Anh rời khỏi, và Corey đã không gặp lại anh cho đến Lễ tạ ơn sau đó. Cuối cùng khi anh đến nhà cô, Corey có cảm giác là cô không thể nào ở một mình cùng anh nếu cuộc sống của cô tùy thuộc vào đó, và cô tự nhủ là nếu nụ hôn đó không hề tác động đến anh, thì anh sẽ không tỏ ra quá đề phòng như vậy.
Diana có chiều hướng đồng ý với lý lẽ đó, và Corey lại thuyết phục được chị ấy giúp cho cô hoàn thành giấc mơ của cô, giấc mơ cô mà cô đã ấp ủ hàng mấy năm trời. Cô muốn nó trở thành sự thật một cách dữ dội, một cách trọn vẹn, mà cô không thể tin nổi số phận sẽ ngăn cản giấc mơ đó thành sự thật. Để hoàn thành mục tiêu của cô, cô cẩn thận đợi đến lúc Spence có vẻ hơi phân tâm và hơi buồn bã vào những phút cuối trong chuyến viếng thăm. Một khi cô chắc chắn là anh tất nhiên phải nhận thấy, Corey để anh lại một mình trong phòng khách với Diana, sau đó cô núp ở một chồ gần đó để theo dõi mọi chuyện. "Corey thật là đáng thương," Diana nói - như họ đã tập trước.
"Có chuyện gì vậy?" Spence vội hỏi, và tim của Diana bay bổng với vẻ lo lắng trong giọng nói của anh.
"Nó đã trông chờ buổi khiêu vũ đêm Nôen ở trường suốt cả học kỳ. Nó làm việc trong ủy ban trang trí và mọi thứ. Nó đã lo sửa soạn áo để mặc hết mấy tháng trời."
"Vấn đề là gì?"
"Vấn đề là Doug Johnson sẽ đưa nó đi - anh ta ở trong đội bóng của Baylor – nhưng sáng nay anh ta gọi điện thoại đến để nói với nó rằng gia đình của anh ta đã quyết định đi Bermuda vào Lễ giáng sinh, và họ thậm chí cũng không cân nhắc đến chuyện cho phép anh ta ở lại đây. Em cảm thấy thật tội nghiệp cho Corey."
"Dù sao thì tốt hơn hết là cô ấy không nên hẹn hò với một vận động viên. Em biết họ ra sao và họ nghĩ là họ có quyền với bất kỳ cô gái nào mà họ ban cho vinh dự có được một ít thời gian của họ."
"Anh cũng là một vận động viên đấy," Diana vừa nói vừa cười.
"Và đó là tại sao anh có ý kiến về những gì anh biết."
"Điểm chính là, nó không thể đi. Buổi khiêu vũ là một sự kiện trọng đại, đặc biệt là đối với các sinh viên sắp sửa tốt nghiệp."
"Tại sao cô ấy không yêu cầu người nào khác đưa cô ấy đi ?" anh đề nghị, nghe có vẻ như không hiểu tại sao Diana đang nói vấn đề này với anh.
"Corey có nhiều bạn bè, nhưng họ đều đã có bạn đi cùng rồi."
Đối với Corey nó có vẻ như nhiều tiếng đồng hồ trôi qua trước khi anh nói, "em đang đề nghị anh đưa cô ấy đi hả ?"
"Chuyện đó hoàn toàn tùy thuộc vào anh." Diana đứng dậy và đi ra khỏi phòng, và khi cô đi ngang qua Corey trong phòng ăn, họ ngấm ngầm trao đổi với nhau cái nhìn "Yay". Corey đi được nửa đường vào phòng khách trước khi cô nhớ lại là không nên có nụ cười trên mặt cô và thay nó bằng vẻ mặt thiểu não hơn, nhưng Spencer không chú ý ; anh đang mặc áo khoác để ra về.
"Mẹ anh sẽ về nhà vào Lễ giáng sinh," anh nói.
"Điều đó thật tuyệt."
"Anh đang mong được gặp lại bà ấy," anh thừa nhận, nhìn hơi bối rối bởi sự ủy mị của anh. "Điểm chính là," anh đột ngột nói tiếp, "anh đã không gặp bà trong ba năm. Diana giải thích rằng em không có bạn đi cùng vào buổi dạ vũ đêm Nô-en. Anh sẽ ở Houston, cho nên nếu em không phiền khi có một người lớn tuổi đưa em đến buổi khiêu vũ của em, và em không thể tìm được người nào khác, thì anh sẽ đưa em đi."
Corey cảm thấy choáng váng vì sự vui sướng và nhẹ nhõm, nhưng cô đủ khôn ngoan để kềm chế không để lộ ra và liều lĩnh làm cho anh thấy ngột ngạt. "Anh thật là tốt khi đưa ra lời đề nghị đó."
"Anh đang trên đường quay về Dallas. Em có thể nói cho anh biết khi anh về nhà vào tuần lễ Nô-en nếu em muốn anh đưa em đi."
"Ồ, em muốn," Corey vội nói. "Em có thể nói với anh ngay bây giờ. Buổi khiêu vũ là vào ngày hai mươi mốt. Anh có thể đến đón em vào lúc bảy giờ không ?"
"Được. Không thành vấn đề. Và nếu em nhận được lời đề nghị nào khá hơn, thì nói cho anh biết." Anh xoay lại ngay nấc thang trước nhà khi anh kéo dây kéo áo khoác của anh, và Corey liều lĩnh nói, với vẻ rất người lớn, "Anh là một người rất đáng yêu, Spence ."
Để trả lời, anh day day nhẹ cằm của cô như thể cô là một đứa bé sáu tuổi và rời khỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT