Mấy ngày nay, Vũ biết đã làm Vi lo lắng nhưng cũng không
thể thoát khỏi trạng thái hiện tại. Đối với những cử chỉ quan tâm của
Hạo Minh, Vũ không thể từ chối. Anh không biết tình cảm mình dành cho
Hạo Minh là như thế nào. Nhưng nó khiến anh cảm thấy rất hoang mang… Anh không muốn đánh mất sự quan tâm của Hạo Minh dành cho mình nhưng cũng
không muốn làm những chuyện tổn hại đến Vi. Giờ đây, anh không biết phải làm sao cho đúng. Rốt cuộc phải nên làm sao đây ?
“Sao cậu không bật đèn ?”
“Cậu về rồi à ? Sao hôm nay về trễ thế ?”
“À… tớ đi gặp một người bạn. Mà này, tớ có chuyện muốn nói với cậu” Vi nghiêm túc nhìn Vũ
“Chuyện gì thế ? Sao vẻ mặt cậu nghiêm túc thế ?”
“Tụi mình ly hôn đi !”
“Ý cậu là sao ?” một cảm giác mất mát đang trỗi dậy trong lòng Vũ
“Ý tớ là mình ly hôn liền, không cần phải chờ đến khi tớ sinh con nữa”
“Tại sao chứ ? Tớ không hiểu ! Tớ đã làm gì sai à ?” Vũ không còn giữ được bình tĩnh được nữa
“Không… cậu không làm gì sai cả ! Là tớ… tớ đã có người tớ thích nên tớ muốn ở bên người ấy” Vi không dám nhìn thẳng vào mắt Vũ
“Người ấy là ai chứ ? Sao tớ chưa từng nghe cậu nhắc đến ?” Vũ lắc mạnh vai Vi
“Này ! Cậu làm tớ đau đấy !” Mắt Vi đã bắt đầu ngấn nước, đến lúc này Vũ mới nhận ra mình đã dùng sức quá mạnh rồi.
“Tớ xin lỗi !” Vũ thả vai Vi ra
“Chúng ta… đều đã tìm thấy người mình yêu rồi. Vậy tại sao không giải
thoát cho nhau kia chứ ? Đã đến lúc chúng ta nên buông tay rồi !” Vi
nhìn Vũ với vẻ mặt cương quyết
“Cậu nói vậy là sao ? Người tớ yêu ? Ai kia chứ ?” Vũ bắt đầu lúng túng như đứa con nít vừa bị phát hiện đã làm chuyện xấu.
“Cậu còn định giấu tớ tới bao giờ ? Không phải cậu yêu Trần Hạo Minh sao ? Thế sao cậu phải tự dối lòng chỉ vì tớ chứ ?”
“Tớ… tớ… “
“Được rồi ! Đừng nói nữa ! Tớ đã kí vào đơn xin ly hôn rồi, cậu cũng nên kí đi, mai tớ sẽ đem đi nộp cho tòa” Vi đứng dậy đi vào phòng
Vũ bàng hoàng nhìn theo bóng Vi, trong lòng vô cùng rối ren, rốt cuộc là sao đây ? Vũ chắc chắn không muốn ly hôn. Nhưng… nếu vậy thì cảm giác
với Hạo Minh là gì ?
Suốt cả đêm, Vũ không thể chợp mắt, anh thấy lòng nặng nề như có tảng đá đè, Vũ không thể trả lời được những câu hỏi đang lởn vởn trong đầu.
Những kỉ niệm về những ngày tháng sống cùng Vi chợt ùa về, làm Vũ đau
nhức nhói, rồi Vi sẽ ra sao ? Liệu người đàn ông đó có chấp nhận đứa con trong bụng của Vi không ?
Không chịu nổi cảm giác ngột ngạt ở nhà. Vũ mở cửa ra ngoài đi dạo,
đường phố buổi sáng thật vắng lặng, xa xa có vài bóng người đi tập thể
dục, không khí mát lạnh của buổi sáng phà vào mặt khiến Vũ cảm thấy dễ
chịu hơn. Nhưng rốt cuộc Vũ vẫn không tìm ra lối thoát cho chuyện này.
Cảm giác với Hạo Minh có thật sự là yêu hay chỉ là ngộ nhận ? Hay là một thứ tình cảm gì khác ?
“Cha ơi, bóng bay về phía bên kia rồi kìa ! Cha nhặt giùm con đi !”
Tiếng nói đáng yêu của một cậu bé làm cho Vũ chú ý đến 2 cha con đang
chơi bóng trước mặt. Tuy chỉ là trò chơi đơn giản, người ngoài nhìn vào
có vẻ nhàm chán, nhưng xung quanh họ tràn ngập tiếng cười và nét hạnh
phúc đang rạng ngời trên khuôn mặt. Đã từng có 1 thời Vũ ao ước mình
được như thế, được tận hưởng cái cảm giác được cha quan tâm dù chỉ một
lần. Vũ thậm chí ngay cả khuôn mặt của cha cũng không nhớ nỗi, cha anh
mất từ khi anh còn rất nhỏ, nhưng chỉ có một điều duy nhất anh nhớ… đó
chính là sự ấm áp của cha. Anh luôn ao ước được cảm nhận sự ấm áp đó một lần nữa… dù chỉ một lần thôi anh cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Và hình như… gần đây anh cũng cảm nhận được sự ấm áp gần giống như thế…
là từ ai nhỉ ? Anh cố gắng vận dụng hết cả bộ óc để nhớ lại, rốt cuộc là ai nhỉ ?
Sau một hồi lâu suy nghĩ… Thiên Vũ bỗng bật cười… Thì ra là như thế !
Chuyện đơn giản như thế tại sao mình lại không sớm nhận ra nhỉ ? Thật
điên mất thôi ! Vũ cảm thấy như nhấc được tảng đá trong lòng, vô cùng
nhẹ nhỏm. Vũ lấy điện thoại và bấm gọi, Vũ cần giải quyết xong chuyện
này trước khi gặp Vi
“Alo, là em đây, mình gặp nhau ở MyPlace ngay nhé, em có chuyện cần nói”
----------------------------------------------
“Có chuyện gì mà em muốn gặp anh sớm thế ?” Hạo Minh lo lắng
“Vì em có chuyện phải nói rõ với anh ngay bây giờ”
“Được ! Em nói đi”
“Xin lỗi anh ! Chúng ta nên kết thúc tại đây thôi ! Thật ra… em không hề yêu anh. Tình cảm em đối với anh chỉ là ngộ nhận. Vì em thèm cảm được
quan tâm của một người cha, còn anh thì lại cho em cảm giác đó nên em
tưởng…”
“Em đùa à ? Sao lại như vậy được ? Xem anh là cha sao ? Con đàn bà kia
đã cho em uống thuốc gì thế ? Bởi vậy anh biết cô ta không đơn giản chịu buông tha cho em như thế mà” Không đợi Thiên Vũ nói hết câu, Hạo Minh
đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, tuông ra những lời lẽ cay độc
“Anh nói vậy là sao ? Anh đã đi gặp Nhật Vi rồi à ?”
“Đúng vậy ! Anh bảo cô ta hãy buông tha cho em đi, cô ta đã làm em đau khổ quá nhiều rồi !”
“Anh biết cái gì mà nói thế ?” Ánh mắt Thiên Vũ bỗng chốc trở nên giận
dữ “Anh không có tư cách nói Vi như thế ! Cô ấy chẳng làm gì tôi cả !
Đơn giản là vì tôi không muốn mất cô ấy và tôi không hề yêu anh ! Xin
anh hãy hiểu và làm ơn đừng làm phiền chúng tôi nữa ! Nếu anh còn làm gì tổn hại đến Vi thì đừng trách tôi không nể tình” Nói rồi Vũ quay lưng
bỏ đi
Một mình Hạo Minh ở lại, vẫn còn bàng hoàng, nhất thời không biết phản
ứng như thế nào, lần đâu tiên hắn thấy Thiên Vũ tức giận như vậy. Mọi
chuyện đã kết thúc thật rồi sao ?
-------------------------------------
Về đến nhà…
“Vi ! Cậu đang ở đâu vậy, tớ có chuyện muốn nói ! Nhật Vi !” Vũ tìm khắp nơi cũng không thấy Vi đâu, cả tờ đơn xin ly hôn cũng biến mất, nhưng
tại sao chứ, mình chưa ký cơ mà ? Vũ lấy điện thoại bấm gọi cho Vi
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… “
Vũ chạy khắp nơi tìm Vi, đến công ty cũng không, về nhà ba mẹ cũng không rồi tất cả những nơi Vi hay đến cũng đều không có “Cái con bé này, rốt
cuộc là đã đi đâu kia chứ ? Hay là…” Sau một hồi suy nghĩ Vũ chạy ngay
đến tiệm café lần trước Vi và Vũ đã hẹn gặp, vì Vi đã nói Vi rất thích
không gian của nơi này “Nơi này cho tớ cảm giác bình yên mỗi khi cảm
thấy mệt mỏi nên những lúc như thế tớ nhất định sẽ đến đây” Câu nói ấy
cứ lởn vởn trong đầu Thiên Vũ và anh không ngừng cầu mong cho Vi đang ở
đó. Nếu không anh cũng không biết cách nào tìm được Vi trong lúc này.
“May quá ! Cô ấy đây rồi ! Mình phải… mà khoan, cô ấy đang ngồi với ai
thế nhỉ ? Chẳng lẽ… là người mà cô ấy nói lần trước ? Vậy mình có nên
vào không nhỉ ?” Đứng trầm ngâm một hồi, Vũ quyết định phải nhìn rõ mặt
cái tên đang ngồi đối diện với Vi là ai cái đã, để còn… đánh giá xem Vi
có bị lừa hay không nữa chứ. Lỡ như Vi gặp phải tên sở khanh thì sao ?
Dù sao thì con trai với con trai cũng sẽ sáng suốt hơn.
“Ơ… đây là… không phải là cựu chủ tịch câu lạc bộ SIFE, câu lạc bộ lúc
còn học đại học, Vi và Vũ đã cùng tham gia sao ? Vậy là quá rõ rồi nhé”
Vũ nhoẻn miệng cười, nụ cười cực kì gian tà, đi đến chỗ Vi và vị khách
kia đang ngồi.
“Xin chào ! Tình cờ vậy, thì ra em cũng hẹn gặp bạn ở đây à ?”
Nghe giọng nói quen thuộc, Vi liền ngước lên, quả nhiên là Thiên Vũ, có
chút bất ngờ, tại sao cậu ấy lại ở đây nhỉ ? Lại còn gọi cô bằng em nữa
chứ !
“Ơ… đây là…” vị khách kia lên tiếng
“Anh không nhớ em à ? ngày xưa em cũng từng hoạt động ở câu lạc bộ SIFE mà, dù chỉ có 1 tháng” Vũ le lưỡi
“À… anh nhớ rồi… cậu là bạn thân của Vi. Đến giờ 2 đứa vẫn chơi thân với nhau à ?”
“Hơn cả thân ấy chứ ! Tụi em kết hôn với nhau rồi” Vũ ngồi xuống cạnh
Vi, tiện tay quàng qua vai Vi “Vi cũng sắp sinh baby cho em rồi đó nha
!” Vũ cười nụ cười như thể hiện sự đe dọa “Cô ấy là của tôi rồi đấy nhé ! Dám đụng đến cô ấy là chết với tôi !”
Trước hành động của Vũ, Vi quá sức bất ngờ, hôm nay Vũ ăn trúng cái gì
thế ? Sao lại nói năng kì lạ vậy ? Không phải đã thống nhất giữ bí mật
vụ 2 đứa kết hôn rồi sao ?
Còn về phần người kia, sau khi nghe lời hâm dọa của Vũ cũng biết thân
biết phận mà cáo lui “À… anh chợt nhớ ra anh có việc gấp phải đi trước,
hẹn hai đứa dịp khác nói chuyện tiếp nhé” Nói rồi anh ta nhanh chóng
đứng dậy bỏ đi
“Ơ… nhưng mà… tiền bối… tiền bối…”
“Còn kêu cái gì nữa ? Người ta đã đi mất tiêu rồi ! Đừng nói với tớ đây là người cậu yêu đó nha !”
“Ơ… tớ…” Tất nhiên là không phải, người Vi yêu chỉ là nhân vật Vi bịa ra để lừa Thiên Vũ thôi, chứ làm sao mà là tiền bối được chứ. Cô chẳng
phải đã biết quá rõ bản tính đào hoa của anh ta hay sao ? Cô gặp anh ta
chỉ để nhờ anh ta tư vấn về chứng khoán thôi, anh ta vốn là lão làng
trong lĩnh vực này mà.
“Này ! Trả lời tớ đi chứ ! Đang nghĩ cái gì thế ?”
“Chuyện này… chuyện này không liên quan tới cậu. Còn cậu kìa, sao lại ở đây, tớ tưởng cậu đi hẹn hò với Trần Hạo Minh rồi chứ ?”
“Sao tớ phải hẹn hò với anh ta ?” Thiên Vũ nhăn mặt
“Vì cậu yêu….”
“Tớ không yêu anh ta” không để Vi nói hết câu Thiên Vũ đã ngắt ngang “Vì vậy tớ sẽ không ly hôn với cậu đâu, cậu đừng hòng thoát khỏi tớ”
“Ơ… cậu nói dối…”
“Tớ không nói dối, tớ không yêu anh ta, tớ muốn ở bên cạnh cậu” Vũ dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc và thành thật để khẳng định.
Ánh mắt đó khiến Vi tin đây không phải là lời nói dối… Một cảm giác vui sướng kì lạ len lõi trong lòng. Khiến Vi phải mỉm cười.
“Tớ phải ở cạnh cậu để chăm sóc cái con người không biết chăm sóc chính
mình như cậu chứ, ngốc ạ” 2 tay Vũ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Vi,
giọng nói trở nên dịu dàng “Đừng nói ly hôn nữa nhé !”
Vi chỉ có thể gật đầu, cảm nhận được một luồng điện đang chạy qua người, làm trái tim nhỏ bé của Vi trong phút chốc đập liên hồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT