- Vị này chính là ngôi sao mới của phái Ma Sơn chúng ta, Số Khổ A Phi!
Thanh Phong giới thiệu.
Kim Hoàn Đao nói chuyện với người mình thì nói nhiều, còn đối ngoại lại không nói nhiều lắm, Thanh Phong thì am hiểu những chuyện như thế này. Hắn vừa nói như thế, vẻ mặt Đại Phong Ca liền lộ ra sự kinh ngạc, nói:
- Chẳng lẽ là cao thủ tân kỳ ở Thải Dược cốc, một thương đâm ngửa Hồ Ly Chưa Thành Tinh, A Phi?
A Phi nghe mà cảm thấy dễ chịu, nhưng có cái gì đó không đúng. Một thương đâm ngửa... Uh, hơi mập mờ. A Phi nhanh chóng nói:
- Đừng có khách khí như vậy, nói ta như là lưu manh vậy.
Đại Phong Ca ngạc nhiên, chợt cười ha ha, nói:
- A Phi huynh quả nhiên là thú vị, có thể đi cùng với Kim Hoàn Đao đều là người thẳng thắn. Đội ngũ này quả nhiên là nhân tài đông đúc, xem ra hôm nay mọi người muốn là có thể đạt.
- Đi thử vận may mà thôi, dù sao cũng chỉ có một con linh hồ.
Thanh Phong tùy ý nói một câu.
Đại Phong Ca lặng im, bỗng chợt nói:
- Hôm nay ta dẫn theo một vài huynh đệ, cũng chỉ muốn tìm một chút vận may. Chẳng qua nếu gặp phải Kim Hoan Đao và mọi người, vậy thì chúng ta đành quên đi. Ha ha, ta cùng các huynh đệ sẽ trở về, miễn cho người một nhà chúng ta lại nổi lên tranh chấp. Kim Hoàn Đao huynh, Thanh Phong huynh, còn có Tứ Nhĩ Nhất Thương huynh, ngày khác chúng ta lại nói chuyện!
Dứt lời hắn cung tay lên hô:
- Chúng ta trở về, ngày khác lại đến!
Đám người kia ừ một tiếng, rồi từ từ dịch sang một bên, nhường cho đám người Kim Hoàn Đao một con đường.
Nhất thời Thanh Pong lộ ra vẻ kích động, nói:
- Đại Phong Ca quả nhiên là người khí phách hào hùng như lời đồn... Được, một khi đã như vậy, ngày khác chúng ta nhất định sẽ đến nhà bái phỏng, đến lúc đó cũng không nên tiếc tiền rượu nha!
Đại Phong cười nói:
- Đó là tất nhiên, Các huynh đệ, mời!
Hắn làm một tư thế mời, mời người liền hoàn lễ, kéo dây cương rồi từ từ mà qua. Chỉ một lúc liền bỏ xa đám người Đại Phong Ca, A Phi chợt cảm khái nói một tiếng:
- Đại Phong Ca thật là có nghĩa khí, vậy mà lại từ bỏ hành động của bọn hắn.
Thanh Phong cười nói:
- Đây là lựa chọn thông minh nhất. Hắn là người đứng đầu một bang, nếu không có cái kiến thức này, làm sao mà lập ra được một bang.
- Lời này có ý gì?
A Phi hỏi.
Thanh Phong giải thích:
- Hắn mang theo người trong bang, tất nhiên là đến Hắc Long Đàm để bắt linh hồ. Không ngờ lại gặp chúng ta, hắn biết cơ hội của bọn hắn không lớn. Luận cao thủ, luận võ công, thì bên hắn đều kém xa, nếu tới Hắc Long Đàm mà gặp được linh hồ, ngươi đoán bọn hắn có cơ hội hay không? Còn nữa, bọn hắn cũng sẽ không vì một con linh hồ mà trở mặt với chúng ta, chẳng thà nhân cơ hôi này, nhường chúng ta đi, hắn lại còn có được một cái ân tình. Dù sao bắt giữ linh hồ cũng rất khó, không đáng vì thế mà đắc tội với chúng ta. Mà ân tình của Kim Hoàn Đao lại có giá trị hơn nhiều.
A Phi nghe giải thích xong, nhất thời trong lòng có vô vàn cảm xúc. Người chơi bên trong nhân tài ẩn dật, cũng không phải chỉ là dựa vào một cái võ công mà có thể quyết định mạnh yếu. Đạo lí đối nhân xử thế cùng vướng mắc giữa các bang phái, A Phi hắn không có loại tâm tư này. Mặc dù hắn là người trưởng thành, nhưng đối với những chuyện này thì không am hiểu mà cũng không có lòng hiểu, xem ra hắn không phải là người thích hợp làm những chuyện như xây dựng bang phái này.
- Chẳng qua Đại Phong Ca này cũng đáng để kết giao.
Thanh Phong cười nói.
- Ta nghe nói, người này xây dựng một bang ở thành Dương Châu, có danh tiếng rất tốt, về sau A Phi huynh mà đến Dương Châu, có thể báo ra tên Kim Hoàn Đao, nói không chừng lại có chút lợi ích.
A Phi cười ha ha:
- Đó là tất nhiên. Mà Kim Hoàn Đao có cần đưa ta cái tín vật gì hay không? Nếu bọn hắn không tin tưởng thì làm sao bây giờ?
Vừa dứt lời, Phong Y Linh đi bên cạnh cũng hô to:
- Ta cũng muốn.
Kim Hoàn Đao dở khóc dở cười, hắn phát hiện ra A Phi này thật thú vị.
Sau khi từ biệt đám người Đại Phong Ca, bọn hắn cũng không gặp thêm đội ngũ nào khác. Tứ Nhĩ Nhất Thương là người phụ trách dẫn đường, hắn vung tay lên, thở dài một hơi, nói:
- Các vị, chúng ta đã đến!
Mọi người dừng ngựa, giương mắt lên nhìn, thấy ở phía trước là một vùng đầm nước, xa xôi mênh mông. Trên mặt nước, cỏ mọc thành bụi, thấp thoáng có mặt đất lộ ra. Toàn bộ Hắc Long Đàm khá im lặng, khi thì có thủy điểu* (một loại chim sông trên nước) từ bên trên hạ xuống, tìm kiếm thức ăn ở đầm lầy. Thỉnh thoảng có động vật bị hoảng sợ, vỗ cánh bay đi. Ở phương xa có thể thấy được thấp thoáng một cái hẻm núi, hai bên là núi cao. Tất cả mọi người đều biết, đó là lối duy nhất để vào Bách Hoa Cốc, chỉ cần đi qua Hác Long Đàm này là có thể tới.
Trong tiểu thuyết, Hắc Long Đàm vô cùng rộng lớn, còn Anh Cô sống trên Phù đao ở trung tâm Hắc Long Đàm. Chỉ là sau này, nàng cùng Lão Ngoan Đồng, Nhất Đăng Đại Sư ẩn cư, thì ngụ ở trong Bách Hoa Cốc. Còn Phù đảo trở thành nơi nuôi dưỡng linh hồ.
Mọi người đều nhìn về Tứ Nhĩ Nhất Thương. Tứ Nhĩ Nhất Thương cười nói:
- Trước hết chúng ta cần vượt qua đầm lầy, đến cạnh lối vào.
- Qua như thế nào?
A Phi luôn là người đầu tiên đưa ra câu hỏi.
- Khinh công!
Tứ Nhĩ Nhất Thương cười nói:
- Nơi này là đầm lầy, không hoàn toàn là nước, có thể dùng khinh công để qua. Chẳng qua khinh công cũng phải có cảnh giới nhất định. Trong đám người chúng ta, thì Bách Lý Băng vần còn kém một chút, như vậy đi, khinh công Thanh Phong tốt nhất, ngươi mang theo A Phi. Phong Y Linh mang theo Bách Lý Băng.
An bài này cũng hợp lý, mợi người gật đầu đáp ứng. Chợt đã có người xuất phát, đó chính là hai huynh đệ Địa Hồ và Hà Yêu, cả hai đều luyện Đăng Bình Độ Thủy, bây giờ ở trên đầm lầy lại như hổ thêm cánh, rất nhanh đã bay đi thật xa.
A Phi không ngừng hâm mộ nói:
- Không biết đến bao giờ ta mới luyện được khinh công như vậy?
Thanh Phong cười nói:
- Tất nhiên sẽ có cơ hội. Hãy cẩn thận, chúng ta xuất phát!
A Phi không nói chuyện, hắn cảm thấy thân mình chợt nhẹ, sau lưng bị người ta túm, cả thân thể đột nhiên trống không. Hắn bị Thanh Phong mang theo, rơi xuống đầm lầy, thấy Thanh Phong cứ như vậy mà đi. Khinh công của Thanh Phong có thể nói cực kỳ khủng khiếp, tốc độ của hắn không nhanh, nhưng đi trên mặt nước cứ như đi trên đất bằng, rất là nhẹ nhằng, không thấy phải gắng sức chút nào. A Phi khen không dứt miệng, ánh mắt đầy hâm mộ, hỏi xem có phải khinh công của môn phái hay không.
Thanh Phong cười nói:
- Ưng Trảo Môn không có khinh công này, đây là ta làm nhiệm vụ khác mà có được.
- Tên là gì?
A Phi ngạc nhiên hỏi.
- Thảo Thượng Phi, rất nổi tiếng đấy!
Thanh Phong cười nói.
Hóa ra đây chính là đại danh đỉnh đỉnh Thảo Thượng Phi! A Phi nhìn kĩ, quả nhiên là mỗi bước đi của Thanh Phong đều đạp trên cỏ, có đôi khi là lá cây, cành cây khô, tóm lại chỉ cần không hoàn toàn là nước thì Thanh Phong đều có thể mượn lực. Đặc điểm lớn nhất của khinh công này là "Người nhẹ như khói", chỉ cần có một cọng cỏ, thì ngươi cũng không sợ rơi xuống nước. Đương nhiên ở trên đất bằng cũng như vậy, cho nên tốc độ của nó lại không nhanh.
Rốt cuộc A Phi cũng hiểu vì sao Tứ Nhĩ Nhất Thương lại bảo Thanh Phong dẫn hắn đi, bởi vì tròng đám người này, khinh công của Thanh Phong đặc thù nhất, nội lực cũng mạnh, cho nên có thể dẫn theo một người. Tuy võ công của Kim Hoàn Đao cũng cao, nhưng khinh công lại bình thường, tự mình đi thì không sao, nhưng mang theo người lại không được. Mà hai huynh đệ Địa Hồ Hà Yêu tuy có khinh công tốt, nhưng nội lực không cao, mang theo A Phi thì không chống đỡ được thời gian bao lâu. Dù sao khoảng cách giữa hai bên bờ của Hắc Long Đàm cũng là mấy ngàn mét.
Mà về phía Phong Y Linh, tư thế của nàng rất khó coi, chỉ thấy nàng chạy trên mặt nước như là chạy một trăm mét. Mỗi bước chần dẫm lên đầm lầy đều vang lên bành bạch, làm cho người ta rất lo lắng là có thể dẫm vào một cái hố hay không. Thấy A Phi đang nhìn, Bách Lý Băng lộ ra ánh mắt bất đắc dĩ. Ai bảo người chơi nữ chỉ có hai người bọn họ. Những người khác thì không tiện, cho dù có lòng thì Bách Lý Băng cũng không muốn.
- Cẩn thận ngã!
A Phi hét lên một tiếng.
Thân thể Phong Y Linh hơi run một cái, tý nữa thì ngã xuống nước. Nằng căm tức ngẩng đầu liếc A Phi.
- Ngươi rất xấu tính, tý chút nữa thì Phong Y Linh ném ta đi.
Bách Lý Băng nhắn đến một tin.
- Hặc hặc, ta xem hai chúng ta vẫn phải cố gắng tìm một môn khinh công tốt để luyện. Nếu không thì chỉ có thể ở trên lưng người khác.
A Phi nói.
- Nói cũng đúng. Nhưng khinh công tốt làm sao mà dễ kiếm như vậy. Phái Nga Mi cũng có, nhưng ta chưa học được.
Bách Lý Băng thở dài.
- Không sao, nam nhân trong thiên hạ có khinh công rất nhiều, rất nhiều, ngươi muốn ngươi khác cõng, chỉ cần hô một tiếng là người nối dài không dứt.
A Phi trêu chọc nói.
- Miệng chó không nhả được ngà voi!
Bách Lý Băng chửi một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT