Ngày đó Trương Nam ối loạn cả lên, trong lòng cảm thấy tiếc khó khăn lắm mới được ăn thịt. Viên Lãng đã chạy tới giúp vỗ vỗ trên lưng cô, nhìn thấy cô nôn gần xong, chẫm rãi đở cô đứng dậy , so với lúc bình thường thì dịu dàng rất nhiều. Trương Nam cảm thấy lúc ấy Viên Lãng dùng loại ánh mắt rất ân cần nhìn... bụng mình, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhớ lại phản ứng gần đây của thân thể, cũng nói thầm, mặt thì đỏ, chân tay vô cùng luống cuống, "Này... Em không biết... Em cũng không có kinh nghiệm... Em... Thật không biết... Bác sĩ không tự mình kiểm tra cho mình được, Viên Lãng anh phải tin em." Viên Lãng cúi đầu cười, đưa ly nước cho Trương Nam, giương mắt nhìn cô, khóe miệng nhêch lên: "Đi kiểm tra chứ sao."

Ngày đó Viên Lãng rất quan tâm, đẩy Trương Nam đi nghỉ ngơi, còn mình dọn dẹp tất cả, sau đó nằm trên giường với Trương Nam, hỏi: "Này... bao lâu có thể kiểm tra được?" Không hiểu sao hoảng hốt, Trương Nam ỷ lại nằm sấp trên người anh, nghĩ: "Không lâu, Chẳng qua nếu như còn nhỏ quá chỉ mới vài tuần, phải chờ một thời gian mới có thể xác định..." Đột nhiên nở nụ cười: "Nếu như đơn thuần chỉ là ăn thịt nhanh, làm sao bây giờ?" Viên Lãng cười xấu xa: "Không ngừng cố gắng chứ sao." Trương Nam đấm anh. Viên Lãng nhấc tay nắm lại quả đấm của nàng, cau mày: "Rõ ràng là anh đã đẽ em ăn chay quá lâu rồi..." có lẽ do nôn nên mệt mõi, Trương Nam mơ màng nói: "Không sao, thật sự..."

Ngày đó trong đêm, Trương Nam tỉnh lại, trông thấy Viên Lãng cầm tài liệu trong tay ngồi ở bên giường mà cau mày, hiếm khi có chuyện do dự không quyết định được. Trương Nam ngồi dậy khoác cho anh áo khoác, ngồi bên cạnh anh, không nói gì.

Viên Lãng chẳng dè chừng với cô, đưa tư liệu cho cô xem, phía trên mặt có dán một tấm hình, người lính này cười có hai má lúm đồng tiền. Viên Lãng giải thích với Trương Nam: “Người này là Thành Tài..." nói rất tỉ mỉ, sau đó do dự hỏi, lại giống như đang lầm bầm: "Cậu ta có xứng được thêm cơ hội lần nữa không?" Trương Nam ngồi ở bên cạnh Viên Lãng yên lặng lắng nghe. Suy nghĩ thật lâu, không có kết luận, nói: "Cậu ấy giống như anh." Viên Lãng làm mặt quỷ với cô, Trương Nam tươi cười thật ngọt ngào: "Đối với ngươi thì tốt."

Viên Lãng tiện tay đưa cho Trương Nam một tờ giấy khá, tấm hình phía trên là Thiếu Tá Lục với đôi mày kiếm, Trương Nam liếc mắt một cái: "Ồ, chàng trai này rất chân thực." nhìn kỹ một chút: "Thiếu hiệu, giống như em, thạc sĩ, giống như em, ôi…. Người này lưu lại được, giống như em rất tốt." Viên Lãng cúi đầu nằm ở trên chân vợ, đánh một cái lên mũi cô: "Cần em nói, sớm đã để lại." Sau đó nghĩ, thông minh đẹp mắt, là đứa con một từ gia đình tốt tạo ra, quả nhiên có chút giống, khó trách bản thân bị lão Ngô Triết kích động: "Con gái chít chít..." (mình nghĩ là nói con gái nói nhiều>>”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play