Ba ngày, anh vẫn hôn mê bất tỉnh.

Trên báo cáo chẩn đoán viết, đầu anh bị thương nặng, nhiều chỗ xương bị gãy, còn có dấu hiệu bị xâm hại tình dục. Biến đổi bệnh lý của dạ dày khiến anh cực kỳ suy yếu, liên tục co thắt, có thể sống đã vô cùng may mắn. Nhưng với tình trạng hiện tại anh không thể di chuyển dễ dàng, càng miễn bàn đến phẫu thuật.

Cô không rời nửa bước cứ quanh quẩn bên cạnh anh, cho dù là ban ngày hay là đêm tối. Khi anh rên rỉ, cô sẽ hôn trán anh, nắm chặt bàn tay anh. Lúc này cô không dám lơi lỏng chú ý đến phản ứng của anh, tách khỏi anh hơn ba phút sẽ khiến cô có cảm giác tội lỗi.

Y tá thấy thế liền chủ động giúp cô chăm sóc anh, để cô đi nghỉ ngơi mà cô vẫn không chịu. Chỉ cần nhắm mắt lại, thấp thoáng trong đầu đều là bộ dạng anh lõa lồ, khắp người loang lổ nằm trên mặt đường nhơ nhớp. Cô không dám nghĩ đến trước đó anh đã trải qua việc gì, nó sẽ khiến cô tuyệt vọng.

Ngày thứ tư, cô cũng không rõ rốt cuộc đã là ngày thứ mấy. Mí mắt anh hơi hơi run rẩy, cô chờ mong lại bất an gọi tên anh, cho đến khi anh mở mắt.

“Cô yên tâm, anh ấy đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm.” Y tá an ủi nói.

Cô rưng rưng mỉm cười.

Nhưng sau đó cô phát hiện, lúc cô có thể thoải mái hơn một chút, thì da đầu cô lại bị kéo căng. Ở trước mặt anh cô cần phải cố gắng hết sức để tỏ vẻ thoải mái. Anh không có sức lực nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt truyền lại tin tức cho cô. Lông mi anh rất dài, lúc nhắm mắt có thể lưu lại một bóng nhỏ dưới bọng mắt. Bây giờ người gầy đi, khuôn mặt cũng nhỏ hơn rất nhiều. Khi nhắm mắt, có vẻ trẻ con khiến người ta đau lòng.

Y tá cảm thấy tò mò đối với phương thức trao đổi của bọn họ, nghe được nhiều nhất chỉ là cô nói với anh: “Em cũng vậy, em cũng vậy, em cũng vậy.” Như là đang lầm bầm lầu bầu. Các cô cảm thấy rất hứng thú muốn biết anh nói gì, liền cử một cô gái nhỏ tuổi đi hỏi. Cô cười trả lời: “Anh ấy nói ‘Chờ anh khỏe lại, sẽ làm tình với em cả đời’.” Cô y tá nhỏ đỏ mặt trở về trình báo.

Đối với chuyện đêm đó bọn họ cũng không đề cập tới một chữ. Cảnh sát mà đến hỏi cũng chỉ nói là ngoài ý muốn. Bọn họ đều sợ. Anh không thể hoạt động, hoàn toàn dựa vào cô, anh biết chỉ có như vậy mới có thể khiến lòng cô dễ chịu hơn.

Trong tình cảnh ấm áp này, bọn họ thật cẩn thận đến thở mạnh cũng không dám thở, rất sợ quấy rầy đến vị thần linh đang quanh quẩn đâu đây.

Đợi đến khi anh có thể hoạt động hai tay trong phạm vi nhỏ, bác sĩ Pan Faun cùng cô thương lượng chuyện chuyển viện, cũng khéo léo nhắc nhở cô nên thay quần áo sạch rồi ngủ một giấc.

Cô soi gương trong phòng vệ sinh, người đàn bà trong gương đầu tóc rối bù, sắc mặt nhợt nhạt đến dọa người. Cái dạng này mà vẫn làm khó anh “Nói” Lời ngon tiếng ngọt với cô. Sờ lại sờ túi tiền, số tiền còn lại không nhiều, tiền tiết kiệm trong ngân hàng cũng đã rút hết, phần lớn là đưa cho Belle. Bàn học trong phòng ngủ còn có chút tiền để dùng khi cần gấp. Cho dù thế nào đều phải về nhà một chuyến.

Nghĩ xong, cô đẩy cửa phòng bệnh ra. Anh nửa nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn theo ánh mắt anh, cô nghĩ nếu cô là tấm kính hình chữ nhật kia, đã sớm vỡ nát rồi.

Cô nhẹ nhàng ngồi bên cạnh anh, kéo sự chú ý của anh. Cô nói với anh cô phải đi đây một lát, ngữ khí chột dạ giống như phạm vào tội lớn.

Anh mỉm cười gật đầu. Thật ra anh đã có thể nói chuyện, nhưng vẫn không mở miệng là vì rất thích trò chơi bằng mắt này, cũng là vì trong miệng anh toàn là mùi máu tươi.

Lúc rời đi cô cũng bật khóc, anh dùng sức nháy mắt với cô, một hai ba, một hai ba. Cô nuốt nước mắt xuống nói: “Em cũng yêu anh.” Nghĩ lại cảm thấy không đủ, liền liều mạng nháy mắt với anh.

Một phút khi ra khỏi bệnh viện, cô hoàn toàn tha thứ cho anh vì đã từng giam cầm cô, bởi vì cô cũng cảm nhận được tâm tình giống anh. Nếu có thể, cô cũng muốn giấu anh đi, giấu ở nơi bất kỳ kẻ nào cũng không tìm được, dập tắt bất mãn của anh bởi tình yêu và sự chăm sóc.

Dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về nhà. Việc đầu tiên là gọi điện thoại cho Belle, cô cần dùng xe, cũng cần nhiều tiền một chút. Belle hiển nhiên không phải đồng ý ngay, vì cô cứ nài nỉ mới bằng lòng chạy tới nhà cô.

Gác điện thoại, trước mắt cô bỗng nhiên toàn màu đen, đợi vài giây sau mới khôi phục lại, lắc lắc đầu đi vào phòng tắm. Lúc tắm rửa cô mới biết mình có bao nhiêu mệt mỏi, được ngâm trong làn nước ấm áp, vài lần xém ngủ quên. Cô kiên quyết chống cự để tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo sạch ngồi trên sô pha đợi Belle đến.

Ngôi nhà không có anh rất yên tĩnh, cô không hiểu sao lại bắt đầu hoảng hốt, vì muốn dời sự chú ý, cô tìm tập thơ lật xem. Vừa xem xong một tờ đã nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cô tưởng là Belle, ngẩng đầu lên nhìn thấy anh đang tao nhã đứng ngoài cửa.

Sách trong tay rơi xuống, cô sửng sốt mất ba giây mới nhớ tới việc gọi anh.

“Nhất Đường!” Cô chạy ra ôm lấy anh, khí lực lớn đến nổi gần như làm anh đứng không vững. “Thật là anh sao, làm sao anh về được?” Cô cẩn thận nhìn anh một lượt, đây quả thật là Nhất Đường của cô. Là khi cô bắt đầu biết đến bộ dạng của anh, khỏe mạnh, trong sáng, tư thái phóng đãng không kiềm chế được, làm cho người ta muốn cách xa lại nhịn không được mà đến gần.

Ánh mắt anh nhìn cô lạnh lùng mà sắc bén, cô lại cảm thấy hạnh phúc.

“Bạch Khả.”

Cô nghe được có người đang gọi tên cô, không phải giọng anh, cô từ trong ngực anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong phòng ngoài hai bọn họ ra thì không còn ai khác. Khi quay đầu lại, Đường Nhất Đường trước mặt đã thay đổi hé ra khuôn mặt khác.

“Em ngủ mà không đóng cửa.” Belle ngồi trên sô pha trước bàn trà nhìn cô nói.

Cô ngây ngốc nhìn chị ấy một hồi lâu mới nói, thì ra hạnh phúc vừa rồi chỉ là giấc mộng đẹp mà thôi.

“Chị đến đưa xe,” Belle chỉ chỉ chìa khóa cùng một phong thư trên bàn nói, “Đây là một phần ba tài sản, còn lại qua vài ngày nữa chị sẽ đưa cho em.” Cô ta thấy cô vẫn si ngốc nhìn ra ngoài cửa, cũng không trả lời, liền không kiên nhẫn nói: “Còn không mau cầm tiền đến bệnh viện, trong điện thoại đã nói nghiêm trọng như vậy, bây giờ thế nào rồi, không có việc gì chứ?”

Nghe được hai chữ bệnh viện, Bạch Khả quay lại nhìn chị ấy, vụng về nói câu cám ơn, cầm lấy chìa khóa và tiền trên bàn liền chạy ra ngoài.

Belle khóa cửa lại hộ cô, đi theo cô lên xe nói: “Cho đi nhờ xe.”

Cô chạy xe nhanh như bay. Mặt trời đã lên đỉnh đầu, rực rỡ có chút kỳ dị. Cô buồn bực nói: “Không phải gần tối rồi sao, sao ánh mặt trời còn chói mắt như vậy.”

“Gần tối?” Belle phả ra một luồng khói, “Chị vừa ăn điểm tâm xong.”

Bạch Khả không tin. Cô mở radio lên, không ngừng chuyển kênh, cho đến khi giọng nói nhẹ nhàng của MC bảo bây giờ là mười giờ sáng.

“Mười giờ!” Cô ảo não gõ mạnh đầu mình, cô lại có thể ngủ lâu như vậy, anh ở bệnh viện nhất định sẽ sốt ruột chờ.

“Sao chị không nói sớm!” Cô trách cứ Belle.

Belle dùng khuỷu tay chống cửa xe, lười biếng nói: “Em không hỏi chị.”

Không muốn nói quá nhiều, cô thậm chí vượt đèn đỏ hai lần. Lúc đến bệnh viện liền đưa chìa khóa cho Belle đi tìm chỗ đỗ xe, cô nhanh chóng chạy vào phòng bệnh.

Một y tá nhìn quen mắt muốn nói gì đó với cô lại bị cô từ chối không chút khách khí, còn chưa nghĩ đến việc sẽ giải thích với anh như thế nào liền đẩy cửa phòng bệnh ra.

“Nhất Đường……” Cô đứng im.

Chăn trên giường bệnh đã được xếp gọn gàng, người đàn ông của cô vốn nên nháy đôi mắt xinh đẹp trách cứ cô, không biết đã đi đâu.

Trong đầu trống rỗng.

“Người đâu?” Cô gượng cười, ôm một tia hy vọng hỏi y tá bên cạnh.

Y tá nói: “Vừa rồi tôi đã muốn nói với cô, chồng cô được người nhà của anh ấy đưa đi rồi.”

“Cái gì mà người nhà? Làm sao có người nhà được?” Cô gần như là hét chói tai, “Sao các người có thể tùy tiện để anh ấy bị đưa đi, anh ấy đang bị bệnh, anh ấy bị ung thư dạ dày!”

“Bạch tiểu thư, chỉ cần cô nhìn thấy vị tiên sinh kia, tuyệt đối sẽ không nghi ngờ quan hệ huyết thống của anh ta cùng với chồng cô, bởi vì……”

“Anh ấy đi đâu rồi!” Cô kiềm chế ý nghĩ muốn túm cổ áo y tá, lớn tiếng hỏi.

Y tá thở dài nói: “Chúng tôi cũng không biết. Bọn họ nói hai người bỏ trốn. Tuy rằng tình yêu cố chấp của hai người làm cho tôi rất cảm động, nhưng tôi nghĩ để chồng cô về nhà mới là lựa chọn tốt nhất với anh ấy.”

“Bọn họ nói dối! Ba mẹ nuôi của anh ấy đều ở Trung Quốc, người nhà của anh ấy ở Mỹ đã chết hết rồi.”

“Anh ấy còn một người anh trai. Ngay cả việc này cô cũng không biết sao?” Y tá hơi khinh thường nói.

“Anh trai? Các người……“

Cô đang định gầm lên thì có một bức thư xuất hiện trước mặt.

“Đây là chồng cô muốn tôi chuyển cho cô.” Y tá kiên nhẫn chờ cô nhận thư, nhìn cô một cái, lắc đầu rời đi.

Cô cầm thư chậm chạp không mở ra. Cô đang chờ cơn khó chịu vì ngạt thở có thể giảm bớt. Cô khó chịu không chỉ là việc anh đột nhiên biến mất, còn có sự ân hận của cô. Chung sống lâu như vậy, cô lại không nhận ra nét chữ của anh. Cô từng nói đã yêu anh biết bao, thế mà chi tiết như vậy cũng chưa từng lưu ý.

Cho mình một cái tát, cô nhịn đau mở thư ra. Sau khi đọc kỹ xong, vừa khóc vừa cười, bộ dạng như bị điên. Giấy viết thư mỏng manh vô lực bay xuống bên chân.

Vì sao cô phải rời đi, vì sao cô phải để mình anh ở đây. Tối hôm qua anh nhất định rất, rất tuyệt vọng, anh chắc chắn đã gọi cô mấy nghìn mấy vạn lần.

Belle khó khăn lắm mới tìm được phòng bệnh, vừa vào cửa liền nhìn thấy cô khóc nức nở, nước mắt lã chã. Cô buồn bực nhặt bức thư lên, mở ra đọc: “Bạch Khả thân yêu, vợ của anh, đã đến lúc phải nói lời tạm biệt. Cho tới bây giờ, bởi vì trách nhiệm với em, anh vẫn luôn ở bên cạnh em. Nhưng anh thật sự mệt mỏi, vì em anh đánh mất tất cả, thậm chí là cả tôn nghiêm của anh. Cho dù em không để tâm, anh cũng không còn cách nào để đón nhận mình như bây giờ cả, anh không thể đối mặt với em. Em à, anh quyết định về nhà. Hy vọng em cũng có thể tìm được một ngôi nhà hoàn mỹ, có một người chồng khỏe mạnh mà cường tráng. Hãy quên anh đi. Tạm biệt, tạm biệt, tạm biệt.” Đọc xong bức thư, cô sợ hãi kêu một tiếng: “Đơn ly hôn!”

Trên đơn ly hôn có ghi rõ, toàn bộ tài sản đều để lại cho Bạch Khả, cũng đã có một bên ký tên.

Mọi thứ đều đã công khai, Belle nhún vai nói: “Chồng em không muốn liên lụy em liền quăng em đi? Ái chà chà, điều này thực sự làm cho người chết cũng phải cảm động.”

Bạch Khả cuộn mình trên mặt đất đã ngừng khóc, thì thào lẩm bẩm: “Không phải anh ấy.”

“Cái gì?” Belle hỏi.

“Đó không phải do anh ấy viết!” Bạch Khả lớn tiếng nói, “Anh ấy sẽ không yếu đuối như vậy! Anh ấy cũng sẽ tuyệt đối không cho em đi tìm người đàn ông khác!”

“Ha, đó là em chưa biết gì về đàn ông.”

“Là chị không biết gì về tình yêu giữa chúng em.”

Belle không nói gì. Cô có chút kinh ngạc nhìn Bạch Khả bị nước mắt che kín nhưng vẻ mặt lại kiên định tự tin, nghi ngờ cô bé này và cô nhóc sợ hãi rụt rè, không biết gì đứng ở cửa chớp mà lần đầu tiên cô ta nhìn thấy có phải là cùng một người hay không.

“Em muốn đi tìm anh ấy. Em muốn bọn họ trả lại anh ấy cho em.” Bạch Khả đoạt lấy chìa khóa xe trong tay Belle, lảo đảo ra khỏi phòng bệnh.

Belle kêu lên: “Em căn bản không biết anh ta ở đâu, tìm thế nào.”

“Anh ấy ở Texas.” Bạch Khả không hề quay đầu lại nói.

Belle đuổi theo ngăn cô lại nói: “Texas lớn như vậy em phải tìm tới khi nào chứ.”

“Lá thư này, trên lá thư này có.” Cô đẩy chị ta ra, lảo đảo chạy về phía trước.

Belle đứng tại chỗ nhìn cô đi xa, đang đấu tranh muốn đi theo hay không. Cô cùng cô bé không thân cũng chẳng quen, cũng chẳng phải ruột thịt. Có điều bộ dạng cô bé nhìn qua dường như cần giúp đỡ. Cuối cùng cô quyết định nhân lúc lương tâm còn chưa rỉ sét, phải bắt lấy nó.

Không nói gì mà nhảy lên xe Bạch Khả, vốn định nói vài câu đùa vui để che giấu xấu hổ, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào. Nhìn vẻ mặt vô cùng ẩn nhẫn của Bạch Khả, sợ nói sai câu đầu tiên sẽ khiến cô bé suy sụp mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play