Tay cầm đao đuổi theo đại bạch chạy ở phía trước

Bữa cơm tối quả nhiên có thêm một đĩa củ cải. Cha mẹ ta đều khen món ăn của dì Thẩm rất ngon, đem từng khoanh củ cải bỏ vào miệng. Còn ta cầm đũa chọc chọc vào khoanh củ cải rồi lại thu đũa về, ăn vài miếng bánh bao rồi để đũa xuống: “Con no rồi.”

“Lát nữa sẽ gói lại đem đến tiểu viện cho con.” Gần đây sau khi ăn xong ta đều muốn mang về tiểu viện, mẹ ta đã hình thành thói quen mỗi lần ăn cơm xong đều gói một phần mang đến cho ta. Còn lần này....

“Mẹ, không cần đâu.”

Dì Thẩm dè dặt hỏi ta: “Có phải đồ ăn ta làm không ngon không? Có muốn ta làm cái khác không?”

“Không cần đâu, rất ngon. Là con không có khẩu vị.” Ta đứng lên ra khỏi phòng rồi quay về tiểu viện.

Ta ngồi dưới tán cây ngẩng đầu nhìn lên không trung, bầu trời chỉ có vài vì sao đang lấp lánh, lấp lánh, rồi chợt biến mất. Bình thường giờ này ta đang làm gì nhỉ?

---------------------------

“Lưu Ngũ Cốc, ngày mai ta không muốn ăn cải trắng.”

“Thích ăn thì ăn, không ăn thì nhịn đói. Đồ con gấu bệnh.”

“Để ta xuống đi.....Ta sai rồi.....”

---------------------------

“Ngũ Cốc, hôm nay trên núi ta phát hiện có một thứ rất hay.”

“Cái gì?”

“Ngươi mau đem con cóc này quăng đi, nếu không ta sẽ ném ngươi ra ngoài.”

“Rõ ràng nó là ếch, chỉ là bị mũi cắn thôi, nhìn nó đáng thương như vậy mà ngươi còn ghét bỏ nó.”

“................”

--------------------------------------

“Này này, Đại Bạch, bên ngoài có sói.”

“Sợ gì chứ, có ta ở đây rồi, nó ăn ngươi hay ngươi ăn nó còn chưa biết đâu. Mà ngươi muốn ăn con đực hay ăn con cái vậy?”

“................”

Từng đoạn chuyện ngắn vẽ nên những bức tranh, vẽ nên những câu chuyện, vẽ nên một Đại Bạch. Hắn chỉ là một cây củ cải mà ta lại ở đây nhớ thương hắn, đây không phải bị bệnh thì là gì? Ta lắc lắc đầu, đi vào phòng chuẩn bị ngủ.

--------------------------------

“Đại Bạch, ngươi quay sang bên kia đi, chen qua bên ta rồi.”

“Ngươi nên giảm cân đi.”

“Ngươi dựa vào cơ thể nhỏ nhắn của mình mà chiếm giường của ta, ngươi có biết xấu hổ hay không?”

“Ta thích nằm ngang, không muốn thấy ngươi lại cắn ta.”

“Ngươi đừng cho rằng ta không dám.”

“A.... Nhả ra, nhả ra, cắn rớt thịt rồi.”

----------------------------------------

“Ngũ Cốc, đêm hôm qua ngươi đạp chăn, là ta đắp lại cho ngươi đó.”

“Đó là ta nóng quá mức nên tỉnh lại.”

“Thì ra nóng mà vẫn có thể run cầm cập.”

“...................”

Rầm rầm... Tiếng đập cửa làm cắt ngang những suy nghĩ không đâu (1) của ta, ta đứng lên chạy một mạch ra cửa. Ta vội vàng mở cửa ra: “Đại Bạch.... A Siêu, sao ngươi lại đến đây?”

A Siêu kích động nắm lấy tay ta: “Hôm nay tỉnh dậy ta chỉ thấy cặp của ngươi nhưng không thấy người, ta còn tưởng ngươi bị Lý lão đại bắt đi rồi.”

Ta gãi gãi đầu, hôm nay ta ném hắn một mình trong rừng, vậy mà hắn còn nhớ đến ta. Ta nắm lấy tay hắn: “Ta không sao, A Siêu xin lỗi, ta không nên.....”

“Không sao là tốt rồi, những chuyện khác bỏ qua đi.”

Nói chuyện một lúc, A Siêu cảm thấy trời đã muộn, ở nhà ta sẽ không tốt lắm nên đã ra về. Ta đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, nằm xuống không bao lâu liền nhắm mắt ngủ mất.

Ta nằm mơ, mơ thấy Đại Bạch bị một nông phu truy đuổi. Sắc mặt của nông phu đó rất hung ác, tay cầm đao, Đại Bạch ở phía trước đang chạy, càng chạy càng chậm, hai cái chân ngắn chạy không bằng chân dài, chớp mắt liền đuổi kịp. Ta liền giật mình tỉnh lại, cả đầu đầy mồ hôi.

“Đại Bạch, ta rất nhớ ngươi.”

“Nhớ ta sao không tìm ta? Ngươi cho rằng nằm mơ có tác dụng sao?”

Thanh âm đột ngột vang lên làm ta sợ hết hồn, đúng là giọng nói của Đại Bạch. Ta nương theo ánh sáng từ ngọn nến chưa tắt nhìn theo hướng phát ra giọng nói, Đại Bạch đang dựa vào giường chống hai tay lên má nhìn chằm chằm vào ta.

“Ngươi.... ngươi về từ lúc nào? Ngươi ở đây muốn hù chết ai hả? Không phải người mất trí rồi sao?” Hai tay ta nắm chặt chăn đối diện với hắn.

“Lúc nào nên về thì ta về. Có vẻ như ta đã nghe thấy những gì không nên nghe, ví dụ như, người nào đó nhớ yêu quái nào đó. Còn về chuyện mất trí, đó chỉ là tác dụng của việc biến hóa, vài canh giờ sau sẽ hết.”

Ta hung bạo nắm lấy lá của hắn: “Ngươi có biết rằng nếu biết quá nhiều sẽ bị giết củ cải diệt khẩu không?”

Đại bạch đột nhiên im lặng bò đến bên cạnh ta, hai chân củ cải để lại trên sàn giường những vết màu đen. Hắn đưa tay đến trước mặt ta, đập vào mắt là những vết xước dài.

“Ngũ Cốc, ngươi có thể an tĩnh một chút giúp người bị thương không?”

Ta hỏi hắn: “Sao lại bị như vậy?” Hắn lắc đầu không đáp. Bộ mặt cuồng vọng dương dương tự đắc (2), nhưng trong miệng lại rất ngây thơ: “Thổi cho ta đi, ngươi thổi sẽ hết.”

Ta không thèm để ý đến hắn, đi ra ngoài lấy bông băng và thuốc, nhưng lại không biết củ cải bị thương thì phải dùng thuốc gì. Đại Bạch đưa ta một cái bình nhỏ, còn có một miếng ngọc bội màu trắng đục, bên trên khắc hoa văn rất tinh tế, xung quanh tỏa ra ánh sáng như có như không.

Ta cầm miếng ngọc bội hỏi hắn: “Đây là gì?”

“Là một tiểu yêu quái sùng bái ta tặng, có thể trừ tà. Ngươi ở cùng ta lâu như vậy, trên thân thể sẽ bị dính không ít khí tức không phải của người, thu hút những thứ không phải người lại gần ngươi.”

“Còn sùng bái ngươi? Ai có thể sùng bái một cây củ cải ngay cả hình người cũng không thể biến hóa?”

Đại Bạch không nói chuyện nữa. Ta đoán đây là hắn đoạt lấy từ người khác, vết thương cũng từ đó mà ra. Ta lấy ngọc bội buộc vào sợi dây rồi đeo lên cổ, sau đó nhìn hắn cười cười.

Đại Bạch vừa muốn nói chuyện thì bị một tiếng động làm ngừng lại. Một con hồ ly từ trên tường nhảy xuống, vừa lại đã bắt đầu la hét, Đại Bạch liền kéo bảo vệ ở sau lưng.

Hồ ly gào thét: “Củ cải thối nhà ngươi, dám cướp ngọc bội của ta.”

Đại Bạch bước lên một bước: “Cướp thì cướp, hồ ly rách nát nhà ngươi sao lại keo kiệt vậy? Đánh không lại ta thì bị cướp là đáng.”

Nhìn kỹ thì móng vuốt và tai của hồ ly đều chảy máu, đi thì khập khiễng, xem ra bị thương không hề nhẹ.

Hồ ly lại quát: “Nếu không phải ngươi đánh ngất ta thì sao có thể đoạt được ngọc bội. Có dám đánh với ta một trận không?”

“Ta mới không đánh. Ta đang buồn ngủ.”

Ta cảm thấy đầu ta bắt đầu chảy ra những sọc đen, còn đầu của hồ ly cũng bắn ra những tia lửa khắp nơi. Ta vội vàng chạy ra hòa giải: “Hồ ly huynh, ta đem đồ trả cho huynh được không? Đánh nhau nhất định sẽ lưỡng bại câu thương, đối với ai cũng không tốt.”

Hồ ly liếc ta một cái: “Liên quan gì đến ngươi. Ngươi cứ thành thật tránh sang một bên, đây là ân oán giữa ta và tên củ cải này.”

Con hồ ly này nhất định bị Đại Bạch đánh đến ngu rồi, còn ngốc đến hết thuốc chữa. Đại Bạch không vui rồi, tất cả lá trên đầu hắn đều dính lại một chỗ dựng thẳng lên, bộ dáng như sắp bùng nổ, đánh về hướng của hồ ly: “Ngũ Cốc nhà ta để ngươi mắng sao? Ngoài ta ra không ai có quyền đó.”

Hai người bọn họ bắt đầu đánh nhau. Ta ngồi xuống ghế bên cạnh pha cho mình một ly trà, yên lặng ngồi xem. Thực ra ta không muốn quản, chính là cách đánh nhau của hai tên ngốc bọn họ hoàn toàn không tốt chút nào, không phải là ngươi cắn ta thì là ta đá chân ngươi, một chút công phu đẹp cũng không có, xem một hồi ta cũng ngủ quên mất.

Lời tác giả: Một con hồ ly ngu ngốc~

***Chú thích:

(1): 天马行空: thường để chỉ những câu chuyện không đâu vào đâu.

(2): 拽的跟二五八万: Thường để chỉ những người tự cao tự đại, dương dương tự đắc, ngông cuồng…..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play