Vào lúc hốt hoảng, cô lại nhớ tới cuộc sống trốn đông trốn tây trước kia. Con đường dài đằng đẵng giống như cuối cùng vẫn không thể đi hết, những lúc nhìn thấy cuối đường lại sợ phía trước không có con đường nào cả. Bất luận là cảnh sát, những đứa trẻ da trắng, thậm chí con chó của bọn họ, cô đều phải chạy trốn rất vất vả.

Cô nhớ tới những ngày ở Trung Quốc, vì tiết kiệm mấy đồng tiền đã phải đi lộ trình rất xa, đến vùng ngoại ô vằng vẻ để mua đồ. Bị giày vải cọ sát, chân đều phồng rộp. Khi đó, câu đầu tiên mẹ thường hay nói nhất là: “Xem như mình đã chết, chết rồi sẽ không có cảm giác. Nói theo mẹ, không còn cảm giác, không còn cảm giác!”

Ở những lần chạy trốn khác nhau, những lời này không có lúc nào là không thôi miên cô.

“Nơi đó!” Ngụy Minh Minh ôm thùng hét to với Bạch Khả. Cô ta vừa dọn sạch các thứ cũng đã đem chúng đến khu phố gần đó, sợ lại gặp phải tình huống ấy lần nữa. Cô ta thỉnh thoảng quay đầu liếc xem Bạch Khả có đuổi kịp không. Vốn nghĩ Bạnh Khả là một cô gái yếu đuối, không nghĩ tới cô ấy chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Ôm đống đồ vào một khu thương mại đông người, lại chuyển hàng đến lối thoát của trung tâm thương mại. Sau hơn nửa giờ chạy như điên, các cô rốt cuộc cũng bỏ cảnh sát lại phía sau.

Sau khi đặt toàn bộ trọng lượng lên bức tường phía sau, Ngụy Minh Minh thở hổn hể. Việc đầu tiên chính là kiểm tra trong thùng còn bao nhiêu hàng. Trừ những thứ chưa kịp dọn và bị rớt trên đường, chỉ còn lại một nửa.

“F**k ông nội nó.” Cô ta chửi bậy một tiếng, nản lòng nện thùng đồ trên mặt đất.

Bạch Khả ngồi xổm bên cạnh cô ta, nghe một người phụ nữ có vẻ ngoài mộc mạc hiền lành chửi một câu đúng chuẩn như vậy, tức thì vừa kinh ngạc vừa cảm thấy buồn cười.

“Ha ha,” Ngụy Minh Minh bật cười, may mắn cùng bất đắc dĩ sau khi mang đồ chạy thoát nói, “Vẫn là tiếng Trung mắng ra sảng khoái.”

Hai người phụ nữ mặt xám mày tro trong con phố nhơ nhớp không người, nhìn nhau không nói.

Nỗi chua xót đau khổ dần dần cũng vơi bớt.

“Chúng ta tiếp tục tìm chỗ mở quán đi.”

Ngụy Minh Minh điều chỉnh cảm xúc xong, Sự cứng cỏi của người phụ nữ Trung Quốc đặc biệt thể hiện rõ trên người cô ta.

Bạch Khả phủi đất trên người, nâng thùng đồ lên. Vừa mới đứng vững, cơn đau dữ dội ở bụng dưới chạy thẳng lên não. Thùng đồ rơi khỏi tay, cô đau đơn ôm bụng ngồi xổm xuống. Ngụy Minh Minh hoảng sợ dừng lại, đợi đến lúc Bạch Khả quỳ cũng quỳ không được, nằm dài trên mặt đất cô ta mới có phản ứng, ôm Bạch Khả lau mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán của cô, khẩn trương hỏi: “Sao vậy Bạch Khả, đau ở đâu, nói rõ một chút.”

“Bụng…… Dưới.” Bạch Khả cắn răng, ngón tay ấn bụng.

Căn cứ vào nhiều năm kinh nghiệm của bản thân, Ngụy Minh Minh đoán cô chắc chắn là bị vấn đề về phụ khoa. Bệnh phụ nữ nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, lúc này tốt nhất là nên đến bệnh viện. Nhưng lấy thân phận của các cô mà đến bệnh viện công lập thì rất nguy hiểm, tư nhân lại không có tiền.

Vừa lo lắng không biết nên làm thế nào, cô cố sức khoát cánh tay Bạch Khả lên vai mình, bước từng bước một. Hơi khó xử quay đầu nhìn đống hàng trên mặt đất. Trong chớp mắt quay đầu ấy, liếc thấy trên quần Bạch Khả có một vết máu lớn, chân thiếu chút nữa thì nhũn đi. Cố không nghĩ đến vật ngoài thân nữa, cô giúp Bạch Khả gắng gượng đi ra sau phố, gọi xe, kêu tài xế trở đến một phòng khám tư nhân của một người bạn người Trung Quốc.

Sau khi đến phòng khám, bác sĩ chỉ liếc một cái đã nói tình trạng này chắc chắn phải phẫu thuật, nhất định phải đến bệnh viện. Tuy là hạ sách, nhưng giữ được mạng mới là quan trong nhất. Quả thực không còn cách nào khác.

Lại một hồi trằn trọc, Bạch Khả không còn hơi để nói. Nước đường của phòng khám miễn cưỡng duy trì được ý thức của cô. Cô mất quá nhiều máu, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Đến bệnh viện, cô lập tức bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Ngụy Minh Minh lo lắng chờ ở ngoài cửa. Coi như may mắn, ít nhất không có vì tiền mà cự tuyệt các cô ngoài cửa. Nhưng mà một đống phiền phức cũng sẽ kéo đến, nên làm gì bây giờ.

Cô gọi điện thoại cho chồng cô là Trương Diệu Đông. Sau khi Trương Diệu Đông biết sự tình từ đầu đến cuối, liền lập tức xin nghỉ để tìm Đường Nhất Đường.

Buông điện thoại, cái đầu căng như dây cung của cô rốt cuộc cũng được thả lỏng. Ngồi xuống ghế dài trước cửa phòng phẫu thuật, vùi đầu và trong tay. Lúc mơ màng, người cô thường nhớ tới nhất chính là chồng mình, nhớ tới những ngày ở chung có khổ có ngọt cùng anh. Lần tỉnh táo duy nhất của cô trong đời này chính là tìm được một người đàn ông mạnh mẽ có thể gánh vác mọi chuyện như vậy.

Lúc này cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra, y tá đi ra hỏi: “Ai là người nhà bệnh nhân?”

Cô đi lên trước nói: “Tôi là bạn cô ấy, chồng chưa cưới của…… cô ấy sắp đến.”

Y tá nhìn ca bệnh trong tay nói: “Bệnh nhân được xác định là có thai ngoài tử cung, dẫn đến xuất huyết. Hiện tại phải cắt bỏ bộ phận ống dẫn trứng bên trái của cô ấy, cần sự đồng ý của người nhà.”

“Việc này…… Cắt bỏ ống dẫn trứng có ảnh hưởng gì đến cô ấy không?”

“Có khả năng sẽ khó thụ thai, phải xem mức độ cắt bỏ thế nào mới nói được.”

“Thụ thai……”

Không có người phụ nữ nào lại muốn mất đi tư cách mang thai cả, cô nghĩ Bạch Khả cũng không ngoại lệ. Việc này khác xa với việc cắt bỏ một đoạn ruột thừa, cô không thể tự tiện quyết định.

Y tá nhắc nhở: “Mời người nhà bệnh nhân mau chóng tới đây, bệnh nhân vẫn đang xuất huyết liên tục.”

“Được được, chúng tôi đã gọi rồi, xin đợi một lát nữa.”

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Lúc xoay người, chồng cô đã đứng ngay phía sau, mà một giây khi cô xoay người, Đường Nhất Đường đã chạy đến cửa phòng phẫu thuật.

Y tá ngăn động tác muốn đẩy cửa của anh, chắn ở phía trước nói: “Anh không thể vào được.”

“Tôi là chồng cô ấy!” Đường Nhất Đường quát.

“Rất đúng lúc, mời anh ký vào đơn thỏa thuận phẫu thuật này.”

“Phẫu thuật cái gì? Sao cô ấy lại phải phẫu thuật?”

“Thai ngoài tử cung dẫn đến xuất huyết bên trong, chúng tôi phải cắt bỏ bộ phận ống dẫn trứng của cô ấy.”

“Thai ngoài tử cung!”

Đường Nhất Đường không thể tin vào tai mình, rõ ràng kinh nguyệt của cô đã đến hai ngày trước, sao có thể mang thai ngoài tử cung.

“Đúng, đã năm tuần , có thể do bệnh nhân không chú ý đến xuất huyết cổ tử cung giai đoạn trước, lại vận động mạnh, cho nên dẫn đến……”

Câu nói tiếp theo bị động tác điên cuồng đạp ghế của Đường Nhất Đường dọa sợ tới mức nghẹn ở họng, y tá lui qua một bên. Vợ chồng Ngụy Minh Minh đi đến khuyên anh, anh đẩy bọn họ ra, lại tức giận đạp một cước lên tường rốt cuộc mới khống chế được cảm xúc.

“Hiện tại thân thể Bạch Khả quan trọng hơn, anh mau ký đi. Không đủ tiền phẫu thuật có thể lấy của tôi.” Trương Diệu Đông thử làm anh khôi phục lý trí.

Nghĩ đến Bạch Khả còn nằm bên trong. Đường Nhất Đường cố gắng trấn định lại, nhận bút từ y tá ký vào đơn thỏa thuận, lập tức cùng cô y tá đi đến chỗ nộp viện phí..

Thừa lúc anh rời đi, Ngụy Minh Minh kéo Trương Diệu Đông qua một bên hỏi: “Sao anh tìm được anh ta?”

Trương Diệu Đông lộ vẻ ngượng ngùng nói: “Anh hỏi qua vài người Hoa. Khu này nhỏ, người da vàng mắt đen cơ bản đều có nghe nói qua. Không nghĩ tới anh ta lại rất nối tiếng ở khu này, là……” Anh ta cẩn thận nhìn động tác của Đường Nhất Đường, thấp giọng nói: “Anh ta là vũ công chính duy nhất không công khai hoạt động ở ‘nhà đỏ’.”

“Vũ công chính? Là loại đó sao?” Ngụy Minh Minh kinh ngạc tăng âm điệu.

Trương Diệu Đông làm động tác chớ có lớn tiếng với cô ta: “Đúng.”

Ngụy Minh Minh quay đầu nhìn Đường Nhất Đường. Anh ta mặc trang phục màu đen, thêm trang sức kim loại phù hợp mà không khoa trương. Dưới bầu không khi trắng toát sáng sủa trong bệnh viện, vô cùng chói mắt. Cô vẫn cảm thấy người đàn ông này rất anh tuấn, anh tuấn đến mức làm cho người ta gai mắt, còn mang theo tác phong không đúng đắn. Bạch Khả đứng bên cạnh anh ta, giống như một đóa hoa mơn mởn bị bóng râm thật lớn bao phủ. Hiện tại, đóa hoa này cũng sắp héo rũ.

“Nhìn anh ta như vậy thôi, quả thật anh ta rất đàn ông.” Trương Diệu Đông bỗng nhiên nói.

Khi Ngụy Minh Minh hỏi nhỏ, anh ta đem chuyện vừa phát sinh nói ra.

“Tình huống cũng không tốt. Lúc anh tìm được anh ta, trùng hợp có một ‘Đại nhân vật’ đặc biệt đến xem anh ta biểu diễn. Khi anh nói chuyện của Bạch Khả với anh ta xong, anh ta liền ném tóc giả muốn đi ngay. Mà cái nơi ấy, không phải nói đi thì có thể đi. Có mấy tên da đen cao hai mét chắn đường bọn anh. Ông chủ của anh ta ở phía sau đe dọa, nói nếu anh ta dám đi, sẽ cho người phế tay anh ta.”

“Vậy làm sao anh ta lại bình yên vô sự rời đi?”

“Anh ta nói muốn lấy tay hay chân anh ta cũng được, nhưng phải chờ anh ta đến bệnh viện trở về. Anh ta không muốn để người vợ đang bệnh của anh ta chứng kiến bộ dạng đứt tay đứt chân của mình.” Trong đầu lại hiện ra vẻ mặt của Đường Nhất Đường lúc ấy, nhìn dửng dưng như vậy nhưng thật ra rất nghĩa khí. Anh ta than nhẹ một tiếng tiếp tục nói: “Những lời này vừa vặn bị ‘Đại nhân vật’ kia nghe được. Hắn nói rất thích anh ta, có thể cho anh ta một con đường. Nhưng mà, mặt mũi của hắn đã bị mất, không thể cứ cho qua như vậy. Cho nên, bọn chúng xa thải anh ta, hơn nữa cảnh cáo anh ta vĩnh viễn không thể bước vào khu Đông một bước.”

Ngụy Minh Minh nghe xong, còn chưa tỉnh lại trong khiếp sợ, thì Đường Nhất Đường đã chạy tới bên cạnh bọn họ, ngồi xuống một cái ghế dài.

Cô nhìn tay chân anh ta không bị mất sợi lông nào, thở dài trong lòng: “Coi như may mắn.”

Lời của Trương Diệu Đông khiến cô có cách nhìn mới về anh. Nhưng mà nghĩ không ra vì sao anh ta lại không kết hôn với Bạch Khả, còn làm cô ấy mang thai. Làm người đàn bà như cô cũng thấy bất bình thay Bạch Khả.

“Hai người đều không dùng biện pháp tránh thai sao?” Cô ta ngồi vào chỗ bên cạnh anh hỏi. Trương Diệu Đông cũng ngồi theo cô ta.

Một tay Đường Nhất Đường đặt trên bụng, một tay chống trán nói: “Ngoài lần đầu tiên. Cô ấy nói cô ấy uống thuốc tránh thai.”

Vậy rõ ràng là anh dụ dỗ cô ấy. Ngụy Minh Minh nghĩ như vậy nhưng không nói ra. Bộ dạng cong người của Đường Nhất Đường nhìn qua quả thực rất cần an ủi, cô nhịn không được mà nổi lên lòng thương hại, cúi người xuống nhìn anh.

“Anh không thoải mái sao?” Cô ta lo lắng hỏi.

Sắc mặt Đường Nhất Đường nhìn qua rất không tốt, như là đang cực lực chịu đựng loại đau đớn nào đó.

“Không có việc gì……” Anh phất tay nói, “Hôm nay cám ơn hai người.”

“Anh em với nhau, mọi người giúp đỡ nhau cũng là việc nên làm.” Trương Diệu Đông giành nói.

Qua mấy sợ tóc mái, Đường Nhất Đường nhìn anh ta nói: “Ai là anh em của anh.”

“Ai? Anh, con người này……” Ngụy Minh Minh vừa sinh ra chút hảo cảm liền bị một câu của anh ta mà tiêu tan, vì Trương Diệu Đông giữ chặt mới không trả lời lại một cách mỉa mai. “Anh cho rằng anh là ai.” Cô ta nhỏ giọng nói thầm, Thanh âm vốn không lớn lại bị tiếng mở cửa của phòng phẫu thuật che giấu hoàn toàn.

“Bác sĩ, cô ấy thế nào?”

Một chân của bác sĩ vừa bước ra khỏi cửa, Đường Nhất Đường liền khẩn trương chạy đến hỏi.

Bác sĩ vừa cởi khẩu trang nói: “Chúng tôi cắt bỏ ống dẫn trứng bên trái của cô ấy 5 cm. Hiện tại bệnh nhân còn đang trong thời gian gây tê. Anh là chồng cô ấy?”

“Là tôi.” Đường Nhất Đường trả lời. Ngụy Minh Minh ở bên cạnh xoay người nhìn bằng nửa con mắt.

“Có mấy điều phải chú ý, tôi sẽ nói sơ lược một lần. Trợ lý của tôi sẽ nói tỉ mỉ với anh.”

“Mời nói.”

“Sau khi bệnh nhân hồi phục và xuất viện, tốt nhất là một tháng không được chung phòng. Cắt bỏ bộ phận ống dẫn trứng sẽ ảnh hưởng đến tỷ lệ mang thai của vợ anh, nhưng cũng không phải không có cơ hội mang thai. Chỉ có điều, cho dù mang thai , khả năng thai ngoài tử cung tính ra cũng cao hơn rất nhiều so với người chưa từng có tiền sử mang thai ngoài tử cung. Anh phải chuẩn bị tâm lý.”

Sau khi bác sĩ dặn dò trợ lý vài câu liền bước đi. Đường Nhất Đường nghe trợ lý giải thích lại, đầu óc liền trống rỗng.

Chuyện nên làm cũng đã làm xong, Ngụy Minh Minh mua cho bọn họ chút bánh mỳ và hoa quả liền kéo Trương Diệu Đông rời khỏi bệnh viện. Việc có thể giúp đều đã giúp rồi, bọn họ cũng là người qua hôm nay còn phải lo cho ngày mai.

Đường Nhất Đường ngồi trong phòng bệnh của Bạch Khả, dừng ở khuôn mặt không hề có huyết sắc của cô. Tuy rằng thiết bị trên tường có biểu thị nhịp tim của cô, anh lại nhịn không nhịn được muốn đến xem hơi thở của cô. Cho đến khi đầu ngón tay truyền đến độ ấm của hô hấp mới có thể giảm bớt lo lắng trong anh.

Ở lần thứ năm đầu ngón tay của anh đặt dưới mũi cô, cô tỉnh lại. Không biết vì sao, nhìn bộ dạng đáng thương của cô, anh bỗng nhiên lại thấy tức giận. Đấm một đấm lên giường nói: “Em bị ngớ ngẩn à? Không thấy đau sao? Cổ tử cung bị xuất huyết cũng có thể trở thành kỳ kinh nguyệt hả? Rốt cuộc em có não hay không vậy!”

Gây tê phần bụng còn chưa hết, cô không có cảm giác đau. Nhưng một đấm của Đường Nhất Đường giống như nện vào ngực cô, đau. Đứa con đầu tiên của cô, bởi vì cô trời sinh thể chất yếu ớt, còn chưa kịp đi vào nơi an toàn, ấm áp. Cũng làm liên lụy những đứa khác, khiến chúng nó lạc đường. Nếu nói thể chất là di truyền không thể trách cô, vậy lúc thân thể khác thường cô cũng không phát hiện ra, đó quả thật là trách nhiệm của cô.

“Khóc có ích gì sao?” Anh rống to, đúng lúc y tá đi ngang qua.

“Tiên sinh, không được như vậy. Bây giờ bệnh nhân còn rất yếu, anh không nên kích thích cô ấy.” Y tá lựa từ khuyên nhủ.

Anh nhìn chằm chằm vào Bạch Khả trên giường, giống như y tá không tồn tại. Thật lâu sau mới nói: “Mời ra ngoài cho, tôi muốn nói chuyện riêng với vợ.”

Bạch Khả nghe được hai chữ “vợ tôi”, liền quay lưng khóc.

Ý tá nắm cánh cửa nhắc nhở: “Anh hãy chú ý tìm từ.”

Sau khi cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại tiếng Bạch Khả đang khóc nức nở. Đường Nhất Đường xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ, một khoảng đất trống phủ bằng đá sa thạch màu xanh lá hiện ra lờ mờ, những cái khác đều chìm trong bóng đêm vô hạn.

Cơn đau lâm râm ở bụng chuyển thành từng đợt tiếp từng đợt đau nhức, giống nhau có một tảng đá thô ráp ép qua ép lại trong dạ dày.

Trong cổ họng chịu kích thích muốn nôn mửa, anh nắm phần áo trước ngực, mệt mỏi ngồi bên giường.

Cảm giác được giường lún xuống, Bạch Khả nức nở xoay người. Nhìn thấy bộ dạng hô hấp khó khăn của Đường Nhất Đường, nghe được sự run rẩy rất nhỏ trong hô hấp của anh. Một người đàn ông kiên cường, bướng bỉnh như vậy lại bởi vì sai lầm của cô mà khổ sở thành ra như thế. Phòng thủ cuối cùng trong cô cũng sụp đổ. Không thể không thừa nhận với mình, cô đã làm sai.

“Thật xin lỗi, em…… Em đã lừa anh.” Cô vươn tay chạm vào cánh tay anh. Một giọt lệ theo động tác của cô, từ khóe mắt chảy tới bên tai.

Đường Nhất Đường hơi quay đầu sang, tóc mái thật dài khiến cô không thể nhìn rõ khuôn mặt anh.

Như vậy cũng tốt, cô căn bản không có dũng khí nhìn phản ứng của anh. Giống như người chết đuối gắt gao bám lấy cánh tay anh, cô nhắm mắt lại tuyệt vọng nói: “Em căn bản là không bình thường, em không xứng với anh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play