Nằm mơ

Trời quá tối để nóng nực đến thế, hay có lẽ là quá nóng để tối đến thế. Một trong hai thứ chắc phải ở nhầm chỗ rồi.

Tôi núp trong bóng tối ở đằng sau sự bảo vệ yếu ớt của một bụi cây creozot cằn cỗi, vã mồ hôi ra hết chỗ nước còn lại trong cơ thể tôi. Đã mười lăm phút kể từ khi chiếc ô tô rời khỏi ga ra. Không còn ánh đèn nào sáng cả. Cánh cửa kiểu arcadia chỉ mở khoảng hai inch (5cm), để cho cái quạt nước làm công việc của nó. Tôi có thể tưởng tượng ra cảm giác làn khí ẩm, mát lạnh thổi qua tấm màn. Tôi ước nó có thể tới được chỗ tôi ở đây.

Dạ dày tôi kêu ọt ọt, và tôi co thắt những cơ ở bụng lại để làm bặt âm thanh ấy. Xung quanh đủ yên tĩnh để mang những tiếng thì thào đi xa.

Tôi đang rất đói.

Còn có một nhu cầu khác mạnh hơn – một cái dạ dày trống rỗng đang trốn một cách an toàn ở xa trong bóng tối, chờ đợi một mình trong một cái hang lởm chởm đang là chỗ trú chân tạm thời của chúng tôi. Một nơi chật hẹp, lổn nhổn những đá nham thạch. Nó sẽ làm gì nếu tôi không quay trở lại? Mọi áp lực của một người mẹ mà không có chút kiến thức hay kinh nghiệm nào. Tôi cảm thấy vô dụng một cách đáng khinh. Jamie đang đói.

Không có căn nhà nào khác gần với căn nhà này. Tôi đã quan sát kể từ lúc mặt trời vẫn còn nóng bỏng trên trời, và tôi cũng không nghĩ là có chó.

Tôi chồm lên khỏi chỗ trốn, mọi cơ bắp của tôi gào lên phản đối, nhưng tôi gập người ở chỗ bụng, cố để thấp bé hơn cái bụi cây. Con đường đi lên chỗ sáng toàn là cát mịn, một con đường mờ ảo trong ánh sáng của các vì sao. Không có tiếng xe cộ nào ngoài đường phố.

Tôi biết chúng sẽ nhận ra điều gì khi chúng trở về, những con quái vật trông giống hệt như một cặp vợ chồng tử tế ở tuổi năm mươi. Chúng sẽ biết chính xác tôi là cái gì, và cuộc truy lùng sẽ được bắt đầu ngay lập tức. Tôi cần phải đi thật xa. Tôi thực sự hi vọng chúng ra ngoài để qua đêm ngoài thị trấn. Tôi nghĩ hôm nay là Thứ Sáu. Chúng giữ những thói quen của chúng ta quá hoàn hảo, khó mà thấy được sự khác biệt. Đó là lí do vì sao chúng thắng ngay từ đầu.

Hàng rào bao quanh sân chỉ cao đến eo. Tôi vượt qua nó dễ dàng, không tiếng động. Mặc dù vậy cái sân lại trải sỏi, và tôi phải đi lại thật cẩn thận để khỏi làm chúng chuyển động. Tôi tới được phiến đá bước lên hành lang.

Những tấm rèm đang để mở. Ánh sao đủ sáng để nhìn được những căn phòng trống rỗng không có người. Cặp vợ chồng này có vẻ sống khá thanh đạm, và tôi rất biết ơn. Nó khiến cho bất kì ai cũng khó mà trốn được. Tất nhiên, nó cũng không cho tôi chỗ trốn nào hết, nhưng nếu phải đến nước ấy, thì cũng đã là quá trễ rồi.

Tôi khẽ mở cánh cửa màn trước, rồi đến cánh cửa kính. Cả hai đều trượt khẽ khàng. Tôi thận trọng đặt chân lên đá sàn, nhưng nó chỉ là một thói quen. Không có ai ở đây để chờ tôi cả.

Không khí mát lạnh có cảm giác như thiên đường. Căn bếp ở bên trái tôi. Tôi có thể nhìn thấy ánh sáng phản chiếu của bàn bếp bằng đá gra-nít.

Tôi kéo cái túi vải từ trên vai xuống và bắt đầu với cái tủ lạnh. Có một thoáng lo sợ khi ánh sáng chiếu ra từ cánh cửa mở, nhưng tôi đã tìm thấy nút tắt và giữ nó bằng ngón chân tôi. Mắt tôi như mù. Tôi không có thời gian để điều chỉnh chúng. Tôi phải làm bằng cảm giác.

Sữa, những lát pho mát, đồ ăn thừa để trong cái hộp nhựa. Tôi hi vọng đó là cái thứ gà-và-cơm mà tôi đã nhìn thấy hắn ta nấu cho bữa tối. Chúng đã ăn nó tối nay.

Nước hoa quả, một túi táo. Cà rốt bé. Những cái này sẽ nguyên trạng cho đến tận sáng mai.

Tôi đi vội đến phòng trữ đồ ăn. Tôi cần những thứ giữ được lâu hơn.

Tôi có thể nhìn thấy tốt hơn khi tôi vơ vét tất cả những thứ tôi có thể mang. Măm, bánh qui sô cô la chip. Tôi thèm mở cái túi ra bây giờ muốn chết được, nhưng tôi nghiến răng lại và lờ đi cú xoắn của cái dạ dày trống rỗng.

Cái túi nặng quá nhanh. Cái này chỉ duy trì cho chúng tôi được một tuần, thậm chí là khi chúng tôi dè sẻn với nó. Và tôi không cảm thấy muốn dè sẻn; tôi muốn nhồi cho căng bụng. Tôi nhét những thanh granola (một loại bánh) vào trong các túi.

Thêm một thứ nữa. Tôi nhanh chóng đi đến bồn rửa và lấy đầy bình. Rồi tôi đặt đầu mình xuống dưới vòi nước và há mồm ra thẳng với nó. Nước tạo những âm thanh kì cục khi nó xuống tới đáy cái dạ dày rỗng tuếch của tôi.

Tôi bắt đầu cảm thấy hoảng loạn khi hoàn thành công việc. Tôi muốn ra khỏi đây. Sự văn minh cực kì đáng sợ.

Tôi theo dõi sàn nhà trên đường ra, lo lắng sẽ vấp phải cái gì với cái túi nặng ịch của tôi, đó là lý do tại sao tôi không nhìn thấy cái bóng đen thui ở trên hành lang cho đến khi bàn tay tôi ở trên cánh cửa.

Tôi nghe thấy tiếng chửi thề lầm rầm của hắn ta đúng vào lúc một tiếng kêu ngu ngốc vì sợ hãi của tôi thoát khỏi miệng. Tôi xoay người để chạy về phía cửa trước, hi vọng những cái khóa chưa bị chốt lại, hay ít nhất không khó mở lắm.

Tôi thậm chí còn chưa kịp chạy được hai bước trước khi hai bàn tay thô ráp, cứng rắn nắm lấy vai tôi và kéo tôi lại người hắn ta. Quá lớn, quá khỏe để là một người phụ nữ. Giọng nam trầm chứng minh rằng tôi đã đúng.

“Chỉ một tiếng thôi là mi chết ngay,” hắn ta đe dọa cộc cằn. Tôi kinh ngạc khi cảm thấy một viền kim loại mảnh, sắc lẻm thúc vào chỗ da dưới cằm tôi.

Tôi không hiểu. Tôi đáng ra không được đưa cho một lựa chọn nào. Tên quái vật này là ai vậy? Tôi chưa từng nghe thấy có tên nào phá luật. Tôi trả lời theo cách duy nhất mà tôi có thể.

“Làm đi,” tôi rít qua kẽ răng. “Cứ việc làm đi. Ta không muốn trở thành một ký sinh trùng tởm lợm.”

Tôi chờ đợi con dao cứa vào, và tim tôi đau nhói. Mỗi nhịp đập mang một cái tên. Jamie, Jamie, Jamie. Điều gì sẽ xảy ra cho nó bây giờ?

“Thông minh đấy,” người đàn ông lầm rầm, và không có vẻ như hắn ta đang nói với tôi. “Chắc phải là một Kẻ truy tìm. Và đó là một cái bẫy. Làm thế nào chúng biết được nhỉ?” Lưỡi thép biến mất dưới cổ họng tôi, chỉ để bị thay thế bởi một bàn tay rắn như sắt.

Tôi hầu như không thể thở được dưới gọng kìm ấy.

“Bọn còn lại đâu?” hắn ta hỏi, siết lại.

“Chỉ có ta thôi!” tôi thều thào. Tôi không thể dẫn hắn ta tới chỗ Jamie được. Jamie sẽ làm gì khi tôi không quay lại? Jamie đang đói!

Tôi thoi khuỷu tay vào bụng hắn – và nó thực sự đau. Những cơ bắp ở bụng hắn cứng như thép giống hệt bàn tay. Điều này thật lạ. Những cơ bắp như thế là sản phẩm của một đời sống chật vật hoặc là bị săn đuổi, và những con ký sinh trùng thì không có cả hai thứ ấy.

Hắn ta thậm chí không phải hít vào trước cú thoi của tôi. Tuyệt vọng, tôi dẫm gót giầy vào mu bàn chân hắn. Lần này tôi đã làm hắn mất cảnh giác, và hắn lảo đảo. Tôi trườn đi, nhưng bàn tay hắn tóm lấy cái túi của tôi, kéo tôi lại vào cơ thể hắn. Bàn tay hắn lại nắm lấy cổ họng tôi lần nữa.

“Quá hung hãn so với những kẻ cướp thân xác yêu chuộng hòa bình bọn bây đấy nhỉ?”

Những lời của hắn rất vô lý. Tôi đã tưởng mọi tên người ngoài hành tinh đều giống nhau. Tôi đoán rút cục thì chúng cũng có những gã điên điên.

Tôi vặn người và cào cấu, cố để vùng khỏi vòng kẹp của hắn. Móng tay tôi cắm vào cánh tay hắn khiến hắn siết lại vòng kẹp trên cổ họng tôi.

“Ta sẽ giết mi, đồ kẻ cắp thân xác vô giá trị kia. Ta không nói đùa đâu.”

“Vậy thì, làm đi!”

Đột nhiên, hắn ta hổn hển, và tôi tự hỏi có phải một cái tay hay chân nào của tôi vừa đụng trúng hắn không. Tôi không cảm thấy vết thâm tím mới nào cả.

Hắn bỏ tay tôi ra và nắm lấy tóc tôi. Chắc đã đến lúc rồi. Hắn sẽ cứa cổ họng tôi. Tôi gồng mình chờ vết cứa của con dao.

Nhưng bàn tay trên cổ họng tôi lại lỏng ra, rồi những ngón tay của hắn dò dẫm phía sau cổ tôi, thô ráp và ấm áp trên da trần của tôi.

“Không thể nào,” hắn ta thở hắt ra.

Cái gì đó rơi xuống sàn với một tiếng thịch. Hắn ta đã thả con dao ư? Tôi cố suy nghĩ một cách để lấy được nó. Có lẽ nếu tôi ngã. Bàn tay trên cổ tôi không đủ chặt để ngăn tôi không vùng ra. Tôi nghĩ tôi đã nghe thấy con dao rơi ở đâu.

Hắn ta đột ngột xoay người tôi lại. Có một tiếng cờ-lích, và ánh sáng làm lòa mắt bên trái của tôi. Tôi hít thở và tự động cố nhoài tránh khỏi nó. Bàn tay hắn nắm chặt lấy tóc tôi. Ánh sáng chuyển sang bên mắt phải của tôi.

“Tôi không thể nào tin được,” hắn ta thì thào. “Cô vẫn còn là con người.”

Bàn tay hắn kẹp lấy khuôn mặt tôi từ cả hai phía, và trước khi tôi có thể giật ra, môi hắn đã áp mạnh và môi tôi.

Tôi cứng người trong vòng nửa giây. Chưa ai từng hôn tôi trong suốt cuộc đời tôi. Không phải một nụ hôn thật sự. Chỉ có những nụ hôn nhẹ của cha mẹ trên má hay trên trán, rất nhiều năm trước đây rồi. Đây là một cái gì đó mà tôi đã tưởng tôi sẽ không bao giờ cảm nhận được. Mặc dù tôi không chắc sẽ cảm thấy chính xác điều gì. Có quá nhiều hoảng loạn, quá nhiều nỗi kinh hoàng, và quá nhiều adrenaline.

Tôi nâng đầu gối mình lên trong một cú thúc mạnh.

Hắn hắt ra một âm thanh khò khè, và tôi tự do. Thay vì chạy ra phía cửa trước căn nhà một lần nữa như hắn trông đợi, tôi luồn dưới cánh tay hắn và vọt qua cánh cửa mở. Tôi nghĩ tôi có thể vượt trước hắn, thậm chí là với cái túi của tôi. Tôi đã có khởi đầu trước, và hắn vẫn còn đang phát ra những âm thanh đau đớn. Tôi biết nơi tôi sẽ đi – tôi sẽ không rời khỏi con đường mà hắn có thể nhìn thấy trong bóng tối. Tôi chưa hề làm rơi thức ăn, và điều đó tốt. Mặc dù tôi cho rằng những thanh granola đã bị rớt mất rồi.

“Chờ đã!” hắn kêu lên.

Im đi, tôi nghĩ, nhưng tôi không hét lại.

Hắn chạy phía sau tôi. Tôi có thể nghe giọng hắn gần hơn. “Tôi không phải một trong bọn chúng!”

Chắc rồi. Tôi tiếp tục nhìn vào cát và chạy thục mạng. Bố tôi đã từng nói tôi chạy như một con báo gêpa. Tôi là đứa nhanh nhất trong đội đua, vô địch bang, hồi trước ngày tận thế.

“Nghe tôi này!” Hắn ta vẫn còn thét to hết mức. “Nhìn này! Tôi sẽ chứng minh. Chỉ cần dừng lại và nhìn vào tôi thôi!”

Không đời nào đâu. Tôi xoay quanh chỗ giặt quần áo và nhẹ nhàng nhảy qua bụi cây mesquites (một loại cây họ đậu thường mọc ở Bắc Mexico và Mỹ).

“Tôi không nghĩ còn có ai đó sống sót! Làm ơn đi, tôi cần nói chuyện với cô!”

Giọng nói của hắn ta làm tôi ngạc nhiên – nó quá gần.

“Tôi xin lỗi vì đã hôn cô! Cái đó thật ngu ngốc! Chỉ là tôi đã cô đơn quá lâu rồi!”

“Im đi!” Tôi không nói toáng lên, nhưng tôi biết là hắn ta đã nghe thấy. Hắn ta đang đến gần hơn. Tôi chưa từng bị vượt qua trước đây. Tôi ra sức ở chân nhiều hơn.

Có một tiếng càu nhàu nho nhỏ trong hơi thở của hắn ta khi cả hắn cũng tăng tốc.

Cái gì đó rất lớn lao vào lưng tôi, và tôi ngã xuống. Tôi nếm đất trong miệng mình, và tôi bị đè bởi cái gì đó rất nặng đến nỗi tôi khó mà thở được.

“Chờ. Một. Phút,” hắn ta gắt lên.

Hắn ta nhấc mình lên và xoay tôi ngửa ra. Hắn ngồi ngang trên ngực tôi, giữ hai tay tôi bằng chân hắn. Hắn đang lục lọc chỗ đồ ăn của tôi. Tôi gầm lên và cố vặn vẹo ra khỏi vòng kìm kẹp ở dưới hắn ta.

“Nhìn này, nhìn này, nhìn này!” hắn ta nói. Hắn ta lôi một cái hình trụ nhỏ từ túi quần và vặn trên đầu. Một tia sáng bắn ra khỏi đầu nó.

Hắn quay tia sáng ấy vào mặt hắn.

Ánh sáng khiến da hắn thành màu vàng. Nó cho thấy hai gò má nhô cao bên cạnh một sống mũi dài thon thả và một cái cằm vuông góc cạnh. Đôi môi hắn giãn ra thành một nụ cười, nhưng tôi có thể thấy là chúng khá đầy đặn, so với một người đàn ông. Cặp lông mày và lông mi của hắn nhạt màu vì ánh mặt trời.

Nhưng đó không phải là cái hắn đang cho tôi thấy.

Đôi mắt hắn, một chất lỏng màu hung đỏ trong sáng trước ánh đèn, tỏa sáng không có gì khác sự phản chiếu trong mắt con người. Hắn ta lia ánh sáng giữa hai mắt.

“Thấy chưa? Thấy chưa? Tôi cũng như cô thôi.”

“Để ta xem cổ mi.” Sự nghi ngờ lộ rõ trong giọng tôi. Tôi không để bản thân mình tin rằng chuyện này còn hơn một trò lừa đảo. Tôi không hiểu rõ ý đồ của màn kịch, nhưng tôi chắc chắn là có một màn kịch. Chẳng còn chút hi vọng nào nữa cả.

Môi hắn mím lại. “Chà… Cái đó sẽ không thực sự giúp ích gì nhiều. Chẳng phải mắt là đủ rồi sao? Cô biết tôi không phải là một trong số chúng.”

“Tại sao mi không cho ta xem cổ mi?”

“Bởi vì tôi có một vết sẹo ở đó,” hắn ta thừa nhận.

Tôi lại cố trườn ra khỏi hắn ta lần nữa, và bàn tay hắn nắm lấy vai tôi.

“Đó là khổ nhục kế,” hắn ta giải thích. “Tôi nghĩ tôi đã làm khá tốt, mặc dù nó đau như quỷ ấy. Tôi không có tất cả chỗ tóc đẹp đẽ đó để phủ lên cổ của tôi. Vết sẹo giúp tôi hòa vào đám đông.”

“Ra khỏi người tôi.”

Anh ta rụt rè, rồi đứng thẳng lên trong một cử động dễ dàng, không cần phải dùng tới bàn tay. Anh ta giơ một tay ra, lòng bàn tay hướng lên, cho tôi.

“Xin đừng chạy nữa. Và, ừm, tôi cũng mong cô đừng đá tôi lần nữa.” Tôi không di chuyển. Tôi biết hắn ta có thể bắt tôi nếu tôi cố chạy.

“Anh là ai?” Tôi thì thào.

Nụ cười của anh ta rộng ngoác. “Tên tôi là Jared Howe. Tôi chưa từng nói chuyện với một con người nào khác trong hơn hai năm qua, vì thế tôi chắc chắn là tôi có vẻ… hơi điên đối với cô. Làm ơn, tha thứ cho chuyện đó và dù thế nào cũng nói cho tôi biết tên cô.”

“Melanie,” tôi thì thầm.

“Melanie,” anh ta nhắc lại. “Tôi không thể nói cho cô biết tôi vui mừng thế nào được gặp cô.”

Tôi nắm chặt lấy cái túi của tôi, tiếp tục nhìn đăm đăm vào anh ta. Anh ta chầm chậm vươn tay xuống cho tôi.

Và tôi nắm lấy nó.

Tôi đã không nhận ra cho đến khi bàn tay tôi tự nguyện vòng quanh bàn tay anh ta rằng tôi đã tin anh ta.

“Giờ thì sao?” Tôi cảnh giác hỏi.

“À, chúng ta không thể ở đây lâu. Cô sẽ quay lại căn nhà cùng tôi chứ? Tôi để quên cái túi. Cô đã thắng tôi với cái tủ lạnh.”

Tôi lắc đầu.

Dường như anh ta nhận ra tôi mong manh ra sao, gần sụp đổ ra sao.

“Vậy thì, cô sẽ chờ tôi ở đây chứ?” anh ta hỏi bằng giọng nhẹ nhàng. “Tôi sẽ nhanh thôi. Để tôi lấy thêm cho chúng ta ít thức ăn nữa.”

“Chúng ta?”

“Cô có thực sự nghĩ tôi sẽ để cô biến mất không? Tôi sẽ đi theo cô cho dù cô có bảo tôi không được theo.”

Tôi không muốn biến mất khỏi anh ta.

“Tôi…” Làm sao mà tôi lại không tin tưởng một con người khác hoàn toàn được? Chúng tôi là gia đình – hai phần tử huynh đệ của một giống loài sắp tuyệt chủng. “Tôi không có thời gian. Tôi phải đi rất xa và… Jamie đang đợi.”

“Cô không ở một mình,” anh ta nhận ra. Biểu hiện của anh ta thể hiện sự không chắc chắn lần đầu tiên.

“Em trai tôi. Nó mới chín tuổi, và nó rất sợ hãi khi tôi phải đi xa. Tôi sẽ phải mất nửa buổi đêm mới trở về với nó được. Nó sẽ không biết liệu tôi đã bị bắt chưa. Nó đang rất đói.” Như thể để minh họa câu nói của tôi, dạ dày tôi cuộn lên thành tiếng.

Nụ cười của Jared trở lại, rạng rỡ hơn cả trước đó. “Có ích gì không nếu tôi cho cô đi nhờ?”

“Đi nhờ?” tôi lặp lại.

“Tôi thỏa thuận với cô thế này. Cô chờ ở đây trong khi tôi thu thập thêm thức ăn, và tôi sẽ đưa cô đến bất cứ nơi đâu cô muốn đi trong chiếc jeep của tôi. Nó nhanh hơn là chạy – nhanh hơn cả khi cô chạy.”

“Anh có ô tô ư?”

“Tất nhiên. Cô nghĩ tôi đi bộ đến đây chắc?”

Tôi nghĩ về sáu tiếng đồng hồ tôi đã cuốc bộ đến đây, và trán tôi nhăn nhó.

“Chúng ta sẽ quay lại với em trai cô nhanh thôi,” anh ta hứa. “Đừng rời khỏi đây đấy, okay?”

Tôi gật đầu.

“Và làm ơn, hãy ăn cái gì đi. Tôi không muốn dạ dày cô làm chúng ta bị lộ đâu.” Anh cười toe toét, và đôi mắt anh nhăn lại, những đường rãnh hiện lên phía góc mắt. Trái tim tôi đập một tiếng thịch mạnh, và tôi biết rằng tôi sẽ vẫn chờ ở đây cho dù anh phải đi suốt cả đêm.

Anh vẫn còn nắm tay tôi. Anh từ từ thả tay ra, nhưng mắt anh không rời mắt tôi. (cái này gọi là sét đánh, đúng kiểu Adam và Eva trong một tình huống sống chết – như sách J) Anh lùi lại một bước, rồi dừng lại.

“Làm ơn đừng đá tôi nhé,” anh nài xin, cúi xuống trước và tóm lấy cằm tôi. Anh hôn tôi lần nữa, và lần này tôi cảm nhận được nó. Đôi môi anh mềm mại hơn bàn tay anh, và nóng, thậm chí là trong một đêm sa mạc ấm áp. Một đàn bướm bay lượn loạn xạ trong dạ dày tôi và cướp mất hơi thở của tôi. Bàn tay tôi vươn ra cho anh một cách bản năng. Tôi chạm vào làn da ấm nóng ở má anh, chỗ tóc cứng trên cổ anh. Những móng tay tôi mò mẫm qua một đường da dày lên, một đường gồ lên ngay bên dưới làn tóc.

Tôi thét lên.

Tôi trở dậy mồ hôi nhễ nhại. Thậm chí cả trước khi tôi tỉnh táo hoàn toàn, những ngón tay tôi đã đặt lên gáy tôi, dò theo đường sẹo ngắn còn lại từ cuộc sát nhập. Tôi gần như không cảm thấy vết sẹo màu hồng nhạt dưới những ngón tay mình. Những loại thuốc mà Người hàn gắn đã dùng rất hiệu quả.

Vết sẹo liền da một cách khó nhọc của Jared đã không bao giờ thực sự hiệu quả.

Tôi bật ngọn đèn bên cạnh giường mình, chờ cho hơi thở chậm lại, những mạch máu căng đầy adrenaline từ giấc mơ có thật.

Một giấc mơ mới, nhưng về bản chất là quá giống với rất nhiều giấc mơ khác đã ám ảnh tôi trong suốt những tháng qua.

Không, không phải một giấc mơ. Chắc chắn là một kí ức. Tôi có thể cảm nhận được hơi nóng của làn môi Jared trên môi tôi. Bàn tay tôi vươn ra mà không cần tôi cho phép, tìm kiếm trên tấm ga giường nhàu nhĩ, tìm kiếm cái gì đó mà chúng không tìm thấy. Trái tim tôi đau nhói khi chúng phải từ bỏ, rơi trở lại xuống giường một cách ẻo lả và trống rỗng.

Tôi chớp đi những giọt nước mắt không mời trên mắt tôi. Tôi không biết tôi còn có thể chịu đựng bao lâu nữa. Làm sao một người có thể sống trên đời này, với cơ thể mà những kí ức không hề ở lại trong quá khứ như nó nên ở? Với những cảm xúc quá mạnh mẽ đến nỗi tôi không thể nói được tôi đã cảm thấy cái gì nữa?

Ngày mai tôi sẽ kiệt sức, nhưng tôi còn lâu mới thấy buồn ngủ nên tôi biết rằng sẽ còn nhiều giờ nữa trước khi tôi có thể thư giãn. Tôi cũng nên thực hiện nghĩa vụ của mình và làm chuyện này cho xong đi. Có lẽ nó sẽ giúp tôi đẩy trí óc mình ra khỏi những chuyện mà tôi không nên nghĩ tới.

Tôi lăn khỏi giường và lảo đảo tới bên chiếc máy tính của tôi trên cái bàn trống khác. Mất vài giây màn hình mới bật lên, và một vài giây nữa để mở chương trình thư điện tử của tôi lên. Không khó để tìm kiếm hòm thư của Người truy tìm; tôi chỉ có đúng bốn liên lạc: Người truy tìm, Người hàn gắn, ông chủ mới của tôi, và vợ ông ấy, Người khuyên giải của tôi.

Có một con người khác ở cùng với vật chủ của tôi, Melanie Stryder.

Tôi gõ, không buồn chào hỏi.

Tên cậu ta là Jamie Stryder; em trai cô ấy.

Trong một giây hoảng loạn, tôi tự hỏi đó có phải là dưới sự điều khiển của cô ấy không. Suốt thời gian này, tôi thậm chí chưa bao giờ đoán được sự tồn tại của cậu bé – không phải vì cậu bé không quan trọng với cô ấy, nhưng vì cô ấy đã bảo vệ cậu bé quá mãnh liệt hơn bất kì một bí mật nào mà tôi đã bóc tách được. Cô ấy có còn những bí mật nào to lớn, quan trọng như thế này không? Thiêng liêng đến mức mà cô ấy phải giữ chúng thậm chí khỏi những giấc mơ của tôi? Cô ấy mạnh đến thế ư? Những ngón tay tôi run rẩy khi tôi viết tiếp phần còn lại của thông tin.

Tôi nghĩ giờ cậu ta đã là một thiếu niên. Có lẽ khoảng mười ba tuổi. Họ đã sống trong một chỗ cắm trại tạm thời, và tôi tin rằng nó ở phía bắc của một thị trấn ở Cave Creek, Arizona. Mặc dù vậy, đó là vài năm trước rồi. Tuy nhiên, cô vẫn có thể so sánh một bản đồ với những đường kẻ mà tôi đã nhớ lại được trước đó. Như mọi khi, tôi sẽ kể cho cô biết nếu tôi biết thêm được bất kì điều gì.

Tôi gửi đi. Ngay khi nó đi, nỗi hoản loạn lại ào qua tôi.

Không phải là Jamie!

Giọng nói của cô ấy trong đầu tôi rõ ràng như chính tôi đang nói to lên vậy. Tôi rùng mình hoảng sợ.

Thậm chí cả khi tôi đấu tranh với nỗi sợ hãi của việc đang xảy ra, tôi vẫn bị tóm chặt lấy bởi nỗi khao khát điên rồ là gửi email lại cho Người truy tìm và xin lỗi vì đã gửi cho cô ta những giấc mơ điên khùng của tôi. Để bảo với cô ta rằng tôi đang nửa mơ nửa tỉnh và xin đừng chú ý gì tới thông tin ngớ ngẩn mà tôi đã gửi.

Nỗi khao khát đó không phải của tôi.

Tôi tắt máy vi tính.

Ta căm thù mi, giọng nói gầm ghè trong đầu tôi.

“Vậy thì có lẽ cô nên đi đi,” Tôi quát lại. Giọng nói của tôi, trả lời cô ta thành tiếng, khiến tôi rùng mình một lần nữa.

Cô ấy đã không nói chuyện lại với tôi kể từ những giây phút đầu tiên tôi tới đây. Chắc chắn là cô ấy đã mạnh hơn. Cũng giống như những giấc mơ.

Và cũng chắc chắn là, tôi sẽ phải đi gặp Người khuyên giải của tôi vào ngày mai. Những giọt nước mắt thất vọng và tủi nhục tràn lên mắt tôi trước ý nghĩ ấy.

Tôi trở lại giường, đặt một cái gối lên trên mặt, và cố không nghĩ gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play