Chuyện thành lập công ty mới khiến Vệ Thiên Hành bận tối mắt tối mũi, cũng may là anh đã lên sẵn kế hoạch từ trước, chỉ cần thực hiện đúng theo kế hoạch, mọi chuyện đều đâu vào đấy.

Nhà mới đã được chuẩn bị sẵn, cũng đã được tu sửa xong, chỉ cần chuyển đồ vào ở là được. Có không gian riêng tư không bị ai quấy rầy khiến Bạch Tuyên hưng phấn hơn hẳn, mấy ngày liên tiếp vẻ mặt anh đều vui vẻ, rạo rực.

Nhưng không phải chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, đến cuối tuần, Bạch Thiếu Thành trở về nhà họ Bạch ăn cơm, ngày thường ông ở một biệt thự sang trọng khác cùng mẹ con Bạch Giác, chỉ cuối tuần mới dẫn Bạch Giác trở lại ăn cơm, đúng hôm nay lại có chuyện.

Nếu như Bạch Nghị Quốc chỉ là hơi khó chịu với Kim Thu, thì Bạch Thiếu Thành lại rất chướng mắt cô. Vì vậy khi thấy cô ở nhà họ Bạch, câu đầu tiên ông nói là: "Sao cô còn ở đây?"

Kim Thu đau lòng Bạch Tuyên, nên đối xử với Bạch Thiếu Thành cũng không mặn không nhạt, chỉ lễ phép chào hỏi: "Chào chú Bạch."

Bạch Thiếu Thành lại không thèm đáp lại cô, đi thẳng đến trước mặt Bạch Nghị Quốc: "Cha, chúng con đến rồi."

"Ừ." Thái độ của Bạch Nghị Quốc đối với đứa con trai này rất phức tạp, mặc dù đây là con trai ruột của ông, nhưng hành vi bừa bãi của Bạch Thiếu Thành lại khiến ông rất đau đầu, còn Bạch Giác, một ánh mắt ông cũng không muốn nhìn.

Đúng lúc này, Bạch Tuyên vui vẻ chạy từ trên lầu xuống, vẻ mặt anh rất sung sướng, còn nhảy chân sáo: "Đã thu dọn xong hết đồ rồi đó ~~~" anh còn cố tình kéo dài âm cuối ra để thể hiện niềm vui sướng khi được ăn cơm tối rồi dọn ra ở riêng với Kim Thu.

Bạch Thiếu Thành thấy anh như vậy, khẽ nhăn mày: "A Tuyên."

Bạch Tuyên vừa thấy Bạch Thiếu Thành, vẻ mặt liền thay đổi, anh cắn môi một cái, khẽ gọi một tiếng: "Cha."

"Thu dọn cái gì?" Bạch Thiếu Thành vốn bận bịu làm việc, trước kia không thích Bạch Tuyên, nhưng lại rất hay dẫn Bạch Giác theo để chỉ bảo, bây giờ Bạch Giác đang ở công ty làm việc giúp ông, quan hệ giữa hai cha con rất thân thiết. Người ta nói tình cảm đều là nhờ bồi dưỡng mà ra, nên dù vốn là cha con, giữa Bạch Thiếu Thành và Bạch Tuyên cũng chả có bao nhiêu tình cảm.

Bạch Tuyên mím môi: "Con muốn dọn ra ngoài ở cùng vợ."

"Cái gì?" Chân mày Bạch Thiếu Thành nhíu càng chặt hơn, ông quay đầu, đánh giá Kim Thu từ trên xuống dưới: "Dọn ra ngoài ở cùng cô ta? Không được!"

Bạch Thiếu Thành vốn gia trưởng, nên lập tức phản đối, ông không tự tay dạy dỗ đứa con trai này, cũng không thích anh, nhưng cũng không hi vọng anh sẽ "lầm đường lạc lối": "A Tuyên, Kim tiểu thư có ơn với con, nhà họ Bạch cũng sẽ không để thiếu nợ cô ấy, hai đứa không hợp nhau."

Cũng giống như Bạch Nghị Quốc, trong lòng Bạch Thiếu Thành cũng đã sớm có sắp xếp cho Bạch Tuyên, dù sao cũng là con trai ruột của mình, thế nào đi chăng nữa ông cũng không định nhìn không thấy, nghe không hỏi. Ý tưởng ban đầu của ông là cưới cho anh một cô gái có điều kiện một chút, lại ngoan ngoãn nghe lời. Vậy thì anh sẽ không tranh quyền với Bạch Giác, mà còn có thể ngoan ngoãn ở nhà sinh con.

Dù không thể cưới nổi một cô gái môn đăng hộ đối đi chăng nữa, Bạch Thiếu Thành vẫn rất phản đối chuyện Kim Thu và Bạch Tuyên đến với nhau.

Lần này phản ứng của mỗi người một khác, Bạch Nghị Quốc nhìn Bạch Tuyên một cái, rồi lại tiếp tục uống trà... Không sai, ông đã đồng ý, nhưng hai người có thể đến với nhau không, còn phải xem hai bên có đủ cố gắng hay không nữa, ông không có nghĩa vụ phải bảo vệ tình yêu thay cho hai người.

Kim Thu thầm thở dài, trong lòng nghĩ: Cuối cùng cũng đến lúc này.

Bạch Tuyên thì xù lông lên, quả quyết đứng chắn trước mặt Kim Thu, quật cường nói: "Con thích cô ấy, con nhất định sẽ cưới cô ấy về làm vợ, ông nội cũng đồng ý rồi."

Bạch Nghị Quốc nhấp một ngụm trà, liếc nhìn anh một cái, không nhận mà cũng không chối.

Bạch Thiếu Thành cũng coi như hiểu Bạch Nghị Quốc, biết ông chiều cháu trai, vậy liền xanh mặt diễn vai một người cha nghiêm khắc: "Con có hiểu cái gì gọi là lễ phép hay không? Rống lên với cha mình như vậy thì còn ra thể thống gì nữa!"

Mặt Bạch Tuyên cũng đỏ lên vì tức: "Con không cần cha lo cho con, trước giờ cha vẫn không quan tâm đến con, con muốn cưới cô ấy về, cha không đồng ý cũng chẳng ảnh hưởng gì." Hai tay anh siết chặt thành nắm đấm, hơi run lên. Kim Thu thấy vậy lại đau lòng, nhẹ nhàng nắm lấy anh, Bạch Tuyên liền nắm thật chặt tay cô, nói bằng giọng mũi: "Khi còn bé, cha không quan tâm đến con, chê con đần, cha nghĩ con không nhớ cha từng nói gì sao? Cha từng nói "Có đứa con trai như mày, thà không có còn hơn." Cha chỉ thích Bạch Giác, giờ cha cũng cứ quan tâm đến nó là được rồi, đừng có đến trước mặt con khoa tay múa chân. Cứ tiếp tục coi như không có đứa con trai này đi. Con cũng không muốn có người cha thế này đâu."

Bạch Thiếu Thành giận dữ quát lên: "Thằng nghịch tử này!" Ông nâng tay lên, không chút do dự tát Bạch Tuyên một cái, mạnh đến mức ngay cả ông cũng lảo đảo một lúc.

Kim Thu sợ đến ngây người, cô nhìn Bạch Thiếu Thành bằng ánh mắt không thể tin nổi, sau đó liền ôm lấy Bạch Tuyên đang ngã xuống sô pha vào lòng. Khuôn mặt Bạch Tuyên toàn là nước mắt, anh chôn mặt vào ngực cô, khóc thút thít: "Anh không cần người cha như vậy."

"Mày nghĩ tao cần đứa con trai như mày?" Bạch Thiếu Thành giận dữ, sau đó lại cười lạnh nhìn anh.

Bạch Nghị Quốc không ngồi yên nổi nữa, đập ly tra xuống: "Quát cái gì mà quát, tôi cảm thấy A Tuyên chẳng nói sai câu nào, trừ việc sinh ra thằng bé, anh đã nuôi nó được ngày nào chưa? Anh chỉ biết Bạch Giác là con trai mình, còn A Tuyên thì không phải à? Chẳng trách vì sao thằng bé không cần người cha thế này. Trước khi tức lên còn không biết ngẫm lại mình đã làm những gì!"

Đối với cha mình, Bạch Thiếu Thành vẫn còn có chút tôn kính: "Nó cũng chẳng phải dạng vừa gì, cũng tại cha chiều nó quá giờ không ra thể thống gì cả."

"Ô, tôi nuôi cháu trai không tốt, còn anh nuôi con trai mình thì tốt?" Bạch Nghị Quốc mỉa mai nhìn Bạch Giác đang tỏ vẻ khôn khéo ngồi một bên.

Bạch Thiếu Thành cố gắng kiên nhẫn giải thích với ông: "A Giác rất giỏi, lại còn thông minh, hiếu thuận, biểu hiện gần đây ở công ty cũng rất tốt, mọi người đều rất nể phục."

"À, à." Bạch Nghị Quốc chấm dứt cuộc hội thoại này bằng hai chữ.

Nhưng bữa cơm không thể tiếp tục được nữa. Bạch Thiếu Thành thầm nghĩ, ông cụ thích cháu trai mình cũng là chuyện bình thường, không cần phải so đo với người già làm gì, thà cho Bạch Giác một cơ hội để chứng tỏ năng lực của mình, khiến ông cụ tâm phục khẩu phục, như thế thì Bạch Nghị Quốc sẽ không lấy cớ để bài xích Bạch Giác nữa.

Còn về phần Bạch Tuyên... Bạch Thiếu Thành bất đắc dĩ nghĩ một chút, rồi lại cảm thấy cũng chẳng phải chuyện lớn gì, trong mắt ông, Kim Thu chẳng xinh đẹp hơn ai, gia thế không có, tìm ra một người đẹp xuất sắc hơn cô chẳng lẽ lại không thể khiến Bạch Tuyên động lòng? Đều là đàn ông, ai mà chẳng từng có một thời tuổi trẻ.

Nghĩ thông suốt, ông liền rời đi, trong đầu vẫn còn tính toán làm thế nào để Bạch Giác có cơ hội thể hiện bản thân.

Còn bên này Bạch Tuyên lại rất đau lòng, cơm cũng không muốn ăn, đỏ mắt hỏi Bạch Nghị Quốc, "Tại sao ông ấy lại không thích cháu? Tại cháu đần sao?"

Bạch Nghị Quốc thầm thở dài, không biết phải nói với anh thế nào. Bạch Thiếu Thành không thích Bạch Tuyên, nguyên nhân chính có lẽ là do Hoàng Mân, người phụ nữ nóng tính, lại hay khoe khoang như vậy không phải là gu của Bạch Thiếu Thành, nhưng hai người lại vì rất nhiều nguyên nhân khác nhau, cuối cùng lại về chung một nhà.... Sau đó Hoàng Mân qua đời, Bạch Thiếu Thành không những không đau lòng, lại còn thở phào nhẹ nhõm. Không để tâm đến mẹ, nên đối với Bạch Tuyên, ông lại càng lơ là, huống chi trong tình huống lúc ấy, Bạch Tuyên chính là nỗi sỉ nhục trong lòng người sĩ diện hão như Bạch Thiếu Thành.

Đúng lúc ấy, Bạch Giác ra đời, ông ta liền đặt hết tâm tư mình lên Bạch Giác, dốc lòng đào tạo đứa con trai này, bao nhiêu tình thương của người cha đều đổ dồn hết vào mình anh ta.

"Không phải tại cháu." Bạch Nghị Quốc quyết định đổ hết trách nhiệm lên đầu Vương Thiến - mẹ Bạch Giác. "Tất cả đều là do ả hồ ly tinh kia, tại ả nên cha cháu mới thiên vị như vậy."

Bạch Tuyên buồn rầu cúi thấp đầu, kéo kéo tay Kim Thu: "Vợ."

"Đừng động đậy." Kim Thu đang dùng túi nước đá chườm mặt cho anh, gương mặt đang đẹp trai lại bị sưng vù lên, còn in rõ dấu bàn tay, cô đau lòng thổi thổi cho anh: "Còn đau nữa không?"

Bạch Tuyên lắc đầu: "Không đau, chỉ là hơi tê tê thôi." Anh cắn cắn môi. "Vợ."

"Ơi."

"Em có chê anh đần không?" Bạch Tuyên cúi mặt xuống, cẩn thận nói: "Anh không được thông minh như mọi người, nhưng anh đang rất cố gắng học tập."

Kim Thu cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Bạch Tuyên lại luôn lo lắng về vấn đề này đến vậy... có một người cha như vậy... Cô nhanh nhảu nói: "Em chỉ thích mình anh thôi." Cô cũng cảm thấy khẩu vị của bản thân hình như có chút đặc biệt, có một người bạn trai cũ dịu dàng ân cần, lại lịch sự, tỉ mỉ như Đỗ Thiên Trạch, rồi một tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng như Vệ Thiên Hành... Nhưng cô lại thích loại người ngốc ngốc dễ thương như Bạch Tuyên.

Thật là... Bị vẻ dễ thương của anh chinh phục. Cảm giác như mình có thêm một người bạn trai mà được tặng kèm thêm một con chó lớn dễ thương vậy. Người bạn trai tốt như vậy phải biết đi đâu để tìm đây!

Vậy là quá tuyệt rồi!

Bạch Tuyên ngay lập tức như được chữa khỏi bệnh, anh đỏ mặt, xấu hổ nói: "Vợ à, em thật thẳng thắn. Mà anh cũng thích em." Anh thơm cái "moa" vào má cô, thấy vẫn chưa đủ, thậm chí anh còn đưa lưỡi ra liếm mặt cô, khiến cả má cô đều dính nước bọt của anh.

Bạch Nghị Quốc im lặng ngồi một bên, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Ông biết chuyện này chỉ mới bắt đầu, ông có thể không quan tâm đến Kim Thu, nhưng không thể bỏ mặc Bạch Tuyên.

Nếu như người cha Bạch Thiếu Thành này không thể cân nhắc thay cho con trai mình thì ông cũng không ngại nghĩ thay, dù thế nào thì trong lòng Bạch Nghị Quốc, Bạch Tuyên đáng để yêu thương hơn Bạch Giác rất nhiều.

------------------------

Mặc dù Bạch Thiếu Thành phản đối, nhưng căn bản Bạch Tuyên không để lời nói của ông trong đầu, vẫn đường đường chính chính dọn ra ngoài ở cùng Kim Thu, nhà mới rất rộng rãi, sáng sủa, còn có cả sân thượng, khắp nơi đều là hoa.

Vì hôm nay Bạch Tuyên bị Bạch Thiếu Thành đánh, Kim Thu liền nhất thời mềm lòng đồng ý tắm chung với anh.... Nếu nhìn nhận trên phương diện nào đó, Bạch Tuyên đã học được cái gọi là tối đa hóa lợi ích, dù sao thì chuyện bị đánh cũng không thể thay đổi được rồi, vậy thì cứ đổi lấy việc nào khác có ý nghĩa đi.... Nhưng thật bất hạnh... Đến lúc Bạch Tuyên cởi sạch quần áo, Kim Thu lại phát hiện ra mình đến kì.

Sét đánh ngang tai, đây đúng là sét đánh ngang tai mà. Bạch Tuyên uể oải mất một giây đồng hồ, quần anh cũng cởi rồi, nhưng kết quả vẫn là phải vào nhà tắm một mình... Đúng là quá xui xẻo.

Anh thẫn thờ bị Kim Thu đuổi đi tắm một mình, sau đó cứ trần truồng chạy lên giường. Kim Thu vừa uống xong cốc trà gừng pha với đường đỏ, đang dựa vào đầu giường bôi kem dưỡng da.

Bạch Tuyên bị đả kích, đến thế rồi mà không được làm gì, anh chỉ có thể đáng thương nhìn Kim Thu bôi kem dưỡng da lên tay, trước ngực, rồi cả trên đùi. Nuốt nước miếng xuống ực một cái, anh lại cảm thấy nơi nào đó của mình lại rục rịch thức dậy rồi.

Anh trần truồng trèo lên giường, nằm thẳng cẳng, Kim Thu nói: "Hôm nay em không tiện, anh mau quên mấy ý nghĩ đen tối trong đầu đi."

Câu trả lời của Bạch Tuyên chính là nâng một chân của cô lên, sau đó rúc đầu vào chân cô, để vạt váy ngủ che đi nửa mặt anh. Kim Thu cười mắng: "Ra ngoài đi, toàn là máu, có gì đâu mà ngửi chứ."

"Thơm, thơm. Hình như là mùi cỏ huân y." Bạch Tuyên cố hít hít ngửi ngửi, môi còn khẽ sượt qua phần da thịt mềm mại chỗ đùi non của cô.

Kim Thu đẩy anh ra: "Là mùi băng vệ sinh, anh dậy đi, biến thái quá." Lúc không đến ngày thì không sao, nhưng đúng lúc người đang ra máu, cảm giác này rất quái dị.

"Anh vẫn biến thái mà." Bạch Tuyên lẩm bẩm, không hề để tâm đến lời cô nói, dù sao thì ngay cả chuyện biến thái hơn anh cũng đã làm rồi.

Nhưng hôm nay không được như ý, anh rất buồn: "Vợ, vuốt lông."

Anh nói vuốt lông, thực ra không phải là kiểu vuốt lông thông thường. Trước kia anh thích được vuốt ve từ đầu đến chân, được xoa chỗ nào là vui chỗ đó nên gọi vui là vuốt lông. Chứ thực ra trên người anh không có lông.

Vuốt lông, đó chính là muốn cô sờ chỗ duy nhất có lông trên người anh.... Trừ đầu ra... Mà cũng phải nói thêm, người Bạch Tuyên rất đẹp, tóc gáy không có, da cũng rất mịn, như da trẻ sơ sinh vậy. Nên chỗ duy nhất có lông kia... không cần nói cũng biết.

"Không muốn." Kim Thu kéo chăn lên, chuẩn bị đi ngủ,

Bạch Tuyên không chịu nghe lời, giả bộ đáng thương: "Vợ, anh đau, nó phồng lên làm anh rất khó chịu."

Kim Thu vẫn mặc kệ anh.

Bạch Tuyên dứt khoát kéo thẳng tay cô xuống: "Xoa xoa một chút cho anh đi, anh khó chịu." Kim Thu không biết phải làm thế nào, đành phải giải quyết giúp anh. Vì trong nhà không còn ai khác, nên lúc anh thoải mái anh rên rất lớn tiếng. Một từ "Ưm" mà có thể ngân đủ một quãng tám, lúc lên cao lúc xuống thấp, còn dễ nghe hơn cả nhạc.

Nghe thôi cũng thấy rất kích thích, gò má Kim Thu hơi đỏ lên, nhìn anh thở dốc, ánh mắt lấp lánh, còn thi thoảng làm nũng với cô: "Nhanh lên một chút, vợ ơi, nhanh lên một chút nữa đi."

Qua chuyện này có thể thấy, tình cảm của Bạch Tuyên đối với Kim Thu không thể chỉ nói là yêu sâu, mà là bất thường rồi. Ăn cô xong thì sẽ thấy rất ngon, cực kì muốn ăn tiếp, thích cô đến mức để cô giải quyết vấn đề thay mình cũng là chuyện có thể chấp nhận được.

Nhưng hiển nhiên là Kim Thu đánh giá thấp sự biến thái của anh, sau khi tắm rửa xong, Bạch Tuyên nghiêm túc từ chối mặc quần, hơn nữa còn nũng nịu, chơi xấu Kim Thu, định nắm lấy tay cô đưa vào trong quần mình: "Mặc dù nó ở trên người anh, nhưng quyền sở hữu thuộc về vợ đấy. Vợ phải giữ đồ cho kĩ vào nhé."

Kim Thu lười dây dưa với anh, đưa tay anh đặt lên bụng mình: "Xoa cho em, em buồn ngủ."

Được rồi, sức khỏe của vợ là quan trọng nhất, Bạch Tuyên đành thỏa hiệp trong tiếc nu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play