Ngọc Trúc thấy tiểu thư muốn xuống xe ngựa, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Nàng cõng đệ đệ vội vàng tiến lên tra xét thương thế tiểu thư, phát hiện không có vết thương liền vui mừng đến phát khóc.
“Dù như thế nào, tiểu thư cũng phải mang Ngọc Trúc theo, tất cả mọi chuyện đều phải nói cho Ngọc Trúc biết, nếu không Ngọc Trúc sẽ vô cùng lo lắng cho người.”Lần đầu tiên Ngọc Trúc oán trách tiểu thư.
“Ngọc Trúc mau lau nước mắt, chúng ta đi cửa sau.” Tố Uyển kéo Ngọc Trúc đi đến cửa sau.
Vân Nam thành(Vân Đô) nữ tử ra ngoài cũng không ít, chỉ là Hầu gia bọn họ không thích nữ tử xuất đầu lộ diện, vì tranh giành bách hoa hội, đã là phá lệ khai ân, đương nhiên muốn so tài với tiểu thư Phượng gia, vì muốn đạt được mục đích, bản thân phải giả dạng nam tử cho thoả đáng.
“Ngọc Trúc, đệ đệ ngươi trước hết an bài ở trong nội viện tây sương của ta.”
“Tiểu thư đây là cái gì vậy?”
Ngọc Trúc nhìn thấy tiểu thư cầm tay nải to, tò mò hỏi. Giơ tay muốn tiếp nhận hành trang, tiểu thư liền ngăn cản nàng.
“Chẳng qua là một ít đồ. Cũng không nặng cho lắm, ngươi còn mang theo Văn Hạo nên không tiện. Mau chóng vào đi, mặc dù cơn sốt của hắn đã bớt, người cũng thanh tỉnh chút ít, thế nhưng là thân thể còn nóng, lại vì những thứ nghi thức xã giao kia, Văn Hạo đã không chịu nổi.” Tố Uyển nhìn làn da khô cằn của Văn nhíu mày nói.
Hiển nhiên tên tiểu tử này đã không chịu nổi, nhưng lại không phát ra bất kỳ thanh âm gì, sau này lớn lên, nhất định sẽ là một nhân vật khó lường.
Ngọc Trúc nhìn Văn Hạo lại nhìn tiểu thư một chút, không nói nhiều, lập tức mở cửa đi vào.
Cũng may hiện tại là trước giờ cơm, tất cả mọi người đang chuẩn bị cơm tối, lúc bọn họ trở lại đã không còn người nào.
“Đại tỷ tỷ, ngươi đi đâu vậy? Muội hôm nay đến muốn đưa cho tỷ một ít đồ chơi, nhưng mà tỷ tỷ không ở đây. Đợi cả một ngày, cuối cùng tỷ cũng về.”
Lâm Hạm một thân y phục xanh biếc, khuôn mặt xinh đẹp nhìn Tố Uyển, con ngươi ý cười càng sâu.
“Thứ muội đúng là có tâm, vậy mà ở trong phòng chờ ta, không biết thứ muội mang đồ chơi mới mẻ gì mau cho tỷ nhìn một chút.”
Trong phòng chỉ có Lâm Hạm, Tố Uyển thoáng thả lỏng, biết rõ cô nàng này đánh Thái Cực, chính mình cũng bồi nàng vui đùa một chút.
Lâm Hạm cũng không phải thực sự mang tới đồ chơi mới mẻ gì. Mà là muốn nói Tố Uyển mặc nam trang ra ngoài.
Đại tỷ tỷ ra ngoài vốn là chuyện bình thường, thế nhưng bộ dáng lén lén lút lút có chút mờ ám, huống chi phụ thân bọn họ không thích nữ tử ra khỏi cửa.
Cuối cùng cũng bắt được lỗi của nàng. Cho dù có nhận được thông cảm của phụ thân, nhưng ấn tượng trong lòng người cũng sẽ giảm bớt nhiều, đợi đến khi mình ngồi trên vị trí đích nữ Hầu phủ, nàng nhất định phải hành hạ nàng ta thật tốt.
“Này... Tỷ tỷ, trong tay nải của ngươi có gì vậy?” Lâm Hạm khinh thường lời nói của Tố Uyển, đi đến bên cạnh muốn mở tay nải ra.
Tố Uyển bất động thanh sắc cầm lấy tay nải tránh Lâm Hạm nói: “Muội muội ở tại chỗ này, có phải có chuyện trọng yếu gì, tỷ tỷ có chút mệt mỏi, muội muội nếu như không có việc gì, xin cứ đi tự nhiên.”
Tố Uyển hạ lệnh trục khách, nhưng Lâm Hạm không dễ dàng rời đi.
“Tỷ tỷ hôm nay nữ giả nam trang, bộ dáng thật đúng là có thể so sánh cùng với đệ nhất công tử Vân Nam thành(Vân Đô), chỉ là đang yên đang lành vì sao như thế? Không biết hạ nhân nào lanh mồm lanh miệng như vậy, bị phụ thân nghe được, hiện giờ phụ thân đang nổi nóng, muội muội cũng là hảo tâm, tới chỗ này chờ tỷ, mang tỷ đi qua. Còn muốn giúp đỡ tỷ, làm cho phụ thân nguôi giận.”
Nguôi giận, hạ nhân? Tố Uyển lạnh lùng cười một tiếng, trên mặt lại là cực kỳ vui vẻ nói.
“Thật đúng là hảo muội muội, như vậy liền chờ tỷ tỷ đổi xiêm y rồi đi thỉnh an phụ thân đi.”
“Tiểu thư....”
Ngọc Trúc đem đệ đệ Văn Hạo an bài ổn thoả, bản thân cũng thay đổi y phục sạch liền chạy đến hầu hạ tiểu thư, nhưng chưa kịp bước vào nhà, đã ngửi thấy tiêu vị, Lâm Hạm một thân xanh biếc cùng lá sen trong hồ đồng dạng, nhìn liền phiền lòng.
“Trong Hầu phủ hô to gọi nhỏ còn thể thống gì, quỳ xuống.” Lâm Hạm lạnh lùng nói.
Ngọc Trúc vừa nhìn thấy thần sắc của nhị tiểu thư, phịch một tiếng quỳ xuống, trong lòng tràn đầy bối rối.
“Muội muội sợ là đã quên đây là phòng ta, hạ nhân cho dù làm sai, quản giáo như thế nào, chỉ ta mới có thể!” Tố Uyển nhìn Lâm Hạm lạnh lùng nói ra, tự tay kéo Ngọc Trúc, con ngươi chìm trong lạnh lẽo.
“Muội biết tỷ mềm lòng. Cho nên muội muốn giúp tỷ dạy dỗ hạ nhân một chút, mặc dù muội là thứ nữ. Nhưng muốn dạy dỗ hạ nhân không hiểu quy cũ, điểm quyền lợi này vẫn phải có. Tỷ tỷ tức giận như vậy, sẽ làm trái tim muội đau, Nếu như người ngoài biết, còn tưởng rằng Hầu phủ đích nữ chèn ép thứ nữ, sẽ làm cho thanh danh tỷ tỷ rất khó nghe.”
Lâm Hạm học thật giỏi, đem chỗ yếu chính mình nói ra.Nguyên lai vốn là việc nhỏ liền biến thành việc lớn.
Người ở bên ngoài nghe được, đích nữ Hầu phủ bạo ngược, ức hiếp thứ nữ không nặng quy củ.
Ngọc Trúc nghe Lâm Hạm nói, cảm thấy sợ hãi, mặc dù như vậy nhưng vẫn kiên cường nói ra.
“Tiểu thư của chúng ta ôn nhu có lễ, nếu nói không hiểu quy củ, cũng là nô tỳ chúng không hiểu quy củ, cần gì dội nước đục cho tiểu thư. Nếu như nhị tiểu thư muốn phạt nô tỳ, xin mời tự nhiên. Nhưng tiểu thư thương tiếc nô tài, không đành lòng nô tài chịu phạt mới mở miệng che chở, thỉnh nhị tiểu thư không nên làm khó tiểu thư.”
“Ngươi xem cái hạ nhân nho nhỏ này cũng biết phản kháng.” Lâm Hạm nhìn hạ nhân cũng dám biện minh cho chính mình, trong nội tâm hết sức tức giận, giơ tay phải đánh Ngọc Trúc một bàn tay.
“Ba...” Tiếng bạt tai thanh thúy khiến cho từng người đều có thể nghe rõ ràng.
Ngọc Trúc đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng tiểu thư nhà mình đứng trước bản thân mình, miễn cưỡng thay mình nhận một bàn tay.
Ngoài phòng gã sai vặt, nô tỳ nhìn thấy rõ ràng rành mạch, mọi người không dám ra ngoài, sợ dính vào vũng nước đục, trong nội tâm không khỏi thương xót cho Tố Uyển, cũng tiếc hận cho Lâm Hạm.
Hầu gia chú trọng danh tiếng, dù cho Tố Uyển không được Hầu gia sủng ái, mà Lâm Hạm được Hầu gia yêu thích, cũng phải dựa vào danh phận.
Đích nữ dịu dàng, thứ nữ lại ngang ngược ương ngạnh, Liễu di nương sẽ phải làm chủ, Lâm Hạm không biết trời cao đất rộng, đùa giỡn quyền uy Hầu gia.
“Tỷ tỷ... Tại sao ngươi lại đi lên?” Nhìn thấy dấu tay trên mặt Tô Uyển, Lâm Hạm thật vừa ý. Nếu để cho phụ thân biết thứ nữ như nàng đi đánh đích nữ, hậu quả kia... Không thể nào lường được.
“Muội muội nói đùa, đánh người làm sao có thể đánh sai. Đi thôi, phụ thân đang chờ.” Tố Uyển sờ gò má của mình, đôi mắt nhìn Lâm Hạm run lẩy bẩy, lạnh lùng nói.
“Tiểu thư.” Ngọc Trúc che miệng kinh ngạc nhìn Tố Uyển nói không nên lời, muốn đi theo lại nhận được ánh mắt ngăn lại của Tố Uyển.
“Trong coi nhà cho ta.” Mấy chữ đơn giản, như búa tạ rơi vào lòng Ngọc Trúc. Đây là nhà, đúng vậy, có tiểu thư ở đây chính là nhà, nàng muốn trở nên cường đại, tuyệt đối không thể liên luỵ tiểu thư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT