“Hướng Tây Nam, có một cỗ khí tức cường đại, có lẽ là ở đó?”
Đinh Thục Nghi không nắm rõ tình hình sơn mạch này, để tránh lạc đường, nàng đành nhập hội đi cùng bọn họ. Sơn mạch này cũng khá lớn, phải đi mất 2 ngày, 2 đêm mới đến được chỗ có khí tức cường đại kia.
Trước mặt nàng chính là một mảnh lớn chi địa trống trải, trong son mạch Tử Vong toàn màu đen, những tầng kiến trúc xa hoa hiện ra, phảng phất tựa như ốc đảo trong sa mạc, trong bóng tối, ánh sáng đối với người bình thường sinh ra lực hấp dẫn trí mạng.
Chậm rãi đi tới, càng đến gần trong mắt nàng lại càng kinh hãi, thể xác và tinh thần giống như được gột rửa, một loại khí tức cường đại ảnh hưởng tới nàng, chính là ma lực của những kiến trúc này. Chung quanh kiến trúc chằng chịt giống như một cái thành trấn, mỗi tòa nhà kiến trúc đều là cửa đại môn đóng chặt, linh thức hướng phía bên trong lan tràn đi ra cũng bị bắn ngược trở về, có lẽ là đã bị đặt cấm, cho nên mới không có cách nào điều tra.
Rất nhanh, nàng đã đi tới kiến trúc trung ương, tại khu vực này đã có nhiều người đến, đám đệ tử của Hàn gia cũng có mặt, tất cả đều đang đánh giá kiến trúc tại đây. Kiến trúc nơi này là lớn nhất, có hình tròn, tạo hình có chút kỳ lạ. Hai tòa kiến trúc không có chút nào khác biệt, ngay cả đường vân nhỏ cũng giống nhau, quả thực cùng song bào thai đồng dạng.
Dựa theo thói quen trên đại lục Thiên Huyền, kiến trúc chủ thể chỉ có một cái, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống này, như vậy kiến trúc trước mặt đã có chuyện gì xảy ra? Bất quá rất nhanh nàng nghĩ đến đây cũng là một loại khảo nghiệm, hai tòa kiến trúc này tất nhiên chỉ có một là thực sự, về phần nếu vào sai gặp phải kết cục gì cũng không biết được.
Lúc này, nàng nhìn kiến trúc xung quanh, thế nhưng nàng kinh ngạc phát hiện tất cả những kiến trúc trước mặt nàng đều có hai tòa, hơn nữa cũng giống nhau như đúc, như cùng một loại kính. Hai tòa nhà kiến trúc y hệt nhau, hơn nữa chúng đều là thật, không thể dùng linh thức đi cảm nhận.
Đinh Thục Nghi quay sang hỏi một gã đệ tử Hàn gia: “Sao mọi người cứ đứng bên ngoài vậy, không ai muốn vào trong sao?”
“Ai cũng muốn nhưng truyền thừa chi địa há có thể tiến nhập dễ dàng như vậy. Nhiều tòa nhà như vậy cũng không biết có mấy chỗ truyền thừa, có lẽ đây cũng là vị đại năng*(người thiên tài, toàn năng) kia thiết kế cho chúng ta một cái nan đề, chỉ có phá giải về sau mới có thể tiến vào. Truyền thừa khó được nổi danh, nhưng một khi đạt được tuyệt đối là chỗ tốt cực lớn, khảo nghiệm làm khó cũng là bình thường, vị đại năng kia muốn tìm người nối nghiệp cho chính mình tự nhiên không thể tùy ý tìm đại một người, tất nhiên phải thông qua khảo nghiệm của hắn mới được.” Một đệ tử Hàn gia giải thích.
Xung quanh mọi người đều đang bàn tán xôn xao, Đinh Thục Nghi cũng dỏng tai lắng nghe xem có thu được tin tức gì hữu ích.
“Cũng có người tiến vào, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Đám người xông bừa vào kia, bọn họ vừa đến cửa điện chính là biến mất, giống như bị vật gì đó hút đi, cửa điện kia như cũ đóng chặt, chỉ là người biến mất không ít, bọn hắn căn bản cũng không biết người đã đi đến địa phương nào, có lẽ chỉ có đám người đã biến mất mới biết. Xông bừa vào, vạn nhất chọn sai thì mất mạng như chơi?”
“Đây là cái thứ đồ hư gì, căn bản là không tìm thấy phương pháp vào cửa a.”
“Đây là truyền thừa chi địa quỷ dị nhất mà bọn ta được gặp qua rồi, trước kia nhìn thấy truyền thừa chi địa cùng loại này khổng lồ cũng có, nhưng quỷ dị thế này chính là lần đầu tiên nhìn thấy”.
“Dăm ngày trước, một bạch y nữ tử và ngân lang đi cùng đứng ở khu vực này, cùng vị trí với mọi người, bỗng nàng ta đột ngột biến mất, ngân lang cũng biến mất theo. Có lẽ nàng ta đã phá giải được nan đề mà đi vào trong điện rồi.”
“Có lẽ đợi khi bạch y thiếu nữ kia từ bên trong đi ra mà chúng ta vẫn không tìm được phương pháp đi vào, như vậy nói cách khác lần này mọi người đến tay không rồi!”
“Y phục trắng, bên cạnh là ngân lang, đây không phải là Mộ Chỉ Ly của tiểu vương quốc Thiên Thăng quốc hay sao? Là người con gái Liệt ca ca để ý đến sao?” Đinh Thục Nghi quay sang hỏi nam tử bên cạnh.
“Dạ phải, tuy thiếu chủ thích cô ta song Hàn gia chúng ta là đại gia tộc, sao có thể chấp nhận nữ tử thân thế không ra sao vào làm dâu được” Dù sao sao khoảng thời gian cùng tham gia chiến trường, gã cũng không còn bài xích vị tiểu thư này nữa, liền lựa lời tránh làm người ta thương tâm.
Đinh Thục Nghi quyết định thay vì ngây ngốc ở đây, chi bằng đi tìm yêu thú khiêu chiến, nâng cao năng lực tác chiến. Hơn nữa, tu luyện giả đến đây chỉ chăm chăm đến truyền thừa chi địa, chỉ mau đột phá vòng vây, tiến lên, vậy để nàng hảo hảo thu chiến lợi phẩm hộ họ vậy.
Quả thực nửa tháng sau, truyền thừa chìm dần vào lòng đất, như vậy lần này đến chỉ có Mộ Chỉ Ly kia cùng ngân lang chiếm được đồ tốt, mọi người chầu chực ở đây cả tháng coi như vô ích rồi, đành lui ra ngoài. Đám yêu thú ở sơn mạch Tử Vong xuất hiện, không biết ăn nhầm thuốc gì, hung bạo vây quanh tấn công bọn họ. Một hồi kịch chiến ta sống ngươi chết diễn ra.
Rời sơn mạch Tử Vong, Đinh Thục Nghi hảo hảo sửa soạn lại chiến lợi phẩm, da và lông yêu thú đều là màu đen, không diễm lệ song làm đồ dạ hành cũng tốt. Yêu thú tại sơn mạch này hình dáng quá ghê tởm, nên chẳng buồn nếm thử thịt, thôi thì chế biến thành dạng thịt khô tẩm gia vị cho hồng hồ ly kia ăn vậy. Dù sao mấy ngày chiến đấu ác liệt ấy, tuy hầu như nó an vị trên vai nàng, song khi nàng kiệt sức, nó cũng giúp nàng giải vây, tuy rằng không có nó nàng vẫn có thể phá vòng vây, rời khỏi sơn mạch song chắc chắn là thương tích đầy mình, vô cùng thê thảm rồi. Khi xem xét tinh thạch, toàn bộ màu đen, không biết là có sử dụng được không, thôi thì cứ cất gọn lại đã, tính sau.
Đám đệ tử Hàn gia nhìn Đinh Thục Nghi bận rộn phân loại, xử lý da, lông... Thực không biết nói gì, không hiểu nổi sao nàng lại để tâm đến mấy tấm da, lông đến vậy, nhưng mà nhìn mãi thành quen nên không ai ý kiến gì,.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT