Trương Liêm đưa mắt nhìn, chợt thấy có một nhân ảnh nhỏ nhắn bận hắc y từ trong một bụi cây ở chân núi trước mặt chạy nhanh về phía ba người.
Phật Vân trang chủ mừng rỡ kêu lên, "Vận nhi!"
Rồi chợt lo lắng hỏi, "Mẹ con và những người khác đâu cả?"
Phút chốc nhân ảnh đến gần, Trương Liêm nhận ra đó là một thiếu nữ mới mười lăm, mười sáu tuổi, mặt hoa da phấn, xinh đẹp tuyệt trần!
Thiếu nữ còn cách ba, bốn trượng thì bước chậm lại, cất lời ríu rít, "Mẹ và mọi người đã có chỗ ẩn nấp rất kín đáo."
Bấy giờ chợt nhận ra Nhậm Tiến Phương và Trương Liêm, cô ta à một tiếng, chắp tay thi lễ, "Nhậm thúc thúc! "
Nhưng chỉ liếc mắt nhìn Trương Liêm mà không nói gì.
Phật Vân trang chủ trầm giọng, "Nhậm thúc thúc đã vì chúng ta mà mất một cánh tay, may mà còn giữ được sinh mệnh nhưng chín vị thúc thúc khác phải bỏ mình rồi!"
Mắt Vận nhi bỗng đỏ hoe, hai dòng lệ lăn dài xuống.
Nhậm Tiến Phương mắt cũng ngấn lệ nhưng cố ghìm xúc động, thở dài nói, "Vận nhi, đừng khóc nữa, hãy đến chào Trương ca ca đi!"
Phật Vân trang chủ à lên một tiếng, vội nói, "Ta thật hồ đồ, mừng quá nên quên mất!"
Rồi chỉ tay vào Trương Liêm giới thiệu, "Vị ca ca này là Trương Liêm, nhi tử của Thần Châu đệ nhất kiếm Trương thúc thúc.
Lại chỉ vào thiếu nữ nói với Trương Liêm, "Còn đây là tiểu nữ của bá bá tên là Vận Phương, học hành chưa được chu đáo nên ăn nói cử xử vụng về, mong hiền điệu chớ cười."
Trương Liêm vội ôm quyền thi lễ nói, "Sao bá bá khách sáo thế? Tiểu muội muội nhất định rất thông minh, chỉ nhìn qua cũng biết là gia giáo."
Tuy lời nói và thái độ của chàng rất lễ phép, thế nhưng Tất Vận Phương lại trừng mắt, bậm miệng làm Nhậm Tiến Phương trông thấy không nhịn được cười phì ra.
Phật Vân trang chủ quay lại thấy điệu bộ nhi nữ kì quái như vậy liền mắng một câu, "Vận nhi, không được Vô lễ!
Ðến chào Trương ca ca đi!"
Vận Phương nghênh đầu, dấu môi nói, "Con không chào đâu!"
Chắc rằng thiếu nữ này quen được nuông chiều nên sinh ra gàn bướng.
Phật Vân trang chủ chẳng biết làm thế nào, đành hướng sang Trương Liêm lắc đầu cười khổ nói, "Mong hiền điệu thú lỗi! Muội muội của ngươi ban đầu khi nào cũng tỏ ra bướng bỉnh như thế! Nhưng sẽ ổn ngay thôi."
Quả nhiên nghe câu đó Vận Phương cười lên khúc khích.
Phật Vân trang chủ cũng cười nói, "Mẹ và mọi người đâu? Dẫn chúng ta tới đó xem!"
Tất Vận Phương ngạc nhiên nói, "Sao thế? Chẳng phải cha bảo mẹ và các con cùng mọi người phân tán mỗi người một nơi tìm chỗ thật kín đáo ở hậu sơn để ẩn nấp mà?"
Phật Vân trang chủ kinh ngạc trố mắt nhìn nhi nữ, nhưng chớp chớp mắt à một tiếng nói, "Ta không bảo thế, nhưng nhất định là Trương thúc thúc đã thay lời ta."
Tất Vận Phương mở to mắt hỏi, "Trương thúc thúc nào?"
Cô ta lắc đầu tiếp, "Chỉ có một vị bịt mặt mang kiếm. Ba mẹ con mới vào thạch động chưa lâu thì người đó đến ngoài động khẩu nói rằng được cha phái đến. Mẹ nói rằng đây là mật động ngoại nhân không biết nên tin rằng đó là người mình nên để người kia vào. Mới vào động, ông ta nói địch nhân đã đến gần cứ vào sâu trong động mà nấp để mình ông ta đối phó. Quả nhiên chỉ một lát sau rất đông người bận hắc y trùm kín mặt tràn vào thạch động, nhưng bị người kia đánh cho tan tác diệt mười mấy tên, lại còn đuổi theo mấy tên còn sống sót tháo chạy. Không lâu, người kia quay lại bảo rằng mối nguy hiểm vẫn còn, dặn mọi người ra hậu sơn phân tán tìm chỗ ẩn nấp cho kín."
Phật Vân trang chủ gật đầu nói, "Mẹ không hỏi danh hiệu của người đó sao?"
Tất Vận Phương đáp, "Mẹ có hỏi nhưng người kia không nói. Còn dặn không được nói với ai về chuyện ông ta tới đây Người đó trông chừng cho tới khi tất cả ra hậu sơn ẩn nấp kín rồi mới bỏ đi mất, chẳng biết hướng nào nữa."
Phật Vân trang chủ nghiêm mặt nói, "Người đó là phụ thân của Trương ca ca đó. Nếu có hai phụ tử cứu giúp thì cả nhà ta với Nhậm thúc thúc đã bỏ mạng cả rồi."
Trương Liêm chen lời, "Nếu gia phụ phải giấu mặt hành sự tất có nguyên nhân. Xin bá bá và tiểu muội với mọi người đừng để lộ chuyện này mới được."
Nghe hai tiếng tiểu muội, mặt Tất Vận Phương lộ vẻ khó chịu. Trương Liêm biết rằng cô ta không thích chữ đó, cười thầm, "Còn bé tí tẹo như thế, người ta không gọi là tiểu muội thì gọi là đại thư chắc?"
Phật Vân trang chủ không để ý đến nhi nữ, gật đầu nói, "Hiền điệt nói phải, sau này chúng ta quyết không để lộ chuyện."
Chợt Tất Vận Phương bước lên trước mặt Trương Liêm hất hàm hỏi, "Ngươi thật sự muốn làm ca ca người ta sao?"
Trương Liêm bối rối đáp, "Không dám!" lòng thầm nghĩ, "Xem ra cô ả giở chướng thói ra rồi đây".
Tất Vận Phương hừ một tiếng, giấm giẳn, "Có thách ngươi cũng không dám."
Nhậm Tiến Phương bỗng cười kha kha nói, "diệt nữ, ngươi thật chẳng biết trời cao đất dày là gì? Vị Trương ca ca ngươi bản lĩnh ghê gớm lắm đấy. Ðừng nói Nhậm thúc thúc ta mà đến cả cha ngươi cũng đánh không lại đâu. Nếu không tin, cứ thử thì biết."
Trương Liêm nghe vị thúc thúc định truyền nghệ cho mình, lại kiếm cớ để Vận Phương tỷ đấu, tròng long rất kinh ngạc.
Tất Vận Phương được lời liền nói, "Nào thì thử, sợ gì?"
Dứt lời, quát to một tiếng, vung trảo chộp ngay vào uyển mạch Trương Liêm vừa nói, "Ngươi muốn làm ca ca ta thì trước hết phải tỏ ra có bản lĩnh thế nào đã!"
Trương Liêm lách mình tránh được cú trảo, đưa mắt nhìn sang Phật Vân trang chủ tỏ ý cầu cứu.
Nhậm Tiến Phương bước lên, đứng giữa hai người nói, "Lão điệt cứ thử xem sao, đừng ngại! Nhưng trước hết nên thi thố khinh công xem ai thắng?"
Tất Vận Phương giương mắt nhìn Trương Liêm, lên giọng thách thức, "Ta đồng ý. Ngươi dám thi không?"
Trương Liêm thầm nghĩ, "Vị tiểu cô nương này đến là ương ngạnh. Xem ra không thi cũng không được. Mà thắng cô ta cũng chẳng được tích sự gì! Với thiếu nữ đỏng đảnh này chỉ sợ càng thua thì càng không ổn, mà thắng thì sợ mất thanh danh của vị Vân trận đao Tất trang chủ mất '.
Nghĩ thế chàng đưa mắt nhìn Phật Vân trang chủ thấy ông ta khẽ gật đầu, ánh mắt tỏ ra khuyến khích và có chút khẩn cầu nữa, nên ôm quyền nói, "Tiểu muội đã quyết ý như thế, ngu huynh cũng phải xin lĩnh giáo vậy!"
"Bắt đầu nào!"
Vừa dứt lời cô ta đã lao đi, chớp mắt đã lướt xa hơn chục trượng.
Nhậm Tiến Phương liền giục, "Nha đầu đó khinh công chẳng tầm thường đâu. Nếu hiền điệt không đuổi theo là thua ngay đó."
Phật Vân trang chủ nhìn theo hai bóng người một trước một sau khuất xa dần sau đám loạn thạch mới quay lại nhìn Nhậm Tiến Phương hỏi, "Nhậm lão đệ bày ra cái trò này có ý gì vậy?"
Nhậm Tiến Phương cười đáp, "Huynh đệ muốn thay lão ca ca tác thành cho chúng thành một đôi lương duyên, không tốt hay sao?"
Phật Vân trang chủ nghiêm giọng nói, "Lão đệ tính sai nước cờ rồi. Trương hiền điệt đã có tình lữ, cứ xem vẻ sốt ruột của nó hôm qua khi đến bổn trang tìm vị hữu nữ đó thì biết tình cảm sâu nặng rồi. Tiểu nữ tuy tư chất không kém, gia môn cũng được coi là đại hộ nhân gia, chẳng lẽ phải làm tiểu thất người ta?"
Nhậm Tiến Phương ngẩn ra một lúc rồi nhíu mày nói, "Huynh đệ thấy Trương hiền điệt tuổi trẻ tài cao nên mới có ý tác thành hảo sự, không ngờ nó đã có tình lữ. Chẳng biết thiếu nữ đó là nhân vật thế nào?"
Phật Vân trang chủ đáp, "Tiểu ca cũng không hỏi."
Nhậm Tiến Phương gật đầu, "Thôi được, để huynh đệ tìm cơ hội hỏi lại xem. Nếu không phải, diệt nữ tư chất hiếm có, nếu đây là nhân duyên thiên định mà để lỡ thì chẳng đáng hối hận lắm sao?"
Phật Vân trang chủ cười nói, "Lão hiền đệ biến thành người làm mai từ bao giờ thế?"
Nhậm Tiến Phương đáp, "Lão ca thấy huynh đệ làm mai mối cho ai bao giờ chưa? Lần này chẳng qua vì thấy nam tài, nữ mạo là một đôi trời xe, đất tạo..."
Còn chưa dứt câu, ánh mắt lão ta hướng ra phía rừng có vẻ ngạc nhiên hỏi, "Vận nhi đã về tới đây sao không thấy Trương Liêm đâu cả? Chẳng lẽ nó chịu thua hay sao?"
Phật Vân trang chủ cũng quay lại nhìn, quả nhiên thấy ái nữ từ chân núi chạy nhanh tới. Cứ nhìn đôi chân không bén đất, dáng Vô cùng vội vã mà đằng sau cũng không thấy Trương Liêm đâu, trông chẳng giống như một cuộc tỷ đấu khinh công mà như có việc gì rất khẩn cấp.
Phật Vân trang chủ kinh hãi chạy ra nghênh đón, gấp giọng hỏi, "Vận nhi sao thế? Trương ca ca đâu?"
Tất Vận Phương vội dừng lại, mồ hôi nhễ nhại, miệng thở hổn hển, ngực thở phập phồng một lúc mới trả lời, giọng ngắt quãng, "Trương ca ca phát hiện thấy Bạch hạc lệnh, đã đuổi theo rồi!"
Cả hai lão nhân kinh hãi kêu lên, "Lại là Bạch hạc lệnh?"
Tất Vận Phương đã bình tĩnh hơn, gật đầu đáp, "Nhi nữ không phát hiện ra, chỉ nghe huynh ấy bảo, Bạch hạc lệnh trùng hiện, mau về báo tin, rồi lao đi như chớp, vượt qua nhi nữ lao vào khu rừng phía tây."
Phật Vân trang chủ tức giận hỏi, "Vì sao ngươi không cùng đuổi?"
Tất Vận Phương chưa bao giờ bị phụ thân quở trách như vậy nên xịu mặt lại, nước mắt trảo ra trông thật thảm.
Nhậm Tiến Phương dàn hòa, "Lão ca ca sao trách oan Vận nhi như vậy? Nếu nó có thể đuổi kịp Trương ca ca thì còn phải chờ lão ca dạy nữa ư?"
Phật Vân trang chủ đưa tay vò trán, cười khổ nói, "Ta thật hồ đồ, không nghĩ ra!"
Rồi bảo ái nữ, "Con hãy chạy đi báo ngay với mẹ đưa mọi người đến chỗ cậu tạm trú ít hôm. Còn cha và Nhậm thúc thúc đi giúp Trương ca ca con một tay."
Tất Vận Phương bấy giờ đã tươi tỉnh lên, nghe phụ thân nói đuổi theo Trương ca ca liền lắc đầu nói, "Cha không đuổi kịp huynh ấy đâu. Bây giờ Trương ca ca ít ra cũng đã cách đây mười dặm rồi."
Phật Vân trang chủ nói giọng kiên quyết, "Không kịp cũng phải đuổi. Người ta bỏ đại lực giúp mình, bây giờ chẳng lẽ bỏ nó chịu nguy hiểm một mình?"
Tất Vận Phương nhìn Nhậm Tiến Phương vẻ ái ngại, "Nhậm thúc thúc đang bị thương... "
Nhậm Tiến Phương gạt đi, "diệt nữ chớ lo. Chút thương tích này, thúc thúc còn chưa coi ra gì. Hơn nữa, cái tiểu mạng này do Trương ca ca ngươi cứu về, nay đâu thể bỏ mặc huynh ấy?"
Lão có ý vun vào cho hai người nên tỏ ra tôn trọng Trương Liêm hơi quá để làm tăng tình cảm của Tất Vận Phương với thiếu niên đó. Tuy cũng biết rằng bây giờ thái độ của Tất Vận Phương với đối với Trương Liêm cũng thay đổi nhiều, cứ xem cách xưng hô thì biết.
Phật Vân trang chủ đương nhiên cũng hiểu ý lão ta và sự thật cũng đúng như thế, liền gật đầu nói, "Vận nhi, đi nhanh đi Cha và Nhậm thúc thúc cũng đi ngay mới kịp."
Tất Vận Phương gật đầu, còn nói thêm một câu, "Cha và Nhậm thúc thúc hãy bảo trọng."
Rồi quay người lướt nhanh về phía hậu sơn.
Chờ nhi nữ đi xa, Phật Vân trang chủ ra hiệu cho Nhậm Tiến Phương rồi cả hai nhằm hướng Tây tiến phát.
Rừng rậm ngút ngàn.
Nước suối reo róc rách.
Ngày đã quá ngọ.
Giữa rừng sâu, một nhân ảnh mình bận hắc y, lưng đeo trường kiếm đang phóng chạy như bay.
Người đó cứ cắm đầu chạy, chẳng theo phương hướng gì. Khi nhằm hướng tây, khi rẽ qua hướng nam, rồi đột ngột chuyển sang hướng bắc...
Chùm tua vàng buộc ở chuôi kiếm sau lưng hắc y nhân bay phơ phất dưới nắng trưa nhìn càng thêm lóa mắt.
Ngoài ra, trên tay trái hắc y nhân còn cầm một con bạch hạc. Vì cầm con bạch hạc chúc ngược xuống nên cánh nó xoè ra, đầu chúc xuống đất giống như hạc sống thật.
Phía sau hắc y nhân chừng hai ba mươi trượng, có một nhân ảnh khác mặc nho bào, dáng phiêu dật tiêu tửu như đang du sơn ngoạn thủy, mặc dù thấp thoáng trong rừng như hồ điệp xuyên hoa nhưng thân pháp lại rất nhanh. Hắc y nhân phía trước có lao như tên bắn thì vị nho sinh phía sau vẫn giữ nguyên khoảng cách, không tụt lại.
Khi hắc y nhân khuất bong trong đám cây thấp hoặc giữa bãi quái thạch thì nho sinh phóng lên mô cao hoặc cành cây xác định lại mục tiêu rồi lại truy đuổi theo.
Không nói cũng biết nho sinh chính là Trương Liêm.
Buộc phải tỷ đấu khinh công với Tất Vận Phương, vì giữ thể diện của hai nhà mà chàng giữ thế quân bình không thắng cũng không bại, chạy sau Tất Vận Phương cách mười trượng không đổi.
Nào ngờ, chạy được vài dặm, chàng chợt phát hiện thấy một nhân ảnh loáng qua phía trước rồi mất hút rất nhanh.
Mặc dù nhân ảnh chỉ xuất hiện trong chớp mắt nhưng Trương Liêm cũng nhận ra đó là một người bận hắc y, hơn nữa trong tay cầm một con bạch hạc, chỉ là không phân biệt được hạc thật hay giả?
Nhưng Vô luận thật giả thế nào, thời gian gần đây đã mấy lần xuất hiện Bạch hạc lệnh diệt môn làm toàn thể võ lâm chấn động. Vì thế hiện tại có người cầm bạch hạc lẩn quất trong núi là không phải là hiện tượng bình thường, chẳng thể không chú ý.
Bởi thế chàng gia tăng thân pháp, đuổi kịp Tất Vận Phương nói nhanh mấy tiếng, Bạch hạc lệnh trùng hiện, mau về báo tin, rồi nhằm hướng hắc y nhân truy đuổi.
Hào khí nổi lên, chàng vừa chạy vừa nghĩ thầm, "Ta không tin rằng không đuổi kịp ngươi."
Chỉ hơn một tháng nay, Bạch hạc lệnh xuất hiện tới ba lần. Cứ mỗi lầ xuất hiện là một trang viện nổi tiếng trong võ lâm bị hủy diệt. Nhưng ba lần trước, người ta chỉ phát hiện Bạch hạc lệnh khi bọn hung đồ đang gây tội ác. Còn bây giờ chàng lại phát hiện được người mang Bạch hạc lệnh đang tìm đến mục tiêu, lẽ nào không truy đuổi?
Chàng luyện thành một trong những tuyệt đỉnh khinh công của võ lâm Trung nguyên, nếu thi triển tận lực thì có thể qua mặt hắc y nhân mang Bạch hạc lệnh.
Nhưng chàng không đuổi sát vì chưa muốn lộ diện mà định bí mật bám theo hắn xem hắn mang Bạch hạc lệnh đến đâu và mục tiêu Bạch hạc lệnh nhắm vào là những nhân vật nào trong võ lâm?
Bởi thế, sau một canh giờ song phương vẫn giữ nguyên cự li không đổi.
Nhưng ngay sau khi truy đuổi một hồi, Trương Liêm nhận thấy rằng chẳng những khinh công của đối phương không thua kém mình mà trông thân pháp có nét gì đó rất quen giống như chàng đã từng trông thấy.
Nhưng thời gian không cho phép chàng nghĩ ngợi nhiều, đã thấy một toàn trang viện thấp thoáng trước mắt.
Hắc y nhân chợt gia tăng tốc độ giống như một cánh chim bay vút vào khu rừng trước trang viện không xa.
Trương Liêm thở hắt ra nghĩ thầm : "Thì ra là ở đây. Như vậy là đã đến mục tiêu."
Chàng cũng lướt vào rừng, đến cách đối phương mười trượng thì dừng lại, ẩn vào một lùm cây.
Hắc y nhân ngồi xổm bên một gốc cây lớn đang bành miệng con bạch hạc bằng ra thổi hơi căng vào cho đến khi nó vươn cổ xòe cánh giống như một con hạc thật. Thổi xong, hắn cầm ngay bên dưới thân hạc phóng nó lên cây.
Ðộng tác đẩy hạc lên cây chẳng phải cao minh gì cho lắm, nhưng hắn thực hiện khéo léo ở chỗ con hạc giấy vừa bắn lên đã quắp chặt lấy một cành cây, hướng mỏ về phía trang viện giống như một con hạc thật. Sau giây phút bàng hoàng, Trương Liêm không bỏ qua cơ hội điều tra gốc tích đối phương liền tiến lại gần nói, "Thủ pháp của các hạ thật tuyệt diệu!"
Hắc y nhân không trả lời mà từ từ đứng lên rồi đột nhiên phóng mình lao vút đi. Trương Liêm đã lường trước tình hình, vừa lao theo vừa quát, "Ngươi định chạy sao?"
Nhưng chàng đã chậm một bước, hắc y nhân đã lao vút vào rừng, biến mất. Trương Liêm đuổi theo một lúc nhưng không có kết quả đành quay lại. Nhưng khi trở về khu rừng trước trang viện, đưa mắt nhìn lên Bạch hạc lệnh, chàng không khỏi ngạc nhiên. Bạch hạc vẫn vươn đầu về phía trang viện, giương cánh như thật nhưng chiếc mào của nó đỏ như máu, khác hẳn với lần trước ở Phật Vân Trang, chiếc mào lại có màu lam.
Cũng là Bạch hạc lệnh như thế nhưng theo Trương Liêm biết ba lần trước chiếc mào của Bạch hạc lệnh đều có màu lam là biểu tượng của sát môn, thế nhưng lần này chiếc mào của bạch hạc lại đỏ như máu. Chẳng biết sự khác biệt này có ý nghĩa gì không?
Trương Liêm đang bần thần nghĩ ngợi thì chợt thấy có mấy nhân ảnh từ trang viện ùa ra.
Chàng sợ đối phương hiểu lầm nên đã lẩn vào sau một tảng quái thạch thì nghe có tiếng người kinh hoàng la lên, "Ai mang Bạch hạc lệnh sát môn tới đây thế?"
Sau đó là tiếng huyên náo không phân biệt ra âm thanh gì, lúc sau có tiếng người quát lên sang sảng, "Nói bậy! Làm sao Hạc lệnh diệt môn xuất hiện ở dây được?"
Chỗ nấp của Trương Liêm cách viện môn không xa, chỉ mười mấy trượng nên chàng nghe rõ cuộc đối đáp.
Người lên tiếng đầu tiên sợ hãi nói, "Thuộc hạ đâu dám nói hoang! Ðúng là có một con bạch hạc vừa được treo lên trước trang."
Giọng người quát có phần nhỏ lại, "Các người chớ động đến nó. Ðể ta xem thế nào đã."
Trương Liêm ló đầu ra nhìn, thì thấy một lão nhân bận trường bào phi thân lên cây quan sát kĩ con bạch hạc một lúc rồi tuyệt vọng nói, "Hỏng bét rồi! Mấy ngày trước nghe nói Tưởng Thụy Sinh do Bạch hạc lệnh xuất hiện mà gặp họa diệt môn đến nỗi lão ta phải đi trốn. Lúc ấy, lão phu còn chưa tin. Thế mà chẳng ngờ Bạch hạc lệnh thứ ba lại xuất hiện ở Phong Lôi bảo ngay giữa thanh thiên bạch nhật. Lẽ nào lệnh chủ... "
Dường nhu lão ta sợ gặp phải điều gì cấm kị nên ngừng bặt, nhảy xuống đất chạy trở vào bảo môn, vẫn tay cho chúng nhân bấy giờ đang tụ tập rất đông, cao giọng nói, "Các người mau đi thu xếp đồ đạc, đúng canh ba đêm nay chờ nghe lệnh hành sự."
Trương Liêm thấy vị Phong Lôi bảo chủ này thấy Bạch hạc lệnh xuất hiện thì sợ cuống lên như vậy, cũng thuộc loại thỏ đế giống Tưởng Thụy Sinh mà thôi. Lẽ nào lão ta chưa biết Bạch hạc lệnh thứ ba đã xuất hiện ở Phật Vân sơn trang nên đã tính sai đây là con thứ ba.
Lão ta ra lệnh cho thuộc hạ như vậy rõ ràng đã nghĩ đến chuyện đánh bài chuồn. Trương Liêm suy tính xem mình có nên chen tay vào việc này hay không?
Chợt nghe hán tử đầu tiên phát hiện ra Bạch hạc lệnh nói, "Bẩm Bảo chủ, mới rồi thuộc hạ nghe trong rừng có tiếng quát nên mới ra xem, đã thấy Bạch hạc lệnh nằm trên cành cây rồi. Không biết người mang lệnh tới bị phát hiện quát lên như vậy hay người đó cố tình lên tiếng để chúng ta chú ý. Có nên điều tra việc này hay không?"
Phong Lôi bảo chủ nghi ngờ nhìn tên này nói, "Có chuyện đó ư?"
Tiểu hán tử vội đáp, "Dạ, thuộc hạ nghe rõ ạ!"
Bảo chủ vung tay ra lệnh, "Thôi, các người cứ đi thu xếp hành lý trước đã, việc đó để sau."
Chúng nhân vội vã tản vào trong bảo. Riêng Phong Lôi bảo chủ vẫn đi đi lại lại ngoài bảo môn. Khi vò đầu bứt tai, khi cúi đầu trầm tư suy nghĩ, thỉnh thoảng lại nhìn lên Bạch hạc lệnh.
Hiển nhiên, đứng trước họa diệt môn, ai không sợ hãi lo lắng?
Tuy chưa biết vị bảo chủ này là nhân vật nào nhưng Trương Liêm nghĩ rằng đối phương đang sắp gặp phải tai họa lớn Mình học võ nghệ không chỉ để hộ thân mà còn phải hành hiệp giang hồ, gặp chuyện bất bằng phải bạt dao tương trợ mới đúng tinh thần võ đạo.
Nghĩ thế, chàng đứng thẳng lên định đi tới Bảo môn nhưng chân chưa kịp bước chợt thấy có một viên đá nhỏ từ phía sau bay tới rơi cạch bên tay phải chỉ cách chàng một bước.
Ðương nhiên là có người cảnh cáo chàng không được vọng động, Trương Liêm quay lại nhìn nhưng chẳng thấy ai.
Ngẫm nghĩ một lúc chàng bỗng cao giọng, "Chẳng lẽ nhất định phải hủy diệt Phong Lôi bảo?"
Trong đám quái thạch phía sau chàng khoảng mười trượng, bỗng có người ho khan một tiếng.
Trương Liêm biết rằng mình đang bị người mang Bạch hạc lệnh ngầm theo dõi.
Nghĩ đến chuyện Tảo Diệp trang của mình bị hủy, Phật Vân sơn trang gặp đại họa đến nỗi Vân Dương thập kiệt chín người bỏ mạng đều do Bạch hạc lệnh mà ra, máu trong người chàng như sôi lên, liền quát to một tiếng phi thân bổ tới.
Với thân pháp tuyệt luân, khoảng cách mười trượng chỉ chớp mắt là tới.Thế nhưng khi Trương Liêm đến nơi thì chẳng còn ai ở đó nữa cả. Chỉ thấy mấy chữ khắc vào đá, "Người trừ bạo để yên dân".
Chữ được dùng đá khắc vào đá sâu có tới nửa tấc nhưng nét không được sắc, khó nhận ra bút pháp nhưng dễ dàng khẳng định người viết có nội lực rất thâm hậu.
"Người trừ bạo để yên dân," Trương Liêm lẩm nhẩm đọc lại, lòng không khỏi sửng sốt. Nghe ra thì có vẻ đối phương là người rất quang minh chính đại. Chẳng lẽ không phải là tên vừa mang Bạch hạc lệnh tới đây?
Nhưng trong rừng này còn có ai khác nữa?
Chàng đang bần thần nghĩ ngợi thì Phong Lôi bảo chủ đã lướt tới gần, cười kha kha nói, "Lão hủ thật được gặp Bạch hạc lệnh sứ ở đây, thật là tam sinh hữu hạnh. Xin mời thiếu hiệp di giá vào trong tệ bảo cho lão hủ bày tỏ chút lòng thành, mong chớ chối từ."
Trương Liêm quay lại, bấy giờ mới thấy rõ vị Phong Lôi bảo chủ tuổi trạc ngũ tuần, thân thể tráng kiệt, mình bận trường bào thêu chữ Thọ, đứng cách chừng ba trượng, đang chắp tay cúi mình vẻ rất cung kính.
Chàng vội chắp tay hoàn lễ nói, "Xin bảo chủ chớ hiểu lầm! Tiểu khả không phải Bạch hạc lệnh sứ đâu."
Phong Lôi bảo chủ thấy đối phưng là một thiếu niên thư sinh, trong lòng thoáng chút ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ giọng cung kính nói, "Thiếu hiệp chẳng nên giấu giếm nữa. Ðã phụng mệnh Quý thượng đưa Bạch hạc lệnh tới đây, lão hủ cung thỉnh hiệp giá quang lâm dùng chén trà suông, chúng nhân toàn bảo sẽ Vô cùng hân hạnh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT