Sáng hôm sau, Dịp Như sau khi tỉnh lại trong nhà của Thẩm Đông Quân. Cô đưa mắt nhìn xung căn phòng xa lạ không chút quen thuộc. Sau đó đầu óc như có gì đó, như một thước phim kí ức ùa về

Dịp Như gãi gãi đầu của mình, cô vắt tay lên trán, nặn óc suy nghĩ. Đêm hôm qua, chính là sau khi cô rời khỏi từ quán ba, có người đã va vào người cô. Không, hình như là cô đã đụng trúng anh ta thì phải. Rồi tiếp theo sau đó, hình như có người đã ôm cô đi, một quãng đường rất dài. Còn có, hình như đêm qua cô còn nói mơ gì đó

Trong lúc Dịp Như đang cố nhớ lại, cánh cửa trong phòng được mở toang ra " rắc "

Một anh chàng mặc áo vet mà vàng nâu, mặc dù không giống soái ca ngôn tình. Tuy nhiên, vẫn rất ngầu và đẹp trai, vẫn có khí chất lịch lãm

" Anh... anh là " Dịp Như thẩn thờ xa lạ nhìn anh ta, ấp úng nói

" Cô còn hỏi tôi, hôm qua cô thân con gái một thân một mình ra đường đêm khuya, còn uống say như vậy. Tôi vô ý va vào cô, bất đắc dĩ đành đưa cô về nhà của tôi vậy " Thẩm Đông Quân bước đến gần phía cô, để lại vài câu nói đơn giản ngắn gọn. Sau đó lạnh lùng rời khỏi

Dịp Như chĩa môi, hai mắt bùng bừng nhìn theo bóng lưng anh ta. Dịp Như tức giận rời khỏi giường, vốn muốn lập tức rời khỏi nơi đây. Thế nhưng nghĩ lại, cô rõ ràng là nữ, vậy mà đêm hôm qua lại uất ức ở nhà của một người nam như.Ý nghĩ vừa lóe lên, Dịp Như liền điên rồ tùy hứng đập bể hết những thứ trang trí trong phòng " rầm, rầm, rầm "

Từ chiếc bình, đồng hòi báo thức, hay những vật khác tương tự vậy đều bị Dịp Như cho lên thiên đường hết. Quậy xong một trận hả hê như vậy, Dịp Như cũng thanh thản rời khỏi

Sau khi đi một hồi, cô mới chợt nhớ ra, cô còn chưa biết tên của anh ta. Vả lại, lỡ như chuyện thiêm kim tiểu thư Dịp thị ngủ một đêm ở nhà của người đàn ông khác. Như vậy báo chí sẽ làm ùm lên hết, đến lúc đó hậu quả không lường trước được

Dịp Như chán nản một hồi, sau đó liền nhớ ra Trịnh Quân mà. Cô nhất định phải tìm Trịnh Quân, đặc biệt là điều tra cái tên hôm qua rốt cuộc là ai. Cô khokng thể tin tưởng một tên xa lạ kia được. Lỡ như anh ta có mưu đồ bất chính, lợi dụng việc này có mưu đồ xấu đối với Dịp thị thì không hay

Dịp Như lấy trong túi áo ra một chiếc điện thoại thuộc hãng N.E, sau đó bấm vào danh bạ tìm số của Trịnh Quân rồi gọi cho anh ta

" A lo, Trịnh Quân, anh ở đâu vậy, anh ra gặp em một chút có được không " Dịp Như nói xong liền đưa mắt nhìn xung quanh. Phát hiện đối diện có một quán cafe liền nói tiếp " ở một quán cafe tên Tri Họa "

-------

" Em muốn anh điều tra chủ nhân của ngôi nhà đó hay sao " Trịnh Quân ngồi đối diện với Dịp Như. Anh ta tiếp nhận tấm giấy địa chỉ mà Dịp Như giao cho

Xoẹt qua một cái, đôi mắt của Trịnh Quân có chút khác thường khi nhận lấy tờ giấy đó. Dịp Như dường như phát hiện ra gì đó, cô ấp úng hỏi anh " Địa chỉ đó có vấn đề sao "

" Không, em muốn anh điều tra giúp em người ở đây là gì đúng không. Anh không cần điều tra cũng có thể nói cho em biết " Trịnh Quân lấy tờ giấy đặt lên bàn, đôi mắt đen láy vừa cười nhìn Dịp Như

" Muốn thì đi theo anh " Ttinhj Quân nói xong liền cười một cách tà mị. Sau đó đứng thẳng người dậy, liếc nhìn cô một cái sau đó theo hướng lối ra mà đi khỏi

" Nè nè Trịnh Quân, anh đi đâu dậy " Dịp Như há mồn nhìn theo anh, cuối cùng lấy tiền của mình ra trả. Sau đó liền nhanh như chớp đuổi theo Trịnh Quân

Đứng trước quán cafe? Dịp Như nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng của Trịnh Quân đâu

" Em muốn biết lắm sao " Trịnh Quân như bất thình lình, đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, vỗ nhẹ trên vai cô

" Anh muốn hù chết em sao " Dịp Như cười cười, khóe môi chu ra, đáng yêu nói

" Dịp Như, muốn anh nói cho em biết, được thôi, anh ta chính là Thẩm Đông Quân " Trịnh Đông Quân vừa nói xong liền khiến cho Dịp Như á khẩu. Thật không ngờ ngườu đó lại là Thẩm Đông Quân. Vậy mà cô lại đập bể nhiều thứ trong nhà anh ta như vậy. Có phải sau này anh ta thật muốn trả thù cô không

" Nè nè, em ngẩn ngơ gì vây " Trịnh Quân nhìn thấy bọi dạng thất thần của cô, vẫy tay trước mặt cô vài cái

" Dịp Như à, anh đã nói cho em rồi, vậy hôm nay em đi chơi một dòng Bắc Kinh với anh được không. Anh biết em thích đi bộ, nhưng phải có người cõng em. Vậy hôm nay anh cõng em đi dạo chơi khắp Bắc Kinh, được không " Trịnh Quân cốc nhẹ đầu cô một cái, khóe môi giản ra nở nụ cười ấm áp. Hai tay ôm lấy đầu của Dịp Như đặt vào lòng anh " Dịp Như, chúng ta biết lâu như vậy rồi, xưa nay anh luôn âm thầm bên cạnh em, bảo vệ chăm sóc em. Anh biết em thích Lục Thần Nguyên,nên trước giờ chưa từng thổ lộ với em. Nhưng bây giờ Vi Tiểu Giản đã quay lại rồi. Em có phải cũng nên buông tha cho Luc Thần Nguyên mà đón nhận anh không "

Dịp Như bất ngờ trong lòng của Trịnh Quân khiến cô như ngây ngốc cả lên. Trước giờ Trịnh Quân đều luôn thích cùng cô cãi nhau. Nhưng lúc nào cũng luôn bên cạnh âm thầm bảo vệ cô. Mỗi khi cô cần, chỉ cần ngước nhìn lên phía trước, người xuất hiện luôn luôn là Trịnh Quân. Anh như một thiên sứ, luôn bên cạnh che chở cho cô

Tuy nhiên, cái cảm giác cô đối với anh chính là một loại ỷ lại. Một tình bạn thân thiết, cứ không phải là tình yêu. Trước giờ, mỗi khi cô đau lòng vì Lục Thần Nguyên. Trịnh Quân sẽ đến an ủi, cõng cô đi dạo chơi. Còn có, dẫn cô đi dạo ven công viên, ăn thịt nướng bên lề đường. Nhưng mà trong tim cô, anh vốn không phải người mà cô thích

" Trịnh Quân à, em biết anh luôn tốt với em, trước giờ có chuyện gì em đều sẽ luôn ỷ lại vào anh. Em chính là luôn xem anh như một thiên thần bảo hộ em, xem anh như người bạn thân thiết giống như Tử Khiết vậy. Em thật sự không có chút cảm giác tình yêu với anh " Dịp Như ở trong lòng của Trịnh Quân, thủ thỉ nhỏ nhẹ thốt ra từng câu từng chữ. Mỗi lời nói của cô, đều như dao đâm, như vạn mũi tên, như vạn côn trùng đang dằn xé trái tim của Trịnh Quân. Anh biết, Dịp Như xưa nay luôn luôn xem anh là bạn tri kỉ, biết đó không phải tình yêu

Chính bởi vậy, xưa nay anh đều không dám thổ lộ, anh chính là sợ bị cô từ chối. Anh sợ, một khi anh nói ra tình cảm của mình. Thì đến cả dũng khi để tiếp tục yêu anh cũng không có. Khi Lục Thần Nguyên xuất hiện, anh đã nói sẽ mãi làm thiên thần bên cạnh bảo vệ, mãi là chỗ dựa, mãi là nơi mà cô có thể dựa vào. Cho đến lúc cô nói ra những lời kia, anh mới biết hóa ra dù không có Lục Thần Nguyên anh cũng không thể được co chấp nhận

" Không sao, Dịp Như anh khônh sao. Nếu anh không thể làm hoàng tử của em, anh cũng sẽ như trước đây bên cạnh bảo vệ em. Không để bất cứ ai bắt nạt em, chỉ cần là em thích. Nhất định phải nói với anh, dù sao trên trời anh cũng lấy xuống tặng em. Nếu em buồn, nhất định phải đến dụa vào bờ vai của anh khóc thật nhiều. Chỉ cần tốt cho em, anh có làm bất cứ điều gì cũng hối hận " Trịnh Quân nhìn thấy Dịp Như đang khóc. Bởi thế lấy tay gạt đi nước mắt cho cô. Cô chính là luôn mích ướt như vậy. Luôn luôn cần sợ bảo hộ của anh, anh cũng sẽ không ngần ngại làm người bảo vệ cho cô

" Trịnh Quân à, em đi trước đây " Dịp Như đẩy người Trịnh Quân ra, cố gắng gượng cười một cái sau đoa xoay người bước đi

Giữa dòng người đông đúc, Trịnh Quân luyến tiếc cười khổ nhìn theo bóng lưng của Dịp Như. Nhưng đến một lúc nào đó, cô đã hòa vào dòng người đông đúc ấy. Biến mất khỏi tầm mắt của anh

------

Bên trong biệt thự Lục thị, Kiều Tử Khiết lúc này vừa mới ăn cơm xong. Cô vốn định lên phòng nghỉ ngơi, thế nhưng nào ngờ. Vừa bước lên phòng đã thấy Lục Thần Hi nằm dài trên giường của cô

" Nè Lục Thần Hi, anh có thể thôi như thế được không hả " Kiều Tử Khiết chĩa môi, lớn tiếng quát vào mặt của Lục Thần Hi

" Kiều Tử Khiết, em xem có người vợ nào lại lạnh lừng với ông xã như vậy không " Lục Thần Hi đứng thẳng người dậy. Tiến lại gần sau đó áp sát vào người cô. Nói nhỏ nhẹ bên tai cô " Bây giờ tôi bận rồi, hi vọng cô sẽ nhớ tôi trong buổi tối ngày hôm nay. Bởi bây giờ tôi sẽ phải đến công ty " Lục Thần Hi nói xong liền cười một cách tà mị. Nụ cười của anh làm cho cũng không biết nên giải thích thế nào. Nhưng vẫn mặc kệ anh, cô ngồi vào bàn. Vẽ vài bản thảo về một số trang sức

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play