- Không có ở đây, em ấy cũng không xuất hiện ở đây!
Eri vừa kiểm tra phòng thí nghiệm hóa học ở trường, vừa thì thầm nho nhỏ chỉ đủ cho bản thân mình nghe thấy.
- Mình đã đi hết tất cả những nơi có khả năng nhất rồi. Rút cuộc thì em ấy đã đi đâu?
Mới sáng sớm của ngày tiếp theo ra mà Eri đã vội vội vàng vàng, đi hết chỗ này chỗ kia trong khuôn viên trường như thể đang muốn kiếm tìm một ai đó. Thôi… để trả lời luôn để nhiều người không cần phải thắc mắc, thật sự là Eri đang trên đường đi tìm Aries.
Sáng nay, cũng như mọi khi, học sinh đến trường theo đúng như nghĩa vụ của một đứa học trò, chỉ trừ một vài người đang mắc phải dịch cảm cúm do khí hậu thay đổi nên sỉ số hiện diện trong lớp không được đầy đủ. Nhóm bạn Chân Tổ và nhóm Kozue cũng đến lớp với tâm trạng không còn nặng nề như dạo trước. Nguyên nhân là vì có tên ngu ngốc đần độn nào đó vừa thoát khỏi cõi chết sau khi gặp được thiên sứ mặt sói trong mơ. Chỉ cần hắn đã chịu tỉnh lại thì xem như không còn bất kỳ gánh nặng nào đè trên vai nên trông Eri và Kozue… tốt hơn nhiều so với hôm qua.
Phải nói rằng đây là một buổi sáng vô cùng tuyệt đẹp, tràn trề niềm vui đến với nhiều người. Cho đến khi Eri phát hiện ra hôm nay, Aries cũng đến lớp thì nét biểu hiện trên gương mặt Eri cũng từ đó mà có chút thay đổi. Kể từ dạo Kazuma nhập viện, đã ba ngày nay Aries không hề đến lớp, nói đúng hơn là trốn học để không phải đối mặt với nhóm bạn đây mà. Đó là do Eri nghĩ như vậy, hoàn toàn chỉ là suy đoán. Chính vì không dám chắc chắn vào những gì mình suy luận nên Eri có dùng một phép thử. Eri nhớ ra mình còn giữ bức thư giấy Aries đã nhờ Tatsumaki chạy đến thị tộc Chân Tổ gửi cho mình… Eri còn giữ bức thư ấy nhưng không dám đưa cho người khác đọc. Vì nếu chẳng may người nhìn thấy nội dung ghi bên trong không phải một ai khác ngoài Hiyama thì… nhất định cậu ta sẽ biết được kẻ đứng sau mọi chuyện là ai và rồi… điều khủng khiếp nhất sẽ xảy đến một khi cơn giận dữ trong Hiyama lên đỉnh điểm. Chính vì vậy, Eri mới giấu bức thư này đi. Cho đến bây giờ, Eri sử dụng chính tấm thư giấy đó như vật dẫn… Nói đúng hơn thì thêm lần nữa, Eri nhờ cậy đến Spejas của Makoto – san… Chắc mọi người vẫn không quên Spejas của Makoto – san là “Location” ( Định vị), cho phép Makoto – san xác định tọa độ vị trí của một người thông qua vật gì đó thuộc quyền sở hữu của người đó. Liệu nó có phải là một tế đàn hay giống như những thầy tế thời Tây Âu cổ dùng ma pháp thuật… không một ai có thể rõ Makoto – san đã làm như thế nào, ngay chính người nhà thân thương nhất là Eri cũng không rõ. Makoto – san nhận lấy tấm thư, hứa rằng sẽ không mở ra đọc, rồi vào phòng riêng, đóng khóa cửa lại một cách im thin thít không chút tiếng động. Cửa thì trái khóa bên trong nên Eri không thể vào. Và dù Eri có cố gắng áp tai sát cửa để lắng nghe xem có chút âm thanh nào vọng ra hay không cũng vô ích. Cảm giác giống như bên trong căn phòng là một khoảng không vô định tựa vũ trụ vậy. “Im phăng phắc” và “lặn mất tăm”, đó là những từ ngữ mà Eri sử dụng để miêu tả bên trong căn phòng mỗi khi nhờ mẹ “Định Vị” vài lần.
Lần nào cũng vậy, lần nào cũng chỉ mất có vài phút sau thì Makoto – san bước ra khỏi căn phòng với thân hình ướt nhẹp như chuột lột. Không biết Makoto – san làm gì mà cứ như vừa đi ra từ bồn tắm nước nóng hay chí ít là vòi hoa sen trong nhà tắm. Cơ thể bà lúc nào cũng ướt nhẹp từ đầu đến chân. Makoto – san bước ra, trả lại cho Eri bức thư còn nguyên vẹn dù có ướt át đôi chút. Mặt sau của bức thư được Makoto – san viết thêm số địa chỉ nhà và nói rằng Eri phải tự thân vận động từ đây.
Cầm bức thư với số địa chỉ trong tay, một thân Eri đã bước chân ra khỏi lãnh phận của thị tộc Chân Tổ. Eri đi một mình không báo với nhóm bạn bởi vì đây là chuyện bí mật vô cùng hệ trọng. Nhưng khi tìm được nhà thì chẳng một ai ra đón dù Eri bấm chuông và chờ đợi không biết bao lâu. Eri có vận dụng sức mạnh của Chân Tổ, bật tường, nhảy lên ban công tầng hai, ráng nhìn vào bên trong nhưng xem ra… không có ai ở nhà hết. Aries không có nhà. Hoặc là Makoto – san đã nhầm lẫn nhưng từ trước đến nay, Makoto – san chưa bao giờ “định vị” sai trừ khi tín vật không phải của người cần tìm. Lúc trước, Eri cũng từng nhờ Makoto – san định vị giúp nơi ở của Kazuma qua cái điện cực hắn bỏ quên giữa trán Eri đấy thôi. Lý do thứ hai, có thể là Aries vừa ra khỏi nhà hoặc cũng có khả năng rằng con bé… đoán thể nào Eri cũng đến tìm mình nên đã nhanh chân cao chạy xa bay… Với trí thông minh của con bé thì khả năng đó cũng không hẳn ngoại lệ.
…….
Con bé không đến lớp kể từ dạo đó. Tìm đến nhà thì con bé lại trốn mất. Eri không có cơ hội để mặt đối mặt với Aries. Vậy mà ngày hôm nay, một buổi sáng bình thường bao ngày khác, Aries lại lững thững xuất hiện với chiếc túi đeo chéo vai, hai tay cho vào túi áo khoác bên ngoài, đầu đội chiếc nón hòng che đi mái tóc đỏ được cột thành đuôi gà trông vô cùng gọn gàng. Miệng Aries còn ngậm một thanh kẹo mút với hương vị mà con bé vốn dĩ rất thích… hình như là hương dâu, hoặc cũng có thể là hương việt quất và xá xị.
Con bé ung dung bước vào lớp, vẫy tay chào tất cả mọi người với gương mặt thân thiện, đúng chất của một đứa em gái tiểu học thích nũng nịu với đàn chị. Con bé… nghĩ rằng mọi chuyện không quan trọng đến độ có thể thản nhiên sống bình thường khi chỉ cần trưng nụ cười giả tạo kia thôi ư? Không… không phải là Aries cho rằng mọi thứ thật bình dị mà con bé chỉ đang cố bình thường hóa mọi chuyện bằng cách tỏ ra bất bình thường trong mắt Eri.
Nhìn chung, không có cách nào để gặp được con bé trừ khi con bé chịu xuất hiện. Và thật bất ngờ khi ngày hôm nay, Aries chịu đến lớp, ngoài dự tính của Eri. Nhưng ngay khi Eri muốn chạy lên bắt chuyện thì cũng là thời điểm tiếng chuông báo hiệu tiết một vang lên, buộc lòng Eri phải dời ý định đó cho đến giờ nghỉ trưa. Và khi giờ nghỉ đến, Aries lại biến mất nhanh chóng đến độ Eri mất dấu hoàn toàn con bé. Aries đang tính đến chuyện chạy trốn khỏi Eri đây mà. Với trí thông minh siêu việt, cộng thêm kỹ năng của một trinh sát thì điều đó thật chẳng quá khó khăn. Vì vậy, Eri phải mất thêm một khoảng thời gian để đi tìm Aries.
Cô bé tóc hồng tìm đến những nơi Aries thường hay lui tới thường xuyên. Eri không ngần ngại bộc phát khả năng vốn có của một Chân Tổ, bằng tốc độ siêu thanh hay nhảy cao nhảy xa để tìm kiếm cho nhanh. Nhưng thiết nghĩ một người không quen vận động như Eri thì cũng thật khó khăn cho chuyện đó.
Eri tìm hoài tìm mãi nhưng kết quả vẫn là con số không to tướng. Eri thoáng nghĩ đến chuyện nhiều khi Aries đã về nhà rồi cũng nên. Nếu thật sự là như vậy thì Eri cũng đành phải bó tay. Nhưng chẳng phải, sách vở, cặp táp của con bé vẫn còn ở lớp sao? Con bé không thuộc dạng ném hết sách vở ở trường và về nhà với hai bàn tay không đâu nhỉ. Thế nên Eri vẫn hy vọng rằng chỉ cần mình chịu khó đi tới đi lui một chút, là có thể gặp được Aries.
Bao giờ cũng thế, đối diện với một nhà khoa học cứ như đang chơi trò thử thách khả năng tư duy với họ vậy. Họ luôn thích những câu đố phức tạp buộc người khác phải vận toàn bộ chất xám để tìm ra đáp án. Nếu chịu đặt bản thân mình vào vị trí của Aries… rất có thể, con bé cũng đang đánh đố mình xem sao. Khi nhắc đến một nhà khoa học, tức là ta đang nhắc đến hình ảnh một con người mặc áo blouse trắng, tự nhốt mình bên trong một căn phong và vò đầu bức trán với những học thuyết, nghiên cứu của mình. Lý do họ hay tự nhốt mình trong phòng là vì không gian yên tĩnh, không bị người khác làm phiền. Họ cần ưu tiên để tập trung cho công việc. Vậy thì… rất có thể, con bé cũng đang ở một nơi nào đó yên tĩnh, không có người qua lại để tịnh tâm suy nghĩ. Chính vì thế, Eri bắt đầu khoanh tròn những khu vực được cho là yên tĩnh nhất, ít người qua lại nhất, và cuối cùng… Eri đã tìm được nơi cực kỳ phù hợp.
Suy luận lần này của cô bé đã không khiến Eri phải thất vọng. Khi Eri chạy đến khu vườn hoa sau dãy phòng học, thì cũng là lúc Eri trông thấy cô gái bé nhỏ trong bộ trang phục nữ sinh màu nâu đất, chiếc áo khoác xanh dương nhạt với hình con thỏ bunny sau lưng, và mái tóc màu đỏ hung được cột thành đuôi gà đang đứng trầm mình trong làn gió thoang thoảng của thiên nhiên trước những cánh hoa khoe sắc.
Từ trước đến nay, Eri luôn ngưỡng mộ các nhà khoa học. Eri thần tượng họ và khâm phục khả năng tư duy của họ khi mang đến rất nhiều sự thay đổi cho xã hội loài người. Và nếu như có một ngày, Eri có thể được gặp họ ngoài đời thì đó ắt hẳn là một sự may mắn dành cho Eri. Bây giờ cúng thế, khi biết mình đối mặt với Aries, cái cảm giác thấp thỏm hồi hộp không hề biến mất. Vì Eri biết rằng mình đang có cơ hội được trò chuyện với môt nhà khoa học xuất chúng.
Eri lấy hết can đảm để tiến gần đến chỗ Aries. Hiện tại, con bé đang đứng quay lưng về phía mình nên rất có thể vẫn chưa biết rằng đang có người sắp đến gần con bé. Nhưng đáng tiếc rằng Eri lại không biết chuyện Aries đã từng có thời gian học tập và được đào tạo một khóa nghiệp vụ trong quân đội. Cần gì có con mắt thứ ba đằng sau gáy, chỉ cần một chuyển động nhẹ dưới những cánh hoa, Aries có thể biết được thứ gì đang ở ngay sau lưng mình.
- Có lẽ, lời đầu tiên em phải gửi lời chúc mừng Hoshimiya – senpai vì đã tìm thấy em khi phải chạy lòng và lòng vòng khắp trường chứ nhỉ. Nhưng kể ra cũng thật ngạc nhiên khi chị có thể tìm ra em trong thời gian ngắn nhất đó chứ. Em đã chơi rất nhiều lần trò trốn tìm và chị là người đầu tiên kết thúc trò chơi trong thời gian sớm nhất từ trước đến nay. Một lần nữa, cho em được gửi lời chúc mừng nhé!
- Aries – chan!
Eri có chút giật mình khi con bé cất tiếng nói. Quả nhiên, Aries đã đoán thể nào Eri cũng sẽ chạy đi tìm mình nên nó đã cố tình tạo ra trò trốn tìm này để đưa mình vào tròng. Sau cùng thì mọi thứ, cũng đều nằm trong toan tính cực kỳ đáng sợ của con bé.
- Thật ra, em cũng khá ngạc nhiên khi Hoshimiya – senpai lại đoán được em đang ở ngay vườn hoa này. Chị có thể cho em biết tại sao chị lại nghĩ em đang ở đây được không?
- Vì chị đã thử đặt bản thân mình vào vị trí của Aries – chan. Chị đã thử hình dung, thử suy nghĩ dựa trên trí tưởng tượng của một nhà khoa học. Và rồi chị đã hiểu được suy nghĩ của Aries – chan như thế nào!
- Hiểu được suy nghĩ của em à… nghe thật tráng lệ. Kể cả khi đó chỉ là một lời nói dối nhưng dù sao, em cũng rất vui!
- Đó không phải là lời nói dối. Chị không hề dối gạt Aries – chan. Chị thật sự… thấu hiểu Aries – chan…
- Chị thật sự thấu hiểu em ư? Nếu chị hiểu em nhiều như chị nghĩ thì liệu chị có lý giải được lý do vì sao, em lại viết bức thư đó và nhờ Tatsumaki gửi đến cho chị không, Hoshimiya – senpai?
Eri buộc phải khựng lai trong phút chốc. Cứ cho rằng Eri muốn đặt bản thân vào Aries để có thể thấu hiểu con bé hơn nhưng dù sao thì con bé cũng là một nhà khoa học, cũng hơn hẳn Eri một cái đầu. Có những điều Eri có thể hiểu và cũng có những thứ Eri không tài nào lý giải được trừ khi con bé chịu tiết lộ thẳng thừng.
…………
Bỗng dưng, có âm thanh kỳ lạ nào đó cất lên từ trong túi áo khoác Aries. Nói là kỳ lạ cũng không hẳn, đấy chỉ đơn thuần là nhạc chuông chờ điện thoại thông báo có cuộc gọi đến thôi. Chẳng qua do Eri không thường xuyên nghe những dòng nhạc trẻ nên không biết bài hát đó tên gì.
- Vừa hay vừa đúng lúc. Lũ này chết chắc linh lắm đây!
Sẽ không bao giờ tồn tại cái gọi là vừa “đúng lúc” trong từ điển của một nhà khoa học. Chắc chắn, cuộc gọi đến đó cũng nằm trong tính toán của con bé. Nếu không dự đoán được sẽ có người gọi đến số máy điện thoại này trong thời gian nào thì Aries đâu cần phải chơi trò “trốn tìm” với Eri để rồi mọi thứ đến thật quá trùng hợp… trùng hợp một cách đầy kỳ lạ.
Rõ ràng con bé đã tính tất cả. Con bé còn cố tình mở loa ngoài chiếc điện thoại di động trên tay với mức âm lượng lớn, cốt để Eri có thể nghe thấy rõ ràng.
- Vâng vâng, Aries Hermandez xin nghe!
- Ms. Hermandez, xin thứ lỗi vì đã làm phiền cô trong khoảng thời gian này. Nhưng chúng tôi buộc lòng phải gọi điện để báo cho cô biết rằng cô đã trễ hạn nộp báo cáo Chân Tổ tiếp theo cho chúng tôi theo đúng như giao kèo. Cô có lời nào để giải thích cho hành động chậm trễ này không?
Gì thế này? Cái gì thế này? Giọng nói của một người đàn ông cất lên từ trong chiếc điện thoại đó vô cùng đáng sợ. Không chỉ ngữ điệu giọng nói mà ngay cả nội dung mà người đó đang thảo luận cũng khiến cho Eri phải ngập ngừng trong hoang mang tột độ. Ông ta đang nói gì thế? Báo cáo về Chân Tổ ư? Ông ta đang muốn ám chỉ lấy điều gì… Cả Aries nữa… tại sao trông mặt con bé rất thản nhiên, như thể không có gì phải quá ngạc nhiên về vấn đề đó.
- Oh, my bad, lỗi của tôi. Do hiện giờ tôi đang vướng chút chuyện gia đình nên tiến độ có chút chậm trễ. Tôi biết lấy lý do như thế giống như đang trốn chạy nhưng xin các vị yên tâm, tôi không có chạy trốn như Kazuma – senpai đâu!
Một chút ngập ngừng… một chút e dè cũng không có. Dường như, con bé đã, đang và luôn khao khát điều này từ lâu. Aries cất lên những lời nói mang đầy sự sợ hãi với vẻ mặt lạnh lùng đến độ tàn nhẫn. Vẻ mặt lạnh nhạt khác hẳn một trời một vực so với khuôn mẫu đóng băng của Kazuma. Một cái nhìn tựa ngàn dao đâm thẳng vào Eri. Một sự khủng khiếp nhất đến từ cái tia nhìn sắc lạnh không chút khoan dung nhân nhượng.
- Hm… Thế nào cũng được. Chúng tôi chỉ muốn nhắc nhở Ms. Hermandez như thế. Vì tương lai của xã hội loài người. Vì sự tồn vong của cả nhân loại, thứ Vaccine đó nhất định phải được hoàn thành. Chỉ khi rễ không còn, thì dịch bệnh mới kết thúc. Xin đừng quên điều đó, Ms, Hermandez!
Đó là những lời sau cùng trước khi đường dây kết nối bên kia bị ngắt đi hoàn toàn. Aries ung dung cho hai tay vào túi áo. Con bé lấy trong túi áo ra một viên kẹo ngọt, vừa lột vỏ vừa nói một giọng điệu hết sức thản nhiên.
- Như những gì chị vừa nghe thấy, Hoshimiya – senpai. Dã tâm của con người… hay nói đúng hơn là lòng tham của con người giống như hố đen vũ trụ vậy. Sâu thẳm, sâu hút, không hề có điểm dừng. Con người… luôn cố gắng tìm mọi cách để đạt được thứ mình mong muốn. Chị có hiểu điều này nghĩa là gì không? Sẽ không bao giờ tồn tại cái gọi là sự hòa hợp giữa hai bên. Con người và Vampire… không thể chung sống hòa thuận với nhau dưới một bầu trời khi sự ghen ghét, đố kỵ và lòng tham là dai dẳng!
Đó không phải là cách suy nghĩ cũng như lời nói nên được cất lên từ một đứa trẻ. Thông minh, thiên tài, học sâu hiểu rộng, những cụm từ ấy dùng để miêu tả hai nhân vật: một là Kazuma, và hai chính là Aries. Nhưng sao cảm giác như cái học rộng của con bé là một kho tàng học thức được đúc kết từng phần một trong cõi u mê trong những vết nhơ từ mặt trái của cuộc sống. Một linh hồn ngây thơ trong sáng… không… nó vốn dĩ đã bị bùn đen vấy bẩn ngay khi Aries nhìn Eri với ánh mắt như thế.
Tuy Eri có tuổi thọ dài hơn. Tuy Eri lớn hơn nhưng Eri lại phải chịu sức ép và nỗi căng thẳng do bầu không khí nghẹt thở này tạo ra. Đối mặt với Aries… Eri đã nghĩ như thế nào khi đưa ra quyết định này? Đối mặt với Aries, giống như đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất trong trái tim Eri. Và nỗi sợ đó là gì thì chỉ mình Eri mới rõ. Chạy trốn, chui vào căn phòng của riêng mình, đóng sập cửa lại, leo lên giường, kéo chăn trùm hết qua đầu và run rẩy trong sợ hãi, hay chạy đến bên Hiyama, nấp sau lưng cậu ấy đợi chờ cho nỗi lo lắng biến mất… Nếu là Eri của những năm trước, thì chắc chắn cô bé sẽ làm như vậy. Giờ đây, vì nhiều thứ Eri muốn bảo vệ, vì nhiều thứ khiến Eri mong muốn mình trở nên mạnh mẽ và trưởng thành… Eri quyết định, đối mặt với Aries, bất chấp kết quả có thắng hay thua.
- Nhưng… điều đó chỉ là một quan điểm về một phía. Đâu đó vẫn còn rất nhiều người nhìn vấn đề theo một khía cạnh khác lạc quan hơn. Những con người sinh sống tại vịnh biển này. Những cụ già yêu thiên nhiên, những đứa trẻ thường hay đùa nghịch ngoài bãi cát vàng nơi biển xanh. Nhưng con người lương thiện giàu lòng bác ái đã mỉm cười khi biết chị là một Chân Tổ.
Không thể chung sống với nhau… không thể cùng cười tươi trong hạnh phúc chung một bầu trời? Chị không nghĩ như vậy. Chỉ cần chúng ta có thể gặp nhau, có thể lắng nghe xem đôi bên muốn nói điều gì, có thể thấu hiểu nhau… thêm một chút nữa, một chút nữa thôi, thì điều tưởng chừng không thể sẽ trở thành hiện thực. Chỉ cần chúng ta…
- Lắng nghe nhau, thấu hiểu lẫn nhau. Hoshimiya – senpai quả nhiên rất ngây thơ thì phải. Chị ngây thơ đến độ em không biết phải tỏ thái độ sao cho chính xác nữa… Thật sáo rỗng. Thật nhảm nhí vớ vẩn. Nếu như thế giới này thật sự hiểu được chân lý đơn giản của chị thì đã chẳng bao giờ xảy ra chiến tranh, những cuộc xung đột đẫm máu về tôn giáo hay phân biệt chủng tộc. Vì chúng ta đều mang chung hình dạng con người kia mà. Chỉ cần lắng nghe tiếng lòng của nhau thì sẽ hiểu nhau sao? Chị ngây thơ đến độ em muốn phát bệnh đó Hoshimiya – senpai. Cô gái thích mơ mộng à… hay vì chị trong sáng quá nên Kazuma – senpai mới chết mê chết mệt vì chị. Hiểu nhau ư? Nếu như Hoshimiya – senpai một mực khẳng định chị hiểu em thì liệu chị có thể lý giải hành động của em có được không?
Bài toán càng lúc càng thắt nút khó khăn hơn kể cả khi Eri cố gắng tìm đủ mọi đường để giải mã nó. Phải chăng vì người ra đề là Aries nên chặng đường chinh phục các con số như đỉnh Olympus xa xôi, cheo leo không kém phần hiểm trở. Ôi… Eri càng lúc càng đuối lý. Có lẽ, đấu khẩu về tư duy với Aries là một sự sai lầm nghiêm trọng khi quan điểm về mặt tối của thế giới trong con bé thật sự là một kho tàng rộng lớn.
- Khó trả lời lắm phải không Hoshimiya – senpai. Xin lỗi vì đã hỏi một câu khó khăn như vậy… Nhưng dù sao đi nữa thì việc em viết bức thư đó, gửi cho chị qua Tatsumaki là điều không thể phủ nhận. Không sai, em chính là chủ nhân của bức thư đó. Chính em đã hẹn Hoshimiya – senpai một mình ra điểm hẹn. Chính em đã bố trí người trực sẵn ở đó đón đầu chị chỉ với một mục đích duy nhất là kiểm tra “khả năng tự hồi phục” Vampire. Chỉ cần thêm bước kiểm tra này, thì tiến trình chế tạo ra loại Vaccine sẽ được tiến bước qua giai đoạn tiếp theo. Con người lại đạt được thêm một thành tựu mới. Một kỷ nguyên mới hoàn toàn dành cho con người khi và chỉ khi không còn một Vampire nào tồn tại trên thế giới này. A… nói như thế thôi chứ thật ra loại vaccine ấy chỉ biến Vampire thành người bình thường, chứ không có tiêu diệt hay thảm sát gì Vampire nên Senpai cũng đừng quá lo lắng!
Thật kinh khủng, thật dã man. Kể cả khi con người có thể làm được những điều tưởng chừng như không thể đi chăng nữa thì điều đó cũng thật hết sức khủng khiếp… Không, không phải, Eri cảm thấy bức bối, khó chịu không phải vì mục đích thật sự của con người. Eri bứt rứt không yên đến độ như muốn nổi giận là vì Aries.
- Thôi ngay đi. Đừng nói như thể em là người xấu nữa. Dù nói gì thì chị cũng chỉ nghĩ Aries – chan đang tự biến mình thành kẻ xấu trước mắt chị mà thôi. Điều đó thật ngu ngốc!
- Hả? Tự biến mình thành kẻ xấu. Chị đang nói cái gì vậy?
- Không phải thế là gì? Hà cớ gì suốt ngày em chỉ toàn đề cập đến con người xấu xa thế này thế nọ. Hà cớ sao em cứ phải nhấn mạnh rằng con người và Chân Tổ không thể chung sống với nhau bởi lòng tham không đáy của con người? Nói cứ như thể toàn bộ nhân loại đều là kẻ xấu. Trong khi đó, những gì chị đã thấy, đang thấy hay thậm chí là sẽ thấy trong tương lai về những con người sinh sống tại vình Kyuushi này đều không hẳn là như vậy. Aries – chan, chị đã từng lên trung tâm thành phố của con người, vùng đất mà ai ai cũng gọi là Tokyo đấy. Chị đã đến đó và hiểu ra, thời thế bây giờ không còn như hồi xưa, thành kiến của con người về Chân Tổ đã thay đổi qua năm tháng. Dù biết có một Chân Tổ đi lòng vòng trong thành phố, nhưng những con người ở đó lúc nào cũng thật tận tâm tận tình. Có thật con người xấu xa khi sẵn sàng đưa tay đỡ chị dậy vì đi dưới ánh nắng quá lâu. Có thật con người xấu xa khi những đứa trẻ con kéo tay chị vào công viên chơi với chúng. Có thật con người ghê tởm loài Chân Tổ khi họ mở cả một dịch vụ cung cấp máu nhân tạo dù rằng chẳng hề có Chân Tổ nào lui ghé thường xuyên. Con người xấu xa, tham lam không điều kiện, tìm đủ mọi cách để đạt được mục đích cá nhân? Chị không thể nghĩ được như thế khi mình có cảm giác như mình là một phần của thế giới đó. Đúng là con người có mặt tối… nhưng bên cạnh đấy cũng luôn tồn tại mắt sáng của riêng họ. Em đừng cố tiêm nhiễm vào đầu chị những điều thuộc về một khía cạnh trong khi em hoàn toàn chối bỏ đi khía cạnh còn lại của một con người. Chị không bằng lòng đâu!
- Hả? Em nói mình chối bỏ bản chất còn lại của một con người bao giờ. Chị nói em tiêm nhiễm vào đầu chị ư? Chứ không phải chị quá ngây thơ và cố tỏ ra thảo mai trước mặt mọi người, trước mặt Kazuma – senpai nên suy cho cùng, chị vẫn là một đứa rất ngố đó sao?
- Kể cả khi chị ngố rừng hay ngố biển thế nào chăng nữa thì Aries – chan cũng có khác gì chị. Vừa mới lúc nãy, em còn cho rằng con người và Chân Tổ không thể chung sống được với nhau. Em còn nói loại Vaccine đó sẽ biến Chân Tổ thành người thường. Em còn khẳng định rằng lòng tham của con người là vực thẳm không đáy. Em nói về triết học của một con người như thể mình tinh thông, mình hiểu triết lý của thế giới giống Chúa trời. Gương mặt hiện giờ của em thật đáng sợ. Trong khi trên lớp, trước mặt những người bạn khác, em luôn nở nụ cười thân thiện, đáng yêu, ngây ngô, đóng giả thành một đứa em gái tiểu học dễ thương để mọi người vây quanh yêu mến. Em giả ngây ngô làm gì? Sao không bộc phát thẳng con người thật của em ngay lúc này như đối với chị cho họ thấy đi!
- Dở người à? Em mà làm như thế, thì hình tượng Imouto bấy lâu nay của em sẽ bị hủy hoại hết. Không những vậy, những gì em cố gắng che đậy, che dấu sẽ bị phơi bày ra còn gì. Họa chăng có điên thì mới làm điều vớ vẩn đó!
- Vậy nên chị mới nói em cũng ngốc nghếch chẳng khác gì chị. Ai cũng biết em là một nhà khoa học sau màn giới thiệu hãi hùng vào hôm đầu tiên. Chị còn chưa đề cập đến chuyện em tự nhận mình là vợ…vợ chưa cưới của Kusanagi – kun. Mới tí tuổi đầu mà nói về chuyện đấy như không. Em nghĩ mình là người lớn rồi chắc!
… Thật tình chẳng biết phải miêu tả thế nào cái đoạn này khi cuộc khẩu chiến về triết lý con người bây giờ chính thức trở thành một trận cọ nhau giữa hai cô gái về vấn đề ngoài lề. Họ cãi vã nhau như thể đang đánh ghen và chẳng ngần ngại buông hết những gì mình có để bên kia phải tâm phục khẩu phục.
Cái gì thế này chẳng biết. Lần đầu tiên trong đời thấy Eri vùng lên phản biện. Nhưng sao nội dung và cái lý do nghe chẳng lấy gì làm tự hào. Con gái tuổi đang yêu… thật lắm điều phải suy nghĩ mà cũng đầy phiền toái.
Cãi nhau một hồi mệt quá thì cả hai cùng chống tay xuống đầu gối, thở phì phò phè với từng giọt mồ hôi cứ thế mà nhiễu xuống mặt đất. Ở đây có tiếng gió đưa đẩy lá cây xào xạc, cộng thêm bản giao hưởng từ những chú chim trên cành nên cứ việc gân cổ lên cãi nhau thỏa thích đi. Chẳng có ai nghe thấy đâu vì chẳng có ai bén mảng làm gì đến cái khu vườn sau dãy phòng học thế này. Đây là nơi hiệu trưởng dùng riêng để trồng hoa thì ai mà dám bén mảng đến. Ngộ nhỡ làm cho một bông hoa bị rụng bị héo thì ai biết điều gì sẽ xảy ra.
Aries dù sao cũng chỉ là một đứa bé… Nên con bé đã thấm mệt sau trận cãi nhau không cân sức.
- Hờ hờ… em thật không ngờ… Hoshimiya – senpai… lại có thể… mạnh miệng…. đến vậy… Quả… không hổ danh… là Vampire…
Eri cũng có khá hơn là bao. Nhắc lại một lần nữa mặc dù mang dòng máu Chân Tổ chính thống. Nhưng Eri cốt cũng chỉ là một con mọt sách thích vùi đầu vào những bài toán, những thuật số, và là một cô bé nhút nhát không thường xuyên giao tiếp với người lạ. Nói nhiều, cãi nhiều như thế, cũng giống như người thường lần đầu tiên đi tập thể hình, thì có bao nhiêu sức lực đều trút hết.
- Cảm… ơn… em quá khen… Aries – chan… cũng thật… đáng khâm phục…
…………
Không đùa cợt nữa. Mà ngày từ đầu, họ đã không hề đùa cợt. Thậm chí, cuộc cãi nhau ban nãy ít ra đối với họ cũng là nghiêm túc.
- Nhìn chung, em không thể khiến cho tâm trí chị lung lay bằng mớ lý luận chỉ hoàn toàn nghiêng về một phía được. Cứ cho rằng con người tham lam hay xấu xa thế nào. Thì bên cạnh đó, cũng sẽ có những người tốt bụng đầy tử tế. Một màu trắng sáng không thì chẳng thể làm nên một bức tranh, nhưng nếu pha thêm một chút đen đậm, rồi từ từ thêm những sắc màu khác… Đó mới chính là cách nhìn nhận thế giới này trong mắt chị. Chị yêu thích con người vì những điều đặc biệt, vì khả năng của họ… kể cả tốt hay xấu. Chị đều chấp nhận hết!
Nói thì dễ, làm thì mới khó. Nếu cứ nói xuông được thế để cho qua chuyện thì khối thứ rắc rối trên đời này đã được giải quyết.
Chị ta khờ thật… quá ngu ngốc khờ khạo, bánh bèo vô dụng không cần thiết. Aries chịu thua… chịu thua vì mức độ vô dụng của chị ta. Nhưng đồng thời, con bé cũng tự cảm thấy mình chẳng khác gì kẻ bại trận khi chính sự vô dụng, ngờ nghệch nhão nhoét ấy lại khiến cho Kazuma chết mê chết mệt. Cảm thấy thất bại trước sự thu hút kỳ lạ đó… thật sự chẳng thể hiểu nổi con người mang tên Eri Hoshimiya… Chỉ đơn thuần là một sự ngây ngô giản dị đến khó chịu.
- Chấp nhận hết ư? Nói nghe thật đơn giản. Em đánh giá cao sự ngây ngô tin người của chị đó. Quả thật… Hoshimiya – senpai và Kazuma – senpai trông chẳng khác gì nhau. Nhưng để em nhắc lại một lần nữa cho Hoshimiya – senpai nhớ!
Aries lấy trong túi áo ra một viên kẹo hình đồng xu và búng nó lên bằng ngón tay cái. Viên kẹo văng lên cao, thu hút sự chú ý của Eri theo. Nó bay lên đến đâu, Eri ngước nhìn theo nó. Để rồi cô bé tóc hồng không nhận ra rằng mình lại bị con bé đi trước một bước. Lý do vì sao Aries ném viên kẹo đó lên cao. Là bởi vì ngay sau khi không để ý, những đám mây trắng trên bầu trời trôi dạt sang một bên, lấp ló xuất hiện ra tia sáng mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống. Với người bình thường thì khi nhìn thẳng vào ánh sáng mặt trời thì sẽ bị lóa mắt, không nhìn thấy được gì rõ ràng. Nhưng còn đối với Chân Tổ, thì mức độ ảnh hưởng mang tính trầm trọng hơn nhiều. Chân Tổ mà… chắc mọi người vẫn không quên. Đã có lần Eri giải thích cho Kazuma nghe rõ hơn về những điểm yếu của Chân Tổ mà người xưa thường tương truyền cho nhau qua những giai thoại truyền thuyết. Chân Tổ không phải sợ ánh nắng mà chính xác hơn là sẽ bị bỏng mắt nếu nhìn trực tiếp vào ánh sáng mặt trời, khiến cho tầm nhìn vốn dĩ cực kỳ tốt trong đêm và cự ly xa trở nên rối loạn trong phút chốc. Mắt Chân Tổ mạnh hơn người bình thường, nhưng ánh sáng mặt trời cũng như một đòn đánh chí mạng khiến mắt họ yếu hơn hẳn so với người bình thường.
Quay trở lại chủ đề chính. Vì Eri sơ xuất trong chốc lát, mà bây giờ, cô bé chỉ có thể đưa tay ôm mắt vì sự khó chịu bắt đầu hành Eri. Nó bỏng, có chút rát và vô cùng khó khăn khi giờ đây, Eri dường như chỉ trông thấy mọi thứ xung quanh một cách lờ mờ khó xác định.
- Aries – chan…
- Ánh sáng mặt trời không thể giết chết được Vampire như trong truyền thuyết thường miêu tả. Thật chẳng giống chút nào… Nhưng thôi kệ, Hoshimiya – senpai. Liệu thật sự con người có thể thấu hiểu lẫn nhau nếu chỉ trò chuyện và lắng nghe thôi không? Vì chị ngây thơ đến phát bệnh, nên em sẽ để cho chị suy nghĩ thêm một thời gian nữa. Suy nghĩ cho thật kỹ rồi trả lời nhé!
Con bé tính đánh bài chuồn… Không phải tính, mà con bé thật sự đã tính đến việc rút lui từ đầu ngay khi ném viên kẹo đó lên nhằm đánh lừa Eri. Vì con bé thừa biết nếu phải chạy đua thì mình không tài nào có thể so nổi với tốc độ của Chân Tổ nên con bé mới phải làm đủ thứ trò trên trời dưới đất kiểu đó nhằm phong tỏa kỹ năng của Eri. Aries tính toán chi ly đến từng đoạn kế hoạch, để cuối cùng thì có thể nói lời tạm biệt mà tháo lui.
Cuộc rượt đuổi phần lớn nghiêng về Aries nhiều hơn. Đương nhiên rồi, con bé chạy hết từ chỗ này sang chỗ khác với chiếc điện thoại trong tay, vì trong chiếc điện đó là bản đồ toàn vẹn của trường học. Nó sẽ chỉ dẫn cho Aries ngã rẽ nào là thích hợp, đường đi nước bước một cách rõ ràng. Aries – chan thật tài năng khi có thể lập trình sẵn cả một hệ thống bản đồ tỉ mỉ đến độ khó tin.
Lợi thế nghiêng về Aries thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc bất lợi đang đến với Eri. So với Aries thì Eri khó khăn hơn trong khoản di chuyển, đừng nói gì đến việc tìm đường đi sao cho không va đập vào tường thành. Vì mắt Eri bây giờ… vừa phải nheo lại, vừa thâm quần đen hai bên dưới giống hệt như thiếu ngủ suốt bao ngày đêm. Hay lõi đồng tử màu đỏ rực như viên Ruby hồng quý giá thường ngày cũng có chút nhạt và chuyển hóa thành mầu tối sậm. Từng giọt mồ hôi hột xuất hiện trên trán Eri, nhỏ xuống đất… dáng vẻ mệt mỏi khi Eri tựa lưng vào vách tường rồi tiếp tục bước đi một cách chậm rãi và đầy khó khăn.
Aries cứ chạy miết thôi. Chạy đi đâu thì chỉ có mình con bé mới hiểu. Nhưng cốt chính vẫn là để trốn khỏi Eri. Nên con bé còn không nhận ra rằng mình vừa chạy ngang qua phòng học của mình. Vì chạy ngang qua phòng học nên lẽ hiển nhiên sẽ có nhiều người bạn quen biết Aries chạy vụt qua. Trong đó, bao gồm nhóm Hiyama, Hebi và Namehari.
- Aries – chan?
- Con bé đi đâu mà trông có vẻ gấp gáp thế nhỉ? Cậu biết gì không Hiyama – kun?
- Tại sao lại hỏi tớ về vấn đề của con người? Muốn biết thì tự mà đi hỏi con nhóc ấy đấy!
Và cũng dĩ nhiên Hiyama chẳng bận tâm hay quan tâm gì đến chuyện của con người. Aries có làm gì, có đi đâu, không đến phiên Hiyama phải để ý. Cậu ấy quay lưng tính quay trở vào trong lớp học sau khi đã nhận cái bánh dưa gang mình yêu thích từ Hebi.
Dự định là như vậy nhưng điều đó đã không thể thực hiện được khi bỗng dưng, Eri bước đến với dáng vẻ mệt mỏi khó khăn.
- Eri – chan!
- Eri!
May mắn thay Hebi kịp thời chạy đến nên đỡ cho Eri ngã vào lòng mình.
- Eri – chan, chuyện gì vậy? Cậu…
- Mình không sao… thật sự không sao đâu…
- Phiền cậu một chút nhé Eri – chan!
Namehari bước đến bên cạnh Eri. Cậu ấy kiểm tra Eri bằng cách đặt tay lên má phải Eri, rồi từ từ chuyển sang má bên trái, luân phiên như thế trong vòng 30 giây. Sau đó, Namehari quay sang Hiyama.
- Không phải lo, chẳng qua chỉ hơi choáng váng, chóng mặt và mắt bị bỏng do nhìn thẳng vào ánh nắng mặt trời thôi. Ngoài ra không còn điều gì đáng phải bận tâm nữa!
- Thiệt là, cậu nghĩ mình đang làm gì thế hả? nghĩ sao mà lại nhìn thẳng vào ánh sáng mặt trời để rồi bị bỏng vậy?
- Coi nào Hiyama – kun, Eri – chan đang không khỏe trong người. Cậu đừng lớn tiếng với cậu ấy được không?
Eri nắm lấy bàn tay Hebi.
- Mình… không sao… nhưng còn Aries – chan… Mọi người, làm ơn… hãy đuổi theo Aries – chan. Mình xin mọi người đó… Hiyama – kun!
Thật sự không muốn chút nào. Thật sự Hiyama không muốn dây dưa gì đến với cuộc sống của con người khi nó chỉ toàn mang đến đầy rẫy sự phiền phức cũng như rắc rối. Nhưng rồi vài thứ linh tinh ngoài ý muốn khiến cho Hiyama không thể không chen chân vào… À không, lần này thì không hẳn là những nguyên nhân vớ vẩn nên Hiyama mới phải lao mình theo chiều gió.
Không chỉ riêng gì Hiyama, cả Hebi, cả Namehari và cả Eri đều cùng nhau chạy theo Aries. Dựa vào tiếng bước chân con bé vang lên lọt vào tai của Hiyama, chẳng mấy chóc, nhóm bạn kéo cùng kéo một lượt hết lên tầng thượng của trường.
Mở tung cánh cửa mạnh đến độ muốn phá nát cả tài sản nhà trường. Điều này nhấn mạnh rằng Hiyama đang vô cùng cảm thấy phiền toái đây.
- Thiệt tình, cứ phải chen chân vào những gì đâu không… Với lại, mi trốn cũng nhanh thật đó, nhóc tì!
Trái với cảm xúc của sự phiền phức thể hiện trên gương mặt. Thì Aries lại tỏ ra một chút ngông cuồng, một chút gì đó hơi khuynh hướng xem thường người đang đứng trước mặt mình… và một sự thản nhiên đến độ khi trông thấy, ai ai cũng phải nghĩ thầm rằng “ Sao con bé này không hề tỏ ra chút gì đó sợ hãi nhỉ?”… Aries không sợ Hiyama, dù cho đứng trước con bé là Chân Tổ tàn khốc không thua kém gì những Chân Tổ dữ tợn nhất trong thị tộc.
- Aries – chan!
Eri cất tiếng gọi tên Aries thều thào yếu ớt. Nhưng Eri vẫn cố gắng đứng trụ vững sau khi rời khỏi vòng tay Hebi.
- Aries – chan. Dừng lại đi. Chị xin em đấy. Chuyện này thật tình chẳng đi đến đâu hết. Nếu cứ tiếp tục thì sẽ chẳng có ai được hạnh phúc cả. Rồi mọi thứ sẽ chỉ kết thúc trong nước mắt và đau khổ mà thôi!
- Hoshimiya – senpai… một phần nào đó, em thật sự ngưỡng mộ mức độ trong sáng lương thiện của chị ghê vậy. Đến giây phút này mà chị vẫn có thể nhìn thế giới này qua lăng kính màu hồng đầy thơ mộng thế đấy. Không phải ai ở trần đời này cũng làm được điều đó đâu. Giống như em vậy… Vốn dĩ cuộc sống này theo quan điểm của em chỉ toàn dối trá, đố kỵ, những điều đau khổ tồi tệ không thể diễn tả hết trong một ngày. Con người sinh ra… Không, mọi vạn vật trên thế gian này được sinh ra với một mục đích duy nhất là con rối cho cái gọi là số phận. Dẫu sao thì kết thúc cuối cùng của thế giới này cũng sẽ là một dấu chấm hết to tướng. Mọi thứ sẽ trở về với cát bụi. Vậy thì em cần gì đến cái gọi là hạnh phúc!
- Không phải… hoàn toàn không phải. Đã là con người… đã là một sinh vật có sự sống thì ai mà chẳng có nhu cầu được hạnh phúc. Chỉ cần em cố gắng tìm kiếm thêm một chút nữa, thì chắc chắn… Aries – chan sẽ tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình. Em đừng nói những câu như thể muốn bỏ cuộc, bỏ mặc hết mọi thứ như vậy nữa!
- Vậy thì Hoshimiya – senpai cũng đừng nói như kiểu sẵn sàng tha thứ cho mọi tội lỗi của em kiểu đó nữa. Chị đừng quên, chính em là người bắt đầu hết mọi chuyện. Từ việc hẹn chị ở vịnh đá ngày hôm đó, cho đến việc đưa chị vào tầm ngắm của lũ choai choai kia. Chính em là thủ phạm của sự việc vừa qua. Hoshimiya – senpai, lẽ nào… ý chị muốn nói rằng: chị sẵn sàng tha thứ cho những gì em đã làm sao? Chị không cảm thấy có một chút hận thù nào khi trông thấy em sao?
Có cần phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần chuyện mình là thủ phạm ngay khi có Hiyama, có Hebi, có Namehari ngay tại đây không? Nhiều khi… nhiều khi, chính vì ba người bạn Chân Tổ cũng đang tham gia vào vấn đề này nên con bé mới đề cập đến chuyện này. Cốt là Aries chủ đích muốn họ biết sự thật. Nếu là để cho Hiyama lên cơn điên cuồng sau khi nghe những lời lẽ ấy thì con bé thành công rồi đấy, vì hiện giờ, Hiyama đang nghiến răng nanh nghiến lợi không ngừng. Đôi mắt đỏ hồng của cậu ta giờ trở nên huyết thẵm đến đáng sợ.
- Bấy lâu nay mình vẫn đang điên đầu thắc mắc tự hỏi thằng ngu nào dám cả gan chọc ngoáy đến người của thị tộc Chân Tổ. Thì ra là một con nhỏ vắt mũi chưa sạch đứng sau mọi chuyện. Giờ thì mọi chuyện càng trở nên đơn giản khi không cần phải nhọc công đi tìm hung thủ!
Hebi và Namehari, hai người họ thì mới nghe chuyện này lần đầu nên khá sốc khi Aries tự khai nhận mọi thứ. Hebi quay sang Eri.
- Eri – chan… lẽ nào… lẽ nào… ngay từ đầu, cậu vốn đã biết Aries – chan…
- Mình xin lỗi… He – chan…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT