Khinh Nhan, Khinh Nhan, nàng hy vọng ta giết hắn để báo thù cho nàng sao?
Khinh Nhan, Khinh Nhan...... Mỗi lần nhẩm tên của nàng, đau đớn lại tăng thêm một phần. Hắn như vậy sao có thể sống tiếp đây? Sinh mạng còn ý nghĩa
cái gì nữa? Khinh Nhan không có, thiên hạ cũng không, cái gì cũng không
có…
Cái gì...... cũng không có......
Hắn tức giận nhìn hai mắt đang nhắm chặt của Dịch Duẫn Tiệp, trong đầu
thoáng qua vô số loại cách thức giết chết y, loại nào cũng hơn là một
đao chém chết hắn để giải hận! Nhìn dưới chủy thủ rỉ ra máu đỏ tươi, hắn không nhịn được nghĩ, hôm qua Khinh Nhan cũng hộc máu, cũng đỏ như vậy
sao? Chắc phải đi, bọn họ là huynh muội, nên máu cũng giống nhau …Nghĩ
tới đây, hắn dừng một chút, trong đầu chợt thoáng qua một tia hy vọng …
không đúng! Khinh Nhan không có chết! Coi như nàng bị thương nên không
phòng bị, Dịch Duẫn Tiệp xuống tay dùng toàn lực, cũng sẽ không lập tức
chết. Nhớ lúc nãy nhắc tới Khinh Nhan, ánh mắt Dịch Duẫn Tiệp lóe lên bi thương cùng mất mát, nhớ lại thanh âm nghẹn ngào cùng ánh mắt bi thống … Cho dù thế nào, Khinh Nhan là thân muội muội của hắn, nếu đả thương
nàng, hắn nhất định sẽ nghĩ cách cứu chữa …
“Hỏi ngươi một lần nữa, nàng hiện tại ở đâu?” Nguyên Tĩnh Vũ cắn răng nghiến lợi hỏi, chủy thủ sắc bén tiếp tục hạ xuống, dễ dàng vạch sâu vết
thương trên cổ Dịch Duẫn Tiệp.
“Nàng đã chết! Thật đã chết! Vương gia đừng muốn nàng nữa …” Dịch Duẫn Tiệp
nhắm chặt hai mắt lại, không dám nhìn Nguyên tĩnh vũ, sợ ánh mắt mình sẽ tiết lộ.
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” Hai người chung đụng nhiều năm,
như huynh đệ, Nguyên Tĩnh Vũ nhìn dáng vẻ hắn hiểu rõ mình đã đoán đúng. Nhưng sao Dịch Duẫn Tiệp phải làm như vậy?
“Không có … thiêu sạch …”
Dịch Duẫn Tiệp vẫn cố chấp quật cường. Nguyên Tĩnh Vũ giận điên lên. Khinh
Nhan cuối cùng là có chuyện gì? Thương thế của nàng ra sao? Có nguy hiểm tính mạng hay không? Nên Duẫn Tiệp mới nói nàng đã chết? Không thể kéo
dài được nữa! “Mở mắt! Nhìn ta!” hắn nghiêm giọng ra lệnh.
Dịch Duẫn Tiệp mở mắt, cũng không dám nhìn ánh mắt của Nguyên Tĩnh Vũ.
Nguyên Tĩnh Vũ lòng hừ lạnh một tiếng, chợt đem chủy thủ hướng trước ngực mình cắm xuống
http://cungquanghang.com/
“Vương gia?!” Phản ứng đầu tiên của Dịch Duẫn Tiệp là ngăn trở hung khí làm
tổn thương Vương gia, sau mới tức giận chất vấn hắn, “Sao ngài có thể
làm tổn thương chính mình?”
Thanh chủy thủ sắc bén xuyên qua tay Dịch Duẫn Tiệp đâm rách ngực Nguyên Tĩnh Vũ, máu tươi thấm trước ngực hắn thành một mảng. Nguyên Tĩnh Vũ rút
chủy thủ, đem Dịch Duẫn Tiệp đẩy ra, lại đâm chủy thủ vào ngực mình một
lần nữa, lạnh giọng hỏi: “Nàng ở đâu?”
Dịch Duẫn Tiệp sợ ngây người, phản ứng của Vương gia ngoài dự liệu của hắn.
Hắn định tình nguyện để Vương gia giết mình chứ không nói, nhưng Vương
gia lại dùng biện pháp này bức hắn, hắn nên làm cái gì?
Lúc này, bọn thị vệ lục tục chạy tời, thấy một màn trước mắt đều sợ ngây người.
“Vương gia? Người có làm sao không? Dù thế nào, ngài ngàn vạn lần cũng không
thể thương tổn chính mình!” Dương Tấn chạy đến đầu tiên, thấy vạt áp
Nguyên Tĩnh Vũ tràn đầy vết máu, lại có một thanh chủy thủ đâm trước
ngực, nhất thời hoảng hồn. Hắn muốn đoạt lấy hung khí, lại sợ ngộ thương đến Vương gia, dưới tình thế cấp bách, không thể làm gì khác, hắn quỳ
trên đất khổ sở khẩn cầu.
Chu Trọng Nguyên hổn hển chạy đến, nhìn thấy cảnh trước mắt cũng thất kinh, vội vàng hỏi: “Vương gia đây là chuyện gì?”
Chuyện lần trước hắn cũng nghe, tính tình Dịch phu nhân cũng hơi quá một chút, nhưng Vương gia với Dịch Duẫn Tiệp lại xảy ra chuyện gì? Nữ nhân thiệt
là, nếu là người của Vương gia cả rồi, còn có thể quật cường đến đâu?
Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, nàng sẽ nhanh quên chuyện Dương Như Nguyệt thôi, dù sao Vương gia cũng có nhiều nữ nhân như vậy, thêm một
hay bớt một cũng đâu là gì. Còn chuyện Dương Như Nguyệt sinh non, hắn
cũng không nghĩ là Dịch phu nhân làm, hơn nửa là ý tứ của Vương gia.
Tất cả đều không nói lời nào, bọn thị vệ phần lớn không biết chuyện, còn người biết chuyện lại không biết bắt đầu từ đâu.
Nội thương của Nguyên Tĩnh Vũ chưa lành, lại tức giận công tâm, thân thể đã muốn không chịu nổi, nhưng giờ phút này thần chí của hắn dị thường kiên định, hắn không ngừng tự nói bản thân, Khinh Nhan vẫn còn chờ hắn đến
cứu. Thấy nhiều người tới như vậy, liền để chủy thủ xuống, cao giọng
hỏi: “Dịch phu nhân ở đâu?”
Nghe vương gia hỏi đến Dịch phu nhân, người biết chuyện vội vàng cúi đầu, người không biết ngơ ngác nhìn nhau.
Nhìn tình hình này, Nguyên Tĩnh Vũ vừa giận vừa vội, giọng căm hận nói: “Hôm qua kẻ nào vào Hành Hương uyển mang Dịch phu nhân đi, đứng ra cho ta!”
Liền đó, có năm người đi ra quỳ bên cạnh Dương Tấn, cùng nói: “Thuộc hạ
đáng chết, xin Vương gia trách phạt!”
“Dịch phu nhân đang ở nơi nào?” Có đến những sáu người sao? Nguyên Tĩnh Vũ
nắm chặt quyền, nhìn mặt những người này, Dịch Duẫn Tiệp không cần nói,
Khinh Nhan là thân muội muội của hắn, Dương Tấn, Ngụy Thu Hổ, Tần Dực Đô đều là tâm phúc của hắn, bọn họ lại cả gan làm loạn đến mức này. Bọn họ đem Khinh Nhanh thành cái gì, đem Nguyên Tĩnh Vũ hắn là cái gì? Người
khác có thể không biết, nhưng sao ngay cả bọn hắn cũng cho Khinh Nhan là hồ ly tinh mê hoặc chủ thượng?
Nàng giống hồ ly ở điểm nào? Nếu nàng chịu mị hoặc hắn một chút, hắn cũng
đâu đến mức mình mẩy để ra nông nỗi này? Không ai được phép định đoạt,
bọn họ càng không được phép. Nhưng lúc này không phải là thời điểm để
tra cứu, Khinh Nhan chỉ sợ đang rất nguy hiểm…
Hắn có thể bỏ tất cả, nhưng không thể mất Khinh Nhan … Khinh Nhan chính là
tất cả của hắn! Hạnh phúc của hắn, tình yêu của hắn, thiên hạ của hắn,
giấc mộng của hắn …
Nhưng sáu tên quỳ trên mặt đất, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai nói lời nào…
Nguyên Tĩnh Vũ tức giận đá một cước, giọng căm hận nói: “Các ngươi đều là heo
sao! Các ngươi cho mình đang làm cái gì? Đại nghĩa diệt thân? Hy sinh vì nghĩ? Các ngươi không biết thân phận của nàng là gì sao? Các ngươi là
đang cố ý phá hủy thiên hạ của ta sao? Các ngươi có biết mất nàng, ta
như mất luôn một cánh tay không? Nếu không có nàng, đừng nói đến tranh
thiên hạ, ngay cả mạng của Bổn vương còn không giữ được … khụ khụ …” Nói đến đây, cổ họng hắn ngái ngái, lại ho ra một búng máu.
Tất cả mọi người luống cuống, vội vàng đến đỡ Vương gia, lại bị Nguyên Tĩnh Vũ hất ra.
Chu Trọng Nguyên lúc này mới hiểu rõ, Dịch Duẫn Tiệp lại dám giết Dịch phu
nhân? Dịch phu nhân chết? Sao có thể? Võ công phu nhân đến mấy Dịch Duẫn Tiệp cũng không lại a! Hắn vội vàng nắm cánh tay Tần Cảnh đang quỳ ở đó hỏi: “Dịch thống lĩnh giết Dịch phu nhân?”
Tần Cảnh sửng sốt một chút, xấu hổ gật đầu một cái. Hắn vốn là không muốn,
chỉ định đi xem một chút tình huống, ai biết Dịch thống lĩnh vừa vào cửa liền động thủ? Càng không biết thương thế trên người Dịch phu nhân nặng tới mức vừa trúng một chiêu đã hộc máu ngất đi. Nụ cười trước khi nàng
nhắm mắt lại kia đã làm cho hắn một đêm trằn trọc, nàng đã đau khổ đến
mức nào khi bị thân ca ca phản bội để phải có một nụ cười giễu cợt đến
vậy? Chẳng những Vương gia làm tổn thương mình, ngay cả huynh muội ruột
thịt cũng muốn đẩy mình vào chỗ chết …
Chương thứ mười chín : Sanh tử trong lúc minh chân tâm (hạ)
“Các ngươi …” Chu Trọng Nguyên nặng nề buông tay Tần Cảnh, “Các ngươi sao
lại hồ đồ đến vậy! Các ngươi đều rõ hồ phu nhân chính là Ngạn Phi, ta
không phải đã nói một Ngạn Phi thắng được mười vạn hung binh rồi sao?
Các ngươi cho là ta đùa giỡn sao? Thế nào lại hồ đồ ra tay như vậy …”
Hắn cũng hiểu lần này là đại nháo rồi, cũng tiếc hận không thôi. Chỉ là
nhìn ý tứ Vương gia, phu nhân có lẽ còn chưa chết?
Tần Cảnh nghĩ đến vẻ mặt thống khổ kinh sợ của Vương gia, nghĩ đến nụ cười
thê lương của Dịch phu nhân, nghĩ đến lời của Chu tiên sinh, bất chợt
quyết định, kéo vạt áo của Chu Trọng Nguyên, nói nhỏ một câu.
Chu Trọng Nguyên vừa nghe, bộ mặt vui mừng, bước nahnh tới bênh cạnh Nguyên Tĩnh Vũ, lớn tiến nói: “Vương gia, phu nhân chưa chết, phu nhân còn
sống!”
Nguyên Tĩnh Vũ nghe vậy lập tức ngẩn đầu lên, thiếu chút nữa quên mất hô hấp,
ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm Chu Trọng Nguyên, cẩn thận hỏi: “Ngươi
nói gì? Lặp lại cho ta?”
“Phu nhân vẫn chưa chết, chỉ là bị trọng thương, Dịch thống lĩnh nhốt phu
nhân ở địa lao.” Chu Trọng Nguyên nghiêm túc mà vội vàng nói, “Vương gia nhanh lên một chút, còn kịp.”
Quả nhiên! Nàng còn sống! Nàng không có chết!
Mắt Nguyên Tĩnh Vũ sáng lên, tựa hồ cả người đang mất hết sinh khí lại đột
nhiên tràn đầy năng lượng, nhanh chong chạy về hướng địa lao.
Trong địa lao âm u, Dụ Dương ngồi vô dụng bên đống rơm rạ, trước người hắn,
Dịch Khinh Nhan nằm lặng ở trên, quần áo loang lổ vế máu, nhắm chặt hai
mắt, sắc mặt tái nhợt không một tia huyết sắc, cả người không còn sức
song. Nếu không phải nghe thấy hơi thở yếu ớt của nàng, ngay cả Dụ Dương bên cạnh nàng cũng không tin là nàng còn sống.
Đêm qua nàng nóng sốt, môi khô khốc lẩm bẩm muốn nước, nhưng dù hắn có kêu
thế nào, thủ vệ phía ngoài vẫn trước sau thờ ơ. Lúc này không có biện
pháp, hắn chỉ có thể cắt mạch máu trên tay mình để làm nàng dịu đi khô
khốc trong cổ họng. Nhưng cứ như vậy thì không thể làm giảm thương thế
của nàng, hắn trơ mắt canh chừng nàng, nhìn sinh mạng nàng từ từ mất đi
vì không còn sức lực, cái loại cảm giác bất lực đó làm cho người ta đau
đến không muốn sống! Hắn hận không thể đem tim gan đưa cho nàng, lấy
sinh mệnh chính mình đưa cho nàng, chỉ cần nàng có thể sống …
Hô hấp của nàng ngày càng yếu, sắc môt xám ngắt, thân thể từ từ lạnh xuống.
Dụ Dương ôm nàng trong lòng, muốn lấy nhiệt độ của mình làm ấm nàng. Nước
mắt nóng bỏng rơi trên mặt nàng, cuối cùng chảy xuống bên môi nàng.
Chỉ thấy môi nàng có chút rung động, tựa hồ muốn uống nước. Nàng thức?
“Phu nhân? Phu nhân!” Dụ Dương gọi to bên tai nàng.
Môi nàng lại cử động, hắn áp sát lại nghe, tự như nàng rên rỉ: “Lạnh!” “Lạnh quá!” “Sư phụ, con lạnh quá …”
Hắn biết rõ, nếu không được cứu chữa, nàng có thể không sống được qua tối nay.
Chợt, hắn đặt nàng trên đất, lần nữa chạy đến cạnh cửa sắt, dùng thanh âm
khàn khàn quát: “Mở cửa ___ mở cửa a ____ Dịch Duẫn Tiệp _____ Dịch Duẫn Tiệp ____ thủ vệ ____ thủ vệ _____ mau tới, ai tới cứu phu nhân a …”
Vừa lúc, nghe những tiếng bước chân vội vàng truyền đến, Dụ Dương vui mừng
kêu lên: “Mau tới cứu người a, cứu phu nhân! Van cầu các ngươi cứu nàng! Nàng sắp không chống đỡ nổi nữa …”
Nguyên Tĩnh Vũ lòng như lửa đốt nhào tới cửa phòng giam, thấy bóng dáng bên
trong không còn sức sống, chỉ thấy tâm chùng xuống, rơi đến đáy vực sâu … Nàng như thế nào? Nàng còn sống không? Hy vọng cuối cùng của hắn cũng
tan nát sao?
Hắn dùng lực tay nắm chặt cửa lao, làm thể nào cũng không mở ra. Lúc này, Chu Trọng Nguyên chạy tới, đưa một cái chìa khóa.
Nguyên Tĩnh Vũ vội vàng mở cửa vọt vào. Đến bên người nàng, hắn đột nhiên dừng bước, chậm rãi quỳ trên đất, vươn cánh tay cẩn thận ôm nàng vào trong
ngực. Rốt cuộc cũng thấy nàng, thật tốt, nàng vẫn ở trong ngực hắn …
“Vương gia? Mau đưa phu nhân ra ngoài đi!” Dụ Dương vội vàng nói.
Nguyên Tĩnh Vũ mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc mất rồi lại
có, rồi lại lo lắng, lại hoảng sợ. Nhìn thấy nàng không có sức sống, hắn run rẩy đưa tay ra sau gáy nàng, cho đến khi cảm thấy được mạch huyết
yếu ớt của nàng, tim hắn mở đập trở lại. Đang ôm đầu nàng, Nguyên Tĩnh
Vũ lấy mặt mình dán vào trán của nàng, nhắm mặt lại, nước mắt không đè
nén được rơi trên khuôn mặt nàng.
“Khinh Nhan, ta sẽ không rời khỏi nàng, dù sống hay chết …” hắn mở cặp mắt đầu sương mù, nhẹ nhàng hôn lên mắt của nàng. “Khinh Nhan … thật tốt, nàng
còn sống, không có rời khỏi ta …”
“Vương gia, đừng trì hoãn! Người mau đưa phu nhân trở về Hành Hương uyển, ta
đi gọi đại phu!” Dụ Dương vừa dứt lời, đã chạy ra khỏi phòng giam.
“Vương gia, mau đưa phu nhân ra ngoài chữa thương đi!” Chu Trọng Nguyên thúc
giục. Nhìn bộ dáng ohu nhân bị thương không nhẹ, Dịch Duẫn Tiệp lần này
thật ra tay ngoan tâm, dù thế nào, phu nhân cũng là muội muội ruột của
hắn a!
Nguyên Tĩnh Vũ tỉnh ngộ lại, vội vàng ôm Dịch Khinh Nhan đứng lên, sau đó nhanh chạy ra ngoài.
Chu Trọng Nguyên nhìn trán vương gia đầy mồ hôi, bước chân cũng không vững, lo lắng hỏi: “Vương gia, ngài thương tâm quá độ, nếu không để thần đưa
phu nhân trở về cũng được?”
“Không, ta sẽ không lại buông nàng …” Nguyên Tĩnh Vũ vừa đi vừa nói, bước chân lại càng kiên định.
Vừa tới Hành Hương uyển, đại phu đã đến, vì biết người bệnh có ngoại thương lẫn nội thương, cũng đã chuẩn bị thuốc chu đáo, thị nữ cũng chuẩn bị
xiêm y sạch sẽ cùng với nước nóng, chờ ở trong phòng. Nguyên Tĩnh Vũ cho nàng nuốt hai hạt thuốc trị nội thương trước, uống một ly trà nhân sâm, sau đó mới cẩn thận đặt nàng xuống, cởi đi áo bào đầy vết máu. Hắn tự
mình rửa vết thương cho nàng, bôi thuốc, lại thay xiêm y sạch sẽ, xong
hết mới cho đại phu bắt mạch.
Thương thế Dịch Khinh Nhan đều như dự liệu, vết thương cũ ở ngực bị động, mất
máu quá nhiều, nội thương rất nặng, nếu không kịp thời chữa trị, có cứu
về được hay không cũng không chắc chắn …
Nguyên Tĩnh Vũ đem chính vụ giao cho Chu Trọng Nguyên xử lý, bản thân ở lại
Hành Hương uyển ngày đêm chăm sóc nàng. Buổi tối đặt ghế bên cạnh giường nàng, thỉnh thoảng chợp mắt.
Vừa tỉnh táo lại, mệnh lệnh đầu tiên là đem đám thị vệ đối với thương thế phu nhân nhìn như không thấy toàn bộ xử tử.
Trong sân Hành Hương uyển hôm nay, bọn thị vệ cùng Dịch Duẫn tiệp ngày đó
cùng xông vào Hành Hương uyển bị bắt quỳ ở đó. Hai ngày trước, Nguyên
Tĩnh Vũ không cho bọn họ uống một giọt nước, ngày thứ ba mới cho uống
một chút, hắn không thể cho bọn họ thoải mái như vậy. Bất kể bọn họ xuất phát từ mục đích gì, cũng không thể thoát tội danh phạm thượng, huống
chi người bọn hắn tổn thương chính là nữ nhân hắn yêu nhất …
Đúng vậy, là nữ nhân hắn yêu nhất, là tất thảy hạnh phúc cùng hoan hỉ … hắn cũng không lừa được bản thân, hắn thật yêu nàng …
Hắn hiểu được, thực ra cũng có rất nhiều người vô tội, này đó động thủ chỉ
có mình Dịch Duẫn Tiệp thôi, nhưng bọn họ có tội đồng mưu. Nguyên Tĩnh
Vũ có lệnh, phu nhân tỉnh lại, bọn họ sẽ không sao, nếu như phu nhân có
gì bất trắc, bọn họ cũng sẽ cùng chết theo. Mỗi người hôm nay đều cầu
nguyện phu nhân sớm tỉnh lại một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT