Nửa đêm, hai đám lửa cách sông nhìn nhau. Dường như bầu trời cũng
rơi vào trong giấc ngủ say, trong không gian trôi nổi hơi thở ấm
áp dịu dàng, ngoài tiếng cành cây cháy rất nhỏ ra, chỉ có
tiếng ếch đơn điệu cô quạnh kêu to.
Nam tử áo tím nghiêm khắc trách mắng : “Đây là mệnh lệnh ! Bổn
vương không thể bỏ lại bọn họ không quản ! Võ công của ta cũng
không kém hơn so với các ngươi, hơn nữa trên người cũng không bị
thương, có Duẫn Tiệp cùng Chu tiên sinh bảo hộ là đủ rồi.”
Dương Tấn cùng Thu Hổ vừa mới di động bước chân, ám khí của địch
nhân đã phá không mà đến. Bảo kiếm của nam tử áo tím vung lên, ám khí đều bị đánh rơi.Ngay một thoáng đó, mấy tên hắc y bịt mặt cuối cùng cũng hiện thân.
Ba thanh trường kiếm đồng thời đâm về phía nam tử áo tím cùng
Chu tiên sinh và Dịch Duẫn Tiệp bên cạnh hắn. Có ba người khác
vây công Dương Tấn cùng Thu Hổ, nhiều chiêu trí mạng. Dương Tấn
căn bản là không kịp bảo hộ Dụ Dương, cũng không có cách nào
bảo hộ Dụ Dương, mà Thu Hổ cũng không ra được, hai người đành
phải dựa lưng cùng chống lại tiến công của địch nhân.
Cũng may địch nhân dường như đối với Dụ Dương bị trọng thương nặng
nằm trên mặt đất một chút hứng thú cũng không có, lúc này
ngược lại hắn lại là người an toàn nhất. Nhưng chứng kiến chủ nhân cùng các huynh đệ bị vây công, hắn có lòng nhưng không đủ
sức, cắn răng cố gắng nửa ngày cũng không dậy nổi, tâm lý
thậm chí còn sốt ruột hơn so với những người khác.
Xem ra địch nhân là sát thủ chuyên nghiệp, không chỉ có kiếm pháp
sắc bén, mà chiêu thức còn được huấn luyện một cách ngoan
độc,không quá thời gian nửa chén trà, nam tử áo tím cùng
Dịch Duẫn Tiệp đều đã bị thương, nhưng vẫn cố nén đau liều
mạng cùng địch nhân. Bọn họ đều hiểu rõ, hiện giờ sinh tử đã đến ngay trước mắt rồi, trừ phi phát sinh kỳ tích, nếu không
chủ tớ bảy người bọn họ đều phải bỏ mạng ở đây.
“Ta hỏi ngươi tên của nàng !” Thực tình Dịch Duẫn Tiệp cũng không
có dài dòng được hai câu, nhưng nam tử áo tím lại nhíu mày cắt đứt lời của hắn.
“Hả ? À ! Muội muội của thuộc hạ gọi là Dịch Doanh Doanh …” Dịch
Duẫn Tiệp có chút không rõ tình huống, Vương gia chưa từng gầm
lên hung dữ như vậy với mình mà !
“Doanh Doanh ? Dịch Doanh Doanh ?… Thì ra không phải …” Đúng vậy, thiên
hạ nữ tử họ Dịch vô cùng nhiều, nào có thể trùng hợp nàng
chính là muội muội Dịch Duẫn Tiệp như thế ? Không nói đến
việc hắn không có chút dự tính nạp phi, cho dù sau này hắn vì con nối dõi cần phải tiếp tục nạp sườn phi,cũng quyết không
là con gái Dịch thị. Con gái Dịch thị từ trước đến nay không
vào vương phủ Dụ Dương, Dịch Minh Thân lại là người bảo thủ như vậy, làm sao có thể phá vỡ gia tộc Dịch thị giữ vững mấy
thập niên ? Nam nhân may mắn kia làm sao có thể chính là hắn
chứ …
“Xử lý vết thương xong, tất cả mọi người nghỉ ngơi đi !” Nam tử áo tím như có chút thất vọng, chậm rãi đi đến bờ sông ngồi
xuống, yên lặng nhìn nữ tử bờ bên kia.
Chương thứ hai: Nửa đêm nhận ân tình (hạ) Danh hiệu Ngân diện Thánh nữ là lần đầu tiên hắn nghe nói, nhưng xem tình
hình đêm nay, nàng hẳn chính là một nhân vật nổi danh giang hồ ! Nàng có quan hệ chặt chẽ với nghĩa quân Giang Nam, chẳng lẽ nàng chính là Tuyết Y thần nữ đứng đầu nghĩa quân? Trước giờ hắn luôn luôn hoài nghi tính
chân thực của Tuyết Y thần nữ này, một nữ nhân làm sao có thể chịu gánh
nặng như vậy ? Nhưng hiện giờ hắn lại không hề có chút hoài nghi. Nàng
chính là nhân vật thần bí thống lĩnh trăm vạn nghĩa quân cùng Nam vương
chu toàn đã nhiều năm ! Ngay cả rất nhiều mật thám hắn phái đi điều tra
cũng không tra ra người …
Nếu lấy trăm vạn nghĩa quân làm đồ cưới trợ trượng phu định thiên hạ, yêu
cầu duy nhất chính là trượng phu toàn tâm toàn ý, cũng không tính là
kiêu ngạo ! Chỉ cần có thiên hạ muốn cái gì chẳng được ? Trên đời này
lại có một nữ tử như vậy …
Vì sao nàng là nữ tử chứ ? Nếu nàng là nam tử, hắn trực tiếp chào hỏi là
tốt rồi. Một nữ tử như vậy, không được đường đột, lại khiến cho người ta nghĩ bắt buộc. Phiền toái nhất chính là nàng hình như có chút lạnh nhạt đạm mạc, hơn nữa sắp phải lập gia đình ngay tức khắc … Phải thế nào mới có thể có được nàng đây ? Hành quân đánh trận thì hắn còn có chút kinh
nghiệm, nhưng mà dụ dỗ nữ nhân, còn là một nữ nhân thông minh, chỉ sợ
không dễ dàng …
“Chủ nhân làm sao vậy ?’ Dịch Duẫn Tiệp nhỏ giọng hỏi Chu tiên sinh.
Chu tiên sinh nhìn chủ tử của mình, lại nhìn nữ tử bên kia sông, mỉm cười,
nhỏ giọng nói với mấy cái đầu tò mò : “Cái này … Còn chưa rõ ? Chủ nhân
khẳng định trúng ý cô gái kia. Nhưng mà nàng kia hình như lại có chút ý
tứ với Duẫn Tiệp, ai, khó trách tâm tình của chủ nhân không tốt …”
“Không phải, ta …” Dịch Duẫn Tiệp muốn giải thích, lại phát hiện mình nhưng
lại không nói lên lời. Một nữ tử có đủ mỹ mạo cùng tài hoa như vậy, nói
hắn không có chút động tâm thì chắc chắn là gạt người, nhưng mà, hắn
cũng chỉ là có một phần thưởng thức mà thôi. Trong mắt hắn, nữ nhân cũng chính là công cụ phát tiết tình dục cùng với nỗi dõi tông đường, hắn
cũng chưa bao giờ xúc động gì đối với nữ tử. Hắn chỉ là nghi hoặc, vì
sao nàng ấy lại đưa bình dược cho hắn chứ ? Còn cả ánh mắt nàng liếc
nhìn hắn trước khi đi, sự dịu dàng bên trong nói lên điều gì ?
Sáng sớm ngày thứ hai, tiếng chim hót làm mọi người tỉnh lại, nữ tử bên kia
bờ đã không thấy tung tích. Kỳ quái, khinh công của nàng thì tốt rồi,
nhưng sao ngay cả con ngựa rời đi cũng không có tiếng vang chứ ?
Nam tử áo tím hạ lệnh xuất phát, nhưng trong lòng không ngừng nghĩ : Không
phải nàng nói phái bảo vệ chúng ta đến Dụ Dương sao? Vì sao lại rời đi
không nói một tiếng ? Nếu nàng phải lập gia đình, lại đi Dụ Dương làm gì ? Chẳng lẽ người nàng phải gả ngay tại Dụ Dương ? Hay là mượn đường đi
Trung Châu ?
Mười ngày sau, một nhóm bảy người của nam tử áo tím cuối cùng cũng trở lại
Dương thủ phủ Duyễn Châu ở Dụ Dương, nhưng kỳ quái chính là từ lần đó
gặp nạn trong rừng cây, đoạn đường sau đó đều rất thuận lợi, đương
nhiên, điều này cũng có thể vì bọn họ đã về tới địa bàn của mình.
Đoàn người nam tử áo tím từ cửa phụ lập tức đi vào vương phủ Dụ Dương, thì
ra hắn chính là Dụ Dương vương Nguyên Tĩnh Vũ. Đi theo bên cạnh hắn
chính là mưu sĩ cùng gia tướng của hắn, Dụ Dương cùng Tần Dực bị thương
rất nặng, lập tức quay về phòng của mình nghỉ ngơi, Dịch Duẫn Tiệp cũng
vắng mặt, hiện giờ chỉ có Dương Tấn, Thu Hổ cùng Chu tiên sinh đi theo
phía sau hắn. Chu tiên sinh tên gọi Trọng Nguyên, là mưu sĩ Dụ Dương
vương coi trọng nhất, võ công không tồi, cho nên thường có thể đi theo
Dụ Dương vương đông bôn tây tẩu, chinh chiến sa trường.
Dụ Dương vương phủ trang nghiêm nằm ở phía đông Dương thành thủ phủ Duyễn
Châu, chiếm diện tích hơn hai ngàn mẫu, đình đại lầu các như sao trên
trời, hoa viên, nhà thủy tạ đan xen tinh tế, cầu nhỏ, hành lang gấp khúc dài thăm thẳm, gió nhẹ thổi qua từng cổng vòm nhỏ chẳng khác gì tiên
cảnh, cảnh trí xinh đẹp không thua phủ đệ của một vị Phiên vương nào.
Giờ phút này, cả vương phủ khoác lụa hồng, một bầu không khí vui mừng lan
toả, làm Dụ Dương vương vừa mới về nhà cảm thấy hồ nghi không thôi.
Dụ Dương vương Nguyên Tinh Vũ năm nay hai mươi tám tuổi, mày kiếm mắt
sáng, thân hình cao lớn, dưới vẻ ngoài tuấn dật ôn hòa mơ hồ cất giấu
một phần mạnh mẽ vương giả, quả thực là khí vũ hiên ngang, đứng trong
đám người như chi lan ngọc thụ vẫn văn nhã xuất chúng.
Nguyên Tinh Vũ xưa nay cư xử với mọi người khoan hậu, có thể rộng rãi nghe ý
kiến của thuộc hạ, dưới hiền danh trải rộng của Dụ Dương, kế vị gần mười năm nay đã cai quản Dụ Dương được yên ổn giàu có, thực lực liên tục
phất lên trong bảy đại Phiên vương, rất được dân chúng Dụ Dương kính
yêu. Tục truyền, vị vương gia tao nhã này, là vị vương gia than thiện
nhất trong bảy đại phiên vương không có dáng vẻ của một vương gia. Nhưng người chân chính thân cận đều hiểu được, vị Vương gia này tính cách ẩn
nhẫn kiên định, gặp chuyện thì tư duy tỉnh táo, cân đo nặng nhẹ vừa đủ,
hắn không dễ tức giận, mà khi thực sự tức giận thì trên mặt lại không hề biểu lộ gì cả.
Ở tây nam Dụ Dương, ban đầu chỉ có ba châu Duyễn- Vân- Tần, quản mười sáu tòa thành trì, tám năm trước lại thâu tóm Bắc phương Hà Gian vương cùng một phần lãnh thổ Hà Tây vương, nhập vào hai châu Vân -Tần, mở rộng đến hai mươi mốt tòa thành trì. Trải qua mấy năm thống trị này, vật trong
hạt sung túc, dân cư sum xuê, binh hùng tướng mạnh, tiếp nối thế lực
mạnh mẽ Đông Bắc Yến vương cùng Nam vương Phương Nam.
“Vương phủ có việc mừng ? Chẳng lẽ Vương phi sinh tiểu vương gia ?” Dương Tấn cười rực rỡ. Có thể còn sống trở về thật tốt !
“Thiện hạ nào có chuyện tốt đẹp như vậy? Chúng ta chẳng qua mới đi ra ngoài ba tháng, trước khi đi cũng không nghe nói Vương phi có thai, chỉ là …”
Chu Trọng Nguyên muốn nói lại thôi.
“ Chỉ là cái gì ?” Dụ Dương vương đi phía trước nghe vậy chậm lại cước bộ, trong lòng không khí hơi động một chút.
“Tuy rằng Vương phi không thể trong thời ngắn như vậy sinh ra tiểu vương
gia, nhưng vi thần nghĩ việc vui trong phủ hẳn là có quan hệ tới Vương
gia.” Chu Trọng Nguyên cố ý gỡ một nút thắt.
“Làm trò bí hiểm gì chứ … Hừ!”Thu Hổ bất mãn trừng mắt liếc nhìn Chu Trọng
Nguyên một cái, chặn lại một hạ nhân đi qua hỏi, “Trong phủ có việc vui
gì đấy ?”
Dụ Dương vương cũng dừng bước lại, tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng lại ngưng thần chờ hạ nhân trả lời.
“Vương gia đã trở lại!” Một lão nhân tuổi trên năm mươi bước nhanh ra đón, vẻ
mặt kinh hỉ, hai mắt đẫm lệ quang, chính là tổng quản vương phủ Trần
Phúc. “Lão nô tham kiến vương gia !”
“Ừ ! Đứng lên đi !” Nguyễn Tĩnh Vũ gật đầu, một tay nâng dậy, ý bảo tổng
quản đứng lên. “Trong phủ có chuyện gì vậy ?” Nguyễn Tĩnh Vũ chỉ vào dải lụa hồng chói mắt chung quanh hỏi.
“Chúc mừng vương gia ! Vương phi vì ngài nạp trắc phi, hôm nay đã vào vương
phủ, chỉ chờ Vương gia trở về hoàn lễ…” Trần Phúc cười híp mắt nói.
Nguyên Tĩnh Vũ đã có một vị chính phi, hai vị trắc phi, sáu thị thiếp, nhưng
con nối dõi vẫn ít ỏi. Chính phi Giản thị từng mang thai nhiều lần, cuối cùng bình an sinh ra một trai một gái, đáng tiếc từ khi ra đời thì thân thể yếu ớt nhiều bệnh, đều chết yểu trước một tuổi, trắc phi Chu thị
cũng sinh ra một đứa con gái, nhưng cũng là một người không thể mang
trọng trách, dưới gối trắc phi Liễu thị cũng có một con gái chưa đến sáu tuổi, thân thể khỏe mạnh. sáu vị thứ phi cũng từng sịnh một nam một nữ, đáng tiếc hai nhi tử đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước lúc ba tuổi,
chỉ có đứa con gái của thứ phi Lâm thị là còn, do Vương phi tự mình nuôi nấng. Dụ Dương vương không người kế tục, đây cũng không phải chuyện
riêng của một mình Nguyên Tĩnh Vũ. Bởi vì hắn đối với nữ sắc không quá
ham thích, Vương phi nhiều lần muốn nạp thiếp cho hắn đều bị cự tuyệt,
không ngờ được lần này Vương phi lại tiền trảm hậu tấu chuyện này.
“Chúc mừng vương gia!” Chu Trọng Nguyên, Dương Tấn, Thu Hổ cùng kêu lên chúc mừng.
‘Được rồi, lần này Vương phi lại tìm cho ta vị biểu muội nào ?” Ngữ khí của
Nguyên Tĩnh Vũ mặc dù hờ hững, vẻ mặt lại có chút khẩn trương thậm chí
là chờ mong. Dịch Khinh Nhan, cũng nói phải về nhà lập gia đình …
Vương phi Giản thị vốn là biểu tỷ của hắn, hai vị trắc phi Liễu thị cùng Chu
thị cũng là biểu muội của hắn. Mẹ của hắn xuất thân không cao ,phụ thân
lại mất sớm, đại ca là chính phi sinh ra, từ nhỏ liền thông minh tài
giỏi, cho nên hắn là vương đệ được thị thiếp sinh ra liền chịu kỳ thị,
thửơ nhỏ rời khỏi Vương phủ học nghệ, sau khi thành niên có cậu làm chủ, đem biểu tỷ gả cho mình làm vợ. Bởi vì lập gia đình nhiều năm không có
con, cho nên Vương phi thu xếp đem hai vị biểu muội của di nương cưới
vào phủ làm sườn phi. Nhưng hắn nhớ rõ hình như bản thân lúc này không
có biểu muội nào chờ đợi gả vào phủ đi? Có thể hay không, có thể cái
người may mắn kia thực sự chính là hắn hay không ? Nghĩ đến Dịch Khinh
Nhan, trong đầu hắn lập tức hiện ra một thân ảnh áo trắng, rõ ràng mà mơ hồ. Đáng tiếc ngay cả dung mạo của nàng hắn cũng không biết rõ …
“Bẩm báo Vương gia, Trắc phi Thôi phu nhân ngài mới cưới là cháu ngoại của
Phùng đại nhân …” Trần Phúc chưa nói xong, Nguyên Tĩnh Vũ đã hừ một
tiếng thất vọng rời đi.
Cháu ngoại Phùng Văn Tuyên … Không phải nàng a ….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT