Tất cả có hơn một trăm người, cung nỏ cầm chặt ở tay đứng thành một vòng tròn lớn bao vây những người có mặt vào giữa.

Ma Vương đưa mắt nhìn quanh.

- Quả nhân bảo ngươi giết hết số người vô dụng này, ngươi lại kết bè kết lũ với chúng.

Tam thư nói :

- Ta cũng không phải hoàn toàn trái lệnh của ngươi, chẳng hạn đã giết Liễu Thanh Phong.

- Ngươi không tin rằng sẽ thuyết phục được y.

- Không phải - Tam thư cười nhạt - Đó là một kẻ sinh ra để làm đầy tớ, chúng ta không thể mạo hiểm.

Ma Vương lại cười rộ.

Ngọc Điệp lạnh lùng nhìn nhìn Tam thư, chợt nói :

- Thật ra ngươi phải giữ người ấy lại, rời xa chúng ta, đất Trung Nguyên rộng lớn, chúng ta lại không biết tường tận, muốn tìm bắt các ngươi thật không phải là chuyện dễ.

- Vả lại các ngươi cũng không có nhiều thời gian.

- Đúng thế... - Ngọc Điệp cười nói - Vậy tại sao các ngươi còn muốn tới đây tìm cái chết?

Tam thư nói :

- Mỗi người đều đã tự hiểu rõ, cần gì phải nhiều lời?

Ngọc Điệp nói :

- Đó là vì con tin trong tay chúng ta thôi.

Tam thư nhìn chằm chằm vào Ngọc Điệp :

- Họ ở đâu?

Ma Vương ngắt lời :

- Muốn họ được yên, các ngươi phải lui ngay.

Tam thư nói :

- Chỉ cần ngươi nói rõ ra họ ở đâu, chúng ta không những lập tức rút lui, mà còn đem toàn bộ số vàng bạc châu báu kia trả lại.

Ma Vương đang ngẫm nghĩ, Tam thư lại nói :

- Bậc thủ lãnh không nói đùa, ở đây có nhiều thủ hạ của ngươi, muốn họ tin tưởng ngươi, kính trọng ngươi, tốt hơn ngươi nên nói thật.

Ma Vương trầm ngâm không nói, Ngọc Điệp gương mặt có vẻ mỉa mai, Tam thư đưa ánh mắt nhìn qua hai người, chờ một lúc lại trầm giọng nói :

- Thật ra họ không còn sống nữa rồi.

Ngọc Điệp nói :

- Đến lúc này ngươi mới biết à?

Tam thư gật đầu nói :

- Giam giữ bấy nhiêu con tin cần phải tốn sức người, theo tác phong hành sự của các ngươi thì đời nào chịu lãng phí như thế?

- Đúng!

Nét cười cợt trên mặt Ngọc Điệp tàn khốc vô cùng.

Tam thư tuy đã tính tới chuyện này, nhưng sắc mặt cũng trở nên thê thảm. Những người đứng cạnh bà ta cũng thế.

Ma Vương ánh mắt dời qua Ngọc Điệp :

- Lẽ ra chúng ta nên suy nghĩ tới chuyện bắt bà ta đem số người vô dụng kia giam lại để bà ta hoài nghi không biết chúng ta đã giết hết con tin chưa.

Ngọc Điệp nói :

- Bất kể là làm thế nào cũng không tránh khỏi có chỗ không nghĩ tới, vả lại ngươi tín nhiệm bà ta như thế mà.

Ma Vương cười khan hai tiếng :

- Thật ra thì bà ta là một nhân tài khó kiếm.

Ngọc Điệp nói :

- Bây giờ thì mất bò mới lo làm chuồng.

Ma Vương than :

- Một chuyện mở đầu quá thuận lợi thật không phải là hay, tuy chúng ta trước nay rất kín đáo bí mật, nhưng cũng như một con cua lột, không chống nổi một đòn.

Ngọc Điệp bắt buộc phải tán thành, quả thật họ chưa nghĩ tới việc bị bại lộ.

Kế hoạch tiến hành thảy đều thuận lợi như thế, họ đã bố trí công việc đâu vào đấy, thậm chí còn đã quyết định đến khi nào sẽ tiếng hành bước sau cùng, điều bất ngờ lại xảy ra đúng vào lúc ấy, nào là Tôn Thiên Thành đi trả thù, nào là Phương Trực giả vào kỹ viện chơi bời bị Thẩm Thăng Y phát hiện, nào là Âu Dương Lập giết người bịt miệng thất bại, mấy chuyện liên tiếp làm y bấn loạn, rốt lại bị đẩy tới tình thế này.

Ma Vương cười nói tiếp :

- Chạm phải một gã cứng đầu như Thẩm Thăng Y, cũng chưa chắc không phải là điều may cho bọn ta.

Ngọc Điệp nói :

- Ta thấy ngươi nên mau tìm cách giải quyết một vị nhân tài khó kiếm này đi đã.

Ma Vương hỏi lại :

- Chẳng lẽ ngươi không biết là chỉ có một cách giải quyết thôi sao?

Ngọc Điệp lạnh lùng gật đầu, Tam thư dĩ nhiên cũng biết rõ cách giải quyết ấy là thế nào, vẫy mạnh tay một cái.

Tiếng dây cung bật rào rào vang lên, hơn trăm người đứng ngoài phát tên như châu chấu bay rợp trời tối đất từ bốn phía bắn vào Ma Vương, Ngọc Điệp và ba mươi sáu kỵ sĩ.

Ba mươi sáu kỵ sĩ phản ứng rất mau lẹ, nhao nhao nhảy xuống đât, lấy ngựa làm mộc đỡ tên, tiếng ngựa hí đau đớn vang lên, con thì ngã lăn, con thì đau quá lồng lên, túm tụm vào một đám.

Ba mươi sáu kỵ sĩ kia cũng có năm người ngã xuống, số còn lại không chờ tới loạt tên thứ hai bắn tới, đã xông ra chém giết.

Số đại hán kia cũng vứt bỏ cung nỏ xuống, nhất tề tuốt binh khí ra đón đánh, một trận ác chiến thảm khốc lập tức mở màn.

Nói về võ công thì số kỵ sĩ kia dĩ nhiên cao cường hơn, song đám đại hán thì người nào cũng căm hờn đầy bụng, ra sức liều mạng.

Họ vì sự an toàn của những người làm con tin nên trước nay ra sức vì Ma Vương, giờ đây phát giác ra rằng Ma Vương đã giết hết số con tin, mà rốt lại rõ ràng còn muốn giết cả họ, bao nhiêu căm hờn lập tức bộc lộ, chỉ giận không xé xác đối phương làm muôn mảnh.

Số kỵ sĩ kia chưa tới nơi đã cảm thây sức mạnh của sự căm hờn, bất giác run sợ, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Đám đại hán đông gấp bốn lần số kỵ sĩ, người nào cũng nghiến răng nghiến lợi gầm gừ giống hệt một bầy thù dữ điên cuồng xông tới đối phương.

Tiếng binh khí va chạm, tiếng gào thảm chỗ này dậy chỗ kia, kinh thiên động địa.

* * * * *

Ma Vương đã sớm nhận ra rằng đám đại hán đang chuẩn bị liều mạng, dường như tránh được một trận đánh thế này là hay nhất, nên đúng lúc tiếng dây cung bật lên, ông ta chợt thở dài một tiếng!

Trong chớp mắt ấy ít nhất cũng có hai chục mũi tiên bắn vào ông ta, nhưng Ma Vương hai chân vẫn không di động, hai tay chụp loạn xuống, bao nhiêu tên bắn tới đều nằm gọn cả trong tay rồi vung ra một cái, phóng vào những người đánh xe đứng trước mặt Tam thư.

Số tên trong tay ông ta phóng ra mạnh chẳng kém gì so với bắn ra bằng cung, bốn người đánh xe toan gạt đỡ, Tam thư đã nghiêng người bước lên, thanh nhuyễn kiếm rung một cái, một màn lưới kiếm chụp xuống đánh rơi hết hai mươi mũi tên xuống đất.

Ngọc Điệp cũng vừa sấn vào, Tam thư ánh mắt lóe lên quát :

- Con gái thì giao cho các ngươi.

Bốn người đánh xe dạ ran, chuyển động thân hình chiếm lấy bốn góc bao vây Ngọc Điệp, bóng người ánh đao chớp loang loáng.

Ngọc Điệp ôm kiếm xoay một vòng cười nhạt :

- Tứ Tượng đao trận không làm khó được ta đâu!

Ma Vương bên cạnh chợt kêu lên :

- Coi chừng tay trái của họ!

Bốn người đánh xe nghe tiếng biến sắc.

Ma Vương lập tức cuốn vạt áo dài lên thắt quanh lưng, bên đùi trái của ông ta rõ ràng có giắt một thanh loan đao như vầng trăng lưỡi liềm.

Thanh loan đao này vô cùng lộng lẫy, những viên ngọc thạch khảm trên cán đều đáng giá ngàn vàng.

Tam thư ánh mắt dừng lại trên thanh đao :

- Không ngờ rằng ta cũng bức được ngươi phải tuốt thanh Ma đao ra.

Ma Vương lắc đầu :

- Quả nhân chỉ muốn đánh mau thắng mau thôi!

Rồi thản nhiên tuốt đao ra.

Lưỡi đao sáng như tuyết, phảng phất có một hàng chữ, kỳ hình quái trạng, Tam thư nhìn không ra là lối chữ gì.

Đây chính là thanh Ma đao sao?

Ma Vương giơ đao lên ngang bụng, ngón cái và ngón trỏ tay trái vuốt vuốt mũi đao, cười nói :

- Đây không phải là một thanh Ma đao như ngươi nghĩ, mà chỉ là một thanh đao vô cùng sắc bén, một thanh đao giết người không dính máu, một thanh bảo đao.

Tam thư sửng sốt :

- Thanh đao này...

Ma Vương nói :

- Ngươi cứ chờ tới lúc thanh đao trong tay ta chém xuống, nhất định sẽ nhìn thấy!

Tam thư cười nhạt một tiếng sấn vào, thanh nhuyễn kiếm rung lên như con rắn độc thành hàng ngàn mũi kiếm liều mạng phóng ra.

Chỉ có cách liều mạng mới có thể sống còn, lúc bà ta quyết định phản bội Ma Vương đã hiểu rõ điều đó.

Ma Vương ngón cái và ngón trỏ tay trái buông mũi đao, “vù” một tiếng bật lưỡi đao ra, một luồng đao quang chói mắt đón màn kiếm quang, hàng ngàn mũi kiếm của Tam thư lập tức tụ thành một mũi chia ra đâm vào chín chỗ yếu hại trên người Ma Vương.

Thân hình Ma Vương trong chớp mắt ấy biến đổi tư thế chín lần, tránh khỏi chín nhát kiếm của Tam thư, lại biến đổi tư thế lần nữa, đột nhiên chém xuống một đao.

Nhát đao này chém vào chỗ sơ hổ duy nhất trong chiêu kiếm của Tam thư. Tam thư biến sắc vội băng mình lùi mau ra.

Ma Vương như bóng theo hình, đao sau chém tiếp đao trước.

Hai người thân hình mau lẹ di động ra bảy trượng, Ma Vương liên tiếp chém bốn mươi chín đao, mà chỉ chém vào một chỗ.

Sau bảy trượng Tam thư đã không thể nào lui được nữa, vẻ mặt thê thảm, không lui mà lại tiến lên, liều mạng chịu một đao phóng kiếm đâm vào chỗ yếu hại trên người Ma Vương. Đây không phải là lối đánh liều mạng, chỉ là không thể đôi bên cùng chết, Tam thư cũng hy vọng có thể đâm trúng Ma Vương một kiếm thật tàn độc.

Nhưng rốt lại bà ta cũng thất vọng.

Ma Vương vẫn giữ nguyên tư thế chém xuống không thay đổi, nhát đao chém tới, xả Tam thư ra làm hai mảnh.

Trong chớp mắt ấy mũi kiếm của Tam thư chỉ còn cách Tâm oa của Ma Vương nửa tấc, nhưng cũng không thể đâm thêm nửa phân.

Máu bắn tung tóe, một đám cỏ lớn trong chớp mắt biến thành màu đỏ, trên thanh đao của Ma Vương lại không dính giọt máu nào.

Ông ta không hề nói láo, đầy quả là một thanh bảo đao giết người không dính máu.

“Soạt” một tiếng, thanh đao lại lập tức trở vào vỏ, Ma Vương chắp tay sau lưng lẩm bẩm :

- Thật là một người thông minh, mà lại quên mất kiếm pháp này do ai dạy cho.

Ngọc Điệp nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Ma Vương :

- Lúc dạy kiếm pháp này cho bà ta, ngươi nói là không có chỗ sơ hở nào có thể đánh vào mà?

- Quả nhân nói rằng trên giang hồ không có ai nhìn thấy chỗ sơ hở trong kiếm pháp này, chứ không nói rằng trong số đó có cả quả nhân.

Ma Vương cười cười.

- Ngươi cho rằng trên đời có loại kiếm pháp không có chỗ nào sơ hở thật à?

Ngọc Điệp lắc đầu, ánh mắt nhìn xuống thanh kiếm trong tay.

Giọt máu cuối cùng đọng trên mũi kiếm đã rơi xuống, chỗ vết thương trên cổ họng bốn người đánh xe máu vẫn còn tuôn xối xả.

Bốn người đều trúng kiếm cùng một chỗ, tay kiếm của Ngọc Điệp về mặt mau lẹ tàn độc quả không kém gì Ma Vương.

Đám đại hán kia không ai xông vào hai người, chỉ dồn vào tấn công số kỵ sĩ, họ cầm binh khí rất khác nhau nhưng ra tay cùng một kiểu, không có chiêu thức gì, chỉ là liều mạng mà chém, liều mạng mà đâm.

Động tác nào cũng có máu bắn ra theo, tiếng gầm thét kêu gào kéo dài không dứt.

Ma Vương vừa nhìn thấy chợt cau mày chỉ tay một cái, Ngọc Điệp mang nụ cười lạnh lẽo đáng sợ vọt ra, người tới kiếm tới, nhát kiếm nào đâm ra cũng có người ngã xuống.

Võ công của nàng đã cao hơn đám đại hán, thần kinh lại cứng rắn như lưới sắt, không hề bị dáng vẻ hung hãn của họ làm cho nao núng, mà ra tay thì kiếm nào cũng tàn độc.

Từng người từng người ngã lăn dưới ánh kiếm của Ngọc Điệp, đến khi nàng trở lại đứng cạnh Ma Vương, đám đại hán kia không còn ai sống sót.

Số kỵ sĩ chỉ còn chín người sống, trong đó có ba người hoàn toàn không còn khả năng chiến đấu nữa, nằm rên rỉ dưới đất.

Ma Vương đưa mắt nhìn qua mặt đám người nói :

- Tiếp tục lên đường, ai không có sức đi tiếp thì phải tạm thời ở lại đây.

Ba người nằm trên mặt đất lập tức biến sắc, nhìn nhau một cái, trong cổ họng đột nhiên cùng vang lên một tiếng “ục”, tiếp theo miệng người nào cũng có một dòng máu đen chảy ra.

Sáu người còn lại đồng thời quay mặt đi.

- Rốt lại các ngươi đã không làm ta thất vọng.

Ma Vương từ từ quay người, bước về cỗ xe định lên lúc đầu.

- Thay quần áo người đánh xe đi, chúng ta có thể đi theo đường lớn được rồi.

Sáu kỵ sĩ cùng dạ một tiếng, Ma Vương lại dặn Ngọc Điệp :

- Thả bồ câu đưa tin cho người của chúng ta ở phía trước, ra lệnh cho họ lập tức đánh chặn bốn người bọn Thẩm Thăng Y.

* * * * *

Chim bồ câu bay lên dưới ánh nắng chiều, gió chiều thổi qua, mùi máu tanh bốc lên.

Ba cỗ xe ngựa do sáu kỵ sĩ ăn mặc như người đánh xe cầm cương, phóng qua cạnh đám xác chết, tiếp tục chạy về phía trước.

* * * * *

Đêm ây bốn người bọn Thẩm Thăng Y nghỉ lại trong một gian miếu cổ cành đường. Thẩm Thăng Y và Hàn Kỳ hai người nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, Trương Thiên Hộ và Tần Độc Hạc đều mệt gần chết nhưng cứ mở mắt trao tráo một hồi.

Nửa người phía dưới của họ từ khi xuống ngựa cứ tê dại đi như không phải là của mình nữa, mà lại còn phải vịn vào vai hai người bọn Thẩm Thăng Y mới có thể leo xuống ngựa được.

Thật ra ngay từ đầu họ đã phát giác ra là có chuyện, nhưng vì sĩ diện nên lại cứ phóng ngựa chạy thẳng một hơi, Hàn Kỳ suýt nữa thì ôm bụng bò ra cười, y vẫn còn nhớ rằng hai vị lão nhân trước mắt đây, nhất là Tần Độc Hạc, khi có mặt bọn hậu bối, lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị đường bệ.

Thẩm Thăng Y thì chẳng nói gì, chàng biết hai lão nhân tuy gặp một phen vất vả, nhưng có dịp cưỡi ngựa phi nhanh trên đường cũng chưa chắc là điều không vui.

Một đêm yên ổn trôi qua.

Sáng hôm sau họ lại tiếp tục lên đường, Trương Thiên Hộ và Tần Độc Hạc đã trông mệt, không phải cưỡi ngựa mà là cưỡi lừa.

Đám thủ hạ của Ma Vương mà chọn đúng lúc này tập kích thì chắc chắn sẽ thu hoạch được chút ít gì đó, có điều suốt đường đi lại rất yên ổn.

* * * * *

Giữa trưa, ba cỗ xe ngựa tới bến đò Phong Lâm.

Mấy chiếc bè bồng bềnh trên sông, cạnh bờ có một chiếc thuyền con, một ông già một mình ngồi trên đó buông câu.

Xe ngựa dừng lại, sáu người đánh xe lần lượt nhảy xuống, ba người bước xuống bến đò.

- Nhà đò...

Một người nhìn ra mặt sông cất tiếng kêu lớn. Trên bè có hai hán tử đang nằm, nghe tiếng kêu uể oải bò dậy, nắm lấy chiếc sào tre bên cạnh.

Trong chớp mắt ấy động tác của họ đột nhiên trở nên rất mau lẹ, hai chiếc sào tre bay ra khỏi tay phóng vào hai cái thùng xe, trên đầu sào tre loang loáng mũi giáo.

Tiếng gió rít lên.

Cửa sổ chiếc xe thứ hai tựa hồ cùng lúc vỡ toang, Ngọc Điệp xuất hiện như một con bướm phấp phới giữa không trung, tay trái phát chưởng đánh chiếc sào tre phóng vào mình tung đi, tay phải tuốt kiếm vạch một nhát, chiếc sào tre kia phóng gần tới cỗ xe của Ma Vương ngồi lập tức bị chặt làm hai đoạn.

Một tiếng “vút” cùng lúc vang lên, ông già câu cá ngồi trên chiếc thuyền con chợt đứng phắt dậy, chiếc cần câu trong tay vung ra, lưỡi câu sắc nhọn trên sợi cước trắng bắn vào giữa mặt Ngọc Điệp.

Ngọc Điệp lật người trên không, thanh kiếm đè xuống đánh trúng vào lưỡi câu, “keng” một tiếng hất tung ra.

Bảy tám chiếc sào tre cũng đồng thời phóng tới, sáu người đánh xe tuốt đao đón đỡ, trong tiếng gào thảm vang lên có hai người bị sào tre phóng xuyên qua bụng đóng đinh xuống mặt đất, chết ngay tại chỗ.

Hai hán tử cũng mỗi người một chiếc sào tre chống xuống bè vọt lên bờ xông tới.

Ông già câu cá thân hình cũng rời khỏi chiếc thuyền, chiếc cần câu trên không lại vung ra, lưỡi câu móc vào cổ họng một người đánh xe, cần câu lật lại “soạt” một tiếng đâm trúng vai phải của một người khác. Người ấy kêu lên đau đớn chưa tắt, một chiếc sào tre khác đã phóng tới xuyên qua bụng, một người đánh xe khác cũng đồng thời bị một hán tử phóng sào tre đánh ngã.

Chỉ còn một người đánh xe kinh hoảng lui lại nhìn Ngọc Điệp, Ngọc Điệp đã vươn tay kéo y về phía sau, bay chênh chếch về phía ông già câu cá.

“Phựt” một tiếng, máu bắn tung tóe, lưỡi câu đã xé toác cổ họng người đánh xe, thanh kiếm của Ngọc Điệp cũng đồng thời chặt đứt sợi dây câu.

Ông già câu cá cười gằn một tiếng lại rung cần câu, một lưỡi câu khác lại mang dây bay ra.

Ngọc Điệp nhanh mắt lẹ tay, vung kiếm gạt ra.

Hai hán tử và ông già câu cá thânh hình di dộng mau lẹ, vây Ngọc Điệp vào giữa.

Ngọc Điệp chống kiếm liếc qua, quát lớn :

- Các ngươi không nhận được thư bồ câu đưa tới à? Tại sao không chặn đánh bọn Thẩm Thăng Y và Trương Thiên Hộ?

Ông già câu cá lạnh lùng nói :

- Chuyện đó thì phải hỏi con bồ câu kia sao không mang thư của các ngươi tới sớm hơn một chút.

Ngọc Điệp ánh mắt lóe lên :

- Tam thư cũng thả bồ câu đưa thư cho các ngươi à?

Ông già câu cá gật đầu, căm hớn nhìn nhìn Ngọc Điệp, ánh mắt của hai hán tử cũng đầy vẻ đau xót căm thù.

Ánh mắt này không phải là lạ đối với Ngọc Điệp, đám người của Tam thư cũng đã nhìn nàng với ánh mắt như vậy, nhưng nàng vẫn chợt thở dài một tiếng.

Đến giờ này nàng không thể không thừa nhận lời nhận xét của Ma Vương về Tam thư.

Đúng lúc ấy cánh cửa sổ chiếc xe sau lưng nàng mở ra, Ma Vương thò một bộ mặt tươi cười ra hỏi :

- Nhà chài vốn ở đây đi đâu rồi?

Ông già câu cá nói :

- Ta xin họ hôm nay tạm nghỉ làm ăn, trong một ngày cũng đủ để giải quyết chuyện giữa chúng ta với nhau.

Ma Vương nói :

- Quyền lực của ba vị ở quanh đây thì là chuyện vặt không đáng nói, có điều mất một ngày để giải quyết chuyện giữa chúng ta với nhau thì quả hơi nhiều.

Ông già câu cá nói “Có thể lắm!”, hai tay cùng giơ lên, mấy chục ngọn ám khí như xương cá tua tủa bắn vào giữa mặt Ma Vương.

Hai chiếc sào tre trong tay hai hán từ cũng cùng lúc quẻt vào Ngọc Điệp, vừa nhanh vừa mạnh.

Phản ứng của họ vô cùng nhanh nhạy, một người phóng sào tre đâm tới, người kia chiếc sào lại quét ngang lưng Ngọc Điệp.

Ngọc Điệp thân hình lập tức bay lên tránh khỏi chiếc sào đâm tới, cũng vừa vặn tránh được luôn chiếc sào quét ngang lưng, thân hình co lại trên không rồi bật ra bay trở lại, một đạo kiếm quang phóng vào huyệt Mi Tâm của một hán tử.

Ma Vương nhìn thấy mớ ám khí như xương cá tua tủa bắn tới, thản nhiên đóng cánh cửa sổ lại.

Ám khí phóng lên cánh cửa vang ra một tràng tiếng loảng xoảng, cỗ xe sắt mà Tam thư chế ra rốt lại giúp đỡ được Ma Vương một phen.

Ông già câu cá sửng sốt, thân hình chớp lên, vọt tới trước xe, cửa xe đồng thời cũng buông xuống, Ma Vương đạp lên bước khỏi xe.

Lại mấy chục ngọn ám khí bắn vào ông ra. Ma Vương thanh loan đao tuốt ra khỏi vỏ, chỉ lắc tay một cái, mấy chục ngọn ám khí đều bị hất tung đi.

Ông già câu cá quát lớn, chiếc cần câu đánh luôn ra mười ba chiêu liên tiếp, khi chiêu cuối cùng của ông ta đánh trượt, chiếc cần câu chỉ còn có năm tấc.

Ông già câu cá hừ lạnh một tiếng, lưỡi câu theo sợi cước trắng lại bay tới cổ họng Ma Vương. Ma Vương lật cổ tay một cái điểm mũi đao vào lưỡi câu, lưỡi câu lại bay trở lại vào cổ họng ông già đánh cá, còn mau lẹ mạnh mẽ hơn so với khi ông ta vung ra.

Ông già đánh cá biến sắc, ngửa người ra theo thế Thiết Bản Kiều, chiếc lưỡi câu bay qua sát mặt, đoạn cần câu còn mấy tấc trong tay tay vẫn không quên đâm vào bụng Ma Vương.

Thân hình Ma Vương ở khoảng cách không ngắn lắm lúc ấy ấy chợt nhoáng lên nghiêng qua một cái, đoạn cần câu đâm lướt qua bụng.

Tay trái ông ta lại quờ ra nắm luôn cổ tay phải cầm đoạn cần câu của ông già câu cá đẩy một cái kéo một cái, ông già câu cá tiếng la hoảng chưa tắt, đã bị ông ta lôi vào trong thùng xe.

Ông già câu cá co người lại toan vọt mau ra, một vầng đao quang đã chặn ngay cửa xe! Đao chưa tới, hơi đao đã rạch rát da, trong chớp mắt ấy ông già câu cá không thể không lui lại.

Hai hán từ cũng đồng thời bị Ngọc Điệp bức bách phải lui lại tới đó, một người gầm lên một tiếng, chiếc sào tre đang đánh vào người Ngọc Điệp lại biến chiêu đập tới Ma Vương.

Chiếc sào tre đứt đôi trong ánh đao chớp lên.

Ông già đánh cá nhân cơ hội ấy định xông ra, nhưng ánh đao đã lại lóe lên trước mắt, ông ta vừa lui lại, thì một tiếng la hoảng bật lên, hán tử kia cũng đã bị Ma Vương nắm lấy đẩy vào trong xe.

Ông già đánh cá kịp thời tránh qua mới không bị hán tử xô phải, cũng biết là có chuyện không hay, vươn tay xoay qua kéo cánh cửa sổ.

Tay vừa nắm tới thấy cảm giác vừa cứng vừa lạnh, ông ta đã đoán ra cánh cửa sổ lám bằng sắt, nhưng không ngờ nó đã bị khóa chặt.

Ông ta kéo một cái không được, lại đánh thêm một chưởng rất nặng mà cánh cửa sổ chỉ rung lên một cái, không vỡ mà thậm chí cũng không méo mó đi chút nào.

Hán tử kia cũng bị Ma Vương và Ngọc Điệp một đao một kiếm dồn vào trong xe.

“Ầm” một tiếng, cánh cửa đóng lại, trước mắt ba người chợt tối sầm.

Ông già đánh cá gào lên :

- Các ngươi định làm gì thế này?

Ma Vương cười khành khạch một tràng nói :

- Cỗ xe này là Tam thư đặc biệt chế ra cho người khác dùng đấy.

Ba người nghe thấy, sắc mặt trở nên thê thảm, kế đó ngửi thấy một mùi kỳ quái.

- Thuốc nổ...

Ông già đánh cá là người đầu tiên thốt ra, giọng nói đầy vẻ sợ hãi.

- Được chết trong cỗ xe này chưa chắc đã không phải là sự may mắn cho các ngươi.

Đó là giọng của Ngọc Điệp.

Trong bóng đen chợt lóe lên ánh lửa đỏ, giữa tiếng la hoảng của ba người, một tiếng nổ như sét vang lên.

Ngọc Điệp, Ma Vương đã lui ra khỏi đầu bến đò vài trượng, nghe thấy tiếng nổ như sét, cũng bất giác rùng mình.

Hình dáng cỗ xe trước mắt họ chợt thay đổi, khói lửa từ những chỗ nứt tuôn ra, con ngựa kéo xe phát điên lòng lên, hai con ngựa kéo hai chiếc xe kia cũng hoảng sợ, kéo cả xe phóng đi.

Ma Vương không ngăn lại, cũng không tỏ vẻ gì, trong nét cười trên mặt lộ vẻ tàn nhẫn độc ác khôn tả.

Ngọc Điệp cũng không có phản ứng gì, đưa mắt nhìn theo lũ ngựa kéo xe chạy xa dần, mới nói :

- Theo ngươi đoán, ba người trong xe đã biến thành cái gì rồi?

Ma Vương hờ hững nói :

- Ngươi mà nhìn thấy thứ đó chỉ sợ ba ngày không nuốt nổi cơm.

Ngọc Điệp nói :

- Cho nên ta thấy không tới nhìn lại hóa hay.

Ma Vương cười cười, Ngọc Điệp thản nhiên nói tiếp :

- Nhưng nếu hôm qua ngươi không phát hiện ra kịp, thì có muốn nhìn thấy rồi nhịn cơm ba ngày đi chăng nữa cũng không được.

- May mà người thông minh như Tam thư rất ít, kẻ giết người cẩn thận như thế chắc cũng không dễ có.

Ngọc Điệp buônh một tiếng :

- Tiếc thật...

Ma Vương nhìn nhìn xuống bến đò :

- Bây giờ chúng ta bàn chuyện khác tốt hơn.

Ngọc Điệp hỏi :

- Chuyện khác à? Còn có chuyện gì nữa vậy?

- Bồ câu của Tam thư đã đưa thư tới cho ba người này, người khác chắc cũng đã nhận được, bây giờ chắc đang trên đường tới nghênh đón chúng ta.

- Nói khác đi, là hiện tại ngươi không còn ai để sai phái nữa. - Ngọc Điệp cười gằn một tiếng.

- Thật à? - Ma Vương không tán thành.

- Là ta nói trên con đường này thôi.

Ma Vương không thể không đồng ý :

- Người đàn bà kia ghê gớm thật, hiện chúng ta không những không thể hy vọng có người chặn đánh bọn Thẩm Thăng Y, mà còn phải chuẩn bị đối phó với người tới tập kích bất cứ lúc nào.

Ngọc Điệp hờ hững cười một tiếng, nói :

- Đó chưa chắc đã không phải là một chuyện hay, ngươi vốn thích lấy máu rửa đao kia mà?

Ma Vương vỗ đao nói :

- Mỗi ngày giết một người, trăm ngày bất quá cũng chỉ giết trăm người, giết người như vậy đâu đáng gọi là bậc đế vương.

Ngọc Điệp nói :

- Tiếc là hiện giờ ngươi không còn cách nào khác.

Ma Vương lắc đầu :

- Công việc vẫn chưa tới mức hư hỏng đâu.

- Bọn người kia mà tới đánh, không biết bậc Ma Vương ngươi sẽ đối phó thế nào?

Ma Vương nói :

- Trước mắt chỉ còn một con đường, nhưng chưa chắc gì chúng ta đã gặp phải bọn họ.

Ngọc Điệp cất tiếng cười :

- Bộ dạng ngươi thế kia mà đi trên đường lại muốn họ không phát hiện được thì cũng khó như lên trời.

Ma Vương ánh mắt dừng lại trên tấm long bào màu vàng đỏ, nói :

- Đi ban đêm thì cũng rất dễ mà.

Ngọc Điệp chợt chép miệng :

- Ta vốn vẫn hy vọng vào ngươi, nhưng giờ đây xem ra đã lầm rồi.

Ma Vương nói :

- Cách ăn mặc này là tỏ vẻ tôn nghiêm của quả nhân, nếu lại thay đổi đi thì đâu còn thể thống để bắt mọi người phục tùng?

Ngọc Điệp hỏi :

- Thủ hạ của ngươi còn bao nhiêu người?

Ma Vương cười cười :

- Đúng ra thì đến giờ đã chết sạch, còn có một mình ngươi.

Ngọc Điệp ngạc nhiên nhìn nhìn Ma Vương, lại chép miệng :

- Ta thật là điên khùng, đến hiện tại mà vẫn còn đi theo ngươi.

Ma Vương nói :

- Chưa tới nỗi hoàn toàn thì quả nhân vẫn chưa nản lòng. Ánh mắt nhìn ra trên mặt sông.

Nước sông trôi băng băng, dưới ánh mặt trời lấp loáng ánh sáng, dằng dặc không dứt, ánh mắt Ma Vương cũng sáng lên, di động thân hình nhảy vào chiếc thuyền nhỏ ngẩng đầu hú dài, âm thanh biến thành thê lương.

Ngọc Điệp cười gượng một lúc, cũng nhảy xuống thuyền, cầm lấy một chiếc sào tre nói :

- Thả xuôi theo dòng hay cứ băng thẳng qua bờ bên kia?

- Dĩ nhiên là phải băng thẳng qua bờ bên kia, chúng ta qua đò ở chỗ này đã không còn ngựa xe, mà còn xuống dưới phía hạ lưu, lại càng xa đường đi.

- Nhưng như thế thì an toàn hơn một chút.

- Quả nhân vẫn hy vọng vượt lên trước bọn Thẩm Thăng Y.

- Nhưng chỉ sợ cũng chẳng có ích lợi gì.

- Nếu để họ tới trước, thì kế hoạch của chúng ta phải thay đổi hoàn toàn. - Ma Vương vuốt nhẹ râu.

- Ngươi thấy rằng hiện tại vẫn có thể hy vọng vào kế hoạch sao?

- Chỉ cần còn một phần hy vọng, quả nhân cũng không bao giờ bỏ qua.

Ngọc Điệp không nói nữa, chỉ im lặng đẩy sào, chiếc thuyền nhỏ rạch sóng lướt đi, bồng bềnh hướng về bờ đối diện.

Ma Vương như pho tượng đứng trên đầu thuyền, chiếc áo long bào đón gió bay phần phật.

Tuy ông ta bị tập kích mấy lần liên tiếp, thủ hạ thương vong hết sạch, nhưng vẫn không nao núng.

Mà rốt lại đó là một kế hoạch như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play