Ba ngày liền, tôi cứ mang bức thư đó trong túi, đợi dịp để đưa cho Catherine, tôi đã quyết định không trao nó khi có mặt cậu Edgar, vì tôi không biết nó sẽ tác động đến cô ra sao. Tôi biết Heathcliff ngày cũng như đêm, ẩn mình nhiều giờ liền trong khu vườn của ấp. Suốt trong thời gian ấy, tôi không hề ra khỏi nhà, vì tôi không muốn bị cậu ta dọa nạt.

Đến Chủ nhật, mọi người đều vắng nhà vì còn đi lễ nhà thờ, nhưng tôi ở lại để chăm nom Catherinẹ Một tên đầy tớ nam được để lại nhà để giúp đỡ tôi, nhưng tôi sai hắn ra ngoài, viện cớ là cô Linton muốn ăn cam và hắn phải sang Gimmerton mua cam về.

Catherine, trên người mặc một chiếc áo dài rộng lùng thùng, vai quàng một tấm khăn san nhẹ, ngồi bên khung cửa sổ để mở. Mặt cô trông xanh xao, đôi mắt không còn sáng long lanh mà đượm vẻ u buồn thờ thẫn. Đôi mắt dường như không nhìn vào những vật xung quanh, mà nhìn mãi tận đâu xa lắm, như thể hướng về một cái gì ngoài cõi dương thế này. Edgar đã để trước mặt cô một quyển sách, nhưng cô không hề sờ đến.

- Cô có thư đây, thưa cô Linton. - Tôi nói, tay giúi chiếc phong bì vào bàn tay cô đang đặt trên đầu gối. - Tôi bóc thư cho cô nhé?

- Vâng. - Catherine đáp, không hề nhìn đến chiếc phong bì. Tôi đã đặt lá thư vào tay cô, nhưng cô lại buông thõng tay xuống.

- Để tôi đọc cho cô nghe nhé, thưa cổ Thư cậu Heathcliff gửi đấy.

Nghe thấy thế Catherine giật mình. Cô nâng bức thư lên, có vẻ như đọc mấy dòng, nhưng chẳng hiểu được gì. Cô chỉ vào tên cậu ta trên tờ giấy rồi nhìn tôi vẻ nôn nóng, khắc khoải.

- Cậu ta muốn gặp cộ - Tôi nói khi thấy cô cần có người nào đó giải thích cô mới hiểu được. Ngay khi tôi nói câu ấy thì có tiếng chân vang lên ngoài hành lang. Lúc ấy Catherine ngồi rướn thẳng người lên và ngoái lại, háo hức nhìn đăm đăm về phía cánh cửa đang bật mở. Heathcliff sải bước đi vào, ôm ghì lấy Catherine trong vòng taỵ

Trong khoảng năm phút, cậu ta không nói cũng không buông lỏng vòng taỵ Suốt thời gian ấy, cậu ta hôn chắc hẳn còn nhiều hơn cả quãng đời đã sống, tôi dám chắc thế. Tôi thấy rõ là cậu ta đau lòng khi phải nhìn thẳng vào mặt cô vì ngay giây phút trông thấy cô, cậu ta đã hiểu ra rằng cô không bao giờ có thể bình phục được nữa.

- ôi! Catherine! ôi, lẽ sống của anh! Làm sao anh có thể chịu đựng được điều này? - Cậu ta thốt lên câu đầu tiên với một giọng không hề che giấu nỗi tuyệt vọng. Cậu ta đăm đăm nhìn cô, đôi mắt rực lên một nỗi đau mãnh liệt.

- Bây giờ thì sao đây? - Catherine nói, người ngả ra phía sau, mắt đáp lại ánh mắt của Heathcliff. - Anh và Edgar đã làm tan nát trái tim em, Heathcliff ạ, thế mà cả hai đều tìm đến em như thể các anh chính là những nạn nhân đáng thương lắm. Em sẽ không thương xót anh đâu. Anh đã giết em, vậy mà sao anh còn khỏe mạnh đến thế! Anh định sống bao nhiêu năm nữa sau khi em đã ra đỉ

Heathcliff vẫn quỳ một bên gối xuống để ôm cộ Cậu ta định đứng lên, nhưng cô túm lấy tóc kéo cậu ta xuống.

- Em ước gì có thể giữ được anh cho đến khi cả hai ta cùng chết. - Cô chua chát nói. - Em chẳng bận tâm anh phải đau khổ chịu đựng những gì. Tại sao anh lại không phải đau khổ cơ chứ? Chính em đây đang đau khổ kia mà! Liệu rồi đây anh có quên em không? Liệu anh có sung sướng không, khi mà em đã nằm trong lòng đất? Hai mươi năm nữa, liệu anh có nói: “Đây là mộ Catherine Earnshaw. Cách đây lâu lắm rồi, tôi đã yêu nàng và buồn rầu khi nàng qua đời. Nhưng tất cả những chuyện đó đã là dĩ vãng. Từ bấy đến nay, tôi đã yêu nhiều người khác và giờ đây, các con tôi thân thiết với tôi hơn chính nàng trước kia. Khi tôi chết, tôi sẽ không mừng vì sắp đến với nàng. Thay vào đó, tôi thấy tiếc là phải từ giã các con tôi”. Liệu đấy có phải là điều anh sẽ nói không, Heathcliff?

- Em có bị quỷ ám không mà lại đi nói với anh như vậy, khi em đang hấp hối? - Cậu ta hỏi, giọng hung hãn. - Em có biết là những lời ấy sẽ im đậm trong ký ức anh, ăn sâu, ăn sâu mãi sau khi em từ giã anh không? Em biết là em dối lòng khi nói là anh giết em, Catherine ạ. Em biết rằng chỉ khi nào anh quên đi sự tồn tại của chính mình thì anh mới quên được em. Em chưa thấy mãn nguyện là trong khi em được an nghỉ, thì anh sẽ phải quằn quại trong những nỗi thống khổ của địa ngục?

- Em sẽ chẳng thể nào an nghỉ được. - Catherine rên rỉ. Tim cô đập cuồng loạn trong cơn kích động này, và cô phải đợi mất vài phút mới lại nói tiếp được.

- Em đâu muốn anh phải đau đớn hơn em, - Catherine rên rỉ. - Em chỉ muốn chúng ta không bao giờ bị chia lỵ Nếu em có gây thêm đau đớn cho anh, thì xin anh tha thứ cho em. - Cô khẩn cầu.

Heathcliff lại ôm lấy cô lần nữa, rồi cuồng dại thốt lên:

- Giờ thì em đã dạy cho anh biết em đã tàn nhẫn đến thế nào, tàn nhẫn và giả trá. Tại sao em đã coi khinh anh? Tại sao em phản bội chính lòng mình, hở Catherinẻ Anh không có một lời nào an ủi em đâu. Em đáng phải chịu thế này. Em đã tự giết chết chính mình. Phải, em có thể hôn anh và khóc lóc, nhận được anh những nụ hôn và những giọt nước mắt. Chúng sẽ đày đọa em. Em nói em yêu anh. Thế thì em có quyền gì mà bỏ mặc anh? Em có quyền gì mà rời bỏ anh để đến với Edgar Linton? Trả lời anh xem nào!

- Thôi anh đừng nói nữa, đừng nói nữa! - Catherine thổn thức. - Nếu em đã làm điều lầm lỗi, thì em đang phải chết vì nó đây. Thế là đủ! Anh cũng đã bỏ mặc em, nhưng em sẽ không nhắc lại việc ấy với anh đâu. Em tha thứ cho anh. Xin anh cũng tha thứ cho em! - Thật khó mà tha thứ khi nhìn vào cặp mắt này, sờ vào đôi tay hao gầy này. - Heathcliff đáp. - Hôn anh nữa đi, và đừng để anh phải trông thấy đôi mắt em. Anh tha thứ những gì em đã gây nên cho anh. Anh yêu kẻ giết hại anh! Nhưng làm sao có thể yêu được kẻ giết hại em? Làm sao anh có thể kia chứ?

Lúc ấy, họ im lặng, giấu mặt vào nhau, nước mắt hòa vào nhau đầm đìa hai má. Xem ra, Heathcliff vẫn có thể khóc trong một dịp như thế này.

Tôi đâm bồn chồn vì lúc này đã gần hết buổi chiều và tôi trông thấy một đám người ở bên ngoài nhà thờ ở Gimmerton.

- Buổi lễ đã kết thúc. - Tôi báo tin. - Nửa tiếng nữa là cậu chủ tôi sẽ về đến đây.

Heathcliff lầm bầm một câu rủa. Catherine không hề cử động.

Chẳng bao lâu sau tôi thấy đám gia nhân đang quay về. Cậu Linton đi cách sau không xạ Cậu mở cổng vườn và chậm rãi cất bước trên lối đi dẫn lên nhà, tận hưởng không khí thanh bình của buổi chiều đẹp, khí trời êm dịu, như về mùa hè.

- Cậu ấy về kia rồi. - Tôi thốt lên. - Lạy Chúa, cậu xuống dưới nhà mau lên! Cậu sẽ không gặp ai trên cầu thang đâu. Đi nhanh lên và trốn trong lùm cây ấy, đợi cho đến khi cậu chủ vào hẳn nhà đã nhé!

- Anh phải đi thôi, Catherine! - Heathcliff nói. - Nhưng anh sẽ gặp lại em trước lúc em ngủ. Anh sẽ đứng cách cửa sổ phòng em không đến năm thước.

- Anh không được đi. - Cô đáp, dùng hết chút sức còn lại của mình giữ cậu ta lại.

- Anh phải đi, chỉ một tiếng thôi! - Cậu ta hết sức nài xin.

- Không được, một phút cũng không. - Cô đáp.

- Anh phải đi, Linton sẽ vày đây ngay bây giờ. - Cậu ta nói, giọng hốt hoảng.

Heathcliff cố đứng dậy, nhưng cô vừa bám vội lấy cậu, vừa thở hổn hển. Mặt cô lộ vẻ quyết tâm điên cuồng.

- Không! - Cô thét lên. - Đừng, đừng đi! Đây là lần cuối cùng! Edgar sẽ không hại chúng ta đâu. Heathcliff, em sẽ chết! Em sẽ chết mất!

- Giờ thì hắn đã đến đây rồi. Heathcliff kêu lên, người gieo phịch xuống ghế. - Suỵt, em yêu! Em im đi, Catherine! Anh sẽ ở lại. Thậm chí nếu hắn có bắn anh thì anh cũng sẽ chết với một lời ban phúc trên môi.

Cậu ta thôi không cố đứng dậy nữa. Tôi có thể nghe thấy tiếng chân cậu Linton đang lên cầu thang. Trán tôi toát mồ hôi lạnh, tôi sợ quá. Tôi kêu lên trong cơn kinh hãi, trong khi cậu Linton rảo bước nhanh hơn về phía phòng. Tôi để ý thấy hai cánh tay Catherine buông thõng và đầu cô gục xuống.

”Cô ấy đã ngất đi hay chết rồi cũng nên”. - Tôi nghĩ thầm trong bụng.

Cậu Edgar Linton đứng nơi ngưỡng cửa, rồi cậu lao đến chỗ vị khách không mời, mặt trắng bệch vì kinh ngạc và giận dữ. Tôi biết cậu định làm gì, nhưng Heathcliff đang chặn đứng mọi hành động bằng cách ấy thân hình bất động như chết của Catherine vào cánh tay cậu chủ.

- Hãy cứu lấy nàng trước đã, - Cậu ta thốt lên, - rồi hẵng nói với tôi sau.

Nói đoạn, cậu ta ra khỏi phòng.

Cậu Linton đến bên vợ. Cô dần dần tỉnh lại, cứ thở dài, rền rĩ và không nhận ra ai. Vì quá lo lắng cho cô, cậu Edgar quên khuấy mất người bạn đáng ghét của cộ Tôi thì không. Nắm lấy cơ hội sớm nhất, tôi đến van nài cậu ta đi khỏi đấy. Tôi tuyên bố là Catherine đã đỡ hơn nhiều và sáng hôm sau sẽ cho cậu ta biết tình trạng sức khỏe của cô ấy ra sao.

- Tôi sẽ không từ chối việc ra khỏi cửa ngôi nhà này. - Cậu ta đáp. - Nhưng tôi sẽ ở lại trong vườn. Và Ellen ạ, sáng mai chị nhớ giữ lời đấy. Tôi sẽ đợi dưới lùm cây thông rụng lá kia. Nếu chị không ra gặp tôi, tôi sẽ lại vào thăm nữa đấy, dù cho có ai ở trong ấy hay không.

Với lời đe dọa đó, cậu ta ra khỏi nhà, và bắt đầu một đêm thức trắng đợi trong vườn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play