Giữa trưa ngày mồng một tháng tư, Tiêu Dật Phi tỉnh táo lại, phát hiện bên giường mình có mộ cô gái xa lạ, ăn mặc đơn giản, dáng người nhỏ yếu, dung mạo thanh lệ, khí Vũ cao hoa. Hắn nhìn ngược về phía Nguyên Tĩnh Vũ, cô gái này chính là người trong lòng của biểu ca sao? Quả nhiên không tầm thường.
“Dật Phi, đây chính là Khinh Nhan.” Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ giọng nói.
Tiêu Dật Phi Dật đầu một cái, Nguyên Tĩnh Trinh đã đem hắn ôm lên, đi ra sau đi ngoài.
Dịch Khinh Nhan nhìn ánh mắt biến mất sợ hãi lúc trước của Tiêu Dật Phi cùng với nét đỏ ửng trên mặt, không nhịn được bật cười.
Nguyên Tĩnh Vũ nắm tay nàng, ý bảo nàng chú ý thân phận. Mặc dù thị nữ đã bị đuổi ra ngoài, Đinh Thanh Sơn cũng là người của mình, nhưng để Nguyên Tĩnh Trinh thấy được cũng không tiện.
“Thiếp cảm thấy Dật Phi thật ra thì rất đáng yêu.” Khinh Nhan nhỏ giọng cười nói. Thần sắc kia thật giống một tiểu hài tử đơn thuần, có điểm nào giống như một người trí kế (trí tuệ + mưu kế) thiên hạ Nghệ An Vương trong truyền thuyết đây?
Nguyên Tĩnh Vũ đối với cách nói của nàng cũng chỉ có thể lắc đầu, lòng tin lúc trước cũng không nhịn được có chút dao động. Nàng thật sư có thể khuyên Dật Phi, ổn định bệnh tình của hắn sao?
Không lâu sau đó, Tiêu Dật Phi trở về rồi, Đinh Thanh Sơn cũng chuẩn bị xong dược thiện.
Nguyên Tĩnh Trinh ngồi ở bên giường ôm Tiêu Dật Phi, Nguyên Tĩnh Vũ bưng chén ngọc lên cho hắn ăn.
Tiêu Dật Phi vừa ăn vừa quan sát Dịch Khinh Nhan. Khinh Nhan rộng rãi để cho hắn nhìn, thậm chí còn đứng tại chỗ xoay một vòng tròn, sau đó cũng đi đến bên giường, nghiêm túc hỏi: “Thấy rõ ràng chưa?”
Tiêu Dật Phi bất tri bất giác bị nhất cử nhất động của nàng hấp dẫn, nhìn thần sắc nghiêm túc của nàng, nhịn không được trong lòng buồn cười. Nử tử này cũng thật sự là có hơi chút cổ quái chứ? Một chút cũng không giống đại gia khuê tú! Mặc dù nói cô gái giang hồ tương đối hào sảng, nhưng là không nên có cái bộ dạng này chứ?
“Ta có thể gọi ngươi Dật Phi không?” Khinh Nhan hỏi.
“Đươc . . . . . . “ Dật Phi khẽ vuốt cằm.
“Vậy . . .. . . .có thể để cho Vương Phi của ngươi tránh đi một chút hay không? Ta có lời muốn nói với ngươi.” Khinh Nhan liếc Nguyên Tĩnh Trinh một cái, vừa trưng vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Tiêu Dật Phi.
Tiêu Dật Phi sửng sốt một chút, nhìn Nguyên Tĩnh Vũ một chút, lại gật đầu một cái. “Hảo. . . . . . .”
Dịch Khinh Nhannhận lấy chén ngọc trong tay Nguyên Tĩnh Vũ, để cho hắn đỡ Tiêu Dật Phi. Nguyên Tĩnh Trinh trợn mắt nhìn Dịch Khinh Nhan một cái, phẫn hận mà bước thẳng đi ra ngoài.
Dịch Khinh Nhan tiếp cho hắn ăn, đồng thời không chút để ý nói: “Ta không thích vị Vương Phi này, nàng chẳng những tìm cho Cảnh Hãn hai nữ nhân, còn nghĩ muốn ra uy trước mặt ta!”
Tiêu Dật Phi ngước mắt liếc nhìn Nguyên Tĩnh Vũ một cái, thấy trong mắt hắn có vài phần ý cười, vẻ mặt lộ rõ vẻ nghi ngời.
Không đợi Nguyên Tĩnh Vũ mở miệng, Khinh Nhan tiếp tục nói: “Chỉ là, nàng ta không có thành công được. Có ta đây ở bên cạnh hắn, hắn mới không có gan mà đi trêu hoa ghẹo nguyệt!”
Tiêu Dật Phi thấy buồn cười, vị biểu tẩu mới này quả nhiên lớn mật, trước mặt biểu ca lại dám nói những lời như vậy.
Khinh Nhan đắc ý nhìn Nguyên Tĩnh Vũ cười cười, bỗng nhiên lại nhìn Tiêu Dật Phi tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Dật Phi, ngươi thích biểu ca ngươi ôm ngươi như vậy sao?”
Tiêu Dật Phi bị nàng hỏi khiến cho sợ hết hồn, đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, lại thấy Dịch Khinh Nhan trừng hắn một cái nói: “Ngươi chẳng lẽ cho là ta không biết sao?”
Tiêu Dật Phi cả mặt ửng hồng, không biết trả lời như thế nào. Tâm thần hỗn loạn, Dịch Khinh Nhan nhân cơ hội này cho hắn ăn cháo. Đút muỗng cháo cuối cùng trong chén vào miệng hắn, nàng mới nói vẻ hơi làm khó: “Ngươi ngủ mê mất vài ngày như vậy, không thể để ăn quá no, đợi lát nữa sẽ cho ngươi ăn thêm có được hay không?”
Tiêu Dật Phi lúc này mới phát hiện mình thế nhưng không phát hiện ra đã ăn xong một bát cháo.
Nguyên Tĩnh Vũ cũng không nhịn được cười. Khinh Nhan cũng không hề nói đến việc gì đặc biệt, hắn cũng thật là không nghe được cái gì, không ngờ Dật Phi thế nhưng bất tri bất giác ăn cháo xong rồi.
“Dật Phi, ta nói cho ngươi nghe một bí mật.” Khinh Nhan đột nhiên tỏ vẻ thần bí nói một câu, “Biểu ca ngươi đã hứa với ta từ nay về sau không đụng đến một đầu ngón tay của nữ nhân khác, ta mới chịu gả cho hắn.”
Tiêu Dật Phi nhìn Dịch Khinh Nhan một chút, lại nhìn Nguyên Tĩnh Vũ một chút, trong lòng bỗng thấy chua xót. Ngay lúc này, chỉ nghe Dịch Khinh Nhan bỗng nhiên lại thở dài nói: “Chỉ là ngươi không phải là nữ nhân, không thể xem là trong đám này. Dật Phi, ngươi nên cảm thấy may mắn vì mình là nam tử!”
Nghe một câu cuối cùng như thế, chút chua xót trong long Tiêu Dật Phi biến mất không thấy, hắn chợt cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
“Dù sao ngươi cũng không có bao nhiêu ngày, ngươi sống lâu một ngày, mới có thể nhìn hắn lâu hơn một ngày, hắn có thể ôm ngươi nhiều hơn một lần. Dật Phi, có phải ngươi thích hắn ôm ngươi hay không? Cho nên mấy năn trước ngươi luôn giả bệnh.” Dịch Khinh Nhan chợt kéo tay hắn bắt mạch, lúc thì cau mày, lúc thì cười khẽ, không nhìn ra được là có ý gì.
Dật Phi ngẩn ra. Đúng vậy a, chỉ có sống nhiều hơn một ngày, hắn mới có thể nhìn biểu ca lâu hơn một ngày, mới có thể khiến hắn ôm mình thêm một lần. Nhưng là, nàng sẽ không cảm thấy nam nhân yêu nhau là bẩn thỉu hay sao?
Khinh Nhan nhìn ra được hắn nghĩ cái gì, khẽ cười mà nói: “Yêu. Bản thân nó là thuần khiết cao thượng, chỉ cân không dùng danh nghĩa của tình yêu mà gây tổn hại cho người khác. Lăng Tiêu các của chúng ta không giống với các môn phái khác, duy trì tình yêu chuyên nhất, nhưng cũng không hạn định giới tính.”
“Kia,vậy ngươi không ngại ta cùng biểu ca . . . . . .” Dật Phi chợt kích động.
“Ai nói ta không ngại hả?” Khinh Nhan chợt trừng mắt liếc hắn một cái, lập tức khiến hắn an ổn lại.
“Ta không thèm để ý chuyện ngươi thương hắn, nhưng là hắn chỉ có thể yêu một mình ta!” Khinh Nhan chỉ vào Nguyên Tĩnh Vũ nói.
Dật Phi há miệng, đối với nữ nhân như vậy thật sự là hắn không còn lời nào để nói.
“Ha ha . . . . . . .” Khinh Nhan bỗng nhiên lại cười lên, “Ta không ngại những người khác thương hắn, điều này nói rõ ánh mắt ta chọn phu quân không tệ, hắn quả thật rất tốt, không phải như vậy ta sẽ có được chút mặt mũi sao?”
Vì vậy có chút mặt mũi? “Biểu ca là Phiên Vương của một phương, còn chưa cấp đủ mặt mũi cho ngươi?” Dật Phi nhịn không được hỏi.
“Thiên hạ có bảy đại Phiên Vương! Chẳng lẽ có người muốn lấy ta liền gả? Những thứ hư danh kia có lợi ích gì?” Khinh Nhan hỏi ngược lại, “Dạng nam nhân có Nhan sắc như hắn đây, là nam nhân có rất nhiều người yêu, là nam nhân có rất nhiều sự lựa chọn, lại chỉ yêu một người là ta, như vậy không phải rất có ý nghĩa?”
Tiêu Dật Phi không phản bác được. Kinh ngạc mà suy nghĩ lại lời nói của nàng, nhìn như không có chút đạo lý nào, nhưng ngẫm lại lại thấy có chút ý tứ.
“Dật Phi, ngươi có nghĩ là muốn sống lâu một chút hay không?” Không để cho hắn phải suy nghĩ nhiều, Khinh Nhan lại hỏi.
Lời này nếu là do người khác nói ra, nhất định là muốn khiến người ta ghi hận, nhưng nói trước mặt Tiêu Dật Phi lại là một vấn đề trọng yếu. Hắn khẽ cau mày, trong ánh mắt là một mảnh mờ mịt, rồi chớp động một tia do dự, hắn rốt cuộc là có muốn sống lâu hơn mấy ngày hay không đây? Hắn còn có thể sống được bao lâu đây?
“Dật Phi, tình yêu là cái gì đây? Ta vốn cho là ngươi đã hiểu nhưng thật ra ngươi chỉ hiểu một nữa? Còn nếu nói ngươi đã hiểu tất cả, chỉ là ngươi lại không làm được mà thôi sao?” Khinh Nhan lại một lần nữa cắt đứt sự trầm tư của hắn.
Yêu là cái gì? Đương nhiên là hắn hiểu, cố gắng lớn nhất của hắn là duy trì niềm hạnh phúc khi dành tình yêu cho một người, nhưng là, tim của hắn thật sự rất mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi a. . . . . . .
“Dật Phi, tình yêu đối với hắn không đủ để cho ngươi thêm dũng khí sao? Vậy thì ích kỷ một chút đi, nắm chặt lấy cơ hội cùng với khoabgr thời gian cuối cùng này đi. Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, chỉ cần ngươi sống lâu hơn một ngày, người ngươi yêu sẽ làm bạn với ngươi thêm một ngày, chỉ cần ngươi tỉnh lại thêm một lần, các ngươi có thể bên nhau nhiều hơn một lần. . . . . .” Nhìn vào mắt Tiêu Dật Phi, Khinh Nhan biết hắn đã động lòng. Nàng len lén ngẩng đầu nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, hắn không phải tức giận chứ?
Đang lúc Dật Phi cõi lòng đầy mơ ước, Khinh Nhan lại đổi một khuôn mặt nói: “Tuy nhiên, Dật Phi, ta chỉ tạm thời đưa hắn cho ngươi mượn a, hắn là của ta đấy, là người của một mình ta đấy! Ngươi chỉ cần cảm thụ hạnh phúc là được rồi, những thứ khác không cần suy nghĩ nhiều. Bất luận là như thế nào, ta đều sẽ không nhường hắn cho ngươi. Ngươi cần phải nhớ rõ ràng cho ta.”
Dật Phi kinh ngạc nhìn dịch Khinh Nhan, không thể nào làm rõ được người có khuôn mặt nào mới thật sự là nàng, nhưng hắn lại tin lời của nàng. Nàng nguyện ý đem biểu ca cho hắn mượn tạm thời, chỉ cần hắn sống lâu một ngày, là có thể nhìn thấy biểu ca thêm một lần. Bất tri bất giác, hắn động lòng rồi. “Ta. . . .còn có thể sống được bao lâu nữa đây?”
Khinh Nhan nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Vậy còn phải xem chính bản thân ngươi, nếu như chính ngươi muốn tiếp tục sống, thân thể của ngươi cũng không phải là không có cơ hội chuyển biến tốt. Ta cũng không dám quá khoác lác, muốn kéo dài ba năm năm năm là có chút khó khăn, nhưng trong vòng một năm rưỡi thì đảm bảo không có vấn đề gì!”
Vẻ mặt nhẹ nhàng mang theo nét lạnh nhạt cùng bất đắc dĩ, Tiêu Dật Phi càng tin tưởng lời của nàng hơn.
Khinh Nhan cười nhạt, nhìn Nguyên Tĩnh Vũ một cái, cho hắn một cái liếc mắt, sau đó liền đứng dậy, nói: “Tốt rồi, cái gì phải nói ta cũng đã nói xong rồi, ta đem biểu ca của ngươi cho ngươi mượn, hai người các ngươi từ từ mà trò chuyện đi!”
Ngay sau đó Dịch Khinh Nhan đi tới Phi Phượng lâu, bên trong vẫn như cũ chỉ có Sầm Viễn Chí bận rộn.
Thị vệ canh cửa của Nguyên Tĩnh Vũ khom mình hành lễ đã kinh động đến Sầm Viễn Chí, hắn vội vàng đứng dậy hành lễ.
“Tham kiến Vương Phi!” khi thấy chỉ có một mình Dịch Khinh Nhanđến, hắn đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, vội vàng cúi đầu, gương mặt đỏ ửng dâng lên nét nghi ngờ.
“Không cần đa lễ.” Khinh Nhan cất tiếng cười nhàn nhạt đi qua bên người hắn, đi thẳng đến vị trí của Vương gia trong phòng ngồi xuống. Thanh y thiếu niên chuyên phục vụ bút mực trong phòng sau khi hành lễ yết kiến cúi đầu đi theo sau vào trong phòng, lấy ra bút mực cùng mực đỏ được cất kỹ, sau đó liền cung kính lui ra.
Sầm Viễn Chí cúi đầu mang ra tấu chương mà chính hắn tự tay sắp xếp sửa sang tốt rồi nhẹ nhàng đặt ở trên bàn trước Vương vị, sau đó nhanh chóng quay về ngồi vào chỗ ngồi của mình ở bên ngoài tiếp tục xử lý những chính vụ còn lại, thế nhưng, lòng lại dâng lên một cỗ phiền não, hắn không dám ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, mặc dù không thể nhìn thấy được cái gì, trong đầu nhịn không được phóng đoán Vương Phi giờ này đang làm cái gì, đối với lời phê bình cùng cách xử lý của hắn đối với những văn kiện kia có hay không . . . . . .
Lúc này, một thị tỳ tiến vào, dâng trà và điểm tâm.
Khinh Nhan vừa xem tấu chương vừa ăn điểm tâm, bề ngoài thong dong tự tại, bất quá chỉ có nhìn thấy hàng chân mày của nàng thình thoảng nhíu lại mới có thể hiểu được, một đống tấu chương này quả thật có một số việc lớn khiến người ta đau đầu.
Xem hết một quyển, nàng dùng mực đỏ viết lời chú giải, lúc bỏ xuống cũng chia làm hai chồng. Một chồng có thể trực tiếp gửi xuống dưới, chồng khác cần đợi Nguyên Tĩnh Vũ trở về thương lượng sau đó sẽ quyết định.
Trong phòng rất yên lặng, chỉ có tiếng lật mở tấu chương rất nhỏ, Khinh Nhan ăn điểm tâm không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Ước chừng sau hai nén Nhang, Sầm Viễn Chí dần dần bình tĩnh lại. Nếu Vương Phi đã không để ý, hắn cần gì cứ phải nơm nớp lo sợ? Dụ Dương Vương nếu đã cho phép Vương Phi giúp người xử lý chính sự, phải là loại người bụng dạ rộng rãi, chắc là sẽ không để ý đến những việc nhỏ không đáng kể như lễ tiết đi.
Khinh Nhan mở ra cửa sổ bên phải , dương quang rực rỡ lập tức chiếu vào trong phòng, làm cho mấy bình hoa lớn trên kỷ án khoác thêm một tầng kim quang, mặc dù có chút chói mắt, lại làm cho người cảm thấy ấm áp.
Lúc này, nghe được thị vệ bên ngoài truyền vào : “Khởi bẩm Vương Phi, ti lễ giám Vương đại nhân cầu kiến Vương gia!”
Ti lễ Giám? Vì nghi thức nhường ngôi và kế vị nữa tháng sau sao? Khinh Nhan nghĩ: “Mời Vương đại nhân vào đi!”
Vương Phụng Lí cung kính bước vào, đầu tiên là nhìn thấy Sầm Viễn Chí ngồi ở gian ngoài, hai bên gật đầu thăm hỏi, sau đó mới không nhanh không chậm đi vào trong phòng, không chớp mắt khom mình hành lễ: “Hạ thần Vương Hiệt tham kiến Vương gia.”
Khinh Nhan kinh ngạc ngẩng đầu lên, trên khóe miệng xuất hiện nụ cười cực nhạt. Người này thật đúng là luôn nghiêm cẩn tuân thủ lễ tiết mà! Hắn luôn không bao giờ nhìn trước xem người mà mình hành lễ là ai sao? Thật đúng là một người cực kỳ không sinh động không thú vị. Cho dù là ánh mắt không được tốt, chẳng lẽ lỗ tai cũng có vấn đề? Trước đó hắn không có nghe rõ thị vệ thông báo như thế nào sao? Thị vệ không phải nói rất rõ ràng là “Bẩm báo Vương Phi” sao?
“Vương đại nhân, Vương gia không có ở đây.” Nàng bất đắc dĩ phải nhắc nhở hắn. Cái người này thật là, nếu nàng không lên tiếng, hắn cũng sẽ thật sự không dám ngẩng đầu lên.
Nghe thấy là giọng của nữ tử, Vương Phụng Lí lúc này mới kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn Dịch Khinh Nhan nói: “Ngươi . . . . .Ngươi như thế nào. . . . .Một nữ tử. . . . .”
“Ta là Dụ Dương Vương Phi, được phép tham gia xử lý chính sự.” Khinh Nhan nhàn nhạt cười cười, mang theo một chút châm biếm, “Vương gia công vụ bận rộn, ta đã cùng người chia sẻ vinh quang, đồng thời cũng cùng hắn gánh vác chính sự.”
“Từ xưa đến nay, làm gì có đạo lý nữ tử được tham gia chính sự? Gà mái gáy sớm, nhất định là mầm tai họa! Huống chi Vương gia vắng mặt, ngươi làm sao có thể. . . .làm sao có thể tự ý quyết định? Ngươi . . . . . ngươi còn dùng mực đỏ của Vương gia viết lời phê bình?” Vương Phụng Lí vừa vội vừa giận, tức muốn giậm chân.
Khinh Nhan lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Có việc cần báo thì nói, không thì đi ra ngoài chờ Vương gia trở về.” Vừa nói, nàng vừa tiếp tục xem tấu chương trong tay, thậm chí nâng mắt liếc hắn một cái cũng lười làm.
Vương Phụng Lí đỏ mặt đứng ở cửa, tiến không được, lui cũng không xong. Hắn còn có rất nhiều đạo lý lớn lao chưa nói, một nữ nhân làm sao có thể tham chính? Nhưng mà, nhưng mà. . . . Vương gia vắng mặt, hắn làm sao dám cùng Vương Phi ở trong cùng một phòng?
Vừa lúc này, Sầm Viễn Chí lại khuyên nhủ: “Vương đại nhân, nếu có việc gấp, đừng ngại thỉnh giáo Vương Phi. Nếu như không gấp, ra ngoài ngồi uống chén trà từ từ đợi Vương gia cũng không sao.”
Vương Phụng Lí do dự vài lần, cuối cùng dậm chân lui ra ngoài.
Khinh Nhan híp mắt lạnh lùng quét tới bóng lưng của hắn liếc mắt, sau đó lại mang tất cả tâm trí đặt vào chính sự trước mặt.
Ánh nắng nghiêng dần, chiếu đến trên tay nàng, có chút chói măt. Khinh Nhan nhẹ nhàng bỏ xuống tấu chương trong tay nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng thở dài. Nàng biết sử dụng mắt nhiều thế này là không tốt, thế nhưng nàng thật sự không thích đứng một mình ở trong phòng mà rầu rĩ. Lúc có Nguyên Tĩnh Vũ bên cạnh thất sự là không tồi, mũi lúc nào cũng có thể ngửi thấy được hơi thở của hắn, vươn tay là có thể chạm đến hơi ấm của hắn, cũng không thấy thời gian ấy khó qua. Hôm nay một mình ngồi đây trên cái Vương vị to lớn, nếu không mở cửa sổ, nếu không cảm nhận được sự ấm áp tốt đẹp của trời đất, nàng sẽ vô cớ mà cảm thấy bực mình.
Có lẽ nàng thật sự không thích hợp với cuộc sống như thế này, thật không hiểu được những vị vua trước kia làm sao mà vượt qua được, mặc dù có được quyền uy tột đỉnh, nhưng cảm giác tịch mịch cô đơn luôn gặm nhấm tâm hồn.
Lúc này, nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng thị vệ bên ngoài yết kiến: “Tham kiến Vương gia!” Sau đó lớn tiếng thông báo “Vương gia giá lâm!”
Ở phòng ngoài, Sầm Viễn Chí cùng với Vương Phụng Lí đứng lên yết kiến, Nguyên Tĩnh Vũ ôn hòa nói với hai người: “Hai vị đại nhân không cần đa lễ. Vương đại nhân có vấn đề gì sao? Đã bẩm báo với Vương Phi chưa?”
Khinh Nhan hơi nhướng mi nhìn ra ngoài, thấy Nguyên Tĩnh Vũ đang mỉm cười bước vào. Nàng khẽ liếc hắn, lại tiếp tục xem tấu chương trong tay, không để ý đến hắn nữa. Hắn hiển nhiên là nhìn thấy được Vương đại nhân bất mãn đối với việc nữ nhân như nàng tham gia chính sự, lại cố tình hỏi như vậy, còn hỏi như thể đó là chuyện đương nhiên, cũng là vì muốn lập uy cho nàng thôi, nàng đương nhiên phải phối hợp với hắn một chút.
Vương Phụng Lí lắp bắp không biết trả lời như thế nào, Nguyên Tĩnh Vũ cũng đã bước đến Vương vị ngồi xuống. Còn Dịch Khinh Nhan chẳng những không có đứng dậy tiếp đón, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên. Lửa giận trong lòng hắn dâng cao, cô gái này thật không ra thể thống gì, mà phản ứng của Dụ Dương Vương càng khiến hắn không thể ngờ được. Một nam nhân kiệt xuất như vậy sao có thể để cho một nữ nhân cưỡi lên trên đầu mình chứ? Vương Phụng Lí thật sự không hiểu được.
“Thế nào rồi?” Khinh Nhan hơi nâng mi liếc Nguyên Tĩnh Vũ một cái, bên môi mỉm cười nhợt nhạt. Câu hỏi hiển nhiên tùy ý, nhưng người ngoài nghe thấy lại không thể nào hiểu được.
“Uống thuốc ngủ.” Nguyên Tĩnh Vũ thở dài một hơi, tâm tình dường như được thoải mái không ít. “Thanh Sơn nói là kinh mạch của hắn cũng đã ổn định hơn nhiều, ta thấy tâm tình của hắn tốt hơn trước đây nhiều lắm, trong ánh mắt có thêm kỳ vọng. Cũng nhờ nàng cao minh!” Hắn dùng ánh mắt thâm tình nhìn nàng, im lặng thở dài trong lòng. Nếu không phải bên cạnh còn có hạ thần, hắn thật sự rất muốn ôm nàng thật chặt.
“Ừ. Xem ra cũng không tệ lắm, hẳn là có thể ổn định được bệnh tình của hắn đi!” Khinh Nhan khẽ thở dài, sau đó ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thản nhiên nói: “Không còn sớm nữa, nhanh xử lí những chuyện quan trọng xong rồi trở về!”
Nguyên Tĩnh Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt ôn nhu lướt qua đôi mắt mệt mỏi của nàng, quay lại nhìn Vương Phụng Lí nói: “Vương đại nhân muốn nói có vấn đề gì.”
Vương Phụng Lí liếc Dịch Khinh Nhan một cái, bắt đầu thuyết giảng chính nghĩa đạo lí: “Vương gia, xưa tới nay nữ nhân luôn phải ở nhà giúp chống dạy con, Vương Phi cao quý, nên là người làm gương mới phải. Người xưa có giáo huấn rõ ràng, gà mái gáy sớm, nhất định là tai họa, nhìn qua các triều đại trước kia, minh quân sẽ không để cho nữ nhân tham gia vào việc triều chính, Vương gia lại có thể để Vương Phi tự ý làm chú xử lý chính vụ, thần lo lắng thay cho vạn dân của Trung châu, trong lòng đích thực là sợ hãi. Xin Vương gia hãy suy xét!”
Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng cười, nghiêng đầu nhìn Kinh Nhan một chút, trên mặt nàng cũng có một chút ý cười bất đắt dĩ.
Nguyên Tĩnh Vũ ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Vương đại nhân, kẻ trị quốc tất nhiên phải thự tế, bổn Vương dùng người từ trước đến nay không bao giờ bị hạn chế bơi khuôn phép, chỉ cần là người có tài sẽ trọng dụng. Vương Phi tuy là nữ nhi, nhưng văn võ song toàn. Trên lưng ngựa có thể làm tướng, xuống ngựa có thể làm mưu thần. Không phải là bổn Vương khoe khoang quá lời, không chỉ Vương đại nhân, ngay cả trí tuệ của Sầm đại nhân cũng không bằng một nửa của Vương Phi.”
Vương Phụng Lí đỏ mặt, trong lòng rất là không phục. Chẳng qua chỉ là một nữ nhân thôi! Hắn không dám khoe khoang mình bác học tinh thâm, nhưng tài năng của Sầm đại nhân tất cả quan viên Trung Châu không có ai không phục, Vương gia lại nói tài trí của Sầm đại nhận lại không bằng Vương Phi, lời nói này rất là xúc phạm người. Chỉ vì muốn tâng bốc nữ nhân mình yêu thích, cũng không thể nào chèn ép đại thần trong triều như vậy. . . . .
Sầm Viễn Chí vừa lúc này vội vàng đi vào, trước tiên khom mình hành lễ với Vương gia và Vương Phi, sau đó sốt ruột nói: “Lời Vương gia nói quả thật không sai, hạ thần dù không phải coi nhẹ chính mình, nhưng thật sự là không bằng kiến thức rộng lớn của Vương Phi, đặc biệt là phương diện quân sự, hiểu biết thật sự là còn lâu mới bằng Vương Phi. Vương Phi giỏi văn giỏi võ cồn tinh thông y dược, hạ thần chỉ là một thư sinh yếu đuối, năng lực cùng trí tuệ thật là không bằng một nửa Vương Phi.”
Vương Phụng Lí chỉ vào Sầm Viễn Chí, ngượng đến nói không ra lời. Ngay cả Sầm Viễn Chí cũng tự nhận tài trí của mình không bằng nữ nhân, vậy nhóm những thần tử thua kém Sầm Viễn Chí này chẳng phải đều trở thành những kẻ tài trí bình thường sao? Suy nghĩ một chút, hắn vẫn thấy không phục, vì vậy cố ý muốn kiểm tra vị Vương Phi “tài trí hơn người” này một chút, hắn nói: “Chế quốc hữu thường, lợi dân vi bản.” (luật lệ đât nước không thay đổi, luôn lấy lợi ích của dân làm gốc)
Khinh Nhan cười nhạt, tiếp lời: “Tòng chính hữu kính, lệnh hành vi chỉ.” (đối với chính sự có cẩn trọng, theo lệnh mà làm)
Vương phụng Lí dường như có chút kinh ngạc, lại nói: “Dục chính tốc chi hàng dã, mạc thiện hồ dĩ thân tiên chi.” (muốn thành đại sự, nên láy bản thân làm gương)
Khinh Nhan nhàn nhạt liếc hắn, cuối đầu tiếp tục xem sổ sách trong tay, miệng lại nói: “Dục dân chi tốc phục dã, mạc xảo dĩ đạo ngự chi.” (muốn dân chúng khâm phục, nên biết lấy đạo lý chế ngự)
Vương Phụng Lí kinh ngạc, trầm ngâm một lúc, bỗng nói: “Hữu ích vu hóa, tuy nhỏ phất trừ.” (trí tuệ do tạo hóa, không phân lớn nhỏ)
Khinh Nhan lập tức tiếp lời: “Vô bổ vu chính, tuy lớn phất trừ.” (không có chút tác dụng gì cho việc chính, dù lớn cũng không làm)
Vương Phụng Lí : “Nhân tình, tâm phục vu đức bất vu lực. . .” (Tình cảm con người chỉ theo người có đức không phục bạo lực.)
Dịch Khinh Nhan: “chiếm giả tiên binh, kiến bản giả thượng nhân trị. . .” ( kẻ chuyên cướp đoạt phải lấy binh lực làm trọng, người xây dựng nên lấy đức trị nhân)
“Kỷ cương nhất phế, hà bất sinh?” Phỏng chừng đã có chút sốt ruột. (mất đi kỷ cương, thì chuyện gì sẽ xảy ra?)
Khinh Nhan cười lạnh: “Thiên hạ hiện nay chia năm xẻ bảy, lúc này phải dùng đến chiến tranh để bình định tai họa, sau đó mới dùng đến văn chương đạo đức để duy trì thái bình. Chuyện có nặng nhẹ, kẻ trị quốc phải hiểu được thực tế!”
. . . . . . .
Dịch Khinh Nhan lưu loát trả lời, Vương Phụng Lí càng lúc càng khẩn trương, nói chuyện cũng có chút cà lăm: “Cấu gia giả tiên trach tượng hậu giản tài!”
Vương Phụng Lí nhìn thấy sự khinh thường trong mắt Dịch Khinh Nhan chợt lóe rồi biến mất, sâu sắc cho rằng tự ái bị sỉ nhục. Nữ tử không tài mới là đức. Một nữ nhân, có thể biết được và chữ là tốt rồi, không nên đọc nhiều sách như vậy, còn muốn cùng nam nhân tranh đấu, lại càng không ra thể thống gì. “ Vương gia, thủ quốc chi độ, ở sức tứ duy.” ( năng lực hộ quốc phụ thuộc vào tứ duy :lễ, nghĩa, liêm, sỉ.) (thấy để vậy hay hơn)
“Người khí độ không thể câu nệ tiểu tiết. Quân tử làm đại sự, phải biết linh hoạt. Vương đại nhân, người làm quan tuân thủ lễ giáo là đúng, nhưng nếu để lễ giáo trói buộc không chịu thay đổi. . . .thì rất khó làm nên đại sự.” Nguyên Tĩnh Vũ cười nhạt, nhưng không đoán được Vương Phụng Lí lại khăng khăng cố chấp như vậy.
Ánh mắt Sầm Viễn Chí kính nể nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, giật mình thấy được ngày nhất thống thiên hạ đã gần ngay trước mắt, khí độ to lớn mang theo hoài bào Vương gia không phải chính vì thống trị thiên hạ mà có sao? Ngoại trừ hắn, còn có ai có thể hợp với ngôi vị thiên tử cao cao tại thượng đó?
“Nhưng mà, nhưng mà Vương Phi dù sao cũng chỉ là một nữ nhân. . . . . sao có thể tin tưởng một nữ nhân?” Vương Phụng Lí vẫn như cũ không chịu Tiêu tan ý niệm.
“A? Vì sao không thể tin tưởng?” Khinh Nhan híp mắt trừng hắn,thật là làm người ta tức giận mà. Cái tên bảo thủ này! Có thể khinh thường nữ nhân như vậy!
Nguyên Tĩnh Vũ lẳng lặng nhìn hắn, chờ nghe hắn giảng giải vì sao đối với nữ nhân lại “Không thể tin”. Vô hính trung phát ra khí thế Vương giả, giống như một loại sát khí , làm cho người ta gần như cảm thấy bị chèn ép cực kỳ khó chịu. Vương Phụng Lí đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, lại không thể nói được Nguyên nhân. Sầm Viễn Chí liên tục nháy mắt ra hiệu cho hắn, hắn hết lần này tới lần khác đều không nhìn thấy, Sầm Viễn Chí ở bên xem mà cũng thấy sốt ruột.
Nguyên Tĩnh Vũ bỗng nhiên khẽ thở dài, mặt không có ý cười, nhưng bất thình lình tản ra uy áp. “Được rồi, không phải người cũng đã thỉnh giáo. Không phải là không có nữ nhân so với nam nhân còn giỏi giang hơn sao? Bổn Vương cùng vường Phi cùng chung chí hướng, thiên hạ này, ta với nàng sẽ cùng hưởng Vương vị này, về sau nhất định sẽ được truyền cho con cháu của chúng ta, còn có cái gì không thể tin? Bổn Vương hi vọng sau này sẽ không phải lại nghe được những lời nói linh tinh như nữ nhân không thể tham chính, các ngươi làm tốt phận sự của mình là được rồi.”
“Dạ! Hạ thần hiểu rồi!” Sầm Viễn Chí vừa nghe liền hiểu. Vương gia đã không còn kiên nhẫn giải thích với người ngoài chuyện này nữa, là đại thần phụ chính, hắn phải hạ mặt giải thích với các quan viên cho rõ ràng, hoặc là gia tăng sức ép. Tóm lại một câu, Vương gia không muốn nghe thấy bất cứ lời phản đối nào nữa!”
“Thần tuân mệnh!” Vương Phụng Lí cúi đầu. Nhưng trong lòng vẫn có chút không phục!
“Nói chính sự đi!” Nguyên Tĩnh Vũ cũng lười không muốn biết hắn là tâm phục khấu phục hay là khẩu phục nhưng lòng không phục, chỉ cần hắn không nghe thấy là được.
Vương Phụng Lí bắt đầu nói đến mục đích chính của việc yếu kiến hôm nay, trong nghi lễ nhường ngôi sẽ có đại thần nào tham gia? Vương Phi cùng trắc Phi của Dụ Dương Vương có bào nhiêu người sẽ tham sự vào nghi thức ngày hôm đó? Còn có Vương Phi của Nghệ An Vương người nào trước người nào sau? Nếu Nghệ An Vương đã thoái vị, vậy Vương hào có thay đổi hay không vân vân. . . .
So sánh với những chuyện khác, việc này thật không đáng nhắc đến, nhưng cũng không thể không nói. Nguyên Tĩnh Vũ vốn dĩ muốn cùng Khinh Nhan bàn bạc, nhưng Khinh Nhan lại đối với những việc này không có hiểu biết, không tiện cho ý kiến. Nguyên Tĩnh Vũ đành quyết định theo ý mình mà làm, đuổi Vương Phụng Lí ra ngoài, sau đó mới cùng nàng thương nghị những suy nghĩ đối với chính vụ quan trọng.
Xử lí xong những chuyện quan trọng, Nguyên Tĩnh Vũ cho Sầm Viễn Chí trở về nghỉ ngơi, hắn và Khinh Nhan trở về Phi Vũ Các.
Ra tới cửa chính, thấy mặt trời đã ngã về tây, chân trời màu đỏ, thiên ngoại vân phong, từng đám từng đám dựa vào nhau, trời đất có vẻ Tĩnh mịch mà cao vời. Mấy cánh chim chán chường cất cánh bay lên, khiến tâm tình của con người muốn đuổi theo nó mà bay đi xa. Đó chính là tự do a!
Nguyên Tĩnh Vũ nắm chặt tay Khinh Nhan, miêng không ngừng kêu tên nàng, nhưng lại không biết phải nói cái gì.
Khinh Nhan quay đầu lại, tựa vào lòng hắn cười khẽ. “Ngươi lo lắng cái gì? Cho dù ta có hâm mộ những cánh chim này, cũng không có bầu trời để cho ta tùy tiện bay lượn a!”
Nguyên Tĩnh Vũ không thể nào cười nổi, cảm thấy trên vai trách nhiệm quá to lớn. Hắn nhất định phải Nhanh chóng bình định thiên hạ, cho nàng một bầu trời để nàng có thể tùy ý Tiêu dao, đương nhiên. Với điều kiện là phải có hắn bên cạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT