Tiếng cười ***** của Vinh Bưu vang dội cả gian phòng: "Ha ha, mỹ nhân, không cần làm ta sợ! Ta không sợ đâu. Người tìm đến cái chết, ta thấy rất nhiều. Đến cuối cùng, không phải là ngoan ngoãn thừa hoan cùng ta hay sao. Giường mỹ nhân này, đặc biệt thiết trí chính là dành cho nữ nhân cá tính. Nàng thích chơi trò giãy dụa phản kháng, Bổn quan theo cùng là được."
Mặt đầy mùi rượu của Vinh Bưu sát đến d1dlq=d Lê Thải Nhi. Hắn hôn lên trên trán Lê Thải Nhi. Rồi sau đó, đưa tay cầm quần áo của nàng. Một tiếng “rẹt” xé gấm lụa, cái yếm màu đỏ của Lê Thải Nhi lộ ra.
Một hồi tuyệt vọng tràn ngập trái tim của Lê Thải Nhi. Nàng nhắm mắt lại, thê lương hô một tiếng: "Ngọc nhi, cứu ta!"
Nàng hy vọng dường nào, giờ khắc này, hắn xuất hiện ở trước mặt nàng. Tựa như lúc ở trong sơn động, vì nàng ngăn trở nam nhân nguy hiểm hơn hổ trước mắt.
Một bóng dáng, từ cửa sổ mở bay vào. Vinh Bưu rên lên một tiếng, rồi nằm ở trong vũng máu. Hắn còn không kịp xem là người nào thì đã bị người tới một kiếm xuyên tim, khí tuyệt mà bỏ mình.
Người vừa kịp thời chạy tới hiện trường, cũng giải cứu Lê Thải Nhi chính là Vu Thừa Phong. Hắn đang chạy trên nóc nhà, tìm người ở khắp các phòng. Tiếng kêu cứu mạng của Lê Thải Nhi làm cho hắn biết được mục tiêu. Mặc dù, người mà nàng kêu là Vương gia. Mặc dù, trong lòng của hắn có chút cô đơn thương cảm d^d’lqd. Nhưng mà, hắn vẫn dùng tốc độ nhanh nhất, chạy tới bên cạnh nàng.
Vu Thừa Phong cởi áo khoác của mình xuống, trùm lên trên người của Lê Thải Nhi.
Lê Thải Nhi từ từ mở mắt.
Nàng nhìn Vu Thừa Phong, nhìn lại vinh bưu trên đất một chút. Vết máu đỏ tươi rọi vào tầm mắt của nàng. Nhìn thấy máu tươi, Lê Thải Nhi cảm thấy buồn nôn. Nàng không nhịn được ọe một tiếng, nhưng không sunlia nôn ra cái gì.
"Vu thị vệ, cám ơn ngươi đã cứu ta." Vốn là Lê Thải Nhi sợ hãi muốn chết. Chỉ cần nàng bị tên cầm thú này vũ nhục, nàng nhất định sẽ không tham sống sợ chết. Không ngờ, vào thời khắc quan trọng nhất. Vu Thừa Phong như thiên binh cứu vớt nàng.
"Vương phi, không nên khách khí. Bảo vệ ngài là chức trách của ta." Vu Thừa Phong vừa giúp Lê Thải Nhi cởi bỏ dây thừng gân bò trói ở chân và ở tay nàng, vừa đạm bạc nói.
Lúc này, cửa truyền đến một mảnh ầm ĩ. Ngay sau đó, có người hô: "Có thích khách, mau bắt thích khách!"
Trong lòng Vu Thừa Phong biết hỏng chuyện. Hắn vừa rồi chỉ lo tìm kiếm vị trí vương phi Lê Thải Nhi, nơi nào còn nhớ đến việc tránh né thị vệ phủ dịch? Nếu bị bọn hắn phát hiện hắn đã giết phủ dịch của Kinh thành Vinh Bưu, muốn an toàn rời đi, sợ rằng không dễ dàng!
"Vu thị vệ, người bên ngoài đang bắt ngươi sao? Ngươi giết người, có phải đền mạng không?" Lê Thải Nhi nghe thấy tiếng người bên ngoài, lại nhìn Vu Thừa Phong"cầm kiếm hành hung". Hắn bởi vì nàng Lê Thải Nhi mà giết người, có phải đền mạng không?
"Vương phi không phải lo lắng an toàn của thuộc hạ! Vinh Bưu cường thưởng dân nữ trước, ta cứu ngài nên mới giết người. Nếu muốn đem ta đến công đường thật, ta cũng không phải đền mạng. Ta sợ là....." Điều mà Vu Thừa Phong sợ nhất chính là trợ giúp của phủ Vương gia không đến. Hắn vừa phải bảo vệ Lê Thải Nhi, lại đối phó thị vệ bên ngoài. Như vậy, chỉ sợ sẽ rất khó khăn!
Lê Thải Nhi vừa nghe Vu Thừa Phong không cần đền mạng, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Nét mặt lo lắng không che giấu chút nào của Lê Thải Nhi làm cho Thừa Phong cảm động.
Tiếng ầm ĩ ngoài cửa càng thêm kịch liệt. Giống như có nhiều người hơn gia nhập vào. Giọng của Phùng Vịnh, nhẹ nhàng vang lên: “Vương Gia, cả phủ dịch nha môn đã bị cũng bao vây. Chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, chúng ta sẽ đi bắt Vinh Bưu."
"Vương phi, Vương gia tới." Vu Thừa Phong nghe thấy giọng của Phùng Vịnh, trong lòng không nhịn được vui mừng. Tảng đá trong lòng hắn cuối cùng cũng rơi xuống đất. Chỉ cần Vương gia đến, vương phi cũng ddl=qd sẽ không có nguy hiểm. Về phần hắn Vu Thừa Phong có phải ngồi tù không, chuyện này cũng không quan trọng nữa!
"Ngọc nhi tới?" Trong mắt của Lê Thải Nhi, thoáng qua ánh sáng vui vẻ. Trong nháy mắt, tia sáng kia vô ảnh vô tung biến mất. Nàng tự mình về nhà mẹ đẻ, rước lấy chuyện lớn như thế. Sau khi hắn biết có tức giận không? Nhìn hắn thấy nàng, có ép buộc nàng trở về với hắn không? Chỉ là đến bây giờ, nàng vẫn không muốn trở về!
"Vương phi, ngài chờ ở đây, ta đi tìm y phục của nữ nhân cho ngài." Vu Thừa Phong thấy Lê Thải Nhi khoác nam trang, thì nghĩ đến tìm một bộ y phục cho nàng.
"Vu thị vệ, ngươi không cần đi ra ngoài. Một mình ta, không dám một mình ở trong phòng." Lê Thải Nhi xem Vinh Bưu trên đất một chút, trong lòng có chút sợ hãi.
Vu Thừa Phong không có cách nào bỏ lại Lê Thải Nhi, cũng không nỡ tâm để cho nàng mặc y phục của nam nhân xuất hiện ở trước mặt mọi người. Vì vậy, hắn chỉ có thể cao giọng hô: "Vương gia, ta và vương phi ở chỗ này."
Cửa của gian phòng được mở ra. Long Phụng Ngọc và Yến nhi chạy vào.
Long Phụng Ngọc thấy dáng vẻ nhếch nhác của Lê Thải Nhi, tim của hắn rối loạn. Nhìn y phục của Lê Thải Nhi bị xé nát, không nhịn được cơn giận dữ trong lòng! Hắn rút bội kiếm bên hông ra, đâm liên tiếp lên thi thể của Vinh Bưu: "Súc sinh, thật là cả gan làm loạn! Thế nhưng dám cướp nữ nhân của Long Phụng Ngọc ta, ngươi đúng là không muốn sống!"
"Tiểu thư, ngài làm ta sợ muốn chết. Về sau, ngàn vạn lần không được tùy hứng như vậy. Nếu ngài xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thật thì còn để cho mọi người chúng ta sống không?" Yến nhi nhào tới, ôm lấy Lê Thải Nhi. Nàng vừa khóc thút thít, vừa nói.
Lê Thải Nhi nhìn thấy Long Phụng Ngọc, cúi đầu xin lỗi. Yến nhi khóc, trong lòng của nàng càng thêm áy náy tự trách. Nếu như không dddlqqdd phải là nàng tùy hứng, xác thực sẽ không ra sự tình hoang đường như vậy.
"Yến nhi cô nương, chúng ta đi ra ngoài, tìm cho vương phi một bộ y phục của nữ nhân đi!" Vu Thừa Phong cho Yến nhi ra hiệu bằng mắt, ý bảo nàng cùng bản thân đi ra ngoài. Yến nhi hiểu ý, hai người lui ra ngoài.
Long Phụng Ngọc nhìn Lê Thải Nhi nhếch nhác, trong lòng nổi lên một tia thương tiếc và áy náy. Tại sao nàng phải về nhà mẹ đẻ? Chẳng lẽ là bởi vì mình lạnh nhạt nàng?
"Thải Nhi, tại sao muốn về nhà mẹ đẻ? Tại sao không mang theo thị vệ? Nàng có biết không, khi nàng lâm vào nguy hiểm, có bao nhiêu người lo lắng vì nàng? Nàng có biết không, lúc ta biết nàng bị cướp đoạt, thiếu chút nữa điên rồi!" Long Phụng Ngọc ôm Lê Thải Nhi vào trong ngực, hỏi lộ ra chân tình.
Người nam nhân này, cư nhiên không biết tại sao nàng muốn về nhà mẹ đẻ? Lê Thải Nhi quyết định muốn đem lý do thật sự mà mình muốn về nhà mẹ đẻ, nói cho người nam nhân này: "Ta phải về nhà mẹ bởi vì ta không chịu nổi bên cạnh chàng bên trái một nữ nhân, bên phải một nữ nhân. Bởi vì ta không muốn chia sẻ trượng phu cùng với những nữ nhân khác. Nếu như, ta không thay đổi được cuộc sống của sun dd-dlqqd chàng, ta thà rằng không có chàng!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT