Một tháng sau, Thái Hồng mới thoát khỏi nỗi đau khổ vì
cái chết của Hàn Thanh, tiếp tục cuộc sống thường ngày. Nhưng cô biết rằng, một
phần linh hồn mình – và một phần cuộc đời mình – đã rời đi cùng Hàn Thanh.
Chuyện hậu sự của Hàn Thanh từ đầu chí cuối đều do Lý
Minh Châu, Thái Hồng cùng một người bác của Hàn Thanh lo liệu. Nghe tin dữ của
con gái, cha mẹ Hàn Thanh suy sụp tinh thần, cả hai đều nhập viện, không còn
sức lực đến thành phố F dự tang lễ. Tro cốt của Hàn Thanh được người bác mang
về Nam Ninh an táng.
Cô bận bịu hết việc này đến việc khác. Suốt một tháng
nay, không biết bao nhiêu lần Thái Hồng vào cục công an phối hợp với phía công
an điều tra, lại cùng mẹ đi liên hệ với nhà tang lễ, chuẩn bị lễ truy điệu. Cha
của Hạ Phong từ dưới quê lên, ông là người đàn ông thấp bé, mặt đầy nếp nhăn,
lưng hơi gù, tóc đã bạc gần hết, ông nói bằng một thứ giọng quê nặng đến mức
khó mà nghe hiểu được. Ông không có tiền, vừa đau lòng vừa xấu hổ, sau khi đưa
thi hài con trai đi hỏa táng xong liền tức tốc quay về quê, chẳng chịu ở lại thêm
dù chỉ một ngày. Thái Hồng chỉ còn cách đưa ông ra ga, trước khi đi, ông run
rẩy lấy từ trong người ra một tấm ảnh: “Đây là cô con dâu mà bác kiếm cho nó,
cùng một thôn, chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, xinh xắn, ngoan hiền, đảm đang,
lại thích nó thật lòng. Tuy không học hành cao, nhưng dù sao cũng tốt nghiệp
trung học. Nó khăng khăng không chịu, nằng nặc đòi lấy người thành phố gì đó.
Con gái thành thị… thì làm sao nó chịu nổi cơ chứ?”
Trong bức ảnh là một cô gái dịu dàng, thanh tú, khẽ
mỉm cười, thấp thoáng vẻ e thẹn.
Nếu cô ấy lấy Hạ Phong, liệu sẽ có kết quả tốt chứ?
Liệu câu chuyện có như thế này không?
Sau hôm xảy ra chuyện của Hàn Thanh, Tô Đông Lâm từ
Đức bay về. Thái Hồng nghe tin bèn chạy đến phòng ICU của bệnh viện Nhân Dân.
Về việc Tần Vị bị đâm, phía cảnh sát giải thích rằng,
hôm xảy ra án mạng, anh đang cùng Hàn Thanh kiểm tra một bản báo cáo tài chính.
Hạ Phong cầm dao xông vào phòng, Tần Vị bảo vệ Hàn Thanh, trong lúc vật lộn với
Hạ Phong thì bị đâm trúng ba nhát dao. Đương nhiên Thái Hồng biết nguyên nhân
sâu xa hơn, nhưng cô không nói lời nào. Người chết thì đã chết rồi, còn Tần Vị
vốn là người nổi tiếng, cô không muốn tạo thêm tin đồn thất thiệt nào về anh
nữa.
Cô và Đông Lâm lặng lẽ đứng ngoài phòng ICU chờ đợi,
có thể thấy tâm trạng Đông Lâm đang đau khổ tột cùng, cả ngày ngơ ngẩn ngồi
trên ghế, hầu như không nói tiếng nào.
Giờ cơm tối, hai người xuống căng tin ở tầng dưới ăn
cơm, Đông Lâm chỉ gọi một bát canh cải. Không biết là do mệt mỏi vì chuyến bay
đường dài, hay do tâm trạng đang trĩu nặng, mà cả gương mặt anh đều tím đen.
Quay lại ICU, hai người ngồi xuống chiếc sofa ban nãy,
Thái Hồng nhấp một ngụm trà, chợt nói: “Anh trách em đi.”
“Trách em cái gì?”
“Lúc đầu, nếu không phải em khuyến khích Hàn Thanh đổi
việc, Hạ Phong sẽ không chịu áp lực nặng đến thế. Nếu không phải em khuyên Hàn
Thanh ly hôn, Hạ Phong sẽ không chó cùng rứt giậu. Em… thực sự hối hận vì lúc
đầu không nghe theo lời anh.”
“Anh cũng hối hận.” Tô Đông Lâm thở dài. “Anh không
nên đưa Hàn Thanh vào làm ở văn phòng của Tần Vị, đây đồng nghĩa với việc làm
liên lụy đến một người hoàn toàn vô tội.”
“Nếu anh không làm thế, Hàn Thanh sẽ làm ở công ty
anh, người chết sẽ là anh rồi.”
Đông Lâm đưa mắt nhìn cánh cửa kính phòng phẫu thuật,
ánh mắt đờ đẫn. Trầm mặc giây lát, anh bỗng nói: “Anh đã từng chết một lần.”
Không đợi Thái Hồng đáp lại, anh nhắm hờ mắt, bắt đầu
kể về chuyện giữa anh và Tần Vị.
“Anh quen biết Tần Vị khi anh mười bảy tuổi. Khi đó
anh mới tốt nghiệp trung học, cha mẹ bận một công trình bên Hông Kông, anh trai
ra nước ngoài du học, trong nhà chỉ còn một mình anh. Từ bé anh đã thích thám
hiểm, ước mơ trở thành thành viên đội leo núi, nhưng cha mẹ anh cảm thấy trò
này quá nguy hiểm, kiên quyết phản đối, cho nên anh chưa bao giờ thực hiện được
ước mơ này.
Anh muốn nhân cơ hội này đến Thần Nông Giá một chuyến,
xem thử xem có tìm được dã nhân trong truyền thuyết hay không. Chính mùa hè năm
đó, anh nói dối mình đi du lịch Vân Nam theo tour, thực ra là lén hẹn người đi
Thần Nông Giá. Người đó chính là Tần Vị. Cậu ấy cùng tham gia câu lạc bộ
Aircraft thiếu niên với anh. Trong câu lạc bộ có cả một bọn con trai to gan,
anh hỏi mọi người có muốn đi cùng anh không, nhưng chỉ có Tần Vị giơ tay. Vì
bọn anh không cùng nhóm nên anh và cậu ta không thân lắm, cũng không biết cha
mẹ hai bên từng có ân oán với nhau.
Đến Thần Nông Giá, sau khi chuẩn bị chu đáo, bọn anh
lên núi, hai đứa anh vì chọn tuyến đường đi mà gây gổ nhau, thế là quyết định
đường ai người nấy đi. Anh một mình đi suốt sáu, bảy tiếng đồng hồ, trong lòng
tràn đầy tự tin, nào ngờ một phút bất cẩn đụng phải tổ ong vò vẽ, sợ đến nỗi vứt
luôn ba lô, co giò chạy như điên, cứ chạy mãi thế là bị lạc đường, càng đi càng
xa, một thân một mình cắm đầu đi lung tung giữa chốn núi sâu. Trong ba lô chứa
tất cả đồ cứu sinh của anh, trên người anh khi đó trừ một chai nước suối ra
không còn gì cả. Suốt bảy ngày trời, vừa đói vừa khát, thực sự là đói lả rồi
nên đành tìm quả dại ăn cho đỡ đói. Ai dè lại ăn nhầm quả độc, nôn mửa, tiêu
chảy… Khi đó anh thực sự nghĩ rằng mình sẽ chết tại nơi đó.
Thái Hồng không kiềm chế được, chen ngang: “Không ai
biết anh mất tích sao?”
“Không. Đây là bài học mà anh dùng cả tính mạng mình
để đổi lấy, dù đi du lịch nơi nào, nhất định phải thông báo cho người nhà biết
địa điểm và thời gian dự kiến về nhà, nếu không sẽ không có ai nhớ để đi tìm em
đâu. Khi đó anh và Tần Vị cãi nhau rất kịch liệt, còn không thèm hẹn địa điểm
tập hợp gì cả. Cậu ấy đi một ngày, thuận lợi ra khỏi núi. Nhưng về đến khách
sạn thì lại không thấy anh quay về. Thực ra lúc đó anh đã check out rồi, còn
bảo với cậu ấy rằng khách sạn đó không tốt, khi quay về nhất định sẽ đổi khách
sạn. Tần Vị đoán có lẽ anh đã lạc đường rồi, ngày hôm sau vào núi tìm anh. Một
mình cậu ấy tìm suốt một ngày trong rừng, không tìm thấy liền báo cảnh sát dẫn
một đội cứu hộ đi tìm kiếm khắp nơi, suốt ba ngày trời vẫn không tìm được.
Người của đội cứu hộ đã bỏ cuộc, nói với Tần Vị rằng
đường trong ngọn núi đó thông suốt khắp nơi, có khả năng anh đã ra khỏi núi và
tiếp tục đi du lịch ở nơi khác rồi. Tần Vị không tin, bèn một mình vào rừng tìm
anh lần nữa, lần này cậu ấy tìm thấy chiếc ba lô bị mất của anh. Khi đó anh vừa
bệnh vừa mệt vừa lạnh vừa đói, còn dính một trận mưa, gần như sắp chết rồi, anh
tìm được một con suối, quyết định nằm bên bờ suối chờ chết. Ý thức của anh mơ
mơ màng màng, thường xuyên xuất hiện ảo giác, trong đầu cứ lóe lên từng luồng
ánh sáng trắng…”
Anh dừng lại một chốc: “Đúng lúc đó anh nhìn thấy một
bóng người đi về phía mình, anh còn ngỡ rằng đó là thiên sứ do Thượng đế phái
đến…”
“Sau đó thì sao?” Thái Hồng hỏi.
“Sau đó bọn anh trở thành bạn thân của nhau, nhưng
không ai trong bọn anh đem chuyện này nói ra cả.”
Thái Hồng im lặng tiêu hóa câu chuyện này, cuối cùng
hỏi: “Nghe bác sĩ bảo, vết thương của Tần Vị rất nguy hiểm. Dù có cứu được
nhưng trong thời gian ngắn không hồi phục ngay được, cần phải dưỡng bệnh trong
một thời gian dài. Anh tính thế nào?”
“Anh sẽ rời khỏi Tô thị.”
“Rời khỏi Tô thị?” Cô kinh ngạc nhìn anh. “Vì sao?”
“Con người anh rất may mắn trong kinh doanh, nên cha
mẹ hơi thiên vị anh. Anh trai anh vì điều này mà rất tức giận, cộng thêm Lợi
Lợi ở bên cạnh đổ thêm dầu và lửa, bây giờ gần như đã trở thành tâm bệnh của
anh ấy.” Tô Đông Lâm thoáng cười, lại hừm một tiếng. “Vì chuyện này mà hy sinh
tình cảm giữa hai anh em thực sự không đáng. Thứ mà anh ấy muốn thực ra anh
cũng không cần lắm, thôi thì dứt khoát trao cho anh ấy, vui cả làng.”
Trong phút chốc, Thái Hồng ngơ ngẩn. Trước giờ cô nghĩ
rằng mình hiểu rất rõ Đông Lâm, bây giờ lại cảm thấy không phải như thế.
“Thế anh định làm gì?” Cô hỏi.
“Giữ bí mật, sau này anh sẽ nói cho em biết.” Anh nheo
nheo mắt với cô.
Trải qua hai lần cấp cứu và nằm trong phòng ICU suốt
mười ngày, bệnh tình của Tần Vị dần dần ổn định, một tháng sau anh được đưa đi
Mỹ tiến hành phẫu thuật vùng ngực một lần nữa. Tô Đông Lâm gọi điện về báo,
cuộc phẫu thuật có độ khó rất cao, tình trạng hồi phục không như mong muốn, Tần
Vị hồi phục rất chậm, cần dưỡng bệnh một thời gian dài, mấy năm tới hai người
sẽ không về nước.
Không lâu sau, Thái Hồng nghe được từ Lợi Lợi rằng
Đông Lâm đã từ bỏ tất cả chức vụ của mình trong doanh nghiệp của Tô thị.
“Gã Tần Vị đó vẫn đang dưỡng bệnh trong một bệnh viện
ở California, nghe nói bệnh không nhẹ, đến bước đi cũng chẳng bước nổi. Bây giờ
tuy có thể nói chuyện được rồi, nhưng bắt buộc phải mang theo máy tạo nhịp tim,
hơn nữa phải hoàn toàn dựa vào sự chăm sóc của người khác.” Thực ra Lợi Lợi
cũng chỉ là nói thẳng, trong giọng nói còn có chút luyến tiếc, đau xót, nhưng
không hiểu sao, Thái Hồng lại cảm thấy cô ấy có chút hả hê.
“Nói vậy là… Đông Lâm cũng đang ở California ư?” Thái
Hồng hỏi.
“Còn gì nữa? Ai bảo bọn họ là cạ cứng của nhau?” Lợi
Lợi nói. “Cha chồng mình nhiều lần bắt cậu ta về nước nhưng cậu ta nhất định
không chịu, cộng thêm một số lời ong tiếng ve trên thương trường, ông già tức
muốn điên lên, bây giờ chỉ còn cách giao lại mọi việc cho Đông Vũ.”
“Ồ.” Thái Hồng nghĩ, đây chẳng phải đúng ý cậu rồi
sao?
“Sức khỏe của mẹ chồng mình dạo này không tốt lắm, hai
ông bà định năm sau nghỉ hưu, mình đang nghĩ, dù sao cũng phải cho mình một
chân trong hội đồng quản trị chứ, mình cũng từng học ngành kinh tế hẳn hoi đấy.
Mấy hôm trước, mình ngửa bài với mẹ chồng mình rồi, mình bảo rằng sau khi bà về
hưu, vị trí của bà ở Tô thị lúc trước đương nhiên phải để cho mình, sợ mình
không đủ kinh nghiệm thì có thể cử người dạy mình mà. Từ trước đến giờ mình
luôn có hứng thú đối với quản lý doanh nghiệp, cũng rành rẽ tài vụ, bây giờ
đang đăng ký theo học một lớp MBA. Mình hoàn toàn có thể giúp đỡ cho Đông Vũ…”
“Ừm, cố gắng làm, trở thành một nữ doanh nhân!” Thấy
cô háo hức vẽ ra một tiền đồ tươi sáng, Thái Hồng cảm thấy Lợi Lợi tranh qua
giành lại, cuối cùng cũng giành được một khoảng trời mới để cô có thể vận dụng
tài năng, cũng coi như là sau cơn mưa trời lại sáng, không thể không chúc mừng
cô.
“Nói thực lòng, Thái Hồng…”, Lợi Lợi rướn người về
phía trước, thoắt chuyển đề tài. “Cậu có hy vọng mình sẽ sống tốt hơn cậu
không?”
“Đương nhiên mình hy vọng cậu sẽ có thể sống tốt hơn
mình rồi.”
“Nói dối.” Nụ cười của cô vụt biến mất. “Cậu không
thích mình, trước giờ cậu luôn qua quýt với mình. Cho dù hai đứa mình có thân
thiết, nhưng cậu hở tí là lại nhắc đến Hàn Thanh. Mình thực sự không hiểu, cái
đứa đầu óc đần độn như Hàn Thanh ấy, mình có điểm nào không bằng cô ta hả?”
Một tiếng “keng” vang lên, Thái Hồng đặt mạnh chiếc thìa
bạc đang cầm trong tay xuống, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Lợi Lợi, Hàn
Thanh luôn là người bạn thân thiết nhất của mình. Cô ấy đã mất rồi, mình không
hy vọng cậu bất kính với người đã khuất. Còn vì sao mình không thích cũng như
không muốn thân thiết với cậu, nguyên nhân trong đó chắc chắn cậu hiểu mà.”
“Ừm.” Lợi Lợi đứng bật dây, sửa sang lại trang phục
một chút, cười nhạt. “Thế thì mình phải ấm ức thay cho Hàn Thanh rồi. Cậu xem,
làm bạn thân nhất của cậu cuối cùng có kết cục thế nào? Thái Hồng, cậu có biết
vấn đề của cậu là ở đâu không hả?”
Thái Hồng tức đến mức suýt quên cả thở.
“Cậu rất biết quyết định thay cho người khác, hoặc là
thuyết phục người khác ra quyết định.” Lợi Lợi nói. “Nhưng bản thân cậu lại
không quyết định được. Cậu nghĩ rằng bản thân có kiến thức, có lý lẽ, thực ra
cậu chỉ là một đứa đáng thương, cậu không muốn mất bất cứ thứ gì, để rồi cuối
cùng cậu không có gì cả. Đây là danh thiếp mới của mình, mình luôn coi cậu là
bạn, cũng từng nghĩ mọi cách để giúp cậu, tuy rằng lần nào thái độ của cậu cũng
khiến lòng mình thấy nguội lạnh. Nếu cậu cần giúp đỡ, cứ gọi cho mình.”
Bạn ngỡ rằng tất cả những điều tốt đẹp sẽ vì bạn mà
dừng lại, không biết rằng, chỉ trong chớp mắt, những bạn bè thân quen, người
bạn yêu say đắm đều bỏ bạn mà đi.
Vẵn thành phố đó, vẫn cây cầu vượt đó, mỗi ngày vẫn
phải chen chúc trên xem buýt… nhưng đối với Thái Hồng, thành phố này đã dần dần
mất đi sức sống của nó.
Giữa đêm khuya, cô thường giật mình tỉnh khỏi cơn ác
mộng, sau đó chìm vào nỗi day dứt khôn nguôi.
Cô không thể không thừa nhận những lời của Lợi Lợi là
đúng. Chẳng phải sao? Mọi thứ đều là họa do cô gây ra. Nếu không phải cô ủng hộ
Hàn Thanh đi tìm việc, nếu không phải cô khẩn cầu Đông Lâm thu xếp cho Hàn
Thanh… thì những người đó sẽ vẫn sống yên ổn trên đời này. Có lẽ cuộc sống của
họ không được hạnh phúc như ý, hoặc hở ra là cãi nhau, nhưng chỉ cần sống thì
sẽ có tương lai, có hy vọng và vô vàn khả năng khác.
Còn sống vẫn tốt hơn bất cứ điều gì khác.
Hai tháng sau, nhà trường kêu gọi các giảng viên trẻ
đi hỗ trợ giảng dạy ở vùng cao. Khoa của Thái Hồng được cử hai người, cô liền
đăng ký đầu tiên, chọn đến huyện Lung An, nơi có hoàn cảnh khó khăn nhất.
Chủ nhiệm khoa gọi cô lên văn phòng, nhìn cô một lượt:
“Cô Hà, huyện Lung An thực sự là vùng cách mạng cũ đấy, xuống tàu phải chuyển
sang xe khách, xuống xe khách còn phải đi bộ qua mấy ngọn núi, cuộc sống vùng
đó khó khăn vô cùng, cô có thể kiên trì được sao? Trong khoa định phân một thầy
giáo đến nơi đó, cô có thể chọn huyện khác mà, gần ga một chút, nếu có về thăm
cha mẹ cũng tiện hơn.”
Vì chuyện này, Lý Minh Châu đã nổi cơn tam bành, đến
mức vào trường tìm chủ nhiệm khoa mấy lần, về nhà lại khẩu chiến với Thái Hồng.
Lý Minh Châu vẫn chưa sửa được tật cũ, chỉ cần tư tưởng của con gái có chút
lệch lạc là lại đi tìm giáo viên nói lý lẽ, cảm thấy tất cả những chuyện con
mình làm nhất định là do chịu ảnh hưởng của bạn xấu hoặc áp lực của người thầy.
Nhưng chủ nhiệm khoa là ai chứ, mấy chục năm làm công
tác giáo dục, đối phó với một Lý Minh Châu chẳng phải là việc dễ như trở bàn
tay sao? Lý Minh Châu thất bại bèn về nhà càu nhàu với Thái Hồng: “Con làm trò
quái gì thế hả? Đến một đứa bạn trai con cũng chẳng có, giờ lại đi xung phong
làm cá nhân tiên tiến cái nỗi gì? Điều kiện ở vùng núi kém như thế, nếu ngã bệnh
thì sao? Tiểu thư của tôi ơi, bình thường lại đi cho tôi nhờ, đến chỗ đó sẽ
chết người đó! Cái loại chủ nhiệm gì mà chỉ vì bản thân trèo lên cao, lấy tính
mạng của giảng viên trẻ ra làm trò đùa! Đừng nghĩ rằng vài ba câu của ông ta là
có thể yên chuyện với mẹ, mẹ tìm hiệu trưởng nói chuyện! Hiệu trưởng không đồng
ý, mẹ tìm Bộ Giáo dục!”
Thái Hồng vội kéo bà lại: “Mẹ à, tuy chủ nhiệm và bí
thư đều là lãnh đạo, nhưng cũng là đồng nghiệp của con. Con và họ là quan hệ
bình đẳng giữa những người trưởng thành với nhau. Mẹ đừng có tìm ai nữa, cái
này không phải do họ phân công cưỡng chế, là do con tự quyết định.”
Thái Hồng ở huyện Lung An suốt một năm trời, chỉ về
thăm nhà đúng một lần vào kỳ nghỉ. Cuộc sống ở vùng núi đúng là khó khăn thật,
nhưng rời xa đô thị huyên náo, ở đây nhịp sống rất chậm rãi, rất thích hợp cho
người đọc sách bình tâm nghiên cứu học thuật. Trừ thời gian dạy học ra, tại một
căn nhà nhỏ trong núi, Thái Hồng vắt óc nghiền ngẫm, viết bài luận, giáo án…
thu hoạch được không ít.
Sau khi kết thúc việc hỗ trợ giảng dạy, rơi nước mắt
từ biệt hương thân phụ lão, cô xách một túi lớn những thổ sản do học sinh tặng
lên tàu về nhà.
Đó là một chuyến tàu chợ, đi qua mười mấy nhà ga nhỏ,
trong đó có ga Trung Bích, cũng chính là quê hương của Quý Hoàng. Và trên cả
tuyến đường này, Trung Bích cũng được coi là một ga lớn.
Lên tàu, sắp xếp xong hành lý, Thái Hồng bất ngờ phát
hiện trên cốc trà của một cô ngồi đối diện in dòng chữ: “Bệnh viện Công chức mỏ
than thành phố Trung Bích”, bèn bắt chuyện với cô ấy. Thái Hồng hỏi cô ấy có
biết Quý Hoàng không, không ngờ cô ấy gật đầu: “Quý Hoàng? Cô biết chứ! Nhà họ
Quý ở Trung Bích nổi tiếng lắm đấy, người không biết họ chắc không nhiều.”
“Ồ” Thái Hồng ngạc nhiên.
“Cậu ấy là học sing trường Trung Bích Nhất Trung, đậu
thủ khoa đại học. Theo học trường đó đều là con cháu của thợ mỏ, mười mấy năm
không có ai thi đỗ đại học, vậy mà năm đó đột nhiên Quý Hoàng thi đỗ, hơn nữa,
còn là trường hàng đầu, nổi tiếng cả nước, tin này còn được đăng trên báo thành
phố luôn ấy. Từ sau khi cậu ấy đỗ đại học, Trung Bích Nhất Trung như được khai
quang, mỗi năm đều có mấy người thi đỗ, ở khu vực này cũng được coi như trường
trung học trọng điểm rồi. Quý Hoàng còn có hai cậu em trai, cũng rất giỏi,
thành tích học tập cực tốt, mọi người đều nói hai anh em sớm muộn gì cũng sẽ
thi đỗ đại học thôi.” Cô ấy kể mà sống động y như thật.
Thái Hồng thở dài: “Chỉ tiếc là mẹ anh ấy mất rồi, nếu
không thì khi biết các con mình đều đỗ đại học chắc bà vui lắm.”
“Nói đến chuyện này đúng là thảm thật. Mẹ của Quý
Hoàng từ khi lâm bệnh nặng đến khi qua đời, đều nằm ở bệnh viện bọn cô. Cô ở
khoa Nội, khá thân với y tá bên bộ phận nội trú.” Cô ấy thở dài đánh thượt.
“Con cái nhà họ Quý đều là những đứa con hiếu thảo. Quý Hoàng dạy học ở thành
phố, không chăm sóc gia đình được, hai đứa em trai học trung học nội trú, học
hành căng thẳng đến đâu nhưng hằng ngày đều dành thời gian vào bệnh viện thăm
mẹ, đến bài tập cũng làm trong phòng bệnh. Quý Hoàng thì càng khỏi phải nói,
thấy thận của mẹ không tốt, tự nguyện mang thận của mình hiến cho bà, còn nói
đưa bà ra thành phố làm phẫu thuật. Liên hệ với bác sĩ và bệnh viện rồi, cũng
định ngày rồi, đáng tiếc…”
“Cháu cũng có nghe nói. Bệnh của mẹ anh ấy đột ngột
chuyển xấu, không kịp làm phẫu thuật nên qua đời.” Thái Hồng khẽ bổ sung.
“Hả?” Người kia nhìn cô, khịt mũi hừ một tiếng. “Cháu
nghe ai nói thế?”
“Cháu là đồng nghiệp trước đây của anh ấy, cùng dạy ở
một trường đại học, thầy cô trong khoa đều nói thế mà.” Thái Hồng ngạc nhiên.
“Có chuyện gì không đúng sao?”
“Chuyện không phải như thế đâu!”
“Thế chuyện là sao?” Cô hỏi.
“Mẹ của Quý Hoàng là tự sát đấy, nhảy từ tầng năm của
bệnh viện xuống, chết ngay tại chỗ.” Cô đó nói. “Hôm đó, một cậu em trai của
Quý Hoàng chăm sóc bà. Bà ấy nói muốn uống canh ngó sen, sai con trai đi mua.
Nhưng khi thằng bé mua canh về thì trông thấy thi thể của mẹ ở dưới lầu… Thằng
bé như phát điên, mất tích suốt mấy ngày trời, anh thằng bé chạy về đi tìm kiếm
khắp nơi, lo đến nỗi như muốn điên luôn.”
Thái Hồng đang ăn táo, nghe đến đây, cô cắn gấp quá,
cắn rách cả ngón tay luôn.
Ra là như thế!
“Thực ra tỷ lệ thành công của phẫu thuật cấy ghép thận
rất cao.” Trống ngực Thái Hồng đập thình thịch. “Chắc có lẽ bà không tự tin về
bệnh tình của mình.”
“Không phải.” Cô ấy nhấp một ngụm trà. “Hôm mẹ cậu ta
nhảy lầu, bà ấy có nhận được một cú điện thoại. Không phải của Quý Hoàng, là
một người phụ nữ lạ. Điện thoại gọi đến chỗ y tá, y tá lại chuyển tới máy phụ
của bà. Bọn cô đoán người phụ nữ đó đã tiết lộ chuyện Quý Hoàng định hiến thận
của mình cho bà. Buổi sáng bà nhận được điện thoại, lập tức tìm bác sĩ gặng
hỏi. Bác sĩ không chịu nói ra sự thật, bà bèn viện một lý do để ra ngoài, hình
như là đi gọi điện để chứng thực. Đến buổi tối thì nhảy lầu.”
Trong phút chốc Thái Hồng bỗng đờ người.
“Bệnh viện sợ gánh trách nhiệm, phái người đến cục
điện tín tra số điện thoại đó, biết là ở một trạm điện thoại công cộng từ thành
phố bọn cháu. Lại hỏi Quý Hoàng có khi nào người quen của cậu ta cố tình tiết
lộ tin này cho mẹ cậu ta không, Quý Hoàng bảo không có.”
Sắc mặt của Thái Hồng trắng bệch, cô nhìn cô ấy, hỏi:
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó chuyện này cứ thế kết thúc chứ sao! Đương
nhiên, mẹ cậu ta bị bệnh mấy năm nay, lại mắc chứng trầm cảm nhẹ, trong tình
huống này nghĩ quẩn cũng là có khả năng.”
“…”
Suốt quãng đường còn lại, Thái Hồng không nói thêm câu
nào, chỉ nằm im trên giường không động đậy. Nhớ lại hôm mình và Quý Hoàng cãi
nhau ở bệnh viện không biết bao nhiêu lần, cảm xúc dâng trào, lòng cô rối như
tơ vò.
Đến ga cuối, Thái Hồng kéo hành lý nặng nề ngồi taxi
chạy thẳng về nhà.
Khu chung cư nhà cô vẫn không có gì thay đổi, trừ việc
nó càng cũ kỹ, lâu đời hơn, đường phố càng bẩn hơn, hàng quán nhỏ hai bên đường
càng nhiều hơn… Các cô, dì, thím vẫn túm tụm cùng nhau nhặt rau dưới lầu. Trên
tường vẫn dán đầy những tờ quảng cáo của công ty chuyển nhà. Đi lên lầu, vào
nhà, đặt hành lý xuống, Minh Châu cười tươi từ trong bếp đi ra đón cô: “Ôi
trời! Rốt cuộc con cũng về đến nhà rồi! Mẹ nấu canh đậu đỏ cho con rồi đấy, còn
cho thêm mấy miếng tổ yến vào. Cục cưng của mẹ, con xem con kìa, gầy tong gầy
teo thành bộ dạng gì rồi này!”
Cơn lửa giận trong lòng Thái Hồng sôi sùng sục suốt cả
quãng đường, giờ đứng trước mặt mẹ, tức thì bộc phát: “Mẹ, con hỏi mẹ, có phải
mẹ đã gọi điện cho mẹ của Quý Hoàng không?”
Lý Minh Châu nghe vậy liền cau mày, mặt sa sầm: “Con
nói gì? Gọi điện thoại?”
“Mẹ đừng giả vờ lẩm cẩm nữa!” Thấy Minh Châu không
thừa nhận, lửa giận trong cô càng bốc cao hơn: “Có phải mẹ đã từng gọi điện cho
mẹ của Quý Hoàng không?”
“Kỳ lạ, mẹ gọi điện cho mẹ Quý Hoàng làm gì cơ chứ? Mẹ
đâu có quen biết gì bà ta! Mẹ chỉ mong người ta đừng đến kiếm chuyện với mẹ, cớ
sao lại chủ động liên lạc với bà ta cơ chứ? Đừng có hòng!” Đây là lần đầu Thái
Hồng nói năng lỗ mãng thế này, Minh Châu lại sợ sao? Bà lập tức cao giọng quát.
“Mẹ nói dối! Đừng nói với con là mẹ không đi tìm hiểu
mọi chuyện về Quý Hoàng! Đừng nói với con là mẹ không biết tình hình gia đình
anh ấy! Mẹ biết rõ mẹ của Quý Hoàng lâm bệnh nặng, còn gọi điện nói với bác ấy
chuyện thay thận!”
“Trời ơi! Hà Đại Lộ, ông mau ra đây xem con gái ông
này, chỉ biết bênh chằm chặp người ngoài! Thái Hồng, mẹ có gọi điện hay không
thì giấu được ai nào? Con trực tiếp gọi điện cho mẹ Quý Hoàng hỏi là ra ngay
chứ gì?”
“Mẹ còn không biết thẹn mà hỏi con câu này sao? Mẹ
biết rõ là người chết không thể đối chứng! Mẹ Quý Hoàng nhận được điện thoại
của mẹ, ngay hôm đó đã nhảy lầu tự vẫn rồi! Mẹ vui lòng rồi có đúng không? Bây
giờ Quý Hoàng hận con, mẹ cuối cùng cũng thành công rồi, đúng không hả?”
Vừa dứt lời, một cái bạt tai nảy lửa giáng thẳng vào
mặt cô: “Nói xằng nói bậy! Lý Minh Châu mẹ đúng là ghét Quý Hoàng, nhưng mẹ
không thèm làm mấy trò thất đức ấy đâu!”
“Chính là mẹ làm! Trừ mẹ ra thì còn ai nữa? Đấy là tác
phong trước giờ của mẹ!” Thấy mẹ không những không hối lỗi mà còn chống chế xảo
biện, Thái Hồng tức giận. “Là giấc mơ tiểu thư của mẹ không thực hiện được, nên
trông chờ con thực hiện thay mẹ, để phục tùng mẹ, con chịu đựng, chia tay với
Quý Hoàng, như thế vẫn còn chưa đủ sao? Mẹ vẫn không thỏa mãn sao? Còn phải
diệt cỏ tận gốc, hại chết một mạng người ư? Mẹ! Mẹ thế này mà là yêu thương con
sao? Mẹ… mẹ đúng là xấu xa!”
“Con nói cái gì? Con nói lại lần nữa xem!” Lý Minh
Châu tức đến nhảy dựng lên. “Đồ nghiệp chướng ngu xuẩn! Mẹ hại ai hả? Bệnh nhân
người ta nghĩ quẩn nhảy lầu tự sát liên quan gì đến mẹ cơ chứ? Nếu không phải
mẹ con, mẹ cũng chẳng thèm lo cho con làm gì, con muốn lấy ai thì lấy! Mẹ làm
tất cả đều vì hạnh phúc của con!”
Thái Hồng xông vào phòng ngủ, vơ lấy mấy quyển sách
chuyên ngành và vở ghi chép ném vào một chiếc túi to, rồi xông ra ngoài phòng
khách, gào vào mặt Lý Minh Châu: “Hạnh phúc của con mẹ quan tâm sao? Mẹ coi
trọng sao? Nói cho cùng, mẹ chẳng qua là muốn chiếm hữu con, thay con quyết
định, mẹ cảm thấy mẹ có quyền làm như thế đúng không? Bởi vì con không phải con
ruột của mẹ, mạng của con là do mẹ nhặt về, mẹ có ơn với con, cho nên mẹ có
quyền quyết định tất cả mọi thứ của con, bao gồm tình yêu của con, hạnh phúc
của con và cả tương lai của con, đúng không?”
“Cút! Hà Thái Hồng, cô cút ngay cho tôi! Cút được bao
xa thì cút! Mãi mãi đừng bao giờ về các nhà này nữa!”
“Con sẽ cút ngay, sẽ cút đi thật xa!” Thái Hồng vác
hành lý sải bước ra cửa, cầm di động ném thẳng xuống sàn, vỡ tan. “Con hận cha
mẹ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT