Tận đến khi Thái Dương xuống núi Tô Bạch mới quay lại, y thẫn thờ ngồi xuống ghế, tựa như hồn phách vẫn còn mải rong chơi chưa tìm về chính chủ.
Lúc này Tần Hiên sớm đã quên “cho nhà ngươi đẹp mặt” là như thế nào, vội vàng hỏi:
“Tô Bạch, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Tô Bạch nhìn hắn đến ngây ngẩn, một lúc sau đột nhiên ôm lấy hắn “oa” một tiếng, khóc ròng ròng.
Tần Hiên chưa bao giờ trải qua sự tình này, cơ mà, kể từ khi gặp được Tô Bạch thì hắn cũng đã có rất nhiều cái sự “lần đầu tiên” rồi…. Thâm tâm thở dài thật dài, Tần Hiên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng người kia, dịu dàng an ủi nói:
“Không có việc gì, không có việc gì, ta ở đây, sẽ không có việc gì” rồi tiếp “Ai bắt nạt ngươi? Ngươi nói cho ta hay, chờ ngày mai ta sẽ thay ngươi cho kẻ đó một bài học?”
Tô Bạch khóc thút thít, đứt quãng kể lể, cũng may gặp Tần Hiên là kẻ thông minh hiếm có, nghe loáng thoáng cũng hiểu đầu đuôi sự tình, cũng vì thế mà mặt hắn đen thành một khối hắc ín.
Kỳ thật chuyện chỉ cần câu đầu tiên đã hiểu: Tô Bạch thích một cô ả ở Thanh Lâu, muốn thay nàng chuộc thân ai ngờ lại bị cự tuyệt. Mỗi việc con con như thế mà chàng ta chạy về khóc chết cha chết mẹ.
Tần Hiên thực hận không thể bóp chết người này, ta ở đây rầu rĩ còn ngươi dám chạy tới Thanh Lâu khoái hoạt!?! May mắn ả tiện nhân đó không đáp ứng, nếu không ta lập tức làm thịt các ngươi, cái đôi gian phu *** phụ này >.