CHƯƠNG 16

Tam quan bất chính

Tam quan bất chính

Tác giả: Lâm Tô

Dịch: QT

Biên tập: Linh

Trong khi mọi người đang hưởng thụ một kì nghỉ quốc khánh thoải mái thì Đàm Ngạn lại trải qua tuần lễ khốn khổ nhất kể từ khi về nước. Quốc nội đúng là đều nghỉ, nhưng thị trường chứng khoán Hoa Kì không rảnh như thế, đám chuyên gia ồn ào của phố Wall lại càng không phải kẻ ăn không ngồi rồi. Bên này game chủ chốt gặp vấn đề trong việc gia hạn hợp đồng, bên kia bản open beta của game mới được tán thưởng khắp nơi, hai bên bán khống và đầu tư cổ phiếu tranh đấu kịch liệt làm cho giá cổ phiếu của Tín Đồ Trò Chơi nhảy lên nhảy xuống như tàu lượn siêu tốc. Trong một thị trường chứng khoán không có giá giới hạn, cổ phiếu công nghệ vốn hóa nhỏ có tổng giá trị thị trường không quá một tỷ đô này nhất thời đã khiến cho rất nhiều phương tiện truyền thông tài chính tranh nhau đưa tin. Thức trắng cả đêm, chịu đựng đến sáng thứ Bảy cũng là tối thứ Sáu bên Mỹ đóng cửa giao dịch, mới coi như tạm thời yên tĩnh.

(bán khống = short selling: kiếm lời nhờ vào sự sụt giá của cổ phiếu; đầu tư: kiếm lời nhờ vào sự tăng giá của cổ phiếu; hai cái này ngược nhau.

cổ phiếu công nghệ vốn hóa nhỏ: nói dễ hiểu thì đây là cổ phiếu của công ty nhỏ ngành công nghệ)

“Mặc Viễn, cậu đúng là biết chọn giờ hẹn tôi uống trà sáng.”

“Nói thật, biểu đồ giá cổ phiếu mấy hôm nay của Tín Đồ Trò Chơi, mấy chuyên gia phân tích tôi quen nhìn thấy đều trợn tròn mắt.”

“Cả tuần nay tôi ngủ chưa được đến 20 giờ.”

“Nhìn cậu xem, cái chức giám đốc này làm thật là…”

“Tôi lấy tiền nhiều, đương nhiên phải làm việc nhiều. Nếu một công ty có giám đốc luôn tan tầm sớm hơn nhân viên, vậy công ty đó nhất định sẽ phá sản.”

“Alex, trong báo cáo Phó Lỗi nói thành tích quý ba của các cậu không được lạc quan cho lắm, hàng loạt chi phí mở rộng thị trường cho trò chơi mới đã gây ra hệ lụy rất lớn. Năm nay chỉ còn quý tư, cậu sẽ không giữ lại thứ gì đó chứ?”

“Cậu còn nhớ Chu Hiểu Ninh không?”

“Hình như trước kia là phó giám đốc của Tín Đồ, nửa năm gần đây không nghe động tĩnh gì.”

“Mặc Viễn, chờ đi. Rất nhanh cậu sẽ thấy tên này được đưa lên tiêu đề trong giới.”

“Material?” (material: quan trọng. Material information, trong thuật ngữ tài chính là chỉ những thông tin có ảnh hưởng đến giá cổ phiếu công ty, thường là tin mật)

Đàm Ngạn ăn một miếng sủi cảo tôm, cười không đáp.

Vốn muốn hỏi Mặc Viễn đầu đuôi chuyện Phó Lỗi quay về Mỹ, nhưng đúng là vẫn không nói ra miệng được. Đề tài liên quan đến người bên gối, cho dù có là bạn thân thời đi học như Mặc Viễn, Đàm Ngạn cũng vô pháp thẳng thắn công khai thảo luận. Buổi tối một mình đến GAY bar từng gặp Phó Lỗi, anh vẫn như xưa chọn vị trí sô pha trong góc, một ly Vermouth, một núi tâm sự không có người thổ lộ. Tâm sự? Thật đúng là một từ giả dối, nuốt một ngụm rượu chát, Đàm Ngạn không khỏi cười khổ.

Lần đầu tiên đến đây là khi anh về nước chưa đến ba tháng. Trước đó đã có hơn mười năm sống ở nước Mỹ, không phải người bản địa, một New York phương Đông xa hoa đồi trụy, đối với Đàm Ngạn mà nói, là một thành phố lạnh lùng hoàn toàn xa lạ, không ai quen biết anh, tài xế taxi, phục vụ khách sạn, bartender trong PUB, tất cả chỉ quen biết tiền trong túi anh. Đây chính là quy luật sinh tồn của xã hội hiện đại, trong phần lớn tình huống, một tấm thẻ tín dụng mỏng manh so với bất cứ cơ thể ấm áp hay lời quan tâm nào đều khiến người ta cảm thấy thân thiết hơn. Đàm Ngạn không thiếu tiền, cho nên khi anh phụng mệnh đến nơi thành thị xa lạ này cũng không chịu uất ức gì. Nhưng như vậy đã đủ rồi sao?

Nói là trùng hợp cũng được, cơ duyên cũng được, anh chưa bao giờ nghĩ đêm đó sẽ gặp được Phó Lỗi ở GAY bar, một chàng trai sắc mặt trắng bệch lông mi tiêm dài cầm rượu vụng về bắt chuyện với anh. Trong khoảnh khắc hôn môi lần đầu, Đàm Ngạn gần như đã quên mối quan hệ vi diệu giữa hai người vào ban ngày – chuyên gia phân tích và CEO của công ty bị phân tích. Thích người xinh đẹp có cần lý do không? Vừa hay con người xinh đẹp này đầu óc cũng không tệ, khiến cho trò chơi đối kháng cùng truy đuổi càng trở nên thú vị hơn. Hai lần cùng Phó Lỗi chung chăn chung gối nhưng chỉ mặc quần áo cùng ngủ, anh có khi rất kiên nhẫn vờn quanh với con mồi. Chỉ có đêm cuối cùng ở Irvine, nụ hôn chúc ngủ ngon mang tính chất dỗ dành của Phó Lỗi mới khiến Đàm Ngạn lúc ấy đang trong tình trạng mệt mỏi cực độ đột nhiên cảm giác quy tắc trò chơi đã vô tình cải biến. Cho dù chỉ là vài giây đồng hồ ngắn ngủi, nhưng cảm giác tin và hiểu nhau đã như độc dược ngọt ngào khiến anh cam nguyện nếm một lần rồi một lần. Sau lại dùng một ít thủ đoạn nho nhỏ, cảm giác thỏa mãn khi ăn sạch sành sanh Phó Lỗi làm anh trầm mê đến căn bản không thể buông tay. Đúng vậy, lần này anh đích xác là vì hiểu lầm mới đụng đến người ngoài giới. Thế nhưng Đàm Ngạn không tin, nếu nói Đàm Ngạn không phải thứ gì tốt, vậy có thể vọng tưởng Phó Lỗi của anh cũng không phải thứ gì tốt. Thẳng thì sao? Phó Lỗi đâu phải bút máy gập lại thì gãy, cậu giống một cây thước bằng thủy tinh hữu cơ hơn, nhìn như là thẳng nhưng thực tế lại dẻo dai mười phần, có thể uốn có thể bẻ.

Trong bản kế hoạch sự nghiệp của Đàm Ngạn, làm CEO của một công ty game online hiển nhiên không phải điểm dừng cuối cùng. Trước khi đạt đến đỉnh cao sự nghiệp, tất cả mọi thứ đều có thể coi như đá kê chân, coi như ván nhảy tiến chức. Nếu như lại đổi nghề, đổi ngành, giữa anh và Phó Lỗi sẽ phát sinh biến hóa như thế nào? Tuy rằng Đàm Ngạn biết không nên đem công việc và đời sống cá nhân nhập làm một, thế nhưng mối quan hệ đến giờ vẫn nói không rõ này quả thực là đang dựa vào công việc để duy trì. Ngoại trừ công việc, anh không tin bất kì lời hứa hẹn của ai, cũng chưa từng cho ai hứa hẹn. Nếu bây giờ không nắm chắc, ai biết được về sau sẽ thế nào.

Anh muốn gặp Phó Lỗi, ngay hiện giờ.

Xe dừng ở bãi đỗ xe dưới khu nhà của Phó Lỗi, vừa đi vào thang máy, di động liền vang lên. Thật bất ngờ, vốn cho rằng cậu vẫn đang tức giận, đi trên đường rồi vẫn còn suy nghĩ gặp mặt thì phải dùng lý do gì mới tốt. Phó Lỗi, hết lần này đến lần khác đều nằm ngoài dự định của anh.

“Hồi đại học có phải anh học pháp luật không?”

“Đúng. Trên trang web công ty, trong phần giới thiệu sơ lược về tầng quản lý có viết rõ.”

“Tôi có chút chuyện muốn hỏi anh.”

“Ồ? Giấy phép luật sư của tôi hết hạn rồi, phí cố vấn có thể bớt cho cậu một ít.”

“MD, Đàm Ngạn, anh lập tức biến qua đây cho tôi!”

“Vậy trước tiên cậu phải mở cửa đã.”

Phó Lỗi tay cầm điện thoại, kinh ngạc nhìn Đàm Ngạn đang đứng ngoài cửa. Gần nửa đêm, người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt mang theo nụ cười đầy nghiền ngẫm, chậm rãi tới gần…

“Làm sao anh…?”

“Tâm linh tương thông.”

“Đồ thần kinh.”

“Xuỵt… Để tôi nghe xem, tim của cậu có phải cùng một nhịp đập như tôi không.”

Mười ngón tay của người kia bắt lấy cậu ấn vào tường ngay tại huyền quan, cúi người xuống đưa lỗ tai sát vào trước ngực, cách một lớp quần áo, tim vô duyên vô cớ đập nhanh hơn, dồn dập như muốn nhảy ra khỏi ngực. Cảm giác thật lạ, Phó Lỗi dùng sức đẩy vị khách không mời có lực dính kinh người ra.

“Mắc ói quá đi!”

“Lúc trên giường đâu thấy cậu mắc ói đâu.”

“Phi! Mấy câu nói sến rụng răng này anh vẫn là giữ lại nói với tiểu tình nhân của mình đi. Đừng làm tôi mắc ói nữa.”

Đàm Ngạn không tức giận, anh chỉ đang suy nghĩ nếu bây giờ nói cho Phó Lỗi biết gần một năm nay anh chỉ lên giường với cậu thì gương mặt xinh đẹp kia sẽ lộ ra biểu tình đáng yêu nào đây.

“Cậu không phải có vấn đề pháp luật tìm tôi tư vấn sao? Nói đi.”

Mở tủ lạnh có chứa rượu vàng lần trước, Đàm Ngạn không khách khí lấy ra một lon bia. Dáng vẻ tự nhiên cứ như anh mới là chủ nhân của cái nhà này.

“Thứ anh học có phải là luật Mỹ không?”

“Phó Lỗi, câu hỏi này thật giống như hỏi “anh có phải đồng tính luyến ái không”.”

“Thuế di sản của Mỹ có cao không?”

“Cái này… chính phủ Clinton trước giờ luôn duy trì thuế di sản, đánh thuế có khi cao tới 55%, hơn nữa mức bắt đầu đóng thuế chỉ có 650 ngàn đôla. Nhưng sau khi Bush đắc cử, vì lấy lòng giai cấp tư sản nên đã giảm thuế di sản, thuế suất từng năm giảm xuống, mức đóng thuế cũng từng năm tăng lên. Hình như mức bắt đầu đóng thuế của năm nay đã đến 3 triệu đôla, thuế suất giảm xuống còn 45%. Thuế di sản nói trắng ra là thuế nhà giàu, đánh thuế cao thì công nhận thật. Nhưng thái độ của các chính phủ giai cấp khác nhau đều khác nhau, có khi sang năm Hillary Obama đắc cử, lại thay đổi thì sao!”

“Đúng rồi, sao cậu tự dưng hỏi vấn đề này? Cậu còn rất trẻ mà, so với tôi còn nhỏ hơn ba tuổi.”

“Không phải tôi. Vậy đám nhà giàu kia vì tránh thuế có phải đều đi mua bảo hiểm kếch xù không?”

“Đúng vậy, mấy công ty bảo hiểm Mỹ thích nhất là đám phú hào gần đất xa trời. Một người mua một bảo hiểm nhân thọ vài trăm triệu là chuyện bình thường. Có thể nói bảo hiểm nhân thọ là cách duy nhất trốn thuế hợp pháp, thực chất là các phú ông đưa một phần tài sản cho công ty bảo hiểm coi như phí bảo quản thôi, tỷ lệ này chắc chắn thấp hơn thuế di sản. Trong hợp đồng, người thụ hưởng thường cũng là người thừa kế tài sản, như vậy đã đạt được mục đích trốn thuế.”

“Vậy có yêu cầu gì với người mua bảo hiểm không?”

“Đương nhiên có! Mua bảo hiểm càng sớm, phí bảo hiểm càng thấp, đến lúc nhận tiền người thụ hưởng cũng được bồi thường cao hơn.”

“Đằng nào cũng chết, vì sao mua bảo hiếm sớm thì phí thấp chứ?”

“Đồ ngốc. Mệt cậu còn tự học được CFA, giá trị thời gian của tiền, có hiểu không? 30 tuổi thân thể khỏe mạnh gia đình đầy đủ, mua bảo hiểm, công ty bảo hiểm có thể dùng số tiền kia đầu tư được vài chục năm, thu được lợi nhuận. Nếu 60, 70 tuổi mới mua, nói không chừng chưa được mấy năm đã chết, công ty bảo hiểm không kiếm được tí béo bở nào, đương nhiên phí bảo hiểm phải cao hơn.”

(CFA: Chartered Financial Analyst, là một chứng chỉ toàn cầu của chuyên gia phân tích tài chính)

“CFA và bảo hiểm đâu có quan hệ. Thì ra là vậy…”

Phó Lỗi nhỏ giọng nói thầm, như đã hiểu rõ câu đố phức tạp nào đó.

“Tình trạng hôn nhân cũng ảnh hưởng đến phí bảo hiểm à?”

“Đâu chỉ tình trạng hôn nhân, mà cả bệnh sử, có ở khu vực nguy hiểm hay không, có tín ngưỡng tôn giáo cực đoan hay không, những điều này đều là yếu tố để đánh giá rủi ro trước khi bán bảo hiểm. Bình thường xã hội đều cho rằng người đã kết hôn có cuộc sống ổn định ít phiêu lưu hơn người độc thân, nhưng tôi không cho là vậy.”

“Tôi biết. Hóa ra có người sẽ thật sự vì chuyện này mà kết hôn, tôi thao!”

“Ai?”

“Tôi bây giờ mới chỉ là hoài nghi, còn chưa có chứng cớ. Dù sao… người đàn bà kia tuyệt đối có vấn đề, Mặc Viễn cũng có vấn đề.”

“Ý cậu là vợ của Mặc Viễn?”

“Tôi tìm người âm thầm điều tra cô ta, cô ta kết hôn với Mặc Viễn thật sự rất khả nghi. Chớp nhoáng không nói, còn để em rể tham gia tuần trăng mật, kêu em rể đến ở nhà mình, tôi nghe Mặc Cận nói bọn họ kết hôn chưa đến ba tháng đã chia giường ngủ…”

“Chậc chậc, Phó Lỗi, cậu đúng là không phải nhiều chuyện bình thường.”

“Tôi là không nhìn được! Ai, đừng nói nữa, hai anh em nhà này đều có bệnh, tự kiếm chuyện làm!”

“Cậu làm sao mà nghĩ đến thuế di sản và bảo hiểm thế?”

“Tôi mới vừa về nước làm thủ tục, mẹ tôi ép tôi ký trở thành người thụ hưởng trong hợp đồng bảo hiểm của bà. Đám người bên bảo hiểm với luật sư đều phiền muốn chết, điều chỉnh cái khoản gì cũng đều phải điện tôi xác nhận.”

“Mẹ cậu…?”

“Lần này xét nghiệm ra ung thư tuyến vú giai đoạn đầu, nói năm nay muốn đến Trung Quốc dưỡng bệnh.”

“Tôi rất tiếc.”

“Không có gì. Sinh lão bệnh tử, mẹ tôi nghĩ rất thoáng. Ngay cả bảo hiểm và thuế di sản đều đã lo lắng chu toàn. Hơn nữa bệnh này chỉ cần có đủ điều kiện chữa bệnh, có thể sống được rất nhiều năm.”

“Thằng nhóc vô tâm chết tiệt, vậy cha cậu nói thế nào?”

“Tôi… không có cha.”

“Xin lỗi.”

“Anh vội vã xin lỗi cái gì? Tôi tìm anh để hỏi về luật pháp, không phải gọi anh tới thương hại một đứa trẻ mồ côi cha. Gia đình đơn thân ở Mỹ có rất nhiều, nhìn tôi sống có bao nhiêu dễ chịu: có món ngon rượu ngon nào không ăn tới? Có cô nàng xinh đẹp nào không cưa được…”

“Cậu lặp lại lần nữa.”

Bị người kia dùng sức nắm cằm, Phó Lỗi không thể không ngửa đầu đối diện với Đàm Ngạn. Loại ánh mắt này, pha lẫn phẫn nộ khi bị khiêu khích, cùng với… *** hình như bị đè nén rất lâu. Phó Lỗi dùng sức đẩy người kia nhưng lại bị kéo khỏi ghế sô pha, một đường vật lộn cuối cùng bị ném tới trên giường. Giường này rất cứng, hình như là được thay trong thời gian cậu rời đi, lại nói cậu còn chưa tính sổ với Mặc Cận chuyện tự làm chủ ở nhà cậu đâu: nhất định là Mặc Cận đã vứt mất chiếc giường yêu dấu siêu mềm mại của cậu. Phó Lỗi hoàn toàn không biết, bởi vì Đàm Ngạn thích ngủ giường cứng nên đã lừa Mặc Cận, lúc ấy đang trọ ở đây, nói rằng giường mới là Phó Lỗi sai người đặt, rốt cuộc quang minh chính đại đổi mất cái giường mềm của cậu.

Cơ thể to lớn của Đàm Ngạn đè xuống, Phó Lỗi cảm giác bộ dáng giãy giụa của mình thật giống một thiếu nữ gặp phải lưu manh. Cậu vừa thẹn vừa giận, mặc kệ luôn vấn đề hình tượng, dùng cả tay và chân liều mạng tránh khỏi trói buộc của Đàm Ngạn.

“Đàm Ngạn, ngươi đừng tới đây! TMD ngươi còn dám đè ông, chỉ cần ông còn một hơi thở, có chết cũng phải lết đến trước máy tính viết một tin tức bất lợi gửi ra ngoài, ngươi cứ chờ sáng mai thức dậy nhìn thấy cổ phiếu công ty rớt giá thê thảm đi!”

Lời đe dọa của Phó đại chuyên gia, trên chiếc giường người đàn ông kia mua cho cậu, đã không còn tí sức uy hiếp nào.

Mặc dù không nghĩ tới chuyện xin lỗi nhận tội linh tinh, nhưng trước khi đến đây Đàm Ngạn đã từng vì chuyện làm sao hòa giải với Phó Lỗi mà mất một đống nơ ron. Không nghĩ tới Phó Lỗi lại hoàn toàn không muốn cùng anh nói chuyện tiền căn hậu quả của lần “ăn cua đại áp” đó chút nào, cậu là người thần kinh trơ? Không có khả năng, sự cay nghiệt xảo trá của cậu căn bản đã là bản tính khó dời. Hay cậu chấp nhận hợp gian? Nghĩ đến đây, Đàm Ngạn tức thì không thể chịu được cái miệng không biết nghe lời của cậu nói ra những từ đáng ghét như “tán gái”.

“Cậu quên, tối nay là thứ Bảy, thị trường chứng khoán… nghỉ rồi.”

“Buông ra! Buông ra!! Thao!”

“Phó Lỗi, nếu chỉ là thân thể, cậu và tôi đều không phải người nói chuyện đạo đức. Đừng nóng vội phủ nhận, thân thể cậu không ghét tôi. Cậu không phải muốn thượng tôi sao? Chờ chúng ta rèn luyện xong kỹ thuật, tôi đáp ứng nhất định cho cậu ở trên, được không?”

“Đàm Ngạn, đồ đồng tính chết tiệt! Buông, buông ra!!”

“Cảnh sát nói gặp phải côn đồ, trong tình trạng sức mạnh địch ta cách xa, phải tránh việc phản kháng hoặc chọc giận đối phương. Cậu lẽ nào vẫn không học được?”

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Người đàn ông đè phía trên cậu, bờ vai dày rộng tạo ra bóng đen che phủ cả người cậu. Hai tay bị chế ngự định dùng sức giãy, nhưng khi bị đầu lưỡi giảo hoạt của người kia đụng tới tai phải thì tất cả phản kháng đều không làm được. Thân thể mẫn cảm đến không giống như của mình, làn da phảng phất như có trí nhớ, xúc cảm và độ ấm lưu lại khi ngón tay và môi Đàm Ngạn lướt qua, toàn bộ đều nhớ rõ. Mỗi một chỗ bí mật của thân thể, trước đây khi lên giường với phụ nữ chưa từng phát giác, hiện giờ đều hoàn toàn lộ ra dưới sự vuốt ve không lưu tình của nam nhân. Tuy bị đặt ở thế bị động làm cậu khó có thể chấp nhận về mặt tâm lý… Không muốn chấp nhận rồi lại không thế không khuất phục, cơ thể cậu từ đầu đến chân đều chưa từng chống cự Đàm Ngạn. Khoái cảm như cuồng phong bão táp ập đến làm cậu không thể ngăn cản thế tấn công của Đàm Ngạn, chết tiệt, là kỹ thuật của anh ta tốt quá à? Cậu còn chưa kịp suy nghĩ thì quần áo đã bị lột sạch, đầu nhũ không ngừng bị đùa cắn, phân thân dưới sự khuấy động vuốt ve đầy kỹ xảo đã thấm ướt ngón tay đối phương, sắp… sắp chịu hết nổi rồi. Hai mắt nhắm chặt tràn ra từng giọt lệ lấp lánh, không dám đối mặt với người đàn ông đã làm cho cậu nhận ra sự thật đáng sợ này.

“Thật sự rất ghét sao?”

Cái này căn bản không phải hôn, mà là gặm, là cắn, là mút, là cám dỗ tràn ngập khiêu khích cực độ. Đùi trong bị mở ra bị công kích tàn nhẫn, hạ thân bị liếm đến ướt đẫm, Đàm Ngạn bỗng nhiên nâng người lên cùng cậu trao một nụ hôn hương vị không rõ là của ai. Sau đó dùng tính khí cứng ngắc đến dọa người đụng vào bộ phận đồng dạng cương của Phó Lỗi, lùi về sau một chút, nâng chân cậu lên, không ngừng cọ xát tại cửa bí huyệt ẩm ướt.

“Nếu ghét tôi thì đẩy tôi ra đi.”

“Thật sự chỉ là thân thể sao?”

Đàm Ngạn kéo ra hai tay đang che mắt vì không thể khống chế nước mắt của Phó Lỗi, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt hồng hồng của cậu.

“Nếu nghĩ như vậy có thể giúp cậu dễ tiếp thu hơn thì tôi không ngại.”

Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi có chút không cam lòng của Phó Lỗi ánh vào đôi con ngươi đồng dạng đỏ rực của Đàm Ngạn: người này, không có một chút giác ngộ, dáng vẻ mê người này tuyệt đối không thể để kẻ thứ 3 nhìn thấy.

“Nếu làm tôi đau đớn, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anh! Cho dù có đập bể bảng hiệu nhà mình, tôi cũng phải phát tán tin tức bất lợi cho Tín Đồ Trò Chơi.”

“Tôi sẽ không cho cậu cơ hội này. Cậu là chuyên gia phân tích có đạo đức nghề nghiệp hạng nhất, có gì nói đó không phải là căn cơ tạo chỗ đứng cho cậu sao?”

“Anh cho rằng tôi không dám?”

“Cậu sẽ không, bởi vì tôi sẽ làm cậu á khẩu với biến hóa của Tín Đồ Trò Chơi.”

“Biến hóa gì?”

“Muốn biết đầu tiên không? Vậy quyến rũ tôi đã, nói “xin hãy xâm phạm tôi” đi.”

“Đàm Ngạn, đồ khốn kiếp! A…”

Đàm Ngạn đã sớm không thể nhẫn được nữa, hoàn toàn đâm vào làm cho Phó Lỗi hoảng sợ kêu ra tiếng, sau đó lại xấu hổ che miệng lại.

“Anh không mang…”

“Bởi vì tôi muốn xuất bên trong cậu.”

“Anh đừng có được một tấc lại tiến một thước! Ư… ưm… TMD nhẹ thôi, ông đây bị ngươi chọc thủng rồi!”

“Lời thô tục vậy cậu cũng nói được?”

“Ai thô tục bằng anh, ư a…”

Thân thể bị lật lại, vị trí từ sau lưng làm Đàm Ngạn có thể xâm phạm đến chỗ sâu hơn. Phó Lỗi cảm giác mình sắp bị người đàn ông này hành chết, nhưng mà khoái cảm cũng đồng dạng mãnh liệt như thế, mỗi một lần bị đụng vào điểm kia trong cơ thể đều có cảm giác kỳ diệu không thể tin được. Bất tri bất giác cậu bắt đầu nghênh hợp động tác của nam nhân, phần eo nâng lên thật cao, hoàn toàn nghe theo dẫn dắt của thân thể, dù sao… chỉ là thân thể, không sao, chỉ là thân thể trầm luân thôi. Khoảnh khắc bắn trong tay nam nhân lần nữa, Phó Lỗi đã quên tất cả nhục nhã, chuyện có thể làm cùng phụ nữ, chỉ cần có khoái cảm giống thế thì làm với đàn ông cũng không sao.

Sau chuyện giường chiếu gần như hao hết thể lực, Phó Lỗi không ngủ được chút nào. Cậu mặc kệ thân thể gần như rã rời, mò lấy thuốc lá và bật lửa đầu giường, dựa vào thành giường bắt đầu hút thuốc.

“Cho dù có là hút thuốc sau khi xong, cũng là tôi hút chứ nhỉ?”

“Chó má nhà ngươi, đây là nhà ông, giường ông, ông muốn hút thì hút.”

“Sửa lại một tí, giường này là tôi mua. Ngủ giường cứng mới tốt cho xương sống của cậu, hơn nữa lúc làm cũng thoải mái hơn.”

“Anh!…”

“Đàm Ngạn, anh đúng là một người quái gở. Nếu chỉ là cơ thể, anh lo gì không tìm được đàn ông đẹp hơn tôi, nghe lời hơn tôi? Anh ngàn vạn lần đừng nói đã yêu tôi nhé, tôi sẽ nôn đấy.”

“Nói như lời của chủ tịch thì đấu với cậu rất vui.”

“Anh đúng là hết thuốc chữa.”

“Tôi thấy cậu cũng đâu tốt hơn chỗ nào. Có khi nào sau này đều phải dựa vào phía sau mới cao trào không?”

“Cút! Đồ hạ lưu!”

“Đừng nói như thể mình là phụ nam nhà lành thuần khiết vậy.”

“Vậy chúng ta phải đấu tới khi nào?”

Đột nhiên hai người đều im lặng. Đàm Ngạn dụi tắt tàn thuốc của Phó Lỗi, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cậu, động tác kia quả thực dịu dàng đến kỳ cục.

“Phó Lỗi, cậu không biết trong khoảng thời gian này tôi muốn… thắng cậu đến cỡ nào đâu.”

Chỉ dư một chữ, nhưng lời thoại chân thật này, Đàm Ngạn cảm thấy bây giờ vẫn không nói ra miệng được.

“Phó Lỗi, cậu không biết trong khoảng thời gian này tôi nhớ cậu đến cỡ nào đâu.”

_______________

ăn cua đc một lần rồi thì từ nay về sau cứ thế mà ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play