“Cái gì? Chỉ còn lại ghế tình nhân? Ông mày có thẻ VIP vàng đấy!”
“Ngại quá, cuối tuần quán net rất đông đúc.”
“Vậy khu bao trọn gói của bang hội tụi tui đâu?”
“Bọn họ hôm nay đi phụ bản 25 vs 25, mỗi máy đều có hai ba người đứng, hết chỗ rồi.”
“Đám tiểu tử thối kia! Nhớ đấy!”
“Vậy… cậu có muốn ghế tình nhân không?”
“Muốn!”
CEO Đàm luôn bận tối tăm mặt mũi có được một tối thứ bảy thảnh thơi, bèn hỏi Phó đại chuyên gia muốn đi đâu giải trí. Đây là thế nào? Hẹn hò à? Thật là sến súa rùng rợn, cân nhắc nửa ngày, Phó Lỗi tức giận nói:
“Em chỉ muốn quán net thôi.”
“Được, anh cũng muốn đi.”
“Anh không chê chỗ đó mịt mù khói thuốc, heo lợn hoành hành, toàn vô lại du côn à?”
“Không giấu gì em, từ lần nhìn thấy em ở quát net, mỗi cuối tuần anh đều dành ra ít nhất 2 tiếng đến quán net thị sát dân tình. Cho nên giờ anh rất quen với quán net rồi.”
“Không sợ chậm trễ thì giờ đánh gôn của anh à?”
“Em thật cho rằng anh thích trò đó? Khi còn ở Mỹ, vô luận là chủ hay khách thì thường đều là người ngoài 40, 50 tuổi, trừ việc theo bọn họ đánh gôn thì còn có thể làm gì đây? Còn ở Tín Đồ, trong công ty phần lớn đều là công nhân viên chức dưới 35 tuổi, đối mặt với thị trường 30 tuổi thậm chí dưới cả 25 tuổi, tâm hồn anh đương nhiên cũng phải trẻ theo.”
Đi đến quán net, chỉ còn ghế tình nhân theo kiểu khép kín. Phó Lỗi vứt cho quầy đăng ký tấm thẻ hội viên mạ vàng nóng phỏng tay và thẻ căn cước của Đàm Ngạn, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của các anh em trong bang hội, cậu bất khuất tiến vào nơi bình thường có mời cũng không vào – khu ghế tình nhân. Nói là khu ghế nhưng thật ra chỉ là một không gian nhỏ hẹp chưa đến 5 mét vuông, được phân cách bằng một tấm ván gỗ, hai máy tính và một chiếc sô pha đỏ vừa đủ cho hai người gần như đã chiếm hết diện tích. Điều kiện tuy bình thường nhưng rất được các cặp tình nhân dưới 20 yêu thích, cùng nhau chơi game online gần như trở thành kiểu hẹn họ thịnh hành nhất bấy giờ.
“Fuck, rốt cuộc đã biết tại sao đám oắt con trâu bò cứ thích loại ghế này rồi. Hai máy tính kèm điều hòa và sô pha chỉ 20 đồng một giờ, rẻ hơn nhiều so với đặt phòng theo thời gian ở khách sạn, tốc độ nhanh có thể làm tới hai trận!”
“Đầu óc em chứa gì thế hả?”
“Sô pha này, chẳng lẽ không đúng để… Mẹ nó, thằng cha quán net đúng là vô lương tâm. Còn thiếu mỗi việc đặt một hộp bao cao su trên bàn, ghi rõ 10 đồng một cái thôi. Này… anh nhìn gì vậy, tôi chỉ là nói…”
Đàm Ngạn làm bộ muốn đè cậu lên sô pha, dọa Phó Lỗi sợ tới mức vội trốn qua một bên, co người rụt trong góc.
“Thật giống con mèo.”
“Mẹ kiếp còn dám xằng bậy, nơi này là địa bàn của ông, bên ngoài là anh em của ông, chỉ cần tôi kêu một tiếng…”
“Vậy em kêu đi. Được rồi, dọa em thôi.”
“Anh muốn chết!”
“Ngẫu nhiên làm một lần ở đây có lẽ sẽ rất kích thích nha!”
“Hạ lưu bại hoại.”
“Phó Lỗi, rõ ràng là em khơi mào đề tài. Sao lại đổ lên đầu anh?”
Phó Lỗi thức thời ngậm miệng lại, khởi động trò chơi, mặc kệ con người biến thái đang dùng chân phải vuốt chân trái của cậu dưới mặt bàn. Nhưng không được bao lâu, ánh mắt của cậu lại bị nội dung trên màn hình của Đàm Ngạn hấp dẫn, phắc, thị trường làm sao có thể có trò cậu chưa từng thấy qua?
“Đàm Ngạn, đây là cái gì?”
“Cơ mật làm ăn.”
“Cơ mật cái đầu anh, có thể vào server thử nghiệm từ quán net, không phải beta thì ít nhất cũng là alpha test.”
“Web game được nhắc tới trong tài báo quý trước, web game do Thanh Thành phát triển năm ngoái đã giúp cho Tín Đồ thu được một mớ vào cuối năm, năm nay bọn anh tiếp tục gia tăng mức độ R&D tự chủ. Kiểu làm này, đầu tư ít hiệu quả nhanh, chi phí vận hành thấp, giống lý thuyết nuôi heo.”
“Nhưng anh cũng đừng để cho mấy nhà đầu tư nghe thấy lý thuyết nuôi heo của anh đấy. Em nói… cho em một tài khoản đi.”
“Nhưng cái giá cho Phó đại chuyên gia không phải bình thường nha.”
“Anh muốn thế nào mới bằng lòng cho?”
“Anh muốn làm.”
“Anh, mẹ kiếp… Đàm Ngạn, anh nghe em nói đã, anh tốt xấu cũng là tốt nghiệp MBA từ một trong mười trường nổi tiếng nhất nước Mỹ, ở cái nơi toàn heo lợn với lưu manh này… Việc mất thân phận em tin chắc anh sẽ không làm. Một tài khoản đối với CEO đại nhân có là gì? Này, tay anh để đâu thế? Sẽ không thật sự muốn…”
Nhìn thấy hai tay trống không của Đàm Ngạn lấy từ trong túi quần ra một vật thể mỏng manh hình tròn, và – thuốc bôi trơn loại mang theo, Phó Lỗi tuyệt vọng. Mẹ kiếp, thứ đồ này rốt cuộc là thằng nào phát minh vậy, kéo nó ra ngoài hấp xong rồi giết giết xong rồi hấp lặp đi lặp lại một trăm lần đi.
“Nếu em phối hợp thì chúng ta nhanh nhanh làm xong, lập tài khoản mới cho em chơi, còn bây giờ em chơi tạm tài khoản của anh đi.”
Xoay lưng về phía Đàm Ngạn, ngồi trên đùi anh, trước mắt là màn hình máy tính của anh, một trò chơi xa lạ đã hấp dẫn hết lực chú ý của Phó Lỗi. Cậu một tay cầm chuột, một tay ấn bàn phím, tiếp tục trận đấu vừa nãy của Đàm Ngạn. Còn anh thì vòng tay qua ôm eo cậu, ngón tay không ngừng loay hoay ở vị trí khóa kéo quần jeans, chưa bao lâu đã cởi quần jeans của cậu xuống đến mắt cá chân.
“Thì ra em không mặc quần lót, có lẽ nào em đã sớm muốn…”
Bàn tay Đàm Ngạn vuốt ve xung quanh khe mông, nhưng lại cố ý không đụng vào trung tâm dục vọng đã lộ ra bên ngoài.
“Muốn cái đầu anh!”
“Muốn “cậu em” của anh thì đúng hơn.”
“Mẹ nó, anh muốn làm thì làm đi, đừng có nói nhiều! Nếu đánh xong cửa này anh còn chưa làm xong, tôi không có hứng chơi tiếp với anh đâu!”
“Được. Có điều, nếu làm xong một lần mà em còn chưa qua cửa, anh sẽ làm tiếp nữa, thẳng đến khi em qua cửa mới thôi.”
“Có ngon thì nhào vô!”
Vừa mới dứt lời, tính khí đã bị bàn tay to lớn của người kia cầm lấy, kích thích trực tiếp làm cho Phó Lỗi nhỏ giọng kêu lên.
“Em chuyên tâm vào trò chơi đi, còn lại giao cho anh là được.”
Muốn cố nén dục vọng nhưng dưới sự vuốt ve điệu nghệ của Đàm Ngạn, nó đã nhanh chóng cương, khoái cảm ngày càng rõ ràng, Phó Lỗi không ngừng thở hào hển, đã không thể tập trung tinh thần vào trò chơi trên màn hình được nữa. Lúc này lại cảm giác đằng sau chợt lạnh, hai ngón tay Đàm Ngạn được thuốc bôi trơn hỗ trợ, trực tiếp đưa vào, không ngừng ma xát vào điểm khoái hoạt tận sâu trong cơ thể cậu mà chỉ mình anh biết, phía trước trở nên cứng hơn, phía sau… theo tần suất đâm vào của Đàm Ngạn mà chủ động co rút lại. Cậu khó chịu lắc lư cơ thể, tận lực nghiêng về phía trước, muốn rời xa khống chế của ngón tay kia. Nhưng một bên eo đã bị bàn tay của Đàm Ngạn siết chặt. Bỗng, Đàm Ngạn buông tay ra, thân thể theo quán tính nghiêng về phía trước, nhưng hai chân không thể đứng được, dục vọng phía trước bị nắm chặt, người kia ác độc không cho cậu bắn.
“Phó Lỗi, chậm rãi ngồi xuống.”
Theo giọng nói trầm thấp của Đàm Ngạn, Phó Lỗi biết ngồi xuống thứ đợi cậu là gì. Nhưng nếu không ngồi xuống, tài khoản game…
“Ư… Đàm Ngạn, nếu anh không cho em một cái tài khoản VIP bạch kim, em tuyệt đối không tha cho anh!”
“Bạch kim, hoàng kim, kim cương, VIP, em muốn cái gì đều được.”
Thứ nóng rực cứng như sắt đang để giữa mông, Phó Lỗi hạ quyết tâm, ngồi xuống, vừa thu lấy dục vọng của Đàm Ngàn thì phía trước cũng không nhịn được nữa, bắn ra dịch thể trắng đục lên màn hình máy tính.
“Nhanh vậy, anh vừa mới tiến vào thôi. Phó Lỗi, anh nghe người thiết kế game nói cửa này rất khó nha.”
“Anh… nhanh lên.”
“Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Trong sự xô đẩy từ đầu đến chân của Đàm Ngạn, Phó Lỗi lắc lư thân thể, muốn duy chi cân bằng đã là việc khó khăn, còn nói chi đến việc tập trung vào trò chơi. Chỉ cần vừa ngẩng đầu nhìn thấy màn hình bị chính mình làm dơ, cậu đã xấu hổ đến không thể tiếp tục chơi game. Vốn muốn kêu Đàm Ngạn nhanh kết thúc, nhưng đổi lấy chỉ là tấn công càng mãnh liệt hơn. Thân thể như lá cây bị bão tố cuốn trôi, vùi trong ***g ngực người kia không thể nào nhúc nhích. Tiếc rằng, hung khí trong cơ thể cậu càng đánh càng hăng, nhiều lần cậu rõ ràng đã cắn chặt môi nhưng vẫn không thể ức chế từng tiếng rên nhỏ vụn lọt ra.
“Lớn tiếng thêm chút nữa sẽ bị bên ngoài nghe thấy đấy. Em cũng biết, ván gỗ cách âm rất tệ.”
Đàm Ngạn cố ý trêu chọc cậu, vừa nói như vậy xong lại càng dùng sức đâm xuyên thân thể cậu. Bàn tay xấu xa xoa lên ***g ngực Phó Lỗi, cách lớp áo thun mỏng manh đùa giỡn hai điểm nhô lên nho nhỏ. Cơ thể vừa phát tiết xong mẫn cảm đến mức không thể chịu bất kì khiêu khích nào, hoàn toàn sa vào trong khoái cảm, Phó Lỗi biết hôm nay mình lại bị “gài hàng”.
“Đàm Ngạn… A…”
“Trò chơi qua cửa chưa?”
“Chưa… Vẫn chưa…”
“Vậy em nên nói gì đây?”
“Em thua…”
Khi gần đến cao trào, Đàm Ngạn xoay cái đầu đang giơ cao của Phó Lỗi lại, để cậu và mình hôn môi, tiện thể nuốt luôn tiếng rên không kìm nén được của cậu. Chỉ thấy dũng đạo tiếp nhận anh đột nhiên thắt chặt, Phó Lỗi lại bắn, cậu đạt đến đỉnh điểm trong khoái cảm không thể khống chế.
“Đại ca Rudy, hôm nay mới chơi hơn một giờ, anh đã muốn đi rồi?”
“Ừ… hôm nay có việc.”
“Cuối tuần cũng có việc?”
“Đám sinh viên học sinh chết tiệt các cậu làm sao hiểu được vất vả của những người ra đời. Anh đi trước, hôm nào tìm mấy đứa chơi.”
Sau khi nối bước Đàm Ngạn rời khỏi quán net, Phó Lỗi vẫn còn nghe thấy vài tên tiểu quỷ đứng nói thầm ở cửa:
“Người kia hình như là CEO Tín Đồ Trò Chơi.”
“Sao mày biết?”
“Tao nhìn thấy ảnh chụp trong phần phỏng vấn trên Yêu Khí Sơn á.” (Yêu Khí Sơn, 1 cách gọi trò chơi 17173, một trò game online)
“Mày chắc không? CEO mà tới quán net chơi à?”
Nhét mình vào trong xe, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường gây án, Phó Lỗi vừa nghĩ tới “câu đầu hàng” kéo dài thời gian vừa rồi thì liền nổi giận vô cớ.
“Tài khoản đâu.”
“ID: Rudy. Pass: AlexandRudy. Chú ý có viết hoa.”
“Tài khoản vừa nãy của anh ở server nào?”
“Gamma server, sao vậy?”
“Đàm Ngạn, anh cứ chờ đi! Vừa rồi là em nhường anh, trong vòng 3 ngày em tuyệt đối sẽ thống lĩnh quân đội san phẳng nhà anh!”
Đàm Ngạn không dám coi lời nói của nhà hiền triết về game như gió thoảng bên tai nên liền dặn dò nhân viên phụ trách server thử nghiệm, bí mật thêm cho acc của anh một ít tài nguyên và vàng bạc để đổi lấy nhiều quân đội hơn, phòng ngừa lỡ như… Không ngờ tới giờ nghỉ trưa ba ngày sau, khi anh ngồi trong văn phòng log vào game, quân lính giữ thành đều đã chết sạch, tất cả của cải trong đế quốc đều không còn một mống. Trong báo cáo đánh trận viết rành mạch, bên công kích: Rudy; đến từ: Gamma server; phương vị: 41/14.
“Anh về rồi! Này, vào game chưa? Nhìn thấy thành phố mình chưa?”
“Thấy rồi.”
Phó Lỗi ngồi trên ban công ăn dưa hấu, nhìn thấy Đàm Ngạn trở về thì phấn khởi nhảy bổ đến trước mặt anh, vênh váo khoe chiến tích trong trò chơi giả tưởng.
“Thế nào? Còn dám đánh cá với em không?”
“Anh rất vui.”
“CEO Đàm, ngài đừng giả bộ nữa.”
“Anh nói thật, anh rất vui. Bởi vì trò chơi mới của công ty đã được Phó đại chuyên gia tán thành, mất thời gian nghiên cứu đến ba ngày ba đêm, điều này nói lên rằng trò chơi không tệ. Nếu là một trò nhảm nhí làm sao có thể lọt mắt xanh của em? Anh có thể thông báo bộ phận marketing PR trò này được rồi, có em xác nhận anh tuyệt đối yên tâm.”
“Trò này nhảm nhí, nhảm đến hết thuốc chữa!”
“Này, là ai đã nói chuyên gia chỉ là người bình tĩnh đứng xem hả? Có gì nói đấy, Phó đại chuyên gia ạ.”
“Hừ, một ngày nào đó em sẽ cho anh tâm phục khẩu phục. Em muốn giết người, em muốn gian thi, em muốn…”
“Phó Lỗi, em thấy viễn cảnh tương lai của web game này thế nào?”
Đàm Ngạn chưa cởi bỏ âu phục, đột nhiên nghiêm túc hẳn lên. Phó Lỗi biết người đàn ông này đẹp trai, nhưng cũng vô thức đánh giá một tí dáng vẻ áo ba lỗ quần đùi đầy lôi thôi của mình. Song nói đến công việc? Cậu còn lâu mới thua! Phó Lỗi cố ý huơ huơ đồng hồ trước mặt Đàm Ngạn, nhấn nút chức năng tính giờ.
“500 đôla một giờ, thời gian tư vấn của Phó đại chuyên gia bắt đầu…”
“Đàm mỗ xin chăm chú lắng nghe.”
“Web game cũng chẳng phải thứ gì mới. Từ thời hoang sơ khi Internet còn chưa phát triển thì đã có trò MUD tương tác đơn giản bằng chữ viết và hình ảnh, đây chính là hình thức của web game đầu tiên. Game phát triển, phần cứng máy tính phát triển, các loại đường truyền kỹ thuuật Internet phát triển, đến hôm nay đã có thể hỗ trợ bất kỳ trò chơi online có đồ họa hoành tránh thiết kế phức tạp. Rõ ràng đã có trò chơi vừa đẹp vừa hay, tại sao còn phải chơi mấy web game chán đời này? Web game sinh tồn giữa khe hở của thị trường, nhằm vào dân văn phòng có khả năng chi tiêu nhưng không có nhiều thời gian rảnh, mở trình duyệt không cần download client đã có thể chơi. Chỉ cần có thể thiết kế ra được một trò chơi thú vị và đơn giản phù hợp với bộ phận người chơi nhắm tới thì tầng lớp trí thức sẽ rất vui lòng bỏ tiền vào game. Hồi xưa những game chiến thuật rất khó chuyển thành game online, web game chiến thuật trở thành một giải pháp không tệ. Web game tiết tấu chậm, rất thích hợp để chuyển đổi một vài game chiến thuật kinh điển nhưng không phải real-time thành hình thức online. Như vậy có thể thu hút được một lượng người chơi nòng cốt. Web game hoàn toàn nằm trong trình duyệt, có thể phối hợp nhiều kiểu với cộng đồng game, thậm chí có thể tạo ra một platform “giao hữu” với bản thân trò chơi là trụ cột. Người chơi nam thường hay mua trang bị nhiều hơn người chơi nữ, túi tiền của nhà vận hành lại được lấp đầy.”
“Đây là một ý kiến hay.”
“Nhưng web game cũng chẳng phải thần dược thập toàn thập mỹ. Công ty các anh kiếm được một món hời từ web game, sẽ có vô số công ty nhỏ nhảy xổ vào, vàng thau lẫn lộn, chênh lệch không đều. Đừng quên web game chính là một mẩu bánh ngọt giữa thị trường game rộng lớn, kích thước chỉ có nhiêu đó, không phải là núi vàng núi bạc vô tận. Dùng trò chơi cao cấp để đào tạo ra những người chơi có tố chất, chứ đừng đi vào vết xe đổ như hiện giờ, trò chơi 2D thịnh hành còn trò 3D gặp phải cảnh ghẻ lạnh. Kỳ thật không phải em phủ nhận toàn bộ sách lược xuất sắc trước giờ của Tín Đồ, game thủ sẽ không dừng mãi mãi ở trò chơi 2D bình dân, 3D thủy chung vẫn là hướng đi tới. Thị trường game online Trung Quốc quá trẻ tuổi, chưa đến mười năm đã có mười công ty nước ngoài niêm yết, chẳng có ngành công nghiệp nào lại phát triển chóng mặt như game online. Hiện giờ quả thật đang có nguy cơ bị lạc phương hướng, nhưng em tin chắc chung quy sẽ có ngày một trò chơi hay sẽ nhận được ủng hộ của thị trường. Quality over quantity.”
“Phó Lỗi, tuy rằng em nói mình chỉ là người bàng quan, nhưng anh nghe ra được… em rất thích ngành này.”
“Thứ em thích là bản thân trò chơi, còn về cái ngành đã bị yêu ma hóa này, chỉ có thể nói là thú vị. Bát tiên quá hải, trong đó có lẫn lộn không ít yêu ma quỷ quái, từ góc độ của người bên ngoài thì tựa như đang xem một bộ phim tình tiết nhấp nhô. Ví như Tín Đồ, trước kia em đã cảm thấy chủ tịch của các anh giống một tên trọc phú thế kỷ 21, dưới lớp âu phục giày da chỉnh tề là bộ mặt thương nhân đáng ghét, chẳng biết tí gì về game, chỉ biết để lợi ích che mờ mắt. Nhưng em không ghét lão ta, em là người xem kịch, không chỉ không mất tiền mua vé mà còn kiếm được tiền nhờ vào việc bán cola hạt dưa, vì lẽ gì mà ghét ngành này chứ?”
“Anh cũng thích ngành này. Trẻ tuổi, có chí khí, kiếm được tiền.”
“Đó là vì chú già rồi, chú hai à.”
Đàm Ngạn không tức giận, chỉ mỉm cười đi đến gần Phó Lỗi.
“Bây giờ đang lưu hành mốt trâu già gặm cỏ non, em có biết hay không?”
“Anh không chuyển ngành sao? Dù gì nghề quản lí chuyên nghiệp như anh, chỉ cần công ty nào trả lương cao hơn thì sẽ như bu như ruồi bu mật.”
“Đừng nói khó nghe như vậy chứ. Phó Lỗi, em không nỡ bỏ anh sao?”
Một lát sau, mới nghe được cậu thanh niên ở chung với mình nửa năm, nói:
“Đàm Ngạn, nếu ngày đó gặp cha mẹ anh, em không mở miệng, anh sẽ giới thiệu em thế nào? Quan hệ của chúng ta ấy?”
“Giữa chúng ta không có quan hệ.”
“Vì sao một người có đầy đủ gia đình hạnh phúc như anh lại giống em, không tin vào từ đó?”
“Bất luận là dị tính hay đồng tính, tình yêu lúc nào cũng là một môn học vấn cao siêu, chỉ có cực ít người trời sinh thông minh và có duyên mới có thể lĩnh ngộ chân lý của nó. Còn số đông còn lại, chẳng qua là giả vợ mượn danh nghĩa tình yêu để làm những chuyện ngu xuẩn tổn thương lẫn nhau mà thôi. Anh yêu em, chẳng qua là vì để em yêu anh nhiều hơn; anh trả giá vì em, chẳng qua là vì muốn có được nhiều hơn từ em; anh lấy lòng em, cuối cùng là vì lấy lòng chính mình. Anh từng cho rằng tình yêu đồng tính sẽ thuần túy hơn, không bị các yếu tố ngoài cuộc như ích lợi hay con cái ảnh hưởng, nhưng sau anh gặp nhiều người hơn, đều là như thế, yêu hận vui buồn, ích kỷ dục vọng, tất cả đều giống nhau. Tình yêu đồng tính không cao cấp hơn hay hèn mọn hơn tình yêu dị tính, dị tính có bỏ vợ bỏ con thì đồng tính cũng có lăng nhăng ngoại tình. Dùng khế ước để xác lập quan hệ giữa người và người thì thứ bị ràng buộc chỉ có quyền lực và tiền tài, còn cảm tình – nó không chịu khống chế.”
“Ha ha, anh nói không sai, anh và em là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”
“Nếu đều đã thối nát như vậy, thì chúng ta nên gom lại chung một chỗ đi, đừng đi khắp nơi gây hại nhân gian.”
“Ai gom với anh hả? Tôi phải một mình một phòng lớn!”
“Xem ra anh thật có phúc, Phó đại chuyên gia đã nhìn trúng lầu gác xa hoa nào trong thành phố rồi?”
“Ai cần anh lo! Kẻ nghèo mạt rệp như anh có dám so với em xem ai có nhiều tiền tiết kiệm hơn không?”
“Quyền lựa chọn của anh vẫn đang tăng giá trị đây này.”
“Ngày nào đó cổ phiếu Tín Đồ tụt giá, em sẽ chờ xem anh ôm đống giấy vụn đó khóc.”
Đêm hôm đó, không biết vì sao Phó Lỗi đến cùng vẫn không nói ra được: mình đã nhận được một OFFER trên trời từ một ngân hàng đầu tư. Nếu chấp nhận, trong một năm có hơn phân nửa thời gian phải ở Wall Street. Đối phương cho cậu một tháng suy nghĩ, đang lúc do dự thì lại nhìn thấy tên một vị quản lý cấp cao của ngân hàng đầu tư này trên danh sách những người được mời tham dự hội nghị chuyên đề của GDC Đại Trung Hoa vào cuối tháng sáu.
(Đại Trung Hoa: bao gồm Trung Quốc, Đài Loan, Hồng Kông, Ma-cao
GDC, Game Developers Conference, hội nghị của các nhà phá triển game có quy mô lớn nhất toàn cầu, tổ chức hàng năm ở vài thành phố nhất định thuộc California.)
Bởi vì hội thảo lần này không xếp vào hoạt động chính thức của GDC, cho nên bên chủ sự không áp dụng hình thức đăng kí mở thông thường, mà chỉ gửi không quá 100 bức thư mời cho các tinh anh trong ngành phát triển game và đối tác cao cấp của các ngân hàng đầu tư nổi tiếng thuộc đại lục, Hồng Kông và Đài Loan. Phó Lỗi là một chuyên gia phân tích rất nổi tiếng trong ngành, bên chủ sự đặc biệt mời cậu đến tận nơi làm một bài diễn thuyết phân tích viễn cảnh tương lai của ngành game online. Còn công ty game online lắm tiền nhiều bạc như Tín Đồ Trò Chơi thì bởi vì không có thành tựu gì trong khoảng phát triển game nên không ai nhận được thư mời.
Phó Lỗi in thư mời, thay âu phục, hiếm khi vào buổi chiều oi bức lại ra ngoài. Đàm Ngạn mấy hôm trước đã đi công tác xuống công ty chi nhánh còn chưa trở về. Phó Lỗi nhìn chiếc Volvo màu đen trong gara, chững chạc khiêm tốn như chính chủ nhân của nó, tựa hồ thích hợp với dịp này hơn chiếc Cherokee của cậu. Lấy chìa khóa xe, cậu quyết định hôm nay sẽ lái xe Đàm Ngạn.
Vừa xuống sân bay, Đàm Ngạn nhận được điện thoại của người bạn học đã lâu không gặp, Mặc Viễn:
“Alex, Tiểu Lỗi gần đây có phải ở chỗ cậu không?”
“Phải.”
“Tớ không biết nó nghĩ gì nữa. Nhưng người ta đi săn người đã săn đến chỗ tớ rồi, tớ cũng không thể ngồi mặc kệ. Nó nói với cậu chưa? Có một ngân hàng đầu tư muốn nhận nó, đã gần một tháng còn chưa nhận được câu trả lời của nó.”
“Ngân hàng đầu tư?”
“Tiền lương chỉ theo tiêu chuẩn bình thường thôi, nhưng phần trăm hoa hồng thì quả thật hào phóng kinh người. Cậu cũng biết, ngành tài chính hai năm nay không có khởi sắc gì đặc biệt, phần OFFER này có thể coi là vô cùng rộng rãi rồi.”
“Phó Lỗi đổi công việc, tớ nghĩ mình không nên nhúng tay vào.”
“Cậu còn chưa hiểu ra à? Chấp nhận rồi thì chẳng khác nào một năm có ít nhất 2/3 thời gian làm việc ở New York.”
Ngồi trên taxi từ sân bay về nhà, trong đầu Đàm Ngạn hiện lên vô số suy nghĩ: khuyên cậu ấy ở lại? Khuyên thế nào đây? Dựa vào cái gì? Cùng đi New York? Không thành vấn đề, anh cũng không sợ không tìm được chỗ đứng ở Wall Street, cùng lắm thì làm trâu làm ngựa cho các nhà chủ nghĩa tư bản nước Mỹ thôi. Nhưng kinh doanh trong nước vừa mới khởi tử hồi sinh, há có thể nói buông là buông được?
Cho dù cả đời hai người đều không nhắc tới cái từ sến súa kia, nhưng Đàm Ngạn thật sự không muốn mất đi Phó Lỗi. Anh biết mình phải làm gì đó, lập tức, ngay lập tức!
“Phó Lỗi, em ở đâu?”
“Trên thuyền.”
“Thuyền gì?”
“Hôm nay là liner party của GDC Đại Trung Hoa, em đang ở boong thuyền uống rượu với mấy người bạn, anh có chuyện gì?”
“Người của ngân hàng XXXX có phải cũng ở đó không?”
Giọng nói nôn nóng kia nghe có chút vang vọng, có lẽ là do tiếng gió trên mặt sông, Phó Lỗi cúp di động. Đã biết thì thế nào chứ?
Chiếc du thuyền tổ chức hội nghị chuyên đề, lúc này đang lướt nhẹ nhàng trên mặt sông, hội nghị không chính quy nên về mặt hình thức có vẻ tùy tiện hơn, ý tưởng của người chủ sự cũng nghiêng về phía networking, thảo luận chuyên ngành không phải trọng điểm. Hoạt động bắt đầu từ chạng vạng, chỉ có hai màn thảo luận chủ đề, còn chủ yếu vẫn là tạo ra một buổi gặp mặt giao lưu cho những người chuyên môn trong ngành. Gió sông và cảnh đêm khiến người ta thư thái, Phó Lỗi cảm thấy ở đây giống một tiệc rượu hơn là một hội nghị. Mà Đàm Ngạn không có thư mời, thế nào cũng không thể lên chiếc thuyền này được.
Bảy giờ mười lăm, đã đến giờ Phó Lỗi diễn thuyết.
“Thưa các vị đồng nghiệp tôn kính, chào buổi tối. Hôm nay đề tài tôi mang đến cho mọi người là “Kế hoạch năm năm của ngành game Trung Quốc”.”
…
“Tôi biết ở đây có rất nhiều nhà tạo hình mỹ thuật, người vẽ hoạt hình, lập trình viên và nhà thiết kế đã tuyệt vọng với thị trường game 3D. Các bạn chuyển sang làm gia công trung gian cho các công ty nước ngoài, hoặc căn bản là khinh thường cả việc dính dáng đến game online. Nhưng điều tôi muốn nói là: cho dù hiện giờ trong số mười game online đứng đầu thị trường chỉ có một vài game 3D, nhưng tôi cho rằng đã làm người phát triển game thì không nên từ bỏ việc viết ra những game tinh xảo, thú vị và cao cấp. Bồi dưỡng người chơi không phải là nhiệm vụ một năm hai năm, mà là một quá trình dài cần đầu tư dài hạn và sự kiên trì bền bỉ. Trò chơi chúng ta làm bây giờ, là chuẩn bị cho những người chơi năm năm sau, không phải chỉ là một game thể thao cho Thế Vận Hội, là một quán quân ngắn hạn chỉ náo nhiệt được nửa năm thì vô âm bặt tín. Tất nhiên game online có chu kỳ sống không thể tránh được, nhưng tôi tin tưởng, trong thời đại kỹ thuật phát triển dẫn theo ngành nghề cũng phát triển, thì không ai có thể ngăn cản các trò chơi phát triển và tiến hóa. World of Warcraft đã tạo nên một thế hệ game thủ chơi game online tính phí trước kia chưa bao giờ có, dẫn theo hàng vạn quán Internet ở Trung Quốc đổi mới phần cứng máy tính, nhưng năm năm sau thì sao? Năm năm sau chúng ta có thể cho ra các tác phẩm game như thế nào? Năm năm sau CPU, phần cứng và card đồ họa trong máy người chơi sẽ như thế nào? Người chơi phát triển, chúng ta cũng phải cố gắng theo kịp, đưa ra những trò chơi cực tốt. Tương lai năm năm sau của game online Trung Quốc, nó nằm trong tay các bạn.”
Bài diễn thuyết đầy phấn khích nhất thời trở thành tiêu điểm thảo luận đêm hôm đó, người tìm Phó Lỗi bắt chuyện, trao đổi danh thiếp nối dài không dứt. Còn cậu ai đến cũng không cự tuyệt, danh thiếp thu tất, dù sao việc networking quen biết càng nhiều người càng tốt. Nhưng chung quy cậu luôn cảm thấy có một ánh mắt đang thầm quan sát cậu từ góc nào đó, vài lần xoay đầu nhưng chỉ thấy những bóng người đang ăn uống linh đình, không có đối tượng nào đặc biệt.
“Tài ăn nói của Phó tiên sinh quả nhiên danh bất hư truyền, chắc chắn sau này dùng trong hội nghị chuyên gia của ngân hàng đầu tư sẽ càng thể hiện giá trị cá nhân của cậu.”
Quả nhiên muốn tránh cũng tránh không được, xem ra quản lý cao cấp của ngân hàng này đã sớm “me” cậu rồi.
“Phần OFFER kia, tôi còn đang cân nhắc.”
“Thời hạn một tháng sắp tới. Không biết Phó tiên sinh cân nhắc thế nào?”
“Hai vị tiên sinh, đây là champagne mới mở. Mời –”
Bất ngờ có một giọng nói quen thuộc truyền đến, xoay người nhìn thấy Đàm Ngạn đang mặc đồng phục màu trắng của nhân viên tạp vụ, tay bưng khay, đứng ở boong tàu cách đó không xa. Tư thế chuẩn mực như đã được huấn luyện, sao có thể?
“Phó tiên sinh nếu có ý kiến gì với tiền lương, chúng ta lúc nào cũng có thể bàn lại. Giá trên OFFER chỉ là bước ban đầu mà thôi. Một nhân tài như cậu, chúng tôi tình nguyện dùng bất cứ giá nào để tỏ rõ thành ý.”
Căn bản không thể bỏ qua tầm mắt nóng rực của Đàm Ngạn được.
“Cám ơn thành ý của các anh. Thứ hai mới là kỳ hạn cuối cùng mà, tôi sẽ cho các anh một câu trả lời thuyết phục.”
“Có thể hỏi Phó tiên sinh còn đang cân nhắc vấn đề gì không? Nếu cảm thấy có phiền phức gì, chúng tôi có thể giúp cậu xử lý.”
“Tôi… không thích mỗi ngày mặc âu phục đi làm cho lắm.”
“Phó tiên sinh đang nói giỡn phải không?”
“Xin lỗi, xin lỗi không tiếp chuyện được. Còn có vài người bạn cũ đang chờ tôi bên kia, về nhà tôi sẽ liên lạc sau.”
Gần như là tháo chạy, lặng lẽ đi đến boong tàu ở đuôi thuyền, Phó Lỗi dựa vào mép thuyền thở phào một hơi.
“Rượu Scotch, hay là?”
“A! Đàm Ngạn… Anh làm em hết cả hồn.”
“Nếu không phải có tật giật mình thì sao lại bị anh dọa?”
“Tôi còn lâu mới chột dạ! Sao anh ở đây? Còn mặc cái này?”
“Lúc điện thoại cho em anh đã lên thuyền. Năm đó du học ở Mỹ có ai chưa từng rửa chén bát chứ?”
Cậu không biết phải nói tiếp thế nào, bèn xoay người đưa lưng về phía Đàm Ngạn.
“Phó Lỗi, đi đi, tiền lương tăng gấp đôi là một chuyện đáng cân nhắc đấy.”
“Có đi hay không là chuyện của em, liên quan gì đến anh?”
“Bán mạng cho nhà tư bản rất vất vả, mỗi ngày làm 14, 15 tiếng chỉ là con số bình quân. Có thêm chút tiền lương thì có thể bớt vài năm làm trâu ngựa, kiếm đủ tiền thì có thể trở về sống bên anh sớm một chút.”
“Cái gì sống… Anh nói nhảm!”
“Phó Lỗi, đó là những điều anh muốn nói.”
“Em… vừa rồi em đâu có nói muốn đi, là anh điên điên khùng khùng nói mấy thứ này mà, kỳ thật anh sợ em một đi không trở về phải không? Bất quá đây là lần đầu tiên em nhìn thấy anh kích động vậy đấy, còn khẩn trương hơn lần phát biểu ở hội nghị tài báo quý 1 năm ngoái, hơn cả lần một mình đi Irvine bàn hợp đồng, hơn cả…”
Nụ hôn của Đàm Ngạn, mang theo vị ngọt thuần đậm đặc của rượu Scotch, nhất thời xâm chiếm toàn bộ vị giác của cậu. Mãnh liệt, bá đạo, không nói lý lẽ, cậu chưa từng gặp qua một Đàm Ngạn như vậy.
Khi buông ra, Phó Lỗi cảm thấy cảnh sông trước mắt bỗng thay đổi. Gió sông từ từ vén mở bầu trời đầy mây, nhất thời có ảo giác trên biển mọc trăng sáng, đèn đóm lóng lánh hai bên bờ sông giao hòa cùng ánh trăng, thật sự là cảnh đẹp không nói nên lời.
“Em vẫn thích những ngày mặc áo thun quần jeans đi dép lê đến quán net nửa chơi nửa làm hơn, người Mĩ không biết chơi game online, em đi cũng là anh hùng không có đất dụng võ, sẽ nhàm chán đến cỡ nào đây.”
“Không đi?”
“Nhưng bỏ khoản tiền lương và phần trăm hoa hồng kia… Thật đáng tiếc.”
“Chỉ vậy mà em đã muốn nhảy ngành, vậy anh cũng cho em một phần OFFER, em nghe xem thấy thế nào: trong tay anh có quyền lựa chọn chiếm 1.5% tổng vốn cổ phần của Tín Đồ Trò Chơi, thời gian thực hiện là ba năm sau, trước mắt tổng giá trị khoảng 15 triệu USD. Trong ba năm này, chỉ cần em trở thành cố vấn đặc biệt của anh, hàng năm anh sẽ chuyển cho em quyền lựa chọn 0.5%, nếu em có thể giúp anh điều hành Tín Đồ ăn nên làm ra, giá cổ phiếu sẽ tăng cao, giá trị quyền lựa chọn sẽ tự động tăng trưởng không hạn ngạch. Em tính thử đi, có ít hơn tiền kiếm được ở Wall Street không.”
Cho rằng Phó Lỗi tham tiền sẽ cảm động mà chủ động chui vào lòng mình, nào ngờ –
“Lừa quỷ à! Muốn dùng cái còng tay vàng như quyền lựa chọn để trói chặt em à? Nếu Tín Đồ kinh doanh lỗ lã cuối cùng đóng cửa thì em chẳng phải không có được một xu sao!?”
“Vậy mới phải xem em có tình nguyện giúp anh hay không. Có một câu ngạn ngữ như thế này: đồng sức đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn. Anh và em chính là châu chấu trên cùng một thuyền, ai cũng không rời được ai. Anh tin tưởng Phó đại chuyên gia chắc chắn sẽ không tự gậy ông đập lưng ông, đúng không?”
“Đàm Ngạn, anh lại gài bẫy em!”
“Thành giao?”
“Thành giao.”
Hai ly rượu Scotch, hòa với gió sông và ánh đèn, Phó Lỗi đưa ra lựa chọn quan trọng nhất và quyết đoán nhất trong đời mình.
-END
Alan Shore “A day like this, truly needs to be saved by a company…”
Denny Crane “Which would be you.”
Alan Shore “Which would be me.”
from Boston Legal Season 4
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT