Ma nữ đã tan thành mây khói, gia đình nhà bên cạnh rốt cuộc cũng thương lượng xong chuyện di sản, có người dương dương tự đắc, có người tràn đầy oán hận, nhưng mặc kệ như thế nào, di thể bà lão đã được hỏa táng, căn phòng ở đây của bà được thu dọn sửa chữa, sắp được ghi vào sổ bán ra, e rằng lầu hai này sẽ nghênh đón thêm một hàng xóm mới.
Kim Thu đã cảm thấy tinh thần khá hơn, nhưng buổi tối về nhà Bạch Tuyên lại nói cho cô một lời đồn mới -- mọi người đều nghĩ khu nhà này, nhất là lầu hai vô cùng quỷ dị.
Nghĩ lại mà xem, đầu tiên là Triệu Gia chết thảm, sau đó là bà lão chết không một tiếng động trong nhà, tuy rằng mọi chuyện đều có nguyên nhân, nhưng "loa phát thanh nhân dân" của mọi người thật sự quá lơi hại, không biết từ khi nào đã truyền ra lời đồn kinh khủng thế này.
Ví như nói bình thường có thể nghe tiếng bước chân ở hành lang, lại ví như thỉnh thoảng nghe được tiếng khóc yếu ớt, nói tóm lại là vô cùng u ám tối tăm, mấy nhà trên tầng khi bước xuống lầu đều phải nhanh hơn bước chân.
Lúc Kim Thu nghe mấy lời này cả người cũng hơi lạnh: "Em còn sống đó!"
"Vợ à, đó là những lời đồn vô căn cứ, tuy trước đây Triệu Gia vẫn hay lên sân thượng khóc, nhưng cô ấy đã sớm đi rồi mà." Bạch Tuyên đảo thức ăn, an ủi cô, "Bây giờ tầng này của chúng ta rất sạch sẽ, một con ma cũng không có."
Kim Thu ra ban công tưới cây, đó là một chậu hoa nhài, chính là chậu cây lúc trước Triệu Gia chăm sóc, cô tiếp tục nuôi nó thay cô ấy: "Còn chỗ khác thì sao?"
"Khu nhà ở tít bên kia đúng là có một con." Bạch Tuyên thuận miệng nói, "Hình như là một đứa bé đã chết, vẫn muốn đi tìm mẹ."
Kim Thu rùng mình một cái: "Đừng nói nữa, ghê quá." Cho dù bạn trai cô cũng đã đủ bí ẩn khó lường, nhưng Kim Thu vẫn duy trì thái độ kính trọng mà không gần gũi với loại chuyện ma quỷ này.
Đối với ma quỷ, có thể không tin, nhưng không thể bất kính. Đây là phương châm làm việc của cô.
Bạch Tuyên quan tâm cô nên chuyển trọng tâm câu chuyện: "Lam Như Vân thế nào rồi, đi làm chưa, chắc sẽ không làm khó em chứ?"
Nhắc đến Lam Như Vân, Kim Thu thở dài: "Chị ấy xin nghỉ phép, nói muốn đi du lịch nước ngoài, không nhận điện thoại của em, chỉ gửi một tin nhắn lại thôi."
Cũng không biết lúc chị ấy tỉnh lại sẽ nghĩ gì, dù sao mấy ngày nay Lam Như Vân không đi làm, cách xử lý tạm thời như vậy cũng rất hiệu quả, mấy ngày trước lời đồn trong công ty vẫn nổi lên bốn phía, nhưng mấy hôm nay gió đã đổi hướng, bởi vợ của một quản lý trong công ty đến làm ầm ĩ, nói hắn ta bao dưỡng tình nhân còn có con riêng, cãi đến mức làm vị quản lý kia mất hết mặt mũi, bèn đưa tay đánh vợ, vô cùng náo nhiệt.
Mọi người rất dễ dàng quên đi, qua vài ngày nữa phỏng chừng sẽ không có người để ý đến chuyện của Lam Như Vân nữa, "mười tám năm không gặp, lại trở thành một vị hảo hán"!
Đối với Kim Thu mà nói, chuyện này tuyên cáo buông xuống làm cô cảm thấy tảng đá lớn trong lòng cũng được nhấc lên, cả người đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mãi cho đến buổi tối tâm trạng cô vẫn rất thoải mái.
Bạch Tuyên đã nhìn ra, đến đúng mười giờ tối liền kì kèo dựa sát cô, ôm ngón tay cô: "Vợ à."
"Hả?" Kim Thu vừa cúi đầu liền thấy anh đang ngồi xổm bên cạnh, đôi mắt ướt sũng, đôi môi đầy đặn mềm mại, dáng vẻ đáng yêu muốn nói mà không dám đó của anh làm móng vuốt cô ngứa ngáy, lập tức đưa tay vuốt ve mặt anh, dù sao, dì cả đã đi rồi... Kim Thu rất hiểu ánh mắt ngượng ngùng này của anh, nhưng cố ý giả vờ không rõ: "Sao vậy, đói bụng à, trong tủ lạnh còn gì ăn không?"
"Ồ." Kim Thu vuốt mái tóc mềm mại của anh, lên tiếng đuổi, "Vậy anh tự chơi một mình đi."
Bạch Tuyên mếu máo, vô cùng ủy khuất: "Vợ à, không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi."
"Nhưng em không buồn ngủ chút nào." Kim Thu làm như không có việc gì xem tiểu thuyết, nhưng thực ra một chữ cũng đọc không vô.
Bạch Tuyên vẫn đang tiếp tục tìm cớ: "Không buồn ngủ cũng có thể nằm lên giường nghỉ ngơi mà."
"Nhưng em còn chưa đọc xong tiểu thuyết." Kim Thu tủm tỉm dụ anh, "Anh đi ngủ trước đi, em xem xong sẽ ngủ."
Bạch Tuyên tức giận nhìn cô, dứt khoát khom người xuống bế cô lên từ trên ghế: "Anh muốn ngủ cùng với em!" Anh đứng đắn nói xong câu đó, cũng không quan tâm đến vẻ mặt của Kim Thu, ôm cô thẳng vào phòng ngủ.
Kim Thu dở khóc dở cười: "Anh muốn làm gì, dùng sức mạnh hả?"
Bạch Tuyên chột dạ: "Không, anh chỉ muốn em nghỉ ngơi sớm một chút thôi." Anh lén nhìn sắc mặt Kim Thu, thấy cô tuy rằng xụ mặt, nhưng đáy mắt cũng toàn ý cười, lá gan anh liền lớn hơn, đem mặt chôn vào hõm cổ cô: "Vợ à, vợ à~"
Kim Thu ôm đầu anh, chỉ cảm thấy anh cứ như chú cún chui xuống trước ngực cô: "Tiểu lưu manh từ đâu tới, hả?"
Sau lần đầu tiên đó Bạch Tuyên vẫn nghẹn đến bây giờ, xem ra đã là cực hạn, anh bất chấp, cọ cô làm nũng: "Chúng ta làm chuyện xấu hổ xấu hổ có được không?"
"... Đã xấu hổ xấu hổ mà anh còn làm hả?" Kim Thu thuận thế nằm thẳng xuống, Bạch Tuyên cùng cô mặt đối mặt, chóp mũi chạm chóp mũi: "Được không, đi mà."
Kim Thu cũng không kìm được lòng nữa, giơ khóe miệng, trong lòng nói, dù sao cô cũng có chút chờ mong với lần thứ hai này, có tốt hơn lần đầu không, dù sao lần đó cũng thật sự quá "hố".
Bạch Tuyên nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, anh dường như gấp rút rồi lại khắc chế, không đi thằng vào chủ đề, mà tiến hành màn dạo đầu thong thả an ủi, có lẽ bóng ma tâm lý lần trước của anh khá lớn, lúc này anh vẫn rất hồi hộp, nhưng đó cũng chỉ là lúc bắt đầu, vừa tiến vào, anh liền ném tất cả lo lắng lên chín tầng mây.
Loại cảm giác này thật giống như.... hồn phách đều muốn bay lên cả.
Kim Thu khép hờ mắt, toàn tâm toàn ý hưởng thụ, sự thực chứng minh tuy lần đầu tiên khá "ba chấm", nhưng biểu hiện lúc này của Bạch Tuyên thực sự không tệ, sau một lần, cô lười biếng hoàn toàn không muốn nhúc nhích, tư vị đó đáng giá để tinh tế hưởng thụ lại lần nữa.
Bạch Tuyên thấp thỏm nhìn cô, lúng túng gọi cô một tiếng, Kim Thu mở mắt ra, cười xán lạn: "Thật giỏi."
Cô không hề keo kiệt tán thưởng làm anh vui vẻ ra mặt, Bạch Tuyên ghé vào bên cạnh ôm lấy cô: "Anh cũng cảm thấy rất khỏe, giống như nước tiểu đã nghẹn vài ngày rốt cuộc cũng được xả ra vậy."
Kim Thu không nói gì, đưa tay đánh nhẹ anh một cái: "Ví dụ gì thế hả!"
"Cảm giác rất sảng khoái rất nhẹ nhàng." Anh thấy cảm giác nôn nóng cứ quanh quẩn trong đầu mấy ngày nay đã biến mất, trở thành cảm giác thỏa mãn không gì sánh được, Kim Thu chỉ thấy vẻ mặt anh khoan khoái, dung mạo trong veo.
Cô nhéo nhéo mặt anh: "Tên ngốc."
"Không sao, ngốc thì ngốc." Bạch Tuyên cọ cô, "Vợ thích anh ngốc là được rồi."
Kim Thu buồn cười: "Anh đó." Cô nhìn đồng hồ, đã không còn sớm nữa, "Khuya rồi, ngủ thôi."
"Không muốn không muốn, thêm một lần nữa." Bạch Tuyên đã sớm khôi phục sức lực, rục rịch chuẩn bị tiến thêm một lần, sự chấp thuận của Kim Thu càng làm anh cố ý biểu hiện bản thân lần nữa, anh nói làm liền làm, không để bất kỳ cơ hội lật lọng nào cho Kim Thu.
Đối với việc này, Hoa Hoa "meow" một tiếng, bình tĩnh nhìn ánh trăng trên bầu trời: nhân loại ngu ngốc a, ha ha...
--------------------
Bắc Kinh, bệnh viện tư nhân.
Hoàng Tử An bận trăm công nghìn việc mới lấy ra được một thời gian rảnh, chính là để chờ kết quả kiểm tra hôm nay, nhưng câu trả lời đang nghe bây giờ rõ ràng làm ông không hài lòng.
"Ông có ý gì, sức khỏe A Tuyên không có vấn đề?"
Bác sĩ bị ông nhìn gần mồ hôi lạnh ròng ròng sau ót: "Sức khỏe Bạch thiếu gia thực sự không có vấn đề gì cả, mặc dù có chút thương tích nhỏ sau tai nạn xe cộ, nhưng không có vết thương nào nghiêm trọng, khả năng duy nhất là đầu va chạm mạnh nên vẫn chưa tỉnh lại."
Những lời này được dịch ra là, thật ngại quá, đầu anh ta ngã hỏng rồi, có lẽ sẽ phải trở thành người sống thực vật.
"Đã nửa năm, ông cho tôi câu trả lời như vậy sao?" Hoàng Tử An cười lạnh nói, "Các người cũng giỏi thật!"
Dứt lời, ông không quản đến mấy câu thao thao bất tuyệt đầy thuật ngữ chuyên môn của tên bác sĩ kia nữa, dứt khoát xoay người vào phòng bệnh đặc biệt, cách bài trí vô cùng khác với những phòng bệnh bình thường, gian phòng này bày hoa tươi, không có mùi thuốc, nếu không có những dụng cụ điều trị xung quanh, người ta còn có thể cho rằng đây là một gian phòng trọ vô cùng tinh tế.
Nhưng có phải hay không?
Hoàng Tử An nhìn người tựa như đang nằm ngủ trên giường bệnh, cúi đầu thở dài: "A Tuyên, cậu xin lỗi con."
Mẹ ruột Bạch Tuyên là em gái duy nhất của ông, đến Bạch gia không được bao lâu liền vì khó sinh mà qua đời, chỉ để lại đứa con duy nhất này, nhưng nào ngờ...
Ông đi đến, thấy dáng vẻ ngủ say điềm tĩnh an bình của anh, dường như đang chìm đắm trong một giấc mộng đẹp, Hoàng Tử An không đành lòng: "A Tuyên, con chậm chạp không muốn tỉnh lại, có phải bởi vì hiện thực quá tàn khốc, mà cảnh trong mơ quá đẹp đúng không."
Bạch Tuyên đương nhiên không thể trả lời ông. Hoàng Tử An lại nặng nề thở dài một tiếng, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Ông đứng ở góc hành lang vắng vẻ gọi một cuộc điện thoại: "Ba, là con, con đến thăm A Tuyên rồi... Không có bất kỳ dấu hiệu chuyển biến tốt nào cả....Cái gì, cao tăng, ba, sao ba tin loại chuyện này, được rồi, con biết chắc chắn đây là ý của mẹ..." Có lẽ không còn cách nào khác với mẹ, Hoàng Tử An bất đắc dĩ cười cười: "Vậy ba cứ thuận theo mẹ thôi, mẹ vui vẻ là được rồi."
Mẹ Bạch Tuyên - Hoàng Hồng là đứa con gái duy nhất, rất được cha mẹ yêu thương chiều chuộng, tuy đã mất hơn hai mươi năm, cha mẹ bà mỗi khi nhớ lại đều rơi nước mắt, đứa con trai duy nhất của bà lại trở nên như vậy, thế nên càng thêm đau xót. Có lẽ vì vậy, Hoàng Tử An tuy rằng không ủng hộ cách làm này của mẹ mình, nhưng cũng không phản đối.
Mời cao tăng đến xem thì cứ xem thôi, ông nghĩ, cầu an tâm cũng tốt.
Nhưng lúc thật sự nhìn thấy vị cao tăng kia, Hoàng Tử An không thể nhịn được nữa, mở miệng hỏi mẹ: "Mẹ, mẹ xác định đây là cái gì... cao tăng sao?"
"Cao tăng cái gì, đây là đại sư, nhưng đại sư không phải hòa thượng." Mẹ Hoàng liếc con trai mình, vô cùng thành kính nhìn vị đại sư kia, "Đại sư, ngài xem giúp tôi, cháu trai tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Hoàng Tử An hoàn toàn không còn gì để nói, vị đại sư này chắc đã ngoài năm mươi, ăn mặc lếch thếch, râu ria đầy mặt, đầu tóc rất dơ bẩn, chợt nhìn liền thấy giống bang chủ cái bang, người như vậy thật sự có ích sao?
"Hắn ly hồn rồi." Vị đại sư kia bắt chéo chân, cầm tăm xỉa răng, tùy ý nhìn lướt qua sau đó nhẹ nhàng nói một câu.
Mẹ Hoàng hỏi: "Nghĩa là sao?"
"Nghĩa rằng tuy cơ thể hắn vẫn sống, nhưng linh hồn đã không biết phiêu dạt đến nơi đâu, người đương nhiên sẽ chưa tỉnh lại được thôi." Đại sư so răng, "Gọi hồn về, người sẽ tỉnh lại."
Mẹ Hoàng thẳng thắn đưa ra một phong bao đỏ thẫm, đại sư cười khà khà: "Giá niêm yết của tôi già trẻ không phân biệt, bây giờ lấy một nửa, sau khi thành công lấy nốt nửa còn lại, nhưng tôi nói thật cho bà, tôi chưa trông thấy linh hồn của cháu trai bà, có lẽ không phải vì không thể trở về nên không về, mà phần nhiều là không muốn trở về."
"Không muốn trở về?" Hoàng Tử An nhíu mày, uy nghiêm nói, "Đây là ý gì?"
Đại sư hoàn toàn không sợ khí thế chèn ép của ông: "Không có ý gì cả, tôi cũng gặp qua không ít ma quỷ rồi, ai cũng nghĩ chết còn thoải mái hơn so với sống, không chừng hắn cảm thấy cuộc sống này không thú vị, chẳng bằng đã chết đi."
Lòng Hoàng Tử An khẽ động, nói thật ra, ông thật sự tin rằng Bạch Tuyên không còn luyến tiếc gì cuộc sống này nữa, nên không chịu tỉnh lại.
Tỉnh lại thì có gì tốt? Có người cha hoàn toàn không thèm quan tâm đến mình, người em trai nhìn chòng chọc như hổ đói, ông nội suốt ngày thở dài thở ngắn... không bằng, khoan đã, sao ông có thể nghĩ như vậy.
Hoàng Tử An chuyển suy nghĩ: "Vậy ông chuẩn bị gọi hồn đi."
"Giờ ngọ canh ba tối nay là thời gian tốt, vậy ngay hôm nay đi." Đại sư đứng lên, "Chỗ này của các người buổi tối có bào ngư không?"
"Có có có." Mẹ Hoàng vội vã dặn dò giúp việc vào bếp chuẩn bị.
Vị đại sư ngậm tăm, bấm tay tính toán, lẩm bẩm nói thầm: "Cho dù hôm nay, khả năng gọi trở về được cũng không lớn, haiz, chuyện của nhà giàu có thật phiền phức."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT