Chào các bạn! Mình thật sự đã rất cảm động khi đọc cmt của các bạn. Nó đã tiếp thêm sức cho mình. Cám ơn các bạn vẫn quan tâm và ủng hộ mình.
Nhưng khi mình biết được kết quả thì…..nó thật sự rất tệ. Vì vậy mà chap này ra lâu hơi dự kiến. Mong mọi người thông cảm.
Sẵn đây mình cũng nói cho các bạn lịch đăng truyện luôn, là 10 ngày một chap là định kì, còn nhanh hoặc chậm hơn là do tâm trạng của mình. Truyện ra lâu như vậy, các vẫn sẽ ủng hộ mình chứ?
Thôi, mình nói nhiều nói rồi. Bây giờ chúng ta vào chap thôi.
…………………………………………………
_RẦM.
Cánh cửa phòng làm việc của ông Kagamine được mở tung. Ông ngước lên
nhìn xem kẻ nào dám gây ra tội tầy trời này thì thấy một dáng người thấp nhỏ, quen thuộc đứng trước cửa, tay chống nạnh
_KAGAMINE ĐẠI NHÂN, CON GÁI CỦA NGÀI ĐÃ VỀ!
Rin nói to thật rồi chạy vào ôm cổ ba mình. Ông Kagamine vui mừng, xoa đầu Rin. Ông đẩy Rin ra vờ nhăn mặt,
_Đứa con gái hư này, thật chẳng có phép tắc gì hết.
Nghe vậy, Rin phồng má, chu mỏ cãi lại,
_Ba này, thật chẳng thương con gái gì hết. Tại con nhớ ba quá nên mới làm vậy chứ bộ!
Ông Kagamine cốc đầu Rin một cái nhẹ,
_Con đó, chỉ giỏi nịnh. – ông lại mắng yêu
Rin giả bộ nhăn mặt, lấy tay xoa đầu
_Ba…đau quá.
_Haha, rồi, rồi. Không giỡn nữa. Đi xuống nhà ăn cơm nào.
Nói rồi ông Kagamine kéo Rin xuống ăn cơm. Rin nắm tay ba mình hớn hở đi trước. Lâu rồi cô mới được ăn cơm chung với ba, cô rất vui.
Ông Kagamine đi phía sau nhìn Rin cười buồn, ông lắc đầu tự hỏi
“Sẽ còn được bao nhiêu lần như vậy nữa?”
…………………………………………………………
Trong một căn phòng tối, có một bình chứa đặt phía cuối phòng. Bình
chứa có một dung dịch màu xanh lá và có một con người đang nằm phía
trong.
Người này có mái tóc vàng rất dài, đang thở oxi. Người này sống nhờ
chất dinh dưỡng của người khác. Hay nói đúng hơn là hút chất dinh dưỡng
từ họ.
Bàn tay tay khẽ nhút nhích một chút nhưng rồi lại bất động.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào. Ông ta đi gần
lại cái bình chứa ấy. Đứng trước người con gái đang nằm trong bình chứa
thì ông lại thở dài, đôi mắt đượm buồn.
Bàn tay ông khẽ chạm lên bình chứa, đôi mắt ngước nhìn khuôn mặt trắng hồng đó. Ông lại lắc đầu và thở dài,
“Đến khi nào thì…..mới tỉnh lại?”
Rồi ông ta bước ra khỏi phòng, lòng nặng trĩu. Ông ta vừa bước ra
khỏi phòng thì người con gái ấy mở mắt. Đôi mắt vô hồn nhìn cánh cửa.
Được một lúc thì nhắm lại.
…………………………………………………………
Phòng Len,
Len đang nằm trên giường, cậu gác tay lên trán suy nghĩ những chuyện
đã qua. Cậu nghĩ về Rin trước. Cậu nhớ lại toàn bộ những kí ức về Rin,
từ năm mười tuổi đến giờ.
Hình ảnh Rin hiện lên trong đầu Len một cách mộc mạc và thân thương.
Nhớ nhất là nụ cười của Rin. Nụ cười ấy là làm Len phải đỏ mặt, nụ cười
ấy làm Len phải xuyến xao, nụ cười ấy làm Len phải nhớ mong từng đêm.
Dù cho Len và Rin có khuôn mặt tựa nhau thì cả hai đều có một nét
riêng. Khuôn mặt Rin luôn dễ thương với cái băng đô đôi tai thỏ, rất hay cười. Còn Len thì mang một vẻ đẹp nam tính và huyền bí. Cậu rất ít
cười, nói đúng hơn là không cười. Cậu chỉ cười khi nhìn thấy Rin, khi ở
bên cạnh Rin mà thôi.
Len nhớ lại những lúc cậu chọc Rin, làm Rin đỏ mặt. Lúc đó nhìn Rin
rất dễ thương. Khi nhớ lại, khoé môi cậu không tự chủ vẻ thành nụ cười
hiền.
Rồi Len đưa tay chạm vào sợi dây chuyền, cậu xoa nhẹ cái ổ khoá rồi
nhớ đến cô bé Orenji-chan ngày nào, bây giờ đã trở thành Kagamine Rin –
một thiếu nữ xinh đẹp đã cướp đi trái tim Len.
Nhưng rồi cậu đột nhiên cảm thấy cô đơn, vì thiếu nữ xinh đẹp ấy đã
về nhà. Cảm giác cô đơn, trống rỗng làm cậu cảm thấy bực. Rồi cậu nhớ
đến ngôi nhà của mình.
Cậu cũng có nhà mà. Vậy tại sao cậu lại không về? Cứ mỗi mùa hè thì cậu lại thu mình trong phòng. Không bước ra khỏi kí túc xá.
Bởi vì cậu cảm thấy lạnh. Cậu lạnh ở nơi trái tim. Trái tim cậu từ
lâu đã hoá đá vì những lời cay độc đó. Mỗi lần nhớ đến ngôi nhà ấy cậu
cảm thấy nổi da gà, rợn tóc gáy, những lời nói, nụ cười đều hiện lên một cách rõ ràng, nhưng sao nó giả tạo đến vậy.
*Quá khứ của Len trước khi gặp Rin lần đầu,
Tại ngôi biệt thự cách xa thành phố,
Ngôi biệt thự quả thật rất rộng lớn. Chỉ mỗi cái sân thôi cũng dài
mấy chục mét, xung quanh đều trồng cây xanh, cành được tỉa gọn gàng, cỏ
xanh tươi được cắt ngắn.
Bên trong nhà càng rộng lớn hơn, với đồ dùng hết sức tiện nghi. Người hầu thì có hơn chục người, mỗi người đều có việc riêng. Ngôi biệt thự
lúc nào cũng sạch sẽ, tươm tất.
Nhưng không hiểu sao nó lại khá u ám. Nó không cũ. Chỉ là khi nhìn
vào khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác cô đơn như hiện ra
trước mắt rõ ràng đến mức như có thể chạm vào.
Ngôi biệt thự ừ thì nhiều người thật đó. Nhưng mấy ai nói chuyện với
ai. Mỗi người một việc, mỗi người một chỗ. Họ làm việc như một cổ máy,
lúc nào họ cũng tất bật chạy khắp ngôi biệt thự, lau chỗ này, quét chỗ
kia.
Ngoài phòng khách có hai người phụ nữ trẻ đẹp bước vào. Hai người họ
cười nói vui vẻ bước ngang qua một người phụ nữ trung niên đang gập
người 90 độ.
_Mang trà lên đây, dì Tamao. – người phụ nữ tóc vàng hiền dịu nói
_Vâng, thưa phu nhân. – dì Tamao gật đầu
Sau đó, dì Tamao liền rời đi, còn hai người kia thì vào ghế ngồi. Họ vừa ngồi xuống thì cũng là lúc dì Tamao mang trà lên.
_Wao, bộ tách này vừa bán đấu giá phải không? – phu nhân Chitoge nói
Phu nhân Chitoge – người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc dài óng ả màu
đen và làn da trắng. Rất mê tiền, luôn muốn công ty chồng đứng nhất
Vocaloid.
_Chị cũng biết bộ tách này à? Gia đình tôi vừa mua nó với giá 100 triệu Yen đấy. – phu nhân Kagamine nói với giọng tự hào
Phu nhân Kagamine – mẹ của Kagamine Len. Là một người sắc sảo, mê quyền lực. Nhưng khi đứng trước mọi người bà đều nguỵ trang.
_100 TRIỆU YEN? – phu nhân Chitge trợn mắt nói lớn
Làm phu nhân Kagamine hết sức ngạc nhiên. Nhìn bà ta bằng cặp mắt
khinh thường, nhưng cái nhìn đó chỉ thoáng qua nên phu nhân Chitoge
không thấy. Biết mình có hơi quá nên bà Chitoge liền đổi chủ đề
_À, sao nãy giờ tôi không thấy cậu Kagamine nhỉ? – phu nhân Chitoge cười cười
_À, Len đang chơi ở trên phòng. Để tôi nói dì Tamao kêu nó xuống. – phu nhân Kagamine
Còn phu nhân Kagamine thì gật đầu rồi đi xuống bếp nói với dì Tamao.
Vừa mới quay lưng lại với phu nhân Chitoge thì bà Kagamine liền nở nụ
cười khinh bỉ, nói
_Đồ rẻ tiền. – bà Kagamine nói rất nhỏ đủ để mình bà nghe
Rồi mới đi xuống bếp. Nói nhỏ vào tai dì Tamao rồi đi lên phòng
khách. Thật ra phu nhân Kagamine cũng chẳng muốn nói chuyện với phu nhân Chitige đâu, tại vì công ty hai bên sắp có vụ làm ăn lớn nên hai người
họ mới nói chuyện với nhau, nhằm thắt chặt tình cảm hai bên gia đình.
Còn bà Tamao liền chạy lên lầu kêu Kagamine Len xuống.
Trên lầu, trước cửa phòng Kagamine Len
_Cậu Kagamine ơi, phu nhân kêu cậu xuống kìa. Hôm nay, phu nhân Chitoge tới nhà chơi. – bà Tamao đứng trước cửa nói vọng vào
_Con xuống liền. – tiếng nói của một đứa nhóc chừng 10 tuổi vang lên
Khuôn mặt Kagamine Len buồn bã đi vào nhà vệ sinh. Cậu đứng trước
gương, sấp nước vào mặt. Để nước trên mặt chảy xuống bồn, cậu ngước lên
nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trong gương.
Đây mới chính là khuôn mặt của cậu bé 10 tuổi tên Kagamine Len. Khuôn mặt luôn phản chiếu một nỗi buồn sâu sắc không diễn tả được. Cảm giác
cô đơn luôn xâm chiếm lấy cậu. Không ai giải thoát cho cậu. Không ai,
không một ai cả.
Rồi cậu lại rửa mặt. Lấy khắn lau đi những giọt nước còn vương trên
mặt. Để cái khăn qua một bên. Cậu nở nụ cười thật tươi, và tự nói với
chính bản thân mình
_Vở kịch gia đình Kagamine lại bắt đầu.
Một cậu nhóc chỉ mới 10 tuổi thôi nhưng Kagamine Len đã biết tất cả.
Cách đối xử của mẹ mình, cách chăm sóc của ba mình, những lời quan tâm,
lo lắng, tất cả…tất cả mọi thứ đều là gỉa tạo. Bởi vì cậu biết, cậu là
kết quả của một cuộc hôn gượng ép, không hạnh phúc.
Lúc đó công ty của hai bên gia đình xảy ra sự cố. Vì muốn gày dựng
lại công ty nên ông ngoại và ông nội của Kagamine Len đã đứng ra tổ chức đám cưới cho con của mình, là ông bà Kagamine bây giờ. Bởi vì họ phải
thắt chặt tình cảm hai bên thì mới có thể gày dựng công ty. Sau đó thì
công ty của hai người họ làm ăn phát đạt và quyết định sát nhập hai công ty lại làm một.
Nên cả ba lẫn mẹ đều ghét nhau, và tệ hơn là họ luôn cả cậu. Đứa con
được tạo ra bởi cuộc hôn nhân vô nghĩa này. Cậu đã biết mọi thứ, trong
một lần vô tình đi ngang qua phòng ba mẹ mình.
Và rồi Kagamine Len đi xuống phòng với nụ cười thật tươi.
……..
Phòng khách,
_Con chào mẹ. – Len nói xong liền hôn bà Kagamine một cái
_Ừm, con ngoan. – bà Kagamine cũng tươi cười
Rồi quay sang nhìn phu nhân Chitoge,
_Len, đây là phu nhân Chitoge. Gia đình ta sắp kết hợp làm ăn với gia đình phu nhân ấy. – bà Kagamine đưa tay về phía bà Chitoge
_Con chào cô. – Kagamine Len lễ phép nói
_Ừm, chào con. Ấy chà, cậu Kagamine đã lớn thế này rồi cơ à?! Lần
trước gặp chỉ mới hai tuổi thôi. – phu nhân Chitoge niềm nở nói
Kagamine Len gãi đầu, cười tươi
_Dạ.
Phu nhân Kagamine tính nói tiếp thì nghe đám người hầu đồng loạt nói
_MỪNG CHỦ TỊCH ĐÃ VỀ!
Ông Kagamine Kento không trả lời rồi bước vào một cách uy quyền.
Khuôn mặt ông nhăn lại vì cônh ty quá nhiều việc, nhưng khi thấy có
người lạ trong nhà mình thì khuôn mặt liền giãn ra, và cười nhẹ.
Ông giả bộ như không thấy bà Chitoge rồi chạy tới bế Kagamine Len
lên. Hôn vào má cậu mấy cái rồi quay sang hôn vào má bà Kagamine. Hai
người cười tươi. Nói dăm ba câu.
_Trời ơi, quả thật người ta dồn rằng gia đình Kagamine là gia đình
phúc nhất quả đất quả thật không sai! – bà Chitoge nói trong ngạc nhiên
Nghe vậy, ông Kagamine giả bộ quay lại nói
_Ồ, phu nhân Chitoge cũng ở đây à.
_Tôi tới lâu rồi. Tại ngài chỉ lo cho vợ và con mình thôi, nên đâu
thấy tôi. Gia đình ngài thật hạnh phúc đó. Con ngoan, vợ hiền, chồng tài giỏi. Quả thật không gia đình nào bằng gia đình này. – bà Chitoge hết
lời khen ngợi
Làm cả hai ông bà Kagmine đều bật cười lớn. Còn Kagamine Len thì chẳng có biểu hiện gì.
_Phu nhân quá khen rồi. Mời phu nhân ở lại dùng cơm với gia đình tôi. – bà Kagmine nói
_Ấy, tôi đâu dám làm kì đà cản muỗi chứ. Thôi, tôi phải về có chút việc. – bà Chitoge xua tay
_Tôi mời thật lòng mà. Phu nhân cứ ở lại dùng cơm với gia đình tôi,
dù sao hai nhà cũng sắp hợp tác với nhau rồi, ở lại dùng cơm là chuyện
bình thường thôi. – bà Kagamine vỗ nhẹ vai bà Chitoge
_Tôi xin cảm ơn lòng tốt của phu nhân. Nhưng mà tôi có công việc
thật, tôi phải về gấp. Hôm nào rảnh tôi sẽ ở lại. – bà Chitoge cười
_Vậy à. Vậy tôi tiễn phu nhân. – bà Kagamine nói rồi hướng tay ra phía cửa
_Vâng, chào phu nhân. – ông Kagamine lịch sự đáp lại
_Con chào cô. – Kagamine Len lễ phép
_Ừm, cô đi. – nói xong bà Chitoge theo bà Kagamine ra về
Bà Chitoge vừa bước ra khỏi cửa thì khuôn mặt của ông bà Kagamine
liền thay đổi. Ông Kagamine liền bỏ Kagamine Len, rồi phủi tay như mới
cầm một vật gì đó dơ bẩn.
Khi nhìn thấy hành động đó, thật sự là Kagamine Len rất tủi thân và
muốn khóc. Tại sao ba mẹ ruột lại đối xử với con như vậy? Cậu luôn tự
hỏi là tại sao. Khuôn mặt buồn bã nhìn ba mình. Nhưng ba cậu không thèm
nhìn cậu dù chỉ một cái liếc qua.
Bởi vì ông bà Kagamine đã biết Kagamine Len biết chuyện họ che dấu
mấy năm nay, nên họ không cần phải dấu nữa. Cứ đối xử đúng như cách mà
họ mong muốn, bởi vì cũng quá mệt để diễn vở kịch ba mẹ tốt rồi.
_Dì Tamao, mang đồ ăn lên phòng làm việc cho tôi. – ông Kagamine nói rồi đi thẳng lên phòng làm việc
_Dì Tamao, tôi có hẹn với mấy bà bạn đi shopping, dì không cần nấu
phần của tôi. – nói rồi bà Kagamine xách túi lên và đi ra ngoài
_Vâng, chủ tịch, phu nhân. – bà Tamao cúi đầu
Kagamine Len nhìn theo bóng lưng ba mình rồi nhìn sang mẹ. Cậu đang
đứng ở giữa. Chỉ có mấy bước chân thôi là cậu có thể chạy đến ôm ba mẹ
mình, nhưng sao nó xa quá. Chỉ mấy bước chân tựa như cả một thế giới
vậy.
Ngay cả đứng gần ba mẹ mình cậu cũng không dám vì nơi đó, sâu trong tim ông bà Kagamine không có hình bóng của Kagamine Len.
Bởi vì trước khi lấy ông Kagamine thì bà Kagamine đã có một mối tình
đẹp. Hai người họ rất yêu nhau. Và ông Kagamine cũng vậy. Vì nghe theo
lời ba mẹ nên cả hai phải chia tay người yêu của mình để tiến đến với
nhau.
Sau khi biết tin thì người yêu bà Kagamine đã tự sát, bà Kagamine rất đau lòng, nên bà đã hận, bà hận ông Kagamine rất nhiều. Nếu ông
Kagamine không có mặt trên cõi đời này thì bà đã được hạnh phúc bên
người mình yêu.
Còn người yêu ông Kagamine sau khi biết tin thì rất đau buồn. Nhưng
sau một thời cũng vượt qua được. Rồi bà ta đi lấy Satoki – đối thủ làm
ăn với gia đình Kagamine. Khi biết tin thì ông Kagamine càng hận ba mình hơn, nhưng hơn hết là ông rất hận bà Kagamine.
Vì cần có người nối dõi nên Kagamine Len mới ra đời. Cậu ra đời trong lòng ghen ghét, hận thù của ba mẹ mình. Cậu là một đứa trẻ, cậu vô tội
nhưng tại sao cậu lại gánh một số phận bi thảm đến vậy.
Nhưng khi đứng trước mặt người khác thì họ lại tỏ ra một gia đình vui vẻ, hạnh phúc. Tất cả chỉ để che mắt người đời. Bởi vì họ có một công
ty lớn nên không thể để tai tiếng vì chuyện gia đình được. Nên vở kịch
gia đình Kagamine được dựng nên.
Cậu bỏ lên lầu với khuôn mặt buồn bã, vì cậu biết cho dù cậu có nói thế nào thì cũng chẳng thay đổi được gì.
Bà Tamao nhìn theo bóng lưng cậu, nhìn cậu thật cô đơn và buồn bã. Bà là người nắm rõ mọi chuyện trong gia đình này. Vì vậy bà cố gắng quan
tâm Kagamine Len nhiều hơn, như là thường xuyên nói chuyện với cậu, chơi đùa với cậu, bà biết cậu muốn ăn gì, cần gì.
Nhưng, làm sao đủ? Bà Tamao chỉ là một người hầu thì làm sao có thể cho cậu tình yêu thương của một người cha, người mẹ được.
Và rồi ông bà Kagamine chở Kagamine Len đi chơi. Chuyến đi chơi đó
thật ra là bàn công việc làm ăn với một người bạn, nhưng người bạn đó
lại kêu ông Kagamine chở vợ và con theo cho ông ấy gặp mặt, nên ông mới
bất tắt dĩ chở họ theo.
Trong chuyến đi chơi đó, cậu đã gặp được Kagamine Rin – người có
khuôn mặt y chang cậu, và cũng là người đã thay đổi cuộc đời cậu.
Từ lúc Kagamine Rin xuất hiện trong cuộc đời cậu, cậu đã biết thế nào là yêu thương, quan tâm thực sự. Tình cảm mà Kagamine Rin dành cho cậu
là tình cảm trong sáng của một đứa nhóc 10 tuổi, không vụ lợi, toan
tính.
Cậu đã cảm nhận được ngay từ lần đầu tiên nói chuyện với Kagamine Rin. Và rồi cậu rất quý Kagamine Rin.
Sau chuyến đi đó thì cậu luôn nhớ đến Kagamine Rin và cậu quyết tâm là phải tìm được cô bé đó.
Vào năm cậu học lớp 10 thì cậu quyết định sang kí túc xá ở. Khi cậu
nói với ba mẹ mình thì họ chỉ đáp lại cậu một từ “ừ”. Khi nghe được từ
đó cậu cũng khá sốc nhưng thôi, cậu quá hiểu tính họ, họ sẽ không giữ
cậu lại.
Và kể từ lúc đó cậu đã không về nhà lần nào. Ngay cả một cuộc điện
thoại họ cũng chưa từng gọi cho Kagamine Len lần nào. Và cậu cũng vậy,
cũng không gọi về nhà. Cậu chỉ được gặp lại mẹ mình khi họp phu huynh.
Và vết thương đó chưa bao giờ lành. Nó vẫn ở đó, nó sẽ khiến cậu đau
khi nhớ về gia đình mình. Cậu cũng biết rằng kế bên vết thương đó là một nụ hoa đang dần hé nở. Nụ hoa đó vì Kagamine Rin mà nở.
Kết thúc quá khứ của Kagamine Len*
Hiện Len đang nằm trên giường, tay gác lên trán suy nghĩ. Cậu cảm
thấy ngột ngạt khi nhớ về gia đình mình nên đã quyết định đi tới khu
vườn trong kí túc xá.
Khi ở đây cậu cảm thấy rất yên bình. Tâm hồn nhẹ nhàng, không phải
suy nghĩ đến những chuyện phiền phức kia. Cậu ngồi xuống cây anh đào,
rồi có những cơn gió thổi nhẹ thật dễ chịu.
…………………………………………………..
Tháng 8/2017, New York
Những ánh nắng sớm chiếu vào căn phòng, nơi cậu thanh niên có mái tóc hồng đang ngồi làm việc.
Những ngón tay dài liên tục hoạt động trên các phím chữ. Được một
lúc, cậu ngả người ra phía sau ghế rồi nâng ly cà phê lên uống. Vừa uống xong thì cậu thấy có người mở cửa đi vào.
Người đi vào chính là mẹ cậu. Bà đi vào với khuôn mặt nghiêm nghị, ngồi xuống ghế đối diện với con mình, bà nói
_Chuẩn bị đồ đi, mình sẽ về Nhật.
_Thật ạ? – giọng nói cậu vang lên đầy phấn khởi
_Ừ. – bà gật đầu
_Khi nào ạ? – cậu nhìn bà
Bà đứng lên và bước đi, làm cậu khó hiểu nhìn theo mẹ mình. Khi tay bà chạm vào thành cửa thì
_Tuần sau.
Nói rồi bà liền ra đi khỏi. Cậu ở trong phòng vui mừng khôn xiết. Gập laptop lại, cậu nhìn ra cửa sổ. Để những tia nắng chiếu vào mặt, rồi
cậu nở nụ cười hạnh phúc.
“Anh sắp được gặp em rồi, Rin!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT