Trong khi Phù Dung giới thiệu các món ngon trong Lai Ngọc Thành tửu lâu thì có chiếc xe ngựa chạy tới, trên xe ngựa chạm trổ hoa văn thanh trúc lộng lẫy, trên đường phố mọi người đều tránh sang hai bên, bởi vì dấu hiệu thanh trúc chính là gia huy của Tĩnh An vương phủ.

Giờ phút này Sa Lãng Thần đang ngồi trong xe, bởi vì hôm nay ngày đẹp hiếm có, vì vậy cửa sổ xe mở ra tấm ngăn khắc hoa, chỉ dùng màn trúc ngăn cách trong ngoài, làm ánh mặt trời có thể xuyên vào bên trong xe.

Tầm mắt của hắn xuyên qua mành vá, nghiêng mắt nhìn cảnh bên ngoài, lơ đãng trông thấy bên cạnh đường phía trước, Triệu Như Hi cùng mấy tỳ nữ nói chuyện, mặt mày vui vẻ, không biết vì chuyện gì, khóe miệng chứa nụ cười nhu hòa ấm áp.

Trong mắt hắn lộ ra một vệt trầm tư, ngày trước để Thẩm Bình Tam sai người cẩn thận điều tra Vu Nguyệt Oanh, biết được nàng chưa từng học múa, nhưng hai lần trước tài múa của nàng bày ra thành thạo tuyệt đẹp như vậy, tuyệt đối không thể như nàng nói trong mộng nhìn thấy liền có thể múa được.

Lúc trước vì đào hôn nàng kiên quyết cùng Diệp Thiếu Phi bỏ trốn, có thể nhìn ra tính tình nữ tử này cực kỳ mạnh mẽ, sau đó thất bại bị tóm, càng quyết tuyệt cùng tình lang uống thuốc độc tuẫn tình, có thể thấy được giữa hai người tình thâm ý thiết, có thể Diệp Thiếu Phi đã chết, còn nàng sống một mình, theo lý nàng nên đau đến không muốn sống mới đúng, nhưng theo vẻ mặt của nàng, nhưng hắn không thấy một tia đau đớn thương tâm.

Chỉ có khi khiêu vũ, nàng mới toàn tâm tập trung vào vũ đạo mà theo kỹ thuật nhảy toát ra biểu hiện bi thương, nhưng múa xong, thần sắc thống khổ thoáng chốc biến mất.

Là nàng đã quên lãng tình cảm đối với Diệp Thiếu Phi, hay là... Vu Nguyệt Oanh này cũng không phải là chân chính Vu Nguyệt Oanh?

Xe ngựa rời đi trước, trong lòng Sa Lãng Thần kiềm chế tâm tình khác thường mới dâng lên, quay đầu liếc nàng một cái, lúc này mới thu lại nỗi lòng.

Lúc này Triệu Như Hi không biết Sa Lãng Thần đã nghi ngờ nàng, dưới sự hướng dẫn của Phù Dung, kích động đi tới quán ăn Đổng Tứ, thưởng thức các loại trứng nổi danh.

Có trứng chưng, trứng luộc, trứng hồng, trứng xào, trứng nướng, trứng sấy, trứng kho, trứng rán, vân vân… Triệu Như Hi lần đầu được ăn nhiều loại trứng giống như vậy, mỗi loại đều nếm say sưa một ít, sở thích ăn uống của nàng được mở rộng nên mặt mày hớn hở.

Lấp đầy bụng trên đường trở về Vương phủ, nhìn thấy bên đường có người bán kẹo mạch nha, Triệu Như Hi liền lập tức yêu cầu đậu xe, xuống xe mua.

Khi nhỏ, cha nàng ngoại tình cùng mẹ ly hôn, sau nàng cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, cho dù trong nhà chỉ có hai người bọn họ, nhưng mỗi khi tết đến, mẹ đều tự mình làm Ngưu Yết Đường (kẹo hạnh phúc) cho nàng ăn, dư thừa gửi cho thân bằng hảo hữu.

Mẫu thân làm Ngưu Yết Đường là ngon nhất, cứng mềm vừa phải, làm cho nàng ăn một lần không dừng được, liều mạng một ngụm tiếp một ngụm đút vào miệng.

Mấy năm trước sau khi mẹ qua đời, trong nhà chỉ còn mình nàng, nhưng mỗi khi gặp tết đến, nàng đều theo thói quen mẹ lưu lại, làm Ngưu Yết Đường ăn.

Đây là tết đầu tiên nàng đến thế giới này, nếu nơi này có kẹo mạch nha, vậy thì không lo không có nguyên liệu làm Ngưu Yết Đường.

Trở lại Vương phủ, khi Triệu Như Hi nói với La Minh Mậu muốn tự mình làm điểm tâm ngọt thì hắn lập tức lui ra cho nàng sử dụng, vật liệu cần dùng lúc trước ở trên đường nàng đã mua đủ, chỉ thiếu sữa bột, nhưng cũng không sao, không thêm sữa bột, nhưng cũng có thể làm ra Ngưu Yết Đường hương vị truyền thống đến.

Làm Ngưu Yết Đường kiểm soát nhiệt độ là khó nhất, nếu kiểm soát không tốt, làm ra không phải quá cứng thì quá mềm, nhưng nơi này không có nhiệt kế để đo, tất cả chỉ có thể dựa vào cảm giác.

Nàng thêm lượng nước cùng đường trắng, muối thích hợp vào bạch Mạch Nha mới mua về đồng thời nấu lên, lợi dụng khi nấu Mạch Nha thì nàng cho chút nước cùng lòng trắng trứng đánh lên, bởi nơi này không có máy đánh trứng chạy bằng điện để dùng, bằng sức lực của nàng rất khó đánh, thật may sau khi nàng thoáng nhắc tới, La Minh Mậu liền tự động giúp đỡ.

Bởi vì lúc trước nàng cung cấp không ít cách làm thức ăn, vì vậy La Minh Mậu rất thiện cảm với vị Vương phi này, muốn biết lần này nàng lại muốn làm đồ ăn gì mới.

”Vương phi, trứng này đánh đến khi nào?” La Minh Mậu hỏi. Cho dù khí lực của hắn không nhỏ, nhưng không ngừng đánh nhanh trứng như vậy, tay cũng sẽ mỏi.

”Đánh tới độ mềm không thể đổi là được.” Triệu Như Hi một bên nấu khô kẹo mạch nha, một bên lưu ý tình huống của lòng trắng trứng.

”Cái gì gọi là độ mềm không thể đổi?” Hắn nghi ngờ hỏi.

Triệu Như Hi nghĩ một hồi, thử dùng lời hắn có thể hiểu được để giải thích,“Chính là đánh lòng trắng trứng cho có bọt càng nhỏ càng cứng hơn, dùng chiếc đũa kéo nó lên, những bọt ở phần cuối hơi uốn lượn chứng tỏ được rồi.”

Giải thích xong, nàng thấy một tiểu đầu bếp nhào nặn mì vắt đưa vào góc dùng gạch xây lên một không gian kín hình vuông, nàng vội vàng hỏi: “La Sư Phó, đó là cái gì?”

La Minh Mậu theo hướng chỉ của nàng nhìn lại, cười nói: “Đó là nơi dùng nướng thịt hoặc là mì vắt. Ngày hôm trước bánh cát lợi đưa Vương phi ăn, chính là dùng cái kia nướng ra.”

Vỏ ngoài của bánh cát lợi ăn có chút giống thổ ty, chỉ có điều khá dày, đào nhân bánh bên trong ra, mùi vị không tệ, thời điểm Triệu Như Hi ăn rất tò mò, nơi này vừa không có lò nướng, làm thế nào nướng được vỏ bánh thế này, lúc này mới biết hoá ra bọn họ có lò nướng như vậy.

Triệu Như Hi hơi suy nghĩ, nơi này đã có lò nướng này, có chút vật phẩm ngọt, bánh ngọt như vậy có thể thử làm xem.

”La Sư phụ, sau này ta nghĩ dùng lò nướng kia nướng bánh gatô, có thể không?”

”Bánh gatô? Đó là cái gì?” La Minh Mậu khiêm tốn hỏi. Từ trước tới nay, hắn đã rất quen thuộc Vương phi thường nói ra một ít từ hắn chưa từng nghe.

”Đó là một loại bánh ngọt dùng trứng làm, ăn rất mềm.”

Nghe thấy là đồ ăn hắn không biết, hắn không chút do dự gật đầu.”Vương phi chỉ cần rảnh rỗi, bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây làm.”

Khi bọn hắn đang nói chuyện, kẹo mạch nha đã nấu không sai biệt lắm, lòng trắng trứng cũng đã cứng, nàng nhỏ một giọt nước đường vào bên trong nước lạnh, thấy đã có thể kết thành khối rắn, chứng tỏ nhiệt độ đủ rồi, liền đặt kẹo mạch nha một bên để nó giảm nhẹ nhiệt độ, nhanh chóng đổ lòng trắng trứng bên đã đánh vào khuấy đều.

Liên tục khuấy đến bên ngoài kẹo mạch nha mất đi sáng bóng mới thôi, sau đó sẽ gia nhập nàng thêm hạt hạnh nhân lúc trước cho người ta biên xào qua, lại tiếp tục khuấy đều, đến khi chạm mà kẹo mạch nha không dính tay, là có thể đổ vào bên trong mâm hình vuông đã chuẩn bị, sau khi kéo bằng mặt, đợi đến khi lạnh, có thể lấy ra cắt thành miếng to nhỏ vừa phải.

Sau khi cắt, nàng cầm hai miếng, một khối cho mình, một miếng khác cho La Minh Mậu.

La Minh Mậu ăn hết một miếng, liên tiếp gật đầu.”Tư vị này không sai, ngọt mà không chán, còn nếm được mùi vị hạnh nhân, rất dễ ăn.”

Triệu Như Hi cũng cảm thấy lần này làm không tệ lắm, nàng lấy đi một nửa, nửa kia để lại nhà bếp không mang đi.

La Minh Mậu suy nghĩ một chút, sai người đưa một phần cho Vương Gia thưởng thức.

Sa Lãng Thần về Vương phủ vào ban đêm, sau khi vào, thấy cái đĩa đặt trên bàn không biết là cái gì, hắn nếm một miếng, tiếp theo không nhịn được một ngụm tiếp một ngụm, liên tục ăn mấy miếng, hắn dặn dò tỳ nữ trong phòng: “Đây là đường gì? Ngày mai cho nhà bếp làm nhiều hơn một ít, đưa cho Vương phi ăn.”

Cho dù La Minh Mậu là bếp trưởng cũng không biết hắn thích ăn đồ ngọt, chỉ có mấy tâm phúc mới biết.

Tỳ nữ bẩm: “Dạ. Chẳng qua Vương gia, nô tỳ nghe người của nhà bếp nói, đây là buổi chiều Vương phi tự tay làm, gọi là Ngưu Yết Đường, La Sư Phó cảm thấy tư vị không sai, bởi vậy đưa tới cho Vương Gia dùng thử, nếu Vương Gia cảm thấy ngon, trước tết làm nhiều hơn nữa một ít.”

”Đây là Vương phi làm?” Hắn không khỏi có chút bất ngờ.

”Dạ.”

Hắn đăm chiêu cầm lấy một miếng Ngưu Yết Đường, nhớ tới mấy món ăn Đậu Hủ Ma Bà cùng mì thịt băm lúc trước, còn có canh đậu hũ ngọt đều là làm từ phương pháp của nàng, hiện nay nàng lại làm ra loại điểm tâm ngọt hắn chưa từng ăn qua, còn có nàng khiêu vũ, hắn cũng chưa từng nhìn thấy, điều này làm hắn càng thêm hoài nghi thân thế của nàng, nàng thực sự là Vu Nguyệt Oanh sao?

Ba ngày sau, mỗi ngày Sa Lãng Thần đều sẽ đến thưởng thức Triệu Như Hi khiêu vũ trước đây chưa từng có.

Nếu đổi Cơ Thiếp khác, chỉ sợ sẽ thụ sủng nhược kinh, nhưng với nàng mà nói chỉ thấy quấy nhiễu.

Tuy rằng mỗi lần hắn đến đều đích thân vì nàng đệm nhạc, phối hợp tiếng đàn của hắn, có thể làm nàng nhảy càng thêm tập trung, mà khi nàng nhận ra ánh mắt của hắn nhìn nàng mang theo tìm tòi nghiên cứu, có chút hoảng sợ.

Nàng có thể cảm giác được hắn tựa hồ đang hoài nghi nàng, nhưng không quá chắc chắn hắn hoài nghi ở đâu.

Một điệu múa hoàn tất, Triệu Như Hi lau mồ hôi mỏng trên mặt, thấy hắn tựa hồ còn không có ý định rời khỏi, nàng yên tĩnh ngồi xuống một bên, nhận lấy trà nóng Trăn Nhi đưa tới yên lặng uống.

”Vương phi bắt đầu học múa từ khi nào?” Sa Lãng Thần chợt hỏi.

Nàng theo bản năng trả lời bắt đầu từ lúc bảy tuổi, nhưng lúc mở miệng chợt nhớ tới, chủ nhân thân thể này Vu Nguyệt Oanh chưa từng học được múa, vội vã nuốt lại lời nói, ngược lại đáp: “... Trước đây chưa từng học, những điệu múa này đều là ta ở trong mơ nhìn thấy, chính mình tùy ý nhảy loạn.” Nàng tiếp tục dùng lời kia ứng phó hắn.

Mắt đen của Sa Lãng Thần lạnh lùng nhìn nàng, nhàn nhạt lên tiếng: “Thật sao? Ngươi nhảy có thể so với những vũ nương tập múa từ nhỏ còn tốt hơn, ngay cả Băng phu nhân trong phủ am hiểu nhất là múa đều theo không kịp ngươi.”

Trong lòng Triệu Như Hi cả kinh, buông xuống mắt trả lời: “Vương Gia quá khen rồi, ta nào so được với Băng phu nhân, tất cả đều là ta nhất thời hưng phấn tùy tiện nhảy múa thôi.”

Ánh mắt hắn nhưng chưa từng dời khỏi người nàng, nhìn như hững hờ hỏi lại: “La Sư Phó ở nhà bếp nói ngươi thường cùng hắn thảo luận cách làm các loại thức ăn, ngươi làm sao biết được nhiều món ăn mới như vậy?”

Tâm tình ổn định của nàng có chút khẩn trương, trấn định trả lời: “Những món kia cũng là ta mơ thấy, hơn nữa bình thường thích xuống bếp, cho nên nghĩ ra những cách làm kia.”

Đột nhiên Sa Lãng Thần đứng dậy đi tới trước mặt nàng, vươn tay nâng cằm nàng lên.

Nàng sợ hết hồn, mở to mắt trừng hắn.

Thấy lông mi nàng run rẩy, trên mặt thoáng hiện vẻ không biết làm sao, hắn cố ý chậm rãi cúi người dựa vào, quan sát vẻ mặt nàng.

Cơ thể Triệu Như Hi cương cứng, nhìn tư thế của hắn, nàng hoài nghi hắn muốn hôn nàng, hắn càng dựa vào càng gần, tim nàng đập càng nhanh, nhất thời không biết nên làm gì, theo bản năng đưa tay ra, che miệng hắn.

Lòng bàn tay chạm phải bờ môi mềm mại của hắn thì nàng mới nhận ra mình làm gì, khuôn mặt nhỏ chợt đỏ lên, vội vàng rụt tay giấu ở sau lưng, lắp ba lắp bắp cảnh cáo: “Ngươi, ngươi không được dựa qua đây nữa!”

Bộ dáng trúc trắc e lệ này của nàng sâu sắc lấy lòng Sa Lãng Thần, một lần nữa hắn đưa tay cài tốt cho nàng một cây trâm ngọc, sau đó thong thả ung dung mở miệng nói: “Bổn Vương thấy trâm cài đầu của Vương phi bị lệch, muốn cài trâm lại cho Vương phi, Vương phi cho rằng Bổn Vương muốn làm gì?”

”Ta, ta... Không, không có gì.” Hai tay Triệu Như Hi nắm chặt đặt trên đầu gối, nâng cằm lên, có chút tức giận trừng hắn, hắn rõ ràng cố ý làm hành động ám muội khiến nàng hiểu lầm, đáng ghét!

Đón nhận ánh mắt tức giận của nàng, trong mắt Sa Lãng Thần lóe lên nụ cười, hắn đứng thẳng người, sửa sang lại ống tay áo, tiếp theo hời hợt nói:“Lúc trước bởi vì lo lắng thân thể của Vương phi, nên chưa cùng Vương phi viên phòng, bây giờ thấy Vương phi đã không việc gì, Bổn Vương sẽ mau chóng tìm thời gian cùng Vương phi viên phòng, để tránh oan ức Vương phi.”

Nghe vậy, nàng kinh ngạc bật thốt lên: “Không cần!”

”Không cần? Chẳng lẽ Vương phi bất mãn với Bổn Vương?” Hai mắt hắn sâu thẳm nhìn nàng chằm chằm.

Triệu Như Hi nhớ tới thân phận của mình, ấp úng giải thích, “Không, không phải, ý ta, nếu Vương Gia không có thời gian, không cần để ý.” Xin nhờ, hắn mau quên chuyện này đi.

”Vương phi săn sóc như vậy, ngược lại Bổn Vương càng băn khoăn, ngươi yên tâm, Bổn Vương sẽ không để ngươi chờ quá lâu.”

Nàng khổ não nhếch miệng, không biết làm sao mới có thể thuyết phục hắn từ bỏ ý nghĩ đáng sợ này, trời ạ, hắn tuyệt đối đừng chạm đến nàng, nàng một chút cũng không muốn cùng hắn lên giường.

Ý tứ khước từ của nàng quá rõ ràng, Sa Lãng Thần sao có thể không nhìn ra, con ngươi trong nháy mắt xẹt qua không thích.”Bổn Vương đi chọn ngày hoàng đạo.” Nói xong, hắn liền phất tay áo rời đi.

Phù Dung vô cùng phấn khởi vui vẻ nói: “Vương phi, quá tốt rồi!”

Bởi vì Vương Gia vẫn chưa cùng Vương phi viên phòng, cho nên những Cơ Thiếp đó đều không đặt Vương phi trong mắt, ngay cả nàng cũng bị những nô bộc trong phủ xem thường, chờ Vương phi cùng Vương Gia viên phòng, những người kia còn dám xem thường Vương phi cùng nàng không! Triệu Như Hi lắc lắc vai, cảm thấy không có gì tốt đẹp, vốn là hỏng bét.

Nghĩ đến cùng mấy chục tiểu thiếp lên giường một nam nhân, trong lòng nàng dị thường bài xích, không khỏi bắt đầu nghĩ các loại lý do trốn tránh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play