Tôn Thiến không biết, vì lời nói vô tình của nàng, mà sau này dù cho nàng
cùng nhi tử làm biết bao nhiêu việc, cũng không đạt đến ánh mắt của Cơ
Dương Hoa.
Nhưng mà chuyện sau này hãy để sau này nói, hiện tại, nên quan tâm đến hai tỷ đệ nữ chính của chúng ta.
____________
Một tháng trôi qua.
Cơ Quân Tà vẫn như cũ hết ăn lại ngủ, rãnh rỗi thì quay sang thi trừng mắt với đệ đệ, hiện tại mà nói, là quãng ngày nhàn hạ nhất đời nàng.
Mỗi ngày đều giống nhau cũng chán, Cơ Quân Tà liền thường xuyên bí mật tu
luyện dưỡng thể, thân thể trẻ sơ sinh hiện tại cũng không làm khó nàng.
Nàng cũng dò la được tin tức từ mấy thị nữ, hiện tại trong Hữu tướng phủ
ngoại trừ nàng cùng đệ đệ là tam tiểu thư cùng tứ thiếu gia vẫn còn hai
vị tiểu thư cùng một vị thiếu gia nữa.
Đại tiểu thư Cơ Quân Hoàn
cùng Ngũ thiếu gia Cơ Âm Tịch do đại phu nhân Tôn Thiến sở sinh, một
người năm nay năm tuổi, người còn lại nhỏ hơn nàng bốn giờ tuổi.
Nhị tiểu thư Cơ Nhữ Hoa, do nhị di nương Sở Hà sở sinh, năm nay ba tuổi.
Nhưng mà, đến bây giờ nàng vẫn chưa được gặp phụ thân, cũng chưa được đặt tên. (Mặc: Gặp làm gì cho thêm hận =)))
“Lão gia đến...!!” Tiếng hô của thị vệ làm nàng giật mình, tò mò hướng mắt về phía đại môn, tiểu đệ đệ cũng nhìn theo.
Một nam tử khoảng ba mươi tuổi bước vào, theo sau là một hộ vệ cùng quản
gia, nam tử vóc người cao lớn, một thân bạch y phiêu dật, gương mặt tuấn mĩ, đệ đệ nàng giống hắn đến năm, sáu phần, phỏng chừng người này là
phụ thân nàng đi.
“Thị thiếp Lưu Sa bái kiến lão gia.”
“Nô tỳ Tâm nhi bái kiến lão gia.”
Nương cùng Tâm di nhanh chóng hướng nam tử hành lễ, nhưng nam tử chỉ tùy tiện phất tay bảo nương đứng lên, thuận thế ngồi xuống trường kỷ quan sát
hai tiểu hài tử, sau đó liền sai quản gia đưa lên hai trăm vạn lượng bạc trắng làm phí sinh hoạt một tháng qua giao cho nương, thưởng cho Tâm di năm lượng bạc, tiếp đến liền đến phần đặt tên.
“Tam nữ nhi danh
gọi Quân Tà, hiệu Quán Quán, Tứ nhi tử danh gọi Âm Tà, hiệu Ngọa Triết,
cả hai đều lấy họ Cơ, ngày đầy tháng sẽ nhập sổ gia phả dòng tộc. “
Nam tử nghiền ngẫm nói, đối với hắn, nữ nhi sau này có thể tiến thân hoàng
thất, thuận lợi có thể làm chính phi, hoặc gả cho đại quan trong triều
làm chính thất, tạo một hậu thuẫn vững chắc cho hắn, đương nhiên, người
này phải không thuộc người của Tôn Quyền.
Còn tứ nhi tử, sau
này có thể nối dõi hắn, rèn luyện thật nhiều về mọi mặt, mới có thể để
hắn an tâm giao việc, cùng hắn đứng sừng sững giữa chốn quan trường, hắn nhất định không để Tôn gia đắc ý, về phần nhi tử của Tôn Thiến, hắn sẽ
có cách đối phó, mà Lưu Sa, bồi cho ả một ít tiền là được. (Nhi: không
phải người
Cơ Dương Hoa cười híp mắt, sau đó liền nói vài câu khách sáo, hứa hẹn rồi cùng quản gia hộ vệ ra về.
Từ khi bước chân vào cửa, Cơ Dương Hoa một lần cũng chưa từng bế ôm lấy
nhi tử nhi nữ của mình, quả thật trong mắt hắn, nàng và đệ đệ chính là
công cụ để hắn lợi dụng, giúp hắn đứng trên đỉnh cao quyền lực.
Phụ thân trở về, Cơ Quân Tà cũng không quan tâm lắm, bởi vì lúc đặt tên,
nàng có thể thấy phụ thân nhìn mấ tỷ đệ hai người tính toán, người phụ
thân này cũng không tốt lành gì cho cam.
Lúc nương nói chuyện với gia gia nàng cũng biết, nương nàng là bị lừa nên mới phải lấy phụ thân, sau khi trở về tướng phủ mới biết, phụ thân đã có chính thất, thậm chí
còn có cả thị thiếp bên người, mới biết, lời nói yêu thương ngọt ngào
hôm nào đều là giả dối, một hồi lường gạt, đau lòng biết mấy...
Nương nàng năm đó mười sáu xuân xanh, xinh đẹp mê người, dịu dàng thiện
lương, lại phải lòng phụ thân ham mê quyền lực, vô tình bạc nghĩa, một
mối lương duyên, vô cùng không tốt đẹp.
Nàng vốn nghĩ, phụ thân
có thể vô tình với nương, nhưng không thể ác tâm với nhi tử được, nhưng
ánh mắt phụ thân lúc đó, là tham vọng sâu không thấy đáy, xem ra, nàng
nhìn lầm rồi.
Mà cả tháng sau khi nương sinh, phụ thân cũng không đến thăm, liền biết hắn vô tình cỡ nào.
Nhìn tiểu đệ tròn mắt đáng yêu bên cạnh, Cơ Quân Tà nhịn không được âm thầm
thề, nàng nhất định phải bảo toàn đệ đệ, không để hắn bị lợi dụng.
Nhưng mà, Quán Quán? Cái tên nghe cũng hay, xem như có thêm cái nhũ danh vậy.
________________
Dã Hành Sơn vẫn trụ tại khách điếm cả tháng nay, hắn linh cảm, có việc
không tốt sắp xảy ra, nhưng không biết đó là gì, nên muốn ở lại xem xét
tình hình kỹ càng.
“Lưu Quang, chắc ngươi đang ở trên kia trách
ta không bảo vệ tốt cho nữ nhi ngươi nhỉ? Ta xin lỗi...đáng lẽ ta phải
ngăn cản con bé ngay từ đầu...haizz...”
Dã Hành Sơn ngồi dưới
ánh trăng, bên cạnh là vài bầu rượu đã cạn, thơ thẩn một mình, một thân
bạch y sạch sẽ bây giờ lại có chút chật vật, cẩn thận nhớ lại.
Năm đó Lưu Quang trên đường hồi kinh bị bọn người chính phái phục kích giết chết, cả nhà Lưu Quang hơn hai mươi mạng người chết thảm, chỉ còn mỗi
nữ nhi còn nhỏ là may mắn thoát chết, hắn còn nhớ khoảnh khắc bằng hữu
cầm lấy tay mình nhờ chính mình chăm sóc nữ nhi giúp y, một màn thảm sát năm đó, hắn đã thề nhất định giết hết bọn người bỉ ổi tự xưng chính
phái và chăm sóc nữ nhi cho bằng hữu, thế mà bây giờ...
Dáng người cao thẳng ngồi giữa sương đêm, có chút phá lệ tịch mịch...
________________
Sự thật chứng minh, linh cảm của Dã Hành Sơn vô cùng chính xác.
Bên trong Nhã Thiến các, Tôn Thiến vô cùng tức giận, bao nhiêu gốm sứ đắt
giá trong phòng đều bị đập vỡ, mấy nha hoàn biết chủ tử đang giận dữ nên chỉ im lặng cúi đầu dọn dẹp, trong phòng ngoại trừ tiếng hét giận dữ
của Tôn Thiến cùng tiếng gốm sứ vỡ, thì hoàn toàn tĩnh lặng.
“Cơ
Dương Hoa bị làm sao vậy, bất quá chỉ là nhi tử của một tiện thiếp, sao
có thể tùy tiện nhập gia phả chứ?” Tôn Thiến thở hổn hển, trong lòng
giận dữ không thôi, nàng không ngờ con ả hồ ly Lưu Sa kia có thể sinh
được nhi tử, đã vậy còn sinh sớm hơn Âm Tịch của nàng hai canh giờ (Mặc: hai canh giờ bằng bốn giờ đồng hồ), là tứ thiếu gia Hữu tướng phủ.
Ở Cảnh Quốc, trưởng tử cùng thứ tử đều có quyền kế thừa gia sản, chỉ là
trưởng tử thì có lợi thế hơn thôi, nhưng quan trọng nhất vẫn là năng
lực, nếu thứ tử giỏi hơn trưởng tử, vậy thì rất có khả năng hắn sẽ có
thể quản lý gia sản, từ xưa đến giờ, thứ tử qua mặt trưởng tử cũng không phải ít, cái này làm cho Tôn Thiến càng thêm lo lắng.
Nếu như ả
sinh nhi tử, vậy Tịch nhi của nàng liền xuất hiện thêm một mối đe dọa,
phu quân nàng cũng sẽ phần nào xem trọng ả hồ ly Lưu Sa.
“Phu
nhân, hiện tại Nhị di nương sinh tứ thiếu gia nhất định làm cho lão gia
vui vẻ sủng ái nàng hơn, chúng ta phải loại bỏ tứ thiếu gia, lão gia
nhất định sẽ chú ý đến Ngũ thiếu gia.”
Hồng ma ma bên cạnh Tôn
Thiến nhỏ giọng hiến kế, Hồng ma ma là vú nuôi từ nhỏ của Tôn Thiến,
chăm sóc nàng từ thuở ấu thơ, đương nhiên yêu thương nàng, cũng chán
ghét các di nương trong hậu viện.
“Nhưng hắn hiện tại đã không
chú ý đến ta, nếu ta tiếp tục gây khó dễ, hắn nhất định sẽ bỏ mặc ta.”
Tôn Thiến lo lắng nói, người nàng có thể ỷ lại vào lúc này chỉ có thể là Hồng ma ma cùng nha hoàn hồi môn Tiểu Đào.
“Phu nhân, thế thì
khiến cho lão gia tự tay diệt trừ đi, làm thế nào để lão gia chán ghét
Tứ thiếu gia là được.” Nha hoàn Hồng Đào ở bên cạnh chen miệng vào nói.
“Chán ghét sao? Chán ghét Tứ thiếu gia?” Hồng ma ma bên cạnh nhỏ giọng lẩm
bẩm, chỉ cần làm lão gia loại bỏ thiếu gia là được, nhưng đâu phải tự
dưng ngày một ngày hai mà ghét được, Tiểu Đào hay là suy nghĩ quá ngây
thơ rồi?
“A, Có Rồi...Tiểu Đào, mau mang giấy mực đến đây.”
Tôn Thiến sau hồi lâu ngẫm nghĩ, cuối cùng trước mắt xoẹt qua một kế hoạch
diệt trừ tận gốc cả ba mẫu tử, đây là một mũi tên trúng ba con nhạn,
thấy có khả năng làm được, lập tức thu hồi sự phẫn nộ, phân phó Tiểu Đào lấy bút, nghiên để viết thư báo cho phụ thân.
Tiểu Đào nhanh
chóng bày bút, nghiên, mài mực cho nàng, Tôn Thiến đi đến bàn lưu loát
viết viết vẽ vẽ một loạt, rồi cầm giấy gấp lại bỏ vào phong thư kẹp chặt lại.
“Hồng ma ma, nhờ ngươi đưa bức thư này đến phủ Trấn Quốc
Công cho phụ thân, bảo ngài ấy thu xếp ba ngày sau đến phủ Hữu tướng,
nhớ dẫn người đó theo.” Tôn Thiến đưa thư cho Hồng ma ma, dặn dò chu
đáo, mới an tâm nằm xuống trường kỷ.
“Tiểu Đào, mau bế Tịch nhi đến đây, còn có, đem một ít nước tới.” Tôn Thiến mệt mỏi nói.
Nha hoàn Tiểu Đào không chút chậm trễ bế Ngũ thiếu gia đến giao cho nàng,
bưng lên thêm một ly nước, sau đó liền lui ra ngoài, để lại không gian
yên tĩnh cho hai mẫu tử.
“Tịch nhi, con chịu khổ một chút, loại
trừ xong bọn họ, con sẽ là thiếu gia duy nhất nhà họ Cơ này, chịu khó
một chút, sau này Cơ nghiệp là của con.” Tôn Thiến đau lòng nhìn nhi tử
của mình, nàng lấy một túi bột trong một cái hộp nhỏ ra, pha hòa vào
nước, khuấy đều, cẩn thận đút cho Cơ Âm Tịch, Âm Tịch rất ngoan ngoãn
nuốt xuống từng muỗng thuốc, mở hai mắt đen láy nhìn nàng, làm Tôn Thiến càng thêm đau lòng.
Tôn Thiến đút vừa cắn răng oán hận nói: “Lưu Sa, Quân Tà, Âm Tà, ba người các ngươi chuẩn bị chịu chết đi, không lâu đâu, các người sẽ không còn cười nổi nữa!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT