Đầu tháng bảy, nhóm nghĩa quân cuối cùng đã tới quân doanh Trung Châu. Nguyên Tĩnh Vũ cùng Khinh Nhan chủ trì mọi công việc hợp quân xong liền lên đường đi Yên Lĩnh.
Nguyên Tĩnh Vũ cùng Khinh Nhan đã thương thảo kế hoạch, trước hết phải cho Yến Vương một chấn nhiếp mới được.
Khinh Nhan có thai , Nguyên Tĩnh Vũ không để cho nàng cưỡi ngựa, nhưng không nghĩ tới nàng không chào mà đi, mang theo Phượng Khinh Trần cùng Chu Tử Ngọc cưỡi ngựa đi trước hắn một bước. Nguyên Tĩnh Vũ vừa nóng vừa giận, vội vàng mang quân cận vệ đuổi theo.
Nữ nhân này...
Hắn thật muốn đánh cái mông nhỏ của nàng. Hiện tại là nàng đang mang thai nha, sao lại không biết qúy trọng thân thể chứ. Muốn phô trương cũng không nhìn thời điểm một chút.
Dọc đường, Phượng Khinh Trần cùng Chu Tử Ngọc cũng tận tình khuyên bảo nàng, nhưng Khinh Nhan dù sao cũng là Các chủ, bọn họ cũng chỉ có thể nói vài câu khuyên nhủ mà thôi. Khinh Nhan luôn an ủi bọn họ không cần phải lo lắng, thân thể của nàng chính nàng lại không ro sao? Đâu có yếu ớt thế được. Chỉ mới hơn ba tháng mà thôi. Nàng biết ba tháng sau thai nhi tương đối ổn định. Nàng hàng năm cưỡi ngựa, từ nơi này đến Yên Lĩnh quan đạo (cửa khẩu) cung không có gập ghềnh, lắc lư, hẳn là không có vấn đề gì. Hôm nay tình thế không chắc chán, có thể thay đổi trong nháy mắt, đâu cần câu nệ nữa. Nàng tự nhiên cũng hiểu nỗi lòng của Nguyên Tĩnh Vũ, đều là vì lo lắng cho an nguy của nàng và hài tử, nhưng thự sự cái này bây giờ là không cần thiết mà.
Ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối lên đường, Dịch Khinh Nhan tới Yên Lĩnh lúc vừa mới mở cửa thành. Nàng mặc nam trang, mang theo Phượng Khinh Trần cùng Chu Tử Ngọc trực tiếp đi tới phủ tướng quân Yên Lĩnh, thông báo rằng mình là Nguyên soái Định Nam quân Lưu Ngạn Phi.
Giác Hồ nghe nói Định Nam quân chủ soái tới, cầm vôi một cai áo khoác, bỏ lại binh sĩ đang huấn luyện vội vã hướng đại sảnh mà đi. Khí trời đang tháng bảy, lại đang huấn luyện binh sĩ, trong quân doanh đồng phục chỉnh tề cũng thật không nhiều lắm.
Sửa sang y phục thật tốt, đi vào đại sảnh, Giác Hồ thấy một vị thiếu niên phong thía tuấn ngạn ngồi trên ghế chậm rãi uống trà, bên cạnh là hai vị thiếu niên tuấn lãng đứng cạnh. Chỉ thấy vị thiếu niên ngồi trên ghế một thân bạch y trường bào, mặc dù đường xa mà đến nhưng lại không có nửa điểm mệt mỏi. Không biết vì sao, càng nhìn vị thiếu niên tuấn dật này càng cảm thấy mơ hồ. Đối phương thanh cao, nhã nhặn, phong hoa tuyệt đại, mang theo một tia ấm áp, giống như gió nhẹ nhàng thổi qua. Hắn cũng là người có kiến thức rộng rãi, không nói đến hai người bên cạnh, trước là Nghệ An vương Tiêu Dật Phi mà giờ là Trung Châu vương Nguyên Tĩnh Vũ, đội thị vệ của bọn họ không ai có phong thái tuấn nhã bực này. Hắn thậm chí có chút hoài nghi, trên đời này sẽ có một thiếu niên phong hoa tuyệt đại như thế sao? Rồi sau đó hắn lại nghĩ tới lai lịch Định Nam quân, nhớ tới lãnh tụ Giang Nam nghĩa quân – Tuyết y Thần nữ. Vị Lưu Nguyên soái này sẽ không phải là nữ tử đó giả trang chứ? Thiên a, Vương gia của bọn họ đúng là không câu nệ tiểu tiết a... (đoạn này đúng là giết người a, từ cái tên của ông tướng quân đến đoạn miêu tả vẻ đẹp, thật nhức đâu, cơ mà cũng công nhận ông này giỏi, thế mà cũn suy đoán ra thân phận của Nhan tỷ)
“Là Lưu Nguyên soái sao? Hạ quan đã sớm nhận được tin Vương gia phái viện quân tới. Không nghĩ tới chính là Nguyên soái tuổi trẻ tài cao...”
Dịch Khinh Nhan thản nhiên nhìn Giác Hồ một cái, khẽ mỉm cười nói: “Vương gia sẽ đến ngay thôi, Giác tướng quân có thể đi xuống chuẩn bị. Về phần ta, trước hãy an bài một phòng, chuẩn bị chút nước, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”
“Vương gia ngài cũng tói sao? Vậy hạ quan sẽ cho người mau chuẩn bị.” Giác Hồ hai mắt tỏa sáng (sặc). Vương gia tới thì mọi chuyện hắn không cần quản nữa. Hắn thật cao hứng, vui mừng kêu quản gia tự mình đưa Dịch Khinh Nhan đi phòng khách nghỉ ngơi, sau đó lại cho người thu dọn phòng Nguyên Tĩnh Vũ lần trước từng ở.
Ngựa của Khinh Nhan là cực tốt, Nguyên Tĩnh Vũ lại không dám đuổi quá nhanh, sợ nàng vội vàng mà xảy ra vấn đề, vì vậy hai người đi tới Yên Lĩnh cũng chênh lệch hai canh giờ.
Giác Hồ thấy Nguyên Tĩnh Vũ đến thật, cuối cùng cũng thờ phào, trái tim vẫn thấp thỏm cũng buồn xuống (hắc, đoạn này quả đen tối nha). Yến vương, Hà Tây, Hà Gian tam phương trước sau hướng Trung Châu tuyên chiến, dọa hắn thật sợ hãi. Dường như bầu trời đã sắp sụp đến nơi. Nhưng vị tân chủ tử lại thông tri cho hắn, nói không cần phải lo lắng, không nên gấp gáp, hắn chỉ cần giữ vững thành trì là được, viện quân sẽ đến rất nhanh. Thế nhưng quân lệnh tới rất nhiều nhưng viện quân nagy cả cái bonhs cũng không thấy. Thật ra chính hắn cũng rõ ràng, Trung Châu ba mặt giáp địch, nơi nào còn viện quân đây? Cũng may hắn đối với Nguyên Tĩnh Vũ rất có lòng tin, không lâu sau đó, Định Nam quân không ngừng hướng tới nơi này, hắn lúc này mới thật an tâm, vừng vàng cho tới bây giờ.
Khen ngợi Giác Hồ mấy câu, Nguyên Tĩnh Vũ vội vàng hỏi: “Định Nam quân Nguyên soái tới chưa? Hiện tại đang ở nơi nào?”
Giác Hồ nhìn thần sắc Vương gia không tốt lắm, tựa hồ có chút gấp gáp, tức giận, trong lòng càng thêm cẩn thận, trả lời là đã thông báo Lưu Nguyên soái rồi, còn nói Lưu Nguyên soái rất nhanh sẽ tới đây bái kiến Vương gia, lại nói bữa trưa đã được an bài sẵn, chỉ chờ Vương Gia đến.
Nguyên Tĩnh Vũ liếc Giác Hồ một cái, hừ lạnh một tiếng nói: “Hắn nói sẽ tự mình tới đây bái kiến Bổn Vương?” (vì Nhan ty đang giả nam nên gọi là “hắn”)
Giác Hồ không hiểu vì sao Vương gia nổi giận, cẩn thận hồi tưởng một chút, thị vệ của mình sau khi đi thông báo Lưu Nguyên soái, hắn tựa hồ chỉ nói “Biết”, nhưng nếu “biết” còn không qua đây bái kiến sao?
“Đưa Bổn vương qua đó” Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng nói, nhưng cũng không cho cự tuyệt.
Giác Hồ có chút hồ đồ, nhưng hắn vẫn thông minh mà ngậm miệng, không hỏi một câu vội vàng đi trước dẫn đường.
Trong khách phòng (phòng cho khách nhân), cửa chính khép, cửa sổ mở rộng, Phượng Khinh Trần đứng canh ở ngoài hành lang. Dịch Khinh Nhan mặc nam trang nằm ở giường trúc bên cửa sổ, hơi hơi hí mắt, không biết là có phải ngủ thiếp đi rồi hay không. Chu Tử Ngọc cũng một thân nam trang đứng ở một bên nhẹ nhàng phe phẩy quạt. Trong phòng còn có mấy tảng băng chưa tan, đang tỏa khí lạnh.
Thấy vị Lưu Nguyên soái này vẫn còn an vị trên giường trúc mà ngủ, Giác Hồ không nhịn được mà toát mồ hôi hột. Người này lá gan cũng quá lớn đi!
Nguyên Tĩnh Vũ xa xa nhìn chằm chằm thân ảnh Khinh Nhan, thật muốn đánh cho nàng một trận. Cứ là chuyện của nữ nhân này, hắn không tài nào tỉnh táo được. Nhẹ nhàng thở dài ở trong lòng, hắn đối với Giác Hồ nhẹ khoát tay một cái nói: “Giác tướng quân cực khổ rồi, trở về nghỉ ngơi đi. Sai người mang cơm trưa qua đây, không cần thịnh soạn, không cần rượu.”
Giác Hồ nghi hoặc cáo lui, thấy Phượng Khinh Trần đang khom người hướng Nguyên Tĩnh Vũ hành lễ.
Nguyên Tĩnh Vũ đi vào, khiến Chu Tử Ngọc lui ra, nhạ nhành ngồi xuống cạnh Khinh Nhan, đưa tay nắm mặt của nàng nói: “Chớ giả bộ”
Khinh Nhan cười, mở mắt, nắm lấy cổ của hắn nói: “Chờ chút, chàng tức giận cái gì, không phải ta vẫn rất tốt sao?”
Nguyên Tĩnh Vũ nắm chặt quả đấm, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ ôm nàng, hung hăng hôn xuống (hôn rồi, còn tức giận gì nữa hắc hắc)
Hồi lâu sau, Khinh Nhan tựa vào ngực Nguyên Tĩnh Vũ, ôn nhu nói: “Đừng tức giận, chuyện này cũng không có to tát gì. Ta biết chàng là lo lắng cho ta và hài tử, nhưng chàng nhất định phải tin tưởng ta. Ta cũng biết tự chiếu cố bản thân mình và chăm lo hài tử. Bởi vì xác định hài tử không có chuyện gì, ta mới quyết định như thế. Chàng cũng không biết, những ngày này, ta thực sự rất nhớ chàng...”
“Lần này bỏ qua, nhưng tuyệt đối không có lần sau!” Nguyên Tĩnh Vũ bất đắc dĩ thở dài, lửa giận cũng bị ôn như dịu dàng của nàng hòa tan. Còn có thể thế nào đây, chẳng nhẽ hắn lại đánh mông nhỏ của nàng, thật sự là không nỡ a.
Khinh Nhan nhu thuận gật đầu, cao hứng hướng khóe miệng hắn hôn nhẹ một chút nói: “Sau này sẽ không thế nữa. Ta hiểu biết rõ thân thể của mình. Chờ nơi này kết thúc chiến sự, ta nhất định ngoan ngoãn ngồi xe ngựa, sẽ không để cho mình và hài tử chịu chút tổn thương nào.”
Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, im lặng thở dài trong lòng. Mình thật đã hãm sâu vào, bất tri bất giác đã để cho nàng chi phối tâm tình. Nhưng tại sao hắn lại không có chút chán ghét, ngược lại cảm thấy như vậy thật ngọt ngào, hạnh phúc?
Nhìn Nguyên Tĩnh Vũ đã bị thu phục, Khinh Nhan chợt cao giọng phân phó: “Tử Ngọc, đem quả nho ướp lạnh bưng lại.”
Nguyên Tĩnh Vũ vừa nghe, lập tức nhíu mày: “Nàng không phải mang thai sao, làm sao có thể ăn trái cây ướp lạnh?”
Khinh Nhan lườm hắn một cái, quệt miệng (đáng yêu a
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT