*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- 03/07/2014: Biểu diễn ca khúc chủ đề thứ hai [Muốn hát cứ hát] của phim điện ảnh tuổi trẻ [Tôi chính là tôi], biểu diễn ca khúc chủ đề [Magic Castle] cho phim hoạt hình điện ảnh [Vương quốc Locker 3: Bảo hộ thánh long].



Thứ 3, ngày 5 tháng 1 năm 2016.

Cạch...

Cánh cửa phòng bệnh Vip được mở ra. Từ bên ngoài, Nguyên Nguyên rón rén bước vào. Nhìn thấy chàng trai nằm trên giường bệnh trắng buốt, trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Cậu bước từng bước thật nhẹ đến bên cạnh giường bệnh của anh. Cẩn trọng nắm lấy bàn tay anh như sợ động đến vết thương của anh.

"Tuấn Khải, anh mua tỉnh dậy. Ai cần anh cứu tôi. Anh cứ nằm như vậy thực sự khiến tôi rất lo."

Vương Nguyên mặt mày nhăn nhó, nước mắt không theo tự chủ của cậu liền rơi ra, làm ướt hết cánh tay của Tuấn Khải.

"Anh mau dậy đi. Nếu anh không dậy, tôi biết ăn nói với gia đình anh thế nào đây."

Nguyên Nguyên tiếp tục độc thoại một mình. Nhìn anh như vậy, cậu thực sự hối hận vì trước kia đã không đối xử với anh thật tốt. Anh mà cố mệnh hệ gì thì có mười cái mạng cậu cũng không đền hết được cho nhà họ Vương.

Cậu lo lắng như vậy, đau khổ như vậy mà không biết rằng, ở ngoài cửa, hai con người nhìn họ mỉm cười nham hiểm.

"Đại ca thật cao tay."

Rời mắt khỏi hai người bọn họ, Thiên Tỷ thầm khen ngợi.

"Haizz...Lần này Nguyên Nguyên thoát không được rồi."

Chí Hoành than thở. Ánh mắt lo lắng nhìn Nguyên. Dù sao Nguyên cũng là bạn tốt của cậu. Để Nguyên rơi vào một tay cường bạo như đại ca thì thật không ổn chút nào.

<Nguyên Nguyên, tha thứ cho mình.>

Trong lòng, Lưu Chí Hoành không ngừng gào thét.

Đúng lúc đó, từ đằng xa, một tóp vệ sĩ mặc vest đen bước tới.Sau lưng bọn họ là một ông cụ trông rất phúc hậu. Mái tóc cùng bộ râu bạc phơ, trên người là bộ sườn xám truyền thống. Ông còn cầm một cây gậy rất quyền lực.

"Ông ngoại."

Chí Hoành nhìn thấy ông liền kêu lên. Cậu không nhanh không chậm liền đi về phía ông.

"Òa, Hoành Nhi của ta. Rất lâu rồi chưa đến thăm ông ngoại nha. Ông ngoại rất nhớ con."

Vương lão gia vui vẻ ôm lấy cháu ngoại vào lòng. Cậu nhóc này ông cũng thương không kém gì Tuấn Khải. Chỉ là Chí Hoành không ở cùng ông, ông không cách nào có thể quan tâm, cưng chiều cậu như Tuấn Khải.

"Chào Vương tổng."

Thiên Tỷ bây giờ mới đi đến bên cạnh hai ông cháu họ, cẩn thận chào hỏi.

"Thiên Thiên, Khải Nhi của ta thế nào rồi?"

Nhìn thấy Thiên Thiên, Vương Lâm như nhớ ra nhiệm vụ chính của mình khi đến đây. Nhận được tin báo của đám vệ sĩ, ông ngay tức khắc dùng tốc độ ánh sáng bay đến đây.

Tuấn Khải cục cưng của ông mà có mệnh hệ gì thì ông liền sống không nổi mất.

"Ông yên tâm, đại ca ổn."

Thiên Tỷ vừa nói vừa cố ý liếc mắt cảnh cáo đám vệ sĩ kia. Thật nhiều chuyện, tại sao lại báo cho ông chứ? Tuấn Khải có bị làm sao đâu? Chuyện này mà bại lộ, đám bảo Tuấn Khải phanh thây các người.

Đám vệ sĩ nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của Thiên Tỷ liền cúi đầu xuống, không dám nhìn anh thêm một lần nào nữa.

"Không được, ông phải vào xem."

Nói là lam, Vương Lâm nhanh chóng mở cửa bước vào.

Nghe tiếng động, Nguyên Nguyên quay người lại. Thấy một ông lão hiền từ liền đoán ra được đây là ông nội vĩ đại trong truyền thuyết của Tuấn Khải. Cũng là ông ngoại đại nhân của Chí Hoành.

Cậu lịch sử đứng dậy, cẩn trọng cúi đầu chào một tiếng:

"Chào Vương tổng."

"Cậu là..."

Vương Lâm không hiểu từ đâu lại xuất hiện cậu nhóc này. Trong đầu liền ong lên rất nhiều câu hỏi. Đúng lúc đó, Chí Hoành và Thiên Tỷ bước vào,thay Nguyên Nguyên giải thích.

"Đây là Vương Nguyên, lớp trưởng của con."

"Oh... Thì ra là người Khải Nhi nhà ta cứu."

Vương Lâm gật gù. Vừa nói, ông vừa cẩn thận đánh giá cậu nhóc trức mặt. Khuôn mặt trắng trẻo như cái bánh trôi. Thật đẹp.

"Khải Nhi nhà ta chưa tỉnh sao?"

Ông dời ánh mắt của mình sang phía Tuấn Khải đang nằm. Ánh mắt xót xa cộng với lo âu nhìn anh. Ông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh. Cẩn thận ngắm nhìn anh.

Đột nhiên lúc đó, ông thấy mày đẹp của anh vì khó chịu mà nhíu lại. Hàm răng cắm chặt lấy mối.Chính Chí Hoành và Thiên Tỷ cũng nhận thấy điều đó.

Trong thâm tâm cả hai không ngừng gào thét:

<Lần này xong rồi. Đại ca, bọn em có lỗi với anh.>

Vương Lâm biết Tuấn Khải đang giả vờ. Ông cũng không có trực tiếp vạch trần mà đứng dậy. Động tác nhanh nhẹn bước ra ngoài khiến Chí Hoành và Thiên Tỷ ngạc nhiên. Ông thật khác thường.

"Hoành Nhi, Thiên Thiên, cả hai đứa ra đây."

Nói xong, cả hai liền ỉu xìu bước ra ngoài. Lần nỳ thì đẹp rồi. Ông nội không xử Tuấn Khải thì cũng xử đẹp hai người bọn họ vì tội đồng lõa.

"Vì cậu nhóc kia phải không?"

Giọng Vương lão gia lạnh lẽo đến đáng sợ.Ông nghiêm túc nhìn cả hai. Hai người kia dường như vẫn chưa hiểu được câu hỏi của ông, nhíu mày.

"Khải Nhi nhà ta vì cậu nhóc Nguyên Nguyên đó mà giả vờ phải không"

Vương Lâm kiên nhẫn lặp lại câu hỏi một lần nữa.

"Vâng ạ. Nhưng ông đừng trách đại..."

"Về thôi."

Chưa để Chí Hoành nói hết câu, Vương lão gia trực tiếp ra lệnh cho đám vệ sĩ kia rồi rời đi. Lần này xong rồi, Vương lão gia đã thực sự giận rồi. Tuấn Khải và Vương Nguyên nhất định chết chắc.

Trở lại với phòng bệnh, lúc Vương Lâm vừa đi ra thì cũng là lúc Tuấn Khải tỉnh lại. Vương Nguyên vui mừng đến nỗi rơi nước mắt. [Cua: Haizz...Bị lừa rồi trôi ơi.]

"Anh... Anh tỉnh rồi sao? Còn đau không?"

Vương Nguyên cuống qua cuống quýt đến đỡ lấy anh ngồi dậy.

"Tôi khong sao. Cậu ổn không? Có bị thương không?"

Tuấn Khải giả ngu quan tâm.

"Tôi không sao. Anh làm tôi lo lắng có biết không. Ai mượn anh cứu tôi. Anh mà có chuyện gì thì tôi biết ăn nói làm sao với ông nội anh đây. Đồ ngốc."

Vương Nguyên khóc lóc, kêu la thảm thiết.

Anh đau lòng ôm lấy cậu vào lòng mình. Biết cậu sẽ đau lòng như vậy, anh thà không lừa cậu còn hơn. Nhưng dù sao, anh cũng cảm thấy rất có ý nghĩa.

"Được rồi, đừng khóc nữa."

Tuấn Khải đưa tay vỗ vỗ vào tấm lưng của Nguyên Nguyên, dỗ dành.

Ở ngoài cửa, hai mĩ nam đẹp trai khinh bỉ nhìn Tuấn Khải. Nên để cho đại ca đi làm diễn viên thì tốt hơn. Diễn kịch giỏi vậy mà. Chắc chắn sẽ dành được giải oscar mất.

......................

Ngày xuất viện, Nguyên Nguyên cùng với Chí Hoành và Thiên Tỷ đến hộ tống đại boss trở về nhà. Thực sự thì Thiên Tỷ và Chí Hoành định không đi nhưng bị phu nhân đại boss đe dọa nên đành nhắm mắt nhắm mũi đến.

"Tuấn Khải, mau về thôi."

Nguyên Nguyên vừa thu xếp đồ đạc cho anh vừa nói.

"Ừ,anh biết rồi."

Tuấn Khải vui vẻ mỉm cười. Có cậu nhóc này quan tâm thực không tệ. cảm giác rất... yomost.

Rời khỏi cái nơi đầy mùi thuốc sát trùng đó, bộ tứ siêu quậy liền trở về biệt thự của Thiên Tỷ quậy tưng bừng.

Chí Hoành và Nguyên Nguyên phụ trách khoản nấu nướng, trưng bày. Còn hai đại boss nhà ta thì tất nhiên là vắt chân lên xem ti vi, nhàn nhạt ăn bỏng ngô rồi.

"Hừ,...Tại sao chúng ta phải nấu cho hai người họ ăn chứ? Thật không công bằng."

Chí Hoành vừa làm rau vừa than thân trách phận.

Nguyên Nguyên đứng bên cạnh chỉ biết mỉm cười. Từ nhỏ, cậu đã bị mẹ kế bắt ép làm những công việc này nên không còn lạ nữa. Cậu làm mọi thứ rất suôn sẽ. Dù sao, chỉ cần Tuấn Khải không sao thì cậu làm gì cũng được.

Có lẽ trong lòng cậu, Tuấn Khải đã chiếm một vị trí nào đó rồi.

Ở ngoài phòng khác, Tuấn Khải vui vẻ xem ti vi. Lâu lâu, anh lại đưa mắt nhìn về phía tiểu bảo bối đáng yêu đang bận rộn ở trong bếp. cảm giác hạnh phúc xông lên tận mũi anh.

"Đại ca, đã điều tra ra được người chủ mưu bắt cóc Vương Nguyên."

Thiên Tỷ ngồi đối diện anh cẩn trọng báo cáo. Giọng nói rất nhẹ nhàng, như sợ hai người trong kia sẽ nghe thấy.

"Là ai?"

Nhắc đến sự việc đó, ánh mắt Tuấn Khải bỗng trở nên tà ác. Hai tay anh nắm chặt thành một quyền. Chỉ cần động vào người của anh, anh liền không tha.

"Là Hoàng Vỹ Phương, mẹ kế của cậu ấy."

Thiên Tỷ cau mày. Trong ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận. Dù sao thì Nguyên Nguyên cũng là người của đại ca. Ai là kẻ thù của đại ca thì liền trở thành kẻ thù của Dịch Dương Thiên Tỷ anh.

"Tốt. Tôi sẽ cho bà ta biết thế nào là lễ giáo."

"Cơm xong rồi. hai người mau vào ăn đi."

Tiểu bảo bối bé nhỏ vui vẻ chạy ra ngoài phòng khác, nơi hai mĩ nam an tĩnh đang xem ti vi, gọi.

"Được rồi. Đi ăn cơm thôi."

Thấy Vương Nguyên, Tuấn Khải ngay lập tức thay đổi sắc mặt. Anh tươi cười, cùng Nguyên Nguyên vào phòng ăn.

Thiên Tỷ ngơ ngác nhìn Tuấn Khải. Vừa mới tức giận xong bây giờ lại tươi cười. Tuấn Khải mang thật nhiều bộ mặt. Dường như người lúc tức giận và người lúc này không phải là một. Aizz... Nhức đầu thật.

"Ăn thôi."

Chí Hoành sáng mắt nhìn đống thức ăn trên bàn. Gì chứ? Ăn thì cậu rất rất thích nha. Cậu cư nhiên xem như ba con người đang ngây ngốc kia không hề tồn tại, cứ tự nhiên gắp, gắp và cứ gắp.

Ba người họ chỉ biết lắc đầu. Cả ba không ai bảo ai liền trực tiếp nhập cuộc.

Bữa ăn kết thúc, Thiên Tỷ có nhiệm vụ đưa Chí Hoành về. Trong biệt thự rộng lớn chỉ còn lại một mình Tuấn Khải và Nguyên Nguyên.

Cả hai không ai nói một lời nào. Không khí căng thẳng đến mức nghẹt thở. Không thể chịu được cái không khí ấy, Nguyên Nguyên đành đứng dậy, đi ra ngoài vườn. Tuấn Khải cũng mỏm mem đi theo sau.

"Anh theo tôi làm gì?"

Vương Nguyên như cảm nhận được hơi thở của Tuấn Khải ở sau lưng mình, quay lại liền nhìn thấy anh, nhíu mày quát. Cậu đã cố tình trốn ra đây rồi, anh còn đi theo.

"Đây cũng chẳng phải là đường đi của cậu, tôi đi thì có làm sao."

Tuấn Khải cư nhiên nhún vai, xem như điều cậu nói rất hợp lí.

"Hừ, vậy thì tôi vào trong nhà."

Nói là làm, Nguyên Nguyên xoay người bước vào nhà. Tuấn Khải níu tay cậu lại, chậm rãi nói:

"Em nghĩ là mình trốn được tôi sao? Đừng đi nữa. Em cho dù có đi đến nơi nào, tôi cũng nhất định tìm ra em."

HẾT CHƯƠNG 08

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play