Isabella kể lại cho tôi nghe những sự kiện đã xảy ra đêm hôm trước ở Đồi Gió Hú. ông Hindley và cô ngồi bên lò sưởi trong chính sảnh cho đến gần nửa đêm.
- Tôi đang đọc mấy quyển sách cũ, - cô kể, - trong khi đó Hindley ngồi im, không hề nhúc nhích hay thốt lên một lời nào suốt từ hai ba giờ trước đó. Không có một tiếng động nào, ngoài tiếng gió rền rĩ thỉnh thoảng làm lay động mấy cánh cửa sổ, và tiếng than nổ lách tách khe khẽ trong lò sưởi. Tất cả đều thật buồn, buồn đến ghê người, và vừa đọc, tôi vừa thở dài dường như mọi niềm vui đã biến mất khỏi thế gian này, không bao giờ lấy lại được nữa.
Cảnh tĩnh mịch ấy bị phá tan vì có tiếng Heathcliff đang từ ngoài mộ Catherine trở về. Hắn ta về sớm hơn thường lệ, vì cơn bão. Isabella tả lại cái cách Hindley ngước nhìn cô, nhìn về phía cửa, rồi quay sang nhìn cô lần nữa.
- Tôi sẽ để hắn đợi bên ngoài trong năm phút. - ông ta thốt lên. - Cô không phản đối chứ?
- Không, ông có thể giữ hắn ở lại bên ngoài suốt đêm, nếu ông muốn. - Isabella đáp. - Cứ vặn khóa và chặn then cửa lại.
Hindley nhanh chóng làm theo trước lúc Heathcliff kịp bước tới cửa, rồi ông ta bước lại, nhìn Isabella, tìm kiếm trong ánh mắt cô một sự đồng tình với mối căm thù đang cháy rực trong ánh mắt ông.
- Tôi và cô đều có món nợ lớn phải thanh toán với kẻ ở ngoài kia. - ông ta nói. - Nếu chúng ta không hèn nhát thì chúng ta có thể hợp tác với nhau để làm điều ấy. Cô có mềm yếu như ông anh của cô không đấy? Lẽ nào cô định chịu đựng hắn đến cùng mà không nghĩ đến chuyện trả thù?
- Tôi chán cảnh phải chịu đựng lắm rồi, - Isabella đáp, - và tôi sẽ rất sung sướng được trả thù. Nhưng sự phản bội và bạo lực lại là con dao hai lưỡi. Chúng sẽ gây thương tích cho những ai sử dụng chúng.
- Phản bội và bạo lực là công bằng khi đáp lại phản bội và bạo lực. - Hindley kêu lên. - Cô Heathcliff, tôi chỉ yêu cần cô ngồi im và đừng nói một lời nào hết. Cô cũng sẽ vui sướng không kém gì tôi khi được thấy sự kết liễu cuộc đời tên này. Hắn sẽ giết chết cô và làm tôi khuynh gia bại sản. trừ phi chúng ta ra tay làm một việc gì đó. Nghe xem hắn làm gì kìa! Hắn gõ cửa cứ như thể hắn đã là ông chủ rồi đấy. Cô cứ ngậm câm như hến trong ba phút và cô sẽ được trở thành một người phụ nữ tự dọ
ông ta lấy ra một khẩu súng và một con dao hai lưỡi.
- Tôi sẽ không ngậm câm như hến đâu. - Isabella thốt lên. - ông không được làm thế. Chỉ cần để cửa khóa như vậy thôi.
- Không, tôi đã quyết tâm làm điều này. - Hindley tuyệt vọng kêu lên. - Tôi sẽ đem lại điều tốt lành cho cô, và đem lại lẽ công bằng cho Hareton. Catherine giờ đã mất rồi, nên chẳng còn một ai trên đời này thương tiếc tôi hay xấu hổ vì tôi.
Không có lý gì lại đi cố tranh luận với ông ta, nên Isabella bèn chạy đến bên cửa sổ.
- Tốt hơn là ông nên tìm một nơi nào khác để nghỉ tạm đêm naỵ - Cô hét lớn. - ông Earnshaw sẽ bắn ông nếu ông bước chân vào nhà này.
Hindley tức tối nặng lời với Isabella, vì cô đã đánh động cho chồng cộ Cô trở lại ngồi bên lò sưởi, thầm nghĩ, thật là phúc cho cô biết bao nếu Hindley giết chết hắn tạ Một tiếng đập mạnh phía sau làm cô giật bắn người. Heathcliff đã giáng một cú đấm rất mạnh làm kính cửa sổ vỡ tan, rơi loảng xoảng xuống nền, nhưng mấy chấn song cửa quá sát nhau, nên hắn không leo vào được. Isabella mỉm cười vì thấy mình rất an toàn. Hắn ta đứng đấy nhìn vào trong, tóc và quần áo phủ tuyết trắng xóa, và hàm răng sắc nhọn ánh lên trắng nhởn trong đêm tối.
- Isabella, để cho tôi vào, nếu không tôi sẽ làm cho cô phải hối hận đấy! - Hắn dọa.
- Tôi không thể giết người được. - Isabella đáp. - ông Earnshaw đang đứng rình ông với một con dao và một khẩu súng đã nạp đạn sẵn đấy.
- Vậy thì để cho tôi vào lối cửa bếp. - Hắn gầm lên.
- Hindley sẽ tới đó trước tôi. - Isabella đáp. - Hóa ra tình yêu của ông cũng xoàng thật, không chịu nổi một trận mưa tuyết ư? Heathcliff, nếu tôi là ông, tôi sẽ đến nằm dài trên mộ cô ấy và chết như một con chó trung thành. Cõi trần giờ đây không còn đáng sống nữa, phải không nào? ông đã nói với tôi rằng Catherine là tất cả cuộc đời ông mà. Tôi không hình dung nổi giờ đây làm sao ông có thể tiếp tục sống được nữa.
Hindley lao đến bên cửa sổ và chìa khẩu súng ra trước.
- Nếu tôi có thể giơ tay ra ngoài, - ông ta thốt lên, - thì tôi có thể bắn được hắn!
Trước sự kinh hoàng của Isabella, Heathcliff lao người đến chộp lấy vũ khí của Hindley và giật nó ra khỏi tay ông tạ Khẩu súng cướp cò và con dao bật trở lại, cắm phập vào cổ tay Hindleỵ Heathcliff dùng sức kéo con dao ra, cứa rách toạc cả thịt trên cánh tay Hindley, rồi hắn đút con dao còn nhỏ máu vào trong túi.
Hắn dung một phiến đá lớn đập gãy mấy chấn song cửa sổ, rồi nhảy vào. Hindley đã ngã lăn ra, vết thương sâu hoắm cứa vào động mạch làm cho ông ta đau quá, ngất đi. Heathcliff hết đá lại giẫm lên người ông ta, đập đầu ông ta xuống sàn đá, một tay vẫn tóm lấy Isabella, để ngăn không cho cô đi gọi người đến cứu. Rốt cục, khi đã mệt thở không ra hơi, hắn dừng lại, kéo cái thân hình đã hoàn toàn bất động ấy đến một chiếc ghế. Hắn băng quấy quá vết thương lại một cách vô cùng thô bạo. Isabella, lúc này đã được tự do, bèn chạy đi đánh thức Joseph dậy. Lão ta vội vã lao xuống dưới nhà để gặp ông chủ.
Bấy giờ Hindley đã lại cử động được và hồi tỉnh. Heathcliff, biết là đối thủ của hắn không phát hiện ra mình bị đối xử ra sao trong lúc nằm bất tỉnh, nên hắn bảo ông quả là đồ ngốc mới đi say mèm không biết trời đất gì như vậy.
- Tôi sẽ không để bụng hành vi đe dọa khủng khiếp của ông lần này làm gì, - Heathcliff nói tiếp, - còn bây giờ tôi khuyên ông nên đi ngủ đi.
Đoạn, hắn ta rời khỏi phòng.
Chiều hôm sau, Hindley ngồi bên lò sưởi, người rất ốm yếu, trong khi ấy Heathcliff đứng cạnh chỗ ống khói, lặng im.
- ôi, chỉ cần tôi có đủ sức mạnh để giết chết hắn, thì tôi có xuống địa ngục cũng cam lòng. - Hindley vừa rên rỉ, vừa cố rời ghế đứng lên.
- Không, ông ta đã giết mất một người trong gia đình ông là đủ lắm rồi. - Isabella nói. - Ở ấp, mọi người đều biết rằng em gái ông giờ đây ắt hẳn vẫn còn sống, nếu như không có cái ông Heathcliff ấy. Nên ông thấy đấy, được ông ta căm ghét còn tốt hơn là được ông ta yêu mến. Khi tôi nghĩ lại chúng tôi đã từng hạnh phúc ra sao, Catherine đã từng hạnh phúc như thế nào trước ngày ông ta đến, tôi chỉ có thể nguyền rủa cái ngày ấy.
Heathcliff có vẻ thấy được sự thật của điều này, tuy không nhận ra là ai đang nói, vì nước mắt hắn lăn dài xuống má và nhỏ lã chã vào đống trọ Hắn trút những tiếng thở dài nghẹn ngào. Isabella chằm chằm nhìn hắn rồi khinh bỉ cười phá lên. Cặp mắt hắn long lên nhìn về phía cô:
- Đứng dậy và cút đi cho khuất mắt tạ - Kẻ đang thương khóc nói, giọng nghẹn lại vì tiếng nấc đến nỗi khó mà hiểu được hắn đang nói gì.
- Xin ông thứ lỗi, - Isabella đáp, - nhưng tôi cũng yêu quý Catherinẹ Giờ đây anh trai chị ấy cần được chăm sóc, và tôi sẽ vì chị ấy mà làm điều này. Bây giờ khi chị ấy đã qua đời, tôi có thể nhìn thấy được chị ấy qua Hindleỵ Đôi mắt Hindley giống hệt đôi mắt chị ấy, chỉ có điều là ông đã làm cho đôi mắt ấy đỏ bầm và thâm tím lại vì những đòn đánh và...
- Đứng dậy, đồ ngu ngốc khốn kiếp, nếu không ta giẫm chết bây giờ. - Hắn gào lên và tiến lại chỗ Isabella, khiến cô phải vội tránh đi.
- Nhưng, - Isabella nói tiếp trong khi chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn, - ví như Catherine có chịu hạ mình trở thành bà Heathcliff, thì ắt hẳn chị ấy cũng sớm đâm ra giống tôi thôi. Nhưng chị ấy sẽ chẳng âm thầm chịu đựng hành vi tồi bại của ông đâu. Chị ấy ắt sẽ bày tỏ thành lời nỗi căm thù và ghê tởm ông.
Lúc này, Isabella đã ra gần đến cửa. Heathcliff chộp lấy một con dao ăn để trên bàn và ném nó vào đầu cộ Lưỡi dao cứa trúng bên dưới tai. Cô liền im bặt và bỏ chạy. Cảnh cuối cùng cô trông thấy là hắn giận dữ lao tới, nhưng Hindley đã giữ hắn lại. Cả hai đều ngã lăn ra sàn, phía trước lò sưởi. Cô vừa chạy qua bếp, vừa gọi Joseph đến giúp sức cho chủ, rồi cảm thấy mình như là một linh hồn vừa thoát khỏi cảnh địa ngục, cô nhảy vọt ra ngoài và chạy như bay xuống con đường dốc. ánh đèn ở ấy chỉ đường cho cô, khi cô đã rời khỏi con đường và chạy thẳng ra vùng đồng hoang. Trên đường chạy, nhiều lần cô bị ngã lăn từ trên các bờ đất xuống và phải lội qua nhiều bãi lầy.
Sau khi kể hết cho tôi những sự kiện xảy ra ở Đồi Gió Hú, Isabella đứng dậy, trèo lên một chiếc ghế và hôn hai bức chân dung của Catherine và Edgar.
- Tôi thà phải sống suốt đời dưới địa ngục, - cô nói, - còn hơn là phải ở lại thêm một đêm nữa dưới mái nhà tại Đồi Gió Hú. Rồi cuốn quanh người một tấm khăn choàng rộng, cô đi xuống dưới nhà, ra chỗ cỗ xe ngựa. Cỗ xe đưa cô đi khuất, và cô không bao giờ trở lại thăm vùng này nữa.
Cô đến sống ở miền nam, gần Luân Đôn, và vài tháng sau, con trai cô chào đời. Cô viết thư báo rằng cô đã đặt tên cho nó là Linton, nhưng nó là một đứa bé ốm yếu, quặt quẹo.
Một hôm, cậu Heathcliff gặp tôi trong làng và hỏi tôi hiện thời cô đang sống ở đâu, nhưng tôi không chịu nói.
- Không thành vấn đề, - cậu ta đáp, - tôi sẽ tìm ra khi nào tôi muốn. Nhưng hãy bảo cô ta coi chừng, chớ có đến sống với ông anh Edgar của cô tạ Tôi sẽ không cho phép cô ta làm vậy đâu.
Qua dò hỏi đám gia nhân, cậu ta khám phá ra địa chỉ của cô ở và biết chuyện cô đã sinh con. Tuy nhiên, cậu ta không hề tìm gặp cô, vì, theo tôi nghĩ, cậu ta căm ghét không muốn trông thấy cộ Sau đấy, mỗi khi gặp tôi, cậu ta lại hỏi han về đứa bé. Khi nghe nói đến tên đứa bé, cậu ta cười nham hiểm.
- Cô ta muốn tôi căm ghét đứa bé, nên mới đặt cho nói cái tên đó, phải không nào? - Cậu ta hỏi.
- Tôi nghĩ cô ấy không muốn cậu hay biết gì về đứa bé cả. - Tôi đáp.
- Tôi sẽ có nó một khi tôi muốn. - cậu ta đáp. - Cô ta có thể tin như thế.
Sau đó ít lâu, có một bác sĩ cưỡi ngựa đến ấp Thrushcross, báo tin về một cái chết khác - cậu Hindley Earnshaw đã qua đời. Tin ấy làm tôi choáng váng, và tôi không thể không thắc mắc tự hỏi: không biết cậu ấy đã chết ra sao? Tôi quyết định sang thăm Đồi Gió Hú để giúp làm tròn những bổn phận cuối cùng đối với người quá cố, và để tìm hiểu những gì có thể biết chung quanh cái chết của cậu ấy.
Tôi nhắc cậu Linton nhớ rằng Hareton là cháu vợ của cậu, và do đó cậu nên đứng ra làm người giám hộ cho thằng bé, nhưng cậu chủ tôi đang chìm đắm trong nỗi đau buồn tột độ, không thể làm gì được. Cậu bảo tôi hãy nói chuyện với ông luật sư về tài sản của người anh vợ đã quá cố, nên tôi vào làng và đề nghị ông luật sư cùng đi với tôi đến Đồi. ông ta từ chối, cho rằng tốt nhất là đừng dây với Heathcliff.
- Hareton sẽ chẳng hơn gì một kẻ ăn mày đâu. - ông ta nói. - Bố nó chết trong tình trạng nợ nần và toàn bộ tài sản đã đem thế chấp cho Heathcliff. Cứ để cho Hareton, kẻ thừa kế đương nhiên, lớn lên ở Đồi. Nó có thể gọi được lòng trắc ẩn nơi Heathcliff, khiến ông ta đối xử khoang dung với nó.
Rốt cục tôi đã tới Đồi. Joseph, vốn đang đau buồn trước cái chết của cậu chủ, thấy tôi đến thì rất hài lòng. Còn Heathcliff thì lại nói rằng cậu ta không hiểu vì sao tôi lại đến, tuy vậy cậu ta không phản đối việc tôi ở lại đấy.
- ông ta mới ngốc nghếch làm sao. - Heathcliff nói. - Chiều hôm qua, tôi chỉ rời ông ta ra có mười phút, mà ông ta đã khóa hết các cửa trong nhà, nhốt tôi lại bên ngoài, rồi ngồi uống rượu suốt đêm cho đến chết. Sáng nay, chúng tôi phá cửa xông vào thì thấy ông ta nằm đấy. Tôi cho người đi gọi bác sĩ, nhưng khi ông ta đến thì Hindley đã chết.
Lão đầy tớ xác nhận điều ấy, nhưng lão thì thầm nói với tôi:
- Lẽ ra chính ông ta đi gọi bác sĩ kia mới phải, còn tôi phải ở lại chăm sóc cho cậu chủ. Khi tôi rời khỏi nhà thì cậu chưa chết, chưa, chưa hề chết tý nào.
Trong suốt thời gian sắp xếp chuẩn bị tang lễ, Heathcliff tỏ ra rất thờ ơ với mọi việc đang diễn ra xung quanh. Ngay trước lúc rời khỏi nhà để đi dự đám tang, cậu ta trông đầy vẻ đắc thắng. Cậu ta nhấc bé Hareton lên bàn.
- Này! Chú bé xinh xắn, bây giờ mày là của tao! - Cậu ta nói, giọng quyết liệt. - Để rồi xem cái cây này có lớn lên cong vẹo như cái cây kia không, một khi vẫn là ngọn gió ấy thổi xoắn lấy nó.
Hareton không hiểu gì về chuyện này, nó vuốt má Heathcliff và tỏ vẻ vui thích. Tôi biết được chính cái điều mà Heathcliff ngụ ý, nên tôi ngắt lời cậu ta:
- Thằng bé phải về với tôi bên ấp Thrushcross. Nó không thuộc về cậu chút nào cả.
- ông Linton bảo vậy ư? - Cậu ta gặng hỏi.
- Dĩ nhiên, cậu ta ra lệnh cho tôi mang nó về. - Tôi nói.
- Thôi, chúng ta sẽ không tranh cãi về chuyện này. - Gã vô lại ấp đáp. - Nhưng tôi cảm thấy dường như là tôi thích được nuôi đứa bé. Nói với ông chủ chị là nếu ông ta bắt đứa bé này, thì tôi sẽ phái người đến Luân Đôn bắt con trai tôi về.
Lời đe dọa này đủ để làm cho hai chúng tôi đều im lặng, và việc đưa Hareton đến Ấp không được nhắc đến nữa.
Vị khách ở Đồi Gió Hú giờ đây đã trở thành ông chủ. Cậu ta nắm toàn quyền sở hữu ngôi nhà, vì chứng minh được với ông luật sư là Hindley Earnshaw đã thế chấp từng miếng đất cho cậu ta để lấy tiền đánh bạc. Hareton, lẽ ra phải là giàu có, thì chẳng có gì cả. Thằng bé phải phụ thuộc hoàn toàn vào kẻ thù cũ của cha mình và lớn lên trong ngôi nhà của chính mình như một kẻ đi ở không công, không hề biết mình đã bị tiếm đoạt hết đất đai và tiền bạc như thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT