- Qúy cô Simons muốn nói gì vậy ? – Jennifer hỏi và hạ thấp giọng xuống, còn đôi mắt nàng thì nhìn theo hướng thảm cỏ phía trước chân họ - khi cô ấy nói là anh ấy đã bỏ trốn đến Continent sau khi bị bắt gặp trong một tình huống đáng ngờ với mẹ kế của anh ấy? – nàng đỏ mặt vì những lời nói của nàng, nhưng Lionel đã cắt đứt lời nói của nàng và bắt đầu cuộc tản bộ của riêng hai người khi mà họ chỉ vừa mới bắt đầu tiệc trà. Anh lạnh lùng nói với nàng là anh cực kỳ không hài lòng vì cách cư xử của nàng.

- Đó là một câu hỏi không phải phép – Tử tước Kersey nói – của một quý cô trẻ được trông đợi là giáo dục tốt mà anh hộ tống. Nhưng anh tin là những lời nói của quý cô Simons đã chứng minh điều đó !

Nàng im lặng trong một chốc, cố gắng hiểu những lời nói của anh, cảm giác giận dữ và tội lỗi giằng xé bên trong nàng. Làm sao mà anh dám trách mắng nàng như thể nàng là một đứa bé, một phần lý trí của nàng nghĩ như vậy. Và làm sao mà anh dám ám chỉ với một giọng nói lạnh lùng là nàng thiếu giáo dục. Và rồi một phần lý trí khác lại nhắc nhở nàng là nàng đã một lần để cho Bá tước Thornhill hôn nàng và có lẽ là nàng lại cho phép chàng hôn nàng lần nữa nếu như chàng thử làm điều đó với nàng trưa nay. Và một phần khác trong người nàng muốn khóc. Mùa xuân thật sự không đẹp như những gì nàng trông đợi.

- Nhưng anh ấy đã mang bà ấy theo đến Continent với anh ấy phải không ? – Nàng không thể không hỏi. Nàng biết như vậy. Và cuối cùng nhận thức được là nàng không thể giải thoát bản thân nàng khỏi sự quyến rũ không cưỡng lại được của Bá tước. Không thể nói như vậy được. Làm sao mà nàng có thể cảm thấy bị chàng cuốn hút khi mà nàng đã dành tất cả tình yêu của nàng cho Lionel ? – Anh ấy đã mang mẹ kế của mình đi đúng không ? Mà không có cha anh ấy ? Hay là nó chỉ xảy ra sau cái chết của cha anh ấy ?

- Điều đó xảy ra trước cái chết của ông ta ! – Tử tước Kersey nói với những lời nói rõ ràng – Điều đó rất có thể là nguyên nhân cái chết của ông ta ! Hắn ta bỏ trốn với nữ Bá tước bởi vì bà ta bị những người đứng đắn của đất nước này nhìn thấy là đang mang thai. Ngay tại nhà của cha hắn ta. Em đã thỏa mãn chưa ?

Đầu nàng cảm thấy ù ù và mũi nàng lạnh toát. Không. Nàng không thể tin điều đó. Chắc chắn là nàng đã hiểu lầm những gì Lionel nói. Bá tước đã làm … chuyện đó với mẹ kế của chàng ư ? Chàng là cha của đứa trẻ ư ? Và đã mang bà ấy đi xa để sinh nở sao ? Và … sau đó thì sao ?

- Bây giờ bà ấy đang ở đâu ? – giọng nói của nàng chỉ còn là tiếng thì thầm.

Anh cười. Nhưng khi nhìn anh nàng thấy anh có vẻ giễu cợt, một biểu hiện làm mất đi hình ảnh đẹp trai của anh. Nàng cau mày và nhìn ra chỗ khác.

- Dĩ nhiên là bị bỏ rơi ! – anh nói – Hắn ta đã chán bà ấy và quay trở về đây một mình !

- Ôi !

Nàng nhận ra là họ đi dạo dọc theo bờ sông. Có một đôi đang chèo thuyền trên sông, không nghi ngờ gì đó là một niềm vui phải trả giá đắt để được ở bên cạnh nhau trong khi mọi người đang dùng trà. Không có ai khác ở bờ sông nữa cả.

- Em cũng nhận ra là tại sao bị nhìn thấy với một người đàn ông là sai lầm tệ hại nhất không thể sửa đổi được với tiết hạnh của một quý cô. Và đó cũng là lý do anh ngăn cấm em không bao giờ được nói chuyện với hắn ta nữa !

Jennifer chầm chậm xoay chiếc ô trên đầu nàng và trong khi nhìn về phía chiếc thuyền trên sông. Nàng nói một cách bình tĩnh.

- Thưa Ngài ! Em đã hai mươi tuổi. Và không một ai có thể tiếp tục cư xử với em như thể em là một đứa trẻ và nói với em những gì em được phép và không được phép làm !

- Em còn quá trẻ và ngây thơ !

- Em không còn là một quý cô ngây thơ trong vòng một tháng nữa ! – nàng nói và quay sang đối diện với anh.

- Em sẽ là vợ anh ! – những cơ nơi quai hàm anh co giật.

À, đúng. Nàng có nghĩa vụ vâng lời anh giống như bây giờ nàng có nghĩa vụ phải vâng lời cha nàng, và vâng lời dì Agatha vì dì đã làm nhiệm vụ đó thay cho cha nàng trong suốt thời gian ra mắt của nàng. Đó là số mệnh của phụ nữ. Chỉ có tình yêu mới có thể làm cho sự cay đắng này bớt đắng đi một ít. Và nàng và Lionel yêu nhau. Hay là không ?

- Tôi nghĩ là ít nhất tôi cũng nên có một lý do chứ ? – nàng hỏi – Nếu Ngài phải ra lệnh cho tôi, thưa ngài, thì tôi nên biết tại sao mệnh lệnh này lại được đưa ra đến nỗi mà tôi phải tuân lệnh trong khi sự lựa chọn của tôi thì hoàn toàn đúng mực giống như những mệnh lệnh vậy ? Tôi đã được cảnh báo vài lần là phải tránh xa, không được đi cùng với Bá tước Thornhill, nhưng cho tới bây giờ tôi không có lý do gì để làm như vậy cả. Tôi là một người cư xử theo lý lẽ mặc dù tôi chỉ là một người phụ nữ !

Anh nhìn nàng chằm chằm, khuôn mặt đẹp trai của anh không cử động với những biểu hiện mà nàng không thể hiểu được.

Nàng nghĩ là anh không hiểu. Nàng cảm thấy nhói đau, băn khoăn về tương lai của nàng, về cuộc đời còn lại của nàng. Anh không hiểu nàng cũng là một con người, rằng phụ nữ cũng có trí tuệ như đàn ông.

Nàng yêu anh. Nàng dành toàn tâm toàn ý yêu anh một cách say đắm trong năm năm qua. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy hoang mang, nàng ước gì nàng có thể thỏa mãn với một tình yêu mù quáng, không lý lẽ. Nàng đã nghĩ tình yêu là tất cả đối với nàng. Nàng đã sống với ý nghĩ đó trong suốt mùa xuân, hôn ước và hôn nhân của nàng. Tình yêu có là tất cả không ?

- Dĩ nhiên là em có trí tuệ ! – anh nói – Nếu em thông minh thì em phải nhận ra là em nên sáng suốt làm theo những ý kiến khôn ngoan và sự từng trải của người đàn ông có trách nhiệm với em và của những phụ nữ lớn tuổi hơn em. Anh hy vọng là em không định làm cho mọi việc trở nên khó khăn !

Những lời nói của anh giống như một cái tát vào mặt nàng. Nàng cảm thấy choáng váng như thể anh vừa làm vậy và nó giống như một sự lăng nhục.

- Khó khăn ư ? Ngài muốn một người vợ dễ sai bảo và điềm tĩnh sao, thưa Ngài ?

- Tất nhiên là anh trông đợi một người vợ biết được vị trí của mình và thuộc về anh ! Anh sẽ làm ngơ với sự giáo dục của em vì sự thật là em lớn lên ở nông thôn, rằng em là người thích hợp với anh ! Cha và mẹ anh cũng vậy !

Và nàng thì không ư ? Bởi vì nàng đã khiêu vũ với Bá tước Thornhill và đi dạo cùng chàng trong khi không một ai nghĩ là cần thiết phải giải thích với nàng lý do tại sao nàng không nên làm như vậy ? Nàng nghĩ, những suy nghĩ làm nàng hoang mang vì nó hoàn toàn mới mẻ và lạ lẫm, có lẽ Tử tước Kersey không phải là người thích hợp với nàng.

Nàng chằm chằm nhìn anh. Nhìn vào khuôn mặt đẹp đẽ của Lionel. Người đàn ông mà nàng đã ngày đêm mơ tưởng quá nhiều đến nỗi dường như là nàng phải yêu anh và đã mơ về anh suốt cả cuộc đời. Có điều gì sai lầm đã xảy ra với Mùa Lễ Hội của nàng thế này ?

- Dường như em không hài lòng ! – anh nói – dường như em đã hối tiếc vì đã chấp nhận lời cầu hôn của anh ba tuần trước đây. Có lẽ bây giờ em muốn thay đổi câu trả lời của em trước khi việc hứa hôn được thông báo chính thức !

- Không ! – câu trả lời và sự hốt hoảng vì đã kích động anh hoàn toàn chỉ là bản năng, nhưng nó đã cứu nguy cho nàng và hoàn toàn lấn át sự ngờ vực lạ lẫm của nàng. – Không, Lionel, em yêu anh !

Và rồi nàng cảm thấy ghê sợ âm thanh trong những lời nói của nàng thậm chí ngay cả khi nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt thật xanh mà nhìn trông giống như màu đen. Nàng đã gọi tên anh trước khi anh cho phép nàng làm điều đó. Nàng đã nói là nàng yêu anh trước khi anh nói những lời đó với nàng. Nàng thật sự lúng túng. Nàng nghĩ là nàng đã nói sự thật. Nàng cắn chặt vào môi nàng nhưng không hạ thấp mắt nàng xuống.

- Anh hiểu ! – anh nói – Tốt ! Chúng ta không cần phải cãi vã nữa đúng không ?

Họ đang gây gổ ư ? Nàng tin là như vậy. Đó là một cảm giác nhẹ nhõm. Những người yêu nhau cãi vã là chuyện bình thường. Không, chính xác họ không phải là những người yêu nhau, dù thế nào đi chăng nữa cũng không phải. Nhưng họ đã hứa hôn. Đó là chuyện bình thường. Anh đã ghen và khó chịu, còn nàng thì đang tự bảo vệ mình. Bây giờ sự cãi vã đã chấm dứt. Bây giờ là lúc để làm lành, nàng nghĩ giống như là họ sẽ làm hàng tá hay hàng trăm lần trong suốt cuộc đời còn lại của họ. Đây là cuộc đời thật trái ngược với cuộc đời hoàn mỹ mà nàng từng mơ. Không có gì phải lo lắng cả.

- Em thậm chí còn không thích anh ta ! – nàng nói – Anh ta thật liều lĩnh, và … v…à không lịch sự. Em khiêu vũ với anh ta tại vũ hội của cha và của nhà Chisley chỉ bởi vì em không thể từ chối mà không có vẻ thô lỗ. Và em đi dạo với anh ta trưa nay cũng với cùng lý do đó. Em thật sự thích ở bên cạnh anh hơn, nhưng anh đã hứa sẽ chèo thuyền với Samamtha. Em không thích anh ta, và bây giờ em đã biết những gì anh ta đã làm, tất nhiên em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh ta nữa !

- Anh rất sung sướng nghe em nói như vậy ! – anh nói.

Nàng xoay cái ô, cảm thấy nhẹ nhõm và nhịp đập hỗn loạn trong tim nàng đã không còn cùng với sự kết thúc cuộc cãi vã giữa hai người. Nàng mỉm cười.

- Đừng trông giống như anh vẫn còn bực mình với em ! – nàng nói – hãy cười với em. Thật là một khung cảnh xinh đẹp cho một bữa tiệc ngoài vườn, và em đã trông đợi được đến đây, với anh !

Nàng đỏ mặt vì sự táo bạo của nàng, nhưng trái tim nàng vẫn tràn ngập tình yêu với anh. Anh đã ghen và nàng đã khiêu khích anh, dù cho nàng chưa bao giờ làm điều gì để cho anh phải như vậy cả.

- Và anh ở đây với em ! – Giọng nói của anh có phần nào cứng nhắc.

Nhưng sau đó anh mỉm cười và trái tim Jennifer lại đạp loạn xạ như những lần trước. Nàng đưa tay nàng cho chàng, nhận ra rằng nàng làm điều đó chỉ khi anh nắm tay nàng và đưa nó lên môi anh. Nàng ước gì, ôi, nàng ước gì họ đang ở một nơi nào đó không có ai nhìn thấy, vườn cây chẳng hạn, như vậy anh có thể hôn môi nàng. Đó dường như là giây phút hoàn hảo cho nụ hôn đầu của họ. Sự ấm áp, giây phút thoải mái mà họ vừa có với nhau.

- Tại Almack tối mai ! – nàng nói – Và vũ hội hóa trang tại nhà Velgard tối tiếp theo. Và sau đó là bữa tối của cha anh và buổi khiêu vũ hai đêm sau đó ! – nàng vẫn mỉm cười với anh.

Anh siết nhẹ tay nàng.

- Anh có thể đợi ! - anh nói và hôn tay nàng lần nữa.

Jennifer nghĩ là trước đây nàng đã nghe thấy là cãi vã sẽ tốt cho cả hai người. Rằng cãi vã sẽ luôn làm cho mọi thứ rõ ràng hơn và làm cho mối quan hệ trở nên tốt đẹp hơn. Điều đó thật là đúng. Nàng cảm nhận được sự ấm áp của anh qua ống tay áo khi họ đi tản bộ theo bãi cỏ, đi về hướng ngôi nhà. Nàng cảm thấy thật hạnh phúc. Tất cả đã qua rồi, sự buồn tẻ, gượng gạo lúc đầu của hôn ước giữa họ. Và cả sự ngờ vực những phút qua đã không còn nữa.

Nàng sẽ kiên quyết tránh xa Bá tước Thornhill suốt thời gian còn lại của Mùa Lễ Hội. Bây giờ nàng cảm thấy xấu hổ vì sự thoải mái với sự bầu bạn của chàng trưa này và cảm giác mà nàng đã chắc chắc là có một chút ít nào đó tình bạn giữa họ. Nàng cảm thấy bực bội hơn bao giờ hết với sự thật là nàng đã cho phép chàng hôn nàng tại vũ hội nhà Chisley. Nghĩ là nàng đã hiểu rõ về chàng, nàng nhận ra là hoàn toàn không khó khăn lắm để mà cư xử hoàn toàn lạnh nhạt với chàng nếu cần thiết.Mẹ kế của chàng ! Chàng đã làm việc đó với vợ của cha chàng.

Nàng hoàn toàn kiên quyết khép chặt trí nhớ của mình lại với sự đau đớn về sự thật xấu xa là nàng đã không còn thừa nhận khả năng là chàng đã hoàn thành việc gieo những hạt giống hoang dại của chàng và bây giờ đang nhận lấy những kết quả. Có vài chuyện không thể tha thứ được. Hơn nữa, chàng đã bỏ rơi mẹ kế của chàng cùng đứa trẻ của họ và để họ lại một mình tại một vùng đất xa lạ. Chàng đã không phải trả giá cho tất cả. Chàng là một kẻ đáng khinh. Hoàn toàn đáng ghét.

*****************************

- Và cậu đã nhận ra ! – Hầu tước Albert Boyle nói khi đã dùng xong bữa ăn trưa với bạn anh, Bá tước Thornhill tại câu lạc bộ White – tớ đã bị tóm rồi, cỏ vẻ như là thì quá khứ, thậm chí không phải là hiện tại và chắc chắn là không phải ở tương lai !

Bá tước nhìn bạn chàng với một cái nhìn sắc sảo.

- Nhưng cậu vẫn chưa tuyên bố điều gì chứ ? – chàng hỏi.

- Trời đất, chưa ! – Huân tước Albert rầu rĩ nhìn chằm chằm vào ly rượu của chàng trong một lúc trước khi uống – Tớ nói là nó sẽ xảy ra, Gabe ! Xuất hiện với một người quá nhiều lần tại các buổi khiêu vũ và nhảy với một người quá nhiều bản, và người nào đó sẽ nói với cô ấy là tớ đang đi mua hàng, trong khi sự thật là tớ chỉ xem lướt qua thôi ! Là Rosalie Ogden !

- Vậy mà tớ lại cho rằng năm nay ai đó mà có thể khuất phục được cậu thì đó chỉ có thể quý cô Newman thôi cơ đấy ! – Bá tước nói.

- À ! – Bạn chàng trả lời – Cô gái tóc vàng thú vị. Người phụ nữ quyến rũ mà mọi người đàn ông đều mơ ước được ôm trong tay ! – anh nhìn xuống vào cái cốc của anh – Và quý cô Ogden đơn điệu, bình thường và ngu ngốc là người mà tớ đã nhảy cùng và đi dạo bằng xe ngựa vì Frank đã nói là nàng không được lôi cuốn lắm, cô gái đáng thương !

- Và cô ta đang trông đợi một lời tuyên bố ? Và mẹ cô ta cũng vậy ư ? – Bá tước lo lắng – Cậu không cần phải làm điều đó đâu, Bertie. Cậu không thể dàn xếp với cô gái ư ?

- Chúa ơi, không ! – Hầu tước Albert nói – nàng không phải là loại con gái mà cậu có thể giấu giếm đâu đó, Gabe ! Thậm chí tớ còn định ngày mai đến nhà nàng, trước khi dũng khí của tớ tiêu tan hết !

Bá tước Thornhill chấm nhẹ khăn ăn trên miệng chàng và đặt nó xuống bên cạnh cái đĩa trống. Chàng tự hỏi chàng đã bỏ qua điểm nào. Chàng và Bertie là những người bạn thân thiết những năm qua, kể từ khi mà họ còn đi học.

- Tại sao ? – chàng hỏi – Cậu không tình cờ yêu cô gái đó đấy chứ ? – chàng không thể tưởng tượng bất cứ người đàn ông nào có thể yêu quý cô Rosalie Ogden, dù cho ý nghĩ đó thì quá tàn nhẫn. Cô ấy dường như hoàn toàn không có một nét đặc biệt nào mà một người đàn ông có thể nhận thấy là lôi cuốn. Bertie, thì ngược lại, trẻ, đẹp trai, giàu có, thông minh và được tất cả những quý cô mà anh quan tâm yêu mến.

Hầu tước Albert thở phù phù và thổi không khí bên ngoài miệng anh.

- Hình như là vậy đấy, Gabe ! – anh nói – anh nhảy với một cô gái vì cảm thấy thương hại cô ta, và tưởng tượng ra nỗi buồn và sự bẽ mặt mà cô ấy cảm thấy lúc trở về nhà và nằm trên giường khi thấy mình không có bạn nhảy trong suốt buổi tối trong khi những cô gái xinh đẹp khác thì khiêu vũ. Và rồi anh đi dạo bằng xe ngựa cùng cô ấy với cùng một lý do, đi tản bộ và chèo thuyền với cô ấy tại bữa tiệc ngoài trời, và tối qua lại khiêu vũ với cô ấy tại Almack. Và sau đó anh nhận ra là có một con người khác ẩn giấu bên dưới vẻ giản dị, trầm lặng và cả sự .. sự ngu dốt nữa. Một con người khác ngọt ngào theo một cách nào đó và là một con người thật sâu sắc, người sẵn sàng hy sinh cả bản thân nàng nếu điều đó là cần thiết. Người phụ nữ yêu những con mèo con để khuây khỏa nỗi buồn và khóc vì những cậu bé phải trèo lên lau ống khói, và bỏ qua những lỗi lầm của chị cô ấy và ưa thích đến phòng trẻ để nô đùa với cháu trai và cháu gái cô ấy thay vì đến những phòng khách lắng nghe những cuộc chuyện trò của người lớn. Và rồi anh nhận ra cô ấy không hoàn toàn đơn giản, trầm lặng hay ngu ngốc như anh ta tưởng.

- Cậu yêu cô ấy mất rồi ! Bá tước ngạc nhiên.

- Hay lắm ! Tớ không thấy ngôi sao nào ở trên đầu tớ cả ! – Hầu tước Albert nói – Không thể như vậy, đúng không, Gabe ? Chỉ là tớ, .., thôi được, chỉ là tớ có một tí tình cảm với nàng, tớ cho là vậy ! Điều này phần nào làm cho cậu khiếp hãi. Cậu không chú ý đến nó và đặc biệt không muốn nó, và không thích thú cho lắm khi khám phá ra điều đó. Nhưng tình cảm là thật, và nó tồn tại. Và hình như là chỉ có một điều duy nhất có thể làm với nó. Không, tớ cho là hai. Ngày mai tớ có thể rời London, đến thăm dì tớ ở Brighton, hoặc là một việc gì khác đại loại như vậy. Nhưng tớ sẽ luôn chờ đợi tin nàng lấy một gã đần độn nào đó và sẽ luôn tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu hắn ta để cho một cậu bé trèo lên lau ống khói hay là quẳng những con mèo ra khỏi nhà hoặc hắn ta đem đến cho nàng những đứa trẻ cho phòng trẻ con của nàng. Gabe, tớ nghĩ là chắc tớ đã đụng phải mặt trời rồi. Nó mới nóng gần đây thôi phải không ? Tớ biết nàng chưa được một tuần nữa. Tớ thậm chí còn không thể nói chính xác điều gì đã xảy đến với tớ nữa. Mọi thứ phải tiến triển một cách từ từ chứ. Đằng này nó đến quá nhanh !

- Cậu yêu cô ấy rồi ! – Bá tước lặp lại lần nữa.

- Được rồi ! – Hầu tước Albert nói – Cậu có thể gọi nó bằng bất cứ cái tên nào mà cậu muốn. Nhưng tớ nghĩ tớ sẽ bắt đầu từ ngày mai. Brigham là chú của nàng và là người giám hộ. Tớ sẽ phải có vài lời với ông ta trước. Và cả với mẹ nàng nữa. Tớ sẽ làm tất cả theo đúng thủ tục. Chắc chắn là tớ thậm chí còn quỳ xuống nữa nếu cần thiết – anh cau mày ngượng ngùng – Cậu có nghĩ là tớ sẽ làm điều gì đó lăng mạ nàng không, Gabe ?

Bá tước cười lục khục.

- Sẽ không có của hồi môn – Huân tước Albert nói tiếp – Hoặc là Frank đã nói như vậy, và cậu ấy biết điều đó từ chị mình, là bạn gái của chị nàng. Tớ không thể là một kẻ hấp tấp, vội vàng hay là tham lam bị của cải của nàng thu hút, phải không ? Hơn nữa, sẽ hay hơn nếu túi tiền của tớ đủ để chứng tỏ là tớ không quan tâm đến của hồi môn của nàng.

- Sẽ không có ai nghĩ khác đi những gì thật sự xảy ra đâu ! – Bá tước nói – một cuộc hôn nhân vì tình yêu của Bertie.

Bạn chàng nhăn nhó và uống cạn ly rượu.

- Tớ phải đi rồi ! – Hầu tước nói – tớ sẽ đưa nàng và mẹ nàng đến Tower chiều nay. Tớ sẽ thật sự hiểu rõ những cảm giác của tớ sau đó. Có lẽ tớ sẽ thay đổi ý kiến của mình và được cứu vớt. Cậu có nghĩ vậy không Gabe ?

Bá tước chỉ cười.

- Cậu có đi không ? - Hầu tước Albert đứng dậy.

- Không ! – Bá tước trả lời – Tớ nghĩ là tớ sẽ ngồi đây và uống thêm một ly nữa, Bertie. Tớ sẽ uống cho hạnh phúc và sức khỏe của cậu. Hãy đi đi và làm cho cậu trở nên đẹp đẽ với tình yêu của cậu !

Hầu tước Albert nhăn mặt một lần nữa và rời đi. Bá tước Thornhill không uống thêm một ly rượu nào khác, nhưng chàng ngồi một mình trong một lúc lâu, lơ đãng xoay cái ly bằng những ngón tay. Điệu bộ trầm ngâm của chàng làm cho những người quen từ bỏ ý định ngồi cùng bàn với chàng và cả những người hầu muốn dọn bàn.

“và rồi cậu bắt đầu nhận ra có một con người khác ẩn giấu … một người phụ nữ có thể hy sinh bản thân nàng … nó phần nào làm cho cậu hoảng sợ”

Chàng nghĩ là đó chỉ là vấn đề giữa chàng và Kersey. Chàng đã nhìn thấy mặt xấu xa của Kersey, và đã phải chứng kiến Catherine phải gánh chịu hậu quả của nó. Và bây giờ chàng nhìn thấy cơ hội trả thù và nhận ra bản thân chàng nắm lấy cơ hội đó với ước muốn hoàn thành việc trả thù. Kersey biết điều đó và đã đưa ra lời thách thức của hắn ta. Đó chỉ là việc giữa hai người họ.

Ngoại trừ một vấn đề là Jennifer Winwood bị mắc kẹt vào giữa. Nàng là con tốt mà chàng sẽ sử dụng để đảo lộn cuộc đời của Kersey, để tạo ra một vụ bê bối bôi nhọ tên tuổi của hắn ta. Phải công khai. Sẽ không có một đấu trường nào tốt hơn cho việc trả thù hơn là London trong Mùa Lễ Hội.

Jennifer Winwood không quan trọng. Nàng sẽ tìm thấy một người nào khác xứng đáng hơn Kersey. Thật ra, chàng đã tự nhủ bản thân chàng trước đây là chàng đang làm mọi việc với nàng với thiện ý. Nếu như chàng có thể chấm dứt hôn ước của nàng, thì chàng cũng làm điều đó vì quý mến nàng thậm chí nếu nàng không nhận ra điều đó. Nó hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả. Sự trả thù Kersey còn quan trọng hơn.

Ngoại trừ là ….

… “một người phụ nữ có thể hy sinh bản thân nàng”. Khi chàng tạ lỗi vì đã hôn nàng tại khu vườn nhà Chisley, nàng đã thừa nhận là nó làm cho nàng lúng túng, nó là nguyên nhân của vài sự lo lắng của nàng, nàng đã nói như vậy.

“…và rồi cậu bắt đầu nhận ra có một con người khác ẩn giấu …” Nàng thích thú với sự xúc động và những tình cảm ủy mị trong văn chương cũng không kém gì với sự hài hước và trào phúng. Nàng đã mất một con chó giống Ecốt. Một người dám cãi lại và là điển hình của sự hoang sơ và sự hăng hái vụng về khi cuộc tản bộ mới bắt đầu. Nàng chưa bao giờ có một quý ông làm bạn cả. Nàng đã đưa tay lên chạm vào má chàng khi chàng giả vờ buồn rầu với sự thật là sự hứa hôn của nàng có thể làm cho họ mãi mãi không thể trở thành bạn bè.

“…một người phụ nữ có thể hy sinh bản thân nàng …”

Chết tiệt ! Chàng không muốn làm nàng tổn thương. Không hề muốn chút nào. Và không muốn lừa dối nàng. Và cho đến bây giờ chàng vẫn chưa hề làm gì nhưng đã lừa dối nàng, giả vờ thân thiện và thậm chí là cảm giác đau đớn trong khi chàng không hề cảm thấy gì.

Ngoại trừ là …

“ … điều này phần nào làm cho cậu khiếp hãi. Cậu không chú ý đến nó và đặc biệt không muốn nó …”

Bá tước Thornhill bất ngờ đứng dậy và vội vàng với tay giữ cho chiếc của chàng không bị đổ ra phía sau. Chàng cần không gian và một vài bài tập luyện.

Chàng cần phải cứng rắn tại vũ hội hóa trang của quý bà Vel-gard tối nay. Chàng cần phải nhắc nhở bản thân chàng là ý muốn trả thù đã ám ảnh chàng như thế nào kể từ khi chàng nhìn thấy Kersey.

*************************************

- Em có nghĩ là sẽ có vài điệu valse tối nay không ? – Jennifer hỏi. Mặc dù hôm nay là một ngày ấm áp, nàng vẫn ngồi trên sàn nhà phòng khách với Samamtha, lưng quay vào lò sưởi, hong khô tóc. Cánh tay nàng ôm chặt lấy đầu gối. Nàng có một vẻ đẹp mà Samamtha luôn ghen tỵ. Nàng có thể là nữ chiến binh Amazon hay là nữ thần Hy Lạp hoặc là Nữ Hoàng Elizabeth I. Nàng dự định hóa trang thành nữ hoàng Elizabeth I tại vũ hội hóa trang tối nay. Samamtha, mặt khác lại trông còn quá trẻ và ngây thơ khi cô nhìn mình trong gương, và cô đã quyết định là tối nay sẽ hóa trang thành nữ chúa các vị tiên.

- Em tin là chắc chắn sẽ có ! – Samamtha trả lời – Em đã được nghe là thường thì như vậy, ngoại trừ trường hợp đôi lúc nó là buổi vũ hội ra mắt của ai đó !

- Chị cũng mong vậy ! – Jennifer tựa má lên đầu gối – Sam này, thật là quá tuyệt, không thể tin được khi được cho phép nhảy một điệu valsse tại Almack tối qua. Đó là giây phút hạnh phúc nhất đời chị, quá tuyệt, hay là một trong số những khoảnh khắc tuyệt vời nhất mà chị đã có.

- Và em thì bắt buộc phải khiêu vũ với Ngài Piper ! – Samamtha nói – Ông ta vụng về quá sức tưởng tượng đấy Jenny !

Chị họ của nàng cười. Và nhìn có vẻ cực kỳ hạnh phúc giống như vài ngày gần đây. Vai trò của họ hình như đã đảo ngược. Jenny là mặt trời, gần như luôn luôn mỉm cười. Samamtha, mặt khác, đang phải ép buộc tâm trạng của mình cố gắng nghe theo những người khác là Mùa lễ Hội đầu tiên của nàng thật tuyệt vời giống như những gì mà nàng mong đợi.

- Thật là đáng tiếc ! – Jennifer thừa nhận – Ai là người mà em thích nhảy cùng điệu valse, Samamtha, nếu em được quyền lựa chọn bất cứ quý ông nào ?

Lionel, Samamtha không tin được là nàng lại nghĩ đến cái tên đó và ngay lập tức dập tắt ý nghĩ đó. Trên sông tại bữa tiệc ngoài trời của quý bà Bromley, Lionel – tử tước Kersey – đã xin lỗi vì những gì đã xảy ra tại vũ hội nhà Chisley. Chàng đã mất bình tĩnh, chàng quả quyết, và chàng đã quên rằng chàng là một quý ông. Và sau đó chàng chèo thuyền trong im lặng trên sông, đôi mắt chàng thỉnh thoảng bắt gặp đôi mắt nàng. Khi mà chàng cầm tay nàng, dẫn nàng lên bờ, chàng đã giữ tay nàng lâu hơn mức cần thiết và siết chặt nó đến nỗi nàng gần như bật khóc vì đau và hấp tấp thì thầm và dữ dội vào tai nàng .

- Anh ước gì ! – chàng nói – anh có thể một lần nữa lại quên mất mình là một quý ông, Samamtha, anh ước gì … !Nhưng giọng nói của chàng kéo dài và đôi mắt chàng nhìn nàng chăm chú với vẻ ăn năn và nhút nhát.

- Ồ, em không biết ! – nàng nói với Jenny kèm theo một cái nhún vai – có thể là Hầu tước Albert Boyle, hay là Ngài Maxwell, hoặc là ngài Simons. Một ai đó nhảy đúng với điệu nhạc – nàng cười nhẹ nhàng.

Đôi mắt Jennifer điềm tĩnh nhìn Sam.

- Không có ai đặc biệt sao Sam ? – nàng hỏi – thật là lạ. Đôi lúc chị tưởng là em đang yêu điên cuồng một quý ông đẹp trai mà không có ít hơn bốn mươi ngàn bảng mỗi năm sau buổi vũ hội đầu tiên của chúng ta. Em có rất nhiều người hâm mộ. Sự thật là con số đó dường như tăng lên mỗi ngày. Nhưng em dường như là không quan tâm đặc biệt đến ai cả !

- Hãy cho em thời gian ! – Samamtha nhẹ nhàng nói – Em định là sẽ không chọn một quý ông nào xấu trai hơn Li – Tử tước Kersey đâu !

- Hoặc là Bá tước Thornhill ! – Jennifer xúc động, và quay đầu để tựa má nàng lên đầu gối bên kia – ý của chị là một ai đó đẹp trai như anh ấy !

Nếu Bá tước không bị tai tiếng khủng khiếp, Samamtha nghĩ, không tin được là những suy nghĩ về sự tự do lại quay trở lại. Và nếu không có sự hứa hôn. Anh ta dường như thích Jenny và chị ấy … Lạ thật, chị ấy đã hai lần ở một mình với anh ta. Gía như … giá như Lionel được tự do. Nhưng nàng đột ngột bắt suy nghĩ của nàng phải quay trở về hiện thực.

- Anh ấy không có mặt tại Almack tối qua ! – nàng nói – em tự hỏi anh ta có tham dự vũ hội tối nay không !

- Chị mong là không ! – Jennifer nói – Em có biết là những điều ngớ ngẩn mà Claudia Simons đã nói về anh ta tại bữa tiệc ngoài trời là thật không ? Anh ta đã chạy trốn với mẹ kế của mình. Bà ấy đang mang thai, Samamtha. Và sau đó anh ta bỏ rơi bà ta và đứa trẻ để quay về đây một mình !

- Vợ của cha anh ta ư ? – Samamtha thật sự cảm thấy kinh hoàng – Ôi, Jenny, chúng ta đã nhận xét đúng về anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lucifer. Ác quỷ. Anh ta thật sự làm điều đó sao ?

- Ngoại trừ một điều là anh ta không có vẻ gì là ác quỷ khi trò chuyện cả ! – Jennifer nói – Anh có vẻ như ấm áp và thân thiện. Nhưng chị tin rằng đó là bản chất của ác quỷ đúng không ? Ôi, nhưng chị không muốn nói về anh ta đâu, Sam. Chị mong là tối nay sẽ có vài điệu valse. Chị muốn nhảy điệu valse với Kersey một lần nữa và cảm nhận bàn tay anh đặt ngay eo lưng chị. Chị muốn chỉ nhảy với mỗi mình anh trong nửa giờ - Samamtha nhìn thấy Jenny nhắm mắt – Chị không thể đợi được !

Samamtha cảm thấy mất tinh thần giống như là có hàng ngàn quả cân bằng chì đang đè nặng lên tâm hồn hàng. Lionel, nàng nghĩ. Ôi, Lionel. Nàng cũng mong ước mãnh liệt được nhảy điệu valse với chàng tối nay… Ôi, đó là một ý nghĩ vô vọng.

Nàng đột nhiên cảm thấy ghét chị họ nàng. Và sau đó nàng xoay qua căm ghét bản thân nàng. Căm ghét Lionel. Nếu chàng đã nhen nhóm những tình cảm này của nàng, và nàng chắc là chàng đã làm như vậy, làm sao mà chàng có thể kết hôn với Jenny ? Nhưng chàng đã mắc kẹt vào một thỏa thuận không thành văn năm năm trước, khi mà chàng mới chỉ hai mươi tuổi.

Chỉ có Jenny mới có thể hủy hôn. Nó sẽ trở thành một vụ tai tiếng khủng khiếp thậm chí cả khi chị ấy làm điều đó, nhưng chàng không thể làm vậy. Một quý ông danh giá thậm chí còn không hủy bỏ một lời hứa. Nhưng Jenny không có lý do gì để hủy hôn cả. Chị ấy sẽ không bao giờ làm điều đó, trừ khi, trừ khi chị ấy biết được là chàng yêu người khác.

Samamtha cố gắng dứt ra khỏi suy nghĩ này.

- Ôi, Sam ! – Jennifer nói, ôm chặt đầu gối và vẫn nhắm mắt – Em phải sớm tìm một ai đó thôi, em phải biết được cảm giác hạnh phúc là như thế nào !

Samamtha tựa đầu nàng vào lưng ghế nàng đang ngồi và nhắm mắt lại. Nàng đột nhiên cảm thấy chóng mặt và buồn nôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play