Được, hay rất hay, phụ thân đã vô tình thì người làm con đây xin bất nghĩa. Nàng đã xuyên vào thân xác này thì chắc chắn giúp thân xác này sống tốt. Nàng không phải miếng kẹo dẻo mặc cho người khác nhào nặn, hưởng lợi như trước. Nàng Ngọc Như Tuyết không phải là Tô Nguyệt Hàn, Tô Nguyệt Hàn đã chết rồi. Nàng nhất định sẽ nghĩ cách thoát khỏi nơi này.

Tuy nhiên việc đầu tiên là phải bồi bổ cho thân xác này, thân xác này quá gầy, đến lúc chạy trốn sợ không đủ sức. Ngoài ra nàng phải nghiên cứu một chút y học trong cuốn sách này, chắc chắn sẽ giúp ích được rất nhiều. Mặc dù nàng là sinh viên y, tuy nhiên nàng có đam mê đặc biệt với y học cổ truyền nên việc học y sẽ không mất thời gian. Nàng còn phải học võ thuật, ám khí, nàng hay coi phim, nếu sống ở thời này mà không có võ công thì rất dễ chết. Quyết định vậy đi. Nghĩ đến đây nàng ngồi dậy rời khỏi giường ra bàn chải đầu. Thấy vậy Ngân Nhi vội lại chải đầu cho nàng. Tóc nàng kêu Ngân Nhi búi kiểu nào đơn giản nhất, đỡ rắc rối. Bây giờ là buổi trưa, nên nàng có chút đói bụng. Đúng lúc có a hoàn mang thức ăn tới. Nàng lại nhìn. Thức ăn? Cái này là đồ cho người ăn sao? Mấy cái bánh bao cứng hơn đá, mốc xanh mốc đỏ, mấy cọng rau luộc không ra luộc xào không ra xào, nhạt như nước ốc. Nàng tức giận đánh đổ cả bàn ăn. Thấy vậy, Ngân Nhi ngạc nhiên hỏi:

- Tiểu thư người sao vậy?

- Ngươi thấy mấy thứ này giống cho người ăn không? Nàng bực mình gằn

- Tiểu thư không ăn chúng ta cũng phải ăn, không thì không sống nổi.

Nghe lời Ngân Nhi nói nàng cũng hiểu. Nàng từng xem rất nhiều phim nên biết thế nào là cuộc sống bị người khác ruồng bỏ. Bỗng nhiên nàng nảy ra ý.

- Vừa này ta nhìn sơ hình như bên cạnh có căn bếp sụp, ngươi có khinh công, hãy đi trộm ít thịt và rau quả về đây cho ta.

Mặc dù hơi ngạc nhiên, nhưng Ngân Nhi cũng hiểu tiểu thư nhà mình muốn làm gì. Cô vội vàng đi ngay. Tầm 15 phút sau, Ngân Nhi quay lại mang theo một miếng thịt ba chỉ nhỏ, một ít rau quả. Thế là Như Tuyết sắn tay vào làm bếp. Nàng ở hiện đại nấu ăn cũng rất khá. Nàng nhờ Ngân Nhi nhóm bếp, còn mình thì chế biến. Tầm 30 phút sau 3, 4 món ăn đã được bày ra trên bàn. Ngân Nhi há hốc mồm ngạc nhiên, tiểu thư mới có 5 tuổi, chưa bao giờ mình thấy tiểu thư nấu ăn, cũng không ai dạy tiểu thư, nhưng tại sao tiểu thư lại nấu được thế này. Ngân Nhi có hơi sợ sệt, không biết ăn mấy thứ này có sao không, nhưng nhìn vẻ mặt tiểu thư có vẻ mong chờ nên nàng gắp một miếng lên ăn. Vừa bỏ thức ăn vào miệng nàng tròn mắt ngạc nhiên. Ngon, đúng là rất ngon, ngon hơn cả khi phu nhân còn sống nấu, phải gọi là tuyệt đỉnh. Nàng không khỏi than lên một câu:

- Tiểu thư người nấu ngon quá, nô tỳ chưa bao giờ ăn món ăn ngon như vậy

Nghe Ngân Nhi nói vậy nàng có phần đắc ý nhưng vẫn bảo Ngân Nhi ăn nhiều vào. Ăn xong, Ngân Nhi mang chén bát ra rửa, còn nàng cũng ra ngoài xem. Đây quả thực đúng là một nơi giam người. Nhìn rất u ám, cây cảnh đã chết từ lâu, cỏ mọc tràn lan, mạng nhện giăng khắp nơi. Đang đánh giá một lúc thì Ngân Nhi chạy vào vẻ mặt vui mừng:

- Tiểu thư, Nhị tiểu thư và Tứ thiếu gia cùng Nhị phu nhân đã đi Giang Châu để an bài việc học hành cho thiếu gia, tầm một năm rưỡi mới trở lại.

- Vậy thì sao ngươi vui vậy, bọn họ đi thì liên quan gì đến chúng ta? Nàng có chút khó hiểu hỏi lại Ngân Nhi

- Tiểu thư không biết sao, họ đi thì không ai làm khó dễ chúng ta nữa, chúng ta sẽ dễ sống hơn.

Cũng đúng, Ngân Nhi nói không sai. Mọi sự nên đề phòng tuyệt đối. Bớt đi mấy cái rắc rối cũng hay. Nhất là Lâm thị kia, chưa biết bà ta sẽ làm gì nàng. Lần trước rơi xuống sông cũng không phải vô tình. Chắc chắn là tay chân của Lâm thị kia, muốn diệt cỏ tận gốc đây mà. Đúng là hiểm độc, không để sót một mối nguy nào, diệt tận, đúng là có phong cách a. Nhưng yên tâm, những gì bà đã làm với ta, ta sẽ khiến bà trả đủ cả vốn lẫn lãi không sót đâu. Trong mắt nàng mấp máy hiện lên hận ý, Ngân Nhi bỗng cảm thấy xung quanh tiểu thư mình có hàn khí bức người, khiến nàng có cảm giác lạnh gáy. Đúng, nàng đã từng thấy khí thế này. Đó là khí tức của sư phụ phu nhân- Lam Tuyền lão nhân, không sai, mặc dù khi đó nàng còn nhỏ nhưng khí thế đó nàng không bao giờ có thể quên được. Ngoan không độc, nhẹ nhàng mà vô tình, nói chuyện luôn cho người ta cảm giác bị áp bức. Nhưng tại sao khí tức này lại xuất hiện trên người tiểu thư? Tiểu thư mới chỉ là đứa trẻ 5 tuổi thôi mà. Nói cũng thấy kì lạ, tiểu thư từ khi tỉnh lại như biến thành một người khác, nàng cứ nghĩ tiểu thư đã thông suốt nhưng thay đổi kiểu này có hơi quá a. Thấy Ngân Nhi tự nhiên trầm tư, nàng cũng hiểu mình biểu lộ hơi quá, nên cũng không nói gì đi vào nhà.

Một năm nhanh chóng trôi qua, nàng ở đây khá yên bình. Ăn uống cũng khá hơn, nàng nhìn cũng mập hơn được một chút, nói chung là có chút thịt. Nàng ngày nào cũng chăm chỉ theo Ngân Nhi học võ công, mặc dù võ công không bằng nàng nhưng dù sao nàng mới 6 tuổi không cần vội. Tuy nhiên về khinh công thì có lẽ nàng được thừa hưởng từ mẫu thân, nên nhanh chóng vượt xa Ngân Nhi. Y thuật trong cuốn sách nàng cũng nghiên cứu khá kĩ đặc biệt là các loại độc khó gặp và cách giải. Nàng xem phim, thấy toàn hạ độc bằng các loại độc cổ hiếm thấy, rất dã man và tàn bạo. Thế nên nàng phải nghiên cứu kĩ chút, biết đâu sau này còn dùng đến. Nàng cũng dạy Ngân Nhi một chút y thuật phòng thân.

Về phần Ngân Nhi cũng rất ngạc nhiên về nàng, nàng không nghĩ là tiểu thư lại thay đổi nhanh đến thế. Khinh công của tiểu thư rất cao, y thuật cũng rất giỏi nhưng có chút quái lạ, nấu ăn cũng rất ngon và cả việc dọn dẹp giặt giũ cũng rất tốt. Không biết tiểu thư học ở đâu mấy thứ này, nhưng tiểu thư mới có 6 tuổi, phải làm những thứ như thế này, quả thật nàng cũng có chút thương xót. Tiểu thư nhà người ta giờ đang sống trong nhung lụa, được phụ mẫu cưng chiều, học cầm kì thi họa; tiểu thư nhà mình sáng sớm gà chưa gáy đã dậy làm việc, luyện võ, tối đến thức khuya nghiên cứu y thuật. Ai nhìn vào giống một đứa trẻ đâu chứ. Nghĩ đến đây nàng lại cảm thấy tiểu thư rất kiên cường, một năm nay chưa hề thấy tiểu thư than oán một lời, ngược lại đối với nàng rất tốt. Bản thân nàng cũng nhất định phải cố gắng.

Tối nay, Như Tuyết và Ngân Nhi thay y phục đen bịt mặt ra ngoài. Ngoài việc tích trữ đồ ăn thì nàng cũng muốn thăm dò một chút tình hình bên ngoài. Trong thành quân đội hoạt động khá rầm rộ, nghe nói Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đang ngấm ngầm tranh quyền đoạt thế. Vua Văn Tuyên Lạc có 11 người hoàng tử, duy nhất 1 cô công chúa. Bà nó, hậu cung thì nhiều mà toàn sinh con trai, bộ mấy người phi tần này chắc đắc ý a. Cung đấu chắc náo nhiệt không kém.

Tuy nhiên ông vua đó có sinh thêm chục người con trai cũng không liên quan đến nàng. Hiện tại thế thời đang có biến, đúng là thích hợp để nàng ra ngoài. Xem ra thời điểm lúc nàng ra khỏi nhà cũng sắp rồi. Trong triều có biến chắc chắn vị phụ thân đại nhân kia sẽ không đếm xỉa đến hậu viện, đặc biệt là nàng nên thoát thân bớt nguy hiểm hơn. Thực ra, nửa năm trở lại đây, khinh công của nàng vượt trội, võ công cũng phát triển không kém, nói về muốn ra ngoài thì dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên, nàng muốn nhìn thấy vị phụ thân đại nhân kia một lần, có phải chăng vô tình không, mặt khác nàng cũng sợ Lâm thị kia hiểm độc, phái người truy sát nàng. Mặc dù bà ta đã đi Giang Châu, nhưng hàng ngày cũng có người đến giám sát nàng. Về phần nha đầu giám sát, nàng đã kêu Ngân Nhi trừ khử, không để lại dấu vết, tránh tai họa sau này.

Nghĩ đến đây, khi nàng phi thân lên cây, phát hiện trên nóc nhà có người. Một lão nhân mặc một bộ quần áo trắng vân đạm phong khinh đứng trên nóc nhà. Lão nhân nhìn rất đẹp lão, đầu tóc trắng muốt, một khí thế hiên ngang a. Lão nhân này chắc chắn là một người không bình thường. Tự nhiên Ngân Nhi “a” lên một tiếng, Như Tuyết vội lấy tay bịt miệng nàng lại. Bỗng nhiên hai đạo khí bắn tới, thính giác nàng tốt, nhanh chóng phát hiện tiếng xé gió bay tới; nàng vội kéo Ngân Nhi đang còn ngơ người ra đấy nhảy xuống. Hai chiếc lá ghim sâu vào thân cây, nàng đúng là mở mang tầm mắt a, khí lực cao đến thế là cùng, nội công thâm hậu, sợ thế gian này không ai sánh bằng. Khinh công của nàng rất tốt, nhưng do thể lực nàng yếu, học võ công hơi khó nên võ công của nàng cũng thuộc dạng bình thường. So với người này có lẽ thuộc dạng mèo cào a. Nàng hôm nay gặp được quý nhân, đích thực là quý nhân. Lão nhân bỗng nhiên lên tiếng:

- Hai tiểu nha đầu các ngươi nửa đêm nửa hôm lang thang ở đây làm gì? Các ngươi một người tầm 5, 6 tuổi, một người 13,14 xem ra võ công không tệ a, nhưng võ công các ngươi rốt cuộc học ở đâu vậy?

Nàng há mồm kinh ngạc, do đâu lão nhân này biết chúng ta là nữ, rõ ràng là đang bịt mặt mà, lại còn đoán chính xác tuổi đến như vậy, nàng có chút bực mình, uổng công nàng chuẩn bị lâu như vậy, nhưng người ta nhìn một cái đã phát hiện nàng là con gái, đúng là bất công mà. Không đợi Ngân Nhi nói, nàng đã đáp lại:

- Tiểu nha đầu chúng ta đêm nóng đi hóng gió, võ công chúng ta học từ nơi có thể học, đã làm lão nhân đây bận tâm chăng?

- Còn nhỏ mà khí thế bức người, đứng trước mặt ta không hề nao núng, quả nhiên rất giống a, rất giống...tuy nhiên trong tâm có ẩn sự hận thù mặc dù che giấu rất kĩ nhưng vẫn lộ ra không ít. Lão nhân hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại như cũ, trầm trồ.

Giống? Giống cái con bà nhà nó, nói gì mà nửa đực nửa cái, bộ sợ người khác nghe thấy à. Nhưng không thể phủ nhận nhìn được tâm của nàng thật đúng là không đơn giản. Ngân Nhi bên cạnh bỗng nhiên đi lại quỳ xuống, tháo khăn che mặt, không chỉ nàng mà lão nhân kia cũng có chút ngạc nhiên.

- Ngươi...đây là...?

- Nha đầu, ngươi đây là hiện làm sao, ta với ngươi có quen biết chăng? Lão nhân bình thản hỏi.

Ngân Nhi ngẩng mặt lên, nước mắt giàn dụa, nói:

- Sư tổ, người không nhớ Ngân Nhi hay sao, ta là Ngân Nhi hầu hạ cạnh Ngọc Hoa tiểu thư đây, sư tổ a...

Lão nhân có chút ngạc nhiên, nhưng chậm rãi nói:

- Ngân Nhi a, ta nhớ rồi, tiểu nha đầu năm đó mà, giờ đã lớn rồi, trở thành thiếu nữ rồi. Tiểu thư của các ngươi sao rồi? Năm ta đi nàng ta lúc đấy sắp lấy chồng a.

Dừng chút, sư tổ, Ngọc Hoa, lẽ nào người này là...Lam Tuyền lão nhân? Đùa nhau à, cái gì mà trùng hợp vậy.

- Tiểu thư, tiểu thư người đã mất rồi, người bị người ta hại chết.

Lần này lão nhân kinh ngạc cực độ, không giấu được sự thất vọng tràn trề thở dài:

- Bị hại? Có ai có thể hại được nó? A đầu đó không hại người đã phước cho người ta. Haiz, đúng là đời người ngắn ngủi, số khí đã tận, thật không làm khác được. Lão Ngũ biết chuyện này ắt sẽ rất buồn. Mà Ngân Nhi ngươi sao lại ở đây?

Nha đầu bên cạnh là ai? Võ công của các ngươi từ đâu mà có?

- Sư tổ, đây là con gái của tiểu thư. Chúng ta hiện tại đang sống trong phủ quốc công địa vị thấp hèn bị người khác khi dễ, ta vì muốn bảo vệ tiểu tiểu thư nên học võ từ sách tiểu thư trước khi mất truyền lại, còn bay giờ cả y thư và võ thư đều do tiểu tiểu thư giữ.

Lão nhân nhìn chằm chằm vào Như Tuyết, không khỏi trầm trồ:

- Thảo nào ta thấy ngươi rất giống a đầu đó, bướng bỉnh không khuất phục, võ công của ngươi mặc dù rất bình thường, nhưng khinh công bù lại rất tốt, rất giống mẹ ngươi, 6 tuổi mà đã như thế, ngươi mà đến tuổi ta thì không biết cường đại cỡ nào. Phải rồi. Nha đầu ngươi dạo này đã chịu uất ức nhiều, có muốn theo ta không?

Bỗng nhiên nhận được lời mời từ sư tổ, Như Tuyết nàng có chút bối rối, nhưng nhanh chóng dập tắt. Nàng nhanh chóng đáp lại:

- Con rất muốn theo sư tổ nhưng không phải bây giờ. Người có thể chờ con một năm nữa không?

- A đầu 6 tuổi như ngươi thì có việc gì? Lão nhân không khỏi bất ngờ, nhưng cũng vui vẻ đáp lại

- Con muốn để lại chút “quà” cho phụ thân đại nhân và kẻ hại chết mẫu thân. Người phụ thân đấy con còn chưa từng nhìn thấy mặt, con muốn coi người âm tuyệt cỡ nào. Coi như con dành cho họ chút lãi.

- Hảo, hay, rất có khí phách, có qua có lại. Tiểu nha đầu ngươi rất giống ta. Lam Tuyền ta trước giờ chưa từng đợi ai, lần này ta sẽ phá lệ cho ngươi. Tiểu a đầu ngươi tên gì? Lão nhân không khỏi cười tán thưởng

- Như Tuyết, con là Ngọc Như Tuyết.

Ngân Nhi ở bên cạnh cũng không khỏi ớn lạnh. Cái gì mà giống, nếu không phải nàng còn tưởng tiểu thư là phiên bản thu nhỏ của sư tổ. Hai người khí thế giống nhau, cách nói chuyện như nhau, cả điệu cười cũng như tạc, đúng là làm nàng giật mình mà.

Lão nhân dặn dò vài câu rồi vận khinh công bay đi. Người còn truyền âm trở lại:

- Ngọc trong tuyết, ngọc sáng vẫn không bị phai mờ trong tuyết trắng, cứng rắn, lạnh lẽo, âm lãnh, tên hay, tên hay a, ha, ha, ha...

Chỉ còn nàng và Ngân Nhi ở lại trên mái nhà. Trời cũng sắp sáng rồi, nên trở về biệt viện thôi. Lại nói về Lam Tuyền lão nhân kia, khi bay đi còn lẩm bẩm: “ Mất Ngọc Hoa được Như Tuyết, duyên số, duyên số a; có điều Hàn quốc công ơi Hàn quốc công, ngươi cũng đừng trách ta đây vô tình, cả đời chỉ có 7 người đồ đệ, ngươi khiến Ngọc Hoa bị hại chết, ta thề sẽ không bỏ qua. Lão Tam, lão Ngũ ngươi cũng nên báo thù cho sư muội ngươi rồi, người làm sư phụ như ta đây để tùy ngươi a. Ngọc Hoa, con để lại cho ta một hảo tiểu tôn, những gì con hối tiếc sau này sư phụ sẽ thành toàn cho con.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play