Thomas lùi lại một bước và để ý thấy những đứa kia cũng làm như thế. Một sự yên ắng chết người làm cho không gian như chết lặng đi trong khi các trảng viên nhìn trân trối dãy cửa sổ và hàng người quan sát chúng. Thomas trông thấy một trong số bọn họ cụp mắt xuống viết gì đó, một người khác thì đưa tay lên đeo kính vào mắt. Tất cả đều khoác những chiếc áo choàng đen ở bên ngoài sơ mi trắng, trên ngực phải có thêu một chữ - Thomas không thể nhìn ra được chữ gì. Không ai trong số bọn họ trưng ra một nét mặt dễ đoán. Tất cả đều ốm nhom, hốc hác, tái mét, và cực kỳ buồn khổ.
Bọn họ tiếp tục quan sát các trảng viên. Một người đàn ông lắc đầu, một người phụ nữ gật đầu. Một người đàn ông khác đưa tay lên gãi mũi - hành động có tính con người nhất mà Thomas nhìn thấy từ nãy đến giờ.
- Mấy người kia là ai vậy? - Chuck thì thào, nhưng giọng nói của thằng nhóc vang vọng khắp gian phòng.
- Các Hóa công - Minho nói, rồi nhổ toẹt xuống đất. - Tôi sẽ bẻ cổ mấy người! - Thằng bé hét lên to đến nỗi Thomas suýt chút nữa đã phải lấy hai tay bịt tai lại.
- Chúng ta làm gì đây? - Thomas hỏi. - Họ chờ cái gì vậy?
- Có lẽ họ đang tìm cách làm cho bọn Nhím sầu sống lại - Newt nói - Chắc là chúng sắp đến ngay…
Một tràng tiếng bíp bíp to và chậm cắt ngang lời Newt, giống như tiếng còi báo khi một chiếc xe tải đồ sộ chạy giật lùi, nhưng to hơn nhiếu. Nó phát ra từ khắp mọi nơi, vang vọng trong gian phòng.
- Bây giờ làm sao đây? - Chuck hỏi, không giấu nỗi lo lắng trong giọng nói của mình.
Vì lý do nào đấy, tất cả đám trẻ quay sang nhìn Thomas. Nó nhún vai đáp lại. Nó chỉ nhớ được có bấy nhiêu, bây giờ thì nó cũng ngơ ngác như tât cả mọi người. Và sợ nữa. Thomas vươn cổ nhìn một lượt gian phòng từ trên xuống dưới, cố tìm nguồn phát ra tiếng bíp bíp. Nhưng không có gì thay đổi cả. Thế rồi, Thomas liếc thấy những đứa kia nhìn về hướng của những cánh cửa. Nó vội làm theo, tim đập rộn ràng khi nhìn thấy một trong những cánh cửa bật mở về phía chúng.
Tiếng bíp bíp ngừng lại, và một sự im lặng tuyệt đối bao trùm lên toàn bộ gian phòng. Thomas nín thở chờ đợi, chuẩn bị tinh thần để đón nhận một thứ kinh khủng bay qua cửa. Nhưng thay vào đó, hai người bước vào phòng.
Một người là phụ nữ, đã trưởng thành. Cô ta trông rất bình thường, mặc quần áo màu đen và một chiếc áo phanh cúc màu trắng, với một cái biểu tượng trên ngực áo - chữ VSAT in hoa màu xanh. Mái tóc nâu của cô ta xõa ngang vai. Cô ta có khuôn mặt mỏng, mắt đen. Trong lúc tiến lại gần nhóm trẻ, người phụ nữ không hề mỉm cười hay nhăn mặt, như thể cô ta không buồn chú ý hay quan tâm đến những đứa trẻ đang đứng đó.
Mình biết cô ta, Thomas thầm nghĩ. Nhưng đó là một ký ức mờ mịt. Nó không thể nhớ ra tên cô ta, hay là những gì dính dáng tới Mê cung mà cô ta đã làm, nhưng nhìn cô ta rất quen. Không phải chỉ có bề ngoài, mà kể cả lối bước đi, cung cách của cô ta: cứng nhắc, không chút vui vẻ. Cô ta ngừng lại trước mặt cá trảng viên khoảng vài mét và chậm rãi nhìn từ trái sang phải, ghi nhớ bọn chúng.
Người kia, đứng ben cạnh, là một thằng bé, trên mình mặc một chiếc áo thun rộng, trùm mũ qua đầu che khuất mặt.
- Chào mừng trở lại. - Cuối cùng người phụ nữ lên tiếng. - Đã hơn hai năm, và rất ít người chết. Thật đáng kinh ngạc.
Thomas thấy miệng mình đang há hốc, và sự phẫn nộ làm mặt nó đỏ bừng.
- Xin lỗi? - Newt hỏi.
Mắt cô ta lại quét một lượt mọi người trước khi dừng lại ở Newt.
- Mọi thứ đã diễn ra theo đúng như kế hoạch, Newton ạ. Mặc dù chúng tôi đã mong đợi một vài em trong số này bỏ cuộc. - Cô ta liếc nhìn sang đứa bé đi cùng, rồi vươn tay gỡ mũ trùm đầu của nó xuống. Thằng bé nhìn lên, đôi mắt nó đẫm lệ. Mọi trảng viên trong căn phòng đều nấc lên một tiếng kinh ngạc. Thomas thấy đầu gối mình nhũn ra.
Đó chính là Gally.
Thomas chớp chớp mí mắt, rồi giụi mắt. Nó vừa bất ngờ vừa giận dữ.
- Cậu ta làm cái gì ở đây vậy? - Minho la lên.
- Bây giờ các em đã an toàn. - Người phụ nữ đáp như thể không nghe thấy thằng bé nói gì. - Thư giãn chút đi nhé.
- Thư giãn sao? - Minho hét lên. - Cô là ai mà bảo chúng tôi phải làm như vậy? Chúng tôi muốn gặp cảnh sát, ngài thị trưởng hay tổng thống - một ai đó! - Thomas lo ngại về điều mà Minho có thể làm, nhưng rồi dường như nó cũng muốn thằng bé thoi cho cô ta một cái vào mặt.
Người phụ nữ nheo mắt nhìn Minho.
- Cậu không biết mình đang nói gì đâu nhóc ạ. Tôi đã nghĩ là sẽ nhận thấy một chút trưởng thành ở một người đã vượt qua Thử nghiệm Mê cung kia đấy. - Giọng điệu hạ cố của cô ta làm Thomas sững người.
Minho định phản bác, nhưng Newt đã thúc cho thằng bé một cùi chỏ.
- Gally, - Newt hỏi, - chuyện gì đang diễn ra vậy?
Thằng bé tóc đen nhìn Newt, mắt long lanh trong một khoảnh khắc, khẽ lắc đầu. Nhưng nó không trả lời. Có cái gì đó không ổn với thằng này, Thomas nghĩ bụng. Tệ hơn cả lúc trước.
Người phụ nữ gật đầu như thể tự hào về Gally.
- Rồi một ngày các em sẽ phải biết ơn những gì chúng tôi đã làm cho các em. Tôi chỉ có thể hứa như thế, và hy vọng các em chấp nhận điều đó. Nếu không thì toàn bộ chuyện này chỉ là một sai lầm. Khoảng thời gian tăm tối, Newton ạ. Khoảng thời gian tăm tối.
Cô ta ngừng lại một chút.
- Tất nhiên là vẫn còn một Biến số cuối cùng. - Cô ta lùi lại.
Thomas nhìn chòng chọc Gally. Toàn thân thằng bé run lẩy bẩy, mặt trắng bệch ra như sáp, khiến cho đôi mắt đỏ mọng nước của nó rực lên như hai vệt máu trên một tờ giấy. Đôi môi Gally mím chặt, chỗ da xung quanh miệng thằng bé nhăn nhúm cả lại, như thể nó có nói gì đó mà không thể.
- Gally. - Thomas hỏi, cố gắng đè nén sự căm ghét của mình đối với thằng bé.
Từng chữ một bật ra khỏi miệng Gally.
- Họ… có thể kiểm soát tôi… tôi không… - Mắt nó lồi ra, một bàn tay đưa lên bóp họng như người bị nghẹt thở. - Tôi… buộc… phải… - Mỗi từ là một tiếng ho khốn khổ. Rồi nó yên lặng, khuôn mặt bình tĩnh trở lại, cơ thể thả lỏng.
Nó giống như Alby khi ở trên giường trong Trang ấp, sau khi vừa trải qua sự Biến đổi. Cùng một kiểu như thế. Nó đã…
Nhưng Thomas đã không có thời gian để suy nghĩ tiếp. Gally rút từ túi sau lưng ra một cái gì đó dài và sáng loáng. Ánh sáng trong phòng phản chiếu trên bề mặt kim loại sắc lạnh. Đó là một con dao găm đáng sợ, đang được nắm chặt trong những ngón tay của Gally. Với một sự mau lẹ không ngờ, thằng bé quay lại và phóng con dao về phía Thomas. Trong lúc đó, Thomas nghe thấy một tiếng hét từ bên phải và cảm thấy một sự chuyển động. Về phía nó.
Lưỡi dao quay vòng trong không khí, xoay từng vòng từng vòng rõ mồn một trong mắt Thomas, như thể mọi thứ bỗng chuyển động chậm hẳn lại, chỉ với một mục đích duy nhất là để cho Thomas cảm thấy nỗi kinh hoàng khi phải chứng kiến điều đó. Con dao bay tới, xoay một vòng, lại một vòng nữa, thẳng về phía nó. Nó có buộc mình di chuyển, nhưng không thể nhúc nhích.
Thế rồi, chẳng hiểu sao Chuck đã ở đó, ngay phía trước nó. Thomas như cảm thấy chân mình như đóng băng lại. Nó chỉ có thể giương mắt nhìn cảnh tượng kinh hoàng đang bày ra trước mắt, hoàn toàn bất lực.
Với một tiếng phập ghê tởm, con dao đã găm cắm vào ngực Chuck, lút đến tận cán. Thằng bé hộc lên, ngã vật ra sàn nhà, toàn thân co giật, máu tuôn ra từ vết thương thành một dòng đỏ thẫm. Đôi chân Chuck giãy giụa trên sàn nhà, đá lung tung trong giây phút hấp hối. Bọt hồng trào ra từ miệng thằng bé. Thomas cảm thấy đất trời đổ ụp xuống chung quanh, bóp nghẹt tim nó.
Nó nhào xuống đất, kéo thân mình đang co giật của Chuck vào lòng.
- Chuck ơi! - Thomas gào lên, lời nói như chất acid tràn qua cuống họng của nó. - Chuck ơi!
Thằng bé run lẩy bẩy, mất kiểm soát, máu phun ra tứ tung làm ướt hai bàn tay của Thomas. Đôi mắt Chuck đã trợn ngược, chỉ còn tròng trắng. Máu trào ra ngoài qua lỗ mũi và miệng cuả thằng nhóc.
- Chuck… - Thomas thì thào. Chắc chắn phải làm điều gì đó. Chúng có thể cứu được nó. Bọn họ…
Chuck ngừng co giật, bất động. Đôi mắt lộn trở về vị trí ban đầu, thằng nhóc nhìn trừng trừng vào Thomas, hồi tỉnh lại.
- Tho… mas… - Chuck nói không ra hơi.
Cố lên, Chuck ơi. - Thomas nói. - Đừng chết mà. Hãy chiến đấu đi. Có ai giúp tôi với!
Không ai động đậy, và trong thâm tâm, Thomas hiểu được vì sao. Không người nào có thể giúp gì được. Hết rồi. Những đốm đen bay lượng trong mắt Thomas. Căn phòng chao đảo, quay cuồng. Không, nó nghĩ. Không phải Chuck. Không phải là Chuck. Bất cứ ai, ngoại trừ Chuck ra.
- Thomas. - Chuck thều thào. - Tìm… mẹ… em. - Một cơn ho bật ra khỏi lồng ngực thằng nhóc, làm nó ộc ra một bụm máu. - Hãy nói với mẹ…
Nó không kịp nói hết câu. Đôi mắt thằng bé đã khép lại, thân hình mềm oặt đi. Một hơi thở cuối cùng thoát ra khỏi miệng nó.
Thomas nhìn thằng nhóc trân trối. Nhìn không rời mắt cơ thể không còn sự sống của nó.
Một cái gì đó đã diễn ra bên trong Thomas. Nó bắt nguồn từ sâu trong lồng ngực, một mầm mống điên dại. Trả thù. Căm hận. Một thứ gì đó kinh khủng và xấu xa. Rồi nó vỡ òa trong buồng phổi của Thomas, luồn lách qua cổ họng nó, chạy xuyên qua đôi tay và đôi chân nó. Tràn qua tâm trí nó.
Thomas buông Chuck ra, run rẩy đứng dậy, quay lại đối mặt với hai kẻ vừa bước vào phòng.
Thế rồi nó bùng nổ. Nổ tung.
Nó lao tới, xông vào Gally, dùng ngón tay như những gọng kìm siết chặt thằng nhỏ. Thomas bóp cổ Gally, vật thằng nhỏ xuống sàn, ngồi lên ngực nó, quắp chặt hai chân để thằng nhỏ không thoát ra được. Thomas bắt đầu đấm túi bụi.
Dùng tay trái chẹn ngang cổ Gally, tay phải Thomas đấm như mưa xuống mặt thằng bé, liên tục. Một, hai, rồi ba, nó giáng những đốt ngón tay to cứng của mình vào mặt mũi thằng bé. Những tiếng răng rắc kêu lên, máu bắn ra, phụ họa bằng những tiếng hét khủng khiếp. Thomas không biết tiếng nào lớn hơn - giọng của Gally hay giọng của nó. Thomas cứ thế đánh, cứ thế trút mọi sự điên cuồng bên trong nó vào Gally.
Rồi nó bị Minho và Newt kéo ra xa, hai tay nó vẫn vùng liên hồi vào không khí. Hai đứa lôi Thomas trên sàn, trong khi nó chống cự, vùng vẫy, la hét đòi chúng buông ra. Thomas nhìn trừng trừng vào Gally đang nằm bất động ở đó, cảm thấy lòng căm hờn trào tuôn như một lưỡi lửa kéo dài từ chỗ nó tới Gally.
Và rồi cứ như thế, sự căm hờn biến mất. Chỉ còn lại những ý nghĩ về Chuck.
Thomas giằng ra khỏi đôi tay của Minho và Newt, chạy đến bên cơ thể mềm oặt của Chuck. Nó ôm lấy cái xác, siết chặt thằng nhóc vào lòng, mặc kệ máu me, mặc kệ nét mặt đông cứng chết chóc.
- Không! - Thomas gào lên, nỗi buồn vô hạn gặm nhấm bên trong nó. - Không!
Teresa đã ở đấy, đặt tay lên vai Thomas. Nó vùng ra.
- Tôi đã hứa với Chuck! - Nó hét lên, nhận ra rằng giọng nói của nó gắn liền với một điều gì đó không ổn. Gần như là điên dại. - Tôi đã hứa sẽ cứu nó, đưa nó về nhà! Tôi đã hứa mà!
Teresa không đáp, chỉ gật đầu, mắt cắm xuống sàn.
Thomas ôm siết lấy cơ thể Chuck, lay thằng nhóc thật mạnh, như thể điều đó sẽ làm nó sống lại, hay là một cách bày tỏ lòng biết ơn cứu mạng, biết ơn vì đã làm bạn với nó trong khi chẳng ai làm thế.
Thomas khóc nức nở như chưa bao giờ được khóc. Những tiếng nấc nghẹn của nó vang vọng khắp căn phòng nghe như âm thanh của một nỗi đau tột cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT