Mời các bạn chứng minh phương trình xex=1 trong khoảng (0;1), điều kiện chỉ có duy nhất một căn của số thực.

Cái quái gì thế này? Toán học đại cương sao? Toán cái con khỉ! Đây không phải là phục lục 100 đề nghiên cứu sinh đâu!

Đây đang là tiểu thuyết mà…

Đờ mờ chứ, nam chính trong Tấn Giang đam mỹ mà phải làm tích phân vi phân sao? Nhưng mà hắn đâu có học, lúc nãy cũng đâu có nghe giảng, hơn nữa mấy cái đề kiểu này đâu phải nói muốn giải là giải được đâu!

Giáo sư đừng làm khó con dị thú thượng cổ này nữa mà, tôi rất lo lắng cho thầy đó!

Trong lúc lão giáo sư và Thủy Triết đang đối kháng, Thẩm Hiên không làm được gì nên nằm dài trên bàn học, trơ mắt nhìn người nào đó từ giữa lớp bước từng bước lên bục giảng, cậu tranh thủ hướng mắt nhìn lão giáo sư trên kia, trong lòng bất lực gào thét từng hồi.

Đáng tiếc lão ta chẳng thèm nhìn tới cậu một lần. (câu này tui chém đó)

“Viết ở đây này, nhanh lên, tôi còn phải dạy nữa.”

Thủy Triết nhếch khóe môi, quét mắt nhìn lão một cái, suy nghĩ một chút mới cầm phấn viết.

Hắn rủ mắt xuống, phất tay tiêu sái viết một dòng: 1 + 1 =2

__Tên nhóc con khoác lác này cuối cùng cũng mất mặt rồi nha!

Lão giáo sư nhìn hắn viết, phì cười một tiếng, đang định tìm lời đâm hắn.

Nhưng nháy mắt một cái, viên phấn như biến thành vật sống bắt đầu di chuyển, lưu loát hiện lên một dòng chữ rồng bay phượng múa, thậm chí ngay cả ngừng một chút cũng không có. Trong lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Thủy Triết đã buông phấn xuống, ôm tay đứng một bên.

“Thế nào, đúng chưa?”

Giáo sư híp mắt đứng bên kia nhìn tấm bảng đen, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Đúng rồi… Không thể nào.”

Bên dưới là một bầu không khí im lặng.

Thẩm Hiên khiếp sợ đứng thẳng người dậy, đúng lúc bắt gặp ánh mắt không chút mảy may sợ hãi của Thủy Triết.

Cái này không lẽ là bàn tay vàng trong truyền thuyết sao? Cứ như là một giấc mơ vậy, ngay cả tích phân vi phân mà cũng biết làm!

Thẩm Hiên cúi đầu lắc lắc thằng nhóc con.

“Này, ba con thuộc hàng trâu bò mà.”

Thằng nhóc chớp mắt, trên đầu toàn là dấu chấm hỏi. Chữ như gà bới thế kia mà cũng lợi hại thật, cái loại vẽ bậy này đến một trăm tuổi không biết sẽ biến thành cái dạng gì.

Lão giáo sư bên kia đã đem bài giải và đáp án đối chiếu lại cả chục lần rồi, mặt mày lạnh tanh nói với Thủy Triết:

“Cậu học trò này, cậu có chuẩn bị bài trước phải không?”

Mặt Thủy Triết còn lạnh hơn cả lão: “Không có.”

Giáo sư thoáng cái mặt rạng mày rỡ: “Thật sự không nhìn ra, trong số học trò của tôi có một người xuất sắc như vậy. Rất tốt, cậu về chỗ đi, giáo sư đây chắc chắc cho cậu đạt thành tích tốt. Đúng rồi, cậu tên gì?”

Thủy Triết liếc mắt nhìn người dưới kia một cái: “Thẩm Hiên.”

Thẩm Hiên: …

Mặc dù là do Thủy Triết làm, nhưng mà cậu qua được học kỳ mà, đúng không…

“Thẩm Hiên phải không, tôi nhớ kỹ rồi, cậu về chỗ đi.” Lão giáo sư mặt mày hồng hào gật đầu, đưa tay ra định bắt tay với Thủy Triết.

“Hừ, phàm nhân.”

Thủy Triết lạnh lùng nhìn ông ta một cái, khinh thường nhướng mi, vô tình xoay người đi.

Cánh tay của giáo sư hóa đá trong không trung, sau đó như bị ăn mòn, gầm lên: “Thẩm Hiên, cậu là một tên hỗn láo, học kỳ này tôi sẽ giữ lời với cậu, nhưng cậu chờ xem, học kỳ sau còn có tích phân vi phân phần hai nhé.”

Thẩm Hiên:…

Không sao, ít nhất cũng qua được học kỳ này rồi, đúng không…

Đợi đến lúc Thủy Triết mang vẻ mặt lạnh lùng ngồi lại vị trí, Thẩm Hiên đã nước mắt lưng tròng giữ chặt tay áo hắn.

“Anh là đồ vô tình là đồ độc ác là đồ cố ý gây sự!”

Thủy Triết quét mắt qua.

Thẩm Hiên lập tức buông tay, đổi sang khuôn mặt tươi cười.

“Thủy Triết đại nhân, ngài thật sự rất ngầu, thật không tin được ngài là người học rộng tài cao, thông hiểu mọi việc, đến mấy thứ vi phân tích phân này mà cũng biết.

Thủy Triết lạnh nhạt trả lời: “Tôi không biết.”

“Anh đừng có khiêm tốn mà, nếu không sao lại có thể làm nhanh được như vậy chứ?” Thẩm Hiên trưng vẻ mặt khó tin.

Thủy Triết nhìn cậu, phát hiện ra rằng tên này sẽ bám dính hắn hỏi cho bằng được, vì vậy hắn nhướng mày, lạnh lùng trả lời: “Lúc tôi ghi 1 + 1 đã dùng phép thuật nhìn lén trong sách, tìm được cái đề giống như vậy rồi viết lên thôi.”

Thẩm Hiên đang tươi cười bỗng nhiên đứng hình.

Cái này là nhìn thấu đồ vật trong truyền thuyết sao? Đây là gian lận, rõ ràng là gian lận! Nhưng mà làm thế nào được như vậy, có thể dạy cho tôi được không?

Vì để tránh cho mình từ hâm mộ quá mức lại chuyển sang ganh tị rồi làm ra chuyện gì đó nguy hiểm đến tính mạng, nên Thẩm Hiên tranh thủ nói lảng sang chuyện khác.

“Nói vậy thì lúc trước khi cầm phấn anh bày ra cái bộ dáng suy nghĩ đó là đang sử dụng thần thức sao?”

Biểu cảm trên mặt Thủy Triết thoáng ngưng một lúc, chậm rãi nghiêng đầu  không để ý tới cậu nữa.

Trong nháy mắt Thẩm Hiên có cảm giác như mình vừa hiểu ra một sự việc thật khủng khiếp.

Đừng có nói là lúc đó Thủy Triết đang xoắn xuýt không biết viên phấn dùng đề làm gì nha___

Ha ha ha ha__

Không được, nín cười một hồi chắc bị nghẹn đến nội thương mất.

Toàn thân Thủy Triết bắt đầu lượn lờ mấy luồn khí lạnh, quay đầu lại nhìn Thẩm Hiên, giọng nói lạnh như băng: “Không phải là tôi học được rất nhanh đó sao.”

Thẩm Hiên: “Đúng vậy đúng vậy, anh là người thông minh mà, dùng thần thức để tìm cách sử dụng phấn… phốc__”

Thủy Triết híp mắt, bỗng nhiên chụp cánh tay trái của Thẩm Hiên hung hăng nắm chặt.

“NGAO…OOO!!!!”

Lão giáo sư: “Bạn nào vừa mới làm sói tru thì đi ra ngoài tìm bác sĩ thú y khám đi!”

Thẩm Hiên: …

Thẩm Hiên vô tình bị trúng đạn đành phải ôm lấy cánh tay bị nắm đến đỏ ra cửa phòng học đứng.

Thật sự là quá bất công mà, không phải cái tên núi băng đó nảy giờ xoay ông vòng vòng như chong chóng còn tôi chỉ ngồi một chỗ đó sao? Lão giáo sư ông xù lông nhiều lần như vậy để làm gì? Mấy tên hay xù lông đều là thụ đó!

Cho nên mới nói người im lặng hay chịu thiệt, vậy thì mình không lẽ là tổng công sao?

Chuông báo tan học vừa vang lên, học sinh đều thành tốp năm tốp ba ra về.

Tôn Đĩnh đi ngang quá nháy mắt với cậu.

Lão giáo sư đi ngang nhìn cậu khinh bỉ.

Một đám nam sinh đi qua, xì xào bàn tán.

Làm công là phải như vầy hay sao? Còn Thủy Triết và nhóc con đâu nhỉ?

Thẩm Hiên nghi hoặc bước đến gần cửa một chút, nhìn thấy Thủy Triết bị một đám nữ sinh vây quanh, nhóc con được hắn ôm vào ngực, đôi mắt tròn vo vui vẻ, khoa chân múa tay lung tung loạn hết cả lên.

“Ya~ nhóc con đáng yêu quá đi.” Một nữ sinh hưng phấn la lên.

“Dễ thương quá, mấy tuổi rồi?” Cô nữ sinh đó cầm một cái chìa khóa có treo khối cầu bằng bông lên chọc nó: “Này, chị ở đây chơi với em nha.”

Còn hướng Thủy Triết nói nữa chứ.

“Lúc nãy anh ở trên kia đẹp trai chết người đó!”

“Đúng vậy đúng vậy, anh tên gì, sao em chưa gặp lần nào hết.”

Thủy Triết lạnh lùng liếc mấy cô, không thèm đáp lời.

Nhóc con: “A~ Đại~”

“Ah, quả nhiên là 360 độ không góc chết!”

“Ah, quả nhiên là nhóc con rất là manh!”

Thẩm Hiên cảm thấy có chút khó chịu.

Mắc mớ gì mà đối với đám gái này hắn tha thứ, còn đối với mình thì lại tính toán chi li?

Không đúng, cậu để ý chuyện này làm cái gì chứ? Nói lại lần nữa.

Mắc mớ gì cả năm trời không ai thèm ngó tới hắn, tự dưng đùng một phát lại được trái ôm phải ấp thế này?

Chuyện này không công bằng, không khoa học!

Vì vậy Thẩm Hiên quyết chen vào trong đám người, một tay cướp Tiểu Duẫn đi.

Thấy Thẩm Hiên, lông mày của Thủy Triết cũng giãn ra được một tí. Nhóc con từ trong ngực Thẩm Hiên nhô đầu ra, nắm tay nhỏ xíu như cái bánh đậu múa lung tung, ý nói mình đã bị hoảng sợ rồi.

“Thấy thằng nhóc này không?”

Đám con gái đều gật đầu.

Thẩm Hiên: “Ngay cả con mà hắn cũng đã có, hàng này có chủ rồi!”

Đám con gái lập tức mất đi một phần ba.

Thẩm Hiển thỏa mãn gật đầu, không ngừng cố gắng.

“Mấy cô thấy Thủy Triết được cái đẹp trai vậy thôi, chứ vô dụng lắm. Thật ra hắn ăn bám nhà tôi đấy, là tên thất nghiệp thôi!”

Dù sao hắn cũng là tiên, vốn đâu có cần làm việc ở đây.

Thẩm Hiên vui vẻ nhìn đám em gái lại mất thêm một phần ba, liền tung ra chiêu cuối.

“Còn nữa nha, hắn hả, hắn không có thích con gái đâu!”

Thật ra thì trong mắt Thủy Triết chỉ có mình thằng con nên mới không thích đám con gái này.

Ha ha, cuối cùng mấy cô bạn cũng chịu tản đi.

Mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây___

Ơ sao bọn họ lại đồng loạt quay lại nữa vậy!

Thẩm Hiên bị dọa phải lùi về sau một bước, còn Thủy Triết tản ra hàn khí bức người, một tay đỡ lấy Thẩm Hiên tránh cho cậu bị ngã: “Cẩn thận chút.”

Trong nháy mắt, bốn phía xung quanh chỉ còn những ánh mắt nóng bỏng nhìn họ.

Một cô gái mặc đồ đỏ còn lấy điện thoại ra gọi điện không ngừng.

“Này, đừng ngủ nữa, đến lớp học nhanh đi! Cái gì, điểm danh? Không phải, tôi bảo cô đến đây xem gian tình ấy! Băng sơn công ngốc nghếch thụ, người thật đó, đến nhanh nhanh nha!”

Thẩm Hiên: …

Ngốc nghếch thụ em gái cô! Vì cái quái gì mà gọi tôi là  ngốc ngếch, không đúng, vì cái quái gì tôi là thụ?

Ông đây rõ ràng là công, tổng công, tổng công!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play