Phượng Dương vương triều

Trong ngự thư phòng, đương kim thánh thượng Thương Hạo Đế đang phê duyệt tấu chương.

Đột nhiên --------

"Vô dụng! Một đám các ngươi đều không biết điều gì cả!" Thương Hạo Đế mắng một tiếng, quăng bút, đem xấp tấu chương đang phê ném hết xuống đất.

"Hoàng thượng xin bớt giận, bảo trọng long thể!" Lý công công đứng một bên hầu hạ thấy vậy lập tức thấp giọng khuyên giải, vội tiến lên phía trước quỳ xuống nhặt tấu chương lên, nhìn lướt qua rất nhanh, không để lại dấu vết, trong lòng âm thầm thở dài. Quả nhiên là chuyện này. Thiên hạ ngày nay thái bình, vận mệnh quốc gia hưng thịnh, bách tính an cư lạc nghiệp, cũng chỉ có chuyện này có thể làm cho hoàng thượng giận dữ.

Hắn vội vàng đem tấu chương để lại trên bàn, nhanh nhẹn nhặt cây bút mà Thương Hạo Đế ném xuống đất, lau vết chu sa trên bàn, thu thập gọn gàng sạch sẽ, liền lui sang một bên.

Thương Hạo Đế liền thở dài, vươn tay lấy bản tấu khác, lát sau lại ném lên mặt bàn.

"An Thuận, ngươi nói đi, trẫm bây giờ nên làm gì với nha đầu kia đây?" Thương Hạo Đế rất bất đắc dĩ nói.

Thân là người bên cạnh hoàng thượng, hầu hạ chủ tử cũng đã hơn hai mươi năm. Lý An Thuận đương nhiên hiểu được "nha đầu kia" trong miệng hoàng thượng là chỉ người nào, đơn giản đó chính là người được hoàng thượng quan tâm cưng chiều nhất --- Thẩm Hinh công chúa

Nói đến Thẩm Hinh công chúa, đang ở tuổi thanh xuân, là công chúa nhỏ nhất của Thánh thượng. Hoàng thượng đã già, hoàng hậu bởi khó sinh mà mất cũng là mẫu hậu duy nhất của nàng, bởi vậy hoàng thượng vô cùng đau lòng và cực sủng ái công chúa nhỏ, muốn gì được nấy, những lời nói nặng đều không nỡ nói một câu, chứ đừng nói đến trách phạt

Hơn nữa, Thẩm Hinh công chúa bộ dáng xinh đẹp đáng yêu, hoạt bát dí dỏm, đôi mắt to trong sáng, đôi môi đỏ hồng luôn cong cong lên cười, làm cho người khác nhìn đều không khỏi cảm thấy tâm tình vui sướng, cũng khó trách hoàng thượng thương yêu như vậy, có thể nói là cả hoàng thất, công chúa là người được sủng ái nhất.

"Hoàng thượng là vì hôn sự của Thẩm Hinh công chúa mà phiền lòng sao?" Lý An Thuận hỏi.

"Đúng vậy. Hôn sự của nha đầu kia đúng là trở ngại, bất quá chuyện hôn sự là chắc chắn nhưng trẫm lo lắng là bởi chuyện khác kia!" Thương Hạo Đế nhịn không được thở dài một tiếng.

"Hoàng thượng xin chớ lo lắng, Thẩm Hinh công chúa xinh đẹp động lòng người, hoạt bát cởi mở lại được hoàng thượng sủng ái, có thể trở thành phò mã của Thẩm Hinh công chúa tu tám đời phúc khí cũng không đủ" Lý An Thuận kính cẩn nói.

"Tu tám đời phúc khí cũng không đủ?" Thương Hạo Đế nhíu mày, khóe môi cười cười "Chẳng trách muốn nha đầu kia thành hôn khó như vậy, muốn tìm một người đã tu đủ tám đời thật sự là khó như lên trời!".

Ách! Mồ hôi lạnh trên trán Lý An Thuận từng giọt nhỏ xuống.

"Hoàng thượng, năm nay công chúa vừa mới mười sáu, hôn sự hẳn là không cần quá lo lắng" Hắn kiên trì nói tiếp.

"An Thuận, người không cần an ủi trẫm nữa, có triều đại nào công chúa đến tuổi cập kê mà chưa lập gia thất? Nha đầu kia cũng đã mười sáu rồi, ngươi xem xem, trẫm vì nàng tuyển chọn không biết bao nhiêu người tài giỏi, vậy mà... Cái đồ không biết tốt xấu kia lại dám cả gan nghĩ hết lý do này lý do kia cự tuyệt!" Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến lại bực tức. Hắn không có lộ ra ý muốn tứ hôn của mình mà chỉ thoáng nhắc đến thôi, xem như hiểu được ý vậy mà những người kia đều từ chối.

Thật ảo não! Hắn yêu thương như vậy, sũng ái bảo bối như vậy, lại bởi vì một ít lời đồn đãi mà bị những vương công quý tộc, các hoàng tử nước láng giềng e sợ, chỉ sợ tránh không kịp. Hết lấn này tới lần khác, họ đều lấy lý do đầy đủ hợp lý, tìm không ra chỗ sơ hở.

Dựa vào hắn là vua một nước, thì có thể trực tiếp hạ chỉ tứ hôn, nhưng là hắn muốn công chúa bảo bối của hắn được vui vẻ hạnh phúc, một cuộc hôn nhân không tình nguyện, chọn người không thích hợp, chỉ biết giày vò bảo bối đáng yêu của hắn, không thể nào cho bảo bối của hắn được hạnh phúc.

Lý An Thuận không nói gì, loại sự tình này không phải chỉ dựa vào một nô tài như hắn có thể xen vào, hắn cũng biết vừa rồi nhìn thấy tấu "Từ hôn", nhất thời trong lòng ảo não mới nói lời oán trách.

Đối với những lần hoàng thượng có ý chọn phò mã vì Thẩm Hinh công chúa, hoàng thượng đều phiền muộn trong lòng, lại không thể thể hiện, dù sao cũng là người được hoàng thượng chọn lựa, người nào là không được tuyển chọn tốt nhất, hay là rường cột nước nhà đâu? Nhân tài khó kiếm, không thể sơ xuất, loại cảm xúc vừa yêu vừa hận, thật là rắc rồi!

"Trẫm thật không tin những lời đồn đãi lung tung này, Thẩm Hinh công chúa của trẫm tuyệt đối không phải loại người như vậy, nhưng có những lời đồn đại này, cũng là bởi hành vi của nha đầu kia bị người biết được, phải không?" Thương Hạo Đế thở dài.

Nghĩ đến những lời đồn đãi vô căn cứ này, hắn rất tức giận, hết lần này tới lần khác lời đồn đãi truyền đến truyền đi, khó tìm xuất xứ, trong cung, hắn có thể hạ lệnh ngăn chặn mọi người đàm luận, lần đầu liền nghiêm trị không tha, lần hai hạ xuống một bậc, trong cung đều không người nào dám đàm luận; nhưng ở ngoài cung, dù hắn có là người đứng đầu thiên hạ, cũng khó ngăn chặn được miệng lưỡi dân chúng!

"An Thuận, ngươi nói trẫm có phải là quá dung túng nàng?" Thương Hạo Đế trầm thấp nói.

Lý An Thuận nao nao, đây là lần đầu tiên hoàng thượng đưa ra nghi vấn như vậy, có thể thấy được rốt cục hoàng thượng cũng đã hiểu được sự nghiêm trọng của việc này, thực tế bọn họ nghe được những chuyện vô căn cứ, có thể thấy hoàng thượng biết được rất nhiều, cho nên hiểu được tình thế so với hoàng thượng biết đến càng nghiêm trọng, đương nhiên là có chút ít lời đồn đãi tuyệt đối không thể truyền đến tai hoàng thượng, nếu không hậu quả thật không tưởng tượng nổi

"Hoàng thượng, thứ cho nô tài cả gan, hoàng thượng quan tâm Thẩm Hinh công chúa như vậy, nô tài nghĩ hoàng thượng có thể chọn lựa người thích hợp để dạy bảo cho công chúa, như vậy công chúa sẽ có chuyện khác để làm, liền sẽ không lúc nào cũng có ý nghĩ xuất cung" Lý An Thuận thật cẩn thận đề nghị.

"Rất có lý, nha đầu kia nên hảo hảo dạy bảo, cho nàng tìm một chút chuyện để làm, vậy sẽ không có thời khắc nghĩ chuồn ra khỏi cung, cho dù ra cung cũng có người tin cậy để ý đến, như vậy những lời đồn đãi kia sẽ giảm đi chút ít. Có thể chọn ..." Thương Hạo Đế nhíu mày trầm ngâm, trong đầu hiện lên vài người, trong chốc lát lại bác bỏ, cuối cùng là không nỡ cho công chúa cưng bị ủy khuất... “Khó a!"

Đột nhiên, trong đầu hiện lên một bóng dáng rắn rỏi ngạo nghễ, Thương Hạo Đế lông mày chau lên, lại cúi đầu suy tư trong chốc lát sau ngẩng đầu mở miệng "An Thuận, ngươi cảm thấy tân khoa trạng nguyên năm nay như thế nào?"

"Hồi hoàng thượng, trạng nguyên năm nay đỗ cả hai khoa, nô tài cảm thấy người này văn võ đều giỏi, là người khiêm tốn lễ độ, biết tính toán cân nhắc, tính tình điềm tĩnh, năm nay hai mươi hai, tiền đồ vẫn đang rộng mở".

"Ừ..." Thương Hạo Đế đứng dậy, hai tay chắp phía sau, đi qua đi lại lo lắng.

Lý An Thuận cung kính cúi đầu đứng yên một bên.

Một hồi lâu, Thương Hạo Đế rốt cuộc đã có quyết định, hắn trở lại ngự án, ngồi xuống.

"An Thuận, trẫm muốn hạ chỉ".

Lý An Thuận lập tức đem thánh chỉ tới, vải lụa vàng bên ngoài thêu rồng vàng uốn lượn, kính cẩn trải trên ngự án.

Giây lát, chỉ thấy Thương Hạo Đế hạ bút viết -------

Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, phong tân khoa văn võ trạng nguyên Thịnh Vũ Hành chức Thái Phó của Thấm Hinh công chúa, giảng dạy lễ nghi, cũng ban thưởng ngọc bài Tường Long, có thể tự do ra vào hoàng cung, khâm thử.


"An Thuận, ngày mai lâm triều tuyên chỉ".

Nín cười, Lý An Thuận rất rõ tính toán của hoàng thượng, trực tiếp hạ thánh chỉ, không để cho tân khoa trạng nguyên có bất cứ cơ hội nào từ chối.

"Nô tài tuân chỉ".

Hi Phượng Cung, sáng sớm tinh mơ, lại náo nhiệt lạ thường.

"Ông trời của ta, công chúa, ngài ngài ngài... Đây là cách ăn mặc gì vậy" Ma ma nhìn bộ dáng Thẩm Hinh công chúa, lập tức thét mắng.

Tất cả cung nữ, hộ vệ, vừa nghe thấy tiếng kinh hô của ma ma, tất cả đều nhìn về phía thanh âm phát ra, cũng đều không hẹn mà cùng hít một hơi lạnh.

"Hắc hắc, ma ma, bộ xiêm y này đẹp chứ?". Tinh quái, Thẩm Hinh công chúa Phượng Phán Nguyệt cười ha ha, trên người "y phục bình thường" đứng trước mặt mọi người quay qua một vòng.

Đẹp? Đúng vậy, đẹp đến mức làm cho người ta suýt ngất đi, nghĩ đến là muốn té xỉu luôn!

"Công chúa, ngài tạm tha cho ta đi, mau mau đem bộ quần áo này... "y phục bình thường" đổi lại, nếu để cho người khác nhìn thấy thì phải làm sao đây? Đến lúc đó lỗ tai ngài muốn thanh tĩnh cũng không được."

"Hừ, ai để ý các nàng!" Phượng Phán Nguyệt nhăn nhăn cái mũi.

"Nếu để cho kẻ khác nhìn thấy, lời khó nghe sẽ nhiều lắm, công chúa bản thân ngài hẳn là vô cùng hiểu rõ mới đúng, đừng làm khó cho hoàng thượng." Ma ma nhìn xiêm y trên người Phượng Phán Nguyệt, lôi thôi và rườm rà, đường đường là một công chúa, có thể nào mặc loại xiêm y đầy những chỗ vá rách?".

"Yên tâm đi, phụ hoàng sẽ không sao, các nàng sớm đã có kinh nghiệm, ở trước mặt phụ hoàng bịa đặt chuyện không phải của ta, xui xẻo sẽ là chính các nàng" Phượng Phán Nguyệt không thèm để ý nói.

Dù sao bị các nàng nói cũng sẽ không bị mất khối thịt nào, huống chi lời nói vào tai phụ hoàng, phụ hoàng cũng sẽ ngăn lại, thậm chí điều tra rõ ràng, trừng trị nghiêm khắc, đương nhiên vài phi tần cũng bị hạ địa vị, vài huynh tỷ bị giáo huấn khiển trách trừng phạt, rốt cuộc không ai dám ở trước mặt nàng gây khó xử.

Nàng chắc chắn là công chúa được phụ hoàng sủng ái nhất, điều này làm cho những huynh tỷ kia của nàng, thậm chí hậu cung tần phi đều tức giận, tuy nhiên không dám bộc lộ ra, cũng có nhiều nịnh bợ, cũng có lời nói ganh tỵ, châm chọc khiêu khích, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe cũng không ít, những cái hư tình giả ý này nàng cũng lười đáp lại.

Cái gọi là chỗ cao thường hay lạnh, chỉ ý tứ này a! Cho dù nàng không điêu ngoa tùy hứng, kiêu căng vô lý, nhưng bởi vì độc chiếm thánh sủng, nàng ở trong cung rất cô độc.

Thật ra phụ hoàng mắt nhắm mắt mở dung túng cho qua, nàng mới có thể thường xuyên trốn ra ngoài cung.

'Ở ngoài cung... Rất vui." Nàng lầm bầm nói.

"Công chúa..." Ma ma thở dài nhìn nàng, bà biết rõ trong lòng công chúa khổ, có thể... Muốn nói khổ, trong hậu cung này có nữ nhân nào không khổ?

"Cần quý phi nương nương, Thục phi nương nương giá lâm!" Đột nhiên, bên ngoài cửa Hi Phượng Cung truyền đến tiếng nói lanh lảnh của thái giám.

"Công chúa!" Ma ma cả kinh, trong khoảng thời gian ngắn bất chấp tôn ti trật tự, lôi kéo công chúa bảo bối của bọn họ hướng phía trong tẩm cung chạy. "Mau mau nhanh, mau vào tẩm cung đem xiêm y thay đổi!"

"Hừm! Đây là chuyện gì xảy ra?" Một tiếng nói kiều mị truyền đến, lập tức đe dọa. "Đây là làm phản sao? Một tiện tỳ cũng dám đối xử vô lễ với công chúa như vậy, nếu bổn cung không tận mắt nhìn thấy, thật đúng là không thể tin được!"

Ma ma toàn thân cứng đờ, cảm thấy lời nói thanh tao này, hôm nay lại mang thêm phiền toái cho chủ tử.

"Nô tài (tỳ) tham kiến Cần quý phi nương nương, Thục phi nương nương, nương nương cát tường." Đám nô tài, nô tỳ Hi Phượng Cung quỳ xuống đất.

"Người đâu! Đem kẻ nô tài không có mắt, tôn ti chẳng phân biệt này xuống đánh chết cho bổn cung!" Cần quý phi ra lệnh một tiếng.

"Nô tài tuân mệnh." Đám thị vệ theo sau lĩnh mệnh, một loạt tiến lên, chuẩn bị đem bắt ma ma.

"Sao?" Phượng Phán Nguyệt lúc này lãnh đạm thản nhiên cất giọng, cái cằm hướng lên, toàn thân phát ra ngạo khí tôn quý "Tại Hi Phượng Cung lại dám vọng tưởng động đến người của bản công chúa, có phải không muốn sống?"

Bị ánh mắt lạnh lẽo kia liếc xéo, hai gã thị vệ run lên.

Thấy hai gã thị vệ dừng bước, Phượng Phán Nguyệt mới lạnh lùng khẽ nhếch khóe môi, hướng phía hai phi tử kia, chỉ thấy Cần quý phi nghiêm mặt, oán hận trừng mắt nàng, một bên Thục phi thì cúi đầu xuống, bộ dáng sợ hãi.

Phượng Phán Nguyệt đáy mắt hiện lên một chút cười lạnh, nếu thật là một người biết sợ thì sẽ không vào Hi Phượng cung nàng gây sự.

"Thấm Hinh công chúa, bổn cung đây cũng là thay ngươi bất bình!" Cần quý phi làm bộ dạng vui vẻ. "Bổn cung biết được công chúa thiên chân vô tà (ngây thơ), tâm địa thiện lương, nhưng nếu đem nô tỳ dung túng đến không biết tư cách, địa vị, được sủng mà kiêu, đối chủ tử bất kính, đây là lún sâu rồi, Bổn cung đều tận mắt nhìn thấy, nếu không nghiêm trị, làm gương cho kẻ khác noi theo, chẳng phải là nối giáo cho giặc? Ngày hôm nay tiện tỳ này bất kính với công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất, ngày khác chẳng phải muốn leo lên trên đầu hoàng thượng?"

"Đủ rồi, Cần quý phi nương nương." Phượng Phán Nguyệt cố ý biểu lộ ra một tia khinh thường nhìn nàng, lãnh đạm mở miệng "Không phải là muốn tìm bản công chúa sao? Liền trực tiếp tới đây, đừng bắt bẻ nữa, người không biết chuyện còn tưởng rằng Cần quý phi nương nương sợ bản công chúa, chỉ dám gây chuyện với đám nô tài, sẽ làm cho người khác xem thường"

"Ngươi!" Cần quý phi nghẹn họng không nói được. Lời nói ý tứ của nàng không phải là rõ ràng nói nàng sợ công chúa sao?

"Cần tỷ tỷ." Một bên Thục phi sợ hãi kéo kéo tay áo Cần quý phi, sau đó vẻ mặt ôn nhu vui vẻ nhìn về phía Phượng Phán Nguyệt. "Thấm hinh công chúa ngàn vạn đừng hiểu lầm, quý phi nương nương là thật tâm vì công chúa suy nghĩ, cái gọi là không phép tắc không thành quy củ được, nên tôn ti trật tự thật là quan trọng..."

"Quy củ? Tôn ti trật tự?" Phượng Phán Nguyệt nhẹ nhàng cười. "Cũng đúng, bản công chúa là nên cám ơn hai vị nương nương nhắc nhở, như vậy theo nhất phẩm quý phi nương nương, chính nhị phẩm Thục phi nương nương, lại vượt mặt bản công chúa, như vậy quy củ hai vị nương nương, nên làm như thế nào hẳn là không cần bản công chúa dạy bảo đi?"

Hai vị nương nương trên mặt thoáng chốc một hồi trắng, một hồi xanh, quả thực đặc sắc cực kỳ.

"Bản công chúa đang chờ hiểu quy củ hai vị nương nương." Phượng Phán Nguyệt không nhanh không chậm thúc giục.

"Tham kiến Thấm Hinh công chúa, công chúa vạn an." Hai vị nương nương cắn răng ngà, không cam lòng gập đầu gối, tiếp theo liền định đứng dậy.

"Bản công chúa kêu đứng lên sao?" Phượng Phán Nguyệt lạnh lùng nói.

Thân mình đang đứng dậy một nửa lại cứng đờ, buộc lòng phải tiếp tục quỳ xuống.

"Nô tài tham kiến công chúa, công chúa vạn an." Lại một tiếng vấn an theo phía cửa Hi Phượng cung truyền đến.

"Lý công công miễn lễ." Phượng Phán Nguyệt đưa mắt nhìn, thấy tổng quản nội thị bên cạnh phụ hoàng, mỉm cười.

"Tạ công chúa." Lý An Thuận đứng dậy, đối với hai vị nương nương quỳ trên mặt đất, cùng với trang phục khất cái trên người Thẩm Hinh công chúa, hết thảy làm như không thấy.

"Công công đến đây, có phải hay không phụ hoàng có gì phân phó?" Nàng cười hỏi.

"Hồi công chúa, nô tài truyền khẩu dụ hoàng thượng, tuyên Thấm Hinh công chúa đến ngự thư phòng yết kiến." Lý An thuận nói.

"Đa tạ Lý công công, đợi Thấm Hinh đổi trang liền lập tức tiến đến."

"Dạ, nô tài cáo lui."

"Quế ma ma, tiễn Lý công công." Phượng Phán Nguyệt đối ma ma y nguyên quỳ trên mặt đất nói.

"Vâng" Ma ma đứng dậy, tiễn Lý An Thuận rời đi.

"Ai nha! Hai vị nương nương còn đây a?" Nàng khẽ cười một tiếng. "Bản công chúa còn phải đi gặp phụ hoàng gấp, không có thời gian cùng hai vị nương nương học quy củ, hi vọng hai vị nương nương không nên trách tội, hôm nào đợi Thấm Hinh nhàn rỗi, lại cùng hai vị nương nương học quy củ."

Nhìn hai người bị chọc giận cơ hồ muốn ngất đi, Phượng Phán Nguyệt cười cười, rốt cục mới không kiên trì nói "Đứng dậy!"

Hai người đứng dậy, Cần quý phi tức giận đến muốn chửi ầm lên, lại bị Thục phi ngăn lại

"Cần tỷ tỷ." Một bên Thục phi sợ hãi cúi đầu, nhẹ nhàng kéo tay áo Cần quý phi rời đi, một bên lo lắng thấp giọng khuyên can, "Thấm Hinh công chúa là bảo bối trong long hoàng thượng, Cần tỷ tỷ dù ủy khuất thế nào cũng là nên nhịn một chút! Nếu không người chịu thiệt sẽ là tỷ tỷ, công chúa sớm muộn gì cũng được gả đi thôi."

"Hừ, vậy cũng phải chiêu tuyển phò mã mới được, cái loại công chúa làm bại boại thanh danh hoàng thất, căn bản không có nam nhân nguyện ý lấy về. Muội muội đã quên? Vài ngày trước hoàng thượng bất quá thăm dò một chút phủ viễn đại tướng quân, hỏi con thứ của tướng quân, kết quả ngày hôm sau phủ viễn đại tướng quân lập tức xin từ chối, ngay cả con thứ của đại tướng quân cũng còn không nguyện ý, nếu là bổn cung thì đã tự cảm thấy xấu hổ vô cùng, sớm kết thúc bản thân!"

"Hư, quý phi tỷ tỷ đừng nói lớn tiếng như vậy, tuy đó là sự thật nhưng..."

Thanh âm xa xa, Phượng Phán Nguyệt nghe không rõ ràng lắm, dù sao cũng biết đó chẳng phải lời hay ho gì, nàng sớm đã thành thói quen.

"Tất cả đứng lên đi, muốn đem chân quỳ cho đến phế đi sao?" Tào Liểu Y cùng các nô tài khác quỳ trên đất, nàng thở dài nói.

"Tạ công chúa."

"Công chúa." Quế ma ma đi về tới. "Nô tỳ giúp công chúa thay xiêm y! Hoàng thượng vẫn đang chờ."

Phượng Phán Nguyệt gật đầu, trở lại tẩm cung, có chút tiếc hận để Quế ma ma đem bộ trang phục khất cái đi thay.

Quên đi, khi nào có cơ hội mặc lại.

"May mắn nô tỳ vừa rồi đem công chúa ngăn lại, nếu không hoàng thượng tìm không ra công chúa làm sao bây giờ!" Quế ma ma một bên giúp công chúa mặc xiêm y, một bên lại nhịn không được nhắc đi nhắc lại.

"Dạ dạ dạ, vẫn là ma ma có tính toán trước, Nguyệt nhi bội phục." Phượng Phán Nguyệt hì hì cười.

Đổi xong xiêm y, lấy lược chải lại tóc, Phượng Phán Nguyệt cùng hai vị cung nữ đi tới trước ngự thư phòng, trong nội tâm có chút nghi hoặc, phụ hoàng tìm nàng là vì hôn sự của nàng sao?

Nghĩ đến lời nói vừa rồi của hai vị nương, hóa ra phủ viễn đại tướng quân cự tuyệt làm chủ cho con thứ của mình a!

Đây không phải người đầu tiên cự tuyệt, nàng tin tưởng đó cũng sẽ không phải người cuối cùng, lại có thể cười nhạo chuyện của nàng, những người kia cũng luôn trước mặt nàng làm biểu hiện cho nàng xem, duy có Lý An Thuận an ủi nàng, giống như lơ đãng hỏi lên, dù sao trăm sông đổ về một biển, mục đích đều là nhìn nàng bị chê cười.

Đến ngự thư phòng, Lý An Thuận đợi ở ngoài cửa.

"Công chúa, hoàng thượng đang chờ." Lý An Thuận nghiêng người cung kính.

"Tạ Lý công công." Lý công công đối phụ hoàng trung thành và tận tâm, nàng luôn tôn kính.

Bước vào ngự thư phòng, đầu tiên trông thấy phụ hoàng ngồi ở ngự án, trong miệng nói cái gì đó, nàng không có chuyên chú nhìn kỹ, cũng không chú ý người đứng bên cạnh phụ hoàng nói nói, nàng giơ lên khuôn mặt tươi cười, bước chân nhanh nhẹn chạy như bay đến bên người phụ hoàng.

"Phụ hoàng, Nguyệt Nhi đến đây, Nguyệt Nhi đã rất nhiều ngày không gặp phụ hoàng rồi, Nguyệt Nhi nhớ phụ hoàng quá!". Làm nũng tiến sát vào ngực Thiên Hạo Đế.

"Nguyệt Nhi, thật không có lễ nghi gì." Thương Hạo Đế cười khiển trách, nhưng lại không có một chút mùi vị trách cứ nào.

"Người ta là nhớ phụ hoàng thôi! Phụ hoàng không nhớ Nguyệt Nhi sao?" Phượng Phán Nguyệt cong đôi môi nhỏ, không chịu giương mắt lên nhìn phụ hoàng.

"Ha ha, phụ hoàng dĩ nhiên nhớ Nguyệt Nhi! Bất quá Nguyệt Nhi thật nghĩ đến phụ hoàng sao? Phụ hoàng xem... là có vẻ muốn ra cung chơi a!" Thương Hạo Đế trêu chọc.

"Nào có, Nguyệt Nhi đúng là muốn xuất cung chơi, nhưng là xuất cung đâu so được với phụ hoàng chứ? Nếu không lúc này Nguyệt Nhi làm sao có thể ở chỗ này." Phượng Phán Nguyệt cười hì hì đáp lại.

"Ý tứ chính là phụ hoàng nếu như chậm một bước, ngươi lại xuất cung đi, phải không?" Ôi nha đầu này!

"Hì hì, phụ hoàng anh minh." Nàng xinh đẹp le lưỡi.

"Ngươi đó! Thực không có biện pháp trị ngươi." Thương Hạo Đế lắc đầu, vỗ vỗ lưng ái nữ, hưởng thụ lấy một chút sự nũng nịu của ái nữ, trong chốc lát mới nhẹ nhàng buông nàng ra, giống như không nghĩ hỏi: "Vừa mới có người tìm ngươi sao?"

Nàng mỉm cười gật đầu, "Vâng, Cần quý phi nương nương cùng Thục phi nương nương."

"Tìm ngươi làm cái gì?" Thương Hạo Đế hỏi.

"Hai vị nương nương tìm nhi thần thảo luận quy củ, lo lắng nhi thần không hiểu lễ tiết, cậy được sủng mà kiêu, làm bại hoại thanh danh hoàng thất." Phượng Phán Nguyệt cười ngọt ngào đáp, như là không phát hiện phụ hoàng đáy mắt chớp động ánh sáng lạnh. "Cần quý phi nương nương nói, nếu là nhi thần... đã sớm xấu hổ đến không cón mặt mũi gặp ai, tự kết liễu đời mình, nhi thần nghĩ, Cần quý phi nương nương quan tâm nhi thần như vậy, thật sự là dụng tâm lương khổ, nhi thần vô cùng cảm động."

"Phải không?" Thương Hạo Đế cười, dấu ánh mắt lạnh lùng nơi đáy mắt, điểm điểm cái mũi ái nữ. "Ngươi đó! Tiểu yêu tinh. Được rồi, thật làm cho người khác chê cười, mau đứng lên, phụ hoàng muốn ngươi gặp một người."

"Ai vậy?" Phượng Phán Nguyệt nghi ngờ rời khỏi lồng ngực rộng lớn của phụ hoàng, đứng lên, nghiêng đầu quan sát, lúc này mới phát hiện có một nam tử vẫn cung kính đứng bên cạnh.

Nhìn hắn ngũ quan như ngọc, mặt mũi sáng sủa, khí chất tao nhã, dáng người cao lớn rắn rỏi, nhưng... Mặt không biểu tình, lãnh lãnh đạm đạm, làm cho nàng một loại cảm giác xa cách.

"Vũ Hành, đây là ái nữ của trẫm, Thấm Hinh công chúa." Thương Hạo Đế quay về phía Thịnh Vũ Hành nói, sau đó nhìn nữ nhi cười giới thiệu "Nguyệt Nhi, vị này chính là tân khoa văn võ trạng nguyên Thịnh Vũ Hành."

"Vi thần bái kiến công chúa" Thịnh Vũ Hành y lễ.

"Trạng nguyên miễn lễ" Phượng Phán Nguyệt gật đầu nói.

"Nguyệt Nhi, từ hôm nay trở đi, Vũ Hành sẽ là Thái Phó của ngươi." Thương Hạo Đế cười nhìn nữ nhi bảo bối đột nhiên mở to mắt.

Phượng Phán Nguyệt kinh ngạc, hai tròng mắt mở to hết cỡ. Phụ hoàng vừa mới nói cái gì? Cái gì Thái Phó? Nàng nhất định là nghe lầm, phụ hoàng không thể nói nam nhân này là Thái Phó của nàng!

"Nguyệt Nhi, ngẩn ngơ cái gì? Còn không mau qua hành lễ với Thịnh Thái Phó." Thương Hạo Đế hiền lành nhìn nữ nhi bảo bối.

Phượng Phán Nguyệt phục hồi tinh thần lại, xác định chính mình không có nghe sai.

"Phụ hoàng, Nguyệt Nhi căn bản không cần Thái Phó!" Con cháu hoàng gia bất luận nam nữ, năm tuổi vỡ lòng, cần phải được học tập, bởi Thái Phó thống nhất giảng bài, hoàng tử học tập đến trưởng thành xuất cung mở phủ mới, công chúa thì học tập lễ nghi phép tắc đến mười ba tuổi, đến nay ngoại trừ thái tử có Thái Phó bên ngoài, các công chúa hoàng tử khác cũng chưa bao giờ có Thái Phó chuyên nhiệm.

"Nguyệt Nhi, hôm qua lâm triều thì trẫm ở trước mặt văn võ bá quan hạ chỉ, quân vô hí ngôn, ba năm buông thả ngươi, nay nên kiềm chế tâm tính rồi, Thịnh Thái Phó là văn võ trạng nguyên năm nay, ngươi phải cùng hắn học tập cho tốt, sau này ít xuất cung một chút, biết không?" Thương Hạo Đế nghiêm túc nói.

Phượng Phán Nguyệt khẽ nhếch miệng nhỏ, vốn định tranh thủ làm tiếp, lại thấy được vẻ mặt nghiêm túc của phụ hoàng, không khỏi im lặng. Đây là lần đầu tiên phụ hoàng biểu lộ sắc mặt như vậy với nàng, nàng biết rõ phụ hoàng rất nghiêm túc, cũng hiểu rõ việc này đã không thể cứu vãn, đành phải tâm không cam lòng không nguyện gật đầu chấp nhận.

"Nhi thần đã biết." Lời nói của nàng, đứa bé ba tuổi cũng nghe được sự miễn cưỡng trong đó. Nàng tiến về phía trước một bước, đối mặt Thịnh Vũ Hành, hơi quỳ gối. "Thấm Hinh tham kiến Thịnh Thái Phó."

"Không dám, Thấm Hinh công chúa miễn lễ." Thịnh Vũ Hành hơi chắp tay, cũng khom người hành lễ.

"Nguyệt Nhi, ba ngày sau, ngươi mỗi ngày phải đều phải đến Mặc Hương Các học, một ngày hai canh giờ, Thịnh Thái Phó sẽ tự mình sắp xếp các bài giảng, phụ hoàng sẽ kiểm tra việp học tập của ngươi, đừng để cho phụ hoàng thất vọng." Thương Hạo Đế yêu thương sờ sờ đầu ái nữ.

"Nhi thần tuân chỉ." Phượng Phán Nguyệt cúi người hành lễ. "Không biết phụ hoàng còn có gì phân phó?"

Thương Hạo Đế trong lòng nao nao, nữ nhi ngoan ngoãn nghe lời như vậy lại có chút không quen, nhưng hắn lập tức bỏ qua loại cảm giác này, vì nữ nhi tương lai, nhất định phải vậy.

"Không còn gì nữa, ngươi trở về đi!"

"Dạ, nhi thần cáo lui." Phượng Phán Nguyệt hành lễ, trước khi rời đi còn liếc Thịnh Vũ Hành một cái, lại thấy hắn chỉ lặng đứng yên một bên, ngay cả nhìn mình cũng chẳng thèm, nàng mím môi, liền xoay người rời đi.

"Thịnh khanh, sau này công chúa liền giao cho ngươi." Thương Hạo Đế dặn dò.

"Vi thần nhất định mang hết tâm sức dạy bảo công chúa, quyết không phụ sự tin cậy của hoàng thượng." Thịnh Vũ Hành hạ mắt chắp tay vái chào, trên mặt không biểu lộ, có thể thấy trong mắt thoáng hiện lên chút hậm hực.

Đối với chức quan "Thái Phó" này, hắn bất mãn cực kỳ, hắn thân là văn võ trạng nguyên, cho dù không thể ở trong triều dốc lòng làm quan, ít nhất cũng có thể đến chiến trường bảo vệ biên cương, tuyệt đối không nghĩ tới lại chạy đến tận đây, trở thành Thái Phó của Thẩm Hinh công chúa, hắn cáu giận ở trong lòng.

Thực tế hôm qua sau khi hạ triều, hắn cùng hảo hữu gặp nhau, bạn hắn nói có thể hoàng thượng đang có ý định kén phò mã, còn trêu chọc hắn là cá chép hoá rồng!

Lời đồn đãi về Thấm Hinh công chúa không ít, mà xôn xao nhất là bản "danh sách" liên quan đến Thẩm Hinh công chúa, nghe nói bản "Danh sách" này ghi lại rất nhiều tên của nam nhân, đều là công chúa lén lút xuất cung, thành quả lưu tình khắp nơi.

Mặc dù lời đồn đãi không thể tin hoàn toàn, lời đồn có thể giả, nhưng cái gọi là không có lửa làm sao có khói, chí ít vương công quý tộc, hoàng tộc nước láng giềng lúc này thấy lời đồn đại có quan hệ tới Thấm Hinh công chúa, thà rằng tin là có, chứ không người nào dám lấy một vị công chúa như vậy.

Một nữ tử như vậy, cho dù có là công chúa cao quý, dù vinh hoa phú quý sau này, hết thảy quyền thế, hắn cũng xin miễn cho kẻ bất tài, tránh né chỉ e không kịp.

Nhưng mà hoàng thượng đương triều hạ chỉ, chính là không để cho hắn có cơ hội cự tuyệt, chẳng lẽ hắn còn có thể kháng chỉ hay sao?

Vì một nữ tử mà rước lấy họa sát thân, thật không đáng!

Dù sao hắn cũng đã sớm hạ quyết tâm, ngoại trừ "Công sự" bên ngoài, sẽ không cùng vị công chúa này có một chút liên quan nào!

Thịnh Vũ Hành rời khỏi ngự thư phòng, chuẩn bị xuất cung hồi phủ, nhưng tại ngự hoa viên trông thấy Thấm Hinh công chúa đứng ở phía trước cách đó không xa dưới bóng cây, mà hầu hạ công chúa là hai cung nữ lại đứng cách lui mấy trượng.

Hắn hơi nhíu mày, biết Thấm Hinh công chúa vừa thấy hắn, liền đứng thẳng người hướng hắn mà mỉm cười cúi chào, nói rõ là ở đây chờ hắn, thậm chí còn dặn mọi người lui ra hết.

Hắn rất muốn coi như không phát hiện theo đường vòng mà đi, từ ngự thư phòng đi ra khỏi cung duy chỉ có con đường nhỏ này, hắn tránh cũng không thể tránh, trong lòng càng khó chịu.

Đây là Thẩm Hinh công chúa đôc chiếm thánh sủng, đứng chờ người có mục đích gì?

Hắn cũng không quên vì nàng đối với mình đột nhiên lại thành một vị Thái Phó không cam tâm tình nguyện.

"Thần tham kiến công chúa." Thịnh Vũ Hành chắp tay hành lễ.

"Thái Phó không cần đa lễ." Phượng Phán Nguyệt nhận lễ, cũng y theo lễ nghi hướng Thái Phó hành lễ. "Thấm Hinh tham kiến Thịnh Thái Phó."

"Không dám." Thịnh Vũ Hành lạnh nhạt đáp lại, liền tính cáo từ, "Thần còn có chuyện quan trọng, xin được cáo lui trước."

"Thịnh Thái Phó xin dừng bước." Phượng Phán Nguyệt mở miệng giữ người ở lại.

"Không biết công chúa còn có gì phân phó?"

"Thịnh Thái Phó hẳn là biết được, các đời đến nay, công chúa đều học tập đến mười ba tuổi, Thịnh Thái Phó văn võ song toàn, tại triều đình có thể là một vị quan mang lại nhiều thành quả xán lạn, nay lại chịu thiệt trở thành quan Thái phó của bản công chúa, quả thật là không biết trọng nhân tài, cũng là tổn thất lớn cho triều đình, Thịnh Thái Phó sao không báo cáo phụ hoàng, thỉnh phụ hoàng sắp đặt một chức quan thích hợp, như vậy mới không mai một tài năng của Thịnh Thái Phó."

"Vậy công chúa cũng biết, từ xưa đến nay, kháng chỉ kết cục như thế nào?" Thịnh Vũ Hành mặt không chút thay đổi nói, lạnh lùng liếc nàng một cái. Nếu không phải thánh mệnh khó cãi, hắn cũng tuyệt đối không muốn tiếp tục làm chuyện vô ích này.

Phượng Phán Nguyệt miệng cứng lại, ánh mắt thái độ của hắn giống như nói cho nàng biết —— nàng cho là hắn nguyện ý sao? Hắn cũng là rất không cam nguyện.

"Phụ hoàng là một người sáng suốt, yêu mến người tài, hẳn sẽ không vì thế mà trách tội ngươi, bản công chúa tin tưởng ngươi nhất định có nhiều tham vọng, đương nhiên cũng không muốn phải chịu thiệt như vậy!"

"Thần nhận bổng lộc của vua, hết lòng trung thành, công chúa lại lén lút thuyết phục thần đi làm việc mất đầu, sao không tự xét lại hoàng thượng vì sao lại an bài công chúa như vậy?"

Phượng Phán Nguyệt nghe vậy, đứng ngây tại chỗ. Hiện tại nàng thực xác định rằng vị tân khoa trạng nguyên này, đối với việc đảm nhiệm chức Thái Phó là bất mãn vô cùng.

"Tự xét lại?" Nàng cau lại lông mày. "Bản công chúa không biết là mình làm cái gì mà cần tự xét lại, lời nói khi nãy của Thịnh Thái Phó là có ý gì?"

"Công chúa không xem lễ tiết ra gì, thường xuyên vụng trộm chuồn ra ngoài cung, không nói đến hành động cư xử sau khi xuất cung, chỉ riêng việc lén ra cung, các đời đến nay liệu có vị công chúa nào từng làm ra chuyện như vậy chưa?" Thịnh Vũ Hành nghiêm trang trình bày, những chịu đựng không cam lòng khiến hắn không hề khách khí, dù sao hắn cũng là Thái Phó của công chúa, dạy bảo công chúa là chuyện đương nhiên.

"Phụ hoàng còn không quan tâm, ngươi dựa vào cái gì quản ta!" Phượng Phán Nguyệt bất mãn phản bác.

"Hoàng thượng đã để ý, lệnh thần làm Thái Phó cho công chúa, không phải sao?" Thịnh Vũ Hành thoáng một tia trào phúng nói.

Phượng Phán Nguyệt hô hấp dừng lại, không cách nào phản bác.

"... Không phải là xuất cung chơi thôi sao! Có gì ngạc nhiên!" Nàng có chút không vui, không cho rằng mình có gì sai.

"Công chúa cho rằng chỉ là xuất cung chơi, lại không nghĩ tới hành vi của mình đã làm cho hoàng thất hổ thẹn sao?" Thịnh Vũ Hành lãnh đạm nhìn nàng.

"Cái gì?" Nàng sững sờ. Hắn cũng nói nàng làm cho hoàng thất hổ thẹn? Nàng rốt cuộc làm cái gì, vì cái gì mỗi người đều gán ghép tội danh này cho nàng? Cần quý phi nương nương nói như vậy, nàng coi như đối phương tìm nàng là muốn gây phiền phức nhục nhã nàng, đầu óc đối phương không được tốt, chỉ có thể dùng miệng lưỡi cực nhanh mà thôi, nhưng còn tên trạng nguyên này? Như thế nào làm khó dễ nàng?

"Sự tình đã đến nước không thể cứu vãn, cũng bởi hoàng thượng đối với công chúa hết mực sủng ái, vạn lần không có khă năng lựa chọn. Trước khi bắt đầu học, xin công chúa tự xem xét lại bản thân mình." Hắn vẻ mặt lạnh lùng xuống, hắn cung kính chắp tay "Thần cáo lui."

"Ngươi!" Phượng Phán Nguyệt tức giận nhìn hắn rời đi không quay đầu lại, bàn tay tinh tế trắng nõn để tại thắt lưng nắm chặt lại. Vì cái gì nàng phải nghe hắn chỉ trích? Nàng rốt cuộc làm cái gì khiến người người oán trách, hắn cũng như vậy trách cứ?

Không phải chỉ là xuất cung sao! Chỉ cần nàng mang theo hộ vệ, cung nữ bảo đảm an toàn của mình, phụ hoàng cũng mắt nhắm mắt mở với hành vi của nàng, nếu phụ hoàng không cố ý cho đi, dựa vào hoàng cung tầng tầng thủ vệ, nàng chẳng lẽ lại còn có thể phi thân sao?

Cho nên mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, thậm chí nghĩ không ra chuyện này rốt cuộc có tính nghiêm trọng gì, hắn cho rằng nàng "Làm cho hoàng thất hổ thẹn" đẩy tội danh nghiêm trọng như vậy cho nàng!

Nhất định là giận chó đánh mèo! Nàng cắn răng oán hận mà nghĩ.

Hắn không muốn làm Thái Phó của nàng, lại bị lệnh vua ngăn trở không thể trái lại mà không làm không được, cho nên giận lây sang nàng, đúng, nhất định là như vậy!

Thiệt thòi là hắn là văn võ trạng nguyên năm nay, bộ dáng lại tuấn tú lịch sự, không nghĩ tới lòng dạ quá nhỏ hẹp, như vây suy đoán sau này hắn có thể sẽ lợi dụng việc lên lớp mà bộc phát oán khí thực sự, hơn nữa việc dạy học phụ hoàng cho hắn toàn quyền làm chủ, xem ra tương lai nàng sẽ khó sống đây.

Đáng giận! Bản công chúa cũng không phải là dễ để cho người khác khi dễ!

Thịnh Vũ Hành, hãy đợi đấy! Nàng nắm tay, trong lòng thầm hô.

"Công chúa." Cung nữ đi đến trước mặt, thấp giọng gọi.

"Chuyện gì?" Phượng Phán Nguyệt khôi phục tinh thần.

"Công chúa, ngài không phải tính xuất cung sao?"

Phượng Phán Nguyệt khẽ giật mình. Đúng rồi! Tại phụ hoàng gọi nàng đến, nàng đang chuẩn bị xuất cung đi mà, kết quả lại vừa mới bị Thịnh Vũ Hành làm cho phát bực đến đều đã quên chuyện này!

"Chúng ta đi..." Lời nói dừng lại, lời nói vừa rồi của Thịnh Vũ Hành lại hiện lên trong đầu nàng, làm cho nàng có chút do dự.

Nàng mím môi, thôi, hai ngày nữa cũng được.

"Quên đi, quay về Hi Phượng Cung."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play