Khi những con người lướt qua đời nhau mà không hay biết sau này một người trong số đó lại trở thành người quan trọng nhất đối với mình Giữa tình yêu và sự nghiệp, ta lại cảm thấy phân vân, có lẽ mọi người nghĩ đàn ông đàn ang không có được một công ăn việc làm cho ra dáng thì nói gì đến yêu đương Nhưng thiết nghĩ, những cô gái mới thật sự sống đúng với lòng mình. Tuổi trẻ có bao nhiêu mà phí hoài vì những ngày những giờ nơi cơ quan, mày mọ cùng chồng giấy cao ngất, hối hả tất bật làm thêm những công việc khác. Vì kế sinh nhai đúng là ta cần cố gắng và nỗ lực Nhưng biết đâu được rằng, một khi ra đi, tình yêu duy nhất cũng sẽ tan biến mãi mãi... Công việc có thể tìm, sớm muộn đều có, cơ hội do chính ta mở ra, chỉ cần biết nắm bắt, thành công sẽ có Nhưng yêu thương, người mà ta trân trọng, một khi đã làm tổn thương, khó mà còn có đường về Rồi duyên số dễ gì run rủi cho ta lại có được một nửa phù hợp với bản thân??? Những con người trong đây, ai ai cũng ôm một lý tưởng cho riêng mình, ai ai cũng khao khát yêu thương nhưng lại chôn giấu nó sâu tận trong tim... Liệu họ có thấy hối tiếc vì đã bỏ lỡ??? Liệu họ có cảm thấy cảm giác quen thuộc đến mức muốn yêu cũng không thể??? Họ biết người ấy là người trong lòng, nhưng không thể tiến tới??? Họ có tiếc nuối vì đã không tranh thủ không????