Một ngày mới đón nhận lấy Anna bằng thứ ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ bằng kính trong suốt. Tia nắng ấm áp bao trùm lấy con người đang nằm trên chiếc giường khiến căn phòng vốn chìm trong bóng tối nay bỗng trở nên tỏa sáng. Đêm qua cô không tài nào ngủ được, kết quả trong ngươi mắt đã ẩn hiển tơ máu lộ vẻ mệt mỏi, nước da căng mướt tuy vẫn còn hồng hào nhưng hóc mặt dường như đã ốm lại một chút. Cô thở dài nhìn mình trong tấm gương, sau đó lấy lại tinh thần bằng một cái vươn vai căng tràn sức sống rồi mới bắt đầu vệ sinh. Trong lúc rửa mặt cô nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa kèm theo là tiếng gọi của ông quản gia. Cô nhanh chóng lấy khăn lau khô mặt mày xong rồi chạy ra mở cửa.
Ông quản gia mỉm cười khi nhìn thấy cô, ông vẫn nói câu mà mấy lần trước Anna đã ngại không dám nhận. “Chào tiểu thư, một buổi sáng tốt lành.”
Đoán được thế nào người quản gia cũng sẽ nói vậy nên Anna theo phép tắc cũng chào lại ông một câu tương tự. “Chào ông Mike…”
Mike dường như luôn xuất hiện với nụ cười trên môi, nhưng cô cảm thấy đó không phải là một nụ cười giả tạo ngược lại cô còn rất có thiện cảm với ông. Có lẽ Mike là người đầu tiên khiến cô có cảm giác mình được chào đón ở đây. Mike giật giật hàm râu trên môi, ông nói: “Để tôi đẩy cái này vào trong giúp tiểu thư…”
Nghe vậy cô liền mở rộng cửa ra, Mike đứng thẳng người hai tay đeo găng tay màu trắng đẩy xe đi vào xong rồi ông mới nho nhã nói: “Đây là phần ăn sáng hôm nay của tiểu thư, còn bên cạnh là bộ trang phục mới mà người hầu đã chuẩn bị. Cậu Liam có dặn sau khi tiểu thư ăn xong rồi hãy xuống dưới lầu có việc.”
“Da… À không, chủ nhân đâu rồi?” Cô suýt lỡ nói ra tên Davis chợt nhớ đến lần cảnh cáo của Liam mà cô đã kịp thời rút lại. Vì cô chưa từng bị xưng hô kiểu phong kiến như thế này bao giờ nên khi bị đột ngột đổi khiến cô có chút ngượng miệng.
“Chủ nhân cùng mọi người đang dùng bữa bên dưới. Tiểu thư có muốn dặn điều gì sao?”
“Không, không có, chỉ là… tại sao lại bảo tôi thay đồ mới không phải là đi đâu chứ?”
“Chuyện này quản gia tôi không biết.” - Mike thật lòng lắc đầu – “Tiểu thư mau dùng bữa sáng rồi xuống dưới, tôi còn có việc phải lui đi trước. Chào tiểu thư.”
Anna gật đầu vài cái rồi nhìn Mike đi ra ngoài, trực giác tò mò trỗi dậy khiến cô bỏ qua đĩa thức ăn bày sẵn trên kệ, trực tiếp đi tới cầm lấy hộp đựng màu trắng mở nó ra. Bàn tay sờ thử bộ quần áo cô liền đoán được ngay đây là loại vải Ý cao cấp. Sở dĩ trước đây cô đã từng rất dằn vặt quyết định nên mua quần áo của Ý hay không nhưng vì thấy tiếc với số tiền bỏ ra mà chỉ mua được một cái áo nên sau cùng lại thôi, vì thế cảm giác lúc được chạm vào áo là cô đã biết chất liệu vải là hàng gì. Không ngờ đến Davis lại dám chi mạnh tay cho cô một bộ trang phục đắt tiền như vậy. Quả nhiên tiền nào thì của nấy, đường may cho đến cách thiết kế đều toát lên hai chữ “hàng hiệu” đặc trưng.
“Chẳng lẽ hắn muốn dẫn mình đi tập thể thao?” Suy nghĩ này bỗng vụt sáng lên trong đầu ngay khi Anna mở ra hộp bên cạnh thấy đôi giày Nike mới toanh. Nhưng dòng suy nghĩ không kéo dài lâu đã bị cắt ngang bởi tiếng kêu phát ra từ bụng…
Chừng mười phút sau khi giải quyết no bụng xong Anna mới tức tốc chạy xuống lầu. Lúc này mọi người đã đi đâu nên khung cảnh mà hiện giờ cô có thể thấy chỉ có Liam đang đứng nói chuyện cùng một người nào đó, nhìn bóng lưng cao ráo cô nghĩ đó là một người thanh niên nhưng do ngườinày đứng xoay lưng lại nên Anna không thể nhìn thấy mặt. Cô càng lại tiến gần cô càng mơ hồ nhận ra vóc dáng này có chút quen thuộc giống như trong trí nhớ đã từng gặp đâu rồi…
“Cô ấy đến rồi.” Liam trông thấy cô xuống liền đẩy cằm ra hiệu cho người đối diện. Thời điểm anh xoay lưng lại và bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của cô, trong đầu cả hai chỉ tồn tại duy nhất một dòng trạng thái - Khéo thật!
Chad mở miệng hào sảng nói: "Trái đất thật tròn nhỉ, tôi không dám nghĩ cô sẽ xuất hiện ở đây luôn đấy."
Cô cũng không vừa đáp trả anh lại một câu: "Ông trời cũng sắp xếp hay thật, tôi cũng không dám tưởng tượng mình sẽ gặp lại người như anh ở đây."
Trông thấy vẻ mặt khinh thường của cô, anh hơi nghiến răng nói: "Cô nói tôi là người gì?"
Dường như Anna không hề sợ hãi trước thái độ bị chọc tức của anh, ngược lại cô còn hứng thú khoanh tay lên giọng đáp: "Tại sao tôi phải nói cho anh nghe?"
Chad chửi thầm trong miệng, anh nửa cười nói nhưng hàm ý hệt như một lời đe dọa: "Ồ, bây giờ tôi đang hối hận vì sao lúc đó tôi không dành viên đạn cuối cùng đó cho cô, thật ra cô hoàn toàn xứng đáng được thưởng nha."
"Vậy à? Biết sao giờ tôi lỡ mất phần thưởng của anh rồi Chad." Cô lém lém lỉnh đáp trả. Sở dĩ tình thế lúc đó đang gây go vì trong tay anh có súng nên cô mới để yên cho hắn nhục mạ bằng không cô chắc chắn đã nện anh vài cú đá karate rồi.
Chad giật giật môi, không nghĩ cô là người phụ nữ đầu tiên dám ra oai với anh như vậy, bất quá với lời nói của phụ nữ anh không chấp nhưng vì thái độ của cô khiến anh rất muốn dạy dỗ cô. Ở bên này Liam đứng chứng kiến cuộc đấu khẩu nhưng tóm lại anh chẳng thể nào hiểu được nguyên nhân vì sao khiến hai người tưởng như rất xa lạ lại xuất hiện hiềm khích.
“Khoan đã, hai người quen biết nhau sao?”
Anna liếc nhìn Chad, tầm mắt hai người giao nhau hệt như tia sét phóng điện. Ngay khi Liam lên tiếng hỏi cả hai đồng thanh trả lời: "Dĩ nhiên/Tất nhiên là không!" Liam ngờ vực nhìn hai người như muốn nói, vậy mà còn nói không biết nhau.
Đột nhiên Chad nở nụ cười thần bí, trong khi đó Anna cũng quan sát được sự kỳ lạ đó. Cô thấy Chad quay qua nói với Liam: “Doctor, chỗ tập huấn ở đâu?”
“Trực thăng đậu sẵn ngoài kia rồi, nó sẽ đưa anh đến đó.” Nghe vậy, Chad như nạp đầy năng lượng lập tức lấy lại tinh thần rồi vênh mặt nói với cô: "Để xem cô bản lĩnh đến cỡ nào…" Nói xong anh cũng quay đi mất.
Anna thấy khó hiểu trước câu nói nửa chừng của anh, cô đành chạy xuống hỏi Liam cuối cùng nghe anh ta phán một câu xanh rờn: "Yêu cầu của chủ nhân là đào tạo cô thành thạo kỹ năng bắn súng..." - Cô gật đầu chờ Liam nói tiếp - "Và Chad là người huấn luyện cho cô.”
"Tại sao là anh ta, tôi muốn đổi người." Cô hơi gằn giọng đáp.
Liam mặc kệ cô có đồng ý hay không, anh đột nhiên nghiêm trọng khiến Anna hơi giật mình. “Lady, no choice!”
Kết quả là cô có mặt tại đại bản doanh tập súng cùng Chad - kẻ thù không đội trời chung. Ngay khi trực thăng đáp xuống đây đã có nhiều ánh mắt tập trung quan sát. Trước mắt Anna là một quân khu tập thể rộng lớn, thang được thả xuống thì cô cùng với Chad cũng đi xuống theo. Hai người vừa đặt chân chạm đất là kế đó xuất hiện vài nhóm thanh niên tập trung chạy lại chào hỏi và theo cô thấy bọn họ chủ yếu chỉ nghiêm chỉnh trao đổi với Chad.
Được mười giây sau, lúc này Chad mới chứng minh cho sự tồn tại của cô, anh giới thiệu: “Cô ấy tên là Anna, là người mà chủ nhân đã thông báo kể từ bây giờ sẽ là người của chúng ta…” – Anh đeo kính râm, hai tay chống nạnh thể hiện bộ dáng oai phong của một người lãnh đạo – “Còn tôi sẽ là người huấn luyện cô ấy trong mấy ngày tới. Tất cả phải thận trọng để mắt đến cô ta, đây là chỉ thị của Boss. Rõ chưa!"
“Đã rõ!” Đoàn người đồng loạt hô lớn, bọn họ thoáng liếc nhìn cô một cái rồi sau đó giải tán tiếp tục xếp thành hàng chạy bộ. Cái nắng gay gắt làm con người mang cảm giác hơi khó chịu và nặng nề. Anna lấy tay che nắng, mắt cô hơi nhức khi bị ánh nắng chiếu vào. Cô mặc một bộ đồ rằn ri làm nổi bật dưới ánh nắng mặt trời. Tự nhiên với khung cảnh hiện tại cùng với quần áo đang mặc cô cảm thấy mình giống như đang đi tập quân đội hơn là đi “thực tập” làm thuộc hạ cho xã hội đen. Một luồn gió mạnh thổi tung mái tóc đen mượt mà, dưới bóng nắng cả người cô như toả sáng với dáng vẻ kiêu ngạo khi đeo kính đen che gần nửa khuôn mặt.
"Giờ thì làm gì tiếp theo?" Cô nhíu mày hỏi.
"Hừ, với kiểu phụ nữ luôn chân yếu tay mềm như cô, tôi chắc là tôi sẽ không xong nhiệm vụ này rồi... Cô nghĩ tôi nên dạy cô cái gì bây giờ?" Chad khinh thường nói.
Lại nghe giọng điệu chán ghét ấy, điều mà Anna luôn căm ghét chính là những kẻ khinh người đặc biệt là loại đàn ông luôn cho phụ nữ là đồ vô tích sự. Bản tính cô sinh ra là người không thích bị người xem thường nên khi trải qua mấy lần bị anh móc méo cô càng có tinh thần chiến đấu mãnh liệt.
Cô nhẹ nhàng đáp trả: "Còn phải xem anh có khả năng hay không mới biết được."
“Cô đang khiêu khích tôi sao, cô gái?” Ánh mắt Chad vô cùng hứng thú nhìn sâu vào mắt cô. Anh chưa bao giờ bị kẻ nào coi thường nhất là phụ nữ, hiện tại cô chính là người đầu tiên dám công kích anh.
Mắt thấy Anna đang mỉm cười thách thức, anh tháo kính râm ra vừa chùi mặt kính vừa hào hứng nói: "Đã vậy thì cùng chơi một ván nào!"
Cả hai đi vào sân tập bắn, ở đây bia ngắm hoạt động bằng máy móc tự động, nó không đứng yên mà di chuyển thành vòng tròn tạo thế khó cho người bắn. Cứ một bia đạn bắn trúng hồng tâm sẽ có một bia đạn khác xuất hiện di chuyền. Chad dẫn cô vào trong một gian phòng kín được lắp bằng kính trong suốt vẫn có thể quan sát được bên ngoài. Trước mắt cô là tấm kính đơn thuần nhưng theo Chad nói đó lại là tấm chắn ảnh hưởng của bom đạn được chế tạo vô cùng kiên cố. Quả nhiên khi bước vào phòng này mọi âm thanh súng đạn đinh tai nhức óc đều được cách âm tuyệt đối.
Ở trên bàn có rất nhiều loại khẩu súng mà cô chưa từng thấy qua. Chad cầm đại một khẩu súng vừa ngắm nghía nó vừa nói: "Chọn khẩu súng nào mà cô thấy thích hợp với mình nhất đi."
Anna đảo mắt quan sát mấy cây súng lạ hoắc trước mặt, cô không ưng được cây nào, vì chúng đều thuộc loại hạng nặng nên cô không dám chọn. Trong lúc đang suy nghĩ cô để ý thấy khẩu súng nhét sau lưng quần của Chad. Nhìn kĩ nó cũng giống với khẩu súng mà Davis đã từng đưa cho cô lúc trên xe.
“Tôi muốn cây súng của anh.”
Chad bỗng nghiêm mặt muốn xác định lần nữa: “Chắc?”
Cô không nhiều lời lập tức gật đầu. Anh hơi nhếch mếp cười, sau đó rút khẩu súng màu đen đưa cho cô. "Cô quan sát rất tốt, đó là khẩu 92 của Ý mà tôi thường dùng, thấy thế nào?"
Khẩu súng này vừa vặn nắm tay cô, cảm giác khi cầm nó rất thoải mái. Anna sờ nhẹ lên đường viền của súng, tự dưng trong đầu cô bỗng xuất hiện một suy nghĩ khiến cô bất giác lặp lại: “Khẩu súng lục này thiết kế nhỏ gọn nhưng uy lực mạnh, đặc biệt dễ dàng ngụy trang và khả năng tấn công bất ngờ chính là những ưu điểm vượt trội của súng lục so với các loại súng khác..."
Chad hơi ngạc nhiên trước sự hiểu biết rõ của cô về súng lục, anh hỏi: "Làm sao cô biết?"
Cô cũng không khác gì anh, có chút ngỡ ngàng không tin là mình vừa nói ra. Thật ra suy nghĩ đó cũng chỉ là chợt hiện lên khi cô chạm vào khẩu súng, nhưng đó là cảm giác khó tả nhất mà cô không thể nào giải thích được.
“À, tôi đã từng đọc một cuốn sách về quân đội, có trang nói về các thiết bị súng, tôi chợt nhớ ra thôi." Cô bịa một lý do hợp lý tránh Chad nghi ngờ, may thay Chad cũng hỏi thêm nữa, anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Cô chú ý quan sát đây."
Chad bật công tắc, anh đưa cho cô thiết bị đeo kính và tai nghe. Khi đeo vào Anna mới phát hiện trước mắt không còn là tấm kính cách âm thông thường. Nó bây giờ trở thành một màn hình chiếu trong một không gian bốn chiều sống động. Cô như nhập vai thành nhân vật trong game nhưng khác một điều là cô đang thật sự là nhân vật trong đó. Chad cũng đeo thiết bị như cô, anh không cầm súng chỉ đứng đó quan sát cô và thấp giọng nói: “Tập trung và nhắm thẳng. Cuối cùng là hạ mấy tấm bia đó đi.”
Bất ngờ bị rơi vào tình thế căng thẳng tuy nhiên Anna vẫn cố gắng tập trung quan sát màn hình. Lúc này trên màn hình bắt đầu xuất hiện lần lượt những tấm bia di chuyển. Cô khẩn trương bóp còi một cái liền bắn hạ được một tấm bia, bao nhiêu ngạc nhiên hiện rõ trong đáy mắt nhưng vì cô biết mình không còn nhiều thời gian khi trông thấy đồng hồ ở mép phải đang dần đếm ngược với tốc độ hơi nhanh. Anna lập tức ý thức được mình bắt buộc phải bắn hạ được hết mục tiêu thì mới mong nó thôi ngừng hoạt động. Mỗi một viên đạn được bắn ra là một tấm bia được bắn hạ một cách xuất sắc, trong khi cô vẫn đang nỗ lực ngắm bắn thù Chad lại một mực giữ tâm thế im lặng. Kết quả ứng với mỗi tấm bia được bắn trúng theo một góc độ chính xác nhất, bảng điểm cuối cùng hiện lên, điểm tròn – 80 điểm.
Lần lượt Anna và Chad tháo mắt kính ra, cô khó tin sờ tấm kính trắng nó vẫn còn nguyên vẹn, rõ ràng cô bắn đã rất mạnh tay vậy mà một vết trầy cũng không có. Ngưỡng mộ thật!
"Mười bia đạn, cô bắn trúng hồng tâm hết năm cái. Kỹ thuật ngắm như thế so với người lần đầu tập bắn như cô điều đó không hợp lý chút nào." Chad nhìn cô chăm chú, căn cứ vào ánh nhìn săm soi của anh Anna đoán có thể anh đang nghi ngờ thân phận của cô. Đúng như cô nghĩ anh đã hỏi điều anh muốn thắc mắc từ đầu đến giờ. "Cô là nội gián của tổ chức nào?"
"Cho dù tôi có đúng là nội gián thì tôi cũng không dễ dàng trả lời cho anh biết. Câu hỏi của anh quá ngây thơ rồi." Anna đơn giản chỉ nghĩ mình may mắn bắn trúng nhưng Chad thì khác, tại sao Chad nhất quyết cứ nghĩ cô là nội gián mới được?
Cả hai giữ tư thế đấu mắt một hồi, Chad sau khi suy nghĩ được điều gì rồi anh mới thả lỏng người nói: "Lần đầu bắn được như thế là rất tốt, coi như cô không tệ hại như tôi từng nghĩ."
"Không nghi ngờ nữa sao?" Cảm xúc của mấy người này thật lạ, dễ dàng lật qua lật lại hệt như mặt bánh tráng.
"Cô có là người thế nào thì chủ nhân là người hiểu rõ. Anh ấy chọn cô thì tôi cũng hết cách phản đối…" Chad kiểm tra đạn trong khẩu súng của cô xong rồi nói: "Có tất cả 16 viên đạn, cô bắn trượt hết... bốn viên."
Cô hỏi: "Vậy tối đa bắn trượt bao nhiêu viên đạn?"
Anh bỗng lắc đầu cười cười, như thể vừa nghe một câu hỏi ngốc nghếch nhất. "Chính xác là không một viên nào được bắn trượt cả!" - Anh nói tiếp - "Tiếp theo tôi sẽ tăng mức độ khó lên nên cô cần phải tập trung hơn nữa."
Nghe vậy, cô hơi run nhẹ tay chân, đây có phải là yêu cầu quá cao dành cho người mới tập như cô không? Đúng lúc Chad nhìn ra ngoài thấy trời đã gần tối, anh bỗng nói: "Ngừng tập ở đây. Cô đi cùng tôi đến đây."
Nghe theo Chad đi vào trong đại bản doanh, khi đó cô mới phát hiện bên trong được xây dựng không tệ chút nào, tuy cơ ngơi không hoa lệ nhưng vẫn đầy đủ vật dụng cần thiết, diện tích trong nhà khá rộng và tiện nghi. Đúng là nơi dành cho đàn ông đóng quân tập luyện, lúc cô vừa bước vào đã bị choáng ngợp bởi một dàn thanh niên đang cởi trần tập máy. Anna hơi bối rối không dám liếc mắt nhìn lung tung. Chad đi ngang qua giơ tay chào bọn họ rồi đi thẳng lên cầu thang.
"Phòng này của cô." Chad chỉ tay hướng bên phải sau đó cầm chìa khoá mở cửa đi vào, cô ngạc nhiên định ngăn cản thì anh đã ngồi xuống ghế sofa, bình thản nói: "Tôi có bài tập nhỏ dành cho cô."
Anna ngồi xuống chờ anh nói tiếp. Chad đặt khẩu súng 92 trên bàn và nói: "Cô sẽ tháo ra và lắp lại chúng, lần đầu tôi sẽ làm cho cô xem nên cô phải quan sát và nhớ kỹ từng bước. Được rồi, tôi bắt đầu đây."
Đối với Anna đây rõ là một thử thách trí nhớ hơn là một bài tập thông thường. Động tác của Chad rất nhanh lẹ, anh tháo chúng chỉ mất vài giây và sắp xếp những bộ phận nằm tuần tự trên bàn. Chad khẽ cười ẩn ý, anh cố tình di chuyển tay tháo lắp một cách phức tạp để Anna không thể nào ghi nhớ được các bước. Nếu như thử thách quá dễ dàng thì trò chơi rất nhanh sẽ trở nên nhạt nhẽo.
"Bây giờ thì tôi sẽ ráp lại nó."
Cô quan sát động tác của anh thầm đoán được đây là chiêu trò mà Chad muốn thử cô. Tuy nhiên Anna vẫn hết sức bình tĩnh chăm chú nhìn Chad làm nốt thao tác lắp lại khẩu súng hoàn chỉnh.
"Anh có muốn biết anh mất bao nhiêu giây để làm xong không?" Cô ngược lại hỏi.
Thấy Chad im lặng, cô trả lời ngay: "Bốn mươi bảy giây…"
"Vậy để xem cô có khá hơn tôi không, đến lượt cô, Anna." Chad ngã người ra ghế mỉm cười nói.
"Nếu tôi làm được thì sao?"
Anh nhún vai đáp: "Chúc mừng. Còn không?"
Anna nhếch miệng cười, dưới ánh đèn trắng gương mặt hồng hào của cô trở nên sáng ngời bắt mắt. Chad nhíu mày nhìn ra sự tự tin trong mắt cô. Trong lúc anh còn ngây người suy đoán thì cô đã bắt tay tháo rời súng, bàn tay nhanh nhẹn sắp xếp từng bộ phận kim loại theo đúng như những gì Chad đã làm cách vài giây trước. Anh vẫn để yên cho Anna làm tiếp phần lắp lại, càng chăm chú quan sát cơ mặt anh càng cứng lại, đôi ngươi nâu trầm bỗng u ám trong chốc lát.
Điều đáng nói cô làm không sai một chi tiết nào, từng động tác lắp vào thân súng nó hoàn hảo y như chính anh đã từng làm. Anna phủi tay, gương mặt điềm tĩnh như không phải chịu bất cứ áp lực nào. Cô tự nhiên đối mặt nhìn Chad nói: "Chuẩn bốn mươi bảy giây. Đạt rồi chứ?"
Chad ngồi khoanh tay, mắt nhìn chằm chằm không rời khỏi gương mặt cô. Duy nhất trên đời này chỉ có một người phụ nữ làm con người anh lúc này tò mò hơn ai hết, đó là cô. Khó chấp nhận được một sự sao chép hoàn hảo chỉ qua mấy giây quan sát ngắn ngủi. Không bộ não con người nào lại có khả năng nhớ trong thời gian nhanh như vậy được. Sự phi lý đó làm trỗi dậy tính tò mò trong đầu Chad. Anh nhất định phải biết được người phụ nữ đặc biệt này rốt cuộc là người hay máy móc.
"Để đạt được bốn mươi bảy giây tôi đã phải mất hai ngày tập luyện và tìm ra máu chốt tháo nhanh của khẩu súng này. Hai ngày!" - Chad nhấn mạnh nói - "Cô chỉ bằng thời gian ngắn mà học được kỹ thuật của tôi. Nói tôi biết, cô đã giở trò gì hả?"
Anna cầm khẩu súng lên thao tác kiểm tra đạn giống hệt Chad rồi lập tức chĩa ngược mũi súng vào người Chad, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tôi đến đây để tập huấn không phải đến bị anh điều tra. Người tôi nghe lệnh chỉ có một mình Davis, anh là cái gì mà dám chất vấn tôi."
Chad đen mặt nhìn khẩu súng của mình đang trực tiếp tấn công ngược lại. Anh giơ hai tay kiểu đầu hàng sau đó nói: "Bằng khẩu súng đó mà cô định bắn tôi ngay tại bản doanh tôi quản lí hay sao?"
"Kết thúc rồi thì ra ngoài đi." Cô cũng không định sẽ bắn Chad thật, sỡ dĩ cô mệt mỏi và cần được nghỉ ngơi nên khi nghe anh nói liên tục nên khiến cô hơi phiền bực. Trong mắt Chad, cô càng lúc càng trở nên thú vị, anh không dây dưa liền đứng dậy lấy lại khẩu súng, trước khi đi còn nói: "Thời gian vẫn còn dài, để xem cô còn bí ẩn được bao lâu."
Chad đi ra ngoài ban công hút thuốc, đúng lúc có điện thoại, anh bắt máy: "Doctor, nhớ tôi vậy sao?"
"Biến đi, mọi chuyện thế nào rồi? Anh không giết cô ta rồi chứ?"
"Cô ta không dễ đối phó như anh nghĩ đâu." Chad nhả chầm chầm khói thuốc dày đặc, trầm giọng nói: "Boss chưa về à?!"
"Nghe Drake nói hai người họ sẽ đi đến tuần sau mới trở về."
Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc, Chad rít nhẹ một hơi thuốc rồi nhắm mắt suy nghĩ, khói thuốc lá phảng phất gương mặt anh mờ ảo. Không ai biết anh đang tính toán chuyện gì chỉ thấy cánh môi mỏng vẽ nụ cười thích thú.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT