Hoàng hôn này nhất định là lần khiến con người ta sợ hãi nhất. Nắng chiều đẫm máu, xác người khắp nơi, bầu trời ám u nhuộm màu vùng đất đỏ.
Những hình ảnh rời rời rạc rạc kia hiện cùng một chỗ, hợp thành một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc. Mỗi lần lướt qua lại lay động ký ức, cắn nuốt những con người nhìn thấy nó.
Vì vậy, tương lai sinh sôi nảy nở trong bóng đêm, càng ngày càng xa tầm với.
Ngày mai… Là một từ xa vời nhất trong chiến tranh…
Có lẽ… Chúng ta chỉ có hôm nay….
Có lẽ…. Chúng ta không còn ngày mai…
Vận mệnh luôn đùa cợt nhân loại nhỏ bé và bất lực, hy vọng tựa hồ gần trong gang tấc, lại xa cuối chân trời…
Alpha… Nét mặt của anh… Vì sao.. Cô đơn như vậy…
Đôi mắt của anh… Vì sao… Trống rỗng đến vậy…
Thực xin lỗi… Tôi không muốn thương tổn anh… Thật sự….
Nhưng mà, hắn không có cách nào tha thứ được, rằng sự dịu dàng của anh với hắn, thì ra chỉ vì thương hại và bù đắp. Điều hắn cần không phải là đồng cảm, mà là… trái tim của anh…
Nhìn người đàn ông nằm hôn mê trên giường kia, nhìn vào đôi mắt được băng kín…
Hắn đột nhiên nhớ lại nhưng hình ảnh trước đây, những ký ức không ngừng quanh quẩn trong đầu, những hình ảnh dồn dập nhưng cũng an lành…
Hắn biết rõ hạnh phúc bình đạm như vậy… sẽ không bao giờ trở lại nữa…
Hiểu được tình yêu trong tim này là thật, ảo giác vỡ tan tành kia cũng là thật, chỉ có hạnh phúc là giả, đã từng vì nó mà ngỡ hoả nở trăng tròn…
Chỉ là… đã từng… ngỡ là như thế…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT