Khi ánh nắng đầu tiên của buổi sớm mai xuyên thấu qua tầng mây, chiếu rọi một màu hồng lên mái ngói xanh biếc, từng tốp mỹ nhân với các cung trang đầy màu sắc từ trong cung Vĩnh Phúc chậm rãi đi ra.

Mọi người đều cúi hạ ánh mắt, đứng phía trước họ là một nữ tử có dáng vẻ ung dung, quý khí đoan trang lại thanh lịch đang từ từ bước lên cung liễn*. Trang phục mặc trên người không quá sặc sỡ nên không thể phô trương được thân phận tôn quý, người này là hoàng hậu Diệp Bội Lan. Diệp Bội Lan mặc dù cùng tuổi với nhiều cung phi, nhưng lại ổn trọng hơn những người khác rất nhiều.

*kiệu nhá. Nhưng vì thấy để cung liễn thấy hay hơn.

Diệp hoàng hậu nâng tay, đám thái giám vững vàng nâng liễn rời đi. Sau khi tiễn bước Diệp hoàng hậu, nhóm phi tần y theo phân vị lục tục rời đi.

Đợi khi rời khỏi Vĩnh Phúc cung, hoàng hậu mới nói với đại cung nữ của nàng: "Thục phi đang mang bệnh nhẹ, ngươi thay bản cung đi một chuyến đến Lâm Lang điện, hỏi xem nguyên nhân." Cung nữ Tuệ Chân tức khắc lên tiếng trả lời, vẻ mặt không thay đổi vẫn đi theo bên cạnh cung liễn. Diệp hoàng hậu sau khi nói xong liền nhìn thẳng về phía trước, vẫn bình tĩnh như thường, đoạn đường còn lại cũng không nói nửa lời.

Trong Lâm Lang điện, Thục phi Thẩm Úy Nhiên vừa cho đại cung nữ tiễn bước thái y, một đại cung nữ khác lại tiến vào bẩm báo nói đại cung nữ bên người hoàng hậu đến đây. Nửa nằm nửa ngồi ở trên giường Thẩm Úy Nhiên khép mắt, thấp giọng phân phó: "Mời vào."

Kỳ thật thân thể nàng cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng thỉnh an lần này lại không có cách nào đi được. Đến giờ phút này nàng vẫn cảm thấy trong đầu rất loạn, không thể nào biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nếu thật sự đi thỉnh an, không chừng thế nào cũng bị lộ. Nghĩ lại mọi chuyện xảy ra trước đây ở trong đầu của nguyên chủ, đầu liền đau. Mặc dù là vậy, nàng vẫn nên ứng phó chuyện trước mắt, nghĩ đến cảnh sóng gió chưa qua phong ba lại tới lại làm cho nàng không cách nào thở nổi.

Nghĩ đến đó, Thẩm Úy Nhiên nhịn không được ngẩng đầu gõ vào trán. Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, nàng liền buông cánh tay xuống, phủ trên chăn gấm. Trong lòng tuy hỗn loạn nhưng khi thời điểm đại cung nữ Tuệ Chân bước vào, Thẩm Úy Nhiên liền lộ ra tươi cười.

Tuệ Chân đi đến cách giường còn khoảng năm bước liền dừng lại, cung kính hành lễ với Thẩm Úy Nhiên. Khóe mắt thoáng nhìn vẻ mặt của Thẩm Úy Nhiên thấy trên mặt nàng mỉm cười nhìn cũng không thấy dáng vẻ như bệnh nặng, liền cũng cười nói: "Nô tỳ thỉnh an Thục phi nương nương. Hoàng hậu nương nương nghe nói Thục phi nương nương thân mình mang bệnh nhẹ, trong lòng lo lắng nhưng cung vụ quấn thân không rời khỏi được, liền phái nô tỳ đi một chuyến, thăm hỏi bệnh tình của Thục phi nương nương, cũng giúp cho hoàng hậu an tâm."

"Tuệ Chân cô cô miễn lễ." Thẩm Úy Nhiên nói xong, lại phân phó nói: "Ban ghế."

Cảm tạ Thẩm Úy Nhiên, đợi cung nhân chuyển ghế đến, Tuệ Chân lại chỉ dám ngồi ở mép ghế, cũng không dám ngồi thật.

Thẩm Úy Nhiên nhìn ở trong mắt, chỉ cảm thấy quả nhiên là từ cung hoàng hậu đi ra rất là biết quy củ, liền mỉm cười nói: "Hoàng hậu nương nương quan tâm như thế, làm cho cảm thấy áy náy. Trương thái y đến xem qua, không có gì trở ngại."

"Trương thái y nói có lẽ là do chuyển mùa, cho nên bị nhiễm phong hàn, cũng không nghiêm trọng, uống hai thang thuốc là khỏi. Ta thật là, không biết cách chăm sóc bản thân gì cả, lại làm cho nương nương lo lắng, làm cho ta cảm thấy bất an, đợi đến khi khỏe lại, ta sẽ đích thân đi Phượng Loan cung cảm ơn sự quan tâm của nương nương, có như thế mới làm cho ta bớt áy náy."

"Thục phi nương nương dưỡng tốt thân thể là việc nên làm, hoàng hậu nương nương chỉ mong các vị nương nương thân mình đều khoẻ mạnh." Tuệ Chân thầm nghĩ Thục phi nương nương thường không cùng hoàng hậu nương nương lui tới cho nên không quá gần gũi, lần này lại có vài phần tỏ ra ý muốn thân thiết, tươi cười trên mặt lại không thay đổi.

Nói chuyện trong chốc lát, biết thân thể Thẩm Úy Nhiên không có vấn đề gì lớn Tuệ Chân đứng khỏi ghế hành lễ nói: "Nô tỳ đi đã lâu, thấy thân mình nương nương đã không sao, nô tỳ nên trở về phục mệnh, cũng không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, nô tỳ cáo lui."

Thẩm Úy Nhiên nhẹ nhàng thở ra, trên mặt cũng là tươi cười như cũ, nói: "Như thế, ta cũng không dám giữ cô cô, đi thong thả." Tiếp theo lại phân phó đại cung nữ: "Thay ta tiễn cô cô." Thấy được ánh mắt chủ tử đưa qua, cung nữ Anh Đào hiểu ý, hành lễ cáo lui, đưa Tuệ Chân đi ra ngoài.

Tiễn bước đại cung nữ bên người hoàng hậu xong, chỉ còn một mình Thẩm Úy Nhiên lại sắp xếp lại lần nữa mọi chuyện lộn xộn trong đầu. Nàng phải nhanh chóng hiểu được lập trường cùng tình cảnh của bản thân hiện tại mới được, nếu không chỉ sợ khi gặp chuyện lại không biết ứng đối ra sao.

Dựa theo ký ức, nàng vốn không phải là người của triều đại này, không chỉ là triều đại, quốc gia này nàng cũng chưa bao giờ nghe quá.

Hiện tại là Đại Tề Cảnh hữu năm thứ mười, nàng là Thục phi của Cảnh hữu đế - Thẩm Úy Nhiên. Khi nàng đang tìm hiểu về mọi chuyện, phản ứng đầu tiên là cảm thấy mọi chuyện rất kỳ dị. Những chuyện đã xảy ra chỉ trong vòng một ngày thật sự quỷ dị làm cho nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Lúc nàng mở mắt tỉnh dậy chợt nghe tiếng cung nhân la hét: "Thục phi sống lại." Sau đó liền tiếp thu ký ức của nguyên chủ thì mới hiểu được, là do lúc ấy nguyên chủ đã bị thái hậu ban thưởng cho cái chết. Ước chừng lúc đó nguyên chủ đã chết mà hồn phách của nàng lại nhập vào, vì thế nàng lại sống lại lần nữa. Mở mắt không bao lâu, nàng lại đột nhiên ngất đi, thời điểm hôn mê ý thức tựa hồ còn thanh tỉnh, cho nên có thể rõ ràng biết được ký ức trong đầu có được không phải của nàng.

Đợi đến lúc nàng tỉnh lại, Thẩm Úy Nhiên phát giác bản thân đang bị cung nhân mạnh mẽ kiềm lại, thậm chí nàng còn đang bị người rót rượu độc vào miệng. Thủ pháp người nọ thành thạo, lúc đó rượu đã vào cổ họng, có cứu cũng không kịp. Tiếp theo đó, chưa hiểu được gì thì nàng đã bất hạnh chết đi.

Trong một khắc trước khi chết, nàng chỉ cảm thấy không cam lòng. Thật vất vả được sống lại lần nữa, cũng chẳng sợ được sống lại ở cung đình nơi nàng chán ghét, nàng chỉ muốn sống thật tốt, nhưng hiện tại, lại chết thêm nữa, Thẩm Úy Nhiên cảm thấy thật sự là không có cách nào khác cam tâm.

Nếu như nói đối với chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủn kia thì Thẩm Úy Nhiên tự cảm thấy bản thân trong lúc đó không thể thay đổi được gì, nhưng, nàng đã sống lại, sống lại trước khi bị thái hậu ban thưởng rượu độc, trước khi bị người cưỡng bức phải uống ly rượu đó, phản ứng duy nhất của Thẩm Úy Nhiên đó là sợ ngây người. Trong lúc này, nàng không còn tâm tình để ý nàng rốt cuộc là yêu hay là quỷ nữa, dựa vào trí nhớ biết hôm nay là ngày trước ngày nguyên chủ bị ban thưởng cái chết một ngày, nàng phải tìm cách giữ mạng sống là việc cần làm trước nhất.

Dựa theo ký ức, ngày mai, hoàng đế ra cung đi tế bái tổ tiên. Đêm trước khi ra cung, hoàng đế lật thẻ bài nguyên chủ. Nguyên chủ vào cung liền được phong phi, trong nhóm người được tuyển vào cung chỉ có mình nàng được chọn thẻ bài, sau đó nhiều phần thưởng cũng được đưa đến Lâm Lang điện, như thế sao có thể không làm cho đám phi tần đỏ mắt.

Hoàng quý phi là phi tần được Cảnh hữu đế thập phần sủng ái, còn là cháu gái của thái hậu. Phụ thân nguyên chủ là hữu tướng, cùng hoàng đế quan hệ thân thiết, thái hậu và hoàng đế lại không hợp nhau, vì muốn châm ngòi ly gián hữu tướng cùng hoàng đế cộng thêm cháu gái của bà bên cạnh thêm thắt, liền thừa dịp hoàng đế không ở trong cung mà giết nguyên chủ. Vì thế, đầu tiên là hãm hại nguyên chủ độc hại Hoàng quý phi, hơn nữa còn có cung nữ bên cạnh làm chứng, liền bị định tội, sau đó liền ban cho cái chết. Chờ sau khi hoàng đế trở về cung, người cũng đã chết, muốn truy cứu cũng không còn cách nào để truy cứu.

Thái hậu đã tính toán sẵn, Thẩm Úy Nhiên không muốn ngồi chờ chết, chỉ có thể tìm đường ra. Tốt nhất là thừa dịp hoàng đế còn ở trong cung, trước nghĩ biện pháp tránh được một kiếp.

Ban đầu là Hoàng quý phi đến Lâm Lang điện ngồi một lát, trở về liền bị độc phát, bởi vì được cứu chữa kịp thời mới không mất tánh mạng. Mà trước khi trúng độc thứ Hoàng quý phi uống duy nhất đó là trà trong cung của Thục phi, lại thêm lời cung nữ cung khai, tội danh liền đổ lên đầu nữ chủ.

Hoàng đế không ở trong cung, tất nhiên mọi việc thái hậu đều làm chủ, hoàng hậu nếu chống lại thái hậu cũng chiếm được nửa phần tốt, huống chi gặp chuyện không may là Hoàng quý phi. Hoàng quý phi so với hoàng hậu, địa vị chỉ thấp một chút, dưới tình huống "chứng cớ vô cùng xác thực", hoàng hậu muốn cứu cũng không được, lại nói nguyên chủ cũng không cùng phe với nàng. Những phi tần khác thì đều là vẻ mặt mừng rỡ khi người gặp họa, cho nên không có khả năng sẽ giúp nàng.

Sau khi sắp xếp mọi thứ trong đầu, Thẩm Úy Nhiên không khỏi thở dài một hơi.

Đế vương vô tình, điều này nàng biết được rất rõ. Nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến nàng, nếu nàng muốn sống sót trong hậu cung, nàng phải biết kỹ xảo tranh thủ tình cảm, nhưng điều nàng muốn không chỉ có như thế. Lúc nào cũng cứ tranh sủng thì không biết khi nào sẽ mất đi sủng ái, nàng phải dùng sự sủng ái mà từng bước một đi lên, đi đến vị trí không ai dao động được. Phía trên Thục phi còn có quý phi, Hoàng quý phi, hoàng hậu, Đức phi cùng Hiền phi nếu so sánh cũng cao hơn Thục phi nữa cái đầu, không thể không nói hậu cung của hoàng đế thật đúng là phong phú.

Suy nghĩ lại bay đi xa, Thẩm Úy Nhiên liền ngắt mi tâm, suy nghĩ bất luận như thế nào nhất định phải tránh được kiếp nạn vào ngày mai. Nghĩ tới nghĩ lui, nếu muốn tìm biện pháp vẹn toàn là không thể được, nếu làm thế bản thân sẽ vướng tội, nhưng như vậy cũng thuận tiện có thể rửa sạch đám cung nhân trong Lâm Lang điện. Nguyên chủ sở dĩ bị mang tội độc hại Hoàng quý phi, cũng do cung nữ bên cạnh chỉ ra và xác nhận, người như vậy nếu vẫn giữ lại bên người, nàng không có cách nào ngủ an ổn.

Vừa nghĩ xong, đại cung nữ Lệ Chi dẫn cung nữ bưng thuốc cùng mứt hoa quả bước vào, Thẩm Úy Nhiên liền hoàn hồn, nhìn chén thuốc đen như mực liền không muốn uống. Nàng vốn không có bệnh, uống hay không uống cũng chẳng sao, liền bảo để xuống bàn. Lệ Chi có chút do dự, cuối cùng cũng nghe theo lời phân phó, đem chén thuốc cùng mứt hoa quả để trên giường nhỏ bên cạnh, liền dẫn những người khác lui ra ngoài.

Không chờ Thẩm Úy Nhiên nghĩ được biện pháp vẹn toàn, Lệ Chi lại vào báo nói là Hoàng quý phi nghe nói nàng sinh bệnh liền đến thăm. Nguyên chủ ở trong cung không cùng ai thân thiết, nay Hoàng quý phi lại tới thăm, đối với nàng mà nói, mục đích không cần nói cũng rất rõ ràng. Cho nên đối với nàng mà nói, cũng đúng lúc, hôm nay đến, so với ngày mai đến thì tốt hơn, ít nhất hôm nay hoàng đế vẫn còn trong cung.

"Đưa Hoàng quý phi nương nương đến chính điện, ta sẽ đến sau."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play