“Anh không muốn khiến em lo lắng, hơn nữa em biết thì có thể làm được gì nào. Chi bằng để mình anh đối mặt.”
Anh biết anh đang lừa mình dối người, nhưng anh nên nói cái gì đây, nói anh vốn định chết cùng cô?
“Luôn có biện pháp giải quyết, chỉ cần có thể giúp anh, bắt em làm cái gì cũng được.” Giọng cô run run.
“Nhiều năm trước, anh quen một cậu bé người gypsy (người Di-gan). Em biết không, người gypsy nhìn thì phóng khoáng, nhưng thật ra cuộc sống rất vất vả. Cậu bé kia bị mắc căn bệnh ung thư, cụ thể là ung thư gì anh đã quên rồi. Người nhà của nó, bao gồm cả anh, bọn anh đều tìm cách gom tiền cho nó điều trị. Nhưng cuối cùng nó vẫn không thể sống tiếp. Nó nhảy từ tầng 18 xuống. Khi đó anh thực sự không hiểu, nó đã có dũng khí chết, vì sao lại không thể sống. Cho tới bây giờ anh mới hiểu được tâm trạng của nó lúc đó. Nó không muốn người nhà của nó bởi vì căn bệnh của mình mà phải sống cực khổ như vậy, không muốn bọn họ vì nó mà ngay cả tôn nghiêm cũng bị chà đạp.”
“Cậu bé chết đi thì người nhà của cậu cũng sẽ thống khổ.”
“Nhưng rồi sẽ quên. Bạch Khả, em vẫn không cho anh đổi tên em thành Đường Khả, như vậy cũng tốt, em còn chưa tới 20 tuổi, có chứng minh tạm thời. Không có anh, em vẫn có thể sống tốt. Không, là rất tốt.” Khi nói xong chữ cuối cùng, anh cảm thấy vòng tay của cô chặt hơn chút. Cô ngẩng đầu, trợn to hai mắt sưng vù nhìn anh.
Anh cố gắng kéo một nụ cười, vừa mát xa huyệt hai bên trán cho cô, nói: “Nếu anh không nhốt em lại, em nhất định có thể tìm được công việc. Mỗi ngày đều mang vẻ mặt phấn chấn, sống có nề nếp. Em xem, bây giờ anh phải chịu báo ứng. Anh sớm biết rằng sẽ như vậy, chỉ không nghĩ tới nó đến nhanh quá. Bạch Khả à, về sau phải cảnh giác cao độ, con mắt chọn đàn ông của em thật là chẳng ra làm sao.”
“Đường Nhất Đường!” Cô gọi cả tên lẫn họ của anh, nước mắt rơi lã chã.
Anh lau nước mắt cho cô, ôm lấy khóe miệng chờ câu tiếp theo.
“Nhất định có cách, chúng ta có thể bán nhà và xe đi. Em có thể đi làm kiếm tiền.”
“Chờ em kiếm đủ tiền, anh đã sớm đi gặp Thượng Đế rồi.”
“Vậy thiếu nợ trước, chờ anh hết bệnh rồi, chúng ta sẽ trả dần. Chúng ta……”
“Những điều em nghĩ anh cũng từng nghĩ qua. Em nói đúng, rất đúng.” Nước mắt và mồ hôi làm từng sợi tóc dính vào hai bên gò má cô. Anh gỡ nó hộ cô, cười thảm nói, “Nhưng anh mệt.”
“Đừng bỏ cuộc!” Cô chống lại sự bi quan của anh, nhảy ra khỏi vòng tay như đầm lầy của anh, giữ vai anh nói: “Người nhà của cậu bé kia, họ chắc chắn mỗi ngày đều sống trong đau khổ vì tự trách. Bọn họ không thể quên, cũng như em dù thế nào cũng sẽ không quên anh.”
“Một ngày nào đó, em sẽ.”
“Ngày đó là ngày em chết!”
Cơ thể của cô cứng còng, cô không thể làm mình trầm tĩnh lại. Mãi đến khi anh ôm lấy, vùi đầu ở trước ngực cô.
Trong cuộc đời này, anh chỉ còn lại mình cô, Nhưng anh không thể bảo vệ cô chu toàn, còn bắt cô tiếp nhận kết cục bi thảm do chính anh tạo thành. Chết, ngược lại là cách nhẹ nhàng nhất. Nhưng anh biết, anh không thể. Cho đến bây giờ anh cũng không thể quên khoảnh khắc người nhà cậu bé kia nhìn thấy thi thể của nó đã bi thương gần chết như thế nào. Anh không thể giống cậu bé ấy, chọn cách mình thích, là nhảy từ lầu cao xuống. Anh là thằng đàn ông.
Nước mắt không thể kiềm chế mà rơi xuống, anh kiềm nén hô hấp, không muốn để cô phát hiện. Giờ này phút này, anh thầm cầu nguyện.
Thượng Đế ơi, nếu con cầu nguyện, người có nghe được không.
“Hi.”
Cửa bị gõ nhẹ, giọng nói ngọt ngào của phụ nữ phá tan bầu không khí nặng nề trong phòng. Bọn họ đồng thời ngẩng đầu. Sau khi thấy rõ tình hình trong phòng, nụ cười của người phụ nữ ấy lập tức cứng đờ, cô ta so vai xấu hổ cười nói: “Tôi thấy cửa mở cho nên…… Rất xin lỗi.”
Cô ta lui ra sau hai bước rồi vội vàng đi ra ngoài cửa. Hai người đang quỳ trên mặt đất còn chưa thoát khỏi bi thương, đờ đẫn nhìn mọi thứ trước mắt. Vạt váy màu vàng chợt lóe trong tầm mắt khiến trái tim bị đánh chìm của Bạch Khả thoáng nổi lê. Cô cụp mắt, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, bật dậy chạy ra ngoài cửa. Đường Nhất Đường lắc mình, mất đi chỗ dựa khiến anh thấy mất mát. Anh dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt trên mặt. Giọng nói của Bạch Khả láng máng truyền từ ngoài cửa vào. Anh chỉ cảm thấy toàn thân không còn sức lực. Lảo đảo đi vào phòng ngủ, nằm ở trên giường, cầu xin Thượng Đế cho anh bình yên một lúc.
Cảnh hỗn loạn trong mơ khiến người ta không thể chịu nổi, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, kéo anh từ trong vô tri vô thức tỉnh lại.
“Nhất Đường.”
Trước mặt là nụ cười dịu dàng của Bạch Khả.
“Có cách rồi.” Cô nói.
Anh theo ánh mắt cô nhìn đến người đàn bà đang ngồi bên giường. Người đàn bà mềm mại như không xương chôn sâu trong ghế, miễn cưỡng giơ tay nói: “Hi, tôi là Belle · Pope.”
Cẩn thận đánh giá người đàn bà đó một lần, anh lộ ra một nụ cười gần như trào phúng. Có lẽ Thượng Đế đã nghe được lời cầu nguyện của anh, nhưng không ngờ người lại phái tới một cô điếm.
“Tiểu thư Pope nói có thể giúp chúng ta.” Bạch Khả vội vã thông báo tin tức tốt lành này.
Anh vẫn không cảm thấy quá vui vẻ, anh biết rõ thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí.
“Nói cách của cô.” Anh không còn sức để mà vòng vo, trực tiếp hỏi.
Người đàn bà nhíu mày, ngồi thẳng lại, nói: “Rất đơn giản, nếu đã bán nhà và xe, không bằng để chúng chuyển qua tên tôi.” Nói tới đây cô ta dừng lại, muốn nhìn biểu tình kinh ngạc từ trên khuôn mặt anh. Nhưng đáp lại cô là một sự bình tĩnh ngoài ý muốn. Cô ta chẳng thấy thú vị nữa bèn cuộn cuộn mấy sợi tóc trên trán, tiếp tục nói: “Anh có biết, nếu không có bảo hiểm y tế cũng chỉ có thể xin giúp đỡ từ phúc lợi y tế cộng đồng. Song cái này rất khó xin. Đầu tiên anh không phải là người có thu nhập thấp, thứ hai anh không phải người già, cũng không phải trẻ em. Trừ phi anh mang thai.”
Trò đùa không ai tham gia, chỉ có hai ánh mắt chuyên chú nhìn cô. Cô ta cười mỉa nói: “Đương nhiên anh không có khả năng mang thai, ha ha, như vậy cũng chỉ có thể nói với chính phủ anh là người thuộc nhóm có thu nhập thấp. Cho nên, đầu tiên phải chuyển tài sản, rồi đến bệnh viện chứng minh. Thủ tục tiếp theo sẽ do tôi hoàn thành, hai người không có gì phải lo lắng.”
“Thì ra phúc lợi cũng có thể lừa bịp?” Anh cười nói.
“Không hẳn,” Cô khoa trương mân mê miệng, lắc đầu nói, “Chẳng qua chúng ta chỉ hưởng những quyền lợi được cho phép của người nộp thuế thôi.”
Chúng ta? Anh yên lặng nhìn, thấy cô ta không nói rõ hàm ý bèn hỏi: “Thù lao thì tính như thế nào?”
“Chỉ cần một phần ba tài sản của anh, cái này so với phí chữa bệnh cũng hời không ít.”
“Tôi dựa vào cái gì để tin cô sẽ trả hai phần lại cho tôi.”
“Bây giờ anh còn có thể tin ai?” Người đàn bà thu ngón tay đang nghịch tóc lại, lắc lắc nói, “Tôi là người rất trọng chữ tín.”
Đường Nhất Đường còn đang lo lắng, Bạch Khả đã giữ chặt tay người đàn bà kia nói: “Tiểu thư Pope, hiện tại chỉ có chị mới có thể giúp bọn em. Chị sẽ không gạt bọn em đúng không, thần linh trên trời chứng giám.”
“A, cô bé ngây thơ,” Người đàn bà bất đắc dĩ quay đầu, “Thượng Đế cũng không có nhiều thời gian như vậy. Nhưng mà……” Cô ta rút tay ra, nâng cằm Bạch Khả lên quan sát một hồi nói: “Thượng Đế đối với em thật ra không tệ, mặt mũi cũng coi như ưu tú. Nếu đặt đúng chỗ, hẳn là rất có tương lai.”
Vừa mới dứt lời, người trong tay lập tức bị cướp đi. Chống lại ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông kia, cô ta cười hì hì đẩy ghế đứng lên nói: “Coi như tôi chưa nói gì. Bao gồm cả đề nghị vừa rồi của tôi.”
Không để ý tới tiếng gọi của Bạch Khả ở phía sau, cô ta chỉnh chỉnh váy, lập tức đi đến cạnh cửa.
“Tiểu thư Pope.”
Trong phút chốc bước đến cửa, nghe được tiếng gọi trầm thấp của đàn ông, cô ta cười đắc ý, xoay người nói: “Gọi tôi là Belle.”
Lấy được toàn bộ tài sản và báo cáo từ bệnh viện, Belle mặt mày hớn hở từ trong phòng đi ra. Bạch Khả tiễn chị ta đến cửa rồi chào tạm biệt.
Chị ta không đi vội, mà đứng trong cơn gió se lạnh nói vài chuyện linh tinh với Bạch Khả. Bạch Khả nhìn quần áo mỏng tang của chị ta không kiềm nổi mà túm chặt áo mình.
“Mắt của em nhớ dùng đá chườm lên, tốt nhất nên đổi kiểu tóc, tỉa lông mày đi.” Chị ta khoa chân múa tay trên mặt Bạch Khả nói.
“Vâng, em biết rồi,” Bạch Khả còn nghiêm túc nói, “Tiểu thư Belle, nhất định phải tận sức, cả đời bọn em đều biết ơn chị.”
“Biết ơn chị? Vậy tặng hết tài sản cho chị đi.”
“Chỉ cần qua thời kỳ khó khăn này, chị muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, chỉ cần em có thể cho, em xin thề.”
“Đừng thề vội vậy,” Belle ôm chầm vai Bạch Khả vô cùng thân thiết nói, “Lời thề ở tại nơi như shit này với chị chẳng đáng giá. Chị phải nhắc nhở em một chút, bảo đảm trợ cấp y tế không bao gồm tiền thuốc men. Hai người phải chi một khoản tiền không nhỏ.”
“Em sẽ cố gắng làm việc.”
“Đầu năm nay, rất khó tìm việc. May mà chỗ chị có mấy việc không tệ, em có muốn làm không?”
“Em có thể chứ?”
“Đương nhiên……” Belle quay đầu nhìn thấy Đường Nhất Đường không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, cô ta buông vai Bạch Khả ra phất tay nói, “Đến lúc đó rồi nói sau.”
Bạch Khả trở vào bên cạnh Đường Nhất Đường, bọn họ cùng nhìn Belle rời đi.
“Chị ấy sẽ không lừa chúng ta chứ.” Bạch Khả bất an hỏi, muốn từ Đường Nhất Đường để có được lòng tin một lần nữa.
“Không đâu.” Đường Nhất Đường kiên định nói. Lúc này đây, anh đã từng chân thành cầu nguyện, cho nên anh lựa chọn tin tưởng.
Thấp thỏm không yên trải qua cả buổi tối, đề nghị muốn ra ngoài làm việc của cô đều bị anh ngăn cản. Theo sự hiểu biết của bọn họ trước khi anh bị bệnh, cuộc cãi vã của bọn họ chưa từng kéo dài quá hai ngày. Mà ông trời dường như còn cảm thấy chưa khảo nghiệm đủ. Sấm chớp mưa bão đến đúng như radio đã thông báo trước, lại đúng lúc bọn họ lái xe lên đường đến ngân hàng. Cô bị tấm ván gỗ mà gió thổi đụng trúng làm ngất xỉu, sau khi tỉnh lại cũng không có gì trở ngại. Mà anh cũng không sao cả.
Sau lần đó, cô cảm giác anh đang thay đổi, nhưng lại không nói được là anh không giống chỗ nào.
Ngày thứ ba, luật sư tới cửa mời bọn họ ký tên vào mấy tờ văn kiện cũng mời bọn họ đến tham gia phỏng vấn. Phỏng vấn xong, Belle lại xuất hiện, cực kỳ bình thản thông báo với bọn họ xét duyệt đã chấm dứt, nói bọn họ để ý thùng thư, không lâu sau đớn xin phúc lợi đã được ký. Lúc về nhân tiện lái luôn chiếc Thunderbird màu xanh đi.
Mấy ngày chờ đợi bưu kiện rất khó khăn, cơn đau ở dạ dày thỉnh thoảng phát tác. Mỗi lần anh đều gắng sức kiềm nén, nhưng vầng trán đầy mồ hôi cùng với sắc mặt trắng bệch không thể giấu giếm khiến Bạch Khả lo lắng. Cho dù là nửa đêm cô cũng sẽ dậy pha nước ấm, nhẹ nhàng mát xa cơ thể cho anh.
Lúc hơi tỉnh táo, anh nghe được tiếng chận trần của cô chạy trên sàn nhà, đôi khi dồn dập, lúc lại chợt dừng lại, thỉnh thoảng đụng vào vật dụng nào đó, ai u một tiếng. Đau đớn như vậy, anh vẫn nhịn không được mà cười ra tiếng.
Vài lần tỉnh lại trong vô thức, anh đều có thể cảm giác được lòng bàn tay ấm áp của cô, ngửi được mùi hương của cô.
Cô ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói: “Lucy, I love you.”
“I love you too.” Anh khép hờ mắt, nói xong dùng sức thở một hơi.
Mỉm cười. Rốt cuộc anh đã có thể bình tĩnh nói ra những lời này.
Vào ngày hôm sau, bọn họ nhận được thẻ y tế chờ đợi từ lâu. Bạch Khả cầm tấm thẻ mỏng phấn khởi nhảy khắp phòng. Anh ngồi trên sô pha bộ dạng vui vẻ của, trong tay nắm một phong thư khác, ngũ vị lẫn lộn.
“Bức thư này nói cái gì?” Bạch Khả đầy vui vẻ nhảy đến bên cạnh anh, lấy bức thư trong tay anh, nhìn nhìn nói, “Texas? Là người nhà của anh ở Texas?”
“Không phải, chỉ là một người bạn đã lâu không gặp.”
“Anh ta viết thư cho anh nói chuyện quan trọng gì sao?”
“Không có gì, em không cần biết.”
“A, vậy em sẽ không hỏi.” Nụ cười vừa mới trở lại tiếp tục nở rộ trên khuôn mặt cô, cô ôm lấy cổ anh nói, “Ngày mai chúng ta phải đến bệnh viện.”
“Không cần gấp vậy đâu. Trước khi đi, anh muốn em giúp anh đi làm một việc.”
“Việc gì?”
“Chụp ảnh cưới.”
“Vì sao? Về sau cũng có thể chụp mà.”
“Sau này anh sẽ già đi, sắp 30 rồi. Làm xong trị liệu hoá chất tóc sẽ rụng hết, như vậy rất khó nhìn. Nhân lúc còn đẹp trai, chúng ta phải chụp mấy kiểu, lưu làm kỷ niệm.”
“Anh biến thành thế nào em đều thích!”
“Haizz, cho lão già bệnh tật này chút mặt mũi đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT