Quả nhiên, vừa mới trở về là Eri đã hỏi thăm đến Kazuma ngay. Giờ thì chỉ cần trả lời rằng hắn vẫn tốt, vẫn khỏe như trâu sau khi chịu chi tiền ra mua cho hắn chút đồ ăn bố thí. Nói chung, cái số mệnh của hắn chỉ có thể chết vì ăn chứ không phải chết vì lao lực nên Eri đã lo bằng thừa.
Nhưng đó không phải điều Hebi lo ngại. Điều Hebi quan tâm chính là thái độ ngay lúc này đây của Eri. Nhân lúc Hiyama không để ý, y như rằng, Eri đã kéo Hebi ra khỏi lớp và tấn công Hebi tới tấp bằng một tràng câu hỏi về Kazuma. Thật sự lo cho Kazuma ư? Eri thật sự muốn biết Kazuma đang gặp phải vấn đề gì ư? Trong phút chốc, Hebi mới hiểu rằng dù mình có cố gắng đẩy Eri tránh xa khỏi tên đó thì cảm xúc của Eri về hắn vẫn rất mạnh mẽ… mạnh mẽ hơn cảm xúc trong cô bé đối với Hiyama. Đến khi nào thì Eri mới chịu quay đầu lại nhìn đây? Chỉ cần Eri chịu quay lại thì sẽ thấy… Hiyama vẫn đang đứng đó chờ đợi cô bé.
- Kusanagi – kun… cậu ấy vẫn bình thường. Nhưng nói ngoài miệng thì như thế, mình cảm thấy cậu ấy đang gặp vấn đề gì đó thì phải!
- Cậu cũng thấy vậy đúng không? Rõ ràng… Kusanagi – kun đang gặp chuyện khó khăn. Không biết cậu ấy có ổn không nữa!
Ổn nhưng cũng không ổn. Vì hai cô gái, chẳng một ai biết được thực hư sự thật diễn biến như thế nào nếu Kazuma vẫn còn ý định khư khư ôm cái bí mật về những gánh nặng mình đang phải đối mặt một mình. Nhưng có lẽ, điều đó sẽ chẳng bao giờ có thể xảy ra bởi vì hắn không chịu mở miệng tiết lộ kể cả khi kề dao ngay cổ hăm dọa đủ điều. Và nguyên nhân ấy càng khiến Eri muốn biết thêm về tên chán ngắt đó. Để rồi giờ đây, vừa có một ý tưởng sáng chói như bóng đèn Edison phát minh chớm nở ngay trong tâm trí.
Eri vừa mới nghĩ ra điều gì đó. Hebi cảm nhận được như thế cứ mỗi khi trông thấy nụ cười mỉm đó trên đôi môi nhỏ xinh kia. Chắc chắn Eri đang nghĩ đến chuyện sẽ đi gặp Kazuma, còn không thì cũng phải làm cách nào đó cốt để tìm hiểu cho bằng được rắc rối của Kazuma là gì.
- Eri – chan, không được nhé!
- Eh? Mình đã nói gì đâu?
- Không cần nghe đích thân cậu nói ra cũng thừa biết. Cậu đang định đến hỏi trực tiếp Kusanagi – kun phải không? Gì cũng được, nhưng riêng chuyện này thì mình không tán thành đâu!
- Eh, tại sao? Mình… mình chỉ muốn giúp đỡ Kusanagi – kun thôi mà…
- Nhưng Kusanagi – kun đã nói rằng không có vấn đề gì cả. Cậu ấy đã nói thế với mình thì đương nhiên cũng sẽ trả lời tương tự với cậu thôi Eri – chan. Kusanagi – kun quyết định không nói thì dù cậu có gặng hỏi thì mọi chuyện cũng không có gì thay đổi đâu. Hơn nữa, nếu để Hiyama – kun biết được chuyện cậu lén lút đi gặp cậu ấy rồi nổi trận lôi đình như những lần trước. Mình không cứu cậu được nữa đâu Eri – chan. Tốt hơn hết, mình nghĩ… cậu nên từ bỏ đi!
Eri không biết phải đáp trả thế nào. Cứ nghĩ đến hình ảnh Hiyama lên cơn điên, cũng đủ cho Eri khiếp sợ rồi. Nếu chẳng hay để Hiyama biết chuyện mình lén gặp Kazuma thì chắc chắn tên nhà khoa học kia sẽ phải viết di chúc trước tuổi 30. Vì sự an toàn cho hắn, Eri đành phải từ bỏ ý định chơi trò trốn gia đình đi gặp gỡ tình nhân.
- Mình hiểu rồi!
Eri là môt cô bé ngoan nên nhất định sẽ không lén lút đi gặp cậu ta như đã hứa. Về khoản này, Hebi có thể yên tâm.
Eri là người biết giữ chữ tín nên chắc chắn cô bé sẽ không thất hứa. Không đi tìm Kazuma, không lén lút hẹn hò với Kazuma thì nhất định Eri sẽ không làm. Tuy nhiên, vẫn còn một lỗ nhỏ này giữa lời hứa của hai người mà Eri có thể lách được. Hebi chỉ đặt thỏa thuận rằng không được gặp Kazuma chứ không có cấm Eri gặp những người khác. Vậy nên, sau khi ý tưởng cũ bị dập tắt, một ý tưởng mới lại sáng lấp lánh trong suy nghĩ Eri ngay tức khắc. Dù biết rằng mình đã cố tình lách luật. Dù biết rằng rất có thể Hiyama sẽ nổi giận nếu vụ này vỡ lỡ, nhưng Eri cảm thấy mình cần phải làm điều mình cho là đúng.
Điều gì mà Eri cho rằng là đúng?
- Toriyama – san…
Bằng hình thức nào đó, Eri đã thành công trong việc trốn nhóm của Hiyama. Lấy lý do thư viện muốn nhờ Eri chút việc nên cô bé tóc hồng không cần phải theo nhóm bạn về thị tộc. Và khi có được khoảng thời gian cho bản thân, Eri đã hẹn gặp một người sau buổi học kết thúc. Người đó chính là…
- Toriyama – san, xin lỗi đã để cậu đợi lâu. Vì một chút vấn đề xảy ra trong thư viện nên mình đến trễ. Thành thật xin lỗi!
Biết giải thích thế nào đây nhỉ… Để không phải về cùng với Hiyama, Hebi và Namehari, Eri đã nói dối rằng mình phải ở lại thư viện vì nguyên nhân nào đó. Vì ai cũng biết, Eri là một thành viên trong đội ngũ thủ thư trường. Không rõ cô bé đã gia nhập từ lúc nào nhưng giờ đây, cô bé phải gánh thêm trách nhiệm như một thành viên thư viện, có thể là những việc như kiểm tra số lượng học sinh mượn sách, theo dõi hạn trả sách, sắp xếp lại những cuốn sách không đúng tuần tự trên giá hay còn vương vãi trên bàn. Và công việc quan trọng nhất đó chính là theo dõi thị hiếu của giới trẻ và cho nhập những cuốn sách mà các bạn học sinh cảm thấy cần thiết. Công đoạn đó là cực kỳ quan trọng và bộ phận thư viện chỉ có thể giao mảng ấy cho Eri vì Eri… là người thông thạo rất nhiều loại sách quý sách hay mà có lẽ, mọt sách nhất trong trường cũng chưa chắc biết đến.
Eri chỉ tìm đại một cái cớ thiết thực nhất để Hiyama không phải nghi ngờ và cho phép Eri về sau. Có như thế thì Eri mới hẹn được người mình cần gặp. Chỉ bất ngờ ở chỗ chính Eri cũng không dám nghĩ đến đó chính là “ cớ giả nhưng thành thật”. Eri chỉ lấy đại cái cớ ấy thôi, nhưng thật ngạc nhiên khi thành viên trong thư viện lại đến tìm Eri thật. Họ nói rằng máy tính có lưu trữ thông tin số học sinh mượn trả sách bị chập nên không thể dò được dữ liệu. Trong khi đó, Eri lại nhớ được hết chi tiết mọi thông tin dữ liệu nên họ cần Eri đến thư viện, liệt kê ra số học sinh để nhập vào sổ tổng kết hàng tuần. Với vị trí như một người chủ chốt của thư viện, Eri không thể từ chối và buộc phải theo họ cho đến khi nhiệm vụ được giao hoàn thành. Đó trả lời nguyên nhân vì sao Eri lại đến trễ hơn so với thời gian hẹn.
Tạm thời gác lý do đến trễ của Eri sang một bên vì nó không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì. Điều quan trọng là Eri đã đến đúng điểm hẹn là được rồi. Nhưng Eri vừa mới gọi “ Toriyama – san” không chỉ một mà đến hai lần. Vậy ra, người mà Eri hẹn gặp sau giờ học chính là Kozue. Và để cuộc gặp gỡ này không bị ảnh hưởng bởi người khác nên Eri đã hẹn cả hai ra vịnh biển đối diện ngôi trường học. Một cuộc gặp mặt ngoài biển, nơi có từng đợt sóng tràn bờ tạo nên âm thanh ào ào êm tai và ánh chiều tà hoàng hôn được chấm điểm bởi bóng hình của những chú mòng biển nơi xa xa phương trời kia… Eri thật biết cách lựa chọn địa điểm nhưng thiết nghĩ… không phải vẫn còn hơi quá sớm để hai người trở nên thân thiết hơn sao? Về khía cạnh nào đó, Eri đã sai khi lựa chọn địa điểm như thế này… hoàn toàn sai lầm là đằng khác.
……………
Đúng như những gì được tiên đoán trước. Kozue hoàn toàn không hứng thú gì đối với cuộc gặp gỡ đột ngột này. Khi đang chuẩn bị mọi thứ để về nhà, vốn dĩ tâm trạng của Kozue đã không tốt vì phong phanh đâu chuyện Kazuma lại biến mất không ai hay ai biết. Hắn biến mất cũng chỉ có mỗi một nguyên nhân. Dẫu cho đã tự nhủ rằng sẽ hiểu, cảm thông cho hắn nhưng đôi lúc… cũng khó mà nói dối với cảm xúc của chính mình. Chính vì không thể giải tỏa ra nên Kozue đành phải giữ sự ấm ức ấy trong lòng, rồi dần dẫn đến hiện tượng khó chịu, cáu kỉnh như những bà mẹ chồng khó tính với con dâu. Nếu sử dụng biện pháp so sánh như thế thì Kozue đang ở vị trí của bà mẹ chồng, còn Eri thì là cô vợ hiền thảo cũng thật hợp lý.
Nhưng nói gì thì nói, sự thật Kozue đang cau mày, nheo mắt, hay thậm chí là chậc lưỡi, đánh mặt sang hướng khác, tỏ rõ thái độ không ưa không thích trước mặt Eri là điều không thể chối cãi. Eri phải thừa biết rằng Kozue không muốn có những cuộc gặp gỡ như thế này với ba dạng người. Thứ nhất: là những đứa con gái có ý định dòm ngó đến Kazuma, hay chủ đích muốn lăm le đến cái học vị của cậu ta. Sau khi phát hiện ra mình không thể sớ rớ được vào một xu của tên đó vì bên cạnh hắn lúc nào cũng có nữ thần hộ vệ. Rồi hẹn gặp nữ thần ra một nơi vắng vẻ và dạy cho một bài học. Nhưng không biết sau cùng, ai mới là kẻ đáng để được nhận một bài học nữ. Dạng thứ hai là những tên con trai tỏ tình với Kozue. Với những con người này thì Kozue không xem họ như người xấu rồi hạ cẳng tay cẳng chân cho một trận. Kozue chỉ cảm thấy phiền mà thôi… phải, thật sự rất phiền. Nhất là trong giai đoạn căng thẳng chạy nước rút của mùa thi cử và đặc biệt là khi biết có người tỏ tình với Kozue mà cái tên siêu đần độn kia vẫn cứ trơ trơ cái mặt dễ ghét ra thì Kozue… đã khước từ lời tỏ tình của từng người một một cách lạnh lùng, thờ ơ, hờ hững. Để rồi tất cả con trai trong trường đều đặt cho cô ấy cái tên “Nữ hoàng băng giá” hay “ Đóa hoa hồng có gai không thể hái”. Cuối cùng, dạng người thứ ba mà Kozue cực kỳ ghét đó chính là Chân Tổ… Cho đến bây giờ, vẫn chưa ai hiểu rõ lý do vì sao Kozue lại không ưa Chân Tổ nhưng bây giờ, cô ấy hoàn toàn có thể dựa vào nguyên nhân “ vì tên nửa người nửa dơi ấy dám đánh Kazuma” để tha hồ vung tay vung chân với Chân Tổ.
Eri biết điều đó rõ như lòng bàn tay, vậy thì tại sao lại còn dám cả gan hẹn gặp Kozue một thân một mình ở một nơi cũng rất dễ cho Kozue hành xử rồi phi tang xác xuống biển ngay bên cạnh. Kozue tự hỏi… liệu có phải con dở hơi này chán thở rồi không?
…………..
- Rất xin lỗi Toriyama – san vì bất ngờ hẹn cậu ở đây… Anou… mình không làm phiền cậu chứ? Nếu chẳng hay cậu có việc bận cần về sớm thì…
Bận thì không bận, chỉ phải làm bữa tối rồi mang qua nhà Kazuma vì theo lịch thì hôm nay Ayame sẽ về trễ hơn ngày thường. Kozue hoàn toàn có thể từ chối nhưng rồi thiết nghĩ, nếu hôm nay không gặp thì sẽ còn có lần sau hoặc lần tới. Thôi thì gặp một lần, giải quyết hết mọi nợ nần cho xong.
- Không cần đâu. Mặc dù đúng thật là hôm nay tôi không thể tự do làm điều mình thích ngay khi vừa về đến nhà nhưng cứ mặc kệ tên đó. Xem như là hình phạt dành cho kẻ biến thái dám phạm trọng tội đi!
Không biết Kozue đang muốn nói đến ai. Vì Eri thánh thiện, ngây thơ quá nên không thể hiểu được Kozue đang muốn ám chỉ điều gì. Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng nên tạm thời gác nó sang một bên.
- Vậy, công chúa Chân Tổ, cô cần gặp tôi có chuyện gì? Nói nhanh nhanh lên để tôi còn về. Tôi không muốn chỉ vì cô mà một lát nữa, mình lại bị một con quỷ dơi tấn công bất thình lình đâu!
- Mình hẹn Toriyama – san một mình nên Hiyama – kun sẽ không đến đâu, Toriyama – san đừng lo… Etou… thật ra cũng không hẳn là việc gì quan trọng. Mình muốn gặp Toriyama – san chỉ vì muốn biết một chuyện… là chuyện về Kusanagi – kun!
Nghe đến cái tên Kusanagi, Kozue giật tròn đôi mắt trong thoáng chốc.
- Kazuma ư? Cô muốn biết gì về Kazuma?
- Không… mình chỉ muốn hỏi là Kusanagi – kun… vẫn ổn chứ? Cậu ấy có đang gặp phải vấn đề gì khó khăn không?
Đôi tay Kozue siết lại một lúc mạnh hơn, bờ môi Kozue như đang mím chặt hơn. Nhưng tất cả những hành động đó đều xảy ra trong âm thầm lặng lẽ nên Eri không để ý thấy rằng Kozue… thật sự đang vô cùng khó chịu.
- Tại sao lại hỏi như thế? Cô hỏi như vậy có dụng ý gì?
- Etou… mình cũng không dám chắc lắm nên nếu có gì sai thì cho mình xin lỗi. Chỉ là… chỉ là dạo gần đây, mình có cảm giác Kusanagi – kun không được khỏe cho lắm. Trông cậu ấy lúc nào cũng thiếu sức sống… đặc biệt là sau khi Aries – chan chuyển đến thì cậu ấy càng cúp tiết nhiều hơn và ngủ nhiều hơn trong lớp. Mình cũng cũng đoán rằng rất có thể cậu ấy đang cùng với Aries – chan tiến hành một công trình nghiên cứu nào đó nên Kusanagi – kun phải thức suốt đêm là chuyện rất hiển nhiên. Nhưng nếu cứ vắt kiệt sức như thời điểm hiện tại thì thật không tốt chút nào. Mình cảm thấy lo cho cậu ấy, không biết Kusanagi – kun có đang gặp khó khăn gì không!
Eri đã đoán được đến chừng ấy câu chuyện ư? Là vì tên đó đã gặp Eri và nói hết tất cả ư? Không… tên đó thuộc dạng người tốt bụng đến mức chỉ thích ôm xô hết mọi rắc rối vào mình rồi tự tìm cách giải quyết. Hơn nữa, chủ trương chính của Kazuma chính là không để những Chân Tổ bị lôi kéo vào vụ này nên chắc chắn không có chuyện, hắn bức quá rồi lết đi than thở với Eri. Phải chăng… phải chăng vì mối liên kết đặc biệt giữa Eri và Kazuma? Phải chăng vì cảm xúc của họ dành cho nhau đã tạo nên một sự liên kết vô hình không thể nhìn thấy được bằng đôi mắt trần tục. Vì Eri luôn hướng theo Kazuma nên biết được nhiều điều vậy ư? Cái cảm giác xuất hiện trong Kozue bây giờ còn hơn cả sự ấm ức khó chịu. Nhưng chính bản thân Kozue cũng không biết giải thích cảm giác này thật sự là thế nào.
- Cứ cho là Kazuma và Aries đang có một công trình nghiên cứu cực kỳ quan trọng đi thì cô tính làm gì? Cô sẽ đến nói với Kazuma rằng nếu cậu ấy cần thì sẵn sàng đưa tay ra giúp đỡ sao? Cô nghĩ mình có thể giúp gì đó cho một cuộc nghiên cứu khoa học do đích thân cậu ấy làm chủ ư?
- Không không, mình không có ý đó. Mình đúng là rất yêu thích khoa học. Mình hâm mộ những danh nhân trong lịch sử loài người. Mình có tự làm lại những nghiên cứu khoa học và vô cùng phấn khởi đến mức không thể nào quên được chúng. Nhưng nhiêu đó chưa đủ để mình thể hiện sự hiểu biết của mình bằng cách xin tham gia vào một công trình lớn do Kusanagi – san tự tay thực hiện. Mình không thể sánh ngang với cậu ấy nên chỉ biết hỏi thăm như thế thôi. Nếu như Kusanagi – kun vẫn bình thường thì mình không cần phải lo nữa. Chỉ mong sao cậu ấy không làm quá sức…
Kozue chậc lưỡi thở dài. Trong hoàn cảnh như thế này, chỉ cần gật đầu hay nói dối rằng: “ Đúng, Kazuma đang theo một dự án nghiên cứu mới cho một cuộc thi khoa học sắp được tổ chức tại It. Harm Sokyuran. Sau sự kiện ấy thì cậu ta tự khắc sẽ trở về với lối sống bình thường”… chỉ cần nói như thế thì Eri sẽ không còn phân vân, sẽ ngoan ngoãn trở về núi và không làm phiền Kozue nữa. Và cũng tránh được việc Eri biết quá nhiều vào cuộc chiến này. Nhưng… có điều gì đó trong Kozue cứ thấp thỏm không yên. Namehari đã đúng, đừng bao giờ tự so sánh bản thân mình với một nữ thần. Không phải là vì Kozue không có sắc đẹp, không có trí thông minh, hay có sức mạnh như một nữ thần… mà là vì Kozue thiếu đi lòng kiên nhẫn vốn có nên chưa thể trở thành một nữ thần thật sự. Cái cảm giác khó chịu trước đó Kozue không biết, nhưng riêng cảm giác tiêu cực này thì cô biết rõ… Là sự uất ức, là sự ghen tị, hay còn được biết đến với cách gọi “ sự bất mãn” khi mọi chuyện diễn ra theo hướng không công bằng.
Tại sao lại bất công đến chừng ấy? Trong khi Kazuma đang phải gồng lưng gồng mình hứng chịu lấy mọi trách nhiệm vì sự sống còn, cũng như định mệnh tồn vong của giống loài ác quỷ các người, mà các người vẫn có thể sống ung dung, như không biết gì? Không những vậy, các người còn tiếp tục chỉ trích Kazuma, còn tiếp tục nói xấu Kazuma không ra gì. Và đặc biệt là cô ta, tại sao… tại sao trong tình hình này mà cô ta vẫn có thể mỉm cười, vẫn có thể tỏ ra ngây ngô thánh thiện không biết chút gì hết. Chính cái vẻ ngờ nghệch đó càng khiến cho sự bất mãn trong Kozue càng dâng lên, để rồi khi nó vượt mức giới hạn chịu đựng cho phép thì điều gì đến cũng sẽ đến.
- Phải rồi phải rồi, Kazuma và Aries đang có một cuộc nghiên cứu rất quan trọng. Quan trọng đến mức từ giúp đỡ nhau lại trở thành đối thủ đối đầu nhau mọi lúc mọi nơi. Tình hình bây giờ của Kazuma chính là không ăn, không uống, không ngủ, và không thể rời mắt khỏi Aries vì thắng lợi sau cùng. Đó là lý do vì sao mà trông cậu ấy lúc nào cũng như một con thây ma không sức sống ấy!
- Thắng lợi sau cùng… không thể rời mắt khỏi Aries – chan… Rút cuộc là thế nào? Toriyama – san đang muốn nói đến điều gì?
- Cô không biết ư? Cô thật sự không biết ư? Phải nhỉ, vì cô chỉ biết hướng lên phía trước mà chẳng bao giờ chịu ngoảnh mặt sang hai bên xem con đường mà người khác đi vấp phải bao nhiêu chướng ngại vật. Hay là… do có bao nhiêu khó khăn gian khổ, người khác đều gánh vác thay cho cô nên những gì cô có thể làm là tiếp tục bước đi với cái nụ cười ngây ngô thảo mai đó!
- Toriyama… san…
- Cô nghĩ cô là thiên thần ư? Chỉ cần làm cái bộ mặt ngây thơ không biết gì thì cô sẽ trở thành một thiên thần ư? Thật quá buồn cười. Nếu như tôi không phải một Nữ Thần hay một Chiến Thần, thì cô càng không thể là một Thiên Thần. Nói thật, trong đám Chân Tổ các người, tôi muốn tính sổ với con quỷ nửa người nửa dơi đó một thì tôi càng ghét cay ghét đắng cô đến mười. Tôi chịu đựng điều này đủ lắm rồi. Đừng có chường cái bộ mặt đó và tỏ ra mình là người lo lắng cho Kazuma nhất ở đây!
- Mình… mình thật sự… rất lo cho Kusanagi – kun…
- Im đi!
Một tiếng nạt từ Kozue cũng đủ khiến cho Eri phải sợ hãi.
- Nếu như cô thật sự lo cho Kazuma thì cô đã không cười như thế. Nếu cô thật sự quan tâm đến Kazuma thì ngày hôm đó, cô đã nghe lời tôi. Chẳng phải lúc ấy tôi đã cảnh báo cô rồi sao? Chẳng phải tôi đã nói trước với cô rằng tuyệt đối phải cẩn thận và nâng cao cảnh giác với Aries ư? Cô xem thường con người chúng tôi đến độ không thèm nghe những điều đó dẫu cho tôi đã thật lòng muốn tốt cho các người sao?
- Không… mình không hề có ý đó… mình…
Eri cảm thấy hoang mang, vừa sợ hãi vừa hoang mang khi mình vô tình bị rơi vào vòng xoáy của sự bế tắc từ lúc nào không hay. Eri chỉ muốn hỏi thăm Kazuma vì lo lắng cho hắn. Nhưng những gì Eri nhận được cho sự quan tâm chân thành ấy lại là sự trỗi dậy khi những cung bậc cảm xúc trong Kozue không thể kìm nén lâu hơn dẫn đến sự bùng nổ ngoài sức chịu đựng của cả hai. Có lẽ… chỉ dùng đến hai từ “ hoang mang” vẫn chỉ đơn thuần là cách nói giảm nói tránh cho tình trạng mà Eri đang phải đối mặt ngay lúc này.
- Nhưng… mình không thể hiểu được câu nói lúc đó của Toriyama – san. Tại sao mình lại phải cẩn thận với Aries – chan? Hơn nữa… Aries – chan… không làm gì mình cả… tại sao… mình phải giữ khoảng cách với em ấy? Kusanagi – kun và Aries – chan… rút cuộc giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì? Làm ơn nói cho mình biết đi, Toriyama – san…
Không thể chịu đựng được nổi nữa. Đây sẽ là lần đầu tiên đánh dấu trong cuộc đời Kozue khi nữ thần It. Harm Sokyuran quyết định giơ nắm đấm vào Eri. Như một gió, có khi còn nhanh như một tia chớp lóe lên trong vài giây, Kozue đã phóng thẳng đến Eri với khí thế giống hệt như đối với Hiyama. Kozue tính vung tay đấm thẳng vào Eri để giải tỏa hết sự bất mãn đang sôi sục bên trong. Nhưng đến phút cuối, nắm đấm Kozue chỉ dừng lại trước Eri, cách sợi tóc nhô ra dài nhất chỉ tầm từ 2 đến 4 mm. Vừa kịp lúc dừng lại trước khi Eri lĩnh toàn vẹn cú đấm đầy bạo lực ấy.
Eri… có lẽ còn trên cả mức hoảng sợ. Chỉ vì mọi thứ diễn ra quá nhanh đến nỗi cô bé tóc hồng còn chưa kịp hiểu chuyện. Đếm khi nhìn nhận được vấn đề thì mới nhận ra rằng, chân, tay, cả cơ thể mình dường như cứng như tượng đá, đôi mắt màu đỏ to tròn đầy sự hoảng sợ, cùng với những giọt mồ hôi hột chảy dài trên gương mặt xinh xắn đáng yêu đó… Eri không thể làm được gì và chỉ biết rũ bỏ toàn cơ thể mình ngồi gục xuống nền cát không ngừng run rẩy. Thật sự rất đáng sợ… thật sự rất khủng khiếp… Eri thoáng nghĩ, nếu chẳng may nắm đấm đó đánh trúng thì…
Riêng Kozue… Bản thân Kozue cũng có cung bậc cảm xúc khác. Vì lý do nào đó mà Kozue không thể xuống tay với Eri giống như từng xử Hiyama. Thật kỳ lạ. Đó là Chân Tổ kia mà. Không cần biết là ai, chỉ cần mang dòng máu của giống loài ma quỷ kia thì không cần phải nói năng gì nhiều, Kozue sẽ hạ cẳng tay cẳng chân không thương tiếc. Nhưng tại sao, Kozue không thể làm điều tương tự với Eri. Dẫu cho sự thù ghét đối với Eri còn gấp trăm gấp ngàn lần so với Kazuma nhưng tại sao… trong một phút dứt khoát lại xuất hiện một giây ngập ngừng để rồi Kozue… không thể chạm vào một sợi tóc của cô bé.
Kozue vừa nghiến rằng vừa chậc lưỡi khó chịu… Khó chịu với bản thân mình nhiều hơn Eri. Khó chịu vì mình đã quá mềm lòng với kẻ thù.
- Nếu như cô đang có ý định cố gắng biến tôi trở thành kẻ xấu trong mắt Kazuma thì cô thành công rồi đấy. Nghe cho kỹ và hãy cố gắng truyền đạt những gì tôi vừa nói đến toàn bộ giống loài của cô. Người mà Chân Tổ các cô ghét nhất, cái tên siêu đần độn Kazuma Kusanagi đang phải gồng lưng ra gánh lấy trách nhiệm cứu nguy cho sự tồn vong của toàn bộ những con quỷ còn sót lại trên cái đỉnh núi bé xíu kia. Hay nói một cách ngắn gọn xúc tích hơn, nếu như Kazuma không phải người đứng ra bảo vệ, thì chủng tộc các người cũng không còn sống đến tận giây phút này rồi. Chỉ vì các người, mà Kazuma, một kẻ đáng lý ra không liên quan đến các người, chỉ vì quá yêu thích các người nên tự mình đứng ra bảo vệ cho thị tộc Chân Tổ. Vậy mà, các người vẫn còn có thể ung dung sống tự tại trên gánh nặng của cậu ấy. Thật đáng khinh!
Càng nói, Eri càng không hiểu. Nhưng Eri có cảm giác rằng đó là những bí mật đáng sợ nhất mà một Chân Tổ như mình không nên nghe.
- Chắc các người không thể hiểu đâu nhỉ. Hoặc cũng có thể chỉ duy nhất một mình cô là không hiểu được cốt lõi của vấn đề mà thôi. Chắc cô đang thắc mắc không hiểu ý tôi là khi nói rằng Kazuma đang bảo vệ lấy sự sống còn của thị tộc Chân Tổ. Để tôi nói cho cô rõ Eri Hoshimiya. Hãy bớt sống nhây nhua với cái nụ cười và tính cách thảo mai ấy lại rồi nhìn xung quanh đi. Cô sẽ trông thấy thị tộc Chân Tổ đã sớm trở thành miếng mồi béo bở trong mắt Chính Phủ Nhật Bản. Chỉ cần một thời gian ngắn nữa thôi, số phận của thị tộc Chân Tổ nói chung và từng Chân Tổ nói riêng sẽ không còn được biết đến với cái tên những con ác quỷ từng thống trị màn đêm một khi kế hoạch “ Đồng hóa” Chân Tổ được bắt đầu!
- Đồng hóa Chân Tổ?
- Khi xưa, con người và Chân Tổ không thể hòa hợp với nhau. Mở đầu bằng việc Chân Tổ xem con người như đồ ăn và săn lùng họ như đối với con nai con hưu trong rừng. Tiến triển qua giai đoạn con người tìm ra điểm yếu của Chân Tổ và đi giết ngược lại Chân Tổ. Vòng xoáy đó đã kéo dài suốt mấy trăm năm để rồi giờ đây, ý định tìm giết Chân Tổ đã không còn nữa. Nhưng thay vào đó, những nhân vật chóp bu ở trên đã đặt ra giả thiết: “ nếu như có thể sống chung với Chân Tổ thì ân oán giữa hai bên sẽ được gỡ bỏ”… Thật tốt quá nhỉ? Nghe thì thật tốt, đúng với nguyện vọng của cô và Kazuma rồi chứ nhỉ. Đừng có mà ở đó mơ mộng hão huyền như mấy đứa trẻ con. Ở đời này làm gì có cái chuyện xảy ra như trong câu chuyện cổ tích kiểu ấy. “ Cùng chung sống với con người” ư? Đâu ra cái định lý nực cười đó vậy? Con người và Chân Tổ không bao giờ có thể chung sống được với nhau. Điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra nếu như giống loài Chân Tổ vẫn còn tư tưởng xấu về loài người, vẫn còn thù ghét con người và con người vẫn xem Chân Tổ như một loại dịch bệnh!
Đôi mắt đỏ hồng như viên Ruby kia mở tròn căng hết cỡ. Đôi mắt căng tròn không còn vì sợ hãi trước sức mạnh của Kozue, mà là vì ngạc nhiên cùng cực khi nghe Kozue nói rằng con người… xem Chân Tổ như một loại “dịch bệnh”.
- Cô nói rằng mình yêu quý khoa học đúng không? Cô nói rằng mình muốn giúp đỡ Kazuma đúng không? Cô biết cậu ấy là một bác sĩ đúng chứ? Vậy thì theo quan niệm của một bác sĩ, dịch bệnh là gì? Sự lây lan của những căn bệnh truyền nhiễm với số lượng lớn người bị nhiễm bệnh trong một cộng động hay một khu vực. Để đối phó với dịch bệnh thì các bác sĩ sẽ phải cần đến Vaccine… Chính xác, vì trong mắt con người, Chân Tổ chỉ là một loại “dịch bệnh” và chỉ cần chữa bằng “vaccine” thì thứ dịch ấy sẽ biến mất. Với mục đích Đồng hóa Chân Tổ bằng cách biến Chân Tổ thành người bình thường. Chính phủ đã đưa ra nghị định tiến hành nghiên cứu và sản sinh ra loại vaccine cần thiết để thực hiện dự án. Nhưng… đã có một sự cố nhỏ xảy ra giữa chừng. Thông tin, thông số, những dữ liệu về giống loài Chân Tổ quá ít, không đủ để phục vụ cho việc nghiên cứu. Nên Chính phủ đã đưa ra thêm một mệnh lệnh nữa là phải thu thập đủ những dữ liệu cần thiết. Và cô nghĩ rằng, người nhận lấy nhiệm vụ ấy là ai?
Eri không thể trả lời. Nói đến đây là Eri biết rồi nhưng đôi môi đó dường như không cho phép trả lời. Vì cô bé đang sợ… sợ điều mình đang nghĩ trở thành sự thật.
- Người đó… người bị ép phải nhận lấy cái trách nhiệm khốn khiếp ấy… không ai khác ngoài Kazuma!
Cơ thể Eri bất ngờ run lên như đang bị co giật. Eri phải dùng cả hai tay tự ôm lấy thân thể, tự trấn tĩnh mình lại.
- Kazuma là người phải nhận nhiệm vụ ấy không thể từ chối. Mục đích của ba đứa chúng tôi khi chuyển xuống ngôi trường này không phải kết giao cái mối quan hệ hảo hữu gì gì đó. Mà thật sự là vì để Kazuma có cơ hội tiếp cận Chân Tổ các người. Kazuma sẽ trực tiếp tiến hành nghiên cứu để lấy thông tin về Chân Tổ và báo cáo lên cấp trên hàng tuần theo như lời cam kết lúc đầu. Phải đấy… người mà cô luôn tin tưởng, người mà cô luôn lo lắng và nghĩ rằng sẽ cùng cô tạo nên một thế giới có cả con người lẫn Chân Tổ chung sống hòa thuận hóa ra lại là người đã phản bội cô. Lý do vì sao Kazuma tiếp cận cô, cũng chỉ vì trách nhiệm của một nhà khoa học mà cậu ấy không thể từ chối!
“Người mà cô luôn tin tưởng, luôn lo lắng và nghĩ rằng sẽ cùng cô tạo nên một thế giới có cả Chân Tổ và con người chung sống hòa thuận hóa ra lại là người đã phản bội cô” Từng chữ, từng hàm ý chứa đựng trong câu nói ấy thật khủng khiếp, thật đáng sợ. Giống như những mũi dao đồng loạt đâm thẳng vào trái tim Eri vậy. Nói dối… chỉ là lời nói dối mà thôi. Eri vẫn tin rằng Kozue chỉ đang nói để mình đừng đến gần Kazuma nữa. Nhưng tại sao… Eri không thể một lời phản biện lại Kozue. Nếu cứ tiếp tục thế này, thì vô hình chung, Eri chấp nhận với những gì Kozue nói là đúng.
Người đã cùng hứa rằng sẽ mang hai bên chủng loài đến gần nhau… Người mà mình đã gặp gỡ lần đầu tiên ở một khung cảnh thật đẹp và lãng mạn. Người đã cho mình những trải nghiệm thú vị khác ngoài thị tộc Chân Tổ. Người đã cho mình thấy những phút giây và nhiều cảm xúc khác xuất hiện trên gương mặt, cử chỉ mỗi khi khám chữa bệnh cho rất nhiều loài vật… Người đã cho Eri biết đến cảm giác biết yêu của một cô gái tuổi xuân… Trong đầu Eri luôn tự hỏi, tại sao điều khủng khiếp này lại xảy ra…
………
- Đáng đời cho số phận của một cái thị tộc trên núi. Đáng lý ra, tôi đã có thể chỉ tay vào các người và bật cười vì điều đó… nếu như tên ngu ngốc ấy… nếu như tên ngu ngốc ấy không dấn thân vào chuyện này quá sâu…
Dường như trong từng lời nói của Kozue có chút ngập ngừng, có chút ngắt quãng. Khi Eri từ từ ngước lên thì một lần nữa, đôi mắt ấy phải mở thật to khi thấy từng giọt lệ óng ánh như viên pha lê hiếm hoi xuất hiện trên khóe mi Kozue chảy dài xuống. Những giọt nước mắt đó… không biết phải miêu tả như thế nào…
- Chỉ vì không muốn cái kế hoạch này được tiến hành nên Kazuma đã có suy nghĩ đối đầu với Chính phủ. Cậu ấy từ bỏ những công trình nghiên cứu, từ bỏ mọi cố gắng mình bỏ ra từ trước đến nay, hay thậm chí là từ bỏ cả vị trí của một nhà khoa học để bảo vệ các người. Kazuma không muốn các người biến mất. Không muốn cái tên Chân Tổ mà cậu ấy ngưỡng mộ yêu quý phải biến mất khỏi thế giới này nên đã tự ý chống đối cấp trên. Cũng nhờ vào sự bảo hộ của hiệu trưởng It. Harm Sokyuran nên cậu ấy mới an toàn. Chính vì không thể làm được gì Kazuma nên Chính phủ đã gửi Aries xuống giám sát và tiếp tục nghiên công cuộc nghiên cứu về Chân Tổ các người. Và một lần nữa, Kazuma khước từ cơ hội rút khỏi chuyện này một cách êm thấm, tự mình lao thân vào cuộc đấu trí với Aries. Cô không biết là trong lúc các cô đang sống yên bình yên ổn vô tư, thì cũng là lúc Kazuma phải đứng ra bảo vệ các cô khỏi bao nhiêu chiêu trò của con bé. Hay nói đúng hơn là tình trạng cậu ấy như ngày hôm nay, chính là vì bảo vệ Chân Tổ các người. Nói cho tôi biết… các người có cái gì tốt để Kazuma phải lao ra bảo vệ bằng cả mạng sống của mình. Nói cho tôi biết, Eri Hoshimiya!
Bí mật lẽ ra phải được chôn giấu vĩnh viễn không ngờ đã bị bật mí. Chiếc hộp Pandora đã được mở ra dẫu cho các vị thần đã nghiêm cấm rằng trong mọi trườn hợp, tuyệt đối không được phép mở nó ra. Giờ thì Eri đã biết rõ mọi chuyện. Giờ thì Eri đã hiểu vì sao ngày hôm đó, Kazuma một thân một mình xâm nhập vào thị tộc Chân Tổ, muốn gặp Eri và nói với Eri rằng mình sẽ từ bỏ con đường của một nhà khoa học. Giờ thì cô bé đã có lời giải thích hợp lý cho những chuyện kỳ lạ xảy ra với Kazuma kể từ sau cái ngày Aries chuyển đến. Mọi thứ Kazuma đang cố gắng… đang phải gánh vác… tất cả mọi thứ, đều bắt nguồn từ việc cậu ấy muốn bảo vệ cả thị tộc Chân Tổ. Nhưng tại sao… tại sao một con người bình thường lại… chính bản thân Eri cũng không biết nữa. Vì Kazuma giữ lời hứa với Eri ư? Vì ước mơ cả Chân Tổ và con người có thể chung sống hòa thuận với nhau? Nếu thật sự là vì lời hứa đó thì Kazuma vừa là một kẻ phản bội nhưng cũng là một kẻ biết giữ lời hứa… Vậy thì rút cuộc, Kazuma là người như thế nào? Điều gì đã khiến cậu ấy phải hành động như thế? Eri không biết.
………………
Đủ rồi, nếu như còn ở đây thì không biết Kozue sẽ làm gì. Có lẽ, mọi chuyện chỉ đến đây thôi. Kozue đã nghĩ như vậy và quyết định rời đi. Chỉ nói bấy nhiêu đó thôi. Phần còn lại thì để tự thân Eri phải suy nghĩ… suy nghĩ về con người của Kazuma, và về mọi thứ sau này nữa.
Đưa tay quẹt những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi, Kozue quay lưng bỏ đi. Nhưng trước khi đi, Kozue có nói đôi điều.
- Chân Tổ luôn cho rằng con người là lũ xấu xa man di mọi rợ. Nhưng trong mắt một số người bình thường khác, các người cũng chẳng phải thần thánh gì khi mang một ai đó ra làm vật thế thân đâu. Đừng tưởng mình là đấng tối cao bề trên này nọ mà ra vẻ ta đây thế này thế nọ. Thời đại mà các người tha hồ bay lượn hay quậy phá đã chấm dứt rồi. Sẽ có ngày, Kozue này đến tận làng và đưa cả cái thị tộc các người vào sách đỏ động vật tuyệt chủng nếu các người còn dám động vào một sợi tóc của Kazuma. Riêng cô, Eri Hoshimiya, tôi nghĩ… chắc cô đủ thông minh để hiểu rằng từ này về sau, cô cần phải làm gi cho hợp tình hợp lý. Tạm biệt!
Và đó là những lời sau cùng trước khi Kozue bỏ đi. Để lại đây một mình Eri với bãi biển xanh thơ mộng khi từng đợt sóng cứ tràn vào bờ cát vàng rồi lại rút trở về nơi đại dương xanh, với âm thanh từ mẹ thiên nhiên mang lại. Biết làm gì đây? Biết làm thế nào? Chính bản thân Eri còn không biết nữa là. Cô bé tóc hồng bắt đầu phân vân về những gì mình sẽ quyết định trong tương lai. Có khi, Eri cũng không còn tin tưởng vào mọi thứ xung quanh mình nữa. Mọi thứ thật quá kinh khủng, thật quá tàn nhẫn mà nếu Kozue không nói thì chắc lẽ, cả đời này Eri sẽ chỉ sống ung dung trên sự thật phũ phàng ấy.
Có ai nói rằng Kozue vô cảm. Dù cho được người đời so sánh ngang một nữ thần, hay ngang với một nữ hoàng băng giá nhưng trái tim Kozue không bao giờ chai sạn đến độ nhẫn tâm như bề ngoài của cô ấy. Cuộc trò chuyện vừa rồi, tuy đã khiến cho tinh thần Eri bị ảnh hưởng không nhỏ, nhưng đó cũng là một con dao hai lưỡi tự hại lấy người sử dụng. Trái tim Kozue cũng đau lắm chứ. Đau vì nghĩ cho Kazuma, đau vì khi tự đặt bản thân mình vào Kazuma rồi mới hiểu gánh nặng mà cậu ta đang mang một mình. Vì sao Kazuma lại đi xa đến chừng ấy? Vì sự tồn vong của thị tộc Chân Tổ, vì Kazuma thật sự ngưỡng mộ các Chân Tổ nên nhất quyết không để mệnh hệ gì xảy ra đến với thị tộc. Hay là vì… cô gái đó? Nếu như vì lý do đầu tiên thì Kozue chỉ việc mắng thẳng vào mặt Kazuma như bao lần khác. Còn nếu là vì Eri… thì trái tim Kozue càng đau hơn. Có lẽ, cảm xúc của cô gái đó đối với Kazuma là thật. Và Kazuma đối với cô ấy…
- Kozue!
Một giọng nói quen thuộc vừa cất lên gọi tên Kozue.
- Tora – kun…
Tora đã đứng đó từ bao giờ. Khi trông thấy Kozue, những gì biểu hiện trên gương mặt cậu ấy là nụ cười hiền lành ấm áp ngày nào và một cái đưa tay.
- Chào, tớ đứng đây đợi cậu từ chiều đến giờ. Chẳng phải cậu nói rằng sẽ phải ghé siêu thị mua ít thịt về làm bánh bao cho Kazuma ư?
Nghĩ đi nghĩ lại thì đúng là Kozue có nói như thế. Trước khi tan trường, Kozue dự tính sẽ làm bánh bao cho Kazuma. Và để làm được món đó thì Kozue cần phải ghé qua siêu thịt mua chút nguyên vật liệu. Cái tên đần ấy lười nhắc nhưng ăn tham vô đối. Với khẩu phần dành cho một người thì chắc chắc không thể thỏa mãn cái bao tử của hắn. Vậy nên Kozue cần phải đi siêu thị gấp. Danh sách nguyên liệu cần mua hôm nay là thịt xá xíu, hành ngò, hành tây, dầu ăn, các gói gia vị và trứng. Nhắc đến trứng, bỗng dưng Kozue chợt nhận ra…
- Phải rồi, trứng hôm nay đại hạ giá từ 5h chiều cho đến 7h tối. Bây giờ…
Quay lại và đánh mắt lên cây đồng hồ công cộng. Đã hơn 6h và trời đã chuyển sang tối từ lâu rồi còn gì. Thời gian trôi qua công nhận nhanh thật.
- Tuy giờ giảm giá vẫn còn nhưng thiết nghĩ chắc chẳng còn vỉ trứng nào nữa đâu. Cậu đến trễ rồi Kozue!
- Có lẽ vậy. Một vỉ 6 trứng được giảm đến 25%... Tiếc thật đấy…
Nói chưa dứt câu thì đột nhiên một vỉ trứng xuất hiện ngay khi Kozue vừa quay mặt lại. Hơi khá bất ngờ một chút nhưng khi nhìn kỹ thì Kozue mới nhận ra đây là loại trứng mình thường mua và đang trong thời hạn giảm giá. Kozue nhận lấy từ tay Tora.
- Tora – kun… cái này…
- Cậu đã lên kế hoạch cho chuyến mua sắm này rồi mà phải không? Trên đời này chỉ có hai người cậu dành trọn tình yêu thương, chăm sóc và quan tâm hàng đầu. Một là hiệu trưởng It. Harm Sokyuran, và hai là Kazuma. Còn việc gì quan trọng hơn làm bữa tối cho Kazuma đến mức cậu quên cả thời gian giảm giá. Chắc hẳn, cậu đã phải trải qua một chuyện rất khó khăn, Kozue. Tớ có thể nhìn thấy được điều đó trên đôi mắt đã khô vì nước mắt vài phút!
- Tora – kun… cậu… biết rồi sao?
Nhìn Kozue kìa. Đưa tay dụi đôi mắt dẫu cho cô ấy đã ngưng khóc từ lâu. Nhưng có lẽ, Tora là người nhìn thấy được điều đó rõ nhất. Và cậu ấy vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện, ấm áp như thế.
- Tớ không biết. Một người ngoài cuộc thì không biết không hay gì hết. Tớ chỉ nghĩ mình làm được điều gì giúp cho cậu và Kazuma thì nên cố hết sức. Mọi chuyện chỉ đơn giản thế thôi. Ngoài trứng ra, tớ có mua thêm những thứ cậu cần rồi. Giờ chỉ việc về nhà, đeo tạp dề, mở bếp, nấu một bữa tối thật ngon rồi cùng qua nhà Kazuma. Chắc chắn, cậu ấy sẽ đón hai đứa bằng một màn than thở đói bụng hay nằm chết khô trên ghế sofa. Như thế, chẳng phải vui hơn nhiều sao?
Đôi lúc, Tora còn khó hiểu hơn bất kỳ một nhà triết học nào. Nhưng những lời cậu ấy nói luôn là nguồn động lực khích lệ cho biết bao nhiêu người. Kozue cũng không ngoại lệ. Nhận lấy những thứ cần thiết, Kozue đã có thể đáp trả lại cậu ấy bằng nụ cười của bản thân cô ấy.
- Uhm, cảm ơn Tora – kun!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT