Sáng sớm. Hai bóng trắng hiên ra trước cửa Tàn Nguyệt sơn trang. Lãnh Bắc Hi đã chuẩn bị tốt xe ngựa. Giữ dây cương lẳng lặng chờ đợi. Duy độc làm cho Liễu Tàn Ngọc không nghĩ chính là. . Dịch Mẫn cũng tới. . Bất quá xem trên mặt hắn sắc thái hưng phấn cũng biết là bởi vì mình rời trang mà vui vẻ.

Một bên Liễu Thi Mặc nhìn Liễu Tàn Ngọc không dấu nổi lo lắng. Cho dù Tàn Ngọc được phụ thân dạy võ công. Nhưng phụ thân tựa hồ không có dạy hắn chiêu thức mà chỉ cho hắn học nội công tâm pháp mà thôi. Cho dù có nội lực lớn nhưng nếu không có chiêu thức đụng tới phiền toái thì phải làm thế nào. Đột nhiên có chút oán hận mình vì sao không nói muốn cùng hắn đi. Nhưng chắc hắn sẽ cự tuyệt. Cuối cùng nhịn không được xấu hổ tiến lên nói với Liễu Tàn Ngọc: “ Ngươi. . .Cân thận một chút. . .”

Hiếm khi thấy Liễu Thi Mặc xấu hổ nói ra nhưng lời như thế, Liễu Tàn Ngọc tươi cười: “Ân. .” Quay đầu thấy con ngươi phỉ thúy tản ra duệ quang: “Phụ thân. . Ta đi rồi. .”

“Ân. .” Thanh âm Liễu Tàn Nguyệt tuy là thản nhiên. Nhưng con ngươi phỉ thúy lại tràn đầy quan tâm. Trong giọng nói xen lẫn ôn nhu cùng lo lắng: “Ngọc nhi. . Chỗ ở đã an bài tốt. Ngươi ngụ ở đó.” Lập tức mắt lạnh quét về phía Lãnh Bắc Hi: “Nếu có chút bị thương mang đầu tới gặp. .” Thanh âm lạnh như băng hoàn toàn không có ôn nhu như lúc trước, giống như không phải cùng một người thốt ra.

“Vâng.” Lãnh Bắc Hi nghe vậy lập tức hành lễ. Không dám chần chờ. Tam đại ảnh vệ khác mồ hôi lạnh chảy ròng. Quả nhiên là đãi ngộ khác biệt? Mặc dù như thế Độc Cô Phong và Tần Bích Sương lại vẫn có chút lo lắng. Vì sao trang chủ không cùng đi? Kỳ quái chính là trong mắt Liễu Tàn Nguyệt mang theo một ít lo lắng. Tần Bích Sương thật sự đoán không ra hắn suy nghĩ cái gì. Mộ Dung Vân diện vô biểu tình nhìn thân ảnh bạch sắc tiến vào xe ngựa. “Ba. .” Lãnh Bắc Hi quật ngựa. Chỉ chốc lát bóng dáng xe ngựa liền khuất khỏi tầm mắt mọi người.

Thấy xe đã rời xa. Liễu Tàn Nguyệt lạnh lùng mở miệng: “Chuẩn bị. . Đi đô thành. . Bí mật làm việc không để ai biết. .”

“Vâng.” Nghe vậy ba người ngốc lăng, vừa hành lễ vừa dự đoán. Thấy Liễu Tàn Nguyệt không quay đầu lại hướng Hàn Vân các đi đến. Tất cả mọi người vội vàng đi chuẩn bị dồ đạc xuất hành, không dám có một chút chậm trễ. Chỉ có Dịch Mẫn mặc dù tức giận cũng không dám đối nghịch Liễu Tàn Nguyệt. Ban đầu Liễu Thi Mặc muốn mở lời cầu Liễu Tàn Nguyệt dẫn hắn cùng đi. Nhưng trực giác nói cho hắn biết Liễu Tàn Nguyệt chắc chắn cự tuyệt, liền thành thành thật thật quay về Tiêu Vân các. Không để ý tới mẫu thân của mình.

Liễu Tàn Ngọc khi chưa ra khỏi Dực Hoa trấn. Liền gặp một người căn bản không có khả năng thấy. Càng làm cho hắn kinh ngạc là người nọ dĩ nhiên chặn xe ngựa: “Ngươi rất xằng bậy . .” Liễu Tàn Ngọc nhịn không được quát. Không ngờ tới Sở Hồng Tú không chút suy nghĩ chạy đến sơn trang. Là vì nghe nói hắn rời khỏi Tàn Nguyệt sơn trang sao? ! ! . .

“Ngọc, không nên tức giận, thật sự thật lâu không gặp. Sau khi nghe được chân liền không nghe lời chạy đến đây thôi. .” Sở Hồng Tú làm nũng, nhìn sắc mặt không tốt của Liễu Tàn Ngọc, sợ hắn tức giận.

“Ai. .” Liễu Tàn Ngọc thở dài, liền không nói thêm cái gì. Việc đã đến nước này còn có thể làm sao bây giờ. Thấy Lãnh Bắc Hi không có phản ứng, là không muốn nhiều lời hay là chưa truy cứu.

Thấy Liễu Tàn Ngọc có chút không vui Sở Hồng Tú ủy khuất đô khởi miệng rầu rĩ nói: “Hàng năm đều là ta bồi Tàn Ngọc đi, không muốn để cho Tàn Ngọc đi một mình.” Không muốn để cho Tàn Ngọc một người cô đơn đứng trước mộ, lộ ra biểu tình tịch mịch. Sở Hồng Tú không có nói ra. Biết Liễu Tàn Ngọc không biết, cũng không muốn biết. Nhưng hắn là như vậy khiến mình cảm thấy hắn cực kỳ xa cách. . Nghĩ nghĩ. . Trong mắt nổi lên gợn sóng, từng giọt tuefng giọt lệ rơi xuống.

Bất đắc dĩ nhìn người đang làm nũng trước mắt. Vì không thể giết đành thở dài. Trên mặt hiện lên nụ cười nhạt, sờ sờ đầu nàng ôn nhu nói: “Ân. . Ta biết. .” Sở Hồng Tú nghe vậy liền lau đi nước mắt, tươi cười. Kỳ thật mình còn rất muốn xem bộ dáng Tàn Ngọc vận bạch y. Bất quá cái này nàng không dám nói ra sợ tâm tình hắn không tốt.



Nhìn Sở Hồng Tú, Liễu Tàn Ngọc có không nói gì. Vô số lần nghĩ người này có thật sự là môn chủ? Đột nhiên lại giống như nhớ tới cái gì: “Sao ngươi co thể chạy đến đây, cho dù người hầu bắt không được ngươi, nhưng nhất tịch nhị tịch của ngươi không có khả năng thả ngươi đi. . Còn có mặt của ngươi. .” Không thể trách hắn tại sao không nhớ nổi tên hai người kia, Chỉ vì bọn họ đối với mình không thể sinh ra uy hiếp.

Sở Hồng Tú nghe vậy bất mãn nói: “A. . Mạc Thiến cùng Du Lan a. . Bọn họ vội vàng kiếm tiền, trông nom cũng không trông nom ta. .” Biểu tình bất mãn càng hiện rõ trên khuôn mặt tú lệ. Đột nhiên tiến đến bên tai Liễu Tàn Ngọc nhẹ giọng nói: “Dược kia là ta lấy được từ tay người của Tiêu môn. Đúng rồi còn có một viên cho ngươi. .” Đột nhiên từ trong lòng lấy ra một viên đưa cho Liễu Tàn Ngọc. .

Liễu Tàn Ngọc cười cười. Quả nhiên, Sở Hồng Tú không đổi được tính bốc đồng này. Tiếp nhận dược lại dấu đi. .

Sở Hồng Tú khó hiểu: “Vì sao cất kỹ? . . Không ăn sao. . Nếu đúng vậy. . Ngọc, dược hiệu của ngươi qua một ngày liền vô dụng . .” Sợ bị Lãnh Bắc Hi nghe được. . Cố ý đè thấp thanh âm. .

“Không sao. . Sau này ăn cũng không muộn. .” Liễu Tàn Ngọc cười nói. Lại chưa giải thích cho nàng.

Có Sở Hồng Tú làm bạn thời gian tất nhiên là trôi qua rất nhanh. Cho dù chính mình không muốn nói chuyện. Cái người không chịu cô đơn kia làm sao có thể đình chỉ. Đến cuối cùng lại làm cho người chưa bao giờ cười như Lãnh Bắc Hi cũng nhịn không được cười rộ lên. Không ngờ thời gian tới đô thành chỉ tốn nửa ngày.

Đứng trước Nguyệt vương phủ. Sớm biết rằng Liễu Tàn Nguyệt là đệ đệ của đương kim hoàng thượng nên hai người cũng không có kinh ngạc. Vẻ mặt tự nhiên vào bên trong phủ. Mọi người thấy Liễu Tàn Ngọc hiển lnhiên là đã nhận được thông báo liền không ai dám ngăn. Lãnh Bắc Hi kỳ quái nhìn hai người, cũng chưa nói thêm gì.

Vương phủ và Tàn Nguyệt sơn trang cấu tạo giống nhau giúp Liễu Tàn Ngọc đi lại tiện hơn rất nhiều. Dựa vào cách sắp xếp, chính mình tiến vào phòng của Liễu Tàn Nguyệt. Mà Sở Hồng Tú lại vào khách phòng. Sở Hồng Tú tuy có bất mãn nhưng không nhiều lời. Quả nhiên tính tình lạc quan giúp nàng không thèm để ý tới sự đối đãi khác nhau này.

Bữa tối qua đi Lãnh Bắc Hi nói trang chủ có chuyện phân phó liền rời đi. Liễu Tàn Ngọc mang theo Sở Hồng Tú đi dạo bên hồ. Đã không có nụ cười nhạt như lúc trước. Đáy mắt cũng là một mảnh im lặng: “Ngày mai chúng ta liền đi viếng mộ đi. .”

“Ân. .” Nguyên bản Sở Hồng Tú còn muốn nói gì lại cảm giác được một cỗ hơi thở, lạnh giọng nói: “Ai. .”

Người tới nghe tiếng. Nhảy xuống cây, hành lễ với Liễu Tàn Ngọc cùng Sở Hồng Tú: “Điệp môn chủ. . Tiêu môn chủ nói. . Có nhiệm vụ. . để người diệt trừ một người. .” Qua chuyện lần trước như, không ai dám cuồng ngôn với Liễu Tàn Ngọc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play