĩ, lúc này nghe Thi Hồng Anh mắng Tiểu Tam một câu nặng thế mới chau mày hiểu ra vấn đề. Nguyên vế đối của sơn tây hổ tiếu phải là hà đông sư hồng đùa đến thế chẳng trách Thi Hồng Anh nổi đóa.
Chàng vội gọi, "Hồng muội chớ đi, ta cũng nghỉ lại rồi nói!"
Thi Hồng Anh bĩu môi nói, "Huynh là huynh, tôi là tôi, huynh có nghỉ hay không thì liên can gì đến tôi chứ?"
Trương Liêm vắt óc chẳng ra một câu cho hay, với tình thế này thì chàng không biết nên làm gì để xoa dịu cơn sân si của nữ nhân, cuối cùng chỉ còn cách đẩy ghế đứng lên cười nói, "Thôi, đã vậy ta đi cùng muội!"
Triệu Tế Tế bật cười khúc khích, Thi Hồng Anh hai má ửng đỏ, cắn răng trách yêu, "Thôi huynh đi, ai cần đi cùng chứ?"
Thái Nguyệt đứng lên chen vào cười nói, "Trương tướng công mời vào trong nghỉ, nô gia xin dẫn đường."
Trương Liêm quay lại nhìn Tiểu Tam nói, "Cường đệ định thế nào?"
Tiểu Tam nhún vai nói, "Tiểu đệ chẳng tính toán gì cả, ngoài chuyện ăn ngủ và đánh nhau ra, không phiền đến người khác, huynh cứ đi nghỉ đi! "
Trương Liêm thầm rủa, "Cũng chỉ tại ngươi đùa quá ác, còn nói sao được!" rồi chàng mỉm cười với Thi Hồng Anh lần nữa, đoạn mới theo chân Thái Nguyệt vào phòng trong.
Ðây là một gian phòng của nữ nhân với bàn phấn, giường hồng rèm lụa, trên chiếc bàn bát tiên còn đặt văn phòng tứ bảo trông rất thanh nhã, nhìn không giống như phòng chứa trong kỹ viện thanh lâu khác.
Thái Nguyệt dẫn Trương Liêm vào trong hương khuê, mời chàng ngồi xuống, rồi bước tới mở cửa sổ nhìn ra hướng sông, cảnh sắc sơn thủy bên ngoài hiện rõ, một làn thanh phong thoảng vào thật dễ chịu.
Thái Nguyệt chế thêm một bình trà đặt lên bàn rồi mới khép người nói, "Tướng công bất tất câu nệ, mệt thì cứ lên giường mà nghỉ, nô gia ra ngoài tiếp mấy vị thư thư."
Trương Liêm vội nói, "Ða tạ cô nương chăm lo chu đáo."
Thái Nguyệt còn thi lễ lần nữa rồi bước ra ngoài, không quên khép cửa lại.
Trương Liêm còn lại một mình, tự nhiên trong lòng khởi lên bao nhiêu suy nghĩ khiến chàng thấy rầu rầu không vui.
Ðầu tiên chàng nghĩ đến chuyện vừa rồi Tiểu Tam trêu đùa Thi Hồng Anh một câu sơn tây hổ tiếu, rõ ràng là xem nàng như thê thiếp của chàng. Nàng tuy thẹn và giận, nhưng lại không lên tiếng thanh minh, chừng như mặc nhận điều ấy là sự thực, rõ ràng là có tình ý với chàng rồi. Luận về nhân phẩm, tư cách, tình nghĩa, ân huệ... thì nàng có gì không xứng với chàng? Rất xứng nữa là khác, đồng thời chính chàng đã mang ơn nàng rất nhiều.
Nhưng còn một người nữa là Triệu Khanh Khanh, cũng nặng ân tình với chàng không thua kém gì Thi Hồng Anh, nếu như đem hai người này đặt lên chiếc cân thiên bình thì không thể nào phân biệt được tơ hào khinh trọng.
Chưa hết, lại còn một Chương Hồng Lệ, một vị cô nương như đóa liên hoa sinh ra từ bùn mà chẳng hôi bùn, chàng đã từng một đêm ăn nằm trong khuê các người ta, dù rằng không có chuyện chung đụng xác thịt chăng nữa, nhưng mỗi khi có chuyện này truyền ra bên ngoài giang hồ, thử hỏi thân nữ như Chương Hồng Lệ sẽ như thế nào chứ?
Ba bóng nữ nhân cứ chập chờn trong đầu chàng, ban đầu còn nhìn thấy rõ phân biệt từng khuôn mặt, nhưng rồi ba khuôn mặt nhòe đi như nhập làm một không sao phân biệt được nữa.
Ðột nhiên, bóng hồng tan biến, thay vào đó trong đầu chàng hiện lên hai khuôn mặt hiền từ nhân hậu, đó là hai khuôn mặt song thân chàng, có lẽ họ cũng mong chàng có được một vị hiền thê, nhưng người đó sẽ là ai đây?
"ái, chuyện này ta chỉ còn nhờ đến cha mẹ quyết định!" Trương Liêm trong đầu nghĩ thế, bất chợt khiến chàng lo lắng vì không biết hiện tại song thân lưu cứ nơi nào?
Nhưng rồi lại nghĩ, họ hiện đang ở nơi an toàn, sau này sẽ có ngày tìm gặp, nhưng chuyện kì lạ nhất chí là cha xuất hiện ở Cô Tô thành, cha xuất hiện ở đó để làm gì?
Tối Thi Hồng Anh quay lại Cô Tô thành rồi gặp cha chàng, cũng chính là đêm Bách Vạn trang bị thiêu hủy, chuyện này tất nhiên liên quan đến sự xuất hiện của Bạch hạc lệnh, không liên quan gì đến ông ta. Nhưng cha chàng thân hoài tuyệt học, vì sao khoanh tay bàng quan mà không ra tay trợ giúp như sau này từng nhúng tay vào chuyện ở Phật Vân trang?
Quái! Cha vì sao lại biết Phật Vân trang bị tống đạt Bạch hạc lệnh mà chạy đến Phật Vân trang trước cảnh bảo cho Tất trang chủ?
Ðêm thứ hai sau khi cha rời Phật Vân trang thì Phong Lôi bảo cách đó không xa lại bị tống đạt Bạch hạc lệnh, vì sao cha lại không ra tay tương trợ? Phải chăng là cha không biết hay chính vì Phong Lôi bảo từng gây ác tác ngược, mới không đáng để cha nhúng tay vào?
Trương Liêm nghĩ đến đó tự nhiên thấy khả nghi đối với người tống đạt Bạch hạc lệnh đến Phong Lôi bảo, nhất là từ sau khi chàng lén nghe được câu chuyện của Trang Thiếu Hùng với Thiên Tinh trang chủ, từng khẳng định Bạch hạc lệnh chủ không bao giờ tống đạt Bạch hạc lệnh với người của mình như Bách Vạn trang, Phong Lôi bảo và Thiên Tinh trang, chàng cảm thấy nghi ngờ hơn.
Thảo nào mà đương thời lại viết sáu chữ lớn, trừ bạo tức dĩ an lương, sau đó lại lẳng lặng mang Bạch hạc lệnh đi, như thế mà Phong Lôi bảo không hề bị khởi huyết tanh sát kiếp. Chừng ấy cũng đủ thấy người giả mạo truyền Bạch hạc lệnh thực lực rất đơn bạc, chỉ là tống lệnh hù người, mà đối tượng bị hù dọa đều là người trong hắc đạo giang hồ.
Trương Liêm ngồi thừ ra nghĩ đến ngây đầu óc, qua một hồi lâu làn gió mát từ ngoài sông thổi vào mới khiến chàng bừng tỉnh.
Bấy giờ mới thấy mình để đầu óc suy nghĩ vẩn vơ thật Vô ích, bèn cởi lấy bức Chức Cẩm Ðồ mở ra đọc, cả tám mươi lăm bài thơ qua mắt chàng một lần đã nhớ như in không sót chữ nào. Nhưng kì lạ nhất là lời lẽ trong nhiều bài lại ứng với thực tế rất giống, cứ như đó còn là những lời tiên tri, bất giác bật cười thầm nghĩ, "Ngọc lâu xảo phụ tuy được coi là kỳ nữ, nhưng sau khi hoàn thành bức Chức Cẩm Ðồ này lại thành danh không nhỏ, duyên cớ đó tất nhiên do những bài thơ trong này. Những bài này không có đọc điên đảo như trong Cơ Toàn Ðồ, thế mà vì sao nhiều năm nay trên giang hồ không mấy người đọc được chứ?"
Chàng sợ mình còn chưa hiểu thấy hết cách giải của Chức Cẩm Ðồ, cho nên cố tình xoay ngang xoay dọc, đọc đến thuộc nằm lòng những bài thơ trên đó, nhưng chung quy vẫn chỉ có một cách giải không có cách nào hơn.
Sau một hồi xem chán mắt, chàng cuộn Chức Cẩm Ðồ cất lại vào trong người, rồi để nguyên quần áo thả người nằm trên giường định ngủ một giấc.
Nào ngờ chưa kịp chợp mắt thì bỗng đâu bên ngoài cửa sổ vẳng lại tiếng người ngâm nga, ngâm rằng.
"Sóng đùa hữu ý nghìn trùng tuyết.
Ðào lý Vô tình nhát cảnh xuân.
Một hồ rượu, một cần câu.
Trên đời như mỗ được mấy người?
Giọng người này nghe quen quen, nhưng nhất thời Trương Liêm chưa nhớ ra ngay, chàng tò mò liền ngồi dậy bước tới bên cửa sổ nhìn xuống sông, chỉ thấy một con thuyền câu nhỏ dập dềnh giữa sông nước, trên thuyền một lão nhân ngồi thả câu một cách bình thản, nói là thuyền ở giữa sông nhưng sông không rộng, bất quá chỉ cách bờ năm sáu trượng.
Trương Liêm vừa nhìn lập tức vui mừng vì nhận ra người ngồi trên thuyền không phải ai khác mà chính là vị lão nhân áo gai chàng đã từng có duyên gặp trong Huân Phong cốc.
Chàng cất tiếng gọi, "Vị lão trượng đang câu cá kia, xin mời vào trong này!"
Lão già một tay nắm cần câu, tay kia nâng chén rượu lên định uống, nghe tiếng người gọi mình liền ngừng lại ngước mắt nhìn lên.
Trương Liêm cố nhoài người ra ngoài cho lão nhìn rõ, vẫy vẫy tay nói tiếp, "Lão trượng, xin vào trong này!"
Lão già nheo mắt dưới ánh mặt trời, hỏi lại, "Ai mà gọi ta thế?"
Trương Liêm cười nói, "Tại hạ Trương Liêm đây mà, không nhớ ma phương sao?"
Lão già áo gai a lên một tiếng nói, "Thì ra là ngươi."
Rồi bỗng nhiên nghe lão đổi giọng không vui nói tiếp, "Tuổi còn trẻ, lại anh nhi tuấn tú, không chịu học tập thành tài lại chiu vào thanh lâu kỹ viện. Hừ lão phu không muốn gặp ngươi nữa!"
Trương Liêm vừa rồi không để ý, nhưng giờ nghe lão già trách thế mới nhớ ra mình đang ở trong khuê lâu Thái Nguyệt, chẳng trách lão già hiểu nhầm, vội nói, "Không phải."
Lão nhân trầm giọng nói, "Rõ ràng là thanh lâu, ngươi nghĩ mắt ta già dễ lừa được sao?"
Nói rồi, nâng chén lên uống ực một hơi hết chén rượu tỏ ra rất tức giận, lập tức thâu cần câu lại, kéo chiếc nón lá lên che kín đầu.
Trương Liêm vội gọi, "Lão trượng xin hãy chậm lại, tại hạ có chuyện muốn nói."
Lão già hừ một tiếng quát, "Không ai nghe lời ngươi nữa."
Trương Liêm bị hiểu lầm đến nghẹn cả họng, vội tung cửa chạy ra ngoài, nào ngờ chạm phải vị thanh y tiểu tỳ vội hỏi, "Tiểu cô nương, mấy vị bằng hữu của tôi đâu cả rồi?"
Thanh y tiểu tỳ đáp, "Bọn họ đi hết rồi, tướng công vừa nói chuyện với ai thế?"
Trương Liêm nói, "Họ trở lại thì nói ta đuổi theo một vị tiền bối."
Chỉ trong nháy mắt mà lão già đã cho thuyền xuôi dòng cả nửa dặm, khiến chàng hốt hoảng vội thi triển khinh công vừa chạy theo vừa gọi, "Lão trượng xin chờ một chút!"
Lão già cứ mặc cho chàng vừa chạy theo vừa gọi ì ới cả chục lần, thuyền cũng đã lao đi mấy dặm, giờ mới hừ một tiếng quát lớn, "Tiểu tử ngươi cứ chạy theo ta làm gì?"
Trương Liêm thấy lão già áo gai đã chịu đáp lời mình thì mừng khấp khởi trong lòng vội nói, "Vãn bối hy vọng được tiền bối lượng thứ đồng thời muốn bái tạ ân truyền nghệ."
Lão già nghe nói, tay chèo có lơi đi, giọng ngạc nhiên nói, "Truyền nghệ? Ðó chỉ xem như ta ra công giải ma phương, coi như chúng ta không ai nợ ai, làm gì mà có ân với nghĩa, ngươi còn gặp ta làm gì?"
Trương Liêm nghiêm túc nói, "Vãn bối hồi đêm cùng bằng hữu truy theo địch nhân, suốt đêm, sáng sớm nay mới đến trấn Bàn Khê. Trong Kỷ Lai Cư có một vị thư muội của tiểu thê thiết yến mời chúng tôi ăn uống, vừa rồi mệt nên mới vào phòng vị Thái Nguyệt cô nương nghỉ lưng một lát, thực sự không có chuyện bậy bạ nào để lão trượng giận như thế!
Lão già chỉ thờ Ơ nói, "Nếu thế thì xem như vừa rồi ta không hề nói câu đó, ngươi về đi."
Trương Liêm biết lão già này thành kiến và cố chấp, nhớ lại lần trước trong Huân Phong cốc thì hiểu, lão thề không giải được ma phương thì không ra khỏi đó, đủ thấy con người lão như thế nào rồi.
Bấy giờ bồi một nụ cười rồi nói, "Tiền bối như đã thông cảm lượng thứ, vãn bối đương nhiên vâng mệnh trở lui.
Nhưng cảnh trời non mây nước đẹp đẽ thế này, sao không để vãn bối lên thuyền cùng đối ẩm vài chén chẳng vui hơn sao?"
Lão già cười nhạt nói, "Thì ra ngươi chạy theo ta muốn uống rượn. Cũng được, nhưng rượu thì ngươi phải chạy đi mua, cách đây hai dặm ở hạ lưu có một trấn nhỏ gọi là Hàng Khêu, đến đó mua rượu và thức nhắm, ta chờ ngươi tại đây.
Trương Liêm vui mừng vội gật đầu nói, "Tuân mệnh!" rồi tung chân chạy xuôi theo con sông tìm tiểu trấn mua rượn.
Qua một lúc chàng quay trở lại với rượu thịt trong tay, quả nhiên nhìn thấy lão già cho thuyền cập vào bờ, vội vàng lên thuyền thi lễ, rồi bày ra các thứ ngay đầu thuyền.
Lão nhân thấy chàng chuẩn bị không chỉ có rượu thịt mà đến chén đũa cũng đầy đủ, gật đầu cười nói, "Tiểu tử ngươi khá lắm, giờ ngươi nhóm lửa, để ta cho thuyền sang bờ bên kia ngồi nấp dưới tán liễu cho mát."
Trương Liêm ứng thanh đáp một tiếng, ngồi xuống nhóm lửa, bất giác nhìn thấy cần câu của lão có dây cước, nhưng lại không có lưỡi câu, trong lòng thấy kỳ hỏi, "Cần câu này của lão trượng bị cá cắn đứt mất lưỡi rồi sao?"
Lão già cười nói, "Cái gì mà cắn mất lưỡi? Cần câu của ta vốn không có lưỡi."
Trương Liêm ngạc nhiên, "Không có lưỡi làm sao câu?"
"Ha! Năm xưa Thượng Tử Nha ngồi câu cá cũng đâu có lưỡi!"
"Chẳng lẽ lão trượng cũng giống Thượng Tử Nha khi xưa, không câu tôm và cá, chỉ câu Vương với Hầu'!"
Lão già cười lớn rồi nói, "Câu Vương Vầu thì ta không giám, nhưng chỉ muốn câu một tên đệ tử thôi, nhưng không ngờ lại câu trúng ngươi!"
Trương Liêm hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ lão nhân này thân hoài tuyệt học, lần trước trong Huân Phong cốc chỉ vung tay một cái ném Tiếu diện kim ngô văng ra ngoài như một quả cầu, đến pho khinh công thân pháp mình học được cũng tuyệt không tưởng, giờ được lão thâu nhận làm môn đồ thực không dễ chút nào.
Bấy giờ mỉm cười nói, "Chỉ vì tiền bối không chui thâu nhận môn đồ mà thôi, nếu chịu nhận đồ đệ nào có khó gì!"
"Không khó ư?
Lão già vừa nói chuyện vừa cho thuyền chạy tới ẩn mình dưới tán liễu, mắt ngưng nhìn lên mặt Trương Liêm một hồi lâu mới hỏi, "Ngươi còn nhớ chúng ta gặp nhau lần đầu tiên tại đâu không?"
"Chẳng phải trong lâm viên ở Huân Phong cốc sao?"
"ừm, vậy ái thê của ngươi đâu rồi?"
"Ði mất!"
Trương Liêm nhớ lại Triệu Khanh Khanh không biết lưu lạc phương nào, tự nhiên mặt rầu rầu chẳng vui.
Lão già chau mày nói, "Ði mất ư? Ngươi kể lại hết chuyện ta nghe, chúng ta vừa uống rượu vừa nói chuyện."
Trương Liêm tâm trường trung thực, bấy giờ đem hết mọi chuyện từ khi tỉnh dậy trên tòa tháp, cho đến những chuyện phát sinh về sau kể lướt qua cho lão già nghe, rồi nói tiếp, "Mới hồi hôm, vị bằng hữu vãn bối là Tiểu Tam gặp cô ta trên đầu nguồn Bàn Khê, vãn bối định đi tìm cô ấy."
Lão già ánh mắt chuyển nhanh trầm tĩnh hỏi, "Những lời ngươi kể là sự thực chứ?"
Lão già hừ lên một tiếng nói, "Theo như lời ngươi kể thì ngươi với lệnh thiếp chưa từng qua chăn gối, nhưng trong ánh mắt thần thái của ngươi lung loạn bất định, rõ ràng đã tổn chân dương, làm sao dám lừa ta chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT